"Hả? Ngươi nghe mấy lời này đến thuộc lòng?" Vân Trung Quân đang nỗ lực tán dương chỗ hay của việc thành tiên, nghe Tỉnh Ngôn nói, không khỏi rất ngạc nhiên.
"Đúng vậy! Mấy lời của lão trượng, có một vị đạo sĩ Thượng Thanh Cung tiểu bối quen biết, thường hay nói với tiểu bối".
Lúc nói câu này, ở trước mắt Tỉnh Ngôn, bất giác thấp thoáng một bức tranh "Lão đạo Thanh Hà giảng đạo đồ":
Miệng nói tay múa chân vung phụ đạo, tóc râu giật giật, nước miếng bay như mưa, không ngớt thổi phồng tình cảnh kỳ diệu sau khi đắc đạo thành tiên. Mấy lời đó, nội dung chủ yếu cũng không sai khác gì mấy so với chuyện Vân Trung Quân vừa kể.
Chỗ hơi khác nhau đó là, vị Thanh Hà lão đạo tuy có chút tính cách điên cuồng, nhưng tài ăn nói lại là tuyệt vời. Mỗi lúc nói đến chỗ cao hứng, lời nói ba hoa chích chòe thoát ra hết sức tự nhiên, đến mức như đảo lộn thiên hà, thao thao bất tuyệt. Mỗi lúc như thế, Tỉnh Ngôn phải tránh xa về sau, phòng ngừa nước miếng của lão đạo văng tứ tung, bắn lên áo vải sạch sẽ của mình.
Tình cảnh Thanh Hà lão đầu nhân cuồng nhiệt tán dương, thường hay xuất hiện lúc Tỉnh Ngôn chất vấn về tiền đồ của việc tu đạo. Bất quá, sau khi trải qua vài lần rửa tội bằng nước bọt, Tỉnh Ngôn liền học được bài học kinh nghiêm, nếu không có chuẩn bị, không dám dễ dàng gây hấn.
Chỉ là, Vân Trung Quân nghe nói ngoài lão ra, còn có người khác nhắc đến mấy lời này với Tỉnh Ngôn, thì hết sức ngạc nhiên:
"A! Chẳng trách dạo gần đây, Thượng Thanh Cung vang danh thiên hạ. Thì ra bọn họ còn có dạng nhân tài tuyên truyền như thế!"
"Chỗ này lão trượng nói rất đúng! Không chỉ có như ngài vừa nói, tiểu bối còn biết thêm nữa, mấy người đắc đạo thành tiên, ai nấy đều là "Nằm ngủ không mộng, thoải mái không ưu sầu, không thích ăn uống, không cần hít thở nhiều", mẹ ơi!..tri giác đều không có, làm tiên nhân còn có ý nghĩa gì chứ? Tiểu bối thấy chẳng khác gì người chết..."
"Nói xằng nói bậy!" Vân Trung Quân nghe Tỉnh Ngôn nói đến chỗ này, mặt hơi đỏ lên, câu nói trên buột miệng thoát ra.
"Đúng vậy!...lão trượng cũng thấy vậy chứ?" Tỉnh Ngôn nói đến cao hứng, không chú ý đến thần sắc của Vân Trung Quân, tiếp tục bừng bừng hứng thú nói:
"Mấy thứ này, tiểu bối cũng cảm thấy nói xằng nói bậy, cho dù thật có tiên nhân, vậy cũng không phải ai nấy đều giống khúc gỗ như thế. Tiểu bối cũng có đọc qua vài cuốn sách về đạo gia, theo tiểu bối thấy, mấy người đắc đạo thành tiên đó, chính là ứng với tinh thần tách khỏi trời đất, còn lại đều thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không có chuyện không mộng mị không thích ăn uống!"
Bình thường Thanh Hà lão đạo tranh biện mấy vấn đề này với y, lần nào cũng thao thao bất tuyệt, thiếu niên rất ít khi có cơ hội chen lời. Vì vậy, thình lình gặp được "Tri âm", Tỉnh Ngôn liền như nắng hạn gặp mưa rào, nói ra toàn bộ nhận xét của bản thân.
"Ách..." vừa nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Vân Trung Quân lại chợt im không đáp.
