Thứ đến trước mặt hoàng đế Vân Tần sớm hơn cả Lâm Tịch chính là phi kiếm của Lâm Tịch.
Mộ quang kiếm của Lâm Tịch chính là tuyệt học chân truyền của Văn Xương kiếm được, được Giải Hoàn Chân truyền thụ lại, mà trước kia Giải Hoàn Chân lại được coi là Thánh sư ngự kiếm có tốc độ nhanh nhất thành Trung Châu, nên khi tu hành Mộ quang kiếm, Lâm Tịch đã học được rất nhiều tinh hoa kiếm đạo từ Giải Hoàn Chân.
Hơn nữa, tốc độ bộc phát hồn lực của Lâm Tịch lại nhanh hơn các Thánh sư bình thường rất nhiều, nên mặc dù phi kiếm của hắn hiện giờ không mảnh và mỏng như phi kiếm của Giải Hoàn Chân, nhưng nếu xét về tốc độ, đúng là chỉ hơn chứ không kém hơn Giải Hoàn Chân.
Đối mặt với thanh phi kiếm đã gần như đâm thẳng về mi tâm của mình, hoàng đế Vân Tần thật sự không dám nghĩ Lâm Tịch là một Thánh sư vừa mới tiến giai, thậm chí hắn ta còn cảm thán thực lực của Lâm Tịch đã vượt qua rất nhiều Thánh sư ngự kiếm lâu năm, nên hắn rất lạnh lùng vung trường kiếm trong tay mình lên.
Ánh kiếm khổng lồ còn chưa được ngưng tụ hoàn toàn bay ra trước người hắn, tạo thành một bình chướng còn hoa lệ hơn cả Mộ quang kiếm.
Phi kiếm của Lâm Tịch bị vô số ánh kiếm chém phải, không ngừng rung động mãnh liệt ngay trên không trung, nhất thời không thể tiến tới được.
Ngay một khắc này, trường kiếm chân thật trong tay hoàng đế Vân Tần chém trúng thân kiếm của Lâm Tịch, mũi kiếm trảm vào thân phi kiếm của Lâm Tịch.
Nếu như so sánh với lần va chạm giữa Mộ quang kiếm và ánh kiếm khổng lồ khi nãy, lần va chạm này càng chất phác tự nhiên hơn, nhưng lại tỏa ra một luồng khí thế chấn động cả tâm người. Phi kiếm của Lâm Tịch bị đè xuống bên dưới, cả thân kiếm phát ra âm thanh rung động màng nhĩ, khiến cho người ta có cảm giác cả thân thể gần như bị phân giải.
- Hử?
Nhưng vào giờ khắc này, người kinh ngạc nhất lại là hoàng đế Vân Tần.
Phán đoán ban đầu của Lâm Tịch không hề sai lầm, bởi vì thanh kiếm trong tay Trưởng Tôn Cẩm Sắt chính là chiếc sừng của con rồng đã chết trong núi Chân Long.
Chiếc sừng rồng này không chỉ ẩn chứa sức mạnh nguyên khí mạnh mẽ, mà bản thân nó cũng vô cùng cứng rắn. Nếu như va chạm với nó, phần lớn phi kiếm đều sẽ bị thanh kiếm này chấn vỡ, nên hắn không thể ngờ rằng thanh phi kiếm của Lâm Tịch lại có thể tiếp nhận được một chiêu này của hắn.
Hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch chấn động, có rất nhiều luồng hồn lực không thể khống chế được nên lập tức xông ra ngoài tạo thành những vết thương. Nhưng từ khi rời khỏi học viện Thanh Loan để rèn luyện, hắn đã phải đối mặt với những trận chiến khó khăn nhất, nên bây giờ hắn hầu như không bị ảnh hưởng nào, thậm chí đôi mắt của hắn còn phát ra luồng sáng vô cùng chói mắt và tinh khiết, bắn thẳng tới hai mắt của hoàng đế Vân Tần!
Hoàng đế Vân Tần không thể tránh kịp quang minh của Lâm Tịch.
Trong thời gian gấp gáp như vậy, hắn đã không còn kịp xoay đầu tránh né.
Nhưng ngay nháy mắt quang minh tinh khiết đánh tới mắt mình, đôi mắt của hắn cũng phát ra hai luồng sáng vô cùng tinh khiết.
