Trên đỉnh núi hắn phát hiện ra một động phủ. Đại môn của động phủ này đã vỡ vụn, trong ngoài toàn tro bụi. Nơi đây cũng không phải bí ẩn, Vương Lâm cũng chẳng trông đợi có thể phát hiện ra một động phủ chưa có người vào tìm kiếm.
Động phủ không lớn, chỉ có bảy tám gian thạch thất. Vương Lâm xem xét bên trong một phen, thấy trống rỗng chẳng có vật gì, hẳn là trước đây đã có người tới dọn sạch sẽ.
Trước khi tiến vào động phủ Vương Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng hắn. Hắn vào đây chủ yếu là muốn xem trong động phủ có ẩn chứa chút cấm chế đã bị tàn phá nào không.
Hắn muốn xem cấm chế của tiên nhân rốt cuộc là ra sao, nếu có thể tìm hiểu được một chút thì đối với cảnh giới tổ hợp chín trăm chín mươi chín cấm chế của Cấm Phiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
Sau khi cẩn thận xem xét, hắn phát hiện ra cơ hồ tất cả cấm chế đều đã tiêu tán trong thiên địa. Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối. Trong một gian thạch thất, Vương Lâm mừng rỡ phát hiện có một tia cấm chế còn lưu lại.
Cấm chế này cũng không phải là rất mạnh, chỉ có tác dụng ngăn người khác vào phòng mà thôi. Lúc này tuy rằng đã bị giải khai nhưng trên thạch bích vẫn còn lưu lại một tia khí tức. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bắt đầu nghiên cứu.
Cấm chế của tiên nhân có chút tương tự như thượng cổ cấm chế mà Vương Lâm nắm giữ. Chẳng qua về cấu tạo lại có chút bất đồng. Trên thực tế cấm chế chính là trận pháp, chẳng qua so với trận pháp thì linh hoạt hơn mà thôi.
Ba ngày sau Vương Lâm rời khỏi động phủ đó. Một tia cấm chế đó đã được hắn nhớ rõ trong lòng.
Xuống khỏi ngọn núi, Vương Lâm chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn giật mình. Tất cả cây cối trên núi này cùng với sự xem xét cả hắn đều đã hóa thành tro bụi.
Nhưng hiện tại tro bụi đó lại đang bay giữa không trung, như có một lực lượng thần kỳ đang khiến chúng chậm rãi di động vậy.
Vương Lâm không biểu hiện gì, chậm rãi bay lên. Giữa không trung, hắn vừa bay vừa nhìn xuống, lập tức đôi mắt sững lại.
Ở vị trí này hắn nhìn xuống thấy tro bụi không ngờ lại tạo thành hai chữ!
- Cứu ta!
Vương Lâm nhướng mày.
Tro bụi này sau khi chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm liền phát hiện, ngọn núi này nhìn từ trên cao xuống trông càng giống như một chiếc khóa. Mà động phủ kia lại chính là lỗ khóa.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không tiếp tục điều tra nữa. Nơi này hơi quỷ dị, hắn không muốn dò xét tới cùng.
Trọng yếu nhất là Vương Lâm tin rằng mình không phải là người đầu tiên nhìn thấy sự dị thường của ngọn núi này. Như vậy tại sao đã qua vô số năm mà ngọn núi này vẫn vậy. Vương Lâm càng chẳng muốn dò xét thêm. Thân thể hắn chậm rãi lui lại, bay về phía xa.
Cho dù nơi này có một vị tiên bị khóa trụ, Vương Lâm cũng không thể không quản sống chết mà nảy lòng tham.
Mấy ngày sau, Vương Lâm đã tìm tòi mảnh tiên giới này một lần nữa, vẫn không tìm ra tiên giới chi khí, vì vậy quyết định rời đi, tới mảnh vỡ khác xem xét.
Trước khi đi, Vương Lâm đã nạp đầy linh lực vào Khu thú quyển. Sau đó hắn nhớ tới thanh sam tu sĩ truyền tống tới đây, trầm mặc một chút liền lấy ra chiếc chuông nọ.
Phương pháp rời khỏi mảnh vỡ của tiên giới này Vương Lâm nắm rõ, chính là bay lên cao mãi, tới khi đột phá giới hạn của thiên không thì sẽ trở về dòng chảy phía trong cánh cửa tiên giới. Tiếp tục khi dòng chảy đó sẽ lại tiến vào một mảnh vỡ nào đó của tiên giới.
Nhưng phương pháp thanh sam tu sĩ xuất hiện ở đây cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại là dùng phương thức truyền tống tới đây. Điều này khiến Vương Lâm không khỏi có một suy đoán lớn mật.
