Nhiều dấu chấm hơn nữa cũng không thể biểu thị được tâm tình lúc này của Giang Dạ Bạch.
Mạnh mẽ như vậy, hành động tố cáo vô cùng dứt khoát và quang minh chính đại như vậy, đủ để đánh bại bất kỳ ý chí chiến đấu nào.
Nàng sợ hãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm về phía người áo xám đứng ở đầu thuyền, chờ đợi hắn xử lý.
Trên gương mặt tuấn tú của người áo xám không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ bình thản nhìn lại nàng, sau đó lại điềm nhiên nói: “Không hề gì, lên được thuyền thì chính là Thục Sơn đệ tử.”
Khá nhiều người cảm thấy thất vọng.
Lần đầu tiên Giang Dạ Bạch cảm nhận được sự biến hóa ấm lạnh của tình người. Song, bất ngờ hơn là trong đám người khiến cho nàng mất lòng tin lại không có Bạch Liên – người trực tiếp tố cáo nàng.
Bạch Liên nghe xong lời của người áo xám, cuối cùng gật gù, nhìn Giang Dạ Bạch: “Cũng đúng. Tuy không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi gạt người của ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua ngươi cũng là vì chủ của mình, rất đáng khen. Được rồi, tạm thời chấp nhận ngươi là đồng môn của ta.”
“…” Nhân sinh quan của người này tuyệt đối đáng kính trọng!
Giang Dạ Bạch mắt khép hờ, tâm tình rất phức tạp. Tuy rằng chuyện này dễ dàng được bỏ qua, nhưng mặt khác coi như mất đi cái cớ để hồi phủ, nói đi nói lại vẫn là khó chịu.
Bấy giờ, Ngôn Sư Thải bỗng nhiên vỗ vỗ vai nàng: “Giang gia nhà ngươi… có phải là Giang gia ở Đồng Thành không?”
Hoa Âm Túy sắc mặt khẽ biến, ánh mắt cũng nóng lên: “Thật là Đồng Thành Giang gia sao?”
Chỉ có Bạch Liên hỏi thẳng không chút ẩn ý: “Nếu là Giang gia kia thì sao?”
“Nếu là Đồng Thành Giang gia thì chính là nhà giàu nhất trong thiên hạ!”
“Nếu là Đồng Thành Giang gia thì chính là nhà vị hôn thê của thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Cảnh Nguyên chứ sao!”
Ngôn Sư Thải cùng Hoa Âm Túy đồng loạt nói, càng khiến người ta nghĩ đến cái gì mà nhất thanh nhị sở.
Hoa Âm Túy bổ sung thêm một câu: “Không đúng, phải là vị hôn thê cũ.”
Giang Dạ Bạch khóc thầm trong lòng, vì sao còn có người nhắc nàng nhớ tới chuyện này chứ, trái tim mỏng manh của nàng không đủ sức chống đỡ nữa đâu nha! Không còn cách nào khác đành phải cắn răng đáp: “Đúng – vậy.”
“Lão già họ Giang kia thật rất biết cách kiếm tiền sao?”
“Giang tiểu thư có đẹp không?”
Ngôn Sư Thải và Hoa Âm Túy lại cùng nhau lên tiếng, mối quan tâm của các nàng càng hiển thị rõ ràng.
Giang Dạ Bạch lần lượt trả lời theo mức độ cảm tình, trước tiên là Ngôn Sư Thải: “Đúng vậy, lão gia rất biết kiếm tiền. Nếu muốn biết ông có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì có một câu nói rất dễ hình dung: ‘Nếu Giang lão gia làm rớt 1000 lượng, ông cũng chẳng thèm nhặt lên, bởi vì khoảng thời gian mà ông cúi xuống để nhặt đó có thể dùng để kiếm về 2000 lượng.”
Ngoại trừ người áo xám vẫn lạnh lùng đứng ở đầu thuyền, ánh mắt toàn bộ những người trên thuyền đều biến thành hình trái tim.
