...Hơi nước mù mịt nóng hầm hập, trong không khí ken đặc một mùi thơm bột gạo đặc biệt. Rốt cuộc món bánh tổ làm mừng xuân cũng sắp ra lò rồi!
Tỉnh Ngôn nhìn cái bánh nhỏ vừa trắng vừa mềm trên cái lồng hấp bằng tre lót lá chuối, chăm chú một hồi mới cẩn thận đưa tay nhấc nó lên:
"Ăn hết luôn hay là ăn một nửa đây?"
Ngay lúc y đang do dự thì cái bánh trong tay, tựa hồ không nhẫn nại đợi nữa, đột ngột vọt lên, "Bép" một tiếng đã dán chặt vào mặt y. Tức thì, Tỉnh Ngôn cảm thấy nơi gò má đang bị cái bánh bám lấy, một hơi ấm dịu dịu lan tỏa khắp mặt, hết sức thoải mái.
Chỉ qua một chút, thiếu niên như say đó liền cảm thấy có chút không đúng:
"Nhớ hiện giờ đang là mùa hạ mà, sao trong nhà lại làm bánh tổ?"
Thế là, thiếu niên đang ngủ say liền giật mình tỉnh giấc. Giãn mí mắt ra nhìn thấy mấy vết loang lổ quen thuộc trên trần nhà, Tỉnh Ngôn cuối cùng xác nhận, vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng nam kha.
Bất quá...sao cảm giác âm ấm vừa rồi trong giấc mộng, hiện tại vẫn còn? Hơn nữa, cảm giác ấm ấm này, hệt như không ngừng phập phù trên má ta.
Đợi khi người thiếu niên còn mắt nhắm mắt mở quay mặt qua, muốn xem thử là chuyện gì, thì bất ngờ cảm thấy có một vật mềm mại quét qua đầu mũi mình!
Tức thì Tỉnh Ngôn hắt xì một cái, sự mơ ngủ chớp mắt tan biến. Đợi y định thần lại nhìn, thì phát hiện tiểu nữ oa Quỳnh Dung, đang nằm bò bên cạnh y.
"Ý? Quỳnh Dung muội làm gì ở đây?"
"Hì...ca ca tỉnh rồi, muội đang giúp huynh trị thương đó!"
"Trị thương?"
"Đúng thế, ca ca quên rồi sao? Tối qua huynh bị Tuyết Nghi tỷ tỷ tát một cái, hiện tại bên mặt đã sưng lên rồi!"
"À, thì ra là thế!"
Được Quỳnh Dung nhắc nhở, Tỉnh Ngôn mới hoàn toàn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Xoa xoa bên má sưng phù, Tỉnh Ngôn lộ ra nét cười khổ, thầm nói:
"Không ngờ Khấu cô nương nhìn mảnh dẻ như thế, lực cánh tay lại không yếu à! Ách? Sao trên mặt lại ẩm ướt thế này? Vừa rồi trong mộng..."
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn có chút nghi vấn hỏi:
"Quỳnh Dung muội muội, muội vừa rồi 'Trị thương' cho ta thế nào?"
"Hi...dùng lưỡi liếm ạ!"
"...Dùng lưỡi liếm?"
"Vâng ạ, hồi chân của trước tiểu hồ li vấp đá bị sưng, mẹ nó đã dùng lưỡi liếm chỗ bị thương của nó. Sau khi liếm qua, không bao lâu đã ổn, rất là linh nghiệm!"
"Nào, ca ca lại gần đây chút, muội tiếp tục giúp ca ca trị thương..."
Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nằm bò ra, cực lực thè cái lưỡi mềm mại liếm loạn lên mặt Tỉnh Ngôn.
"Ơ kìa! Muội muội, chớ làm loạn nữa..."
Đối tượng bị "Trị thương", tay chân luống cuống cố đẩy vị tiểu cô nương quyết tâm cứu người ra.
"Ca ca chớ tránh nữa, để muội trị thương cho ca ca..."
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đang dùng một tay giữ lấy cằm của tiểu Quỳnh Dung, không cho nó nhào tới nữa. Còn tiểu nha đầu cũng không lùi, một lòng muốn "Trị thương" cho ca ca. Thế là, tiểu Quỳnh Dung thì cố nhào tới cái má đang sưng trước mặt, còn thiếu niên thì cố đẩy nó ra, cái mặt nhỏ của nó bị thiếu niên đẩy nghếch lên trời, cái miệng be bé cũng bị đẩy méo xẹo.
Đúng lúc hai huyng muội đang náo loạn, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng động, đang có người đẩy cửa bước vào.
"Là Tuyết Nghi tỷ tỷ!"
