Tiên Ma Biến

Chương 140: Uống thuốc độc nhưng không phải tự sát

/875


- Lần này nội dung thi môn độc lý rất đơn giản. Trong những đồ ăn ở đây có ba món không độc, chỉ cần các ngươi nhận biết được những thức ăn không có độc, có thể ăn được thì coi như đã thi đậu...Lâm Tịch, ngươi có vấn đề gì sao?

- Lão sư, không biết ngày mai đệ tử thi có được không? Hôm nay lỗ mũi đệ tử hơi khó chịu, sợ rằng chỉ dựa vào màu sắc và hình dạng không thể phân biệt rõ được.

- Có thể. Theo quy định học viện, môn học này sẽ tổ chức thi trong ba ngày. Ngày mai hoặc ngày mốt, ngươi đều có thể đến dự thi.

...

Ngày thứ hai, một lần nữa Lâm Tịch lại bước chân vào lớp học môn độc lý.

Giống như ngày hôm qua, có rất nhiều bình lọ cùng với hơn hai mươi món ăn hoàn toàn mới được đặt trên một cái bàn dài. Trong hơn hai mươi loại thức ăn này, có một nửa đã được gia công chế biến nấu chín, một nửa là những quả dại rễ cây được ngắt ra từ những vùng đất hoang, trong đó chỉ có ba món ăn không bị giảng viên phụ trách môn này hạ độc.

Vị giảng viên phụ trách môn độc lý - Âu Dương Vân Tàng, có một mái tóc màu vàng vừa dài vừa bẩn, dưới cằm có vài sợi râu bạc. Chính vì hình tượng này, nên trong lần đầu tiên nhìn thấy ông ta ở lớp học môn độc lý, Lâm Tịch liền liên tưởng vị giảng viên họ Âu này với mấy thầy chùa mình từng thấy ở kiếp trước, suốt giờ học cứ cười trộm không thôi.

Mặc dù có lần Lâm Tịch ngủ gà ngủ gật trên lớp học ông ta, kết quả bị phạt đi tới phòng "tự tỉnh", sau đó gặp được Cao Á Nam và Khương Ngọc Nhi, nhưng Lâm Tịch cảm thấy Âu Dương Vân Tàng là một giảng viên rất kiên nhẫn và tương đối tốt.

Nhưng tính tình ông ta tốt không có nghĩa đề thi do ông ta ra sẽ dễ dàng.

Hôm qua tham gia thi môn độc lý này có đến hai mươi tân đệ tử, nhưng cuối cùng chỉ có ba người thi đậu. Có một số đệ tử cảm thấy không chắc chắn lắm với môn này, suy nghĩ rằng nên để người ta thi trước, mình sẽ rút kinh nghiệm sau, nên số đệ tử đến tham gia thi hôm nay cũng không đông lắm.

Sau khi hành lễ với Âu Dương Vân Tàng, Lâm Tịch liền bắt đầu thi môn độc lý.

Hắn thật tâm chăm chú quan sát kỹ mỗi một món ăn, chính hành động rất cẩn thận này của hắn đã khiến cho Âu Dương Vân Tàng cảm thấy rất hài lòng, khẽ vuốt chòm sâu dưới cằm, tỏ vẻ rất thích vị đệ tử này.

Trong hơn hai mươi món ăn ở đây, có vài món hoặc mùi vị, hoặc ánh sáng, hoặc cách nấu nướng có vấn đề, thậm chí có hai hoặc ba món hình dáng rất kỳ lạ, trên bề mặt có những lổ thủng rất khó phát hiện. Lâm Tịch đoán hẳn Âu Dương Vân Tàng đã dùng các phương thức hạ độc khác nhau mà đối thủ hay dùng để làm những món ăn này, tất nhiên là dựa theo những phương pháp kiểm tra Âu Dương Vân Tàng đã truyền thụ trên lớp học, một số đệ tử vẫn có thể tinh ý nhận ra các món ăn bị hạ độc.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn có sáu món ăn Lâm Tịch không thể nào phân biệt được.

Trong sáu món này hẳn có ba món không bị hạ độc, nhưng chắc chắn có ba món có độc. Hoặc là thủ pháp hạ độc của Âu Dương Vân Tàng ở ba món này quá tinh diệu, hoặc là lúc đi học Lâm Tịch đã không nghe giảng bài kỹ, nên không thể phát hiện ra được điểm khác lạ.

Sau khi lắc đầu, Lâm Tịch thản nhiên lấy từng món trong sáu món lên, bỏ vào miệng mình.

- Hả?

Các đệ tử bên cạnh lập tức ngạc nhiên, tiếng huyên náo vang lên.

