Tiên Ngạo

Chương 100: Kiếp này không phụ

/1202


Cứ như vậy Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận cùng nhau rời khỏi đại điện. Dư Tắc Thành được nàng dẫn dắt đi tới một căn phòng. Dọc đường đi, không ít người tu tiên dừng chân lại, nhìn về phía Lưu Thi Vận cất tiếng chào hỏi. Lưu Thi Vận nhất nhất lễ phép đáp lại. Nàng mới đến đây chưa được bao lâu nhưng cũng đã mơ hồ trở thành ngôi sao sáng lạn trong tương lai, được mọi người kính trọng.

Lưu Thi Vận kéo Dư Tắc Thành bước nhanh ra phía ngoài, đi vào một nơi hội sở. Nơi đó là chỗ của tổng quản sáu phái, để cho Dư Tắc Thành báo danh. Thật ra tư liệu của Dư Tắc Thành đã sớm tập trung ở đây, chỉ cần nghiệm chứng một chút, ghi chép tin tức cụ thể của Dư Tắc Thành.

Sau đó có người dùng tiên thuật chế tác một minh bài giao cho Dư Tắc Thành. Trên minh bài này có pháp thuật ghi lại hình ảnh của hắn, giống người thật như đúc, cũng chính là một thiết bài đại biểu thân phận. Có thiết bài này là có thể ngự kiếm xuất nhập Tây Lĩnh, sẽ không bị đại trận phòng ngự công kích.

Sau đó phân phối cho Dư Tắc Thành một chỗ ở, đâv cũng là bình thường. Hễ là loại đệ tử tiên chủng được đề cử như Du Tắc Thành, đều được phân phối một gian phòng ở chỗ này. Đợi đến khi đại hội chấm dứt lúc ấy mới an bày đi đến môn phái mà mình được chọn để tu hành.

Sau khi xong việc, hai người Dư Tắc Thành đi ra khỏi chỗ cùa tổng quản sáu phái. Lưu Thi Vận dẫn đường, đi vào một chỗ yên tĩnh, sắc mặt Dư Tắc Thành âm trầm, nói:

- Được rồi, nơi này không có ai, có thể không cần diễn trò nữa.

Lưu Thi Vận cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Rất xin lỗi Dư Đại ca, muội vừa đến nơi đây đã có rất nhiều người quấn quít lấy muội, chẳng khác gì một đám ruồi nhặng. Muội chỉ có thể lấy huynh ra làm bia đỡ như vậy mới có thể thoát khỏi bọn họ giằng co đeo bám. Chẳng phải trước kia huynh đã nói sẽ không ai dám bắt nạt muội, không ai dám làm cho muội khóc hay sao?

Dư Tắc Thành nói:

- Lời ta đã nói ta tuyệt đối giữ lời nhưng ta cũng nói qua muội là nữ nhân của ta muội còn nhớ hay chăng?

Sắc mặt Lưu Thi Vận lập tức đỏ bừng, nói:

- Muội... muội nhớ rõ, muội vĩnh viễn là nữ nhân của ca ca.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được, muội không phụ ta, ắt ta không phụ muội.

Lưu Thi Vận cũng đột nhiên lớn tiếng kiên định đáp lại:

- Muội cũng quyết không phụ huynh.

Hai người liếc nhau, có cảm giác tâm ý tương thông, lập tức cười với nhau.

Lưu Thi Vận nói:

- Ca ca, hiện tại muội đã bái Tùng Tuyền chân nhân làm su phụ, huynh cần phải cố gắng, nếu không gặp mặt muội phải kêu là sư thúc.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Không phải nói chờ tới đại hội chấm dứt mới được gia nhập các phái sao?

Lưu Thi Vận đáp lại:

- Đó là nhị cấp tiên chủng như huynh, chúng ta là nhất cấp tiên chủng, ai phát hiện được lập tức thuộc về môn phái đó, nghe nói năm nay Đại Hội Thăng Tiên tìm được nhất cấp tiên chủng như chúng ta có năm người.

- Đúng rồi Dư Đại ca. muội đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khi sơ cấp, huynh xem này. Y phục là pháp khí Thiên Vân A Na Y, để bảo vệ an toàn cho muội, phòng ngự các loại công kích. Giày này tên là Phi Vân Thiên Hành Hài, có thể giúp cho muội phi hành, có thể chớp mắt vượt qua trăm dặm. Trâm cài đầu tên là Tỵ Trần Trâm, có thể giúp muội không nhiễm một hạt bụi, còn có thể ẩn thân tránh né kẻ thù.

