Tỉnh Ngôn một ngày trước sau trải qua mấy phen bận rộn, bất giác đã tiêu phí hết hơn nửa ngày. Đợi lúc quay về Hoa Nguyệt Lâu thì ánh chiều đã phủ trùm vạn vật.
Đến lúc vào trong Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn cũng nhận thấy hôm nay đã bỏ đi quá lâu, cũng có chút xấu hổ. Đang định rón rén quay về phòng mình, không ngờ lại vẫn bị Hạ di bắt gặp. Đang lúc lúng túng không nói nên lời, ai ngờ Hạ đi cũng không bắt lỗi, chỉ điềm đạm cười nói một câu:
"Tỉnh Ngôn, ngươi rảnh rỗi thì phải luyện sáo thêm nhiều vào".
Tỉnh Ngôn liền cúi đầu vâng dạ, vội chạy về phòng mình. Hạ di thấy thần thái vội vã của y, trong lòng lại nghĩ:
"Ai, thời gian gần đây, việc làm ăn giảm sút quá..."
Tỉnh Ngôn đang vội về phòng, không ngờ lại đụng phải một người. Chỉ nghe người đó kinh hô một tiếng "A", mười mấy đồng tiền trong tay áo rớt "Leng keng" lăn ra bốn phía.
Tỉnh Ngôn vội định thần nhìn xem mình đã đụng ai, chỉ thấy người mà y đụng phải, buộc tóc hai bên, vẫn còn tính trẻ con, chính là một tiểu nha hoàn chào đón khách trong Hoa Nguyệt Lâu.
"Thật là không phải, là ta không cẩn thận. Đụng cô có đau không?" Tỉnh Ngôn vừa ngồi xuống giúp cô gái nhặt tiền, vừa quan tâm hỏi. Tuy Tỉnh Ngôn biết tên của tiểu nha đầu này, nhưng dù sao thì thiếu niên e thẹn, lại không quá quen với tiểu cô nương này, do đó ngại ngùng không gọi tên của cô gái.
"Không việc gì...úy? Đây không phải là Trương gia tiểu ca sao? Huynh thổi sáo nghe rất hay!" Tiểu cô nương đang xoa bóp chỗ đau, nhìn thấy rõ diện mạo của người đụng mình.
"Ồ ồ...quá khen rồi, tài vặt mà thôi. Đúng rồi, cô đi gấp như thế, là đi làm gì vậy?" Tỉnh Ngôn thấy tiểu cô nương nôn nóng gấp gáp như thế, cảm thấy có chút kì quái.
"Ta đi mua mứt hoa quả và trái cây cho nhị tỷ tỷ thôi! Mua chậm sợ lại bị quan nhân trong phòng tỷ tỷ mắng...tiểu cô nương hiển nhiên rất có hảo cảm với vị thiếu niên mi thanh mục tú này, liền có gì nói nấy.
"À, vậy cô đi nhanh đi!" Tỉnh Ngôn cũng không nói nhiều với cô gái nữa để tránh làm lỡ chuyện của cô gái.
"Ừ!, Trương gia tiểu ca, ta đi đây...ta là Nghênh Nhân..."
Nhìn theo thân ảnh thoăn thoắt lanh lẹ của tiểu cô nương đến khi khuất dạng, Tỉnh Ngôn cũng đi về phòng.
Kỳ thật đối với vị nhị tỷ tỷ mà Nghênh Nhân nói, Tỉnh Ngôn cũng có nghe nói. Nàng đến Hoa Nguyệt Lâu này cũng đã một thời gian, biết Hoa Nguyệt Lâu này dù sao cũng là đệ nhất đại kĩ lâu của Nhiêu Châu, càng là nơi ôn nhu hương tiêu hồn quật trứ danh Bà Dương. Thời kỳ thế đạo gian nan, nữ nhân cùng khổ bán thân vào thanh lâu rất nhiều, nữ tử có nhan sắc trong Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải số ít, bốn tiểu thư "Ngọc Nhị Vũ Vân", càng là nổi bật trong quần hoa.
