Chỉ thấy bên dưới nữ tử áo trắng, phía trên mặt đất đột nhiên lóe ra hào quang bảy màu. Một cánh cửa cực lớn yên lặng xuất hiện, tu sĩ Hóa Thần của Liên Minh Tứ Phái lần lượt đi ra.
Văn sĩ trung niên và bà lão của Bạch Vân Tông hiển nhiên cũng ở trong đó. Chỉ có điều, lão già áo xanh nắm giữ Tuế Nguyệt ý cảnh không có trong này.
Trong đó có bốn lão già rất đáng chú ý. Bốn người này trông như vừa mới từ trong quan tài đi ra, trên mặt toàn những nếp nhăn. Bốn người họ chính là bốn Đại trưởng lão hộ phái của tứ phái liên minh.
Bốn người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những tòa tháp băng tuyết một cái. Trong đó, một lão già bỗng nhiên cởi thắt lưng áo. Bắp thịt trên cơ thể gầy nhom của hắn điên cuồng phồng lên, truyền ra những tiếng lục bục. Khớp xương cũng lập tức phình lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt theo sự tăng trưởng của cơ thể lập tức biến mất hoàn toàn.
Gần như trong chớp mắt, cả người hắn từ một lão già gầy nhom bỗng hóa thành một trung niên tướng mạo uy nghiêm. Người này ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng, cao giọng nói:
- Tại hạ là Chú Vân tu sĩ của Hắc Hồn Phái, phải chăng các hạ là Hồng Diệp đạo hữu của Tuyết Vực quốc?
Người tên Hồng Diệp lão già nói tới chính là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực được Chu Tước quốc mời chào, chỉ trong trăm năm mà đã đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, là một thiên tài tuyệt thế.
Nữ tử áo trắng kia ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng nói :
- Hóa ra các hạ là Chú Vân, một trong tám vị tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ của tứ phái liên minh.
Chú Vân khẽ nhíu lông mày. Câu trả lời của nàng này dĩ nhiên không đúng với câu hỏi. Nhưng giờ phút này, nếu nữ tử đã không trả lời, ánh mắt hắn lạnh lùng, tay phải liền vung lên phía trước.
Động tác này không chỉ là tín hiệu khai chiến, mà đồng thời cũng là ra hiệu cho người của tứ phái liên minh chuẩn bị thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.
Chú Vân không thể đợi nữa, mặc kệ nàng có phải là Hồng Điệp hay không, hắn vẫn phải đánh cuộc một lần!
Hóa Thần tu sĩ của các phái bên cạnh hắn thân mình cũng khẽ động, xông lên giữa không trung.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng lộ ra một tia khinh miệt. Chỉ thấy từ trên những tòa tháp băng tuyết kia có một đám tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực nhanh chóng đi ra. Hai bên phát động một cuộc chiến đỉnh cao.
Dưới sức mạnh của một đám tu sĩ bản lãnh cao cường, toàn bộ vùng đất trong tứ phái liên minh lập tức trời long đất lở, phong vân biến sắc. Mỗi một tu sĩ Hóa Thần kỳ đều có sức mạnh dời non lấp biển. Từng trận pháp lực chấn động, rất nhiều tu sĩ bậc thấp chậm rãi tản ra. Bất kể là tu sĩ của tứ phái liên minh hay Tuyết Vực, chỉ cần bị những trận pháp lực này chạm vào, lập tức nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.
Hai bên chiến đấu chia làm hai bộ phận. Một bộ phận là Hóa Thần kỳ tu sĩ chém giết dưới mặt đất, một bộ phận là Hóa Thần tu sĩ chiến đấu giữa không trung.
Vương Lâm đến giờ đã nhìn thấy trận chiến này đang đi đến hồi kịch liệt nhất. Hắn giấu mình trong đỉnh núi tuyết, nhìn những tu sĩ Hóa Thần kỳ mà hắn chưa thể với tới, cẩn thận quan sát những thần thông ẩn chứa ý cảnh của họ.
Hóa Thần kỳ tu sĩ chiến đấu thường không giới hạn ở một nơi, bọn họ rong ruổi ngàn dặm. Không bao lâu sau, Hóa Thần kỳ tu sĩ hai bên đều tản ra bốn phía, lấy toàn bộ tứ phái liên minh làm chiến trường, mở ra cuộc chiến sinh tử.
Nữ tử áo trắng trong mắt càng lộ vẻ khinh miệt, tay phải lại bắt quyết, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ hiện ra trong tay nàng. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh thân thể của nàng bỗng xuất hiện chín điểm sáng.