Ngôn Sư Thải nhịn không được ngửa mặt lên trời lẩm bẩm: “Qủa nhiên là tượng đài mà trong lòng ta hằng ngưỡng mộ, đúng là nam nhân chân chính…”
Một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy lại có thể sùng bái người cha xấu chỉ biết chăm chăm kiếm tiền của nàng, Giang Dạ Bạch âm thầm đổ mồ hôi dùm mẫu thân. Tuy tuổi tác của cha cũng đã cao, nhưng khẩn cầu ông trời ngàn vạn lần đừng để Ngôn Sư Thải và cha nàng gặp nhau.
Sau đó, trở lời tiếp câu hỏi của Hoa Âm Túy.
Giang Dạ Bạch hơi đảo tròng mắt, sau đó liền có quyết định. Nàng em hèm lấy giọng, hướng về ánh mắt sốt ruột của Hoa Âm Túy, trước tiên cười một cái sau đó chuyển sang giọng điệu u oán: “Giang tiểu thư là nha hoàn trong phủ cũng được, là hàng xóm cũng mặc kệ, nói tóm lại đó là nữ nhân xấu xa, vô sỉ, độc ác nhất mà ta từng gặp!”
“Thật không?” Hoa Âm Túy hỏi dồn, “Mặt nàng ta thế nào?”
“Cực kỳ tai họa!”
“Dáng người thì sao?”
“Hoàn toàn không có khí chất!”
“Ăn mặc như thế nào?”
“Vô cùng không đứng đắn!”
“Có bạn bè thân thiết không?”
“Độc lai độc vãn! Không ai thích ở cạnh nàng ta cả”
Hỏi xong bốn câu này, sắc mặt Hoa Âm Túy sạm lại, mà Ngôn Sư Thải cũng thở dài, thương cảm nhìn Hoa Âm Túy: “Ngươi thua rồi…”
Bạch Liên ở bên cạnh không hiểu gì hết: “Chờ một chút, sao lại thua? Thua cái gì?”
“A Hoa bị thua bởi ‘vị hôn thê cũ’ của Cảnh công tử.” Ngôn Sư Thải nhấn mạnh cụm từ quan trọng.
Bạch Liên vẫn không hiểu.
Ngôn Sư Thải đành phải giải thích rõ ràng hơn một chút: “Một nữ nhân khiến cho nữ nhân khác phải ghen tị là vì sao ngươi có biết không?”
“Vì nàng ta xấu!”
Ngôn Sư Thải lắc đầu: “Không phải, là vì nàng ta tốt đẹp.”
“Sao?”
“Gương mặt tai họa ý là gương mặt rất đẹp, không có khí chất nói rõ là không chỉ gương mặt đẹp, mà thân hình cũng rất tuyệt, ăn mặt không đứng đắn lại càng mang vẻ quyến rũ vô hạn… cô nương như vậy lại không có bạn thân. Nhất định là vì tất cả mọi người đều ghen tị với nàng.”
Giang Dạ Bạch trong lòng muốn đứng dậy vỗ tay khen Ngôn Sư Thải. Rất hiểu biết! Quả nhiên hoàn toàn vạch trần lời nói ẩn dụ của nàng! Thay vì dốc sức nói thật nhiều điều tốt về một người, đơn giản chỉ cần nói ngược lại, hạ thấp người đó, ra vẻ ghen ghét đố kị, lại càng thể hiện được người đó vô cùng tốt đẹp.
Như bây giờ, được nàng đề cao theo cách đó, cơ bản đã đặt hình ảnh “Giang Dạ Bạch” ở địa vị cao quý trong tâm trí người khác.
“Cô nương như vậy mà Cảnh sư huynh lại bỏ qua, nếu không hơn được nàng ta thì càng không có cơ hội…” Ngôn Sư Thải vừa thở dài, vừa làm như vô tình liếc mắt về phía Hoa Âm Túy.
Hoa Âm Túy lập tức phản bác: “Cũng chưa chắc. Loại mèo khen mèo dài đuôi, phô trương vẻ phong tình, cử chỉ ngả ngớn, tự cho là nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên là không được rồi.”
Mỗi một lời nói của nàng ta, Giang Dạ Bạch đều tự nhủ ở trong: Nàng ta đang tự nói mình, nàng ta đang tự nói mình!
