Tiên Ma Biến

Chương 304: Ngươi chờ cái gì?

/875


Trong tầm mắt Từ Trữ Thân hiện giờ là cánh đồng hoa oải hương màu tím, sau đấy lão thấy Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ ngồi ở cuối biển hoa, cảm nhận được chiến ý của hai người.

Lão ngửa đầu, sắc trời đã dần sáng.

- Tốt quá...tên oắt này có thể nhìn thấy từng mảnh thịt của mình rơi xuống.

Lão ta vui mừng, phấn khởi nói ra.

Bởi vì những lời này thật quá ác độc, không giống như người nói, nên Ngụy Hiền Vũ bên cạnh lão khẽ cau mày lại.

Toàn bộ giặc cỏ đằng sau Từ Trữ Thân thở dốc liên tục, mồ hôi lạnh đổ như suối.

Những tên giặc cỏ này tìm sự sống trong sơn mạch Long Xà, thỉnh thoảng chạy ra khỏi sơn mạch để đánh cướp, đồng thời tránh né việc quân đội Vân Tần đuổi giết. Lâu ngày như vậy, thể lực của chúng đã được rèn luyện, có thể chạy nhanh trên một đoạn đường dài. Nhưng dù sao những tên giặc cỏ này không phải là người tu hành, liên tục truy kích như vậy thể lực bọn chúng đã tới cực hạn, thân thể và tứ chi trĩu nặng xuống như đang bị đeo gông chì nặng nề.

Tất cả bọn giặc cỏ này đều nhìn thấy Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang ngồi cuối rừng hoa oải hương, lưng quay về phía một vùng đất màu đen bị hãm sâu xuống đất, đồng thời họ cũng nhận ra Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ không muốn chạy nữa.

Với tình huống đối phương đã chờ quyết chiến như vậy, những tên giặc cỏ này hiểu rõ thứ bọn họ cần nhất bây giờ là chút thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại nghe thấy Từ Trữ Thân ra lệnh:

- Giết hắn...

Tất cả những tên giặc cỏ này đều tạm thời yên lặng, không có ai nhúc nhích.

"Rắc...rắc...!"

Đầu của gã giặc cỏ đứng cạnh Từ Trữ Thân đột nhiên bay lên cao, đôi mắt mở to ra đầy sự kinh ngạc, máu tươi từ trong cổ gã phụt lên cao.

- Đi giết hắn, nếu không sẽ bị ta giết...Các ngươi phải biết tu vi của ta cao hơn hắn, hơn nữa lại không bị thương như hắn. Hơn nữa, nếu các ngươi không nghe mệnh lệnh của ta, ta bảo đảm sẽ không để các ngươi chết nhẹ nhàng như vậy....ta sẽ chặt đứt hai tay hai chân các ngươi, sau đó trói lại.

Tay trái cầm chặt trường đao rỉ máu, Từ Trữ Thân tươi cươi nhìn những tên giặc cỏ, nói.

Cuối cùng sự sợ hãi còn đau đớn hơn cái chết đã ép ra những tinh lực còn sót lại trong cơ thể đám giặc cỏ này, tất cả bọn chúng đều thống khổ thở dốc, ngẩng đầu gào thét, sau đó xông tới Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ, giống như đang tranh nhau giành những thiếu nữ đã không còn mặc gì trên người.

Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đứng lên.

Đám giặc cỏ vì sự uy hiếp tính mạng nên điên cuồng xông tới, bước chân của bọn chúng giẫm lên cánh đồng hoa oải hương màu tím, cuốn theo những cánh hoa, nhìn từ xa trông như một đóa hoa màu tím khổng lồ không ngừng nở rộ, đầy sự mê hoặc và tươi đẹp.

- Đẹp quá.

Lâm Tịch nhìn cảnh tượng mình chưa từng thấy ở thế giới kia, bất giác cúi đầu, thầm than thở.

- Dường như ngươi rất ghét hai người kia, muốn giết chết họ?

Dựa vào sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ, Trì Tiểu Dạ có thể nhận ra những hàm ý khác, bất giác hỏi.

