Tiên Nghịch

Q.2 - Chương 263 - Trăm Năm Hẳn Là Phải Chết

/2085


Từ Đào trong mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra tu sĩ tai to kia đúng là người đã bức thế tử điện hạ không dám đi ra ngoài hoàng cung nửa bước, trong nội tâm lập tức trào dâng từng trận sóng lớn, nhưng sau khi nhìn nhìn Vương Lâm đã mạnh mẽ khống chế bản năng đang muốn lùi bước ra sau, trầm mặc không nói.

Tiểu đạo sĩ kia tiến vào cửa hàng liền lập tức nhe răng cười rộ lên quát:

- Sư phụ, chính là hắn. Chính hắn đã đả thương đệ tử!

Tiểu đạo sĩ chỉ vào Vương Lâm. Hắn quay đầu lại bỗng kinh ngạc phát hiện sư phụ hắn không ngờ không nhìn vào người này mà đem ánh mắt dừng trên các tượng gỗ điêu khắc ở xung quanh.

Vương Lâm thủy chung không nói gì, nhàn nhã ngồi uống rượu, ánh mắt nhìn lướt qua trên người hai người rồi thu trở lại.

Tu sĩ tai to kia có chút cẩn thận nhìn ở các đám tượng gỗ điêu khắc, bỗng nhiên ánh mắt sững lại, dừng ở hai tượng gỗ điêu khắc phía trên. Hai tượng gỗ này đúng là điêu khắc người văn sĩ trung niên và lão bà của Bạch Vân tông.

Đại tu sĩ nhìn hồi lâu, mỉm cười dường như không xem mình là người như người lạ, tự nhiên ngồi xuống ngồi ở đối diện Vương Lâm.

- Đạo hữu, có thể cho tại hạ uống một chén chứ?

Tu sĩ tai to ôn hòa từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chén.

Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, bầu rượu trong tay ném về phía trước, tu sĩ tai to bắt lấy rồi rót đầy một ly. Sau khi một ngụm uống xong, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị tán thưởng nói:

- Hương vị tuyệt lắm!

Vương Lâm cười khẽ nói:

- Nếu thích, còn lại hơn nửa bầu, tặng ngươi đó.

Tu sĩ tai to cười ha hả cũng không cự tuyệt, lại rót một ly, uống vào. Ngưng lại một thời gian để thưởng thức, thở dài từ trong sâu thẳm:

- Cảnh giới đạo hữu so với tại hạ cao hơn một đường, dùng cõi nhân gian để hóa phàm, bội phục!

Vương Lâm tay phải vừa lật, trong tay lại có thêm một bầu rượu, uống một ngụm nói:

- Đạo hữu cũng lấy đệ tử hóa phàm, dùng thân phận là thầy, là cha mẹ để cảm ngộ thiên đạo. So với cách của tại hạ thì cũng có cùng hiệu quả như nhau, làm gì cần hâm mộ người ngoài.

Tu sĩ tai to ánh mắt như có kỳ quang nhìn Vương Lâm, gật gật đầu nói:

- Xem ra tại hạ quả nhiên không có nhìn lầm. Hôm nay nghe trong lời nói của tiểu đồ, tại hạ dĩ nhiên có phỏng đoán, người có liên quan sự việc này có cảnh giới ngang với tại hạ, là người chuẩn bị bước vào Hóa thần.

Vương Lâm mỉm cười không nói.

- Đạo hữu, không bằng hai người chúng ta cùng thi đua xem ai tiến vào cõi hư vô mờ ảo của Hóa thần chi cảnh trước, có được không?

Tu sĩ tai to nhìn Vương Lâm khẽ cười nói.

Vương Lâm vừa như cười như không liếc mắt nhìn tu sĩ tai to một cái, nói:

- Chỉ có điều nếu trong tâm của Vương mỗ có việc này sợ là cả cuộc đời này không thể có ngày tiến vào Hóa thần, đạo hữu, lời ấy của ngươi hại người rất nặng à.

Tu sĩ tai to cười ha hả, tay áo vung lên ôm quyền nói:

- Không nghĩ tới trong kinh đô này lại có thể gặp người như đạo hữu vậy. Tốt! Tại hạ Chu Võ Thái, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?

- Vương Lâm!