Người đẩy cửa tiến vào đó, chính là Tuyết Nghi tỷ tỷ đêm qua lệ đổ như mưa. Hiện tại, Khấu Tuyết Nghi hình như đã khôi phục lại vẻ thường thấy, trong tay đang bưng một cái bát sành, cẩn thận tiến vào. Tỉnh Ngôn nhân lúc tiểu nha đầu ngẩng đầu phân tâm, lăn khỏi giường bò dậy, tìm lấy đôi giày, mang vào chân với tốc độ nhanh nhất.
Hiện tại tuy là hè, nhưng trong nhà mát mẻ, Tỉnh Ngôn luôn để áo đi ngủ. Cũng chính vì vậy, Khấu Tuyết Nghi mới dám đẩy cửa tiến vào.
Tỉnh Ngôn chỉnh chỉnh lại y phục, thấy Khấu Tuyết Nghi đang bưng một cái bát sành trong tay, nước trong bát xanh sẫm, cảm thấy hơi kì quái, liền xuất ngôn hỏi:
"Khấu cô nương, trong bát là..."
"Bẩm Đường chủ, đây là thang dược trị thương tội nô sắc sáng nay, đang định dâng cho Đường chủ phục dụng".
Nói xong, hai tay Khấu Tuyết Nghi hướng đến trước, dâng bát thuốc lên trước mặt Tỉnh Ngôn.
"A...Tuyết Nghi cô nương tốn công rồi. Đa tạ!"
Vừa nghe nhắc đến thang dược, Tỉnh Ngôn lập tức cảm thấy trên má thật có chút nóng rát. Thế là lên tiếng cảm tạ, đón lấy bát thuốc, không chút do dự uống liền.
Thiếu niên uống bát thuốc xanh thẫm đó, tuy vào miệng đắng chát, nhưng lại có một vị thơm mát dịu dịu lẫn ở trong, mùi vị khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Mà người sắc thuốc cũng hết sức tỉ mỉ, bát thuốc này vào miệng mát dịu, có lẽ là đã ngâm trong nước suối lạnh rất lâu, không có chút khí nóng nào.
Do đó, tuy thuốc đắng như vừa thơm vừa mát, giúp người phục thuốc chẳng khó khăn gì uống cạn. Không lâu sau, Tỉnh Ngôn liền chìa cái bát không ra cho Khấy Tuyết Nghi xem, sau đó đặt nó lên thạch án bên cạnh. Tỉnh Ngôn có chút hiếu kì hỏi:
"Thang thuốc này quả thật hiệu quả, hệt như do lang trung nhiều năm kinh nghiệm bốc, Tuyết Nghi, thang dược này của cô là dùng thảo dược gì sắc vậy?"
Nghe Tỉnh Ngôn hỏi, Khấu Tuyết Nghi ngượng ngập đáp:
"Bẩm đường chủ, trong thang này có Tiết hoa".
"Không sai! Tiết hoa có vị đắng, có thể giúp tan máu bầm, thông huyết khí".
"Còn có Thạch lăng thảo".
"Vị này cũng tốt. Thạch lăng có thể giảm đau nhức, làm đẹp da, rất là hợp".
"Còn có Trạch tất".
"À, Trạch tất vị đắng thuộc hàn, có thể tháo nhiệt trên da, tiêu trừ phù thủng trên mặt. Bất quá ta đâu đến mức nghiêm trọng thế! Còn có thảo dược gì nữa không?"
"Còn có Tri mẫu thảo".
"A, Tri mẫu vị đắng, mát lạnh vô độc, trừ hàn nhiệt, chủ trì huyết tích kinh khí. Thứ này rất hay! Nói đến, tối qua ta thật bị cô dọa hết cả hồn".
Lời nói hết sức thoải mái của Tỉnh Ngôn vừa dứt, thì đột nhiên vị Khấu Tuyết Nghi đang cung kính đáp lời trước mặt thình lình quỳ phịch xuống đất, cúi đầu chạm đất, run giọng nói:
"Đêm qua tì tử hỗn láo, mạo phạm đến uy nhan của Đường chủ, xin Đường chủ trách phạt!"
"Ai, lại đến rồi!"
Tuy Khấu Tuyết Nghi quỳ xuống rất bất ngờ, nhưng từ biểu hiện cung kính hàng ngày của nàng mà suy luận, thì sau hành vi kích động đêm qua, hôm nay quỳ xuống như thế cũng chẳng có gì lạ. Do đó, Tỉnh Ngôn cũng chẳng giật mình, dùng giọng nói bình hòa nói:
"Tuyết Nghi cô nương, sai lầm đêm qua, không phải hoàn toàn tại cô, ta cũng có chỗ cư xử thiếu suy nghĩ. Hai bên đều lỗi, chuyện trách phạt không cần nhắc tới nữa".