Âu Dương Vân Tàng cũng không thể tin được, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, kêu lên:

- Lâm Tịch, ngươi làm gì vậy?

Bất kỳ đệ tử nào đã đi học đầy đủ môn độc lý này biết được một nguyên lý rất cơ bản, nếu như dùng vị giác để thử những món ăn ở đây, tất nhiên sẽ dễ dàng phân biệt được món nào có độc hay không.

Nhưng nếu ăn thức ăn có độc, nhất định sẽ bị trúng độc....Dùng phương pháp vị giác để nhận biết thức ăn có độc là trái với quy tắc. Nội quy thi có nói rõ rằng các đệ tử chỉ có thể dùng mắt quan sát, sau đó viết những món ăn mình cho là không có độc trước mặt Âu Dương Vân Tàng. Đợi đến khi thời gian thi kết thúc và các đệ tử đã viết xong đáp án, Âu Dương Vân Tàng mới tuyên bố ba món ăn nào không có độc.

Thật ra có rất nhiều nguyên nhân Âu Dương Vân Tàng không cho phép đệ tử mình dùng vị giác để thức ăn: Nguyên nhân thứ nhất là thức ăn hạn chế, nếu như mỗi đệ tử cứ ăn như vậy, vị giảng viên họ Âu này sẽ cảm thấy rất phiền phức vì phải thay thức ăn liên tục, tất nhiên đây chỉ là cách nói đùa; nguyên nhân thứ hai là bất kỳ đệ tử nào học môn độc lý cũng biết có rất nhiều độc dược mặc dù có thuốc giải, nhưng sau khi ăn vào sẽ làm cho cơ thể bị thương, thậm chí còn có vài loại độc tính mạnh đến mức khiến cơ thể bị thương vĩnh viễn, làm cho cơ quan nội tạng bị suy yếu, nếu như không có những linh dược hiếm thấy thì không thể nào phục hồi như cũ lại được.

Thật không may trong những món Lâm Tịch vừa ăn vào, có một món sẽ làm gan bị suy yếu, rất có hại cho thân thể.

Chỉ trong một tíc tắc, không chỉ có những đệ tử khác đang đợi đến lượt thi của mình phải trợn mắt hốc mồm, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao Lâm Tịch lại làm như vậy, có phải là bị điên hay không, mà ngay cả Âu Dương Vân Tàng cũng sợ hãi không thôi.

- Đắng quá, thức ăn mà đắng như vậy chắc chắn là có độc rồi. Nhìn bề ngoài thì vô sắc vô vị, nhưng vừa ăn vào miệng đã đắng như vậy, chắc lúc bình thường cũng không có ai dùng nó để hạ độc đâu.

- Sau khi nuốt xuống bụng, giống như có một ngọn lửa đang được đốt lên, độc tính thật lợi hại...

...

Nhưng ngược với suy nghĩ mọi người ở đây, lúc này Lâm Tịch vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn đang suy nghĩ về những món ăn mình vừa nuốt xuống. Ngay khi Âu Dương Vân Tàng tức giận lấy mấy viên thuốc giải nhét vào trong miệng, hắn lại hơi ngượng ngùng nhìn Âu Dương Vân Tàng, cười nói:

- Trở về.

...

...

Buổi sáng ngày hôm sau. Bên ngoài một phòng học ở khoa Linh Tế có vài chục đệ tử đang đứng yên, mắt nhìn vào bên trong quan sát người đang thi môn học thông linh.

Môn học thông linh do Tế ti chiến tranh ở khoa Linh Tế phụ trách giảng dạy, cũng là môn học cơ sở để giúp các Tế ti tương lai tiếp cận với những kiến thức khó hơn.

Không biết là Trương viện trưởng cố ý hay vô tình, nhưng năm xưa, vào thời điểm đế quốc Vân Tần bình định cả thiên hạ, xung quanh đế quốc chỉ là những vùng khỉ ho cò gáy, địa hình gập ghềnh. Hơn nữa, thông thường các cuộc chiến giữa đế quốc Vân Tần với giặc cỏ, Đường Tàng hay Đại Mãng, thậm chí với Huyệt Man, đều là trận chiến giữa người tu hành và các binh lính tinh nhuệ.

Tỷ như biên quân trải dài khắp hai nghìn dặm biên quan lăng Bích Lạc, chi quân đội này có các dị thú mạnh mẽ đến mức có thể sánh với nhiều người tu hành, như Phi Dực hổ, Kính Thiên Nhân ngư.

Một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của Tế ti chiến tranh Vân Tần chính là tìm cách làm giảm bớt địch ý của một số dị thú mạnh mẽ, thậm chí nhờ vào tình cảm quan hệ tốt với các dị thú ấy để hiệp trợ đối địch.