Những điểm sáng này vừa xuất hiện liền lập tức liên tục lóe lên. Ngay sau đó, chín ảo ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Một trong chín người này là lão già áo xanh có Tuế Nguyệt ý cảnh bên trong Bạch Vân Tông.
Chín người này vừa mới xuất hiện, nữ tử áo trắng kia lập tức sắc mặt lộ vẻ khó coi. Nàng hừ nhẹ một tiếng, tay phải khẽ phất, lấy ra một chiếc quạt được làm từ bảy chiếc lông chim lớn.
Ánh mắt nữ tử này chợt lóe lên, một chiếc lông trên cây quạt trong tay lập tức tự động tách ra. Chiếc lông vừa tách ra lập tức cuộn tròn lại, hóa thành một làn khói nhẹ. Bên trong làn khói bỗng nhiên hình thành một thân ảnh thật lớn. Thân ảnh này dường như là một nữ tử thân thể hấp dẫn nhưng thật ra chỉ là một bóng đen.
Nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, lập tức chín người vây quanh nữ tử bỗng bắt đầu chấn động, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể thì không rời khỏi nửa bước.
Cùng lúc đó, chín người nhất tề quát một tiếng, chín đạo ý cảnh khác nhau bắt đầu công kích như một làn sóng dữ dội hướng về phía nữ tử.
Lúc này, hễ là tu sĩ của Tuyết Vực nhìn thấy như vậy sắc mặt đều đại biến, muốn xông tới trợ giúp. Nhưng bọn họ đang giao chiến với Hóa Thần kỳ tu sĩ của tứ phái, làm sao có thể để cho họ chạy tới cứu viện cho nữ tử đó được. Tất cả những việc này đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Sắc mặt nữ tử kia cũng lập tức đại biến, cây quạt trong tay phất lên kịch liệt. Thêm một cái lông chim tách ra, nhưng cũng là quá muộn. Sát trận này đã được tứ phái liên minh chuẩn bị từ rất lâu, chuyên môn dùng để đối phó với thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực.
Một khi hôm nay thiên chi kiêu chi nữ bị giết, như vậy cuộc chiến này sẽ có một sự chuyển biến rất lớn. Mất đi tu sĩ có giá trị của Tuyết Vực, Chu Tước quốc sẽ không thể ngồi yên. Tuy nói như vậy có thể khiêu khích khiến Chu Tước quốc nổi giận, nhưng so với hiện tại thì việc mạnh yếu tồn vong của quốc gia vẫn quan trọng hơn.
Lúc này chín người ra tay đồng loạt, những tu sĩ duy trì trận pháp bên trong Tứ phái liên minh đã có vô số người thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất mà chết.
Bọn họ chính là những người phải gánh chịu lực công kích từ cây quạt của nữ tử áo trắng.
Nữ tử này sở dĩ dám một mình đứng trên không trung bởi vì trong tay nàng có cây quạt. Chẳng qua nàng rất tự tin đối với cây bảo phiến được bản ngũ cấp tu chân quốc chế tác này. Sau khi nàng có cây quạt, ngoại trừ sư muội mà nàng vẫn thua kém, mọi Hóa Thần kỳ tu sĩ đều không phải là đối thủ của nàng,
Trong chín người này, có năm người là tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ, bốn người còn lại lần lượt là những người nắm giữ ý cảnh đặc biệt của Tứ Phái. Có thể nói trong sát trận này nếu không phải là tu sĩ Anh Biến Kỳ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Dưới cơn sóng dữ, nữ tử áo trắng không còn sức lực chống cự, thân thể lập tức hóa thành một màn sương máu. Cây quạt kia còn lại hai chiếc lông chim, bị một tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ bắt lấy. Sau đó, chín người hóa thành những điểm sáng, biến mất giữa không trung.
Chín người bọn họ, dưới sự công kích của cây quạt, cũng phải trả giá khá nghiêm trọng. Tu vi mỗi người đều giảm xuống không ít, cần phải bế quan một thời gian dài mới có thể khôi phục.
Đám Hóa Thần tu sĩ của Tuyết Vực thấy như vậy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Nhưng bên trong vẻ phẫn nộ lại không có một chút bi ai mà lại càng thêm điên cuồng, cùng với tứ phái liên minh tiếp tục chiến đấu.
Vương Lâm đã thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh này. Hắn nhăn mày lại, quan sát biểu hiện của tu sĩ Tuyết Vực một chút, cảm thấy sự tình có chút không bình thường.
Thân phận của nữ tử này có lẽ không phải là thiên chi kiêu nữ.
Đúng lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên những cột sáng bảy màu. Số lượng những cột sáng này tổng cộng là một trăm lẻ tám.