"Huống chi, bát thuốc vừa rồi đã phải khiến cô rất tốn công sức, chắc cô phải dạy rất sớm đi hái thuốc về sắc. Cô có lòng như thế, ta sao nhẫn tâm trách phạt cô được?"
Nói xong Tỉnh Ngôn bước tới đỡ Tuyết Nghi đứng lên.
Đợi lúc Khấu Tuyết Nghi đứng dậy ngẩng đầu, thì Tỉnh Ngôn thấy mặt nàng đã nhuộm đầy nước mắt.
"Tuyết Nghi tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc vậy?"
Tiểu nữ oa bên cạnh mặt đầy mê hoặc, nghiêm túc xuất thanh hỏi.
"Quỳnh Dung à, muội không biết rồi, Tuyết Nghi tỷ tỷ của muội bị lời nói vừa rồi của ca ca làm cho cảm động, đây không phải là khinh bạc gì đó đâu!"
Xét thấy chuyện phiền phức tối qua có thể diễn lại, Tỉnh Ngôn vội xuất ngôn giải thích. Bất quá trong lòng y vẫn có chút nghi hoặc:
"Tuyết Nghi cô nương này, đúng là có chút khác thường...Lời vừa rồi của ta đâu đến mức cảm động người như thế, đâu đến nổi phải kích động vậy chứ!"
Tạm không nhắc Tỉnh Ngôn đang nghi vấn trong lòng, lại nói vị tiểu muội muội Quỳnh Dung ở bên cạnh y đối với phen giải thích vừa rồi tin tưởng không chút nghi ngờ. Tiểu nữ hài này tay múa loạn xạ, nét mặt ngây thơ nói:
"A! Lời của ca ca nghe rất thích. Tuyết Nghi tỷ tỷ, thì ra tỷ và muội đều thích khóc như nhau!"
Nghe lời nói ngây thơ của tiểu nữ hài, vị Khấu Tuyết Nghi mặt đang đầy lệ cũng tức thì mây tan mưa tạnh, trên mặt còn thoáng nét cười:
"Tỷ t ỷ trước đây cũng không thích khóc như thế".
Lời vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng tâm tình hiển nhiên đã không còn nặng nề nữa.
Nét cười thoảng trên mặt Khấu Tuyết Nghi là phát từ nội tâm, tuy nhàn nhạt như không, nhưng thoáng qua mắt Tỉnh Ngôn, lại trở thành một nụ cười vô cùng tươi tắn. Bởi vì, hình như đây là lần đầu tiên Khấu Tuyết Nghi ở trước mặt y, lộ ra nét cười tự nhiên. Thấy tình cảnh thế, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy an ủi trong lòng:
"Xem ra bài thuốc đêm qua ta kê cũng đã có tác dụng rồi, Khấu cô nương hình như đã hoàn toàn gỡ bỏ được u uất trong tâm!"
Nhớ đến cái tát tối qua, mắt không tự chủ lại nhìn sang cái bát sành trên thạch án bên cạnh. Nhìn cái bát đã sạch thuốc, Tỉnh Ngôn chợt động trong lòng:
"Nói đến cũng kì, Khấu cô nương này lại am hiểu về thuốc như thế. Tuy nói ta cũng từ trong sách mà biết được tên của mấy thảo dược đó, nhưng dù sao cũng chỉ nhận được vài thảo dược thường thấy. Nếu để ta đi hái đủ những thứ thảo dược đó, thì e là không phải chuyện dễ".
Y đem nghi vấn trong lòng, hỏi qua Tuyết Nghi, Khấu Tuyết Nghi liền nói với y, nhà nàng trước đây vốn lấy việc hái thuốc để mưu sinh, từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với nhiều thảo dược, nên đối với mấy thảo dược này, hết sức quen thuộc.
Lời giải thích này cũng hợp tình hợp lý. Tỉnh Ngôn tán thưởng mấy tiếng, Khấu Tuyết Nghi tạm thời cáo lui, ra chỗ dòng suối lấy nước vào cho y rửa mặt.
Tuyết Nghi đi lấy nước, tiểu Quỳnh Dung liền có thời cơ lên tiếng, tiểu nha đầu vội tiến đến gần Tỉnh Ngôn, nhiệt tình kiến nghị:
"Ca ca...muội liếm mặt cho ca ca tiếp, hiệu quả cũng như uống thuốc vậy!"
"Đa tạ đa tạ, ta hiện đã thấy ổn rồi, lần tới đi!"
Trải qua trường phong ba này, Tỉnh Ngôn không còn tâm tư nào để dạy học. Thế là vào buổi chiều hôm ấy, y liền dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, đến hồ sen du ngoạn.
