Nhưng ý niệm trong đầu lão vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tán. Lão thầm
than đáng tiếc. Nếu không phải vì đi đến địa phương kia thì lão đã thu
hắn làm nhập môn đệ tử rồi. Hiện tại, tiểu tử này cuối cùng có thể giữ
được mạng hay không cũng còn khó nói!
Đúng lúc này thần sắc hắn thoáng động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về
phương xa. Ngay lập tức, Vương Lâm cũng cảm thấy một nguồn linh lực dao
động từ chân trời truyền đến.
Chỉ thấy một trung niên văn sỹ mặc một bộ bố sam, đầu đội khăn vuông
đang thản nhiên đi đến. Khuôn mặt người này trắng như ngọc, ánh mắt thi
thoảng lại lóe lên tinh quang. Thân hình hắn phất phơ trong gió, lơ lửng
từ không trung hạ xuống. Hắn vung tay lên, giọng điệu bình thản nói:
- Đoan Mộc Cực, Hành Thổ Chu của ta dùng tốt chứ? – Tu vi của hắn cũng
giống như Bát cực Ma quân, đều nhìn không thấu. Từ giọng điệu ngang hàng
của hắn khi nói chuyện với Bát cực Ma quân, hiển nhiên tu vi của hắn và
Ma quân cũng tương đương nhau.
Đoan Mộc Cực Bát Cực ma quân hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái Hành Thổ Chu, vung tay ném ra.
- Dùng được cái rắm! Cái đồ bỏ đi này mà ngươi cho là bảo bối à? Nếu có cho lão phu cũng không thèm nhận.
Bạch y văn sỹ tiếp lấy, tay phải nhoáng lên Hành Thổ Chu đã biến mất vô
ảnh vô tung.Hai mắt hắn đảo qua, dừng ở trên người Vương Lâm, bình thản
nói:
- Sao lại có một tên Kết Đan kỳ tiểu bối ở chỗ này?
Ánh mắt Đoan Mộc Cực thay đổi, nói:
- Hắn có chỗ hữu dụng. Đi thôi. Địa phương kia cũng sắp mở ra rồi. - Nói
xong, hồ lô của lão lập tức bay ra, biến lớn! Hắn nhanh chóng đạp lên
trên hồ lô.
Vương Lâm liếc nhìn Bạch y văn sỹ một cái, dưới chân điểm nhẹ, cũng đưng
lên hồ lô. Hắn vẫn âm thầm cảnh giác. Từ lúc bạch y văn sỹ xuất hiện,
thần thức của y vẫn vây quanh người hắn. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang
lên âm thanh của Đoan Mộc Cực:
- Tên này là Uông Thanh Việt, sứ giả Âm Dương Tông của tứ cấp tu chân
quốc. Tu vi của hắn rất đáng sợ, ngươi không nên chọc vào hắn.
Thần sắc của Vương Lâm như thường nhưng nội tâm lại càng thêm cảnh giác.
Ba người đẩy nhanh tốc độ, tiến vào Tu ma hải. Ánh mắt Vương Lâm lạnh
lẽo thoáng quan sát. Tên bạch y văn sỹ Uông Thanh Việt không sử dụng
pháp bảo gì nhưng tốc độ của hắn vẫn tương đương với hồ lô. Mê vụ trong
Tu ma hải thường dày đến hơn ba trượng, như bị một bàn tay vô hình đẩy
dạt sang hai bên.
Không lâu sau, ba người đã chìm xuống đáy của Tu ma hải. Một đường nhanh
chóng bay đi. Thoáng cái, Nam Đấu Thành đã xuất hiện trong tầm mắt. Ba
người vẫn chưa dừng lại, xuyên qua thiên không của Nam Đẩu Thành.
Dọc theo đường đi, những tu sỹ nhìn thấy ba người đều biến sắc, vội vàng
tản ra. Họ dường như cũng nhận ra lai lịch của hồ lô nên vội vàng cung
kính đứng tránh sang một bên, đợi hồ lô bay qua mới dám phi hành tiếp.
Vẻ mặt của Uông Thanh Việt rất bình thản, vừa phi hành vừa chậm rãi nói:
- Uy phong của Bát cực Ma quân quả là không nhỏ, ở phía ngoài của Tu Ma hải mà cũng có người nhận ra được ngươi.
