Vì sao lại như vậy?
Lão đầu cầm lấy bầu rượu, dốc hết những giọt cuối cùng ở bên trong, rồi liếm liếm môi, nói:
-Cổ Tiên Giới đã bị phá tan thành rất nhiều mảnh nhỏ. Thiên địa pháp tắc trong đó hoàn toàn hỗn loạn, đó mới là nhân tố quyết định. Nếu như bên trong xuất hiện làn sóng pháp lực của Hóa Thần hậu kỳ, thì một số mảnh nhỏ của tiên giới, sẽ lập tức đổ sụp xuống. Tất nhiên nếu căn cứ vào độ lớn nhỏ của những mảnh vỡ tiên giới thì cũng còn một số nơi có thể chịu đựng được những ba động pháp lực với cấp độ cao hơn. Cho nên nếu là những tu sĩ có tu vi cao thâm thì sau khi tiến vào, chỉ cần không phải muốn tự sát đều đem pháp lực ba động hạn chế ở mức Hóa Thần kỳ..
Vương Lâm trầm mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Sau một lúc thật lâu, hắn mới ngẩng lên nhìn lão đầu, nói:
-Đêm khuya tiền bối tới chơi, sợ rằng cũng không phải chỉ để nói với vãn bối chuyện này phải không?
Lão đầu cười khà khà. Trong nụ cười có một chút gì đó bỉ ổi, lão nói:
- Tiểu tử! Lão nhân gia ta đến đây, là muốn nói cho ngươi biết ta phải đi. Trước khi đi ngươi phải điêu khắc cho ta một cái tượng gỗ. Ta sẽ đưa nó cho Tiểu Thúy của Hồng Phấn Lâu. Để khi nào nàng nhớ đến ta thì có thể dùng vật để nhớ người. Ôi! Đàn ông khôi ngô tuấn tú như ta chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đẹp nhớ nhung.
Nói xong, lão còn tỏ vẻ bùi ngùi. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý khó có thể che dấu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Vương Lâm. Rõ ràng là lão đang đợi Vương Lâm khen ngợi vài câu.
Vương Lâm lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó cầm lấy một cây gỗ. Hắn chụm ngón tay tạo thành đao, nhanh chóng chạm trổ trên mặt gỗ. Nhưng hắn vừa mới khắc được chút tổng thể thì lão đầu lại hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói:
-Không cần quần áo!
Ngón tay Vương Lâm ngừng lại, rồi cười khổ. Sau khi do dự một chút, hắn khẽ vuốt tay phải lên mặt khúc gỗ, sau đó điêu khắc lại từ đầu. Lúc này ngón tay hắn nhanh như gió. Không mất bao lâu, một lão già gầy giơ xương giống như một con khỉ, được khắc thành tượng.
Trên bức tượng gỗ ngoại trừ ý cảnh cuồng bạo, tàn sát bừa bãi không được thể hiện Ra còn lại căn bản so với lão già hoàn toàn giống, có cảm giác sống động như thật. Thậm chí ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng chẳng có gì khác biệt.
Lão đầu lập tức chộp lấy, cầm trong tay nhìn cả nửa ngày, đầu lông mày ngày càng nhíu lại. Cuối cùng trừng mắt, nói:
-Đây là ý gì chứ? Không giống! Chẳng giống một chút nào! Chẳng lẽ trong mắt ngươi thì lão già ta có hình dạng này sao? Ngươi khắc không phải là ta, mà là một con khỉ. Ngươi biết con khỉ không?
Nói xong, lão đầu ném bức tượng gỗ sang một bên, rồi lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói rõ ràng từng chữ:
-Không giống!
Lúc này trong mắt lão già không phải lộ ra vẻ đùa giỡn, mà lại nghiêm túc. Trong đó thậm chí còn hiện lên chút điên cuồng. Vương Lâm lập tức phát hiện ra điểm dị thường. Linh lực ở trong trời đất, vào lúc này dường như đang biến hóa theo một quy luật nào đó. Trong lòng cảm giác được một tia nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
Đối với tu vi của lão đầu, mấy chục năm gần đây trong lòng Vương Lâm vẫn có suy đoán. Nhưng lúc này hắn lại nâng cao đánh giá của mình với tu vi của lão. Hắn nhìn lão đầu rồi cầm lấy một khúc gỗ. Lần này tay phải hắn vung lên như gió với tốc độ gấp đôi lúc nãy.