Bốn nàng này phân biệt là Ngọc nương, Nhị nương, Vũ nương, Vân nương, bốn người bọn họ mỗi người đều có chỗ phong lưu. Ngọc nương da dẻ trắng nõn, trơn nhẵn như ngọc, được đám khách làng chơi tôn vinh là "Chương đài bảo ngọc"; Nhị nương dung mạo thanh lệ, cử chỉ khéo léo, rất có phong phạm gái nhà lành; Vũ nương mày mắt thanh thoát, thần thái nhẹ nhàng, lúc cười nói kiều mị phi thường; Vân nương thì không cần trang điểm dung mạo vẫn xinh đẹp, như có một cổ phong nhã tự nhiên.
Trong bốn nàng, thanh danh do Nhị nương đứng đầu. Nhị nương này bình thường đoan trang tự kiêu, không dễ cười nói, càng không dễ tiếp khách, nhưng trái lại nhờ vậy thu được thanh danh rất lớn. Chỉ là Tỉnh Ngôn gần đây nhất nghe nói, vị Trinh Nương tử trong Hoa Nguyệt Lâu này, gần đây lại có quan hệ rất thân mật với một vị phong lưu tử đệ, cả ngày chỉ quấn quýt ở trong phòng, trốn không ra cửa, còn nghe phong thanh nàng muốn hoàn lương theo vị công tử đó.
"Hà...thiếu Nhị nương rồi, không biết vị tỷ tỷ nào có may mắn thay thế vị trí đó trong Hoa Nguyệt tứ cơ đây?"
Mang theo suy nghĩ buồn chán đó, Tỉnh Ngôn về đến căn phòng nhỏ của mình.
Trải qua một ngày bôn ba kinh hiểm, tinh thần thể xác Tỉnh Ngôn đã rất mệt mỏi, vừa mới vào phòng, liền không nghĩ ngợi nữa, leo lên giường nằm nghỉ.
Chỉ là, thiếu niên nằm trên giường buông lỏng thể xác và tinh thần, nhưng vẫn không sao ngủ được. Những việc cổ quái trải qua hôm nay, giống như đèn cù trôi dần qua trước mắt.
Nhìn hoa văn chạm trổ trên cột giường màu đỏ, Tỉnh Ngôn không thể tự chủ lại nhớ đến trường kinh tâm động phách trong đại sảnh nhà Chúc viên ngoại, hơn nữa càng nghĩ lại càng thấy sợ:
"Xem ra vật dụng thành yêu thật đáng sợ, chạy đụng tan tác mọi thứ. Nghe ý tứ của lão đạo, yêu quái ghế này vẫn là chỉ là loài yêu quái cấp thấp, nhưng đã có lực lượng to lớn như thế, thật sợ khiếp người!"
Bất quá, điều vui mừng có được là, cuối cùng bản thân vẫn may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Tỉnh Ngôn lúc đó vẫn có chút mơ hồ, nhưng hiện giờ đã định thần phân tích kỹ lưỡng tiền nhân hậu quả, Tỉnh Ngôn biết chính là quái lực của cổ lưu thủy trong cơ thể đã cứu mình.
"Xem ra tao ngộ lần đó trên Mã Đề Sơn, đối với ta vẫn có chỗ tốt như thế!" Chịu ơn cứu mạng này, hiện tại trong lòng thiếu niên đối với sự kiện yêu dị Nguyệt hoa lưu thủy lần đó, trong tiềm thức đã không còn chống đối nữa. Lòng ngang ngược đã bỏ, Tỉnh Ngôn liền nằm trên giường, bắt đầu lên kế hoạch làm sao sử dụng cổ lực lượng quái dị này để kiếm tiền:
"Hà...kình lực quái dị này hình như đã khiến ta có khả năng chịu đòn rất tốt, có lẽ có thể đi đến võ quán trong thành ứng sính, xin làm người chịu đòn để võ sinh luyện quyền pháp, nghĩ tiền thù lao nhất định không ít!"