- Nghe nói những pháp khí này toàn là pháp khí đặc biệt cấp cho, vốn chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Thai Tức mới có thể điều khiển pháp khí, thế nhưng muội chỉ mới đạt tới cảnh giới Dẫn Khí nhưng vẫn có thể sử dụng, những pháp khí này không có hạn chế kia.

Nghe Lưu Thi Vận nói như vậy Dư Tắc Thành bèn nhìn những pháp khí này, đây thật sự là pháp khí đặc biệt cấp cho, cảnh giới Dẫn Khí đã có thể sử dụng, tuyệt đối vô giá. Hơn nữa thông qua Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật quan sát, linh lực ẩn chứa trong những pháp khí này

chắc chắn phải hùng mạnh hơn so với Kim Cương Xử, đài sen lục phẩm, đây thật sự là bảo vật.

Xem ra Tùng Tuyền chân nhân quả thật yêu thương Lưu Thi Vận đến cực độ đồng thời cũng nhận định Lưu Thi Vận tiền đồ vô hạn, cho nên Liễu Tuyền Cơ mới khuyên bảo mình rới xa Lưu Thi Vận.

Lưu Thi Vận lấy trong đai lưng trữ vật đeo bên hông ra một viên đan dược, Dư Tắc Thành nhìn thấy người ta sử dụng đai lưng trữ vật, mình chỉ sử dụng túi trữ vật, mà chỉ mới vừa lấy được gần đây. Nếu so sánh đai lưng trữ vật và túi trữ vật, cũng giống như đem so sánh tiền đồng với hoàng kim, giữa hai bên chênh lệch như trời với vực, lập tức sắc mặt hắn đỏ bừng, không ngờ trong lòng nảy ra cảm giác đố kỵ một chút. Bản thân mình vào sinh ra tử, phấn đấu mãi đến bây giờ mới tích cóp được chút đỉnh, còn không bằng tiểu nha đầu người ta mới nhập môn không đến vài ngày.

- Ca ca, đan dược này tên là Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, là sư phụ ban cho muội ba viên. Muội chỉ dùng một viên đã tu luyện tới được cảnh giới này, đây là để dành cho huynh. Nghe nói đan dược này vô cùng quý báu, có thể gia tăng tu vi người tu tiên, trong sáu phái chỉ có Càn Ma Linh Tôn giáo có thể luyện chế, có tiền cũng không mua được.

Dư Tắc Thành nhìn viên Bổ Tủy ích Nguvên Thần đan, thoáng động trong lòng, nhớ tới thu hoạch sau khi đại chiến Tử Lĩnh Tam Hùng. Trong đó có hai bình Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, tổng cộng mười bốn viên, đâv nhất định là thúc thúc của Lục Thủ Chân Quân cho y.Ế

Thật ra Dư Tắc Thành đã đoán sai, hai bình Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan kia chính là thù lao cho Tử Lĩnh Tam Hùng cướp Âm Dương Ngọc, nếu không cho dù Lục Thủ Chân Quân là cháu của Chưởng giáo Càn Ma Linh Tôn giáo, cũng không có khả năng được bảo bối này.

Hiện tại Dư Tắc Thành còn chưa biết được đan dược nàv quý báu đến mức nào nhưng hắn cũng không ngại lòe người khác, bèn tiện tay lấy ra một bình, nói:

- Thứ này ta có, cảm ơn muội muội, muội hãy cất lấy viên ấy cho mình.

Lập tức Lưu Thi Vận đầu óc choáng váng, vô thượng tiên đan mà lúc trước sư phụ tỏ ra vô cùng trang nghiêm trịnh trọng cho mình ba viên, không ngờ Dư Tắc Thành có cả một bình, chuyện này ra ngoài dự liệu của nàng quá xa.

Trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng kích động, muốn đưa cho Lưu Thi Vận một bình, nhưng hắn cố nén tình cảm kích động này lại, cất bình đan dược đi. Loại đan dược có thể tăng tiến tu vi như vậy đối với hắn vô cùng quan trọng, chỉ có tu vi thật cao mới có thể giữ không cho Lưu Thi Vận rời khỏi.

