Tiên Ma Biến

Chương 310: Lần đầu tiên sinh mệnh nó thật ấm áp

/875


Địch Sầu Phi đứng trên gò đất ở gần cuối lòng sông, bình thản chờ Trì Tiểu Dạ và Lâm Tịch. Đôi mày kiếm chậm rãi nhướng lên, miệng khẽ nhếch tỏ vẻ đang cười nhưng lại không cười.

Hắn đã sớm nhận ra đám cỏ hoang ở gần bờ sông đằng xa có xao động, thấy được Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ, nhưng hai người đó lại không thấy hắn. Cũng không phải vì tu vi hai bên quá chênh lệch, mà là vì trong tay hắn có một đôi mắt ưng đồng thau được chế tạo đặc biệt.

Ở những đôi mắt ưng thường được dùng trong quân đội, đôi thấu kính của từng cái được yêu cầu chế tạo rất cẩn thận, chỉ có những bậc thầy hàng đầu ở Vân Tần mới có thể làm được, nhưng đôi thấu kính của đôi mắt ưng hắn ta đang cầm lại được chế tạo từ "Băng phách tinh", cường độ và tầm nhìn hơn xa những tấm thủy tinh bình thường. Hơn nữa, đôi thấu kính này còn có thể giúp người nhìn thấy rõ mọi thứ trong tầm mắt, cho dù đấy là những đám cỏ hoang lay động vì gió nhẹ.

Địch Sầu Phi cảm thấy hơi buồn cười. Trong năm mươi năm qua, các đại chiến dịch Vân Tần có thể thành công được phải dựa vào đôi mắt ưng này rất nhiều, đây là vật do Trương viện trưởng học viện Thanh Loan lưu lại. Mà hiện giờ hắn lại đang dùng cái này nhìn Lâm Tịch, chuẩn bị đối phó với Thiên tuyển học viện Thanh Loan, một Phong hành giả được nhiều người coi trọng.

Chẳng qua, khi thấy Lâm Tịch càng lúc càng đến gần, hắn bất chợt cảm thấy chiến thắng này thật vô vị, không có chút hưng phấn hay thành tựu nào.

Hắn là một cường giả trẻ tuổi tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo. Trong những đệ tử học viện Tiên Nhất, hắn không những là người có tu vi tiến nhanh nhất, mà bẩm sinh còn có thiên phú trong việc điều binh bố trận trong các đại chiến, có thể nói khi sinh ra hắn đã là một đại tướng. Trong suốt đời mình, cho dù là đơn đấu với người tu hành hay là bài binh bố trận, hắn chưa từng thua ai cả. Cho nên, hắn là một Hạ Lan Duyệt Tịch khác, nhưng trong những người tu hành trẻ tuổi hiện nay, hắn đã sớm có chỗ đứng và địa vị hơn Hạ Lan Duyệt Tịch.

Vì vậy, khi nghe thấy Lâm Tịch rất có thể trở thành một trong những đối thủ mình sau này, ngoại trừ có địch ý với Lâm Tịch vì một núi không thể chứa hai cọp như Hạ Lan Duyệt Tịch, hắn còn có rất nhiều cảm xúc khác...Chính hắn phải dựa vào rất nhiều chiến công và biểu hiện kinh người mới có thể được người nắm giữ quyền lực cao nhất Vân Tần tán thưởng, trở thành một trong những người sẽ đứng trên đỉnh thế giới này, tại sao Lâm Tịch có thể so sánh với hắn?

- Bất kể ngươi làm thế nào, ta cũng sẽ nhìn thẳng vào mặt ngươi, sau đó giết chết ngươi.

Thấy Lâm Tịch càng lúc càng đến gần hơn, Địch Sầu Phi trào phúng cười một tiếng, khí tức trên người bỗng nhiên tỏa ra, chấn nhẹ những hạt bụi dính trên người, khiến quần áo hắn đang mặc không còn nhiễm một hại bụi nào, trở nên sạch sẽ tinh khiết.

Còn Lâm Tịch ở nơi xa? Sao có thể so sánh với hắn, nói thẳng ra là rất giống với một tên ăn mày.

Nhưng ngay lúc này, điều khiến Địch Sầu Phi chợt cau mày chính là Lâm Tịch bỗng tiêu sái đi vào trong lòng sông, không còn cẩn thận như ban đầu nữa, chạy nhanh như điên trong lòng sông. Hắn không hiểu vì sao Lâm Tịch lại hành động như vậy, nhưng hắn biết với khoảng cách hai bên như hiện giờ, cho dù Lâm Tịch có thể phát hiện được bọn hắn, tuyệt đối không thể tránh được sự truy kích của Hắc long quân.

Vì thế, hắn chỉ cau mày nhìn Lâm Tịch, yên lặng chờ đợi.