Vị Vân Trung Quân tóc đen mặt hồng hào này, sau khi nhìn kỹ thiếu niên hồi lâu, mới nói:
"Hà hà, lời này của Tỉnh Ngôn tiểu ca rất thâm thúy, lão hủ tự thẹn hời hợt rồi"
"Xem ra, sáo ngọc "Thần Tuyết" và phổ "Thủy Long Ngâm" của ta, đích xác đã tặng đúng người có duyên"
"A!"
Vừa nói đến chỗ này, lão trượng Vân Trung Quân lại giống như chợt nhớ đến gì đấy, vỗ vào đầu:
"Mải nói chuyện với ngươi, suýt nữa quên mất chuyện rất rất quan trọng hôm nay!"
"Úi? Chuyện gì vậy?"
"Nếu không nhắc đến 'Thần Tuyết', ta xém tí quên mất chuyện gấp này, hà hà..."
"A...lão trượng!, nói đến sáo ngọc 'Thần Tuyết' này, tiểu tử cũng có một chuyện muốn nói!" Nhắc đến cây sáo, Tỉnh Ngôn lập tức nhớ đến thiếu nữ ngang ngạnh đó.
"Úy? có phải có người tìm ngươi đòi sáo hay không? Còn là một tiểu nữ oa nhi nữa?" Lúc nói lời này, Vân Trung Quân tựa như có chút khẩn trương.
"A...Đúng vậy! Lão trượng đúng là liệu việc như thần", Tỉnh Ngôn nói đến chỗ này, dường như cũng cảm thấy có gì không đúng, ngập ngừng một chút, hỏi:
"Chẳng lẽ...nữ oa nhi đó đúng là nguyên chủ của sáo ngọc?"
"Ách...không phải không phải! Kì thật nguyên chủ chân chính, đúng ra là ta! Chỉ bất quá, mấy năm gần đây, sáo ngọc hay để ở chỗ cháu gái ta, để cho nó chơi đùa mà thôi. Hà..."
Thiếu niên linh lợi nhìn ra được, vị lão trượng Vân Trung Quân, lúc nói lời này cũng không thật tự nhiên.
"À!...Thì ra là cháu gái ngài. Ngài nói cũng có đạo lý, chỉ là...Tiểu bối thấy tiểu bối nên đem sáo ngọc hoàn trả lại cho cháu gái ngài là hợp nhất!"
"Chớ! Vật mà Vân Trung Quân ta đã đưa đi, sao có thể thu lại? Ý của ta không phải là đòi sáo, mà là có một chuyện khác muốn nhờ".
"Chuyện gì vậy?" Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng, không biết Vân Trung Quân còn có chuyện gì muốn mình giúp.
"A a..., hôm nay đến đây, chỉ cầu tiểu ca che giấu dùm ta một chuyện. Nữ oa nhi nhà ta tính khí hết sức cổ quái, nếu như để nó biết, là ta đem vật của nó tùy tiện tặng người, nhất định theo ta khóc lóc không thôi, phiền phức chết đi được!" Nói đến chỗ này, Vân Trung Quân lại quen tay vuốt chòm râu dưới cằm.
"Khà...thì ra là chuyện này! Chỉ là chuyện nhỏ! Cứ để lệnh tiểu thư đến tìm tiểu bối hỏi, tiểu bối sẽ nói...". Thiếu niên đã quen hành tẩu phố chợ, nghe riết quen tai, mấy cái chuyện này có thể nói là quen tay dễ làm, hạ bút thành văn, chỉ thoáng một cái, đã có chủ ý:
"Nói ngài cùng cha tiểu bối đấu rượu, lấy cây sáo này làm vật cược, nhưng không ngờ cha tiểu bối tửu lượng hơn người, vô ý thua cuộc. Lão trượng là người tín nghĩa, há có thể nuốt lời? Thế là sáo này liền rơi vào tay tiểu bối...Ngài xem cách nói này thế nào?"
"Rất hay...rất hay! Đủ cả tình lý! Nếu nha đầu nghe lời này, nhất định dẫn đến trời yên biển lặng! Rốt cuộc là người trẻ nghĩ nhanh, giải đại khốn ách cho lão phu! Ách..."
Vân Trung Quân đang hân hoan cổ vũ, đột nhiên phát giác bản thân hơi quá khích, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội ngừng tiếng. Im lặng một lát, mới chần chừ hỏi:
" Nữ oa nhi của ta, không có làm khó dễ gì tiểu ca chứ? Nếu có chỗ thất lễ, xin các hạ rộng lượng bỏ qua cho!"
