Tiên Ma Biến

Chương 346: Thân nhuộm sương trắng, kiếm nhuộm sương trắng!

/875


Cửa xe chiếc xe ngựa thứ ba bị đẩy ra.

Cùng một thời gian, cửa xe của chiếc xe ngựa thứ năm và thứ bảy bị người ở bên trong trực tiếp đánh vỡ, gỗ vụn bay tán trong không trung.

Cùng một thời gian, Lâm Tịch đang ở giữa quan đạo đã chạy như điên tới chiếc xe ngựa thứ nhất chỉ còn cách khoảng hai mươi bước.

- Cái này của ngươi!

Mông Bạch đằng sau hắn gấp gáp cởi xuống chiếc rương gỗ luôn mang theo không rời, cắn răng đuổi theo Lâm Tịch.

...

Ở ngay chiếc xe ngựa thứ ba, hai đầu lâu mang theo hai vòi máu bắn tóe lên không trung.

Hai võ giả bị nước sôi xối lên người, bởi vì quá đau đớn nên không thể chiến đấu được nữa.

Thanh kiếm to "Đồ hắc hổ" đang cầm tỏa ra ánh sáng chói mắt, mang theo máu tươi tiếp tục chém tới một văn sĩ trung niên mặc áo tơ vừa xuất hiện ở cửa xe.

Văn sĩ trung niên mặc áo tơ khom người, thân thể còn chưa đứng thẳng hoàn toàn. Nhưng đối mặt với thanh kiếm bảng còn đang bóc khói trắng vì nước sôi khi nãy đang chém thẳng tới ngực mình, hắn ta lại khẽ nhíu mày, động tác của hắn ta khiến người ta cảm thấy còn chậm hơn "Đồ hắc hổ", nhưng lại vô cùng tinh chuẩn và có lực. Tay phải của hắn từ phía sau rút ra một đoản trượng màu vàng, khi thanh kiếm to còn cách ngực hắn chưa tới hai thước, hắn đã dùng đoản trượng đập mạnh vào thân kiếm.

"Đồ hắc hổ" kêu lên đau đớn, hổ khẩu bị xé rách, không thể nào khống chế thanh cự kiếm như lúc bình thường được nữa, vốn mục tiêu ban đầu là bộ ngực văn sĩ mặc áo tơ, nhưng bây giờ lại lệch sang đầu xe, đập đầu xe thành một bãi gỗ vụn.

Văn sĩ trung niên mặc áo tơ giờ đã đứng thẳng, chân trái hắn ta tung ra trước theo một quỹ tích cực kỳ quỷ dị, đá vào ngực "Đồ hắc hổ".

"Đồ hắc hổ" không né tránh kịp, vung tay trái ngăn chặn.

"A!"

Một tiêng kêu thảm thiết vang lên, thân thể ông ta bay ngược ra sau tựa như một tảng đá.

Động tác của văn sĩ trung niên mặc áo tơ như nước chảy mây trôi, chân hắn ta hơi rung động một chút đã quỷ dị triệt tiêu sức mạnh phản chấn, từ từ bay tới trước.

Khi đang định vung trượng đánh tiếp "Đồ hắc hổ", nhưng cơn đau đớn mãnh liệt dưới chân lại khiến hắn chấn động, hồn lực đang mãnh liệt vận chuyển lập tức bị cắt đứt.

Hắn ta mở to mắt cúi đầu, nhìn thấy có một thanh trường thương màu đen đã xuyên thủng lòng bàn chân.

Trong lúc hắn chưa kịp đáp xuống mặt đất, mặt đất dưới chân hắn đã bị vùi lấp xuống.

Một người tu hành trẻ tuổi có khuôn mặt hơi tái nhợt từ sau lưng hắn nhảy lên cao, ngay lúc hắn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, người tu hành này đã lạnh lùng cầm trường kiếm đâm thẳng vào sau lưng hắn, sau đó trực tiếp quăng kiếm, nhảy sang một bên.

