(*) Mảnh nhỏ chồng lên nhau
Giờ phút này, sắc mặt của Sất Hổ cũng đại biến, cả người lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn sương đen, đáy lòng than thầm, tự nhủ rằng tên Tằng Ngưu vừa rồi cũng chưa xuất ra toàn lực. Màn sương đen này có lẽ mới chân chính là trọng bảo bảo mệnh của hắn.
- Hồng Điệp đạo hữu, hai người các ngươi đều là do ta mời đến, ngươi nếu vẫn cố ý ra tay, chính là đẩy ta vào thế bất nghĩa! Tại hạ tất nhiên sẽ cùng Tằng huynh cùng kháng cự. Nếu không chết, sau khi trở về nhất định bẩm báo chi tiết lại cho Tập Tổ!
Sất Hổ quát.
Nói xong, từ sau người Sất Hổ xuất hiện một đạo hư ảnh. Đạo hư ảnh này cao hơn mười trượng, như một viễn cổ cự nhân, hai mắt loé lên ánh sáng dày đặc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp.
Hồng Điệp không khỏi có chút do dự. Nàng đánh giá phép thuật của tên Tằng Ngưu này tuyệt không đơn giản, hơn nữa hư ảnh phía sau Sất Hổ dĩ nhiên cũng đã ngưng thật. Nếu mình vẫn cố tình ra tay, mảnh nhỏ này chắc chắn sẽ sụp đổ. Nàng do dự một chút, tay phải khẽ điểm, đoá hoa lập tức dừng lại giữa không trung.
- Được. Sất Hổ, hôm nay coi như nể mặt ngươi, không giết người này nữa!
Nhưng quan tài bằng bạch ngọc kia phải thuộc về ta!
Sất Hổ nhướn mày, đang muốn nói chuyện thì ngay lúc này, Vương Lâm cười lớn.
- Hồng Điệp, ngươi thật sự nghĩ rằng tại hạ không giết được ngươi sao?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không. Giơ cấm chế trong tay lên cao cao nói:
- Chỉ cần ta bắn ra cấm chế trong tay thì mảnh nhỏ của Tiên giới này chắc chắn sẽ tan nát. Hồng Điệp, ngươi có tin hay không?
Sắc mặt của Hồng Điệp lập tức trở nên rất khó coi.
- Tằng huynh, tại hạ làm chủ! Lần này, hết thảy những gì đoạt được trong lần này, chúng ta sẽ cùng nhau phân chia. Như thế nào?
Sất Hổ ôm quyền nói.
- Được! Hết thảy như lời của Sất Hổ huynh!
Vương Lâm mỉm cười. Thực tế nếu hôm nay có thể không dùng đến thiên kiếp thì là tốt nhất. Vật này chỉ có một, hơn nữa sau khi sử dụng, với giới hạn kết cấu của Tiên giới này, chính mình cũng rất khó có thể chạy trốn khi nó sụp đổ. Như vậy thì sẽ không ổn.
Mặt khác, trong lòng Vương Lâm tính toán sau khi rời khỏi Tiên giới, trên Chu Tước tinh, không có những hạn chế như nơi này, mới là thời cơ tốt nhất để kết liễu cô ta!
- Hồng Điệp đạo hữu, mời ngươi thu pháp bảo lại!
Sất Hổ quay đầu sang nhìn Hồng Điệp nói.
Hồng Điệp hừ nhẹ một tiếng, tay phải triệu hồi, đoá hoa bay trở về, cả đoá hoa hồng biến mất ở chỗ mi tâm.
- Tằng Ngưu, quay lại Chu Tước tinh, ngươi dám đánh một trận với ta không?!
Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thốt lên từng chữ một.
Vương Lâm cười lớn, cất cao giọng nói:
- Phụng bồi!
Cấm chế trong tay bị Vương Lâm miết một cái, tiên tan sạch sẽ. Còn màn sương đen trên bầu trời, dưới tâm niệm của hắn cũng ngưng tụ thành hình một cái phễu, hoá thành một thanh Cấm Phiên, bị hắn thu lại vào trong túi trữ vật. Về phần Lôi Oa cũng bị Vương Lâm thu hồi. Chỉ có điều con Lôi Oa này bị thương nghiêm trọng, lộ ra thần thái uể oải. Sát khí trong tâm của Vương Lâm lại thêm nặng.
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Nàng không thể không thừa nhận người này có đủ tư cách để đánh một trận với mình.