Khóe miệng của hắn nhếch lên tạo thành nụ cười lãnh khốc và đắc ý.
- Viện Tế ti là thuộc về Vân Tần, sao ngươi cho rằng ta sẽ không biết quang minh?
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ có ngươi là đại biểu được cho quang minh?
Hắn rất muốn nói những lời này.
Dù sao hồn lực của hắn cũng mạnh hơn Lâm Tịch, nên quang minh của hắn sẽ lập tức xua tan đi quang minh của Lâm Tịch, xông vào hai mắt của Lâm Tịch.
Nhưng những lời hắn muốn nói lại hóa thành tiếng hét thảm thương!
Quang minh của hắn không thể bao phủ được quang minh của Lâm Tịch, chỉ là hòa tan đi một chút quang minh của Lâm Tịch mà thôi, nên vẫn có rất nhiều quang minh đâm thẳng vào mắt hắn như những cây châm nhỏ.
Tuy nhiên, sức mạnh của quang minh này lại không thể khiến đôi mắt của hắn ta bị đốt cháy giống như của Ảnh Tử Thánh sư khi nãy, nên bên trong tiếng hét thảm thương của hắn, còn bao gồm cả sự kinh ngạc tột độ.
Lâm Tịch biết tại sao.
Trong lúc hoàng đế Vân Tần kêu đau, khuôn mặt của Lâm Tịch trở nên lạnh lùng vô cùng. Cả người hắn hơi cúi lại, vươn tay bắt lấy thanh phi kiếm đã bị mất đi khống chế, chuẩn bị rơi xuống đất, nhanh chóng tung ra một kiếm vô cùng hoàn mỹ, đâm thẳng tới trái tim của hoàng đế Vân Tần.
Hoàng đế Vân Tần nghiêng người, cánh tay phải phát ra tiếng kêu lách cách, cả cánh tay của hắn bất ngờ dài ra. Trước khi mũi kiếm của Lâm Tịch có thể đâm trúng quần áo của hắn, lòng bàn tay của hắn đã đặt lên bụng Lâm Tịch!
Không thể dùng ngôn từ nào để hình dung tốc độ một chưởng vừa rồi của hoàng đế Vân Tần.
Từ khi hắn bắt đầu tế kiếm, cho đến khi hắn tung chưởng như vậy, nhiều người tu hành trong thành Trung Châu mới sực nhớ một chuyện: Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, Trưởng Tôn thị chính là người tu hành mạnh nhất thành Trung Châu, Trưởng Tôn thị có thể lấy mất giang sơn của Lại thị, có rất nhiều nguyên nhân đến từ sức mạnh mạnh mẽ của bọn hắn.
Điều càng khiến cho nhiều người tu hành khiếp sợ và không thể hiểu được chính là một chưởng này của hoàng đế Vân Tần sau khi đánh vào trên người Lâm Tịch, lại không có bất kỳ tiếng vang nào phát ra, tựa như có một đồ vật mềm mại dính chặt vào bụng Lâm Tịch vậy!
Hiện giờ chỉ có hai người đang chiến đấu mới biết có chuyện gì đang xảy ra.
Cả người Lâm Tịch khẽ run lên.
"Phốc!''
Quần áo sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện vô số lỗ thủng rất nhỏ, kèm theo đó là những luồng khí lưu ẩn chứa khí tức vô cùng kinh khủng, cùng với vô số tia sáng theo những lỗ thủng đó mà bắn nhanh ra ngoài, tựa như lưng của Lâm Tịch đã bị chấn nát thành vô số lối đi.
Nhưng sức mạnh bên trong trường kiếm Lâm Tịch lại không biến mất.
Trong lúc hoàng đế Vân Tần không thể tin được mà quát lên chói tai, mũi kiếm của hắn đã đâm rách hồn lực hộ thể da thịt bên ngoài hoàng đế Vân Tần, đâm thẳng vào ngực!
Hoàng đế Vân Tần hét lớn một tiếng, rồi lui ra ngoài!
Một luồng máu tươi từ trong lồng ngực của hắn bắn ra ngoài thật cao, thậm chí khi hai chân của hắn đã chạm đất, luồng máu tươi này còn chưa rơi xuống đất.
Cho đến lúc này, rất nhiều người tu hành cấp cao trong thành Trung Châu mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên nhân giúp cho đại cung phụng triều đình Nghê Hạc Niên có thể vô địch thành Trung Châu trong một thời gian dài, chính là vì hắn ta có một môn tu hành đặc biệt, có thể quán chú hồn lực của mình vào trong cơ thể kẻ địch.