Hắn thấy Lâm Tịch ngừng lại, sau đó xoay người, nhìn về phía hắn và Hoàng Hỏa Tiếu mà tươi cười, dùng hết sức lực mà hét to lên.

Bởi vì cách rất xa nên âm thanh truyền đến hơi đứt quãng, nhưng hắn và Hoàng Hỏa Tiếu lại nghe từng chữ rất rõ ràng.

- Địch Sầu Phi, đừng đứng đấy đợi nữa, mẹ ngươi gọi ngươi mau về nhà ăn cơm!

Nét lạnh lùng và kiêu ngạo trên mặt Địch Sầu Phi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bỗng nhiên tái nhợt hẳn đi.

Sao ngươi biết ta ở đây?

Sao ngươi có thể hô to tên ta?

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại biến những chuyện không thể thành có thể, khiến cho thâm tâm Địch Sầu Phi như có vạn lôi nổ vang, khiến tâm tình hắn trở nên kích động mãnh liệt, thậm chí khó mà khống chế được sức mạnh của mình. Rất nhiều tia hồn lực thoát ra khỏi cơ thể hắn, như biến thành những sợi cánh hoa màu vàng, bay lả tả trong không trung xung quanh hắn, dễ dàng thấy được trong bầu trời đêm tối.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh như sấm nổ từ hồ bùn trước người hắn vang lên.

...

Lâm Tịch thấy được những tia sáng gần hồ bùn, hắn biết Địch Sầu Phi đã nghe được tiếng thét của mình, đồng thời cũng biết câu nói của mình đã khiến Địch Sầu Phi bị ảnh hưởng rất lớn.

- Đáng tiếc không thể thấy sắc mặt ngươi hiện giờ...Đáng tiếc ngươi không biết Cổ Quân Bằng là ai, nếu không, nhất định sẽ rất thú vị đấy.

Nhưng Lâm Tịch lại chỉ hơi bất mãn giậm chân, tiếc nuối thấp giọng tự nói, cảm thán.

Trì Tiểu Dạ cũng không biết trong câu nói thét to của Lâm Tịch vừa rồi đã bao hàm tin tức một thế giới khác, nàng thậm chí không nghe được câu nói có ba từ "Cổ Quân Bằng" Lâm Tịch vừa nói xong, bởi vì nàng cũng nhìn thấy những tia sáng chỉ có thể do người tu hành cao cấp phát ra ở gần hồ bùn. Nàng biết trong những Huyệt man sống trong địa huyệt kia tuyệt đối không thể có người tu hành như vậy.

- Đã tới rồi...Đúng là một khảo nghiệm với linh hồn đấy. Trì Tiểu Dạ, cô nhất định phải chống đỡ.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch lại nhìn nàng, chân thành nói.

Lời Lâm Tịch vừa nói xong, âm thanh như vạn lôi cùng nổ một lần nữa lại vang lên.

Bờ đê thiên nhiên xung quanh hồ bùn bị sụp đổ, không biết bao nhiêu lượng nước khổng lồ từ trong hồ đổ xuống, khí thế to lớn như có thiên quân vạn mã cùng lúc tấn công.

Cuồng phong xuất hiện, thổi trúng những con bướm đêm màu đen sau lưng Địch Sầu Phi khiến chúng bay lên cao. Ngay lập tức, Địch Sầu Phi xoay người nhìn cơn lũ màu đen, hắn chợt suy nghĩ cẩn thận, hiểu rằng Lâm Tịch muốn dựa vào cơn lũ màu đen này để trốn thoát, sắc mặt hắn cũng tái nhợt đi hơn nhiều.

...

Chéo áo trên người Lâm Tịch chậm rãi bay lên. Nước lũ càng tới gần, quần áo hắn bị gió mạnh thổi vào bay phất phới trong không trung, toàn bộ dán chặt vào người hắn.

Bởi vì đã ở gần đến mức không thể gần hơn được nữa, nên khí thế của cơn lũ màu đen muốn che cả trời đất này càng thêm kinh người hơn.

Địa hình trong vùng đất hoang vu không bền chắc, bên trong hồ bùn chỉ có những cành khô lá vụn đã bị rửa nát cùng với đất bùn kết dính. Dù sao nước bùn cũng không phải là loại đất cứng, chỉ cần nước lũ chảy mạnh quá, các mảnh đất bùn kết dính sẽ lập tức bị hòa tan, cho dù đụng phải người cũng không làm bị thương được. Nhưng dù sao uy lực của đợt lũ màu đen này quá mạnh mẽ, sức người không thể chống lại được. Một khi đã nhảy vào bên trong, con người cũng chỉ như những đoạn gỗ mục kia, bị dòng nước cuốn đi mà không thể chống lại được.

Với trạng thái thân thể hiện giờ Lâm Tịch còn có thể cứng rắn chống lại được, kiên nhẫn chờ đến lúc cơn lũ màu đen này biến mất hoàn toàn, nhưng Trì Tiểu Dạ lại không thể chịu được.