Tốc độ của ba người cực nhanh nhưng thanh âm vẫn vang lên một cách rõ ràng. Lão nhân mặc thanh liếc mắt nói:
- Người biết lão phu có rất nhiều. Ngươi để ý đến chúng chẳng phải là thêm tốn sức hay sao?
Uông Thanh Việt đảo mắt sang Vương Lâm rồi nhìn Đoan Mộc Cực nói:
- Ngươi mang một tên Kết Đan kỳ đến địa phương đó chẳng phải là khiến hắn chịu chết sao?
- Ngươi không nên coi thường hắn. Hắn nắm giữ Tử chú thuật, khi đến cửa
thứ ba sẽ có tác dụng rất lớn. - Đoan Mộc Cực bình thản nói.
Uông Thanh Việt ngẩn ra, nhưng sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn Vương Lâm.
Khóe miệng hắn lộ nên một nụ cười cực kỳ cổ quái, nhưng rồi nhanh chóng
lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc! Nếu ngươi là Nguyên Anh kỳ tu sỹ, Uông mỗ cũng muốn lãnh giáo một phen.
Vương Lâm trầm mặc không nói gì, vẫn giữ im lặng.
Một ngàn năm trước, Đoan Mộc Cực đã đi đến đó tất nhiên là đã biết được ở
đó có thứ bảo bối gì. Nếu không sao hắn lại để bụng mãi thế.
- Chúng ta sẽ đến đâu đây? Ngươi chắc chắn thứ đồ vật kia thật sự ở nơi đó? - Uông Thanh Việt nhìn sang Đoan Mộc Cực, hỏi.
Đoan Mộc Cực trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Chiếc hồ lô này của ta chính là lấy được từ địa phương đó. Uông Thanh
Việt! Ta chỉ có thể nói được như thế với ngươi thôi, đợi đến được nơi đó
ngươi tự nhiên sẽ biết! Chớ trách!
Uông Thanh Việt nhìn cái hồ lô mấy lần, nét mặt hắn vẫn hoàn toàn bình
thản. Từ đó về sau hắn cũng không nói thêm gì, chỉ theo sát Đoan Mộc
Cực. Ba người phi hành với tôc độ rất nhanh, liên tục trong một tháng.
Suốt một tháng, hầu như ba người chưa từng dừng lại. Dọc đường, Vương
Lâm đếm được bọn họ đã vượt qua đến 4 tòa thành trì, càng lúc càng thấy
có nhiều tu sỹ. Số lượng vượt xa Nam Đấu Thành. Đến một ngày, một ngọn
núi khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt hắn. Đoan Mộc Cực vỗ hồ lô, bay về
phía ngọn núi.
Thoáng cái, bọn họ đã vòng qua ngọn núi. Nơi đây có một cái cốc rộng
lớn, bên trong yên ắng dị thường, không hề có chút động tĩnh.
Đoan Mộc Cực hết sức quen thuộc tiến vào trong trung tâm của cốc. Tới
nơi, lão nhảy từ trên hồ lô xuống, tay phải bắt quyết, đánh về phía
trước. Lập tức từ bốn phía chợt xuất hiện một ngọn gió cổ quái. Làn
sương mù dày đặc nhanh chóng bị xua tan, lộ ra một mảnh đất trống.
Vương Lâm cũng nhảy từ trên hồ lô xuống. Ánh mắt liền tập trung vào mảnh
đất trống kia. Trên đó có một cái trận pháp hình tròn, trong trận pháp
có khắc rất nhiều chữ nhỏ. Một luồng hơi thở cổ xưa chậm rãi tán xuất.
Uông Thanh Việt nhìn trận pháp, nét mặt có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái.
Đoan Mộc Cực vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối linh thạch hình lục lăng
phát ra một lớp ánh sáng ngà ngà. Nét mặt lão có phần tiếc rẻ, rồi đặt
viên linh thạch xuống một chỗ lõm ở trung tâm trận pháp.