Chúng phân bố vào các góc ở tứ phái liên minh, lúc này đồng thời bay lên không trung. Nếu ở trên không nhìn xuống, một trăm lẻ tám cột sáng này hình thành nên một trận pháp lớn giữa trung tâm của tứ phái liên minh.
Trên mặt đất, ở vị trí của cột sáng trên không, đều có vô số tu sĩ khoanh chân ngồi. Tất cả bọn họ hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tu vi linh lực đều dung nhập vào bên trong cột sáng để duy trì sự biến hóa của trận pháp này.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động. Chỉ thấy dãy núi Thiên Vân cổ xưa giữa trung tâm của tứ phái liên minh, tuy hiện tại đã bị băng tuyết bao phủ, nhưng vào lúc này băng tuyết đều từng trận rơi xuống. Trong tiếng ầm ầm, những tầng băng đóng cũng dần vỡ ra. Toàn bộ dãy núi Thiên Vân lúc này, dưới sự kích hoạt của một trăm lẻ tám cột ánh sáng, không ngờ biến thành một con Thương Long dài vạn trượng, chậm rãi nhúc nhích thân mình.
Vô số băng tuyết trên con Thương Long này nhanh chóng rơi xuống. Con Thương Long ngẩng đầu, hai con mắt rất lớn nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực phía trên không trung.
Phía trên con Thương Long có một người đang đứng. Vương Lâm nhận ra hắn đúng là Đại Nhĩ tu sĩ, Chu Võ Thái.
Chu Võ Thái dĩ nhiên có địa vị cao trong Tứ phái liên minh, bởi vì trong thân thể hắn có huyết mạch của Thương Long, thủ hộ của tứ phái liên minh.
Cũng chỉ có hắn, sau khi mở Thương Long đại trận, mới có khả năng khống chế con Thương Long này, tiến hành cuộc chiến bảo vệ quốc gia.
Con Thương Long này bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm. Thanh âm này hóa thành từng đạo sóng không khí truyền ra. Tu sĩ của tứ phái liên minh sau khi nghe thấy tiếng gầm đều phấn chấn hẳn lên.
Theo kế hoạch, tiếng gầm của Thương Long ra hiệu bắt đầu cuộc quyết chiến. Một số lượng tu sĩ rất đông từ trong Tứ Phái bay ra gia nhập chiến trường, cùng với tu sĩ của Tuyết Vực giao chiến.
Văn sĩ trung niên và bà lão của Bạch Vân Tông hiển nhiên cũng ở trong đó. Chỉ có điều, lão già áo xanh nắm giữ Tuế Nguyệt ý cảnh không có trong này.
Trong đó có bốn lão già rất đáng chú ý. Bốn người này trông như vừa mới từ trong quan tài đi ra, trên mặt toàn những nếp nhăn. Bốn người họ chính là bốn Đại trưởng lão hộ phái của tứ phái liên minh.
Bốn người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những tòa tháp băng tuyết một cái. Trong đó, một lão già bỗng nhiên cởi thắt lưng áo. Bắp thịt trên cơ thể gầy nhom của hắn điên cuồng phồng lên, truyền ra những tiếng lục bục. Khớp xương cũng lập tức phình lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt theo sự tăng trưởng của cơ thể lập tức biến mất hoàn toàn.
Gần như trong chớp mắt, cả người hắn từ một lão già gầy nhom bỗng hóa thành một trung niên tướng mạo uy nghiêm. Người này ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng, cao giọng nói:
- Tại hạ là Chú Vân tu sĩ của Hắc Hồn Phái, phải chăng các hạ là Hồng Diệp đạo hữu của Tuyết Vực quốc?
Người tên Hồng Diệp lão già nói tới chính là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực được Chu Tước quốc mời chào, chỉ trong trăm năm mà đã đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, là một thiên tài tuyệt thế.
Nữ tử áo trắng kia ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng nói :
- Hóa ra các hạ là Chú Vân, một trong tám vị tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ của tứ phái liên minh.
Chú Vân khẽ nhíu lông mày. Câu trả lời của nàng này dĩ nhiên không đúng với câu hỏi. Nhưng giờ phút này, nếu nữ tử đã không trả lời, ánh mắt hắn lạnh lùng, tay phải liền vung lên phía trước.
Động tác này không chỉ là tín hiệu khai chiến, mà đồng thời cũng là ra hiệu cho người của tứ phái liên minh chuẩn bị thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.
Chú Vân không thể đợi nữa, mặc kệ nàng có phải là Hồng Điệp hay không, hắn vẫn phải đánh cuộc một lần!