Một vài tông phái xa xưa do nhiều lần tiến vào cánh cửa tiên giới nên đã kiến tạo một ít truyền tống trận, có thể để cho môn hạ tới những mảnh vỡ này tìm kiếm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ném chiếc chuông trong tay về phía trước, đồng thời đánh ra vào đạo thủ quyết, luyện hóa một lần nữa. Hai ngày sau, Vương Lâm tính rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ này dù có liều mạng phản kích lúc sắp chết thì cũng đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Nghĩ vậy hắn phất tay phải, chiếc chuông lập tức hóa lớn, sau đó ầm một tiếng, đáy chuông tỏa ra khí bảy màu, chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy bên trong còn lại một chiếc túi trữ vật và một thanh bảo kiếm. Chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, bảo kiếm nọ reo vang một tiếng. Một đạo kiếm khí to như cánh tay ầm ầm phóng tới.
Vương Lâm cười lạnh, điểm một cái. Kiếm khí liền tiêu tán. Bên trong truyền ra một tiếng kêu không cam tâm. Cỗ nguyên thần lực còn sót lại cũng biến mất.
Hóa ra nguyên thần của thanh sam tu sĩ trước khi chết liền nấp trong kiếm, chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng. Nhưng thời gian trôi qua, hắn chậm rãi bị luyện hóa, nguyên thần dần dần không trụ nổi. Một kích trước khi chết này bị Vương Lâm hóa giải nhẹ nhàng, chết trong trứng nước!
Thần thức Vương Lâm lướt qua thanh bảo kiếm cổ phác này, nhất thời động dung, sau đó lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Hắn hít sâu một hơi, thận trọng thu thanh bảo kiếm này vào túi trữ vật.
Bảo kiếm này uy lực cực lớn, điểm đó Vương Lâm sớm đã biết. Nhưng hắn không ngờ được rằng cấu tạo của nó so với Cấm Phiên tuy khác nhau mà lại có cùng công hiệu. Bên trong kiếm khắc họa vô số cấm chế. Những cấm chế này đều mang thuộc tính công kích, do vậy bảo kiếm này mới mạnh mẽ tới vậy.
Vương Lâm xem qua một chút thấy rằng những cấm chế công kích ở bên trong bảo kiếm tuyệt đại bộ phận trước đây hắn chưa từng gặp. Cứ ba cái cấm chế tạo thành một tổ, tổng cộng có ba trăm tổ.
Những cấm chế này hiển nhiên không thể tìm hiểu trong thời gian ngắn được. Vương Lâm đành nén ý niệm lập tức nghiên cứu lại, sau đó cầm lấy túi trữ vật của thanh sam tu sĩ.
Thần thức hắn đảo qua bên trong túi, trên mặt lại một lần nữa lộ vẻ cổ quái.
- Tại tiên giới, giết người đoạt bảo quả thật là hấp dẫn quá!
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài nói.
Trong túi trữ vật chỉ có ba loại vật phẩm, trong đó một là một cái ngọc giản, một cái Vu hồi đỉnh và cuối cùng là cực phẩm linh thạch. Chẳng qua số lượng cực phẩm linh thạch rất lớn, hơn mấy trăm viên.
Mấy trăm viên cực phẩm linh thạch, mặc dù định lực của Vương Lâm rất lớn cũng không khỏi kinh ngạc. Theo tiềm thức hắn nhìn bốn phía xung quanh, lập tức không khỏi mỉm cười tự giễu.
- Xem ra định lực của mình vẫn còn không đủ rồi.
Thực ra cũng khó trách được Vương Lâm. Dù sao khi ở Chu Tước tinh, cực phẩm linh thạch cực kỳ hiếm thấy. Trên thực tế ngay cả tại Đại La phái ở tu chân tinh, cực phẩm linh thạch cũng không nhiều. Chẳng qua Đại La phái là một đại phái ngàn năm, hiển nhiên cũng có ít để dành.
Sau khi xem xong ngọc giản, Vương Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Đại La phái tại tiên giới trải qua nhiều lần ra vào đã tìm được tổng cộng ba mươi bảy mảnh vỡ của tiên giới. Hơn nữa ba mươi bảy mảnh này trong mảnh nào cũng bố trí một truyền tống trận bí mật.
Chẳng qua truyền tống trận dù sao cũng sử dụng bên trong tiên giới, linh thạch tầm thường không thể dùng được, chỉ có thể sử dụng cực phẩm linh thạch. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bên trong túi trữ vật của thanh sam tu sĩ lại có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.
Cũng nhờ vậy, Vương Lâm biết rằng những tu sĩ đã tiến vào nhiều lần đều như Đại La phái, có truyền tống trận. Chỉ có những người lần đầu tới đây hoặc những tu sĩ độc hành mới lựa chọn cách sau khi bay lên rồi từ bên trong dòng chảy đi vào.