“Cái trận pháp chết tiệt này quả là hoang phí linh thạch. Khối cực phẩm
linh thạch của ta sau lần truyền tống này chỉ sợ sẽ bị hủy mất!” - Đoan
Mộc Cực thầm nhủ.
Hai mắt Uông Thanh Việt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm viên linh thạch lục lăng , trầm giọng nói:
- Đoan Mộc Cực! Khối cực phẩm linh thạch này cũng từ nơi kia mà có phải không?
- Đúng thế, lúc trước lão phu chiếm được ba khối. Muốn tiến vào nơi đó,
nếu không sử dụng cái truyền tống trận này thì không thể được. Năm đó,
mấy vị bằng hữu của lão phu căn cứ vào điển tịch từ thời thượng cổ mới
tìm ra chút manh mối. Sau đó lại phải truy tìm gần ngàn năm mới xác định
được vị trí này. Lại hao phí mất một số lượng linh thạch và tài liệu
cực lớn mới có thể đổi được khối cực phẩm linh thạch này từ Chu Tước
quốc, sau đó mới đi vào được. - Đoan Mộc Cực nhìn trận pháp đang dao
động, tức giận nói
- Cực phẩm linh thạch… Toàn bộ cả Chu Tước tinh, số lượng cực phẩm linh
thạch vô cùng hiếm thấy. Nghe đồn đó chính là tiền tệ để giao dịch giữa
các tu chân tinh cầu với nhau. Địa phương kia nếu có linh thạch bậc này
thì cho dù không có Anh Biến Đan cũng đáng giá để dò xét. - Uông Thanh
Việt nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch trong trận pháp, chậm
rãi nói!
- Truyền tống trận này cũng không đưa thẳng đến địa phương kia như ngươi
tưởng đâu. Nó chỉ truyền tống đến Toái Tinh Loạn trong Tu Ma hải mà
thôi. Sau khi đến đó chúng ta sẽ tập hợp với vài bằng hữu của ta, rồi
mới đi. Từ đây đến nội hải quá xa. nếu chỉ phi hành, hẳn phải mất cả
trăm năm mới có thể đến đó được. Đó là chưa kể những hiểm địa bên ngoài
Toái Tinh Loạn. Chỉ cần nói đến hồng vụ giữa nội hải và ngoại hải, như
ta và ngươi thì chỉ cẩn thận một chút thì có thể thoát. Nhưng tiểu tử
này thì chết chắc. Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta thừa hơi hao phí cả
khối cực phẩm linh thạch này để chơi à? - Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn
Vương Lâm một cái, nhỏ giọng nói.
Hai tay Đoan Mộc Cực liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Một lúc sau,
khối cực phẩm linh thạch trong trung tâm Truyền Tống Trận sáng lên. Đám
tự phù trong Truyền Tống Trận cũng sáng lên theo. Cho đến khi toàn bộ tự
phù đều sáng hết, khối linh thạch liền vỡ nát. Từ Truyền Tống Trận chợt
tản mát ra một luồng linh lực khổng lồ. Linh lực gần như ngưng thực,
hóa thành một cơn lốc xoáy, khiến cho sương mù xung quanh cũng lập tức
bị hút vào. Trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy cao đến hơn mười trượng từ
trong Truyền Tống Trận bốc lên, càng lúc càng mạnh.
Cảnh tượng đó chậm rãi diễn biến, khiến cho Vương Lâm hít một hơi thật
sâu, ánh mắt không khỏi nhìn vào chỗ lõm trong Truyền Tống Trận. Khối
linh thạch đã biến thành tro bụi, bị lốc xoáy thổi bay.
Nhưng linh lực ẩn chứa trong khối cực phẩm linh thạch cũng làm cho tim
Vương Lâm đập thình thịch. Dù mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch đặt
cùng một chỗ chỉ sợ cũng không có được hiệu quả bằng nó.
Thân hình Đoan Mộc Cực lóe lên, đến bên cạnh Vương Lâm quát khẽ:
- Đi vào.
Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái đã hiểu
thấu suy nghĩ của hắn. Hắn lo lắng khi mình tiến vào sẽ xảy ra một chút
biến cố. Vương Lâm thản nhiên, không chút do dự tiến vào trong lốc xoáy,
đứng trên Truyền Tống Trận.