- Bởi vì những bộ hài cốt của những cô gái vô tội trên đảo nhỏ...bởi vì bọn họ không có tình người.

Lâm Tịch gật đầu.

Trì Tiểu Dạ không hỏi nữa, bởi vì nàng biết trong thời gian ngắn như vậy Lâm Tịch cũng không thể giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao hắn muốn giết hai người kia.

- Ta lên trước, đợi đến lúc ta trụ không nổi, cô hãy lên.

Lâm Tịch nhìn nàng, nói.

Trì Tiểu Dạ gật đầu.

Lâm Tịch chạy tới đám giặc cỏ ở đằng trước, bước chân rất nhẹ nhàng.

"Vèo!"

Đoản kiếm trong tay hắn cắt đứt yết hầu một gã giặc cỏ, tiếp đó dùng lưng đụng vào ngực của một tên giặc cỏ khác, trong nháy mắt lấy vai của mình đập mạnh vào khiến ngực của tên giặc cỏ này bị hãm sâu vào bên trong. Trong lúc bị đánh bay ra ngoài, hắn lại dùng tay túm lấy trường đao màu đen trong tay tên giặc cỏ này, chém đứt nửa bả vai của một tên giặc cỏ khác.

Chỉ trong một tíc tắc, hắn và ba tên giặc cỏ xông tới đầu tiên đã giao đấu với nhau, cả ba tên giặc cỏ đó đều gào thét ngã quỵ.

Trong nháy mắt này, động tác của Lâm Tịch tựa như nước chảy mây trôi, khiến người ta cảm thấy như mình đang thưởng thức một thứ gì đấy rất bạo lực.

Nhiều ngày liên tục chiến đấu, giết người, nên động tác của Lâm Tịch đã càng lúc càng nhuần nhuyễn.

Vũ kỹ học viện Thanh Loan vốn là những động tác giết người nhanh nhất, gọn nhất đã được vô số giảng viên Thanh Loan cùng nhau nghiên cứu và tổng hợp lại, mục đích của họ chính là giúp học viên có thể rèn những kỹ năng giết người cơ bản nhất, trong lúc chiến đấu có thể nhanh chóng giết chết đối phương.

Sau khi liên tục chém giết, Lâm Tịch đã rất quen thuộc với những vũ kỹ này, đến mức không cần suy tư, mỗi một động tác thực hiện cứ như bản năng ẩn trong thân thể hắn.

Lâm Tịch đi lại trong trận rất nhanh.

Cứ mỗi khi có tên giặc cỏ này tiến lại gần hắn, bọn chúng lập tức sẽ bị đánh bay ra ngoài, hoặc là ngã xuống.

Không có tên giặc cỏ nào có thể ngăn được một chiêu của hắn.

...

Từng tên giặc cỏ té xuống khi Lâm Tịch lướt qua, chỉ trong một khoảnh khắc, trên mặt đất đã có hơn hai mươi thi thể bọn giặc cỏ.

Lâm Tịch giết bọn chúng cứ như đang bổ dưa, không có một tên giặc cỏ nào có thể vung đao, hoặc đâm kiếm trúng người Lâm Tịch được.

Nhưng Ngụy Hiền Vũ lại lạnh lùng nhìn, quan sát Lâm Tịch đang dễ dàng giết chết từng tên giặc cỏ.

Bởi vì...đám giặc cỏ này vốn là để cho Lâm Tịch giết.

Hồn lực là một thứ rất kỳ diệu, tràn ngập khắp thân thể người tu hành, nhưng mỗi động tác của người tu hành sẽ làm hồn lực bị tiêu hao.

Mặc dù những tên giặc cỏ này tựa như duỗi cổ cho Lâm Tịch chém, nhưng khi Lâm Tịch phát lực chém rớt một cái đầu là hồn lực hắn sẽ tiêu hao.

Trừ khi hồn lực của người tu hành đã mất hết, lúc hành động mới không khiến hồn lực tiêu hao. Nhưng nếu như không có hồn lực bỗ trợ, thân thể sẽ nhanh chóng mệt mỏi.

