Tiên Ngạo

Chương 548: Tiên lộ gập ghềnh

/1202


Trận chiến này có thể nói Dư Tắc Thành đã hao hết tâm cơ, dốc hết bản lãnh mà mình có. Bất quá thành tích gặt hái được rất đáng tự hào, ngộ được lực Tinh Thần, đánh chết mười một tên Kim Đan Chân Nhân. Lại còn giết chết Nạp Lan Tài Tử năm xưa mình chỉ có thể ngưỡng mộ, thậm chí phải dùng linh thạch mua lấy tính mạng.

Thử kiếm hôm nay coi như kết thúc, chỉ cần giết nốt Đoạt Mộng Tiên Tử, vậy coi như vạn sự cát tường. Chuyện lần này thật ra là do trời xui đất khiến, mình tu luyện Thấu Không Đại Thần Niệm thuật trong sơn cốc khiến cho chậm trễ thời gian, bọn chúng phục kích mình chờ hoài không thấy, cho rằng mình không tới mới rút lui lại, vô tình gặp phải mình, mới xảy ra đại chiến.

Nếu lần này mình không lãnh ngộ được Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, e rằng đã chịu thiệt trong tay Nạp Lan Tài Tử, dù không chết cũng phải mất nửa mạng. Xem ra không thể coi thường quần hùng thiên hạ, ai ai cũng có tuyệt chiêu của riêng mình, về sau nhất định phải cẩn thận. Đừng tưởng rằng kiếm thuật của mình đại thành, vậy sẽ thiên hạ vô địch.

Đoạt Mộng Tiên Tử chắc chắn là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, ả cũng biết bí mật mình cũng là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông. Bất quá chuyện này không thành vấn đề, cho dù mình giết chết ả, ả cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông của mình trước khi chết. Vô Hình Ám Ma tông đã phát triển vạn năm qua, nếu ngay cả chuyện giữ bí mật nho nhỏ ấy mà không xong, đã diệt vong từ sớm, cửa Hắc Ám cũng không thể yên ổn như vậy được.

Nếu đệ tử Vô Hình Ám Ma tông ở các đại môn phái bị kẻ địch giết chết, chưa từng có ai báo thù giùm. Chỉ có tiết lộ thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, vì vậy mà chết, Vô Hình Ám Ma tông mới báo thù.

Giữa đệ tử Vô Hình Ám Ma tông với nhau, thật ra chuyện giữ bí mật cũng không quan trọng. Cho dù đối phương biết được thân phận của mình, muốn dùng ngoại lực hại chết mình, lúc ấy cửa Hắc Ám ẩn trong cơ thể y sẽ tự động kích hoạt cấm chế, lặng lẽ tiêu trừ ý nghĩ này của y. Thậm chí trong trường hợp nghiêm trọng, còn có thể hoàn toàn tiêu diệt y.

Cho nên những Kim Đan Chân Nhân mà Đoạt Mộng Tiên Tử mang tới chẳng qua chỉ là thủ hạ, đồng minh của ả, nhưng Đoạt Mộng Tiên Tử nhất định phải giết chết, bằng không ắt xảy ra hậu hoạn vô cùng.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ đối sách, bất chợt Lưỡng Tâm ngọc có phản ứng, truyền ra dao động kịch liệt. Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, chẳng lẽ Đoạt Mộng Tiên Tử muốn trả thù mình, bèn đi tìm muội muội gây phiền phức?

Dư Tắc Thành lấy Lưỡng Tâm ngọc ra, xem chữ viết trên đó. Lần này chữ viết xuất hiện rất nhanh, xem ra muội muội đã tới gần nơi này, chỉ thấy trên đó viết: “Đại ca, Đoạt Mộng Tiên Tử đã bị dọa cho hồn phi phách tán, hoàn toàn đầu hàng, bằng lòng làm nô tỳ cho muội. Muội đã hạ chú lên người ả, khi nào Đại ca giải quyết xong, hãy tới Thương Lãng sơn gặp mặt.”

Dư Tắc Thành thấy vậy sửng sốt, ra ngoài dự liệu của mình, không ngờ Đoạt Mộng Tiên Tử lại đi đầu hàng muội muội, để có thể bảo toàn tính mạng mình. Tuy rằng chuyện này hết sức bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.

Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía Thương Lãng sơn. Dọc đường đi hắn rất muốn tìm kiếm người tu tiên, lúc này hắn mới hiểu tâm trạng của Dạ Hàn và Nhất Trúc trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, sau khi chống lại hồng thủy.

Trong trận chiến đuổi giết Nạp Lan Tài Tử này, Dư Tắc Thành sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết hao hết chân nguyên, đã vượt qua phạm vi sử dụng lực lượng tương lai, cho nên hiện tại hắn rất cần giết chết người tu tiên, hấp thu bản nguyên bổ sung cho mình.

Bay được ba trăm dặm, gặp được một đầm nước giữa dãy núi, trong đầm có yêu. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm đáp xuống bên bờ đầm, dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng, phát hiện trên bờ đầm đầy đòn gánh, liềm, bồ cào... gãy nát. Thì ra dân chúng phàm nhân lạc bước tới đây uống nước, đều bị yêu ma trong đầm ăn thịt.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Yêu ma trong đầm kia, các ngươi dám ăn thịt phàm nhân, ta phải thay trời hành đạo!

Dứt lời vung kiếm quang chém xuống đầm, bắt đầu tìm kiếm yêu ma thi triển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, đoạt lấy bản nguyên của chúng. Kiếm quang Dư Tắc Thành chém ngang bổ dọc, lập tức đánh chết ba con Ngạc Ngư Tinh (cá sấu), một con Oa Lý Ngư Tinh (cá chép). Còn một con Miết Tinh (ba ba) cuối cùng khóc kể:

- Tiên Nhân chậm đã, từ trước tới nay ta chưa từng ăn thịt người, xin Tiên Nhân rủ lòng từ bi, thương cho ta tu đạo vô cùng vất vả...

Dư Tắc Thành cảm ứng một chút, sau đó mới nói:

- Được rồi, coi như đủ... Tha cho ngươi một mạng, nếu còn dám ăn thịt người ở đây, ta sẽ không tha.

Hấp thu bản nguyên đầy đủ, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mệt nhọc tiêu tan, bay về phía Thương Lãng sơn hội hợp cùng muội muội.

Dư Tắc Thành phi hành giữa không trung, bay trên trời cao vạn trượng, thở ra một hơi thật dài. Bao nhiêu mệt nhọc giờ đây đã tiêu tan, ngự kiếm bay đi nhanh như điện chớp.

Thương Lãng sơn nằm bên cạnh bờ biển, Dư Tắc Thành phi hành ba canh giờ rốt cục đã tới nơi. Dường như nơi này vừa trải qua một trận mưa rất lớn, vạn vật ẩm ướt, trăng tròn treo cao, gió núi hiu hiu, sóng biển rì rào, trời biển vô cùng thanh tĩnh.

Trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, từ rất xa đã phát hiện được muội muội Dư Tĩnh Hân.

Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành đuổi giết Nạp Lan Tài Tử, Đoạt Mộng Tiên Tử quyết định thật nhanh, lập tức liên hệ với Dư Tĩnh Hân, hoàn toàn đầu hàng làm nô tỳ, khẩn cầu nàng cứu ả một mạng.

Trong nội bộ Tâm Ma tông cũng không cấm tranh đấu, nhưng nếu có một bên thua đầu hàng, vậy phải chấp nhận, không thể chém tận giết tuyệt, để tránh trong môn tổn hao thực lực. Sở trường của Tâm Ma tông là đoạt tâm khống chế, bí pháp khống chế người khác có vô số.

Đồng thời thần phục như vậy đối với đệ tử Tâm Ma tông cũng không phải là nỗi nhục. Từng có một vị phi thăng tổ sư bị cường địch bắt, hèn hạ cầu sống, làm nô tỳ ba mươi năm, làm sủng vật cho người, chịu biết bao sỉ nhục. Nhưng cuối cùng mê hoặc được tâm của đối phương, khống chế đối phương trở lại, đoạt hết cơ nghiệp, đoạt cả chân nguyên đối phương, nhờ đó phi thăng.