Hóa Thần tu sĩ của các phái bên cạnh hắn thân mình cũng khẽ động, xông lên giữa không trung.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng lộ ra một tia khinh miệt. Chỉ thấy từ trên những tòa tháp băng tuyết kia có một đám tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực nhanh chóng đi ra. Hai bên phát động một cuộc chiến đỉnh cao.
Dưới sức mạnh của một đám tu sĩ bản lãnh cao cường, toàn bộ vùng đất trong tứ phái liên minh lập tức trời long đất lở, phong vân biến sắc. Mỗi một tu sĩ Hóa Thần kỳ đều có sức mạnh dời non lấp biển. Từng trận pháp lực chấn động, rất nhiều tu sĩ bậc thấp chậm rãi tản ra. Bất kể là tu sĩ của tứ phái liên minh hay Tuyết Vực, chỉ cần bị những trận pháp lực này chạm vào, lập tức nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.
Hai bên chiến đấu chia làm hai bộ phận. Một bộ phận là Hóa Thần kỳ tu sĩ chém giết dưới mặt đất, một bộ phận là Hóa Thần tu sĩ chiến đấu giữa không trung.
Vương Lâm đến giờ đã nhìn thấy trận chiến này đang đi đến hồi kịch liệt nhất. Hắn giấu mình trong đỉnh núi tuyết, nhìn những tu sĩ Hóa Thần kỳ mà hắn chưa thể với tới, cẩn thận quan sát những thần thông ẩn chứa ý cảnh của họ.
Hóa Thần kỳ tu sĩ chiến đấu thường không giới hạn ở một nơi, bọn họ rong ruổi ngàn dặm. Không bao lâu sau, Hóa Thần kỳ tu sĩ hai bên đều tản ra bốn phía, lấy toàn bộ tứ phái liên minh làm chiến trường, mở ra cuộc chiến sinh tử.
Nữ tử áo trắng trong mắt càng lộ vẻ khinh miệt, tay phải lại bắt quyết, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ hiện ra trong tay nàng. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh thân thể của nàng bỗng xuất hiện chín điểm sáng.
Những điểm sáng này vừa xuất hiện liền lập tức liên tục lóe lên. Ngay sau đó, chín ảo ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Một trong chín người này là lão già áo xanh có Tuế Nguyệt ý cảnh bên trong Bạch Vân Tông.
Chín người này vừa mới xuất hiện, nữ tử áo trắng kia lập tức sắc mặt lộ vẻ khó coi. Nàng hừ nhẹ một tiếng, tay phải khẽ phất, lấy ra một chiếc quạt được làm từ bảy chiếc lông chim lớn.
Ánh mắt nữ tử này chợt lóe lên, một chiếc lông trên cây quạt trong tay lập tức tự động tách ra. Chiếc lông vừa tách ra lập tức cuộn tròn lại, hóa thành một làn khói nhẹ. Bên trong làn khói bỗng nhiên hình thành một thân ảnh thật lớn. Thân ảnh này dường như là một nữ tử thân thể hấp dẫn nhưng thật ra chỉ là một bóng đen.
Nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, lập tức chín người vây quanh nữ tử bỗng bắt đầu chấn động, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể thì không rời khỏi nửa bước.
Cùng lúc đó, chín người nhất tề quát một tiếng, chín đạo ý cảnh khác nhau bắt đầu công kích như một làn sóng dữ dội hướng về phía nữ tử.
Lúc này, hễ là tu sĩ của Tuyết Vực nhìn thấy như vậy sắc mặt đều đại biến, muốn xông tới trợ giúp. Nhưng bọn họ đang giao chiến với Hóa Thần kỳ tu sĩ của tứ phái, làm sao có thể để cho họ chạy tới cứu viện cho nữ tử đó được. Tất cả những việc này đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Sắc mặt nữ tử kia cũng lập tức đại biến, cây quạt trong tay phất lên kịch liệt. Thêm một cái lông chim tách ra, nhưng cũng là quá muộn. Sát trận này đã được tứ phái liên minh chuẩn bị từ rất lâu, chuyên môn dùng để đối phó với thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực.
Một khi hôm nay thiên chi kiêu chi nữ bị giết, như vậy cuộc chiến này sẽ có một sự chuyển biến rất lớn. Mất đi tu sĩ có giá trị của Tuyết Vực, Chu Tước quốc sẽ không thể ngồi yên. Tuy nói như vậy có thể khiêu khích khiến Chu Tước quốc nổi giận, nhưng so với hiện tại thì việc mạnh yếu tồn vong của quốc gia vẫn quan trọng hơn.