Sất Hổ âm thầm thở nhẹ một hơi. Nội tâm hắn cười khổ, nếu sớm biết rằng hai người này từng có ân oán, bản thân mình tuyệt đối sẽ không mời bọn họ tới. Hồng Điệp thì cũng thôi nói đến nhưng Tằng Ngưu, với tu vi Hoá Thần sơ kỳ mà có thể đánh một trận với Hoá Thần hậu kỳ. Một nhân vật như thế chắc chắn không đơn giản, sau này ở Chu Tước tinh nhất định sẽ đạt thành tựu xuất sắc, thậm chí được Chu Tước quốc thu làm đệ tử cũng không phải là không có khả năng.
- Tốt lắm, Hồng Điệp đạo hữu, Tằng Ngưu huynh đệ, hai người các ngươi đi theo ta, nơi ghi chép trong ngọc giản còn cách nơi này một quãng xa.
Sất Hổ thở sâu, ôm quyền nói xong, thân mình hắn khẽ động, bay nhanh về phía trước.
Hồng Điệp cũng không liếc nhìn thêm Vương Lâm lần nữa, hoá thành một vầng mây đỏ, đuổi theo Sất Hổ, song song bay đi, hiển nhiên là không muốn bị bỏ lại phía sau.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia trào phúng, thân mình đi theo phía sau.
- Chung quy vẫn là đạo tâm không vững, trong vòng trăm năm đã Hoá Thần, tuy nói là kỳ tích nhưng vẫn còn nhiều điều tệ đoan. Về mặt tâm tính vẫn kém hơn không ít. Chỉ có mỗi việc bay đi sao phải tính toán trước sau.
Vương Lâm thầm nhủ.
- Với tu vi hiện tại của ta, đánh một trận với nàng, nếu không vận dụng thiên kiếp lực của Cấm Phiên thì không thể có phần thắng. Sinh tử ý cảnh của ta rất khó làm dao động được vô tình ý cảnh sắp đạt đến đại thành của cô ta. Nhưng nếu ta đạt đến Hoá Thần trung kỳ, khi đó sử dụng sinh tử ý cảnh nhất định có thể ảnh hưởng đến cô ta. Dù không vận dụng thiên kiếp lực cũng nắm chắc bảy thành có thể đánh bại cô ra.
Sinh tử ý cảnh của Vương Lâm chính là phát triển từ thiên đạo luân hồi mà ra. Chỉ có điều lấy tu vi Hoá Thần sơ kỳ bây giờ của hắn không thể đem biến hoá của sinh tử hoàn toàn phát huy ra được, dù sao hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ ra thiên đạo mà thôi.
Chỉ khi nào đạt đến Hoá Thần trung kỳ, sinh tử ý cảnh mới được đề thăng lên một cấp bậc cao hơn. Bằng vào uy lực của ý cảnh này chắc chắn có thể đối kháng lại được vô tình ý cảnh của cô ta.
- Trước mắt không biết cô ta đã đạt đến độ tách rời ý cảnh khỏi pháp quyết hay chưa?! Tuy nhiên, với đạo tâm không vững như thế của nàng thì còn chưa đạt đến cảnh giới đó. So sánh ra, bản thân mình còn tiến nhanh hơn một bước!
Vương Lâm thầm nhủ.
Sau khi đạt tới Hoá Thần kỳ, Vương Lâm nhận thấy hết thảy công pháp trên thế gian này, ngoại trừ những thần thông cực kỳ thâm ảo ra, dĩ nhiên đã trở nên vô dụng. Hoá Thần kỳ tu sĩ chỉ cần nhấc tay là đã có thể dẫn phát ra sức mạnh của thiên địa, cho nên vận dụng như thế nào là phải dựa vào lĩnh ngộ ý cảnh của bản thân.
Sinh tử ý cảnh biến hoá đa đoan, nếu nói ra thì chỉ là một chữ biến. Tuy nhiên chỉ một chữ biến này cũng không hề dễ dàng có thể lĩnh ngộ thấu triệt được. Trước mắt, Vương Lâm cũng chỉ mới là nhập môn mà thôi.
Chỉ đến khi nào có thể đem toàn bộ ý cảnh, hết thảy những biến hoá đều ẩn chứa, bao quát trong một pháp thuật, sinh tử ý cảnh mới có thể xem như đạt đến đại thành. Vung hai tay lên, biến hoá sinh tử, sử dụng quy tắc thiên địa, thay đổi luân hồi!
Trong khi bay đi, Vương Lâm cẩn thể hồi tưởng lại một trận chiến vừa rồi với Hồng Điệp, rút ra những điều tâm đắc.
Ba người không phải hạng người nhàn nhã, tự nhiên tốc độ bay đi rất nhanh. Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Sất Hổ, đi đến một mảnh nhỏ khác của Tiên giới, ở đó có một ngọn núi lớn.