Có tấm gương của tổ tiên như vậy, chuyện thất bại đầu hàng người khác đối với đệ tử Tâm Ma tông đã trở thành chuyện có thể chấp nhận được. Cho nên Đoạt Mộng Tiên Tử thấy Dư Tắc Thành hùng mạnh như vậy lập tức liên hệ với Dư Tĩnh Hân, toàn tâm toàn ý đầu hàng. Dư Tĩnh Hân tiếp nhận sự thần phục của Đoạt Mộng Tiên Tử, đương nhiên phải phụ trách bảo vệ an toàn cho ả.

Dư Tắc Thành ngự kiếm tới nơi, ngắm nhìn muội muội mình. Nhiều năm không gặp nàng đã hoàn toàn trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần, khiến lòng người rung động. Gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt linh hoạt sáng ngời, phối hợp với chiếc mũi nhỏ xinh thon thả, lại thêm làn môi đỏ mọng, khiến cho người ta cảm nhận được vẻ ngây thơ thuần khiết.

Dư Tĩnh Hân vận Tú Kim Thái Phượng Bách Chiết Quần, ngoài khoác Ngân Lũ Vân Biên Tú Nữ Bào, phối cùng trang phục tơ ngân bạch, trong vẻ nhẹ nhàng mang theo bảy phần anh khí mê người, toát ra phong tư tuyệt thế nhiếp hồn đoạt phách.

Phía sau nàng có một đóa hoa sen nở rộ, gần bùn mà chẳng hỏi tanh, chính là dị tượng Kim Đan. Nhờ có nó, trông Dư Tĩnh Hân càng thêm tao nhã, dịu dàng xinh đẹp.

Dư Tĩnh Hân cũng ngắm ca ca mình, không ngờ Đại ca mình đã trở nên hùng mạnh như vậy. Vốn Đoạt Mộng Tiên Tử là tử địch trong tông của mình, hai bên đã đấu với nhau mấy chục năm qua, Đại ca chỉ một mình một kiếm đã dọa cho đối phương tan gan vỡ mật, hoàn toàn thần phục.

Hai người nhìn nhau gật gật đầu. Dư Tắc Thành bèn nói:

- Này muội muội, Đoạt Mộng Tiên Tử đầu hàng như vậy có thể tin được hay không, muội coi chừng ả giở trò sau lưng...

Dư Tĩnh Hân đáp:

- Muội đã biết, mục đích à đầu hàng chính là muốn mượn chuyện của huynh, tiến hành xâm nhập vào lòng thế lực của muội, nhưng muội không sợ. Tâm Ma tông chúng ta lúc nào cũng so tài đấu trí với nhau, tu luyện bằng cách đấu về thế thái nhân tình. Ả mượn muội ngưng kết đạo tâm, muội cũng muốn mượn ả thí luyện tâm ma.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Vậy thì quá tốt, muội muội phải cẩn thận, nếu như muội không ngăn được ả, cứ việc truyền thư, Đại ca sẽ chạy tới đánh chết ả ngay tức khắc. Hiện tại Đại ca của muội kiếm thuật đại thành, dù là Nguyên Anh Chân Quân ta cũng không sợ, muội muốn giết ai chỉ cần nói tên y ra, ta sẽ giết y lập tức. Giết, giết, giết, ta tuyệt đối không để cho người khác ức hiếp muội!

Dư Tĩnh Hân cười nói:

- Sát khí của Đại ca nặng quá, có chuyện gì không? Không ai dám ức hiếp muội cả, muội không ức hiếp người khác, bọn họ đã lấy làm mừng. Đúng rồi Đại ca, tặng cho huynh một món lễ vật, hy vọng huynh sẽ thích.

Dứt lời đột ngột Dư Tĩnh Hân huýt sáo một cái, giống như tiếng người gọi chó săn, lập tức trong bóng tối có một nữ tử dần xuất hiện, chính là Đoạt Mộng Tiên Tử. Bất quá hiện tại ả đã không còn phong thái hiên ngang oai vệ như trước, trên người mặc áo da mỏng dán sát, trông gần như lõa thể. Hai tay và toàn thân ả bị trói bởi một sợi dây đỏ kỳ dị, sợi dây đỏ này được trói một cách khéo léo vô cùng, làm nổi bật những đường cong trên thân thể ả.

Dư Tĩnh Hân nói:

- Nếu muốn thần phục ta, vậy sẽ phải trả giá. Thật không ngờ Đoạt Mộng Tiên Tử qua lại với biết bao nam nhân, vẫn còn là một xử nữ. Đại ca, lần này tiện nghi cho huynh, thật ra ả cũng có chút nhan sắc....