Dư Tắc Thành đột nhiên bừng tỉnh ngộ, đó chỉ là lấy cớ, có lẽ gia tăng tu vi theo đuổi con đường tiên đạo trường sinh vĩnh hằng mới là cái mà mình thích nhất. Thật là có lỗi với muội muội, ta vốn là người vô tình, vì đạo trảm tình...

Lưu Thi Vận cũng không để ý chuvện này. Nàng thấy Dư Tắc Thành đã có Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, bèn cất viên của mình đi.

Du Tắc Thành nói:

- Muội muội, mấy ngày nay ta đã trải qua rất nhiều chuyện, để ta kể cho muội nghe, có lẽ trong lòng muội sẽ hiểu rõ. Tu Tiên Giới này tựa như rừng rậm nguyên thủy, tuy rằng nơi nơi hoa có đẹp tươi, nhưng bên dưới toàn là cạm bẫy nguy hiểm. Tên Man nhân đưa cho muội vỏ ốc nhiều màu cốt Luân Vọng Thiên đã chết ở trên đường, dọc trên đường đi chúng ta đã trải qua...

Dư Tắc Thành bắt đầu kể cho Lưu Thi Vận nghe những chuyện mình trải qua trên đường đi, những chuyện mình chứng kiến nghe thấy: huynh đệ cốt Luân phản bội, Tử Lĩnh Tam Hùng hung tàn. Mình gian khổ chiến đấu, cuối cùng thắng lợi, trên đường đi gặp cướp, mỹ nữ ôm hận, mình giết chóc... Những tao ngộ dọc trên đường đi này được Dư Tắc Thành lần lượt kể lại từng chuyện, đương nhiên trải qua vô số lời lẽ hoa mỹ phóng đại, còn điểm tô thêm cho đẹp, khiến cho hình ảnh anh hùng của hắn biểu lộ ra hết sức rõ ràng.

Về phần Âm Dương Ngọc, năng lực và pháp thuật của hắn cùng với hành vi không biết xấu hổ chọc giận Lục Thủ Chân Quân, có đánh chết Dư Tắc Thành cũng sẽ không nói.

Theo những lời kể của Dư Tắc Thành, Lưu Thi Vận dần dần bị hấp dẫn, lắng nghe Dư Tắc Thành kể chuyện, ánh mắt nàng nhìn Dư Tắc Thành càng ngày càng dịu dàng hơn.

Đợi cho Dư Tắc Thành kể xong chuyện, Lưu Thi Vận đã hoàn toàn bị chinh phục, đắm chìm trong câu chuyện của Dư Tắc Thành thật lâu không thể thoát ra được.

Chuyện đã kể xong, hai người rời khỏi nơi này. Dư Tắc Thành đi tới nơi ở của mình. Bởi vì bọn họ là đệ tử do trưởng lão sáu phái đề cử, cho nên cùng ở trong một sân viện.

Còn chưa đi vào sân, phía trước đã truyền đến thanh âm ầm ĩ. Lưu Thi Vận khẽ cau mày, muốn lôi kéo Dư Tắc Thành ròi khỏi đám người hay quấn lấy nàng.

Dư Tắc Thành không hề di động bước chân, ngược lại giữ chặt Lưu Thi Vận, cùng đợi đối phương xuất hiện. Trong sân đi ra mười mấy thiếu niên, cũng ở vào độ tuổi xấp xỉ với Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Bọn họ vừa nhìn thấy Lưu Thi Vận lập tức mắt sáng ngời, bước nhanh tới.

Trong đó có bốn người là kẻ cầm đầu còn lại đều là nhân vật linh tinh thủ hạ tùy tùng, tiểu đệ của bọn họ.

Lưu Thi Vận hạ giọng khẽ nói:

- Chỉ có bốn nguời bọn họ là đáng ghét nhất, nhìn thẳng người ta không chớp. Tên đi bên trái tên là Lưu Đinh Hạc, hắn là cháu ngoại của Chi Vân phu nhân tiểu thiếp của chưởng môn Vân Tụ phái. Tên đi giữa tên là Tử Hải Đông, là con của Phó môn chủ Tử Lập tiêu môn, tên bên cạnh tên là...

Dư Tắc Thành Vọng Khi Thuật xem qua, những tên này đại đa số đều là khi huyết không đủ hoặc là căn cơ không xong, không có dấu hiệu gì là cao thủ, bèn nói:

Không cần phải nói, bất quá chỉ là một ít gà ngói chó đất. Muội chờ xem ta xử lý bọn chúng.