Cuối cùng thì một bức tượng khắc một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng đã xong. Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh có thần, nói là tuyệt thế mỹ nam cũng không có gì quá đáng. Chẳng qua thì hình tượng của lão đầu lại khác rất xa. Chỉ cần không phải kẻ mù, cũng có thể từ mặt này nhìn ra được, tượng gỗ và lão đầu tuyệt đối không phải là một người.
Bức tượng vừa mới khắc xong, lại bị lão đầu chụp lấy. Lão nhìn chằm chằm vào bức tượng, hai mắt tỏa sáng, cười ha ha nói:
-Không sai! Đây mới chính là ta. Tốt! Rất giống. Tiểu tử! Ngươi khắc rất tuyệt! Cái pháp bảo mũ rơm kia, ta để lai cho ngươi dùng một thời gian là được rồi!
Lão đầu thích chí nhìn tượng gỗ. Sau khi nhét vào ngực, nhìn Vương Lâm một cách tán thưởng, nói:
-Sau này cứ khắc như vậy là được, nhất định phải là thật nhé! Đúng không? Pho tượng của ngươi, tuy vẫn còn vài chỗ thua kém đối với hình tượng của lão nhân gia bây giờ, nhưng chênh lệch cũng không lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua được. Hơn nữa bức tượng này khá giống ta hồi còn trẻ.
Lão đầu nói xong thì đứng thẳng người lên, vừa muốn rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói:
-Còn chín mươi chín cái tượng gỗ, để đến khi ngươi Hóa Thần. Nhưng cũng đừng quên dù ngươi có chạy đi đâu, lão nhân gia ta cũng có thể tìm được.
Nhìn theo lão đầu tính tình cổ quái đi khỏi, Vương Lâm cầm lấy bức tượng lão đầu được khắc đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười. Sau đó, hắn thuận tay đặt nó lên trên tủ.
Chuyện tiên môn, vào lúc này Vương Lâm cũng không muốn tham dự. Nếu chưa đạt đến Hóa Thần, cũng không có hy vọng để đi một chuyến. Nói tới bây giờ vẫn còn quá sớm.
Về cuộc chiến của Liên Minh Tứ Phái và tu sĩ Tuyết Vực, Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định không tham dự. Chuyện này phạm vi liên quan rất rộng, nếu có chút sơ suất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy cuộc sống của Vương Lâm cũng trở lại vẻ yên ả. Trận tuyết lớn trên toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mãi đến một tháng sau mới dần ít đi. Ánh sáng pháp bảo của tu sĩ trên bầu trời lại càng nhiều. Chốc chốc lại nhìn thấy một tu sĩ dường như đang sửa chữa cái gì đó.
Vương Lâm quan sát một lúc, rồi khẳng định được rằng đám tu sĩ này đang tạo thành một trận pháp. Trận pháp được sắp xếp trên không, có tác dụng ngăn cản tuyết rơi xuống.
Cùng lúc đó, trừ những người đang loay hoay với trận pháp trên bầu trời ra, một số lượng lớn tu sĩ của các môn phái và gia tộc tu chân đã bắt đầu đi vào các thành trì và đồng bằng. Công việc của bọn họ, là quét sạch tuyết.
Lấy pháp lực để dọn tuyết thì hiệu quả rất thấp. Những bông tuyết đối với pháp lực dao động, có sự mẫn cảm kỳ diệu. Vì vậy những tu sĩ này phải dùng cơ thể mà đã từ lâu rồi chưa hoạt động mạnh như vậy, để bắt đầu dọn tuyết.
Nếu tu sĩ đã hành động, người bình thường tất nhiên cũng sẽ không được nhàn rỗi. Hoàng đế thường nhân trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái, rõ ràng đã nhận được ý chỉ của tiên trưởng. Vì vậy một số lượng lớn quân sĩ phàm nhân, bắt đầu xông ra dọn tuyết.