Một chưởng vừa rồi của hoàng đế Vân Tần tựa như môn tu hành đặc biệt của Nghê Hạc Niên.
Một chưởng này tựa như không có tiếng động, nhưng lại truyền vô số hồn lực vào bên trong cơ thể Lâm Tịch.
Không có một Thánh sư nào có thể tiếp nhận được nhiều hồn lực khác nhau như thế, mà hoàng đế Vân Tần muốn dựa vào một chưởng này để đánh chết Lâm Tịch.
Nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, hay là Lâm Tịch đã sử dụng thủ đoạn gì, mà một chiêu trí mạng của hắn đã bị hóa giải hoàn toàn.
...
Trong người hoàng đế Vân Tần hiện giờ không còn bao nhiêu máu tươi.
Nhưng khi hắn dùng tay che ngực của mình, vẫn có nhiều máu tươi theo ngón tay chảy ra ngoài.
- Thật không ngờ trên người ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy!
Hắn cố gắng dùng hồn lực áp bách máu thịt của mình, ngăn cản vết thương trên người chảy ra nhiều máu tươi hơn vì kiếm ý của Lâm Tịch đang khuấy động trong người, đồng thời điên cuồng quát lên một tiếng.
- Trưởng Tôn thị có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một gia tộc mới chỉ tích lũy được vài trăm năm.
Lâm Tịch ho nhẹ một cái, nhìn hoàng đế Vân Tần đang chảy máu thấm nhuộm cả long bào, nói:
- Ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thể thắng được toàn bộ người tu hành.
Hiện giờ hoàng đế Vân Tần đã không thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Lâm Tịch.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy hối hận.
- Nếu như vậy, hãy khiến cho toàn bộ câu chuyện xưa và tốt đẹp bị hủy diệt đi.
Hắn nói một câu khiến cho Lâm Tịch nhất thời không hiểu nổi.
Có một luồng khí tức cực nóng, thậm chí có thể sánh ngang với ngọn lửa chí cao của chưởng giáo núi Luyện Ngục, từ trên làn da tái nhợt của hắn phát ra ngoài. Ngay cả tuyết đọng ở nơi xa cũng bị luồng khí nóng kinh khủng này hòa tan, tạo thành những mảng nước đọng trên mặt đất.
Lâm Tịch cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Bởi vì so sánh với khí tức của hoàng đế Vân Tần trước khi bị trọng thương, luồng khí tức này thậm chí còn khổng lồ hơn, mà tựa như không phải là sức mạnh của bản thân hoàng đế Vân Tần.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những người đang xem cuộc chiến nhìn thấy một bức ảnh kỳ dị.
Thân thể bị thương của hoàng đế Vân Tần vẫn rất thê thảm, suy yếu vô cùng.
Nhưng lại có một luồng nguyên khí màu đỏ khổng lồ từ trong cơ thể hắn bay lên, tạo thành hình ảnh một con thú to lớn kỳ dị.
Nguyên khí bàng bạc đánh thẳng lên những tầng mây bao phủ hoàng thành Trung Châu khổng lồ, khiến cho những đám mây màu vàng ở trên bị nhuốm một màu đỏ chói mắt.
Trên thân con dị thú màu đỏ này có rất nhiều hoa văn hình dạng xoắn ốc, nếu như nhìn từ xa lại, trông nó giống như một chó lai, mà theo những gì Lâm Tịch đã biết ở kiếp trước, chỉ có một thú mới có hình dạng này, chính là Kỳ Lân!
Rất nhiều người già trong thành Trung Châu gần như ngừng thở!
Trên thế gian này, chỉ có một con Kỳ Lân như vậy từng xuất hiện.
Nhiều năm trước, con Kỳ Lân này đã cùng với một con chim xấu xí được gọi là Uyên Ương, theo một người tu hành trung niên tiến vào thành Trung Châu, sau đó, vô số người tu hành thành Trung Châu đã thấy những cuộc chiến khốc liệt và cường đại.
Ai cũng nhớ được con Kỳ Lân này mạnh mẽ như thế nào, nhớ được lúc nó bộc phát nguyên khí, trên trời cao lập tức sẽ xuất hiện những ánh nắng chiều diễm lệ.