Cuối cùng Hoa Âm Túy chốt lại một câu: “Cảnh sư huynh thoái hôn với nàng ta đúng là sáng suốt.”
Lại nữa rồi, Giang Dạ Bạch kêu lên trong lòng, chuyện xấu về hôn sự của nàng và Cảnh Nguyên ít nhiều đã đến tai người khác rồi…
Thân thuyền khẽ lắc lư, phong cảnh bên đường vô cùng đẹp. Hiện tại mọi người rời khỏi Thủy Đô khá xa, bên bờ cũng không nhìn thấy nhà cửa nữa, chỉ có núi non nhấp nhô trùng điệp giữa tầng sương mù, cây cối xanh tươi. Cõi thần tiên ẩn hiện ngay trước mặt.
Tâm tình Giang Dạ Bạch bỗng trở nên thư thái.
Kỳ thực đối với chuyện Cảnh gia từ hôn, vốn dĩ nàng không để ý tới. Từ khi Cảnh Nguyên quyết định đi tu chân, nàng đã mơ hồ đoán được kết cục này. Tuy nói là tiên nhân ở Thục Sơn không ngăn cản hôn chuyện hôn nhân của đệ tử, nhưng chưa từng nghe nói người đi tu chân còn mang theo vợ con. Tóm lại chỉ cần bước chân lên con đường này, tức là nói lời vĩnh biệt với cuộc sống của người bình thường. Vì vậy khi nghe Cảnh gia từ hôn, ngược lại nàng còn thở phào nhẹ nhõm, rất tốt, nàng có thể tìm một phu quân bình thường rồi.
Ai ngờ mẫu thân lại không cho qua chuyện này, bắt nàng phải lên Thục Sơn. Nàng vốn luôn hiếu thuận, nếu mẫu thân đã muốn vậy thì cứ làm theo lời bà, lên núi một chuyến.
Thế nhưng, giờ phút này nhìn thấy cảnh đẹp khiến cho lòng thanh thản như vậy, dường như chuyện phàm trần thế tục đều bị cách ly. Giang Dạ Bạch đột nhiên nghĩ thông suốt – đây đúng là một bước ngoặt kỳ lạ trong cuộc đời nàng. Nàng vốn là tiểu thư khuê các chỉ biết môn đăng hộ đối, cử án tề mi, giờ còn có thêm lựa chọn thứ hai. Nàng đương nhiên có thể nương theo sóng nước chờ đợi thời cơ thích hợp danh chính ngôn thuận lên đường hồi phủ, thế nhưng không làm vậy, mà lại nghiêm túc cân nhắc một thoáng, sau cùng dấn thân vào con đường tu chân này.
Những lựa chọn ngẫu nhiên xuất hiện trong đời như thế này, khẳng định là rất thú vị.
Kỳ thực rất nhiều người đối việc mạo hiểm đều cảm thấy hứng thú. Thử tưởng tượng có một ngày, bất ngờ phát hiện ra mình không phải là con ruột của cha mẹ, bản thân mình còn có một thân phận khác, phải đối mặt với cuộc sống hoàn toàn khác trước v.v… Chỉ có điều, người tưởng tượng thì nhiều, nhưng thực sự gặp phải và dám đối mặt lại rất ít. Suy cho cùng thì hông phải ai cũng có đủ dũng khí.
Nhưng đối với Giang Dạ Bạch mà nói, cái nàng thiếu không phảỉ dũng khí, mà là hứng thú.
Không sai, dù sao cuộc sống từ đó tới giờ cũng khá thuận lợi, ngược lại còn nhàm chán.
Trong khi người khác cả đời cố gắng làm việc tích trữ tiền bạc của cải, nàng vừa ra đời cha mẹ đã làm sẵn cho rồi, còn hôn phu tương lai lại là đối tượng hoàn mỹ trong lòng vô số nữ nhân, nàng còn có vốn thông minh trời cho, học đâu hiểu đó. Ví dụ như nấu ăn, sư phụ chỉ cần dạy một lần là xong, nàng tập luyện hai ba lần là có thể làm ra món ngon thượng hạng.