Đặc biệt đối với một số Tế ti có tâm tính lương thiện trong sáng, họ có thể tương thông tâm linh với vài dị thú, khiến cho dị thú đi theo mình như đôi bạn lâu năm, nhưng số lượng những Tế ti như vậy là rất ít. Trong những người Lâm Tịch đã từng gặp qua, chỉ có Mộc Thanh là Tế ti làm được điều này.

Nội dung giảng dạy chủ yếu của môn thông linh chính là giảng viên nói cho các đệ tử biết tập tính và thói quen hàng ngày của vài loại dị thú, quan trọng hơn chính là hiểu được vài điều kỳ diệu khó nói bằng ngôn từ được.

Vân Tần là nước dùng võ lập quốc, có hơn một nửa các đệ tử học tập ở học viện Thanh Loan đã xác định trước sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức nhập ngũ để theo đuổi các mục tiêu khác nhau, đến lúc đó, cho dù họ không thể giống như các Tế ti có tâm tính lương thiện để tương thông tâm linh với các dị thú thì việc hiểu rõ tập quán cũng như thói quen thường ngày của bọn chúng cũng là một việc tốt, tránh gây nên những phiền toái không cần thiết. Hơn nữa, có nhiều người còn đoán rằng môn học thông linh này còn rất có lợi cho việc tu hành, nên so với nhiều môn học khác, số lượng đệ tử đăng ký học môn này cũng nhiều hơn không ít.

Hiện giờ, trong những đệ tử đang đứng ở bên ngoài để chờ thi môn thông linh có một người rất đặc biệt, chính là Hứa tam thiếu ở kinh thành mà Cừu Lộ đã nhắc tới.

Hứa tam thiếu tên thật là Hứa Châm Ngôn, phụ thân Hứa Thiên Vọng năm xưa từng ở trong quân bộ, sau lên chức được điều vào Hình ti, chính tích ngày một tăng lên, hiện giữ chức vụ Ti giam Hình ti.

Cũng giống như nhiều chức vụ khác ở học viện Thanh Loan, bởi vì bị Trương viện trưởng ảnh hưởng nên ban đầu có rất nhiều người cảm thấy chức quan này rất khó đọc, không dễ nhớ. Nhưng bởi vì tiên hoàng thật tâm tôn kính Trương viện trưởng nên đã cho phép chức quan này tồn tại, hơn nữa, qua nhiều năm như vậy cũng không có người nào cảm thấy không quen nữa.

Trong tám ti đế quốc Vân Tần, Hình ti là ti chủ quản hình phạt, Ti giam Hình ti là Tổng đốc sát của Hình ti, đi lên nữa là Phó ti thủ và Ti thủ Hình ti. Người giữ chức Ti giam Hình ti là quan nhất phẩm, cũng là người có quyền lực đứng thứ tư ở Hình ti, dĩ nhiên là người quyền cao chức trọng ở đế quốc Vân Tần.

Hứa Châm Ngôn là con thứ ba của Hứa Thiên Vọng, nên thường được gọi là Hứa tam thiếu. Hắn còn một ca ca đang làm việc ở quân bộ, quan vị lục phẩm, có một tỷ tỷ được gã cho Tỉnh đốc Mạnh Trường Ca hành tỉnh Bắc Lũng, mà Mạnh Trường Ca cũng là một người trong quân bộ, tiền trình rất sáng sủa. Tuy bản thân Cừu Lộ cũng là Kim Chước, nhưng nếu so với một Kim Chước như Hứa Châm Ngôn, quả thật không khác gì Thổ Bao cả.

Một người có lý lịch như vậy, tất nhiên những người tụ tập xung quanh hắn cũng không phải là người bình thường, thậm chí còn có không ít tài tuấn.

Như hiện giờ vậy, bên cạnh Hứa Châm Ngôn có ba người. Một người tên Lý Phù Long, đến từ hành tỉnh Lâm Xuyên ở phía nam. Mặc dù người này mới mười sáu tuổi, khuôn mặt non nớt giống Cừu Lô, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng thành tích của hắn ở khoa Thiên Công lại rất xuất sắc.

Người thứ hai họ Vương, tên chỉ có một chữ Linh, tuổi gần hai mươi. Tuy tuổi tác người này hơi lớn hơn những người khác, nhưng lại xuất thân từ thế gia quan văn, phụ thân là quan lớn Lại bộ, học sĩ viện Hàn Lâm. Từ khi còn nhỏ người này đã đọc đủ kinh thư, hiểu sâu biết rộng, hơn nữa, trước khi nhập viện hắn đã là một người tu hành thật sự, tu vi hiện giờ là Hồn Sư sơ giai. Như lúc này đây, mặc dù hắn mặc đồng phục khoa Văn Trì, nhưng tay lại cầm một cái quạt trắng, trông rất tiêu sái lỗi lạc.