Động phủ không lớn, chỉ có bảy tám gian thạch thất. Vương Lâm xem xét bên trong một phen, thấy trống rỗng chẳng có vật gì, hẳn là trước đây đã có người tới dọn sạch sẽ.
Trước khi tiến vào động phủ Vương Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng hắn. Hắn vào đây chủ yếu là muốn xem trong động phủ có ẩn chứa chút cấm chế đã bị tàn phá nào không.
Hắn muốn xem cấm chế của tiên nhân rốt cuộc là ra sao, nếu có thể tìm hiểu được một chút thì đối với cảnh giới tổ hợp chín trăm chín mươi chín cấm chế của Cấm Phiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
Sau khi cẩn thận xem xét, hắn phát hiện ra cơ hồ tất cả cấm chế đều đã tiêu tán trong thiên địa. Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối. Trong một gian thạch thất, Vương Lâm mừng rỡ phát hiện có một tia cấm chế còn lưu lại.
Cấm chế này cũng không phải là rất mạnh, chỉ có tác dụng ngăn người khác vào phòng mà thôi. Lúc này tuy rằng đã bị giải khai nhưng trên thạch bích vẫn còn lưu lại một tia khí tức. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bắt đầu nghiên cứu.
Cấm chế của tiên nhân có chút tương tự như thượng cổ cấm chế mà Vương Lâm nắm giữ. Chẳng qua về cấu tạo lại có chút bất đồng. Trên thực tế cấm chế chính là trận pháp, chẳng qua so với trận pháp thì linh hoạt hơn mà thôi.
Ba ngày sau Vương Lâm rời khỏi động phủ đó. Một tia cấm chế đó đã được hắn nhớ rõ trong lòng.
Xuống khỏi ngọn núi, Vương Lâm chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn giật mình. Tất cả cây cối trên núi này cùng với sự xem xét cả hắn đều đã hóa thành tro bụi.
Nhưng hiện tại tro bụi đó lại đang bay giữa không trung, như có một lực lượng thần kỳ đang khiến chúng chậm rãi di động vậy.
Vương Lâm không biểu hiện gì, chậm rãi bay lên. Giữa không trung, hắn vừa bay vừa nhìn xuống, lập tức đôi mắt sững lại.
Ở vị trí này hắn nhìn xuống thấy tro bụi không ngờ lại tạo thành hai chữ!
- Cứu ta!
Vương Lâm nhướng mày.
Tro bụi này sau khi chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm liền phát hiện, ngọn núi này nhìn từ trên cao xuống trông càng giống như một chiếc khóa. Mà động phủ kia lại chính là lỗ khóa.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không tiếp tục điều tra nữa. Nơi này hơi quỷ dị, hắn không muốn dò xét tới cùng.
Trọng yếu nhất là Vương Lâm tin rằng mình không phải là người đầu tiên nhìn thấy sự dị thường của ngọn núi này. Như vậy tại sao đã qua vô số năm mà ngọn núi này vẫn vậy. Vương Lâm càng chẳng muốn dò xét thêm. Thân thể hắn chậm rãi lui lại, bay về phía xa.
Cho dù nơi này có một vị tiên bị khóa trụ, Vương Lâm cũng không thể không quản sống chết mà nảy lòng tham.
Mấy ngày sau, Vương Lâm đã tìm tòi mảnh tiên giới này một lần nữa, vẫn không tìm ra tiên giới chi khí, vì vậy quyết định rời đi, tới mảnh vỡ khác xem xét.
Trước khi đi, Vương Lâm đã nạp đầy linh lực vào Khu thú quyển. Sau đó hắn nhớ tới thanh sam tu sĩ truyền tống tới đây, trầm mặc một chút liền lấy ra chiếc chuông nọ.
Phương pháp rời khỏi mảnh vỡ của tiên giới này Vương Lâm nắm rõ, chính là bay lên cao mãi, tới khi đột phá giới hạn của thiên không thì sẽ trở về dòng chảy phía trong cánh cửa tiên giới. Tiếp tục khi dòng chảy đó sẽ lại tiến vào một mảnh vỡ nào đó của tiên giới.
Nhưng phương pháp thanh sam tu sĩ xuất hiện ở đây cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại là dùng phương thức truyền tống tới đây. Điều này khiến Vương Lâm không khỏi có một suy đoán lớn mật.