Vừa nghe những lời này, Đoạt Mộng Tiên Tử cắn chặt môi như có vẻ không cam lòng, như hơi xấu hổ cúi đầu. Sau đó ả chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi:

-Nạp Lan...

Dư Tắc Thành đáp:

- Y sử dụng huyết độn, hao hết máu huyết mà chết.

Dường như Đoạt Mộng Tiên Tử đã sớm đoán được tin dữ này, sau khi nghe tin mặt không đổi sắc, chỉ chậm rãi cúi thấp đầu. Một giọt nước mắt thình lình rơi xuống, hết sức đáng thương, khiến cho người ta nhìn thấy phải sinh lòng thương xót.

Dư Tĩnh Hân nói:

- Đừng giả vờ ra vẻ đáng thương, khiến người thương hại, xem ra phải dạy dỗ ngươi một chút...

Nàng đưa tay kéo mạnh một cái, lập tức sợi dây đỏ kia rút mạnh, khiến cho tư thế Đoạt Mộng Tiên Tử trở nên kỳ dị, giống như một con chó đang ngồi xổm. Chiếc áo da bó sát rách ra một đường, để lộ đôi kiều đồn trắng phau như tuyết.

Dư Tĩnh Hân vỗ mạnh vào mông ả bốp bốp, lập tức đôi kiều đồn trắng nõn kia đỏ bừng lên. Lúc này Đoạt Mộng Tiên Tử ra sức kéo y phục lại che chắn thân thể, nhưng càng che càng lộ, nước mắt ả lại rơi, quang cảnh đầy vẻ phong tình.

Dư Tĩnh Hân giơ tay ra, không biết sử dụng thủ pháp gì, lập tức Đoạt Mộng Tiên Tử vặn vẹo thân hình, phát ra những tiếng rên hừ hừ. Dư Tĩnh Hân khẽ liếc nhìn ca ca, dường như muốn nói lễ vật của mình không tồi.

Dư Tắc Thành chỉ thầm thở dài trong lòng, cảnh tượng này vô cùng hấp dẫn, nhiếp hồn đoạt phách, khiến cho người ta kích động vô cùng. Nhưng dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, cả hai nữ nhân này nhịp tim vẫn bình thường, ánh mắt thanh tĩnh, hết thảy chỉ là giả vờ.

Trong khoảnh khắc vừa rồi tuy trông cả hai đều ung dung bình thản, nhưng chân nguyên của hai người đã biến hóa bảy lần liên tục. Trong âm thầm lặng lẽ, người nào cũng xuất ra nhiều loại bí pháp, chân nguyên va chạm trên không nhiều lần. Mỗi một cảm giác mà Dư Tắc Thành nhìn thấy, thật ra phần nhiều là hiệu quả của pháp thuật, trận chiến không tiếng động của hai đệ tử Tâm Ma tông đã bắt đầu.

Đây là con đường mà muội muội mình lựa chọn, mỗi người đều có cuộc sống, đạo của riêng mình. Nhìn Đoạt Mộng Tiên Tử trước mặt, có thể tự do đoạt lấy, không hiểu vì sao trong lòng Dư Tắc Thành không sinh ra chút dục niệm nào, chỉ bình thản nói:

- Này muội muội, ta phải đi rồi, muội hãy tự lo cho mình. Hãy nhớ nếu có ai dám chọc giận muội, chỉ cần nói ta biết, ta sẽ trút giận cho.

Sau đó hắn liếc nhìn Đoạt Mộng Tiên Tử một cái bằng ánh mắt lạnh như băng. Cái liếc mắt này ẩn chứa kiếm ý Hiên Viên, sát khí dày đặc bắn ra. Đoạt Mộng Tiên Tử còn đang sử dụng bí pháp Tâm Ma tông nhìn Dư Tắc Thành, va chạm với ánh mắt của hắn, lập tức bí pháp của ả bị phá, hự lên một tiếng đau đớn, máu chảy ra hai bên khóe miệng, càng tăng thêm vẻ đáng thương.