...
Đây chính là Kỳ Lân của Trương viện trưởng!
Kỳ Lân và Trương viện trưởng đã cùng nhau rời khỏi học viện Thanh Loan, sau đó biến mất ở thế gian này. Ngay cả người của học viện Thanh Loann cũng không biết tung tích chính xác của nó và Trương viện trưởng.
Mà bây giờ, thật không ngờ nó lại xuất hiện trong tình thế này!
Dung hồn!
Càng ngày càng có nhiều người hiểu được ý nghĩa của việc Kỳ Lân xuất hiện như vậy.
Càng ngày càng có nhiều người cảm thấy lạnh lẽo, hàm răng tê buốt.
Nếu như con Kỳ Lân này bị dung hồn, vậy nó không thể còn sống được.
Nếu nó đã chết, vậy Trương viện trưởng đã biến mất cùng với nó đâu?
Hoàng đế Vân Tần chắc chắc có liên quan đến câu hỏi này.
Vào lúc này, tâm tình của Lâm Tịch đã tựa như chìm xuống đáy cốc.
Hắn nhớ tới Nam Cung Vị Ương đã từng nói rằng nàng nhìn thấy Chân Long vệ không có ngón tay.
Những gì hắn ta suy đoán càng lúc càng gần với hiện thực tàn khốc.
Hắn từng nhìn thấy Minh ca, chưa từng nhìn thấy Kỳ Lân, cũng chưa từng nhìn thấy vị đại thúc đến từ cùng một thế giới với hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm bia ghi lại những lời của đại thúc ở học viện Thanh Loan, vận mạng của hắn và học viện Thanh Loan, bao gồm cả đại thúc trung niên, con Kỳ Lân và Uyên ương, đã không thể phân chia được. Bọn họ chính là sư thầy của hắn, chính là người thân của Hạ phó viện trưởng.
Nhin thấy nguyên khí trong người hoàng đế Vân Tần đang điên cuồng và bị thương nặng bốc lên trời cao, ngưng tụ thành hình ảnh con dị thú này, hắn hít một hơi thật sâu, nhưng hắn lại không thể nào ngăn cản cảm giác đau như trái tim bị cắt thành ngàn mảnh bên trong lòng mình.
Mộ quang kiếm của Lâm Tịch chính là tuyệt học chân truyền của Văn Xương kiếm được, được Giải Hoàn Chân truyền thụ lại, mà trước kia Giải Hoàn Chân lại được coi là Thánh sư ngự kiếm có tốc độ nhanh nhất thành Trung Châu, nên khi tu hành Mộ quang kiếm, Lâm Tịch đã học được rất nhiều tinh hoa kiếm đạo từ Giải Hoàn Chân.
Hơn nữa, tốc độ bộc phát hồn lực của Lâm Tịch lại nhanh hơn các Thánh sư bình thường rất nhiều, nên mặc dù phi kiếm của hắn hiện giờ không mảnh và mỏng như phi kiếm của Giải Hoàn Chân, nhưng nếu xét về tốc độ, đúng là chỉ hơn chứ không kém hơn Giải Hoàn Chân.
Đối mặt với thanh phi kiếm đã gần như đâm thẳng về mi tâm của mình, hoàng đế Vân Tần thật sự không dám nghĩ Lâm Tịch là một Thánh sư vừa mới tiến giai, thậm chí hắn ta còn cảm thán thực lực của Lâm Tịch đã vượt qua rất nhiều Thánh sư ngự kiếm lâu năm, nên hắn rất lạnh lùng vung trường kiếm trong tay mình lên.
Ánh kiếm khổng lồ còn chưa được ngưng tụ hoàn toàn bay ra trước người hắn, tạo thành một bình chướng còn hoa lệ hơn cả Mộ quang kiếm.
Phi kiếm của Lâm Tịch bị vô số ánh kiếm chém phải, không ngừng rung động mãnh liệt ngay trên không trung, nhất thời không thể tiến tới được.
Ngay một khắc này, trường kiếm chân thật trong tay hoàng đế Vân Tần chém trúng thân kiếm của Lâm Tịch, mũi kiếm trảm vào thân phi kiếm của Lâm Tịch.