Vì lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái rất lớn, nên không chỉ quân đội của phàm nhân phải dọn tuyết, cho dù dân chúng ở trong tất cả thành trì cũng bị bắt buộc phải đi dọn dẹp. Đại Ngưu cũng là một trong số đó.
Những lão già vào tuổi xế chiều, cũng không tránh khỏi chuyện này. Nhưng tên Vương Gia vẫn hiếu kính với hắn đã ra lệnh, nên cũng chẳng ai dám đến làm phiền Vương Lâm.
Công việc dọn dẹp tuyết cứ liên tục trong mấy tháng. Đại Ngưu đã bị bắt đi Phương Nam. Tất cả thành trì trong lãnh thổ Liên Minh Tứ phái hoàn toàn yên ắng. Trừ một số người có thân phận cao quý, tất cả mọi người đều bị bắt ra biên giới để dọn tuyết.
Trong đợt dọn tuyết này, mặc kệ phụ nữ và trẻ em, cũng bị cưỡng bức phải đi. Trước khi Đại Ngưu đi, Vương Lâm dựa vào tình cảm hơn ba mươi năm, đưa cho hắn một tấm gỗ điêu khắc nhỏ, để hắn đeo lên người đề phòng chuyện không may.
Còn vợ của hắn, Vương Lâm cũng tặng cho một miếng gỗ giống như vậy. Tác dụng của miếng gỗ là tỏa ra hơi ấm để đề phòng cơ thể bị đông cứng.
Đợt này vốn là giai đoạn chiến đấu của tu sĩ, người bình thường trong Liên Minh Tứ Phái là nhóm người đầu tiên chịu khổ. Nhưng phàm nhân thậm chí còn không biết nguyên nhân tuyết rơi. Bọn họ chỉ vì không muốn quê hương mình chịu nạn tuyết, mà đành phải đạp chân tiến vào trong gió tuyết vô tình.
Toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mỗi một đoạn, tuyết lại được đắp lên tạo thành một ngọn núi lớn. Tất cả tuyết đều bị xếp đống trên những ngọn núi đó. Sau đó, nó lại được một số tu sĩ sử dụng thần thông động tay vào, khiến cho độ cao lại dần tăng.
Tất cả hoa màu trong ruộng đồng đều bị tuyết bao phủ nên chẳng thể thu hoạch lấy một hạt.
Mỗi ngày đều có rất nhiều phàm nhân bị chết cóng. Mỗi ngày đều có một số ngôi nhà bị tuyết đè sập… ….
Đây là một tai họa!
Một buổi sáng Vương Lâm đi ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy tuyết ở trên mặt đất mặc dù được dọn sạch nhưng bông tuyết vẫn còn rơi trên đường. Trên bầu trời gió tuyết tuy đã bớt đi nhưng vẫn còn.
Mấy ngày trước Chu Vũ Thái lại sử dụng ngọc giản. Mục đích của hắn cũng không có gì khác ngoài mời Vương Lâm gia nhập vào Liên Minh Tứ Phái. Rồi đem tất cả những hành động đang được tiến hành và một số chuyện bí mật động trời trong những ngày gần đây của Liên Minh Tứ Phái nói hết ra.
Qua đợt dọn tuyết trên toàn quốc, tuyết đọng trên lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái đã giảm đi rất nhiều. Nhưng lại tạo ra rất nhiều ngọn núi tuyết chọc thẳng vào tầng mây.
Trừ lần đó ra thì tất cả tu sĩ trên lãnh thổ nhận được lời mời của Liên Minh Tứ Phái đều sôi nổi gia nhập, cùng nhau chống lại cuộc đại chiến kế tiếp.
Nhưng Chu Vũ Thái cũng đưa ra điểm nghi hoặc. Dựa theo thông lệ của tu sĩ Tuyết Vực ngày xưa, thì bọn tuyệt đối không làm ra chuyện giống bây giờ khiến cho tuyết rơi xuống liên tục mấy tháng. Bình thường bọn họ chỉ để tuyết rơi mười ngày, sau đó sẽ tấn công. Bởi vì trong lúc tu sĩ chiến đấu, đều cố gắng kiềm chế, không được quấy nhiễu đến phàm nhân, Bởi đây là quy định của Chu Tước quốc.