Hắn cầm lấy bầu rượu uống vào một ngụm rồi nói.

- Vương đạo hữu, trong vòng trăm năm ngươi tất nhiên có thể Hóa Thần. Chu mỗ hôm nay đến chúc mừng người trước.

Tu sĩ tai to Chu Võ Thái mỉm cười nói.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Chu đạo hữu nói sớm quá. Theo nhận xét Vương mỗ, trong vòng trăm năm tới Chu đạo hữu không tiến vào Hóa thần, đồng dạng đó người đệ tử kia của ngươi trong vòng trăm năm hẳn cũng phải chết.

Chu Võ Thái ánh mắt chợt lóe, trầm mặc không nói.

Tiểu đạo sĩ kia trong lòng muốn trừng mắt lên nhưng nhìn thấy sư phụ và người này coi như có chút khác lạ, không khỏi phải áp chế lửa giận, hừ nhẹ một tiếng thầm nhủ người này thật sự không biết điều. Hắn còn chưa bao giờ gặp qua sư phụ nói chuyện với người khác như thế, nhưng người này chẳng những không cảm kích ngược lại miệng còn nói ra lời ác độc.

Ngay thậm chí Từ Đào cũng hiểu lời nói của Vương Lâm có chút đả thương người khác không khỏi định nhắc nhở phải cẩn thận, sợ tu sĩ tai to kia giận dữ.

Nhưng khiến hắn có cảm giác kinh ngạc, tu sĩ tai to kia trầm mặc một chút chẳng những không giận, ngược lại cười khổ rộ lên.

Thật ra lấy tu vi của tiểu đạo sĩ kia tự nhiên nhìn không ra ẩn ý trong lời nói của tu sĩ tai to và Vương Lâm. Về phần Từ Đào, chẳng qua là một người phàm tục bình thường càng thêm không thể cảm thụ trong đó các ý tứ hung hiểm.

Tu sĩ tai to sau khi tiến vào cửa hàng tuy nói sắc mặt ôn hòa, nhưng từ đầu tới cuối đều bao hàm dã tâm, mỗi một từ, mỗi một câu nói đều dấu diếm huyền cơ trong đó.

Hắn bắt đầu câu đầu tiên là chuẩn bị khiến cho Vương Lâm

có chút xao động trong tâm. Nếu thật sự thành công, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu cho Vương Lâm về sau. Bởi vì muốn Hóa Thần trước tiên phải hóa phàm, hóa phàm này là để cảm ngộ thiên đạo, giữ được trong tâm luôn bình hòa. Một khi có điều xao động trong tâm thì như vậy cuộc đời này của Vương Lâm có khả năng có tâm chướng, tất nhiên không thể thành công Hóa Thần

Mặc dù cuối cùng cũng thoát được tâm chướng nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về sau. Từ đó có thể thấy được ý định âm hiểm của tu sĩ tai to.

Tuy rằng bị Vương Lâm vạch trần nhưng người này vẫn không cam lòng, tiếp tục lấy danh chúc mừng nói là trong vòng trăm năm tới, đây cũng lại là một cách nói đầy âm hiểm.

Lời này năm đó lão nhân cũng từng nói qua nhưng bởi vì tu vi của lão đầu quá cao, hơn nữa Vương Lâm vẫn chưa đạt được cảnh giới như bây giờ nên không gây ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại có công hiệu ám chỉ để khơi dậy sự tin tưởng, sự kiên định đến thành công.

Chỉ có điều hiện tại lời này từ trong miệng tu sĩ tai to nói ra mặc dù lời giống như nhau nhưng ý lại khác nhau.

Nếu Vương Lâm thật sự nghĩ trong lòng như vậy, trong vòng trong trăm năm này không vượt qua, một khi không thể Hóa thần thì cuộc đời này sẽ coi như vĩnh viễn không còn cơ hội. Trừ khi hắn lại có thể có lĩnh ngộ lớn để hiểu ra, thoát khỏi ác chú trăm năm này.

Nhận thấy đối phương nhất tâm tiếp tục muốn gia họa người khác bằng lời nói, Vương Lâm cuối cùng cũng phải phản kích.