Thiếu niên nuốt nước miếng đánh ực, nhưng đột nhiên nghĩ đến cách này có một vài chỗ bất tiện:
"Ách...vẫn không thỏa đáng lắm...cổ quái lực này hình như không chịu sự khống chế của ta, vẫy thì không đến, gọi thì lại đi, rất có thể bản thân bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quái lực này lại cứ không xuất hiện, vậy thì thế nào là tốt? Không khéo biến thành khắp mình thương tích, đau đớn không nói, e rằng tiền kiếm được cũng không đủ tiền mua thuốc! Như vậy không phải trộm gà không được còn mất cả gạo sao? Không ổn không ổn!"
Đường này không thông, thiếu niên ủ rũ một hồi, rồi tự nhiên mà nghĩ đến sinh kế trước mắt của mình.
"Ách...Hạ di vừa nãy còn căn dặn ta luyện sáo cho tốt. Đúng rồi, vị lão trượng Vân Trung Quân đó không phải tặng ta một cuốn 'Thủy Long Ngâm' sao? Tuy nói khúc phổ đó thực không phải cho người thổi, nhưng ta thấy vị lão trượng đó cũng không phải người ngông cuồng, chắc không thể viết loạn một khúc phổ để đùa giỡn mình. Rất có khả năng, khúc phổ này không phải dùng phương pháp thông thường thổi được. Nói không chừng, ta mượn cổ quái lực đó, thì có thể đem mấy cái nốt nhạc, biến chủy phức tạp đó thổi thành bài nhạc được!"
Tỉnh Ngôn tuy thấy cách này có chút viễn vông, nhưng có lẽ không có nguy hiểm gì đến thân thể, liền quyết định chủ ý, sau này lúc rảnh đi tìm chỗ không có người luyện sáo, thử nghiệm một chút cũng chẳng sao.
.............
.............
................
"Úy!, cứ mãi lo nghĩ ngợi!, ta sao lại quên mất cuốn 'Thượng Thanh bảo điển' Thanh Hà lão đầu nhân vừa đưa chứ? Xem bộ dạng huyên thuyên của lão, ta phải xem xem rốt cuộc viết cái gì!"
Đến lúc vào trong Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn cũng nhận thấy hôm nay đã bỏ đi quá lâu, cũng có chút xấu hổ. Đang định rón rén quay về phòng mình, không ngờ lại vẫn bị Hạ di bắt gặp. Đang lúc lúng túng không nói nên lời, ai ngờ Hạ đi cũng không bắt lỗi, chỉ điềm đạm cười nói một câu:
"Tỉnh Ngôn, ngươi rảnh rỗi thì phải luyện sáo thêm nhiều vào".
Tỉnh Ngôn liền cúi đầu vâng dạ, vội chạy về phòng mình. Hạ di thấy thần thái vội vã của y, trong lòng lại nghĩ:
"Ai, thời gian gần đây, việc làm ăn giảm sút quá..."
Tỉnh Ngôn đang vội về phòng, không ngờ lại đụng phải một người. Chỉ nghe người đó kinh hô một tiếng "A", mười mấy đồng tiền trong tay áo rớt "Leng keng" lăn ra bốn phía.
Tỉnh Ngôn vội định thần nhìn xem mình đã đụng ai, chỉ thấy người mà y đụng phải, buộc tóc hai bên, vẫn còn tính trẻ con, chính là một tiểu nha hoàn chào đón khách trong Hoa Nguyệt Lâu.
"Thật là không phải, là ta không cẩn thận. Đụng cô có đau không?" Tỉnh Ngôn vừa ngồi xuống giúp cô gái nhặt tiền, vừa quan tâm hỏi. Tuy Tỉnh Ngôn biết tên của tiểu nha đầu này, nhưng dù sao thì thiếu niên e thẹn, lại không quá quen với tiểu cô nương này, do đó ngại ngùng không gọi tên của cô gái.
"Không việc gì...úy? Đây không phải là Trương gia tiểu ca sao? Huynh thổi sáo nghe rất hay!" Tiểu cô nương đang xoa bóp chỗ đau, nhìn thấy rõ diện mạo của người đụng mình.