"A!"

Lòng bàn chân bị trường mâu đâm thủng, tiếp đó bị trường kiếm từ sau lưng đâm thẳng vào bụng, văn sĩ trung niên mặc áo tơ thê lương hét lên, cả người không thể mượn lực bay ra ngoài, nên lập tức bị ngã xuống cạm bẫy bên dưới.

...

"Vèo!"

Một mũi tên màu đen bắn mạnh tới chiếc xe ngựa thứ bảy.

Hai người vừa trực tiếp đánh vỡ cửa xe ngựa đi ra ngoài chính là hai người tu hành mập mạp có diện mạo hoàn toàn giống nhau.

Chỉ nhẹ nhàng phất tay áo lên, người tu hành bên trái trong cặp huynh đệ sinh đôi này đã dễ dàng đánh bay cây tên màu đen đang bắn tới nhanh như điện ra ngoài.

Nhưng sắc mặt người tu hành này bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.

Bởi vì ngay lúc đó, đã có một cây tên màu bạc khác phá không bay tới, tốc độ nhanh đến nỗi hắn ta không thể né tránh kịp.

"Keng!"

Huynh đệ sinh đôi bên cạnh hắn vung ống tay áo lên, một thanh đao màu lục lóe lên ánh sáng lành lạnh, chém bay cây tên màu bạc.

- Không tốt...

- Thảm rồi...

Người tu hành thay huynh đệ sinh đôi của mình vung đao chém tên thấy có tiễn thủ đang đứng yên trong bãi cỏ hoang đằng xa, hắn lập tức đoán trong đó có một tiễn thủ bình thường, một người khác là tiễn thủ người tu hành. Nhưng hắn ta bỗng nhiên gượng cười chua chát, bất giác nghĩ đến hai điều.

"Phốc!"

Một cây tên trong suốt bắn mạnh vào trán hắn, xuyên qua nửa đầu sọ, khiến hắn không thể nào kịp suy nghĩ tại sao cây tên này lại mạnh như vậy, tại sao lại nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp phản ứng, sau đó cả người đổ nhào xuống đất.

...

Người từ trong chiếc xe ngựa thứ năm bước ra ngoài là một đạo nhân râu ria mặc áo vàng.

Hai gò má đạo nhân này hóp sâu vào trong, trông như bốn mươi mấy tuổi. Từ lúc hắn ta phá cửa xe bước ra ngoài, hai ống tay áo bào rộng rãi của hắn ta phồng lên cao, giống như hai cái phao nước bị đầy, mạnh mẽ đánh vào buồng xe ở sau.

"Ầm!"

Buồng xe được lót thép bị chấn động mạnh mẽ, bốn thớt ngựa ở trước kéo xe bị kinh động la hoảng lên, sau đấy tên đạo nhân mặc áo vàng này phóng người lên cao giống như đại bàng tung cánh, trong nháy mắt đã nhảy lên trên đỉnh đầu Khương Tiếu Y đang ở gần hắn ta nhất.

Khương Tiếu Y vừa nhảy từ dưới đất lên, dùng trường thương và trường kiếm đâm xuyên người văn sĩ trung niên mặc áo tơ, hiện giờ trong tay không còn vật gì cả. Chỉ vừa đáp chân xuống đất, hắn lập tức cảm nhận được có một khí tức khổng lồ từ trên phủ xuống, giống như một tòa núi lớn vô cùng. Hắn cảm thấy tử vong và sợ hãi, sức mạnh toàn thân bộc phát mạnh mẽ.

"Vèo!"

Đôi giày da cực kỳ bền chắc hắn đang đeo lập tức bị xé rách, cả người hắn lật nhào qua một bên với tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi.

Bàn chân của đạo nhân mặc áo vàng đạp mạnh xuống mặt đất.

Chính nhờ việc liên tục tu luyện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan cùng với nhiều lần ma luyện ở sơn cốc thí luyện, nên Khương Tiếu Y đã có thể khó khăn tránh được hiểm chiêu vừa rồi.