Lúc đến bên hồ sen, Quỳnh Dung thấy nước hồ xanh biếc liền muốn xuống tắm. Dưới sự cổ động của cô nhóc, một vị thành viên khác của Tứ Hải đường là Khấu Tuyết Nghi cũng e thẹn gật đầu.
Như thế, vị Đường chủ vốn dễ tính cũng chỉ đành đồng ý cho bọn họ xuống tắm. Còn bản thân y thì lưu lại trên bờ, đảm trách nhiệm vụ canh phòng. Chỗ hóng mát của Tứ Hải đường này, tuy hoang vắng u tĩnh, nhưng không phải hoàn toàn không có dấu vết con người. Dưới tán liễu bên bờ tây nam hồ, có một cái bè trúc nhỏ nhỏ dập dềnh bên mép nước, cũng không biết chủ nhân là ai.
Hai thiếu nữ thân còn trong trắng muốn xuống hồ lặn hụp đùa giỡ, tự nhiên không thể thiếu người canh phòng. Tuy hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi ngây thơ ngờ nghệch, nhưng Tỉnh Ngôn thì hiểu rất rõ đạo lý này, liền tự giác đảm đương chức trách canh phòng đó.
Hiện tại, vị Trương đại đường chủ ngồi trong bóng liễu bên hồ, thỉnh thoảng đưa mắt dõi nhìn xung quanh. Không gian quanh nơi hai nữ nhi đặt y phục, chính là vùng trọng điểm mà y quan tâm.
Chính khi thiếu niên cần mẫn đảm nhiệm việc canh phòng, thì ở nơi xa xa trong vùng sen xanh biếc, thi thoảng lại truyền đến tiếng cười giỡn thánh thót của nữ nhân. Tiếng cười đùa của hai nữ hài nhân theo gió truyền đến tai vị Trương đường chủ đang buồn bực ngồi canh phòng, không khỏi khiến y sinh ra vài phần ảo não:
"Chán thật! Sớm biết vậy ta đã đề nghị trước, như thế người bây giờ ngồi đây buồn bực đã không phải là ta rồi...Nói đến, 'Tích thủy chú', 'Thuấn thủy quyết' của ta, cũng đã lâu chưa diễn luyện lại".
Nhìn nước hồ xanh biếc trước mặt, thiếu niên không khỏi có chút ham muốn.
Ngồi ở bờ hồ một lúc thì có chút buồn chán. Thế là, Tỉnh Ngôn liền lôi ngọc bội tùy thân ra chơi để giết thời gian. Chà ngọc bội lên cái má sưng một hồi, y rút ra kết luận: Ngọc bội này không thể giảm sưng.
Tỉnh Ngôn vuốt ve tấm ngọc bội trong tay, bất giác nhớ đến thiếu nữ Cứ Doanh, chủ nhân trước đây của nó.
Chỉ có điều, đối với đoạn cảm tình mông lung chỉ có thể tồn tại ở quá khứ, thiếu niên hiện tại đã không còn quá xao động. Cảm thụ sự mát mẻ từ trong khối ngọc truyền ra, Tỉnh Ngôn tự nhủ trong lòng:
"Hiện tại mình chí ít cũng luôn nhìn thấy được ngọc bội tùy thân của nha đầu Cứ Doanh, như thế cũng không tệ rồi!"
Bất tri bất giác, mặt trời đã dời về tây. Ước chừng lại qua hơn nửa canh giờ, tiếng cười giỡn trong đám sen ở xa xa đã dần dần thưa lại. Lại qua một lúc, Tỉnh Ngôn liền thấy hai cô gái đã ăn mặc chỉnh tề, đang men theo bờ hồ đầy lau sậy, uyển chuyển đi đến chỗ y.
Hai thiếu nữ vừa đùa giỡn trong nước hồ biếc xanh trở lên, trên má phấn còn đọng lóng lánh mấy hạt nước tinh oánh, dưới ánh nắng chiều, hiển hiện một vẻ kiều diễm đặc biệt.
Lúc thiếu niên cảm thấy trước mắt mình như sáng bừng lên, lại kinh ngạc phát hiện, trên đôi má phấn như cánh sen trong hồ của Khấu Tuyết Nghi, đang ửng hồng xấu hổ. Thấy tình cảnh thế, thiếu niên hết sức vui mừng:
"A, một tát đêm qua quả thật có giá trị. Khấu cô nương này trước giờ lạnh như sương, lại biết xấu hổ trước mặt ta. Xem ra, nàng đúng là đã bình thường rồi".
Đưa tay chùi mấy hạt nước còn bám trên mũi Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn dẫn mọi người trong đường, đủng đỉnh quay về Thiên điểu nhai.