Cứ như vậy, không có mục tiêu sẽ không có mưu cầu, không có mưu cầu sẽ không có động lực. Lúc nhỏ còn chấp nhận, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu nhận thấy càng lúc càng vô vị.
Tuy nhiên hiện giờ đã có cơ hội tốt ở trước mặt.
Ánh mắt Giang Dạ Bạch bất giác sáng lên.
Hay là… thử xem sao?
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên gió lớn nổi lên, pặt pặt mấy tiếng, cột buồm bị gãy, ngã xuống trong chớp mắt.
“Aaaaaaaaaaa” Mọi người thét lên chói tai, chạy bốn phía tìm chỗ nấp.
Người áo xám sắc mặt khẽ biến, đang muốn thi triển pháp thuật ổn định thân thuyền thì một tia sét từ trên trời đánh xuống, buộc hắn phải tránh đi, nhanh chóng rút kiếm ra, dưới chân mọc ra một đóa hoa sen, đứng lơ lửng trên không.
Tia sét đó đánh vỡ mũi thuyền tạo ra một cái lỗ lớn, nước sông ùng ục trào lên từ chỗ đó.
Chín đệ tử trên thuyền sợ hãi, lảo đảo ngã trái ngã phải.
Cùng lúc đó, một thanh âm từ đằng xa truyền tới: “Thục Sơn đệ tử sao?”
Mặc dù bên ngoài hỗn loạn, nhưng người áo xám vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nghe vậy liền ôm quyền đáp: “Đúng vậy. Chẳng hay là vị thần tiên nào? Vì sao lại ra tay phá thuyền?”
Thanh âm ở đầu ngọn gió kia cười lạnh: “Lảo tử bình sinh ghét nhất chính là Thục Sơn Phái! Cho nên hôm nay các ngươi đều phải chết.”
Mới nãy, tâm tình của Giang Dạ Bạch khó khăn lắm mới hào hứng lên một chút, liền bị câu nói này đập tan.
Gian Dạ Bạch run rẫy ôm mái chèo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không biết bây giờ ta rời khỏi Thục Sơn Phái còn kịp hay không…
Mạnh mẽ như vậy, hành động tố cáo vô cùng dứt khoát và quang minh chính đại như vậy, đủ để đánh bại bất kỳ ý chí chiến đấu nào.
Nàng sợ hãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm về phía người áo xám đứng ở đầu thuyền, chờ đợi hắn xử lý.
Trên gương mặt tuấn tú của người áo xám không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ bình thản nhìn lại nàng, sau đó lại điềm nhiên nói: “Không hề gì, lên được thuyền thì chính là Thục Sơn đệ tử.”
Khá nhiều người cảm thấy thất vọng.
Lần đầu tiên Giang Dạ Bạch cảm nhận được sự biến hóa ấm lạnh của tình người. Song, bất ngờ hơn là trong đám người khiến cho nàng mất lòng tin lại không có Bạch Liên – người trực tiếp tố cáo nàng.
Bạch Liên nghe xong lời của người áo xám, cuối cùng gật gù, nhìn Giang Dạ Bạch: “Cũng đúng. Tuy không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi gạt người của ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua ngươi cũng là vì chủ của mình, rất đáng khen. Được rồi, tạm thời chấp nhận ngươi là đồng môn của ta.”
“…” Nhân sinh quan của người này tuyệt đối đáng kính trọng!
Giang Dạ Bạch mắt khép hờ, tâm tình rất phức tạp. Tuy rằng chuyện này dễ dàng được bỏ qua, nhưng mặt khác coi như mất đi cái cớ để hồi phủ, nói đi nói lại vẫn là khó chịu.
Bấy giờ, Ngôn Sư Thải bỗng nhiên vỗ vỗ vai nàng: “Giang gia nhà ngươi… có phải là Giang gia ở Đồng Thành không?”
Hoa Âm Túy sắc mặt khẽ biến, ánh mắt cũng nóng lên: “Thật là Đồng Thành Giang gia sao?”
Chỉ có Bạch Liên hỏi thẳng không chút ẩn ý: “Nếu là Giang gia kia thì sao?”