Lão đầu cầm lấy bầu rượu, dốc hết những giọt cuối cùng ở bên trong, rồi liếm liếm môi, nói:
-Cổ Tiên Giới đã bị phá tan thành rất nhiều mảnh nhỏ. Thiên địa pháp tắc trong đó hoàn toàn hỗn loạn, đó mới là nhân tố quyết định. Nếu như bên trong xuất hiện làn sóng pháp lực của Hóa Thần hậu kỳ, thì một số mảnh nhỏ của tiên giới, sẽ lập tức đổ sụp xuống. Tất nhiên nếu căn cứ vào độ lớn nhỏ của những mảnh vỡ tiên giới thì cũng còn một số nơi có thể chịu đựng được những ba động pháp lực với cấp độ cao hơn. Cho nên nếu là những tu sĩ có tu vi cao thâm thì sau khi tiến vào, chỉ cần không phải muốn tự sát đều đem pháp lực ba động hạn chế ở mức Hóa Thần kỳ..
Vương Lâm trầm mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Sau một lúc thật lâu, hắn mới ngẩng lên nhìn lão đầu, nói:
-Đêm khuya tiền bối tới chơi, sợ rằng cũng không phải chỉ để nói với vãn bối chuyện này phải không?
Lão đầu cười khà khà. Trong nụ cười có một chút gì đó bỉ ổi, lão nói:
- Tiểu tử! Lão nhân gia ta đến đây, là muốn nói cho ngươi biết ta phải đi. Trước khi đi ngươi phải điêu khắc cho ta một cái tượng gỗ. Ta sẽ đưa nó cho Tiểu Thúy của Hồng Phấn Lâu. Để khi nào nàng nhớ đến ta thì có thể dùng vật để nhớ người. Ôi! Đàn ông khôi ngô tuấn tú như ta chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đẹp nhớ nhung.
Nói xong, lão còn tỏ vẻ bùi ngùi. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý khó có thể che dấu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Vương Lâm. Rõ ràng là lão đang đợi Vương Lâm khen ngợi vài câu.
Vương Lâm lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó cầm lấy một cây gỗ. Hắn chụm ngón tay tạo thành đao, nhanh chóng chạm trổ trên mặt gỗ. Nhưng hắn vừa mới khắc được chút tổng thể thì lão đầu lại hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói:
-Không cần quần áo!
Ngón tay Vương Lâm ngừng lại, rồi cười khổ. Sau khi do dự một chút, hắn khẽ vuốt tay phải lên mặt khúc gỗ, sau đó điêu khắc lại từ đầu. Lúc này ngón tay hắn nhanh như gió. Không mất bao lâu, một lão già gầy giơ xương giống như một con khỉ, được khắc thành tượng.
Trên bức tượng gỗ ngoại trừ ý cảnh cuồng bạo, tàn sát bừa bãi không được thể hiện Ra còn lại căn bản so với lão già hoàn toàn giống, có cảm giác sống động như thật. Thậm chí ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng chẳng có gì khác biệt.
Lão đầu lập tức chộp lấy, cầm trong tay nhìn cả nửa ngày, đầu lông mày ngày càng nhíu lại. Cuối cùng trừng mắt, nói:
-Đây là ý gì chứ? Không giống! Chẳng giống một chút nào! Chẳng lẽ trong mắt ngươi thì lão già ta có hình dạng này sao? Ngươi khắc không phải là ta, mà là một con khỉ. Ngươi biết con khỉ không?
Nói xong, lão đầu ném bức tượng gỗ sang một bên, rồi lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói rõ ràng từng chữ:
-Không giống!
Lúc này trong mắt lão già không phải lộ ra vẻ đùa giỡn, mà lại nghiêm túc. Trong đó thậm chí còn hiện lên chút điên cuồng. Vương Lâm lập tức phát hiện ra điểm dị thường. Linh lực ở trong trời đất, vào lúc này dường như đang biến hóa theo một quy luật nào đó. Trong lòng cảm giác được một tia nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
Đối với tu vi của lão đầu, mấy chục năm gần đây trong lòng Vương Lâm vẫn có suy đoán. Nhưng lúc này hắn lại nâng cao đánh giá của mình với tu vi của lão. Hắn nhìn lão đầu rồi cầm lấy một khúc gỗ. Lần này tay phải hắn vung lên như gió với tốc độ gấp đôi lúc nãy.