"Không, không có! Cháu gái của ngài nhìn thật xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú mỹ lệ, thế gian hiếm có à!" Thiếu niên khéo léo, lúc này tránh không nói đến tính khí của Linh Y Nhi, chỉ ca ngợi dung mạo của nàng ta.
Chỉ là, lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn vẫn không thể ngăn được hình dáng ngang ngược của thiếu nữ xuất hiện trong đầu mình.
"Khà khà! Khà khà khà!...Tỉnh Ngôn tiểu ca quá khen rồi! Quá khen rồi! Tiểu nha đầu của ta, dung mạo cũng chỉ dễ nhìn mà thôi!"
Hệt như tất cả bề trên yêu quí con cháu của mình, Vân Trung Quân vừa nghe Tỉnh Ngôn khen ngợi cháu gái mình, tức thì cười không khép miệng! Tuy miệng còn nói mấy câu khiêm nhường, nhưng Tỉnh Ngôn nhìn bộ dạng đầy vui vẻ của lão, thì biết trong lòng Vân Trung Quân nhất định là đang nở hoa!
Thoáng ngưng một chút, Tỉnh Ngôn lại cẩn thận nói:
"Chắc lão trượng cũng hiểu, sáo ngọc 'Thần Tuyết' của tiểu bối, vốn là vật yêu thích của lệnh tôn nữ, theo tiểu tử nhận thấy, cứ trả lại cho nàng ta là tốt nhất".
"Hả?"
Thấy thiếu niên kiên trì muốn trả sáo, Vân Trung Quân hết sức kinh ngạc, không đáp lời liền được. Chỉ thấy lão nhắm mắt trầm tư một hồi, rồi mở mắt cười nói:
"Hà hà..., e rằng tiểu ca còn chưa biết, bảo khí trong thiên hạ đều có linh tính, tự biết tìm đến người có duyên. Nếu là vô duyên, cầu cũng không được. Nếu là có duyên, muốn bỏ cũng không bỏ được".
"Theo lão phu thấy, sáo ngọc 'Thần Tuyết' này, chính là có duyên với ngươi, ta e không trả lại được đâu!"
"Đúng vậy! Mấy lời của lão trượng, có một vị đạo sĩ Thượng Thanh Cung tiểu bối quen biết, thường hay nói với tiểu bối".
Lúc nói câu này, ở trước mắt Tỉnh Ngôn, bất giác thấp thoáng một bức tranh "Lão đạo Thanh Hà giảng đạo đồ":
Miệng nói tay múa chân vung phụ đạo, tóc râu giật giật, nước miếng bay như mưa, không ngớt thổi phồng tình cảnh kỳ diệu sau khi đắc đạo thành tiên. Mấy lời đó, nội dung chủ yếu cũng không sai khác gì mấy so với chuyện Vân Trung Quân vừa kể.
Chỗ hơi khác nhau đó là, vị Thanh Hà lão đạo tuy có chút tính cách điên cuồng, nhưng tài ăn nói lại là tuyệt vời. Mỗi lúc nói đến chỗ cao hứng, lời nói ba hoa chích chòe thoát ra hết sức tự nhiên, đến mức như đảo lộn thiên hà, thao thao bất tuyệt. Mỗi lúc như thế, Tỉnh Ngôn phải tránh xa về sau, phòng ngừa nước miếng của lão đạo văng tứ tung, bắn lên áo vải sạch sẽ của mình.
Tình cảnh Thanh Hà lão đầu nhân cuồng nhiệt tán dương, thường hay xuất hiện lúc Tỉnh Ngôn chất vấn về tiền đồ của việc tu đạo. Bất quá, sau khi trải qua vài lần rửa tội bằng nước bọt, Tỉnh Ngôn liền học được bài học kinh nghiêm, nếu không có chuẩn bị, không dám dễ dàng gây hấn.
Chỉ là, Vân Trung Quân nghe nói ngoài lão ra, còn có người khác nhắc đến mấy lời này với Tỉnh Ngôn, thì hết sức ngạc nhiên:
"A! Chẳng trách dạo gần đây, Thượng Thanh Cung vang danh thiên hạ. Thì ra bọn họ còn có dạng nhân tài tuyên truyền như thế!"