Bóng người của hắn vừa lăn ra ngoài, một cước này lập tức đạp mạnh ngay trên vị trí đó.

Thời gian đạo nhân áo vàng tung ra một cước này còn chưa đến một tức, nhưng mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy cả người đạo nhân mặc áo vàng phát ra ánh sáng màu vàng sáng ngời. Dưới bàn chân của hắn ta, mặt đất xung quanh tựa như bị một quả bom lớn đánh xuống, những luồng xoáy rõ ràng mang theo bùn đất bắn vào người Khương Tiếu Y.

Bị khí kính tản ra đánh vào người, Khương Tiếu Y đau đớn kêu lên, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Đạo nhân mặc áo vàng không tiếp tục truy kích Khương Tiếu Y, hắn lẳng lặng nghiêm mặt lại, ngửa đầu.

Trong tầm mắt hắn ta, Lâm Tịch đang mạnh mẽ vọt tới.

Lâm Tịch không động thủ với bất kỳ ai. Ngay lúc vọt tới chiếc xe ngựa đầu tiên, hắn liền nhảy lên mui xe ngựa. Sau đó, ngay lúc bánh xe của chiếc xe ngựa đầu tiên vang lên tiêng răng rắc, bánh xe rớt ra khỏi trục, cả người hắn đã nhảy vọt lên cao, lướt đến chiếc xe ngựa thứ tư.

Tên đạo nhân có gò má hóp sâu mặc áo vàng này không biết Lâm Tịch là ai, nhưng ngay lúc bước ra khỏi chiếc xe ngựa, hắn đã nhận ra tu vi của Lâm Tịch, "Đồ hắc hổ" và lão ẩu bán hành là ba người mạnh nhất trong các thích khách ở đây, đồng thời cũng nhận ra Lâm Tịch chính là thủ lĩnh.

Bắt giặc phải bắt vua trước.

Cho nên, đạo nhân mặc áo vàng bình tĩnh chờ Lâm Tịch tới cứu Khương Tiếu Y. Hiện giờ, Lâm Tịch đã tới.

...

Ở chiếc xe ngựa thứ bảy, mắt thấy huynh đệ sinh đôi của mình bị giết, người tu hành còn lại điên cuồng rống to. Trong tay áo hắn có cất giấu một cơ quan bắn tên có uy lực cực lớn, nhưng Biên Lăng Hàm và nam tử tóc ngắn trẻ tuổi "Lãnh lang" kia lại rất tuân thủ mệnh lệnh của Lâm Tịch, căn bản không cho người tu hành mập mạp này có cơ hội gia nhập chiến trận.

Từng cây tên lạnh lẽo sắc bén liên tục được bắn ra, dồn người tu hành này đến sau buồng xe, ngay cả thò đầu ra bên ngoài cũng không làm được.

Lâm Tịch có thể nhận ra đạo nhân mặc áo vàng là người tu hành có tu vi hơn mình, ít nhất cũng là Quốc sĩ. Nhưng khi thấy Khương Tiếu Y gặp nạn, hắn lại không màng nguy hiểm, rất bình tĩnh phóng tới ứng cứu.

Sau khi nhìn thấy cường giả cấp Thánh sư, trừ khi là những đối thủ cường đại đến mức chỉ cần phóng ra hồn lực trong cơ thể là có thể đánh chết hắn ngay lập tức, nếu không, những người hắn có thể giao thủ và có thể làm họ bị thương, hắn tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng tâm lý quá lớn.

Ngay lúc từ mui xe chiếc xe ngựa thứ tư nhảy ra, Lâm Tịch đã nắm chặt trường kiếm lấy được trong vùng đất hoang vu.

Trục bánh xe chiếc xe ngựa thứ tư bị sức mạnh của hắn chấn nát, hồn lực trong tay hắn mãnh liệt tuôn ra ngoài, khiến cho miếng vải quấn quanh trường kiếm tự động bị xé rách, bay ra ngoài như những con bướm đêm.