Lúc này chín người ra tay đồng loạt, những tu sĩ duy trì trận pháp bên trong Tứ phái liên minh đã có vô số người thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất mà chết.
Bọn họ chính là những người phải gánh chịu lực công kích từ cây quạt của nữ tử áo trắng.
Nữ tử này sở dĩ dám một mình đứng trên không trung bởi vì trong tay nàng có cây quạt. Chẳng qua nàng rất tự tin đối với cây bảo phiến được bản ngũ cấp tu chân quốc chế tác này. Sau khi nàng có cây quạt, ngoại trừ sư muội mà nàng vẫn thua kém, mọi Hóa Thần kỳ tu sĩ đều không phải là đối thủ của nàng,
Trong chín người này, có năm người là tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ, bốn người còn lại lần lượt là những người nắm giữ ý cảnh đặc biệt của Tứ Phái. Có thể nói trong sát trận này nếu không phải là tu sĩ Anh Biến Kỳ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Dưới cơn sóng dữ, nữ tử áo trắng không còn sức lực chống cự, thân thể lập tức hóa thành một màn sương máu. Cây quạt kia còn lại hai chiếc lông chim, bị một tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ bắt lấy. Sau đó, chín người hóa thành những điểm sáng, biến mất giữa không trung.
Chín người bọn họ, dưới sự công kích của cây quạt, cũng phải trả giá khá nghiêm trọng. Tu vi mỗi người đều giảm xuống không ít, cần phải bế quan một thời gian dài mới có thể khôi phục.
Đám Hóa Thần tu sĩ của Tuyết Vực thấy như vậy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Nhưng bên trong vẻ phẫn nộ lại không có một chút bi ai mà lại càng thêm điên cuồng, cùng với tứ phái liên minh tiếp tục chiến đấu.
Vương Lâm đã thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh này. Hắn nhăn mày lại, quan sát biểu hiện của tu sĩ Tuyết Vực một chút, cảm thấy sự tình có chút không bình thường.
Thân phận của nữ tử này có lẽ không phải là thiên chi kiêu nữ.
Đúng lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên những cột sáng bảy màu. Số lượng những cột sáng này tổng cộng là một trăm lẻ tám.
Chúng phân bố vào các góc ở tứ phái liên minh, lúc này đồng thời bay lên không trung. Nếu ở trên không nhìn xuống, một trăm lẻ tám cột sáng này hình thành nên một trận pháp lớn giữa trung tâm của tứ phái liên minh.
Trên mặt đất, ở vị trí của cột sáng trên không, đều có vô số tu sĩ khoanh chân ngồi. Tất cả bọn họ hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tu vi linh lực đều dung nhập vào bên trong cột sáng để duy trì sự biến hóa của trận pháp này.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động. Chỉ thấy dãy núi Thiên Vân cổ xưa giữa trung tâm của tứ phái liên minh, tuy hiện tại đã bị băng tuyết bao phủ, nhưng vào lúc này băng tuyết đều từng trận rơi xuống. Trong tiếng ầm ầm, những tầng băng đóng cũng dần vỡ ra. Toàn bộ dãy núi Thiên Vân lúc này, dưới sự kích hoạt của một trăm lẻ tám cột ánh sáng, không ngờ biến thành một con Thương Long dài vạn trượng, chậm rãi nhúc nhích thân mình.
Vô số băng tuyết trên con Thương Long này nhanh chóng rơi xuống. Con Thương Long ngẩng đầu, hai con mắt rất lớn nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực phía trên không trung.
Phía trên con Thương Long có một người đang đứng. Vương Lâm nhận ra hắn đúng là Đại Nhĩ tu sĩ, Chu Võ Thái.
Chu Võ Thái dĩ nhiên có địa vị cao trong Tứ phái liên minh, bởi vì trong thân thể hắn có huyết mạch của Thương Long, thủ hộ của tứ phái liên minh.
Cũng chỉ có hắn, sau khi mở Thương Long đại trận, mới có khả năng khống chế con Thương Long này, tiến hành cuộc chiến bảo vệ quốc gia.
Con Thương Long này bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm. Thanh âm này hóa thành từng đạo sóng không khí truyền ra. Tu sĩ của tứ phái liên minh sau khi nghe thấy tiếng gầm đều phấn chấn hẳn lên.
Theo kế hoạch, tiếng gầm của Thương Long ra hiệu bắt đầu cuộc quyết chiến. Một số lượng tu sĩ rất đông từ trong Tứ Phái bay ra gia nhập chiến trường, cùng với tu sĩ của Tuyết Vực giao chiến.
/2085
|