Bốn người này đi tới hoàn toàn không nhìn Dư Tắc Thành, chỉ nhìn Lưu Thi Vận thi lễ

nói:

- Lưu sư tỷ, chúng ta đến kiếm tỷ...

- Lưu muội muội, ta mang tới cho nàng một phương linh dược, có thể...

Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng:

- Bọn các ngươi câm miệng lại cho ta, đừng giả vờ nhả nhặn! Nhớ kỹ Lưu Thi Vận là của ta, các ngươi không có cơ hội gì cả.

Những người này lập tức bị Dư Tắc Thành cắt ngang lời nói, bọn chúng nhìn Dư Tắc Thành, trong đó Lưu Đình Hạc nói:

- Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi, cũng muốn tu luyện sao? Ngươi không có tiền đồ, sáu phái chúng ta chú trọng tự do kết giao, trưởng bối cũng không quản tới dựa vào cái gì nói Lưu sư tỷ chính là của ngươi? Dù rằng trước kia nàng từng là tỳ nữ của ngươi nhưng hiện tại đã đi lên con đường tu tiên, nàng và ngươi đã không còn liên hệ. Chỉ cần các người chưa kết hôn vậy chúng ta vẫn còn cơ hội, có đúng hay không các huynh đệ?

Lập tức một tràng tiếng phụ họa nhao nhao vang lên, Dư Tắc Thành cười nói:

- Theo đạo lý thì đúng là như vậy nhưng ta không muốn nói lý với các ngươi, mà có người khác muốn nói cùng các ngươi. Có nhìn thấy không, đây là cái gì?

Dư Tắc Thành giơ nắm tay lên nói:

- Các ngươi tùy ý, đơn đấu, quần đấu cứ việc chọn lựa đấu pháp, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của các ngươi. Không phải các ngươi rất muốn cơ hội này sao, ta sẽ đánh cho mặt các ngươi đổi màu, chính là cho các ngươi cơ hội.

Dư Tắc Thành vừa thốt ra lời này, lập tức những người kia liền bùng nổ. Từ nhỏ bọn chúng đã cho rằng mình là cậu ấm con cưng, nhờ vào phúc của bậc trưởng bối, từng uống qua vô số linh dược, luyện qua vô số bí pháp. Hiện tại không ngờ một tên tiểu tử quê mùa lại dám khiêu chiến với chúng, lập tức toàn bộ đám người này sôi trào cả lên.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta đạt cảnh giới Thai Tức sơ cấp, cảnh giới Dẫn Khí ta không ức hiếp, chỉ đánh những ai cảnh giới cao hơn ta. Ai lên trước?

Thốt ra lời này, lập tức thanh âm vang lên trong đám thiếu niên kia đã không còn tới một nửa, chỉ có năm, sáu người đạt tới cảnh giới Thai Tức trong số những người này mà thôi.

Dư Tắc Thành vừa nói xong, mắt trái thoáng động, phi kiếm hiện ra, vờn quanh thân thể hắn một vòng. Phi kiếm bay trên không trung lập tức biến đổi, hóa thành một đạo hào quang, chợt cao chợt thấp bay hết sức linh hoạt.

Những người này vốn có nhãn lực vừa nhìn thấy phi kiếm có thể chuyển hóa thành thể năng lượng, còn có thể dung hợp vào người, đây nhất định là phi kiếm tam giai. Tuy rằng trong tay bốn người cầm đầu cũng có phi kiếm tam giai, nhưng không ai dám động thủ, bởi vì bọn chúng vẫn chưa đạt tới năng lực khiến cho phi kiếm dung hợp vào thân. Mình từng khổ công luyện phi kiếm, nhìn thấy Dư Tắc Thành có thể dung kiếm nhập thể, lập tức biết mình có chênh lệch với hắn không ít.

Trong đó Lưu Đình Hạc nói:

- Hiện tại cho dù tiên thuật của ngươi cao cũng là vô ích. Ngươi thân là Ngũ Hành Linh Căn, tương lai Trúc Cơ vô vọng, tiên lộ tiền đồ hữu hạn. Lưu Thi Vận đi theo ngươi chính là chịu khổ, một chút tiền đồ cũng không có. Nếu như ngươi thật lòng đối tốt với nàng, vậy không nên hại nàng, làm lỡ tiền đồ của nàng.