"Ồ ồ...quá khen rồi, tài vặt mà thôi. Đúng rồi, cô đi gấp như thế, là đi làm gì vậy?" Tỉnh Ngôn thấy tiểu cô nương nôn nóng gấp gáp như thế, cảm thấy có chút kì quái.
"Ta đi mua mứt hoa quả và trái cây cho nhị tỷ tỷ thôi! Mua chậm sợ lại bị quan nhân trong phòng tỷ tỷ mắng...tiểu cô nương hiển nhiên rất có hảo cảm với vị thiếu niên mi thanh mục tú này, liền có gì nói nấy.
"À, vậy cô đi nhanh đi!" Tỉnh Ngôn cũng không nói nhiều với cô gái nữa để tránh làm lỡ chuyện của cô gái.
"Ừ!, Trương gia tiểu ca, ta đi đây...ta là Nghênh Nhân..."
Nhìn theo thân ảnh thoăn thoắt lanh lẹ của tiểu cô nương đến khi khuất dạng, Tỉnh Ngôn cũng đi về phòng.
Kỳ thật đối với vị nhị tỷ tỷ mà Nghênh Nhân nói, Tỉnh Ngôn cũng có nghe nói. Nàng đến Hoa Nguyệt Lâu này cũng đã một thời gian, biết Hoa Nguyệt Lâu này dù sao cũng là đệ nhất đại kĩ lâu của Nhiêu Châu, càng là nơi ôn nhu hương tiêu hồn quật trứ danh Bà Dương. Thời kỳ thế đạo gian nan, nữ nhân cùng khổ bán thân vào thanh lâu rất nhiều, nữ tử có nhan sắc trong Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải số ít, bốn tiểu thư "Ngọc Nhị Vũ Vân", càng là nổi bật trong quần hoa.
Bốn nàng này phân biệt là Ngọc nương, Nhị nương, Vũ nương, Vân nương, bốn người bọn họ mỗi người đều có chỗ phong lưu. Ngọc nương da dẻ trắng nõn, trơn nhẵn như ngọc, được đám khách làng chơi tôn vinh là "Chương đài bảo ngọc"; Nhị nương dung mạo thanh lệ, cử chỉ khéo léo, rất có phong phạm gái nhà lành; Vũ nương mày mắt thanh thoát, thần thái nhẹ nhàng, lúc cười nói kiều mị phi thường; Vân nương thì không cần trang điểm dung mạo vẫn xinh đẹp, như có một cổ phong nhã tự nhiên.
Trong bốn nàng, thanh danh do Nhị nương đứng đầu. Nhị nương này bình thường đoan trang tự kiêu, không dễ cười nói, càng không dễ tiếp khách, nhưng trái lại nhờ vậy thu được thanh danh rất lớn. Chỉ là Tỉnh Ngôn gần đây nhất nghe nói, vị Trinh Nương tử trong Hoa Nguyệt Lâu này, gần đây lại có quan hệ rất thân mật với một vị phong lưu tử đệ, cả ngày chỉ quấn quýt ở trong phòng, trốn không ra cửa, còn nghe phong thanh nàng muốn hoàn lương theo vị công tử đó.
"Hà...thiếu Nhị nương rồi, không biết vị tỷ tỷ nào có may mắn thay thế vị trí đó trong Hoa Nguyệt tứ cơ đây?"
Mang theo suy nghĩ buồn chán đó, Tỉnh Ngôn về đến căn phòng nhỏ của mình.
Trải qua một ngày bôn ba kinh hiểm, tinh thần thể xác Tỉnh Ngôn đã rất mệt mỏi, vừa mới vào phòng, liền không nghĩ ngợi nữa, leo lên giường nằm nghỉ.
Chỉ là, thiếu niên nằm trên giường buông lỏng thể xác và tinh thần, nhưng vẫn không sao ngủ được. Những việc cổ quái trải qua hôm nay, giống như đèn cù trôi dần qua trước mắt.