Dư Tắc Thành xoay người rời khỏi, trở về Hiên Viên kiếm phái, trong lòng thầm quyết định nếu sau này gặp phải đệ tử Tâm Ma tông, nếu dám đối địch với mình, vậy sẽ giết ngay tức khắc, tuyệt đối không thể lưu lại, bằng không ắt có hậu hoạn. Nếu vừa rồi mình chiếm đoạt thân xác Đoạt Mộng Tiên Tử kia, ắt sẽ giằng co nhùng nhằng cùng ả, cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì...

Đúng vậy, phải giết, giết, giết, giết! Hiện tại kiếm pháp ta đã đại thành, muốn giết ai cũng được, phàm kẻ nào đối địch với mình, giết!

Mỗi khi trong lòng Dư Tắc Thành nghĩ tới chữ giết, lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng, càng nghĩ càng thấy thích thú, ngự kiếm bay nhanh, lượn quanh bầu trời.

Phàm kẻ nào đối địch với ta, giết, kẻ nào bội bạc ta, giết, giết, giết... Ta chính là chủ nhân thiên địa, ta chính là chủ nhân vạn...

Trong lúc Dư Tắc Thành vừa bay lượn trên không vừa vọng tưởng, bất chợt một đạo kiếm quang bay qua đỉnh đầu hắn, nháy mắt biến mất ở xa xa. Đạo kiếm quang này trên độ cao ba ngàn trượng, tốc độ như thế, chắc chắn là Nguyên Anh Chân Quân.

Dư Tắc Thành nổi giận đùng đùng, không ngờ tốc độ tên này còn nhanh hơn cả mình. Kẻ nhanh hơn mình, phải giết! Lập tức hắn thỏi thúc chân nguyên toàn thân đuổi theo đạo kiếm quang kia như điên như cuồng, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đuổi theo giết y, lấy y thử kiếm...

Đuổi, đuổi, đuổi... Dư Tắc Thành đuổi theo như vậy khoảng một canh giờ, không còn thấy dấu vết gì nữa, người ta đã ngự kiếm biến mất cuối chân trời. Nói cho cùng chênh lệch thực lực giữa Kim Đan và Nguyên Anh không phải dễ dàng san lấp. Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực đuổi theo cũng không thể nào đuổi kịp, cuối cùng đối phương mất tăm mất tích, hoàn toàn biến mất trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhìn bầu trời trống trơn, nhìn tầng mây trắng xóa, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Lúc này phía trước có một đám tu sĩ bay qua, bọn họ ngự trên một đám ô vân, ô vân này toát ra mùi tanh hỏi khó ngửi, trong mơ hồ còn có huyết quang ẩn hiện. Vừa nhìn đã biết đây là đệ tử tà phái, giết người vô số.

Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy cao hứng trong lòng, không đuổi kịp tên kia, ta giết các ngươi vậy... Hắn bèn nhanh chóng ngự kiếm xông tới, kêu to:

- Đứng lại, tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể tru diệt!

Lập tức đám tu sĩ này bị Dư Tắc Thành cản đường. Dư Tắc Thành quan sát kỹ lại, một tên Kim Đan Chân Nhân, hay lắm, kẻ cầm đầu phải giết! Hai tu sĩ Trúc Cơ, dường như là phu thê, giết đi nhất định sẽ rất thích thú. Nữ nhân có vài phần nhan sắc, mình hoàn toàn có thể hưởng thụ một phen, bọn họ còn ôm một hài tử trong lòng, khoảng chừng hai, ba tuổi, giương đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. Nếu giết hài tử này nhất định là... nhất định là...

Chẳng lẽ mình muốn giết hài tử này thật sao, chẳng lẽ mình đã phát cuồng tới mức này? Mình làm sao vậy, giết cái gì, vì sao muốn giết, mê muội rồi! Mình đã mê muội, trong vô tình... không, trong khi đuổi giết Nạp Lan Tài Tử, trong khi phi hành liên tục, đã mê muội trong lực lượng tương lai, thì ra mình đã lâm vào họa mê muội...

Khoảnh khắc nhìn đến hài tử kia, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ thuần khiết của nó, Dư Tắc Thành tự hỏi lòng mình, lập tức tâm thần thanh tĩnh lại. Nếu vừa rồi mình đuổi kịp Nguyên Anh Chân Quân kia... Nháy mắt toàn thân Dư Tắc Thành toát mồ hỏi lạnh, đúng là mê muội, trong lúc không hay không biết lập tức đại họa sẽ giáng xuống đầu.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Thật là có lỗi, ta đã nhận lầm người... Vị tiểu bằng hữu này thật là dễ mến...