Một đoàn ba người vừa lên Bão Hà Phong không lâu, thì thấy đối diện có mấy vị đạo sĩ Thượng Thanh, đang nhắm phía này nhẹ nhàng bước tới.
Tỉnh Ngôn nhìn cái bánh nhỏ vừa trắng vừa mềm trên cái lồng hấp bằng tre lót lá chuối, chăm chú một hồi mới cẩn thận đưa tay nhấc nó lên:
"Ăn hết luôn hay là ăn một nửa đây?"
Ngay lúc y đang do dự thì cái bánh trong tay, tựa hồ không nhẫn nại đợi nữa, đột ngột vọt lên, "Bép" một tiếng đã dán chặt vào mặt y. Tức thì, Tỉnh Ngôn cảm thấy nơi gò má đang bị cái bánh bám lấy, một hơi ấm dịu dịu lan tỏa khắp mặt, hết sức thoải mái.
Chỉ qua một chút, thiếu niên như say đó liền cảm thấy có chút không đúng:
"Nhớ hiện giờ đang là mùa hạ mà, sao trong nhà lại làm bánh tổ?"
Thế là, thiếu niên đang ngủ say liền giật mình tỉnh giấc. Giãn mí mắt ra nhìn thấy mấy vết loang lổ quen thuộc trên trần nhà, Tỉnh Ngôn cuối cùng xác nhận, vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng nam kha.
Bất quá...sao cảm giác âm ấm vừa rồi trong giấc mộng, hiện tại vẫn còn? Hơn nữa, cảm giác ấm ấm này, hệt như không ngừng phập phù trên má ta.
Đợi khi người thiếu niên còn mắt nhắm mắt mở quay mặt qua, muốn xem thử là chuyện gì, thì bất ngờ cảm thấy có một vật mềm mại quét qua đầu mũi mình!
Tức thì Tỉnh Ngôn hắt xì một cái, sự mơ ngủ chớp mắt tan biến. Đợi y định thần lại nhìn, thì phát hiện tiểu nữ oa Quỳnh Dung, đang nằm bò bên cạnh y.
"Ý? Quỳnh Dung muội làm gì ở đây?"
"Hì...ca ca tỉnh rồi, muội đang giúp huynh trị thương đó!"
"Trị thương?"
"Đúng thế, ca ca quên rồi sao? Tối qua huynh bị Tuyết Nghi tỷ tỷ tát một cái, hiện tại bên mặt đã sưng lên rồi!"
"À, thì ra là thế!"
Được Quỳnh Dung nhắc nhở, Tỉnh Ngôn mới hoàn toàn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Xoa xoa bên má sưng phù, Tỉnh Ngôn lộ ra nét cười khổ, thầm nói:
"Không ngờ Khấu cô nương nhìn mảnh dẻ như thế, lực cánh tay lại không yếu à! Ách? Sao trên mặt lại ẩm ướt thế này? Vừa rồi trong mộng..."
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn có chút nghi vấn hỏi:
"Quỳnh Dung muội muội, muội vừa rồi 'Trị thương' cho ta thế nào?"
"Hi...dùng lưỡi liếm ạ!"
"...Dùng lưỡi liếm?"
"Vâng ạ, hồi chân của trước tiểu hồ li vấp đá bị sưng, mẹ nó đã dùng lưỡi liếm chỗ bị thương của nó. Sau khi liếm qua, không bao lâu đã ổn, rất là linh nghiệm!"
"Nào, ca ca lại gần đây chút, muội tiếp tục giúp ca ca trị thương..."
Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nằm bò ra, cực lực thè cái lưỡi mềm mại liếm loạn lên mặt Tỉnh Ngôn.
"Ơ kìa! Muội muội, chớ làm loạn nữa..."
Đối tượng bị "Trị thương", tay chân luống cuống cố đẩy vị tiểu cô nương quyết tâm cứu người ra.
"Ca ca chớ tránh nữa, để muội trị thương cho ca ca..."
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đang dùng một tay giữ lấy cằm của tiểu Quỳnh Dung, không cho nó nhào tới nữa. Còn tiểu nha đầu cũng không lùi, một lòng muốn "Trị thương" cho ca ca. Thế là, tiểu Quỳnh Dung thì cố nhào tới cái má đang sưng trước mặt, còn thiếu niên thì cố đẩy nó ra, cái mặt nhỏ của nó bị thiếu niên đẩy nghếch lên trời, cái miệng be bé cũng bị đẩy méo xẹo.
Đúng lúc hai huyng muội đang náo loạn, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng động, đang có người đẩy cửa bước vào.
"Là Tuyết Nghi tỷ tỷ!"