“Nếu là Đồng Thành Giang gia thì chính là nhà giàu nhất trong thiên hạ!”
“Nếu là Đồng Thành Giang gia thì chính là nhà vị hôn thê của thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Cảnh Nguyên chứ sao!”
Ngôn Sư Thải cùng Hoa Âm Túy đồng loạt nói, càng khiến người ta nghĩ đến cái gì mà nhất thanh nhị sở.
Hoa Âm Túy bổ sung thêm một câu: “Không đúng, phải là vị hôn thê cũ.”
Giang Dạ Bạch khóc thầm trong lòng, vì sao còn có người nhắc nàng nhớ tới chuyện này chứ, trái tim mỏng manh của nàng không đủ sức chống đỡ nữa đâu nha! Không còn cách nào khác đành phải cắn răng đáp: “Đúng – vậy.”
“Lão già họ Giang kia thật rất biết cách kiếm tiền sao?”
“Giang tiểu thư có đẹp không?”
Ngôn Sư Thải và Hoa Âm Túy lại cùng nhau lên tiếng, mối quan tâm của các nàng càng hiển thị rõ ràng.
Giang Dạ Bạch lần lượt trả lời theo mức độ cảm tình, trước tiên là Ngôn Sư Thải: “Đúng vậy, lão gia rất biết kiếm tiền. Nếu muốn biết ông có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì có một câu nói rất dễ hình dung: ‘Nếu Giang lão gia làm rớt 1000 lượng, ông cũng chẳng thèm nhặt lên, bởi vì khoảng thời gian mà ông cúi xuống để nhặt đó có thể dùng để kiếm về 2000 lượng.”
Ngoại trừ người áo xám vẫn lạnh lùng đứng ở đầu thuyền, ánh mắt toàn bộ những người trên thuyền đều biến thành hình trái tim.
Ngôn Sư Thải nhịn không được ngửa mặt lên trời lẩm bẩm: “Qủa nhiên là tượng đài mà trong lòng ta hằng ngưỡng mộ, đúng là nam nhân chân chính…”
Một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy lại có thể sùng bái người cha xấu chỉ biết chăm chăm kiếm tiền của nàng, Giang Dạ Bạch âm thầm đổ mồ hôi dùm mẫu thân. Tuy tuổi tác của cha cũng đã cao, nhưng khẩn cầu ông trời ngàn vạn lần đừng để Ngôn Sư Thải và cha nàng gặp nhau.
Sau đó, trở lời tiếp câu hỏi của Hoa Âm Túy.
Giang Dạ Bạch hơi đảo tròng mắt, sau đó liền có quyết định. Nàng em hèm lấy giọng, hướng về ánh mắt sốt ruột của Hoa Âm Túy, trước tiên cười một cái sau đó chuyển sang giọng điệu u oán: “Giang tiểu thư là nha hoàn trong phủ cũng được, là hàng xóm cũng mặc kệ, nói tóm lại đó là nữ nhân xấu xa, vô sỉ, độc ác nhất mà ta từng gặp!”
“Thật không?” Hoa Âm Túy hỏi dồn, “Mặt nàng ta thế nào?”
“Cực kỳ tai họa!”
“Dáng người thì sao?”
“Hoàn toàn không có khí chất!”
“Ăn mặc như thế nào?”
“Vô cùng không đứng đắn!”
“Có bạn bè thân thiết không?”
“Độc lai độc vãn! Không ai thích ở cạnh nàng ta cả”
Hỏi xong bốn câu này, sắc mặt Hoa Âm Túy sạm lại, mà Ngôn Sư Thải cũng thở dài, thương cảm nhìn Hoa Âm Túy: “Ngươi thua rồi…”
Bạch Liên ở bên cạnh không hiểu gì hết: “Chờ một chút, sao lại thua? Thua cái gì?”
“A Hoa bị thua bởi ‘vị hôn thê cũ’ của Cảnh công tử.” Ngôn Sư Thải nhấn mạnh cụm từ quan trọng.
Bạch Liên vẫn không hiểu.