Một vài tông phái xa xưa do nhiều lần tiến vào cánh cửa tiên giới nên đã kiến tạo một ít truyền tống trận, có thể để cho môn hạ tới những mảnh vỡ này tìm kiếm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ném chiếc chuông trong tay về phía trước, đồng thời đánh ra vào đạo thủ quyết, luyện hóa một lần nữa. Hai ngày sau, Vương Lâm tính rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ này dù có liều mạng phản kích lúc sắp chết thì cũng đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Nghĩ vậy hắn phất tay phải, chiếc chuông lập tức hóa lớn, sau đó ầm một tiếng, đáy chuông tỏa ra khí bảy màu, chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy bên trong còn lại một chiếc túi trữ vật và một thanh bảo kiếm. Chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, bảo kiếm nọ reo vang một tiếng. Một đạo kiếm khí to như cánh tay ầm ầm phóng tới.
Vương Lâm cười lạnh, điểm một cái. Kiếm khí liền tiêu tán. Bên trong truyền ra một tiếng kêu không cam tâm. Cỗ nguyên thần lực còn sót lại cũng biến mất.
Hóa ra nguyên thần của thanh sam tu sĩ trước khi chết liền nấp trong kiếm, chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng. Nhưng thời gian trôi qua, hắn chậm rãi bị luyện hóa, nguyên thần dần dần không trụ nổi. Một kích trước khi chết này bị Vương Lâm hóa giải nhẹ nhàng, chết trong trứng nước!
Thần thức Vương Lâm lướt qua thanh bảo kiếm cổ phác này, nhất thời động dung, sau đó lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Hắn hít sâu một hơi, thận trọng thu thanh bảo kiếm này vào túi trữ vật.
Bảo kiếm này uy lực cực lớn, điểm đó Vương Lâm sớm đã biết. Nhưng hắn không ngờ được rằng cấu tạo của nó so với Cấm Phiên tuy khác nhau mà lại có cùng công hiệu. Bên trong kiếm khắc họa vô số cấm chế. Những cấm chế này đều mang thuộc tính công kích, do vậy bảo kiếm này mới mạnh mẽ tới vậy.
Vương Lâm xem qua một chút thấy rằng những cấm chế công kích ở bên trong bảo kiếm tuyệt đại bộ phận trước đây hắn chưa từng gặp. Cứ ba cái cấm chế tạo thành một tổ, tổng cộng có ba trăm tổ.
Những cấm chế này hiển nhiên không thể tìm hiểu trong thời gian ngắn được. Vương Lâm đành nén ý niệm lập tức nghiên cứu lại, sau đó cầm lấy túi trữ vật của thanh sam tu sĩ.
Thần thức hắn đảo qua bên trong túi, trên mặt lại một lần nữa lộ vẻ cổ quái.
- Tại tiên giới, giết người đoạt bảo quả thật là hấp dẫn quá!
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài nói.
Trong túi trữ vật chỉ có ba loại vật phẩm, trong đó một là một cái ngọc giản, một cái Vu hồi đỉnh và cuối cùng là cực phẩm linh thạch. Chẳng qua số lượng cực phẩm linh thạch rất lớn, hơn mấy trăm viên.
Mấy trăm viên cực phẩm linh thạch, mặc dù định lực của Vương Lâm rất lớn cũng không khỏi kinh ngạc. Theo tiềm thức hắn nhìn bốn phía xung quanh, lập tức không khỏi mỉm cười tự giễu.
- Xem ra định lực của mình vẫn còn không đủ rồi.
Thực ra cũng khó trách được Vương Lâm. Dù sao khi ở Chu Tước tinh, cực phẩm linh thạch cực kỳ hiếm thấy. Trên thực tế ngay cả tại Đại La phái ở tu chân tinh, cực phẩm linh thạch cũng không nhiều. Chẳng qua Đại La phái là một đại phái ngàn năm, hiển nhiên cũng có ít để dành.
Sau khi xem xong ngọc giản, Vương Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Đại La phái tại tiên giới trải qua nhiều lần ra vào đã tìm được tổng cộng ba mươi bảy mảnh vỡ của tiên giới. Hơn nữa ba mươi bảy mảnh này trong mảnh nào cũng bố trí một truyền tống trận bí mật.
Chẳng qua truyền tống trận dù sao cũng sử dụng bên trong tiên giới, linh thạch tầm thường không thể dùng được, chỉ có thể sử dụng cực phẩm linh thạch. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bên trong túi trữ vật của thanh sam tu sĩ lại có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.
Cũng nhờ vậy, Vương Lâm biết rằng những tu sĩ đã tiến vào nhiều lần đều như Đại La phái, có truyền tống trận. Chỉ có những người lần đầu tới đây hoặc những tu sĩ độc hành mới lựa chọn cách sau khi bay lên rồi từ bên trong dòng chảy đi vào.
/2085
|