Nếu như so sánh với lần va chạm giữa Mộ quang kiếm và ánh kiếm khổng lồ khi nãy, lần va chạm này càng chất phác tự nhiên hơn, nhưng lại tỏa ra một luồng khí thế chấn động cả tâm người. Phi kiếm của Lâm Tịch bị đè xuống bên dưới, cả thân kiếm phát ra âm thanh rung động màng nhĩ, khiến cho người ta có cảm giác cả thân thể gần như bị phân giải.
- Hử?
Nhưng vào giờ khắc này, người kinh ngạc nhất lại là hoàng đế Vân Tần.
Phán đoán ban đầu của Lâm Tịch không hề sai lầm, bởi vì thanh kiếm trong tay Trưởng Tôn Cẩm Sắt chính là chiếc sừng của con rồng đã chết trong núi Chân Long.
Chiếc sừng rồng này không chỉ ẩn chứa sức mạnh nguyên khí mạnh mẽ, mà bản thân nó cũng vô cùng cứng rắn. Nếu như va chạm với nó, phần lớn phi kiếm đều sẽ bị thanh kiếm này chấn vỡ, nên hắn không thể ngờ rằng thanh phi kiếm của Lâm Tịch lại có thể tiếp nhận được một chiêu này của hắn.
Hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch chấn động, có rất nhiều luồng hồn lực không thể khống chế được nên lập tức xông ra ngoài tạo thành những vết thương. Nhưng từ khi rời khỏi học viện Thanh Loan để rèn luyện, hắn đã phải đối mặt với những trận chiến khó khăn nhất, nên bây giờ hắn hầu như không bị ảnh hưởng nào, thậm chí đôi mắt của hắn còn phát ra luồng sáng vô cùng chói mắt và tinh khiết, bắn thẳng tới hai mắt của hoàng đế Vân Tần!
Hoàng đế Vân Tần không thể tránh kịp quang minh của Lâm Tịch.
Trong thời gian gấp gáp như vậy, hắn đã không còn kịp xoay đầu tránh né.
Nhưng ngay nháy mắt quang minh tinh khiết đánh tới mắt mình, đôi mắt của hắn cũng phát ra hai luồng sáng vô cùng tinh khiết.
Khóe miệng của hắn nhếch lên tạo thành nụ cười lãnh khốc và đắc ý.
- Viện Tế ti là thuộc về Vân Tần, sao ngươi cho rằng ta sẽ không biết quang minh?
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ có ngươi là đại biểu được cho quang minh?
Hắn rất muốn nói những lời này.
Dù sao hồn lực của hắn cũng mạnh hơn Lâm Tịch, nên quang minh của hắn sẽ lập tức xua tan đi quang minh của Lâm Tịch, xông vào hai mắt của Lâm Tịch.
Nhưng những lời hắn muốn nói lại hóa thành tiếng hét thảm thương!
Quang minh của hắn không thể bao phủ được quang minh của Lâm Tịch, chỉ là hòa tan đi một chút quang minh của Lâm Tịch mà thôi, nên vẫn có rất nhiều quang minh đâm thẳng vào mắt hắn như những cây châm nhỏ.
Tuy nhiên, sức mạnh của quang minh này lại không thể khiến đôi mắt của hắn ta bị đốt cháy giống như của Ảnh Tử Thánh sư khi nãy, nên bên trong tiếng hét thảm thương của hắn, còn bao gồm cả sự kinh ngạc tột độ.
Lâm Tịch biết tại sao.
Trong lúc hoàng đế Vân Tần kêu đau, khuôn mặt của Lâm Tịch trở nên lạnh lùng vô cùng. Cả người hắn hơi cúi lại, vươn tay bắt lấy thanh phi kiếm đã bị mất đi khống chế, chuẩn bị rơi xuống đất, nhanh chóng tung ra một kiếm vô cùng hoàn mỹ, đâm thẳng tới trái tim của hoàng đế Vân Tần.
Hoàng đế Vân Tần nghiêng người, cánh tay phải phát ra tiếng kêu lách cách, cả cánh tay của hắn bất ngờ dài ra. Trước khi mũi kiếm của Lâm Tịch có thể đâm trúng quần áo của hắn, lòng bàn tay của hắn đã đặt lên bụng Lâm Tịch!
Không thể dùng ngôn từ nào để hình dung tốc độ một chưởng vừa rồi của hoàng đế Vân Tần.