Người còn lại đến từ hành tỉnh Thiểm Tấn, tên Chu Thiên Thủy, cũng là đệ tử khoa Văn Trì. Chỉ cần nhìn vào tướng mạo và cách đi đứng bên ngoài, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây là một cao thủ. Ngay lúc vào học viện, Hứa Châm Ngôn đã chủ động kết giao với người này, cho dù không thể khiến Chu Thiên Thủy hoàn toàn thuần phục mình, nhưng Hứa Châm Ngôn nghĩ rằng sau này sẽ có rất nhiều việc đôi bên cần nhờ vả lẫn nhau, có quan hệ trước tất nhiên là rất tốt.

Xung quanh đây còn có rất nhiều người khác, vài người cũng là các Kim Chước tài tuấn đương thời ở các khoa.

Ngay lúc này, có một đệ tử mặt vuông tai lớn, khí độ bất phàm, đang thấp giọng thỉnh giáo Hứa Châm Ngôn:

- Hứa huynh. Hiện giờ giảng viên khoa Linh Tế đang bài bố vài cái trứng, cho chúng ta xác định thử trứng nào trong đó còn sống, không biết Hứa huynh có biết vì sao không?

Vừa nghe hỏi như vậy, người thiếu niên dùng một châm ngọc cài búi tóc đằng sau lại, khí độ anh tuấn bất phàm, cũng chính là Hứa Châm Ngôn, từ từ trả lời:

- Trước khi trả lời, có vài điều cần phải nói rõ. Như mọi người đã biết, trong triều đình chúng ta, trong tất cả các ti, quan viên ương bướng ngoan cố đến nỗi không thể thay đổi được chính là các Tế ti ở Lễ ti. Phần lớn những Tế ti này cùng với các Tế ti chiến tranh trong quân đội đều là đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta. Môn thông linh này mặc dù chỉ là môn học tự chọn, nhưng vẫn là một môn bắt buộc bên khoa Linh Tế. Mà đối với khoa Linh Tế, bọn họ rất coi trọng cảm giác và tương thông, cho nên, tất nhiên họ sẽ không cho rằng vì chúng ta ở khoa khác mà phải thay đổi đề thi, tỷ như hỏi mấy vấn đề mang tính lý thuyết như tập tính dị thú là gì.

Hứa Châm Ngôn nói xong, rất nhiều người bên cạnh lập tức than thở không thôi.

- Cách giải thích của Hứa huynh quả nhiên khác với chúng ta, chỉ vừa nghe vài lời, tại hạ đã hiểu hơn rất nhiều.

Tên đệ tử đặt câu hỏi cười nói:

- Thì ra khi ra đề thi, các giảng viên khoa Linh Tế vẫn coi trọng cảm giác của đệ tử đối với tự nhiên sức mạnh sinh mệnh.

Hứa Châm Ngôn khiêm tốn mỉm cười với mọi người, ánh mặt trời nhu hòa chiếu rọi xuống khuôn mặt anh tuấn, khiến hắn có vẻ chói mắt và vinh quang hơn.

- Lâm Tịch tới rồi.

Nhưng vào lúc này, Chu Thiên Thủy đang bên cạnh bỗng nhiên khẽ xoay đầu, nhẹ giọng nói.

Hứa Châm Ngôn bỗng nhíu mày lại, giống như không thích nghe tin này lắm.

- Nghe nói khoa Chỉ Qua bọn họ cũng có một môn không thi như khoa Văn Trì chúng ta, không biết trong ba ngày nay, tên Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua này đã thi đậu mấy môn rồi.

Vương Linh bên cạnh Hứa Châm Ngôn khẽ vỗ vỗ cái quạt trắng trong tay, ra vẻ có điều đang suy nghĩ.

Mấy người ở đây cũng biết vì tin tức liên quan đến Tần Tích Nguyệt nên Hứa Châm Ngôn không thích Lâm Tịch, nay nghe Vương Linh nói như vậy, Lý Phù Long tất nhiên hiểu rõ bây giờ Hứa Châm Ngôn thích nghe gì nhất, nên hắn ta cười nhẹ nói:

- Có lợi hại đi nữa chắc chắn cũng không thể sánh bằng người đã thi đậu cả năm trong bảy môn như Hứa huynh được.

- Thi đậu năm môn trong bảy môn?

- Người nào lại tài giỏi như vậy?

Bởi vì cố ý nên khi nói những lời này Lý Phù Long đã hơi cao giọng, rất nhiều người xung quanh nghe được, nhất thời có những tiếng thán phục vang lên.

~~o0 0o~~


/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status