Đoan Mộc Cực theo sát phía sau. Cuối cùng chỉ còn Uông Thanh Việt, hắn cẩn thận kiểm tra một chút rồi mới bước vào.
Ngay sau đó, lốc xoáy trên không trung chợt trở nên cuồng loạn, khiến
cho cả ngọn núi ầm ầm chấn động. Ba người phía trong trận pháp lập tức
biến mất.
Một hồi lâu sau, nơi này mới khôi phục lại vẻ bình thường, sương mù bị
đẩy đi đã kéo trở lại, một lần nữa bao phủ lấy Truyền Tống Trận.
Phạm vi của Tu ma hải cực lớn. Ngoài nội hải lại có một tầng hồng vụ.
Nếu không có tu vị nhất định thì chỉ cần dính một chút hồng vụ, thân thể
lập tức bị hủ thực, tan thành mây khói. Ngay cả thần thức cũng không
thể trồn thoát, cả đời bị nhốt ở bên trong hồng vụ.
Hồng vụ đã trở thành tấm chắn thiên nhiên ngăn cách nội hải và ngoại
hải. Chỉ vào ngày sương mù hóa hải hàng năm, trong thời một ngày hồng vụ
mới tản ra.
Thông thường, những tu sỹ muốn rời khỏi hay tiến vào nội hải thì chỉ có cách đợi đến ngày này, mà xuyên qua.
Sau khi đi qua hồng vụ là đến Tu ma nội hải. Nơi này tập trung vô số
cường giả. Rất nhiều ma đầu thanh danh hiển hách ở bên ngoài đều tiến
vào trong đó ẩn cư.
Phạm vi của nội hải cũng rất lớn. Nếu chỉ phi hành, thì phải mất tới
trăm năm mới có thể đi đến phía bên kia nội hải. Ở cực bắc của nội hải
có một bình nguyên được gọi là Toái Tinh Loạn.
Đây là nơi duy nhất trong Tu Ma hải mà vụ khí chẳng thể lan đến. Nó được
vô só những tảng đá vụn thần bí vây quanh, tạo thành một lớp lá chắn
thiên nhiên.
than đáng tiếc. Nếu không phải vì đi đến địa phương kia thì lão đã thu
hắn làm nhập môn đệ tử rồi. Hiện tại, tiểu tử này cuối cùng có thể giữ
được mạng hay không cũng còn khó nói!
Đúng lúc này thần sắc hắn thoáng động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về
phương xa. Ngay lập tức, Vương Lâm cũng cảm thấy một nguồn linh lực dao
động từ chân trời truyền đến.
Chỉ thấy một trung niên văn sỹ mặc một bộ bố sam, đầu đội khăn vuông
đang thản nhiên đi đến. Khuôn mặt người này trắng như ngọc, ánh mắt thi
thoảng lại lóe lên tinh quang. Thân hình hắn phất phơ trong gió, lơ lửng
từ không trung hạ xuống. Hắn vung tay lên, giọng điệu bình thản nói:
- Đoan Mộc Cực, Hành Thổ Chu của ta dùng tốt chứ? – Tu vi của hắn cũng
giống như Bát cực Ma quân, đều nhìn không thấu. Từ giọng điệu ngang hàng
của hắn khi nói chuyện với Bát cực Ma quân, hiển nhiên tu vi của hắn và
Ma quân cũng tương đương nhau.
Đoan Mộc Cực Bát Cực ma quân hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái Hành Thổ Chu, vung tay ném ra.
- Dùng được cái rắm! Cái đồ bỏ đi này mà ngươi cho là bảo bối à? Nếu có cho lão phu cũng không thèm nhận.
Bạch y văn sỹ tiếp lấy, tay phải nhoáng lên Hành Thổ Chu đã biến mất vô
ảnh vô tung.Hai mắt hắn đảo qua, dừng ở trên người Vương Lâm, bình thản
nói:
- Sao lại có một tên Kết Đan kỳ tiểu bối ở chỗ này?
Ánh mắt Đoan Mộc Cực thay đổi, nói:
- Hắn có chỗ hữu dụng. Đi thôi. Địa phương kia cũng sắp mở ra rồi. - Nói
xong, hồ lô của lão lập tức bay ra, biến lớn! Hắn nhanh chóng đạp lên
trên hồ lô.