Từ khi hắn bắt đầu tế kiếm, cho đến khi hắn tung chưởng như vậy, nhiều người tu hành trong thành Trung Châu mới sực nhớ một chuyện: Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, Trưởng Tôn thị chính là người tu hành mạnh nhất thành Trung Châu, Trưởng Tôn thị có thể lấy mất giang sơn của Lại thị, có rất nhiều nguyên nhân đến từ sức mạnh mạnh mẽ của bọn hắn.
Điều càng khiến cho nhiều người tu hành khiếp sợ và không thể hiểu được chính là một chưởng này của hoàng đế Vân Tần sau khi đánh vào trên người Lâm Tịch, lại không có bất kỳ tiếng vang nào phát ra, tựa như có một đồ vật mềm mại dính chặt vào bụng Lâm Tịch vậy!
Hiện giờ chỉ có hai người đang chiến đấu mới biết có chuyện gì đang xảy ra.
Cả người Lâm Tịch khẽ run lên.
"Phốc!''
Quần áo sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện vô số lỗ thủng rất nhỏ, kèm theo đó là những luồng khí lưu ẩn chứa khí tức vô cùng kinh khủng, cùng với vô số tia sáng theo những lỗ thủng đó mà bắn nhanh ra ngoài, tựa như lưng của Lâm Tịch đã bị chấn nát thành vô số lối đi.
Nhưng sức mạnh bên trong trường kiếm Lâm Tịch lại không biến mất.
Trong lúc hoàng đế Vân Tần không thể tin được mà quát lên chói tai, mũi kiếm của hắn đã đâm rách hồn lực hộ thể da thịt bên ngoài hoàng đế Vân Tần, đâm thẳng vào ngực!
Hoàng đế Vân Tần hét lớn một tiếng, rồi lui ra ngoài!
Một luồng máu tươi từ trong lồng ngực của hắn bắn ra ngoài thật cao, thậm chí khi hai chân của hắn đã chạm đất, luồng máu tươi này còn chưa rơi xuống đất.
Cho đến lúc này, rất nhiều người tu hành cấp cao trong thành Trung Châu mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên nhân giúp cho đại cung phụng triều đình Nghê Hạc Niên có thể vô địch thành Trung Châu trong một thời gian dài, chính là vì hắn ta có một môn tu hành đặc biệt, có thể quán chú hồn lực của mình vào trong cơ thể kẻ địch.
Một chưởng vừa rồi của hoàng đế Vân Tần tựa như môn tu hành đặc biệt của Nghê Hạc Niên.
Một chưởng này tựa như không có tiếng động, nhưng lại truyền vô số hồn lực vào bên trong cơ thể Lâm Tịch.
Không có một Thánh sư nào có thể tiếp nhận được nhiều hồn lực khác nhau như thế, mà hoàng đế Vân Tần muốn dựa vào một chưởng này để đánh chết Lâm Tịch.
Nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, hay là Lâm Tịch đã sử dụng thủ đoạn gì, mà một chiêu trí mạng của hắn đã bị hóa giải hoàn toàn.
...
Trong người hoàng đế Vân Tần hiện giờ không còn bao nhiêu máu tươi.
Nhưng khi hắn dùng tay che ngực của mình, vẫn có nhiều máu tươi theo ngón tay chảy ra ngoài.
- Thật không ngờ trên người ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy!
Hắn cố gắng dùng hồn lực áp bách máu thịt của mình, ngăn cản vết thương trên người chảy ra nhiều máu tươi hơn vì kiếm ý của Lâm Tịch đang khuấy động trong người, đồng thời điên cuồng quát lên một tiếng.
- Trưởng Tôn thị có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một gia tộc mới chỉ tích lũy được vài trăm năm.
Lâm Tịch ho nhẹ một cái, nhìn hoàng đế Vân Tần đang chảy máu thấm nhuộm cả long bào, nói:
- Ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thể thắng được toàn bộ người tu hành.
Hiện giờ hoàng đế Vân Tần đã không thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Lâm Tịch.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy hối hận.
- Nếu như vậy, hãy khiến cho toàn bộ câu chuyện xưa và tốt đẹp bị hủy diệt đi.
Hắn nói một câu khiến cho Lâm Tịch nhất thời không hiểu nổi.
Có một luồng khí tức cực nóng, thậm chí có thể sánh ngang với ngọn lửa chí cao của chưởng giáo núi Luyện Ngục, từ trên làn da tái nhợt của hắn phát ra ngoài. Ngay cả tuyết đọng ở nơi xa cũng bị luồng khí nóng kinh khủng này hòa tan, tạo thành những mảng nước đọng trên mặt đất.