Người đẩy cửa tiến vào đó, chính là Tuyết Nghi tỷ tỷ đêm qua lệ đổ như mưa. Hiện tại, Khấu Tuyết Nghi hình như đã khôi phục lại vẻ thường thấy, trong tay đang bưng một cái bát sành, cẩn thận tiến vào. Tỉnh Ngôn nhân lúc tiểu nha đầu ngẩng đầu phân tâm, lăn khỏi giường bò dậy, tìm lấy đôi giày, mang vào chân với tốc độ nhanh nhất.
Hiện tại tuy là hè, nhưng trong nhà mát mẻ, Tỉnh Ngôn luôn để áo đi ngủ. Cũng chính vì vậy, Khấu Tuyết Nghi mới dám đẩy cửa tiến vào.
Tỉnh Ngôn chỉnh chỉnh lại y phục, thấy Khấu Tuyết Nghi đang bưng một cái bát sành trong tay, nước trong bát xanh sẫm, cảm thấy hơi kì quái, liền xuất ngôn hỏi:
"Khấu cô nương, trong bát là..."
"Bẩm Đường chủ, đây là thang dược trị thương tội nô sắc sáng nay, đang định dâng cho Đường chủ phục dụng".
Nói xong, hai tay Khấu Tuyết Nghi hướng đến trước, dâng bát thuốc lên trước mặt Tỉnh Ngôn.
"A...Tuyết Nghi cô nương tốn công rồi. Đa tạ!"
Vừa nghe nhắc đến thang dược, Tỉnh Ngôn lập tức cảm thấy trên má thật có chút nóng rát. Thế là lên tiếng cảm tạ, đón lấy bát thuốc, không chút do dự uống liền.
Thiếu niên uống bát thuốc xanh thẫm đó, tuy vào miệng đắng chát, nhưng lại có một vị thơm mát dịu dịu lẫn ở trong, mùi vị khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Mà người sắc thuốc cũng hết sức tỉ mỉ, bát thuốc này vào miệng mát dịu, có lẽ là đã ngâm trong nước suối lạnh rất lâu, không có chút khí nóng nào.
Do đó, tuy thuốc đắng như vừa thơm vừa mát, giúp người phục thuốc chẳng khó khăn gì uống cạn. Không lâu sau, Tỉnh Ngôn liền chìa cái bát không ra cho Khấy Tuyết Nghi xem, sau đó đặt nó lên thạch án bên cạnh. Tỉnh Ngôn có chút hiếu kì hỏi:
"Thang thuốc này quả thật hiệu quả, hệt như do lang trung nhiều năm kinh nghiệm bốc, Tuyết Nghi, thang dược này của cô là dùng thảo dược gì sắc vậy?"
Nghe Tỉnh Ngôn hỏi, Khấu Tuyết Nghi ngượng ngập đáp:
"Bẩm đường chủ, trong thang này có Tiết hoa".
"Không sai! Tiết hoa có vị đắng, có thể giúp tan máu bầm, thông huyết khí".
"Còn có Thạch lăng thảo".
"Vị này cũng tốt. Thạch lăng có thể giảm đau nhức, làm đẹp da, rất là hợp".
"Còn có Trạch tất".
"À, Trạch tất vị đắng thuộc hàn, có thể tháo nhiệt trên da, tiêu trừ phù thủng trên mặt. Bất quá ta đâu đến mức nghiêm trọng thế! Còn có thảo dược gì nữa không?"
"Còn có Tri mẫu thảo".
"A, Tri mẫu vị đắng, mát lạnh vô độc, trừ hàn nhiệt, chủ trì huyết tích kinh khí. Thứ này rất hay! Nói đến, tối qua ta thật bị cô dọa hết cả hồn".
Lời nói hết sức thoải mái của Tỉnh Ngôn vừa dứt, thì đột nhiên vị Khấu Tuyết Nghi đang cung kính đáp lời trước mặt thình lình quỳ phịch xuống đất, cúi đầu chạm đất, run giọng nói:
"Đêm qua tì tử hỗn láo, mạo phạm đến uy nhan của Đường chủ, xin Đường chủ trách phạt!"
"Ai, lại đến rồi!"
Tuy Khấu Tuyết Nghi quỳ xuống rất bất ngờ, nhưng từ biểu hiện cung kính hàng ngày của nàng mà suy luận, thì sau hành vi kích động đêm qua, hôm nay quỳ xuống như thế cũng chẳng có gì lạ. Do đó, Tỉnh Ngôn cũng chẳng giật mình, dùng giọng nói bình hòa nói:
"Tuyết Nghi cô nương, sai lầm đêm qua, không phải hoàn toàn tại cô, ta cũng có chỗ cư xử thiếu suy nghĩ. Hai bên đều lỗi, chuyện trách phạt không cần nhắc tới nữa".