Vương Lâm liếc nhìn Bạch y văn sỹ một cái, dưới chân điểm nhẹ, cũng đưng
lên hồ lô. Hắn vẫn âm thầm cảnh giác. Từ lúc bạch y văn sỹ xuất hiện,
thần thức của y vẫn vây quanh người hắn. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang
lên âm thanh của Đoan Mộc Cực:
- Tên này là Uông Thanh Việt, sứ giả Âm Dương Tông của tứ cấp tu chân
quốc. Tu vi của hắn rất đáng sợ, ngươi không nên chọc vào hắn.
Thần sắc của Vương Lâm như thường nhưng nội tâm lại càng thêm cảnh giác.
Ba người đẩy nhanh tốc độ, tiến vào Tu ma hải. Ánh mắt Vương Lâm lạnh
lẽo thoáng quan sát. Tên bạch y văn sỹ Uông Thanh Việt không sử dụng
pháp bảo gì nhưng tốc độ của hắn vẫn tương đương với hồ lô. Mê vụ trong
Tu ma hải thường dày đến hơn ba trượng, như bị một bàn tay vô hình đẩy
dạt sang hai bên.
Không lâu sau, ba người đã chìm xuống đáy của Tu ma hải. Một đường nhanh
chóng bay đi. Thoáng cái, Nam Đấu Thành đã xuất hiện trong tầm mắt. Ba
người vẫn chưa dừng lại, xuyên qua thiên không của Nam Đẩu Thành.
Dọc theo đường đi, những tu sỹ nhìn thấy ba người đều biến sắc, vội vàng
tản ra. Họ dường như cũng nhận ra lai lịch của hồ lô nên vội vàng cung
kính đứng tránh sang một bên, đợi hồ lô bay qua mới dám phi hành tiếp.
Vẻ mặt của Uông Thanh Việt rất bình thản, vừa phi hành vừa chậm rãi nói:
- Uy phong của Bát cực Ma quân quả là không nhỏ, ở phía ngoài của Tu Ma hải mà cũng có người nhận ra được ngươi.
Tốc độ của ba người cực nhanh nhưng thanh âm vẫn vang lên một cách rõ ràng. Lão nhân mặc thanh liếc mắt nói:
- Người biết lão phu có rất nhiều. Ngươi để ý đến chúng chẳng phải là thêm tốn sức hay sao?
Uông Thanh Việt đảo mắt sang Vương Lâm rồi nhìn Đoan Mộc Cực nói:
- Ngươi mang một tên Kết Đan kỳ đến địa phương đó chẳng phải là khiến hắn chịu chết sao?
- Ngươi không nên coi thường hắn. Hắn nắm giữ Tử chú thuật, khi đến cửa
thứ ba sẽ có tác dụng rất lớn. - Đoan Mộc Cực bình thản nói.
Uông Thanh Việt ngẩn ra, nhưng sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn Vương Lâm.
Khóe miệng hắn lộ nên một nụ cười cực kỳ cổ quái, nhưng rồi nhanh chóng
lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc! Nếu ngươi là Nguyên Anh kỳ tu sỹ, Uông mỗ cũng muốn lãnh giáo một phen.
Vương Lâm trầm mặc không nói gì, vẫn giữ im lặng.
Một ngàn năm trước, Đoan Mộc Cực đã đi đến đó tất nhiên là đã biết được ở
đó có thứ bảo bối gì. Nếu không sao hắn lại để bụng mãi thế.
- Chúng ta sẽ đến đâu đây? Ngươi chắc chắn thứ đồ vật kia thật sự ở nơi đó? - Uông Thanh Việt nhìn sang Đoan Mộc Cực, hỏi.
Đoan Mộc Cực trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Chiếc hồ lô này của ta chính là lấy được từ địa phương đó. Uông Thanh
Việt! Ta chỉ có thể nói được như thế với ngươi thôi, đợi đến được nơi đó
ngươi tự nhiên sẽ biết! Chớ trách!