Dứt lời bèn chuyển hóa kiếm quang, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương bay đi xa tít. Dư Tắc Thành vừa bay vừa tiếp tục tự vấn tâm mình, dần dần hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn buông tiếng thở dài, tiên lộ quả nhiên gập ghềnh hiểm trở, ẩn giấu vô số cạm bẫy. Lớp người tu tiên ta quả thật vất vả vô cùng, bất quá càng gian nan, càng phải cố gắng vượt qua, kiên trì tới cùng, tuyệt đối không thể để lâm vào họa mê muội.

Dư Tắc Thành bình tâm tĩnh khí, khôi phục tỉnh táo, ngự kiếm phi hành trở về Hiên Viên kiếm phái.

Hắn nhắm chuẩn phương hướng, gia tăng tốc độ, mười tám thanh Kiếm Phi Dực xuất hiện, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Hiên Viên kiếm phái.

Sau khi thoát khỏi họa mê muội, Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành có cảm giác hết sức kỳ quái, dường như có trục trặc gì đó. Nhất định đã xuất hiện vấn đề ở chỗ nào rồi, bằng không quyết sẽ không có cảm giác thế này.

Trong khi mê muội, Dư Tắc Thành không để ý tới cảm giác khác thường này, hiện tại đã tỉnh táo, hắn bắt đầu chú ý. Dư Tắc Thành cẩn thận kiểm tra một lượt, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề đáng sợ. Tất cả phi kiếm trên người mình, ngoại trừ bảy thanh mẫu kiếm ra, đều đã hoàn toàn rạn nứt, gần như muốn vỡ.

Nhìn bề ngoài hình như không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần gặp một trận chiến nữa, chắc chắn những thanh phi kiếm này sẽ vỡ nát. Nếu mình giao thủ cùng Nguyên Anh Chân Quân kia... Có lẽ chỉ qua vài chiêu, phi kiếm của mình sẽ vỡ tan tành.

Dư Tắc Thành vui mừng khôn xiết, mẫu kiếm quả nhiên tốt thật. Chỉ cần mình không chết, bảy thanh mẫu kiếm này sẽ không bị vỡ, còn có thể tiến giai.

Đúng rồi, phải chăng nên tiến giai cho chúng, Dư Tắc Thành nhìn bảy thanh mẫu kiếm của mình. Hai thanh mẫu kiếm Kiếm Phi Dực của mình vốn trước kia là Thiên Tân kiếm, đúng là chúng vẫn một mực duy trì mình, giúp cho mình tiếp tục bay lượn phi hành.

Chậm đã... hiện tại mình đã có tu vi Kim Đan, có được lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, phải chăng nên thử nghiệm một chút, điều khiển thử phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa kia xem sao.

Đó là phi kiếm cửu giai, Sát Na Quang Hoa... Lúc trước mình sử dụng nó hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, dùng nó giết chết vô số cường địch. Bất kể là địch nhân thế nào, chỉ cần một kiếm là tan tác, vô cùng thích thú, cho nên lần ấy trong động phủ Tiên Tần, mình dứt khoát bỏ qua tất cả bí pháp, chỉ để mang nó theo mình.

Sau mới chứng minh quyết định của mình là vô cùng chính xác, nhờ có nó, mình mới có thể sống tới bây giờ. Nếu lúc trước chọn thần công bí pháp nào khác, mình đã bị Thủy Tiệm Sinh đánh chết lúc ở ven bờ hồ Tây Lĩnh.

Không biết mình có thể sử dụng nó được chưa. Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, một tiếng kiếm ngâm trong trẻo vang lên. Một điểm sáng hiện ra trong cơ thể Dư Tắc Thành, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa xuất hiện, nháy mắt cùng Dư Tắc Thành Thân Kiếm hợp Nhất, hóa thành một đạo hào quang bay lượn giữa không trung.

Kiếm quang chợt lóe, dường như thời gian tạm ngừng, Dư Tắc Thành hóa thành một luồng sáng, ngàn dặm bay qua chỉ trong chớp mắt.

-o0o-


/1202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status