Cho dù là người tu hành mạnh mẽ nhất, cũng chỉ có thể khống chế hồn lực tiêu hao đến mức ít nhất, chứ không thể khống chế hồn lực phát tán khắp người mình, không bị tiêu hao.

Trong chiến loạn lăng Như Đông, người tu hành núi Luyện Ngục kia vì muốn ám sát trưởng công chúa nên đã sắp sếp để cho một tên quân nhân tinh nhuệ và một người tu hành cường đại khác ra tay trước, mục đích của hắn chính là làm tiêu hao hồn lực trưởng công chúa, dồn sức cho tuyệt kích của mình.

Trong tình huống phải hành động mạnh mẽ với một cường độ liên tục, hồn lực của người tu hành sẽ bị tiêu hao rất nhanh.

An Khả Y đã từng nói một ví dụ với Lâm Tịch, cho dù là một Đại hồn sư mạnh mẽ, nhưng hồn lực của hắn cũng chỉ đủ giúp hắn liên tục chém chết ba mươi quân nhân mặc trọng giáp huyền thiết.

Trọng giáp huyền thiết Vân Tần đã được cải tiến rất nhiều, nếu như muốn chém đứt thì một Đại hồn sư trung giai cũng phải dốc hết sức, nói cách khác, cho dù là một Đại hồn sư trung giai, hắn cũng chỉ có thể toàn lực bộc phát hơn ba mươi lần. Cho nên, nếu như một người tu hành bình thường rơi vào trong trận địa có hơn một trăm Huyệt man mạnh mẽ, kết quả chính là phải chết.

Khi đối diện với tử vong, những sức mạnh tiềm tàng trong thân thể con người sẽ bộc phát, tất nhiên những tên giặc cỏ này cũng không ngoại lệ. Cho nên, khi xung phong liều chết trong đám giặc cỏ này, Lâm Tịch không thể nào làm được việc mỗi một động tác của mình đều ít tiêu hao hồn lực nhất, vì thế hồn lực của hắn bị tiêu hao rất nhanh.

Thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, đám giặc cỏ xung quanh hắn cũng càng lúc càng thưa thớt.

- Bốn mươi hai...bốn mươi ba...

Ngụy Hiền Vũ còn lạnh lùng đếm số lượng những tên giặc cỏ bị Lâm Tịch giết chết.

Khi đếm tới số bốn mươi bảy, Ngụy Hiền Vũ biết hồn lực của Lâm Tịch đã cạn kiệt.

Quả nhiên, trong tầm mắt của hắn, hắn thấy Lâm Tịch bắt đầu lui nhanh về phía sau, mà thiếu nữ có đôi mắt xanh bắt đầu chuyển động, thay thế Lâm Tịch.

Một luồng máu tươi nở rộ trên không trung.

Trì Tiểu Dạ thay thế Lâm Tịch, cướp lấy tính mạng một tên giặc cỏ khác.

Ngay lúc này, ba tên giặc cỏ phát hiện trời đất xung quanh đã hoàn toàn trống trải.

Cánh đồng hoa oải hương màu tím đã bị bọn họ giẫm nát, mà những tên giặc cỏ khác cũng đã té xuống, chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ba tên giặc cỏ này hoàn toàn điên mất, sợ hãi đến nỗi gào rú lên, không dám xông lên nữa, xoay người bỏ chạy.

Ngụy Hiền Vũ không để ý đến ba tên giặc cỏ chạy qua mặt mình, chỉ giễu cợt nhìn Trì Tiểu Dạ đang nghiêm mặt và tái nhợt, cùng với Lâm Tịch ở bên cạnh đang run rẩy, thở dốc không thôi.

- A...A...A...

Phia sau hắn, ba tiếng thét thảm thiết vang lên.

Đợi đến lúc ba tiếng thét này dừng lại, Ngụy Hiền Vũ nhìn Lâm Tịch, trào phúng nói:

- Ta đã nói rồi, thỉnh chờ quân lệnh.