Uông Thanh Việt nhìn cái hồ lô mấy lần, nét mặt hắn vẫn hoàn toàn bình
thản. Từ đó về sau hắn cũng không nói thêm gì, chỉ theo sát Đoan Mộc
Cực. Ba người phi hành với tôc độ rất nhanh, liên tục trong một tháng.
Suốt một tháng, hầu như ba người chưa từng dừng lại. Dọc đường, Vương
Lâm đếm được bọn họ đã vượt qua đến 4 tòa thành trì, càng lúc càng thấy
có nhiều tu sỹ. Số lượng vượt xa Nam Đấu Thành. Đến một ngày, một ngọn
núi khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt hắn. Đoan Mộc Cực vỗ hồ lô, bay về
phía ngọn núi.
Thoáng cái, bọn họ đã vòng qua ngọn núi. Nơi đây có một cái cốc rộng
lớn, bên trong yên ắng dị thường, không hề có chút động tĩnh.
Đoan Mộc Cực hết sức quen thuộc tiến vào trong trung tâm của cốc. Tới
nơi, lão nhảy từ trên hồ lô xuống, tay phải bắt quyết, đánh về phía
trước. Lập tức từ bốn phía chợt xuất hiện một ngọn gió cổ quái. Làn
sương mù dày đặc nhanh chóng bị xua tan, lộ ra một mảnh đất trống.
Vương Lâm cũng nhảy từ trên hồ lô xuống. Ánh mắt liền tập trung vào mảnh
đất trống kia. Trên đó có một cái trận pháp hình tròn, trong trận pháp
có khắc rất nhiều chữ nhỏ. Một luồng hơi thở cổ xưa chậm rãi tán xuất.
Uông Thanh Việt nhìn trận pháp, nét mặt có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái.
Đoan Mộc Cực vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối linh thạch hình lục lăng
phát ra một lớp ánh sáng ngà ngà. Nét mặt lão có phần tiếc rẻ, rồi đặt
viên linh thạch xuống một chỗ lõm ở trung tâm trận pháp.
“Cái trận pháp chết tiệt này quả là hoang phí linh thạch. Khối cực phẩm
linh thạch của ta sau lần truyền tống này chỉ sợ sẽ bị hủy mất!” - Đoan
Mộc Cực thầm nhủ.
Hai mắt Uông Thanh Việt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm viên linh thạch lục lăng , trầm giọng nói:
- Đoan Mộc Cực! Khối cực phẩm linh thạch này cũng từ nơi kia mà có phải không?
- Đúng thế, lúc trước lão phu chiếm được ba khối. Muốn tiến vào nơi đó,
nếu không sử dụng cái truyền tống trận này thì không thể được. Năm đó,
mấy vị bằng hữu của lão phu căn cứ vào điển tịch từ thời thượng cổ mới
tìm ra chút manh mối. Sau đó lại phải truy tìm gần ngàn năm mới xác định
được vị trí này. Lại hao phí mất một số lượng linh thạch và tài liệu
cực lớn mới có thể đổi được khối cực phẩm linh thạch này từ Chu Tước
quốc, sau đó mới đi vào được. - Đoan Mộc Cực nhìn trận pháp đang dao
động, tức giận nói
- Cực phẩm linh thạch… Toàn bộ cả Chu Tước tinh, số lượng cực phẩm linh
thạch vô cùng hiếm thấy. Nghe đồn đó chính là tiền tệ để giao dịch giữa
các tu chân tinh cầu với nhau. Địa phương kia nếu có linh thạch bậc này
thì cho dù không có Anh Biến Đan cũng đáng giá để dò xét. - Uông Thanh
Việt nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch trong trận pháp, chậm
rãi nói!
- Truyền tống trận này cũng không đưa thẳng đến địa phương kia như ngươi
tưởng đâu. Nó chỉ truyền tống đến Toái Tinh Loạn trong Tu Ma hải mà
thôi. Sau khi đến đó chúng ta sẽ tập hợp với vài bằng hữu của ta, rồi
mới đi. Từ đây đến nội hải quá xa. nếu chỉ phi hành, hẳn phải mất cả
trăm năm mới có thể đến đó được. Đó là chưa kể những hiểm địa bên ngoài
Toái Tinh Loạn. Chỉ cần nói đến hồng vụ giữa nội hải và ngoại hải, như
ta và ngươi thì chỉ cẩn thận một chút thì có thể thoát. Nhưng tiểu tử
này thì chết chắc. Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta thừa hơi hao phí cả
khối cực phẩm linh thạch này để chơi à? - Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn
Vương Lâm một cái, nhỏ giọng nói.