Hắn trước lấy trong vòng trăm năm đối phương không thể Hóa Thần. Đây là cách nói úp mở, lấy câu nói của đối phương sửa đi một chút đáp trả đối phương. Lời này và lời nói trong vòng trăm năm Hóa thần có cùng hiệu quả như nhau.

Chỉ có điều đây cũng không phải là trọng điểm phản kích của Vương Lâm. Câu cuối cùng của hắn mới đúng là chân chính phản kích.

Trong vòng trăm năm, tiểu đạo sĩ kia hẳn phải chết. Lời này dĩ nhiên chỉ ra chỗ mấu chốt trong quan hệ vừa là thầy vừa là cha giữa tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ kia.

Tu sĩ tai to Chu Võ Thái này lấy hóa phàm chi cảnh bằng cách nương cảm ngộ tình thầy trò. Lấy ý động niệm, lấy niệm thu đồ đệ, lấy tình dưỡng dục, lấy tâm thành yêu, lấy đau khổ để tiến vào cõi thần. Toàn bộ quá trình này nhất cử nhất động tất cả đều nhằm cho toàn bộ thể xác và tinh thần của mình nhập tâm vào trong tình cảm thầy trò.

Cuối cùng khi hắn cảm ngộ đến ý cảnh của chính mình, chuẩn bị tiến tới Hóa thần thì lúc đó cũng là ngày ra tay giết chết đệ tử của mình, tự tay giết chết đồ đệ mà toàn bộ sự ký thác tinh thần gửi gắm vào khiến cho nội tâm đau khổ đạt tới cùng cực tại bước cuối cùng nhập thần.

Nhìn như có tình, kỳ thực vô tình. Nhưng bên trong vô tình này đã có ẩn chứa chí tình chí nghĩa. Loại hóa phàm chi cảnh này tuyệt đối những người phi thường mới có thể cảm ngộ, tối thiểu Vương Lâm không làm được.

Cho nên câu cuối cùng của hắn mới có thể chân chính là câu phản kích. Trong vòng trăm năm đệ tử của hắn tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ. Trước tiên là mâu thuẫn với ước hẹn trăm năm cùng tiến vào Hóa thần, sau lại lấy câu này nói ra nội tâm của tu sĩ tai to thực sự là vô tình và chưa đạt tới đạt tới tâm trạng bi ai. Đồng thời lại để lại trong nội tâm của tiểu đạo sĩ một chút dấu vết như có như không.

Tu sĩ tai to Chu Võ Thái cười khổ rộ lên. Hắn liếc mắt nhìn thật sâu Vương Lâm một cái bỗng nhiên đứng người dậy, hai tay ôm quyền, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Từ Đào nói:

- Nói cho điện hạ nhà ngươi, trong vòng ba ngày đem vũ đỉnh tới đạo quan. Việc này ta không hề truy cứu nữa!

Nói xong hắn lại liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi xoay người rời khỏi.

Tiểu đạo sĩ kia hoàn toàn sửng sốt vội vàng đuổi theo. Hắn cảm giác việc hôm nay lộ ra vẻ quỉ dị, sư phụ có chút khác thường không như trước kia, vì mình mà báo thù.

Đồng thời câu nói kia của Vương Lâm, không tự chủ được hắn nghĩ tới, trong vòng trăm năm bản thân mình phải chết. Nghĩ đến điều này hắn không khỏi có chút run run. Ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt ôn hòa của sư phụ đang nhìn hắn, đáy lòng lập tức trở nên ấm áp lại.

- Phúc nhi, không nên nghĩ nhiều như vậy. Món đồ chơi nhỏ làm bằng đường vì sao lại cất đi, sao lại không ăn?

Tu sĩ tai to nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ đôn hậu.

Tiều đạo sĩ trong mắt ửng đỏ, hạ giọng đáp:

- Đệ tử vốn tính là để giữ lại.

Tu sĩ tai to mỉm cười, vuốt vuốt đầu tiểu tu sĩ mỉm cười không nói, mang theo hắn chậm rãi đi ra khỏi đường phố này. Chỉ có điều, mặt hắn mặc dù cười cười nhưng trong nội tâm đang âm thầm dậy lên, thần thức lướt qua chỗ cửa hàng của Vương Lâm một cái thật sâu, trong lòng dĩ nhiên đem người này thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất cuộc đời của mình.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status