Cuối cùng thì một bức tượng khắc một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng đã xong. Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh có thần, nói là tuyệt thế mỹ nam cũng không có gì quá đáng. Chẳng qua thì hình tượng của lão đầu lại khác rất xa. Chỉ cần không phải kẻ mù, cũng có thể từ mặt này nhìn ra được, tượng gỗ và lão đầu tuyệt đối không phải là một người.
Bức tượng vừa mới khắc xong, lại bị lão đầu chụp lấy. Lão nhìn chằm chằm vào bức tượng, hai mắt tỏa sáng, cười ha ha nói:
-Không sai! Đây mới chính là ta. Tốt! Rất giống. Tiểu tử! Ngươi khắc rất tuyệt! Cái pháp bảo mũ rơm kia, ta để lai cho ngươi dùng một thời gian là được rồi!
Lão đầu thích chí nhìn tượng gỗ. Sau khi nhét vào ngực, nhìn Vương Lâm một cách tán thưởng, nói:
-Sau này cứ khắc như vậy là được, nhất định phải là thật nhé! Đúng không? Pho tượng của ngươi, tuy vẫn còn vài chỗ thua kém đối với hình tượng của lão nhân gia bây giờ, nhưng chênh lệch cũng không lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua được. Hơn nữa bức tượng này khá giống ta hồi còn trẻ.
Lão đầu nói xong thì đứng thẳng người lên, vừa muốn rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói:
-Còn chín mươi chín cái tượng gỗ, để đến khi ngươi Hóa Thần. Nhưng cũng đừng quên dù ngươi có chạy đi đâu, lão nhân gia ta cũng có thể tìm được.
Nhìn theo lão đầu tính tình cổ quái đi khỏi, Vương Lâm cầm lấy bức tượng lão đầu được khắc đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười. Sau đó, hắn thuận tay đặt nó lên trên tủ.
Chuyện tiên môn, vào lúc này Vương Lâm cũng không muốn tham dự. Nếu chưa đạt đến Hóa Thần, cũng không có hy vọng để đi một chuyến. Nói tới bây giờ vẫn còn quá sớm.
Về cuộc chiến của Liên Minh Tứ Phái và tu sĩ Tuyết Vực, Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định không tham dự. Chuyện này phạm vi liên quan rất rộng, nếu có chút sơ suất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy cuộc sống của Vương Lâm cũng trở lại vẻ yên ả. Trận tuyết lớn trên toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mãi đến một tháng sau mới dần ít đi. Ánh sáng pháp bảo của tu sĩ trên bầu trời lại càng nhiều. Chốc chốc lại nhìn thấy một tu sĩ dường như đang sửa chữa cái gì đó.
Vương Lâm quan sát một lúc, rồi khẳng định được rằng đám tu sĩ này đang tạo thành một trận pháp. Trận pháp được sắp xếp trên không, có tác dụng ngăn cản tuyết rơi xuống.
Cùng lúc đó, trừ những người đang loay hoay với trận pháp trên bầu trời ra, một số lượng lớn tu sĩ của các môn phái và gia tộc tu chân đã bắt đầu đi vào các thành trì và đồng bằng. Công việc của bọn họ, là quét sạch tuyết.
Lấy pháp lực để dọn tuyết thì hiệu quả rất thấp. Những bông tuyết đối với pháp lực dao động, có sự mẫn cảm kỳ diệu. Vì vậy những tu sĩ này phải dùng cơ thể mà đã từ lâu rồi chưa hoạt động mạnh như vậy, để bắt đầu dọn tuyết.
Nếu tu sĩ đã hành động, người bình thường tất nhiên cũng sẽ không được nhàn rỗi. Hoàng đế thường nhân trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái, rõ ràng đã nhận được ý chỉ của tiên trưởng. Vì vậy một số lượng lớn quân sĩ phàm nhân, bắt đầu xông ra dọn tuyết.