Lâm Tịch cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Bởi vì so sánh với khí tức của hoàng đế Vân Tần trước khi bị trọng thương, luồng khí tức này thậm chí còn khổng lồ hơn, mà tựa như không phải là sức mạnh của bản thân hoàng đế Vân Tần.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những người đang xem cuộc chiến nhìn thấy một bức ảnh kỳ dị.
Thân thể bị thương của hoàng đế Vân Tần vẫn rất thê thảm, suy yếu vô cùng.
Nhưng lại có một luồng nguyên khí màu đỏ khổng lồ từ trong cơ thể hắn bay lên, tạo thành hình ảnh một con thú to lớn kỳ dị.
Nguyên khí bàng bạc đánh thẳng lên những tầng mây bao phủ hoàng thành Trung Châu khổng lồ, khiến cho những đám mây màu vàng ở trên bị nhuốm một màu đỏ chói mắt.
Trên thân con dị thú màu đỏ này có rất nhiều hoa văn hình dạng xoắn ốc, nếu như nhìn từ xa lại, trông nó giống như một chó lai, mà theo những gì Lâm Tịch đã biết ở kiếp trước, chỉ có một thú mới có hình dạng này, chính là Kỳ Lân!
Rất nhiều người già trong thành Trung Châu gần như ngừng thở!
Trên thế gian này, chỉ có một con Kỳ Lân như vậy từng xuất hiện.
Nhiều năm trước, con Kỳ Lân này đã cùng với một con chim xấu xí được gọi là Uyên Ương, theo một người tu hành trung niên tiến vào thành Trung Châu, sau đó, vô số người tu hành thành Trung Châu đã thấy những cuộc chiến khốc liệt và cường đại.
Ai cũng nhớ được con Kỳ Lân này mạnh mẽ như thế nào, nhớ được lúc nó bộc phát nguyên khí, trên trời cao lập tức sẽ xuất hiện những ánh nắng chiều diễm lệ.
...
Đây chính là Kỳ Lân của Trương viện trưởng!
Kỳ Lân và Trương viện trưởng đã cùng nhau rời khỏi học viện Thanh Loan, sau đó biến mất ở thế gian này. Ngay cả người của học viện Thanh Loann cũng không biết tung tích chính xác của nó và Trương viện trưởng.
Mà bây giờ, thật không ngờ nó lại xuất hiện trong tình thế này!
Dung hồn!
Càng ngày càng có nhiều người hiểu được ý nghĩa của việc Kỳ Lân xuất hiện như vậy.
Càng ngày càng có nhiều người cảm thấy lạnh lẽo, hàm răng tê buốt.
Nếu như con Kỳ Lân này bị dung hồn, vậy nó không thể còn sống được.
Nếu nó đã chết, vậy Trương viện trưởng đã biến mất cùng với nó đâu?
Hoàng đế Vân Tần chắc chắc có liên quan đến câu hỏi này.
Vào lúc này, tâm tình của Lâm Tịch đã tựa như chìm xuống đáy cốc.
Hắn nhớ tới Nam Cung Vị Ương đã từng nói rằng nàng nhìn thấy Chân Long vệ không có ngón tay.
Những gì hắn ta suy đoán càng lúc càng gần với hiện thực tàn khốc.
Hắn từng nhìn thấy Minh ca, chưa từng nhìn thấy Kỳ Lân, cũng chưa từng nhìn thấy vị đại thúc đến từ cùng một thế giới với hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm bia ghi lại những lời của đại thúc ở học viện Thanh Loan, vận mạng của hắn và học viện Thanh Loan, bao gồm cả đại thúc trung niên, con Kỳ Lân và Uyên ương, đã không thể phân chia được. Bọn họ chính là sư thầy của hắn, chính là người thân của Hạ phó viện trưởng.
Nhin thấy nguyên khí trong người hoàng đế Vân Tần đang điên cuồng và bị thương nặng bốc lên trời cao, ngưng tụ thành hình ảnh con dị thú này, hắn hít một hơi thật sâu, nhưng hắn lại không thể nào ngăn cản cảm giác đau như trái tim bị cắt thành ngàn mảnh bên trong lòng mình.
/875
|