Ngôn Sư Thải đành phải giải thích rõ ràng hơn một chút: “Một nữ nhân khiến cho nữ nhân khác phải ghen tị là vì sao ngươi có biết không?”
“Vì nàng ta xấu!”
Ngôn Sư Thải lắc đầu: “Không phải, là vì nàng ta tốt đẹp.”
“Sao?”
“Gương mặt tai họa ý là gương mặt rất đẹp, không có khí chất nói rõ là không chỉ gương mặt đẹp, mà thân hình cũng rất tuyệt, ăn mặt không đứng đắn lại càng mang vẻ quyến rũ vô hạn… cô nương như vậy lại không có bạn thân. Nhất định là vì tất cả mọi người đều ghen tị với nàng.”
Giang Dạ Bạch trong lòng muốn đứng dậy vỗ tay khen Ngôn Sư Thải. Rất hiểu biết! Quả nhiên hoàn toàn vạch trần lời nói ẩn dụ của nàng! Thay vì dốc sức nói thật nhiều điều tốt về một người, đơn giản chỉ cần nói ngược lại, hạ thấp người đó, ra vẻ ghen ghét đố kị, lại càng thể hiện được người đó vô cùng tốt đẹp.
Như bây giờ, được nàng đề cao theo cách đó, cơ bản đã đặt hình ảnh “Giang Dạ Bạch” ở địa vị cao quý trong tâm trí người khác.
“Cô nương như vậy mà Cảnh sư huynh lại bỏ qua, nếu không hơn được nàng ta thì càng không có cơ hội…” Ngôn Sư Thải vừa thở dài, vừa làm như vô tình liếc mắt về phía Hoa Âm Túy.
Hoa Âm Túy lập tức phản bác: “Cũng chưa chắc. Loại mèo khen mèo dài đuôi, phô trương vẻ phong tình, cử chỉ ngả ngớn, tự cho là nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên là không được rồi.”
Mỗi một lời nói của nàng ta, Giang Dạ Bạch đều tự nhủ ở trong: Nàng ta đang tự nói mình, nàng ta đang tự nói mình!
Cuối cùng Hoa Âm Túy chốt lại một câu: “Cảnh sư huynh thoái hôn với nàng ta đúng là sáng suốt.”
Lại nữa rồi, Giang Dạ Bạch kêu lên trong lòng, chuyện xấu về hôn sự của nàng và Cảnh Nguyên ít nhiều đã đến tai người khác rồi…
Thân thuyền khẽ lắc lư, phong cảnh bên đường vô cùng đẹp. Hiện tại mọi người rời khỏi Thủy Đô khá xa, bên bờ cũng không nhìn thấy nhà cửa nữa, chỉ có núi non nhấp nhô trùng điệp giữa tầng sương mù, cây cối xanh tươi. Cõi thần tiên ẩn hiện ngay trước mặt.
Tâm tình Giang Dạ Bạch bỗng trở nên thư thái.
Kỳ thực đối với chuyện Cảnh gia từ hôn, vốn dĩ nàng không để ý tới. Từ khi Cảnh Nguyên quyết định đi tu chân, nàng đã mơ hồ đoán được kết cục này. Tuy nói là tiên nhân ở Thục Sơn không ngăn cản hôn chuyện hôn nhân của đệ tử, nhưng chưa từng nghe nói người đi tu chân còn mang theo vợ con. Tóm lại chỉ cần bước chân lên con đường này, tức là nói lời vĩnh biệt với cuộc sống của người bình thường. Vì vậy khi nghe Cảnh gia từ hôn, ngược lại nàng còn thở phào nhẹ nhõm, rất tốt, nàng có thể tìm một phu quân bình thường rồi.
Ai ngờ mẫu thân lại không cho qua chuyện này, bắt nàng phải lên Thục Sơn. Nàng vốn luôn hiếu thuận, nếu mẫu thân đã muốn vậy thì cứ làm theo lời bà, lên núi một chuyến.