"Huống chi, bát thuốc vừa rồi đã phải khiến cô rất tốn công sức, chắc cô phải dạy rất sớm đi hái thuốc về sắc. Cô có lòng như thế, ta sao nhẫn tâm trách phạt cô được?"
Nói xong Tỉnh Ngôn bước tới đỡ Tuyết Nghi đứng lên.
Đợi lúc Khấu Tuyết Nghi đứng dậy ngẩng đầu, thì Tỉnh Ngôn thấy mặt nàng đã nhuộm đầy nước mắt.
"Tuyết Nghi tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc vậy?"
Tiểu nữ oa bên cạnh mặt đầy mê hoặc, nghiêm túc xuất thanh hỏi.
"Quỳnh Dung à, muội không biết rồi, Tuyết Nghi tỷ tỷ của muội bị lời nói vừa rồi của ca ca làm cho cảm động, đây không phải là khinh bạc gì đó đâu!"
Xét thấy chuyện phiền phức tối qua có thể diễn lại, Tỉnh Ngôn vội xuất ngôn giải thích. Bất quá trong lòng y vẫn có chút nghi hoặc:
"Tuyết Nghi cô nương này, đúng là có chút khác thường...Lời vừa rồi của ta đâu đến mức cảm động người như thế, đâu đến nổi phải kích động vậy chứ!"
Tạm không nhắc Tỉnh Ngôn đang nghi vấn trong lòng, lại nói vị tiểu muội muội Quỳnh Dung ở bên cạnh y đối với phen giải thích vừa rồi tin tưởng không chút nghi ngờ. Tiểu nữ hài này tay múa loạn xạ, nét mặt ngây thơ nói:
"A! Lời của ca ca nghe rất thích. Tuyết Nghi tỷ tỷ, thì ra tỷ và muội đều thích khóc như nhau!"
Nghe lời nói ngây thơ của tiểu nữ hài, vị Khấu Tuyết Nghi mặt đang đầy lệ cũng tức thì mây tan mưa tạnh, trên mặt còn thoáng nét cười:
"Tỷ t ỷ trước đây cũng không thích khóc như thế".
Lời vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng tâm tình hiển nhiên đã không còn nặng nề nữa.
Nét cười thoảng trên mặt Khấu Tuyết Nghi là phát từ nội tâm, tuy nhàn nhạt như không, nhưng thoáng qua mắt Tỉnh Ngôn, lại trở thành một nụ cười vô cùng tươi tắn. Bởi vì, hình như đây là lần đầu tiên Khấu Tuyết Nghi ở trước mặt y, lộ ra nét cười tự nhiên. Thấy tình cảnh thế, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy an ủi trong lòng:
"Xem ra bài thuốc đêm qua ta kê cũng đã có tác dụng rồi, Khấu cô nương hình như đã hoàn toàn gỡ bỏ được u uất trong tâm!"
Nhớ đến cái tát tối qua, mắt không tự chủ lại nhìn sang cái bát sành trên thạch án bên cạnh. Nhìn cái bát đã sạch thuốc, Tỉnh Ngôn chợt động trong lòng:
"Nói đến cũng kì, Khấu cô nương này lại am hiểu về thuốc như thế. Tuy nói ta cũng từ trong sách mà biết được tên của mấy thảo dược đó, nhưng dù sao cũng chỉ nhận được vài thảo dược thường thấy. Nếu để ta đi hái đủ những thứ thảo dược đó, thì e là không phải chuyện dễ".
Y đem nghi vấn trong lòng, hỏi qua Tuyết Nghi, Khấu Tuyết Nghi liền nói với y, nhà nàng trước đây vốn lấy việc hái thuốc để mưu sinh, từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với nhiều thảo dược, nên đối với mấy thảo dược này, hết sức quen thuộc.
Lời giải thích này cũng hợp tình hợp lý. Tỉnh Ngôn tán thưởng mấy tiếng, Khấu Tuyết Nghi tạm thời cáo lui, ra chỗ dòng suối lấy nước vào cho y rửa mặt.
Tuyết Nghi đi lấy nước, tiểu Quỳnh Dung liền có thời cơ lên tiếng, tiểu nha đầu vội tiến đến gần Tỉnh Ngôn, nhiệt tình kiến nghị:
"Ca ca...muội liếm mặt cho ca ca tiếp, hiệu quả cũng như uống thuốc vậy!"
"Đa tạ đa tạ, ta hiện đã thấy ổn rồi, lần tới đi!"
Trải qua trường phong ba này, Tỉnh Ngôn không còn tâm tư nào để dạy học. Thế là vào buổi chiều hôm ấy, y liền dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, đến hồ sen du ngoạn.
Lúc đến bên hồ sen, Quỳnh Dung thấy nước hồ xanh biếc liền muốn xuống tắm. Dưới sự cổ động của cô nhóc, một vị thành viên khác của Tứ Hải đường là Khấu Tuyết Nghi cũng e thẹn gật đầu.