"Chỗ này lão trượng nói rất đúng! Không chỉ có như ngài vừa nói, tiểu bối còn biết thêm nữa, mấy người đắc đạo thành tiên, ai nấy đều là "Nằm ngủ không mộng, thoải mái không ưu sầu, không thích ăn uống, không cần hít thở nhiều", mẹ ơi!..tri giác đều không có, làm tiên nhân còn có ý nghĩa gì chứ? Tiểu bối thấy chẳng khác gì người chết..."
"Nói xằng nói bậy!" Vân Trung Quân nghe Tỉnh Ngôn nói đến chỗ này, mặt hơi đỏ lên, câu nói trên buột miệng thoát ra.
"Đúng vậy!...lão trượng cũng thấy vậy chứ?" Tỉnh Ngôn nói đến cao hứng, không chú ý đến thần sắc của Vân Trung Quân, tiếp tục bừng bừng hứng thú nói:
"Mấy thứ này, tiểu bối cũng cảm thấy nói xằng nói bậy, cho dù thật có tiên nhân, vậy cũng không phải ai nấy đều giống khúc gỗ như thế. Tiểu bối cũng có đọc qua vài cuốn sách về đạo gia, theo tiểu bối thấy, mấy người đắc đạo thành tiên đó, chính là ứng với tinh thần tách khỏi trời đất, còn lại đều thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không có chuyện không mộng mị không thích ăn uống!"
Bình thường Thanh Hà lão đạo tranh biện mấy vấn đề này với y, lần nào cũng thao thao bất tuyệt, thiếu niên rất ít khi có cơ hội chen lời. Vì vậy, thình lình gặp được "Tri âm", Tỉnh Ngôn liền như nắng hạn gặp mưa rào, nói ra toàn bộ nhận xét của bản thân.
"Ách..." vừa nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Vân Trung Quân lại chợt im không đáp.
Vị Vân Trung Quân tóc đen mặt hồng hào này, sau khi nhìn kỹ thiếu niên hồi lâu, mới nói:
"Hà hà, lời này của Tỉnh Ngôn tiểu ca rất thâm thúy, lão hủ tự thẹn hời hợt rồi"
"Xem ra, sáo ngọc "Thần Tuyết" và phổ "Thủy Long Ngâm" của ta, đích xác đã tặng đúng người có duyên"
"A!"
Vừa nói đến chỗ này, lão trượng Vân Trung Quân lại giống như chợt nhớ đến gì đấy, vỗ vào đầu:
"Mải nói chuyện với ngươi, suýt nữa quên mất chuyện rất rất quan trọng hôm nay!"
"Úi? Chuyện gì vậy?"
"Nếu không nhắc đến 'Thần Tuyết', ta xém tí quên mất chuyện gấp này, hà hà..."
"A...lão trượng!, nói đến sáo ngọc 'Thần Tuyết' này, tiểu tử cũng có một chuyện muốn nói!" Nhắc đến cây sáo, Tỉnh Ngôn lập tức nhớ đến thiếu nữ ngang ngạnh đó.
"Úy? có phải có người tìm ngươi đòi sáo hay không? Còn là một tiểu nữ oa nhi nữa?" Lúc nói lời này, Vân Trung Quân tựa như có chút khẩn trương.
"A...Đúng vậy! Lão trượng đúng là liệu việc như thần", Tỉnh Ngôn nói đến chỗ này, dường như cũng cảm thấy có gì không đúng, ngập ngừng một chút, hỏi:
"Chẳng lẽ...nữ oa nhi đó đúng là nguyên chủ của sáo ngọc?"
"Ách...không phải không phải! Kì thật nguyên chủ chân chính, đúng ra là ta! Chỉ bất quá, mấy năm gần đây, sáo ngọc hay để ở chỗ cháu gái ta, để cho nó chơi đùa mà thôi. Hà..."
Thiếu niên linh lợi nhìn ra được, vị lão trượng Vân Trung Quân, lúc nói lời này cũng không thật tự nhiên.
"À!...Thì ra là cháu gái ngài. Ngài nói cũng có đạo lý, chỉ là...Tiểu bối thấy tiểu bối nên đem sáo ngọc hoàn trả lại cho cháu gái ngài là hợp nhất!"