- Kể từ lúc ngươi lần thứ hai xuất hiện ở trấn Đông Cảng, đối mặt với việc dân chúng cản đường mà cũng muốn tiến tới, ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đến lúc ngươi xuất hiện, muốn giết ta, sau đó ta sẽ giết ngươi.

Lâm Tịch thở dốc, mắt nhìn Ngụy Hiền Vũ, giễu cợt:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ ta không thể giết chết ngươi được?

- Thỉnh chờ quân lệnh...chờ cái gì? Ngươi chỉ là một quan quân Vân Tần nhỏ nhoi mà thôi, ngươi tưởng mình là ai? Ngươi có tư cách gì nói với ta như vậy?

Lời Lâm Tịch nói ra càng lúc càng trào phúng.

- Vậy thì phải xem kết quả cuối cùng thế nào rồi.

Ngụy Hiền Vũ tàn nhẫn cười cười, rút thanh trường kiếm màu đen ra, mũi kiếm đưa tới trước, làm dấu hiệu mời Lâm Tịch ra tay.

Ở Vân Tần động tác như vậy có nghĩa là đưa ra lời mời quyết đấu, người không dám ứng chiến sẽ bị Vân Tần coi là hèn nhát.

Lâm Tịch cười cười, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi tới trước.

- Yên tâm, ta sẽ không giết chết hắn, nhiều nhất ta chỉ chặt đứt hai tay của hắn, sau đó để lại cho ngươi.

Cảm giác được phía sau hơi khác thường, hắn khẽ xoay đầu, lạnh lùng lên tiếng.

Từ Trữ Thân phía sau hắn hưng phấn tươi cười.

Hai con Thiên phục thát dừng tại chỗ, Ngụy Hiền Vũ bước tới chỗ Lâm Tịch.

Lâm Tịch chạy, chạy càng lúc càng nhanh, ngay lập tức đã tới trước mặt hắn.

"Vèo!"

Ngụy Hiền Vũ không biến sắc, xoay người xuất kiếm, mũi kiếm phát ra khí tức lạnh lẽo trên không trung, tạo thành tiếng gió the thé, đâm thẳng tới bả vai Lâm Tịch.

"Keng!"

Một tiếng động vang lên, đoản kiếm trong tay Lâm Tịch chuẩn xác chặn lại kiếm này, khiến trường kiếm màu đen phải chấn động.

Ngụy Hiền Vũ bất giác cười một cách đầy trào phúng, hắn biết trong tình huống hồn lực bị cạn kiệt, một chiêu này của đối phương sẽ khiến động tác bị chậm lại rất nhiều và nhức mỏi hơn, đây là một lợi thế không thể bỏ qua. Nhưng ngay lúc này, điều khiến nụ cười trào phúng của hắn như đọng lại ngay trên môi chính là hắn nghe thấy âm thanh đạp mạnh trên mặt đất.

Ngay thời khắc đó, hai chân của Lâm Tịch liên tục đạp trên mặt đất, cả người xông tới trung tuyến của hắn như một ngọn núi lửa, đoản kiếm vốn đang rất chậm chạp bỗng nhiên tăng tốc kinh người, nhanh chóng đâm vào bụng hắn!

Ngụy Hiền Vũ không thể hiểu được, hắn gào rú lên như một dã thú, không thể nào ngăn cản đoản kiếm đối phương đâm vào bụng mình. Hắn gấp gáp thu trường kiếm về, đâm ra!

Tuy trường kiếm của hắn đâm trúng bụng Lâm Tịch, nhưng lại có âm thanh kim khí chói tai vang lên.

Lâm Tịch cũng gầm nhẹ một tiếng, thân thể cứng rắn để trường kiếm của Ngụy Hiền Vũ đâm vào, hai chân phát lực trên mặt đất, cả người lạnh lùng tiếp tục áp tới phía trước, đồng thời đoản kiếm trong tay mãnh liệt xoát mạnh vào bụng Ngụy Hiền Vũ!

/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status