Vì lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái rất lớn, nên không chỉ quân đội của phàm nhân phải dọn tuyết, cho dù dân chúng ở trong tất cả thành trì cũng bị bắt buộc phải đi dọn dẹp. Đại Ngưu cũng là một trong số đó.
Những lão già vào tuổi xế chiều, cũng không tránh khỏi chuyện này. Nhưng tên Vương Gia vẫn hiếu kính với hắn đã ra lệnh, nên cũng chẳng ai dám đến làm phiền Vương Lâm.
Công việc dọn dẹp tuyết cứ liên tục trong mấy tháng. Đại Ngưu đã bị bắt đi Phương Nam. Tất cả thành trì trong lãnh thổ Liên Minh Tứ phái hoàn toàn yên ắng. Trừ một số người có thân phận cao quý, tất cả mọi người đều bị bắt ra biên giới để dọn tuyết.
Trong đợt dọn tuyết này, mặc kệ phụ nữ và trẻ em, cũng bị cưỡng bức phải đi. Trước khi Đại Ngưu đi, Vương Lâm dựa vào tình cảm hơn ba mươi năm, đưa cho hắn một tấm gỗ điêu khắc nhỏ, để hắn đeo lên người đề phòng chuyện không may.
Còn vợ của hắn, Vương Lâm cũng tặng cho một miếng gỗ giống như vậy. Tác dụng của miếng gỗ là tỏa ra hơi ấm để đề phòng cơ thể bị đông cứng.
Đợt này vốn là giai đoạn chiến đấu của tu sĩ, người bình thường trong Liên Minh Tứ Phái là nhóm người đầu tiên chịu khổ. Nhưng phàm nhân thậm chí còn không biết nguyên nhân tuyết rơi. Bọn họ chỉ vì không muốn quê hương mình chịu nạn tuyết, mà đành phải đạp chân tiến vào trong gió tuyết vô tình.
Toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mỗi một đoạn, tuyết lại được đắp lên tạo thành một ngọn núi lớn. Tất cả tuyết đều bị xếp đống trên những ngọn núi đó. Sau đó, nó lại được một số tu sĩ sử dụng thần thông động tay vào, khiến cho độ cao lại dần tăng.
Tất cả hoa màu trong ruộng đồng đều bị tuyết bao phủ nên chẳng thể thu hoạch lấy một hạt.
Mỗi ngày đều có rất nhiều phàm nhân bị chết cóng. Mỗi ngày đều có một số ngôi nhà bị tuyết đè sập… ….
Đây là một tai họa!
Một buổi sáng Vương Lâm đi ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy tuyết ở trên mặt đất mặc dù được dọn sạch nhưng bông tuyết vẫn còn rơi trên đường. Trên bầu trời gió tuyết tuy đã bớt đi nhưng vẫn còn.
Mấy ngày trước Chu Vũ Thái lại sử dụng ngọc giản. Mục đích của hắn cũng không có gì khác ngoài mời Vương Lâm gia nhập vào Liên Minh Tứ Phái. Rồi đem tất cả những hành động đang được tiến hành và một số chuyện bí mật động trời trong những ngày gần đây của Liên Minh Tứ Phái nói hết ra.
Qua đợt dọn tuyết trên toàn quốc, tuyết đọng trên lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái đã giảm đi rất nhiều. Nhưng lại tạo ra rất nhiều ngọn núi tuyết chọc thẳng vào tầng mây.
Trừ lần đó ra thì tất cả tu sĩ trên lãnh thổ nhận được lời mời của Liên Minh Tứ Phái đều sôi nổi gia nhập, cùng nhau chống lại cuộc đại chiến kế tiếp.
Nhưng Chu Vũ Thái cũng đưa ra điểm nghi hoặc. Dựa theo thông lệ của tu sĩ Tuyết Vực ngày xưa, thì bọn tuyệt đối không làm ra chuyện giống bây giờ khiến cho tuyết rơi xuống liên tục mấy tháng. Bình thường bọn họ chỉ để tuyết rơi mười ngày, sau đó sẽ tấn công. Bởi vì trong lúc tu sĩ chiến đấu, đều cố gắng kiềm chế, không được quấy nhiễu đến phàm nhân, Bởi đây là quy định của Chu Tước quốc.
/2085
|