"Chớ! Vật mà Vân Trung Quân ta đã đưa đi, sao có thể thu lại? Ý của ta không phải là đòi sáo, mà là có một chuyện khác muốn nhờ".
"Chuyện gì vậy?" Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng, không biết Vân Trung Quân còn có chuyện gì muốn mình giúp.
"A a..., hôm nay đến đây, chỉ cầu tiểu ca che giấu dùm ta một chuyện. Nữ oa nhi nhà ta tính khí hết sức cổ quái, nếu như để nó biết, là ta đem vật của nó tùy tiện tặng người, nhất định theo ta khóc lóc không thôi, phiền phức chết đi được!" Nói đến chỗ này, Vân Trung Quân lại quen tay vuốt chòm râu dưới cằm.
"Khà...thì ra là chuyện này! Chỉ là chuyện nhỏ! Cứ để lệnh tiểu thư đến tìm tiểu bối hỏi, tiểu bối sẽ nói...". Thiếu niên đã quen hành tẩu phố chợ, nghe riết quen tai, mấy cái chuyện này có thể nói là quen tay dễ làm, hạ bút thành văn, chỉ thoáng một cái, đã có chủ ý:
"Nói ngài cùng cha tiểu bối đấu rượu, lấy cây sáo này làm vật cược, nhưng không ngờ cha tiểu bối tửu lượng hơn người, vô ý thua cuộc. Lão trượng là người tín nghĩa, há có thể nuốt lời? Thế là sáo này liền rơi vào tay tiểu bối...Ngài xem cách nói này thế nào?"
"Rất hay...rất hay! Đủ cả tình lý! Nếu nha đầu nghe lời này, nhất định dẫn đến trời yên biển lặng! Rốt cuộc là người trẻ nghĩ nhanh, giải đại khốn ách cho lão phu! Ách..."
Vân Trung Quân đang hân hoan cổ vũ, đột nhiên phát giác bản thân hơi quá khích, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội ngừng tiếng. Im lặng một lát, mới chần chừ hỏi:
" Nữ oa nhi của ta, không có làm khó dễ gì tiểu ca chứ? Nếu có chỗ thất lễ, xin các hạ rộng lượng bỏ qua cho!"
"Không, không có! Cháu gái của ngài nhìn thật xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú mỹ lệ, thế gian hiếm có à!" Thiếu niên khéo léo, lúc này tránh không nói đến tính khí của Linh Y Nhi, chỉ ca ngợi dung mạo của nàng ta.
Chỉ là, lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn vẫn không thể ngăn được hình dáng ngang ngược của thiếu nữ xuất hiện trong đầu mình.
"Khà khà! Khà khà khà!...Tỉnh Ngôn tiểu ca quá khen rồi! Quá khen rồi! Tiểu nha đầu của ta, dung mạo cũng chỉ dễ nhìn mà thôi!"
Hệt như tất cả bề trên yêu quí con cháu của mình, Vân Trung Quân vừa nghe Tỉnh Ngôn khen ngợi cháu gái mình, tức thì cười không khép miệng! Tuy miệng còn nói mấy câu khiêm nhường, nhưng Tỉnh Ngôn nhìn bộ dạng đầy vui vẻ của lão, thì biết trong lòng Vân Trung Quân nhất định là đang nở hoa!
Thoáng ngưng một chút, Tỉnh Ngôn lại cẩn thận nói:
"Chắc lão trượng cũng hiểu, sáo ngọc 'Thần Tuyết' của tiểu bối, vốn là vật yêu thích của lệnh tôn nữ, theo tiểu tử nhận thấy, cứ trả lại cho nàng ta là tốt nhất".
"Hả?"
Thấy thiếu niên kiên trì muốn trả sáo, Vân Trung Quân hết sức kinh ngạc, không đáp lời liền được. Chỉ thấy lão nhắm mắt trầm tư một hồi, rồi mở mắt cười nói:
"Hà hà..., e rằng tiểu ca còn chưa biết, bảo khí trong thiên hạ đều có linh tính, tự biết tìm đến người có duyên. Nếu là vô duyên, cầu cũng không được. Nếu là có duyên, muốn bỏ cũng không bỏ được".
"Theo lão phu thấy, sáo ngọc 'Thần Tuyết' này, chính là có duyên với ngươi, ta e không trả lại được đâu!"
/222
|