Hai tay Đoan Mộc Cực liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Một lúc sau,
khối cực phẩm linh thạch trong trung tâm Truyền Tống Trận sáng lên. Đám
tự phù trong Truyền Tống Trận cũng sáng lên theo. Cho đến khi toàn bộ tự
phù đều sáng hết, khối linh thạch liền vỡ nát. Từ Truyền Tống Trận chợt
tản mát ra một luồng linh lực khổng lồ. Linh lực gần như ngưng thực,
hóa thành một cơn lốc xoáy, khiến cho sương mù xung quanh cũng lập tức
bị hút vào. Trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy cao đến hơn mười trượng từ
trong Truyền Tống Trận bốc lên, càng lúc càng mạnh.
Cảnh tượng đó chậm rãi diễn biến, khiến cho Vương Lâm hít một hơi thật
sâu, ánh mắt không khỏi nhìn vào chỗ lõm trong Truyền Tống Trận. Khối
linh thạch đã biến thành tro bụi, bị lốc xoáy thổi bay.
Nhưng linh lực ẩn chứa trong khối cực phẩm linh thạch cũng làm cho tim
Vương Lâm đập thình thịch. Dù mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch đặt
cùng một chỗ chỉ sợ cũng không có được hiệu quả bằng nó.
Thân hình Đoan Mộc Cực lóe lên, đến bên cạnh Vương Lâm quát khẽ:
- Đi vào.
Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái đã hiểu
thấu suy nghĩ của hắn. Hắn lo lắng khi mình tiến vào sẽ xảy ra một chút
biến cố. Vương Lâm thản nhiên, không chút do dự tiến vào trong lốc xoáy,
đứng trên Truyền Tống Trận.
Đoan Mộc Cực theo sát phía sau. Cuối cùng chỉ còn Uông Thanh Việt, hắn cẩn thận kiểm tra một chút rồi mới bước vào.
Ngay sau đó, lốc xoáy trên không trung chợt trở nên cuồng loạn, khiến
cho cả ngọn núi ầm ầm chấn động. Ba người phía trong trận pháp lập tức
biến mất.
Một hồi lâu sau, nơi này mới khôi phục lại vẻ bình thường, sương mù bị
đẩy đi đã kéo trở lại, một lần nữa bao phủ lấy Truyền Tống Trận.
Phạm vi của Tu ma hải cực lớn. Ngoài nội hải lại có một tầng hồng vụ.
Nếu không có tu vị nhất định thì chỉ cần dính một chút hồng vụ, thân thể
lập tức bị hủ thực, tan thành mây khói. Ngay cả thần thức cũng không
thể trồn thoát, cả đời bị nhốt ở bên trong hồng vụ.
Hồng vụ đã trở thành tấm chắn thiên nhiên ngăn cách nội hải và ngoại
hải. Chỉ vào ngày sương mù hóa hải hàng năm, trong thời một ngày hồng vụ
mới tản ra.
Thông thường, những tu sỹ muốn rời khỏi hay tiến vào nội hải thì chỉ có cách đợi đến ngày này, mà xuyên qua.
Sau khi đi qua hồng vụ là đến Tu ma nội hải. Nơi này tập trung vô số
cường giả. Rất nhiều ma đầu thanh danh hiển hách ở bên ngoài đều tiến
vào trong đó ẩn cư.
Phạm vi của nội hải cũng rất lớn. Nếu chỉ phi hành, thì phải mất tới
trăm năm mới có thể đi đến phía bên kia nội hải. Ở cực bắc của nội hải
có một bình nguyên được gọi là Toái Tinh Loạn.
Đây là nơi duy nhất trong Tu Ma hải mà vụ khí chẳng thể lan đến. Nó được
vô só những tảng đá vụn thần bí vây quanh, tạo thành một lớp lá chắn
thiên nhiên.
/2085
|