Như thế, vị Đường chủ vốn dễ tính cũng chỉ đành đồng ý cho bọn họ xuống tắm. Còn bản thân y thì lưu lại trên bờ, đảm trách nhiệm vụ canh phòng. Chỗ hóng mát của Tứ Hải đường này, tuy hoang vắng u tĩnh, nhưng không phải hoàn toàn không có dấu vết con người. Dưới tán liễu bên bờ tây nam hồ, có một cái bè trúc nhỏ nhỏ dập dềnh bên mép nước, cũng không biết chủ nhân là ai.
Hai thiếu nữ thân còn trong trắng muốn xuống hồ lặn hụp đùa giỡ, tự nhiên không thể thiếu người canh phòng. Tuy hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi ngây thơ ngờ nghệch, nhưng Tỉnh Ngôn thì hiểu rất rõ đạo lý này, liền tự giác đảm đương chức trách canh phòng đó.
Hiện tại, vị Trương đại đường chủ ngồi trong bóng liễu bên hồ, thỉnh thoảng đưa mắt dõi nhìn xung quanh. Không gian quanh nơi hai nữ nhi đặt y phục, chính là vùng trọng điểm mà y quan tâm.
Chính khi thiếu niên cần mẫn đảm nhiệm việc canh phòng, thì ở nơi xa xa trong vùng sen xanh biếc, thi thoảng lại truyền đến tiếng cười giỡn thánh thót của nữ nhân. Tiếng cười đùa của hai nữ hài nhân theo gió truyền đến tai vị Trương đường chủ đang buồn bực ngồi canh phòng, không khỏi khiến y sinh ra vài phần ảo não:
"Chán thật! Sớm biết vậy ta đã đề nghị trước, như thế người bây giờ ngồi đây buồn bực đã không phải là ta rồi...Nói đến, 'Tích thủy chú', 'Thuấn thủy quyết' của ta, cũng đã lâu chưa diễn luyện lại".
Nhìn nước hồ xanh biếc trước mặt, thiếu niên không khỏi có chút ham muốn.
Ngồi ở bờ hồ một lúc thì có chút buồn chán. Thế là, Tỉnh Ngôn liền lôi ngọc bội tùy thân ra chơi để giết thời gian. Chà ngọc bội lên cái má sưng một hồi, y rút ra kết luận: Ngọc bội này không thể giảm sưng.
Tỉnh Ngôn vuốt ve tấm ngọc bội trong tay, bất giác nhớ đến thiếu nữ Cứ Doanh, chủ nhân trước đây của nó.
Chỉ có điều, đối với đoạn cảm tình mông lung chỉ có thể tồn tại ở quá khứ, thiếu niên hiện tại đã không còn quá xao động. Cảm thụ sự mát mẻ từ trong khối ngọc truyền ra, Tỉnh Ngôn tự nhủ trong lòng:
"Hiện tại mình chí ít cũng luôn nhìn thấy được ngọc bội tùy thân của nha đầu Cứ Doanh, như thế cũng không tệ rồi!"
Bất tri bất giác, mặt trời đã dời về tây. Ước chừng lại qua hơn nửa canh giờ, tiếng cười giỡn trong đám sen ở xa xa đã dần dần thưa lại. Lại qua một lúc, Tỉnh Ngôn liền thấy hai cô gái đã ăn mặc chỉnh tề, đang men theo bờ hồ đầy lau sậy, uyển chuyển đi đến chỗ y.
Hai thiếu nữ vừa đùa giỡn trong nước hồ biếc xanh trở lên, trên má phấn còn đọng lóng lánh mấy hạt nước tinh oánh, dưới ánh nắng chiều, hiển hiện một vẻ kiều diễm đặc biệt.
Lúc thiếu niên cảm thấy trước mắt mình như sáng bừng lên, lại kinh ngạc phát hiện, trên đôi má phấn như cánh sen trong hồ của Khấu Tuyết Nghi, đang ửng hồng xấu hổ. Thấy tình cảnh thế, thiếu niên hết sức vui mừng:
"A, một tát đêm qua quả thật có giá trị. Khấu cô nương này trước giờ lạnh như sương, lại biết xấu hổ trước mặt ta. Xem ra, nàng đúng là đã bình thường rồi".
Đưa tay chùi mấy hạt nước còn bám trên mũi Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn dẫn mọi người trong đường, đủng đỉnh quay về Thiên điểu nhai.
Một đoàn ba người vừa lên Bão Hà Phong không lâu, thì thấy đối diện có mấy vị đạo sĩ Thượng Thanh, đang nhắm phía này nhẹ nhàng bước tới.
/222
|