Cơn hồng thủy mày đen tới gần.

- Chúng ta còn chưa đến mức phải tuyệt vọng...cô phải nhớ kỹ tính mạng của cô liên quan đến tính mạng rất nhiều người khác.

Nhìn thấy Trì Tiểu Dạ bởi vì nghĩ đến vận mệnh tất cả Huyệt man ven hồ cùng với ánh rạng đông cuối cùng chợt tan biến, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm đi, thậm chí còn không muốn điều tức lần cuối cùng, Lâm Tịch một lần nữa kiểm tra sợi dây thừng trói chặt nàng ta với mình, đồng thời vỗ vỗ bả vai nàng, rất chân thành nói với nàng như thế.

Trì Tiểu Dạ ngẩng đầu lên, thất thần nghĩ. Nàng không hiểu vì sao Lâm Tịch lại phát hiện được vị trí của Địch Sầu Phi, rốt cuộc là dạng sức mạnh nào lại khiến Lâm Tịch đối mặt với tình cảnh như vậy cũng không tuyệt vọng, nhưng tâm tình vốn đã tuyệt vọng của nàng lại vì câu nói này của Lâm Tịch mà biến hóa.

Dọc theo con đường này, Lâm Tịch luôn nghĩ cách khích lệ và khiến nàng tin tưởng, nhưng vào lúc này, Lâm Tịch đã thật sự khiến nàng phải tin.

- Thật sự rất dọa người đấy.

Lâm Tịch nhìn nàng, một lần nữa gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác. Nhìn thấy cơn lũ màu đen ngập trời, hắn không nhịn được cảm thán.

Sau đấy hắn bắt đầu hành động như hồi còn ở núi Tam Mao, xoay người chạy trốn, mang theo Trì Tiểu Dạ nhảy lên cao, cố gắng cao hơn mực nước lũ một chút.

Hai người giống như hai hạt bụi nhỏ bé, rơi vào trong cơn lũ màu đen khủng bố.

...

Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ thật sự đã biến thành hai con cá nhỏ trong đợt nước lũ này.

Hai con cá nhỏ nước chảy bèo trôi, khó hô hấp được.

Cơn lũ màu đen như bàn tay to lớn màu đen, nắm giữ Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ trong lòng, tùy ý vuốt ve.

Lâm Tịch căn bản không thể mở hai mắt ra, không thể cảm giác được khung cảnh xung quanh như thế nào. Cứ mỗi lần bị hất lên cao, hắn lại gấp gáp thở ra một hơi, hít sâu vào. Nhưng sau đấy hắn lại bị một mảnh bùn não nhẹt đánh mạnh vào mặt, khiến hắn phải ho khan dữ dội, nôn mửa liên tục.

Nhưng hắn vẫn cố gắng đưa Trì Tiểu Dạ lên cao, hai tay thẳng tắp hướng lên trời, giúp cho Trì Tiểu Dạ có cơ hội hít thở tốt nhất.

Trong lúc ho khan và nôn mửa, Lâm Tịch đau khổ chống đỡ, hắn mơ hồ không biết những gì đang xảy ra chung quanh mình. Hắn không biết có một con thú màu đen cũng bị đợt nước lũ này cuốn đi, nó cũng đang nôn mửa và ho khan như hắn, liều mạng trốn tránh, liều mạng sinh tồn.

Con thú màu đen có ba đuôi bị cơn lũ cuốn theo từ đầu hồ bùn đang dùng bốn móng vuốt níu lấy cành khô.

So với Lâm Tịch, nó càng không biết bên ngoài là gì, thậm chí nó còn u mê nghĩ rằng chẳng lẽ thế gian này là một hồi kiếp nạn luân hồi, căn bản không có chuyện vui?

Nó cũng không biết trong cơn lũ màu đen đấy có Lâm Tịch. Nhưng ngay lúc này, nó và Lâm Tịch bỗng nhiên giao nhau. Nó bị nước bùn hất lên cao, nặng nề rớt xuống, sau đấy lại bị một đợt sóng khác đánh tới gần người Lâm Tịch.

Nó không biết Lâm Tịch là cái gì, nhưng nó lại nhạy cảm phát hiện được hơi thở ấm áp trên người Lâm Tịch, cảm giác được Lâm Tịch còn cứng cáp hơn những cành khô nát vụn mà mình đã níu kéo nãy giờ. Ngay nháy mắt đấy, con thú màu đen từ khi sinh ra đã tiếp xúc với thi thể lạnh như băng của mẫu thân và bùn đất dơ dáy bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp, lần đầu tiên nó cảm thấy sinh mệnh mình thật ấm áp.

Cho nên, nó sinh lòng ỷ lại, tự nhiên buông thanh gỗ vô vụng đã níu nãy giờ, bốn cái móng vuốt nho nhỏ găm chặt vào áo Lâm Tịch.

/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status