Thế nhưng, giờ phút này nhìn thấy cảnh đẹp khiến cho lòng thanh thản như vậy, dường như chuyện phàm trần thế tục đều bị cách ly. Giang Dạ Bạch đột nhiên nghĩ thông suốt – đây đúng là một bước ngoặt kỳ lạ trong cuộc đời nàng. Nàng vốn là tiểu thư khuê các chỉ biết môn đăng hộ đối, cử án tề mi, giờ còn có thêm lựa chọn thứ hai. Nàng đương nhiên có thể nương theo sóng nước chờ đợi thời cơ thích hợp danh chính ngôn thuận lên đường hồi phủ, thế nhưng không làm vậy, mà lại nghiêm túc cân nhắc một thoáng, sau cùng dấn thân vào con đường tu chân này.
Những lựa chọn ngẫu nhiên xuất hiện trong đời như thế này, khẳng định là rất thú vị.
Kỳ thực rất nhiều người đối việc mạo hiểm đều cảm thấy hứng thú. Thử tưởng tượng có một ngày, bất ngờ phát hiện ra mình không phải là con ruột của cha mẹ, bản thân mình còn có một thân phận khác, phải đối mặt với cuộc sống hoàn toàn khác trước v.v… Chỉ có điều, người tưởng tượng thì nhiều, nhưng thực sự gặp phải và dám đối mặt lại rất ít. Suy cho cùng thì hông phải ai cũng có đủ dũng khí.
Nhưng đối với Giang Dạ Bạch mà nói, cái nàng thiếu không phảỉ dũng khí, mà là hứng thú.
Không sai, dù sao cuộc sống từ đó tới giờ cũng khá thuận lợi, ngược lại còn nhàm chán.
Trong khi người khác cả đời cố gắng làm việc tích trữ tiền bạc của cải, nàng vừa ra đời cha mẹ đã làm sẵn cho rồi, còn hôn phu tương lai lại là đối tượng hoàn mỹ trong lòng vô số nữ nhân, nàng còn có vốn thông minh trời cho, học đâu hiểu đó. Ví dụ như nấu ăn, sư phụ chỉ cần dạy một lần là xong, nàng tập luyện hai ba lần là có thể làm ra món ngon thượng hạng.
Cứ như vậy, không có mục tiêu sẽ không có mưu cầu, không có mưu cầu sẽ không có động lực. Lúc nhỏ còn chấp nhận, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu nhận thấy càng lúc càng vô vị.
Tuy nhiên hiện giờ đã có cơ hội tốt ở trước mặt.
Ánh mắt Giang Dạ Bạch bất giác sáng lên.
Hay là… thử xem sao?
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên gió lớn nổi lên, pặt pặt mấy tiếng, cột buồm bị gãy, ngã xuống trong chớp mắt.
“Aaaaaaaaaaa” Mọi người thét lên chói tai, chạy bốn phía tìm chỗ nấp.
Người áo xám sắc mặt khẽ biến, đang muốn thi triển pháp thuật ổn định thân thuyền thì một tia sét từ trên trời đánh xuống, buộc hắn phải tránh đi, nhanh chóng rút kiếm ra, dưới chân mọc ra một đóa hoa sen, đứng lơ lửng trên không.
Tia sét đó đánh vỡ mũi thuyền tạo ra một cái lỗ lớn, nước sông ùng ục trào lên từ chỗ đó.
Chín đệ tử trên thuyền sợ hãi, lảo đảo ngã trái ngã phải.
Cùng lúc đó, một thanh âm từ đằng xa truyền tới: “Thục Sơn đệ tử sao?”
Mặc dù bên ngoài hỗn loạn, nhưng người áo xám vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nghe vậy liền ôm quyền đáp: “Đúng vậy. Chẳng hay là vị thần tiên nào? Vì sao lại ra tay phá thuyền?”
Thanh âm ở đầu ngọn gió kia cười lạnh: “Lảo tử bình sinh ghét nhất chính là Thục Sơn Phái! Cho nên hôm nay các ngươi đều phải chết.”
Mới nãy, tâm tình của Giang Dạ Bạch khó khăn lắm mới hào hứng lên một chút, liền bị câu nói này đập tan.
Gian Dạ Bạch run rẫy ôm mái chèo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không biết bây giờ ta rời khỏi Thục Sơn Phái còn kịp hay không…
/53
|