Được hồn lực hắn quán chú vào, tất cả hoa văn trong suốt trên thân trường kiếm bỗng sáng lên, thân kiếm vốn có màu xanh giờ lại được một tầng ánh sáng bạc bao phủ. Hơn nữa, tầng ánh sáng bạc này lại không ngừng chảy xuôi khắp trường kiếm, giống như có một dòng nước bắt đầu từ mũi kiếm, sau đấy liên tục chảy đi cọ rửa cả trường kiếm.

Suốt cuộc đời mình, đạo nhân mặc áo vàng chưa từng nhìn thấy trường binh hồn kiếm như vậy. Hắn khẽ nheo mắt, quan sát thanh trường kiếm trông rất lạ lùng.

Hắn đánh giá trường kiếm trong tay Lâm Tịch.,

Cát Tường trong tay áo Lâm Tịch quan sát hắn.

Chỉ cần ở gần Lâm Tịch, Cát Tường đã cảm thấy ấm áp, khi Lâm Tịch chuyển động làm tay áo đung đưa, nó đồng thời cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái.

So với những gì Lâm Tịch tưởng tượng, nó còn thông minh hơn một chút.

Vài ngày trước đó, khi Lâm Tịch cẩn thận dặn dò, đồng thời để nó ẩn núp trong rương tu hành, nó đã hiểu Lâm Tịch không muốn nó dễ dàng hiển lộ trước mặt người khác.

Bởi vì nó hiểu được, hơn nữa hiện giờ nó có thể khẳng định đạo nhân mặc áo vàng này là địch nhân Lâm Tịch, đồng thời cảm thấy sức manh của đạo nhân này hơn Lâm Tịch rất nhiều, nên nó bất giác lấy hai cái móng vuốt đè lên bụng mình, thầm nghĩ mình phải làm sao đây.

Sau đấy, nó phát ra một tiếng "ô" nhỏ nhẹ nhàng chỉ có nó mới nghe được, cẩn thận thở ra một hơi.

Lâm Tịch ở trên mui xe ngựa lướt xuống tựa như dòng nước chảy, thuận theo thế tung kiếm ra, đánh vào sườn trái đạo nhân mặc áo vàng.

Đạo nhân mặc áo vàng khẽ cười lạnh, trong tay xuất hiện một trường kiếm màu lục. Không có bất kỳ hoa xảo, hắn ta bước lên, đâm thẳng vào ngực Lâm Tịch.

Một kiếm này của hắn phát sau mà tới trước, còn nhanh hơn thế kiếm của Lâm Tịch, trực tiếp xông thẳng vào trung tuyến. Bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng thấy kiếm này của hắn sắp đâm vào người Lâm Tịch, mà một kiếm của Lâm Tịch sẽ thất bại hoàn toàn.

Ngay lúc này, đột nhiên có một luồng nguyên khí nhàn nhạt phóng tới trước người hắn.

Sắc mặt bình tĩnh của đạo nhân mặc áo vàng hoàn toàn biến mất, hắn phẫn nộ quát lên một cái, áo bào trên người căng phòng dữ dội, giống như có vô số làn gió từ trong người hắn thổi ra ngoài.

"Rắc...rắc...rắc..."

Trên người hắn xuất hiện rất nhiều tầng băng trong suốt. Cùng một lúc, có một tầng ánh sáng màu vàng lóe lên quanh người hắn, tuy không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tóc tai, quần áo, lông mày và chòm râu của hắn đã bị một tầng sương trắng bao phủ, tựa như một bức tượng đứng dưới bầu trời đêm cuối thu.

Động tác của hắn chậm lại, Lâm Tịch lập tức cứng rắn xông tới trước. Khi xẹt qua thân thể hắn ta, trường kiếm màu bạc như dòng nước chảy kia mang theo một luồng sương trắng cắt qua sườn trái hắn ta, tạo thành một vết thương sâu tới tận xương.


/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status