Nhìn hoa văn chạm trổ trên cột giường màu đỏ, Tỉnh Ngôn không thể tự chủ lại nhớ đến trường kinh tâm động phách trong đại sảnh nhà Chúc viên ngoại, hơn nữa càng nghĩ lại càng thấy sợ:
"Xem ra vật dụng thành yêu thật đáng sợ, chạy đụng tan tác mọi thứ. Nghe ý tứ của lão đạo, yêu quái ghế này vẫn là chỉ là loài yêu quái cấp thấp, nhưng đã có lực lượng to lớn như thế, thật sợ khiếp người!"
Bất quá, điều vui mừng có được là, cuối cùng bản thân vẫn may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Tỉnh Ngôn lúc đó vẫn có chút mơ hồ, nhưng hiện giờ đã định thần phân tích kỹ lưỡng tiền nhân hậu quả, Tỉnh Ngôn biết chính là quái lực của cổ lưu thủy trong cơ thể đã cứu mình.
"Xem ra tao ngộ lần đó trên Mã Đề Sơn, đối với ta vẫn có chỗ tốt như thế!" Chịu ơn cứu mạng này, hiện tại trong lòng thiếu niên đối với sự kiện yêu dị Nguyệt hoa lưu thủy lần đó, trong tiềm thức đã không còn chống đối nữa. Lòng ngang ngược đã bỏ, Tỉnh Ngôn liền nằm trên giường, bắt đầu lên kế hoạch làm sao sử dụng cổ lực lượng quái dị này để kiếm tiền:
"Hà...kình lực quái dị này hình như đã khiến ta có khả năng chịu đòn rất tốt, có lẽ có thể đi đến võ quán trong thành ứng sính, xin làm người chịu đòn để võ sinh luyện quyền pháp, nghĩ tiền thù lao nhất định không ít!"
Thiếu niên nuốt nước miếng đánh ực, nhưng đột nhiên nghĩ đến cách này có một vài chỗ bất tiện:
"Ách...vẫn không thỏa đáng lắm...cổ quái lực này hình như không chịu sự khống chế của ta, vẫy thì không đến, gọi thì lại đi, rất có thể bản thân bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quái lực này lại cứ không xuất hiện, vậy thì thế nào là tốt? Không khéo biến thành khắp mình thương tích, đau đớn không nói, e rằng tiền kiếm được cũng không đủ tiền mua thuốc! Như vậy không phải trộm gà không được còn mất cả gạo sao? Không ổn không ổn!"
Đường này không thông, thiếu niên ủ rũ một hồi, rồi tự nhiên mà nghĩ đến sinh kế trước mắt của mình.
"Ách...Hạ di vừa nãy còn căn dặn ta luyện sáo cho tốt. Đúng rồi, vị lão trượng Vân Trung Quân đó không phải tặng ta một cuốn 'Thủy Long Ngâm' sao? Tuy nói khúc phổ đó thực không phải cho người thổi, nhưng ta thấy vị lão trượng đó cũng không phải người ngông cuồng, chắc không thể viết loạn một khúc phổ để đùa giỡn mình. Rất có khả năng, khúc phổ này không phải dùng phương pháp thông thường thổi được. Nói không chừng, ta mượn cổ quái lực đó, thì có thể đem mấy cái nốt nhạc, biến chủy phức tạp đó thổi thành bài nhạc được!"
Tỉnh Ngôn tuy thấy cách này có chút viễn vông, nhưng có lẽ không có nguy hiểm gì đến thân thể, liền quyết định chủ ý, sau này lúc rảnh đi tìm chỗ không có người luyện sáo, thử nghiệm một chút cũng chẳng sao.
.............
.............
................
"Úy!, cứ mãi lo nghĩ ngợi!, ta sao lại quên mất cuốn 'Thượng Thanh bảo điển' Thanh Hà lão đầu nhân vừa đưa chứ? Xem bộ dạng huyên thuyên của lão, ta phải xem xem rốt cuộc viết cái gì!"
/222
|