Dư Tắc Thành cười ha hả, thu hồi phi kiếm vào trong mắt, nói:

- Thân mật với ta chính là làm lỡ tiền đồ của nàng, thân mật cùng các ngươi chính là quang minh đại đạo, thật sự là cười chết ta rồi... Dường như các ngươi giống đại tiên vậy, có thể biết được rành mạch chuyện tương lai, dám nói ta tu tiên không có tiền đồ, quả thật là lời nói vô căn cứ.

- Không ngờ các ngươi có thể đoán trước tương lai, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết rằng ngày mai ngươi sẽ là một con gấu trúc đi ngoài đường không? So phi kiếm thì các ngươi không dám, được, vậy chúng ta hãy so quyền cước, một mình ta đấu với mười người các ngươi, ai động tới pháp khí tiên thuật chính là con của rùa đen.

Nói xong Dư Tắc Thành lập rức xông lên giáng cho Lưu Đình Hạc một quyền nổ đom đóm mắt, khiến cho mắt y sưng vù. Lưu Đình Hạc giận dữ hét:

- Ngươi dám đánh ta ư?

Dư Tắc Thành lại giáng thêm một quyền, đánh sưng nốt con mắt còn lại của y, miệng nói:

- Đánh cũng đã đánh rồi nếu ngươi không phục cứ tiếp tục đánh, dám bảo ta làm thư đồng cho ngươi, để ta cho ngươi biến thành gấu trúc.

Lúc trước Dư Đức Quân muốn cho Dư Tắc Thành đến Tiểu Hàn sơn làm thư đồng cho y cho nên vừa nhìn thấy y. Dư Tắc Thành đã nổi nóng, nhắm y mà đánh.

Lập tức đám thiếu niên phía sau ùa lên một lượt, vây đánh Dư Tắc Thành. Đám thiếu niên này cũng có luyện qua công phu quyền cước, có kẻ còn lén lút sử dụng pháp thuật phụ trợ như Đại Lực thuật, Kim Cương quyết...

Nhưng bọn chúng đều là một đám công tử bột ăn chơi trác táng, không ai chịu bỏ công phu luyện tập quyền cước tới nơi tới chốn. Bởi vì tương lai bọn chúng sẽ điều khiển phi kiếm, nắm giữ pháp khí, quyền cước không hề có chút tác dụng nào đối với chúng.

Dư Tắc Thành thân trải trăm trận, hơn nửa Huyết Cương quyết đã cường hóa thân thể hắn đến một mức độ vô cùng đáng sợ. Lại thêm Huyết Cương chân nguyên lực có uy lực hùng mạnh, mạnh hơn vô số lần so với Đại Lực thuật, Kim Cương quyết gì gì kia.

Lập tức Dư Tắc Thành vung quyền lên, tay trái một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, tay phải một chiêu Bạch Hạc Triển Sí, quyền cước cùng động, một mình đấu mười mấy người, đánh vào đầu tên này một quyền đá vào mông tên kia một cước, giống như hổ lạc đàn dê, đạt được toàn thắng. Ta đánh, đánh cho đám tiểu tử này phải kêu cha gọi mẹ, biến thành một bầy gấu trúc, chạy trốn hoảng loạn bốn phía, dạy cho đám tiểu tử này một bài học khó có thể quên.

Dư Tắc Thành lần này không chút lưu tình. Thật ra hành vi của bọn chúng, sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Dư Tắc Thành cảm thấy bọn người này không xem mình ra gì, cho dù lần này không đánh chúng, không đắc tội với chúng, nói cười vui vẻ với chúng, tương lai bởi vì quan hệ giữa mình với Lưu Thi Vận chúng cũng sẽ trở mặt với mình, hảm hại sau lưng mình. Thay vì như vậy chi bằng hiện tại ra sức đánh chúng một trận, làm cho chúng phải e ngại mình, ít nhất chúng muốn làm gì cũng phải nghĩ tới sự tồn tại của mình.

Mặt khác Lưu Thi Vận đã bái làm môn hạ Kim Đan kỳ Tùng Tuyền chân nhân của Thủy Vân tông. Tùng Tuyển chân nhân đối đãi với nàng tốt như vậy, ngay cả pháp khí đặc biệt cũng cấp cho nàng từng món một có thể thấy được kỳ vọng của lão đối với nàng lớn đến mức nào.

Tương lai của nàng, ý trung nhân của nàng đã không phải là chuyện chính nàng có thể quyết định được. Những người này đến đây theo đuổi nàng, không nhất định là vì tìm vui nam nữ. Nói không chừng là mệnh lệnh của trưởng bối bọn chúng, dùng tình cảm câu dẫn Lưu Thi Vận, phá hoại đạo tâm của nàng, như vậy cũng đồng nghĩa với phá hoại cao thủ tương lai của Thủy Vân tông.

Đến lúc đó cho dù trưởng bối trách phạt cũng có thể dùng lời ngụy biện, đây là chuyện tình yêu nam nữ giữa bọn tiểu bối, là truyền thống đã có từ trước của sáu phái, chúng ta không có cách nào can thiệp. Chính nàng ta đánh mất đạo tâm, là chính nàng ta tự nguyện, Tùng Tuyền chân nhân cũng khó mà nói được gì.

Mình đánh chạy đám tiểu tử này, nói không chừng hiện tại Tùng Tuyền chân nhân đang vô cùng cao hứng quan sát mình... Cho nên Dư Tắc Thành mới làm ra chuyện như thế.

Dư Tắc Thành cười ha hả, Lưu Thi Vận dịu dàng nhìn Dư Tắc Thành. Cường giả luôn được người khác sùng bái, đặc biệt là tình nhân đánh nhau vì mình.

Hai người tiến vào nơi sáu phái cung cấp cho Dư Tắc Thành, thật ra chính là một gian phòng tĩnh lặng, có giường, có bồ đoàn, còn có một số vật dụng khác.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua rất hài lòng. Tuy rằng nơi này đơn sơ nhưng hàm lượng linh khí cực kỳ nhiều, nhiều hơn gấp mấy lần so với trang viên của mình ở ngoài huyện thành Sơn Trúc.

Nhận chỗ xong xuôi, không còn việc gì khác, hai người quyết định ra ngoài dạo phố. Vốn Dư Tắc Thành hết sức hiếu kỳ đối với phường thị bên ngoài, từ lâu đã nghĩ đến chuyện du ngoạn phường thị một chuyến.

Hiện tại hắn có được chiến lợi phẩm của Tử Lĩnh Tam Hùng, thêm vào hắn tích góp được một ít linh thạch, còn có linh thạch do huvnh đệ Cốt Luân dâng tặng. Hiện tại linh thạch trung phẩm có ba mươi chín viên, linh thạch hạ phẩm một ngàn một trăm viên, gộp lại có được khoảng chừng năm ngàn linh thạch. Còn có Âm Dương Ngọc kia vô cùng đáng giá cũng coi như có chút tài sản, có tiền không tiêu, tích trữ chỉ tổ lãng phí, đây là tính cách của Dư Tắc Thành.

Hai người đi ra khỏi nơi ở của sáu phái, chợt Dư Tắc Thành nhìn thấy cốt Luân Tề Văn, y và thúc thúc cốt Luân Vọng Nguyệt đang cùng nhau đi về phía này, hai người vui tới nỗi không thể khép miệng lại được.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành, bọn họ vội vàng chạy sang chào hỏi.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Dư thúc, tiểu điệt cũng được chọn lựa trực tiếp, được xếp vào tam cấp tiên chủng, có thể tiến vào nội môn sáu phái tu luyện.

Hai người bọn họ thật sự vui vẻ ra mặt, Dư Tắc Thành cũng cảm thấy cao hứng vì bọn họ.

Cốt Luân Tề Văn còn nói thêm:

- Đa tạ Dư thúc và Tuyền Cơ sư thúc, tiểu điệt gặp được Mã Ngọc sư thúc từng là đồng môn học nghệ ở ngoại môn của phụ thân tiểu điệt. Hiện tại ông ấy đã Trúc Cơ thành công, là trưởng lão sáu phái, nghe nói phụ thân tiểu điệt chết thảm, nhớ lại giao tình giữa bọn họ năm xưa bèn nói giúp cho tiểu điệt. Nhờ vậy tiểu điệt mới có cơ hội tiến vào nội môn sáu phái.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, nói:

- Cơ hội lúc nào cũng có, nhưng vẫn phải dựa vào nỗ lực của bản thân mình. Tề Văn, hai ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực đi tới.

Nói xong bọn họ rời khỏi. Dư Tắc Thành ra ngoài đi tới phường thị.


/1202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status