Ngọn núi này có hình dạng như con rồng. Đầu rồng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, đúng là một nơi như tiên cảnh, rất hiếm gặp.
- Sất Hổ huynh, vì sao địa điểm trong ngọc giản ghi chép tới đến bây giờ vẫn chưa bị người nào phát hiện ra?! Vấn đề này còn cần Sất Hổ huynh giải đáp!
Vương Lâm liếc nhìn ngọn núi một cái, chậm rãi nói.
Sất Hổ đang tại giữa không trung, cười nói:
- Thực không dám dấu, Tằng huynh, sở dĩ tại hạ có thể khẳng định như vậy vì địa điểm của mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại không thể từ lốc xoáy tiến đến được.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hứng thú.
Ánh mắt Hồng Điệp cũng trở nên ngưng trọng, nhìn sang phía Sất Hổ.
Sất Hổ lại cười nói:
- Mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại chính là một nơi cực kỳ hiếm có trong Tiên giới - trùng điệp mãnh nhỏ!
Thần sắc Vương Lâm khẽ động, lập tức hiểu ra. Phần đông các mảnh nhỏ của Tiên giới phân liệt không theo quy tắc nào cả. Chỉ dưới sự cực kỳ trùng hợp, một số ít mảnh nhỏ sinh ra cùng chỗ với nhau, do đó rất khó bị người ta phát hiện ra.
Mặc dù theo lốc xoáy hạ xuống, thì cũng chỉ hạ xuống được mảnh nhỏ thứ nhất bên trên cùng mà thôi. Ai cũng không ngờ được rằng ở bên dưới mảnh nhỏ đó lại còn có mảnh nhỏ khác.
Theo cách này mà nói, thì quả thực có thể đảm bảo không bị ai phát hiện ra.
- Hơn nữa dù là từ mảnh nhỏ đầu tiên cũng không phải có thể tuỳ ý đi vào nơi đó. Hoàn cảnh trong đó, căn bản là không thể chế tạo truyền tống trận nên dù có ai vô ý đi vào cũng rất khó lưu lại.
Sất Hổ cười nói.
Hồng Điệp cười lạnh nói:
- Năm đó Tập Tổ đại nhân làm sao mà phát hiện được?
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này liên quan đến một đại bí mật của Cự Ma tộc, tại hạ không thể tiết lộ được.
Hào quang trong mắt Sất Hổ chợt loé lên nói.
Vương Lâm nhìn ngọn núi hình rồng này, không nói gì cả.
Thân mình Sất Hổ khẽ động, hướng về phía đỉnh ngọn núi bay đi. Rất nhanh, ba người đều đi vào khu vực trên đỉnh núi, hạ xuống trên đầu rồng, thần thức của Sất Hổ đảo qua, nói:
- Tháng trước, tại hạ đã từng đến đây khảo sát qua, truyền tống trận của nơi đây vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Sau khi tiến vào truyền tống trận, liền có thể đến được nơi gần mảnh nhỏ kia nhất.
Nói xong, hắn bước lên, đạp chân xuống một chỗ đất trống, lập tức mặt đất loé lên một tia sáng, thân hình Sất Hổ biến mất tại chỗ.
Hồng Điệp liếc nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt chớp lên, không nói một lời, tiến vào trong trận pháp.
Đợi cho thân ảnh Hồng Điệp biến mất, Vương Lâm mới thong thả giẫm chân xuống, đi vào trong trận pháp.
Giờ phút này, sắc mặt của Sất Hổ cũng đại biến, cả người lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn sương đen, đáy lòng than thầm, tự nhủ rằng tên Tằng Ngưu vừa rồi cũng chưa xuất ra toàn lực. Màn sương đen này có lẽ mới chân chính là trọng bảo bảo mệnh của hắn.
- Hồng Điệp đạo hữu, hai người các ngươi đều là do ta mời đến, ngươi nếu vẫn cố ý ra tay, chính là đẩy ta vào thế bất nghĩa! Tại hạ tất nhiên sẽ cùng Tằng huynh cùng kháng cự. Nếu không chết, sau khi trở về nhất định bẩm báo chi tiết lại cho Tập Tổ!
Sất Hổ quát.
Nói xong, từ sau người Sất Hổ xuất hiện một đạo hư ảnh. Đạo hư ảnh này cao hơn mười trượng, như một viễn cổ cự nhân, hai mắt loé lên ánh sáng dày đặc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp.
Hồng Điệp không khỏi có chút do dự. Nàng đánh giá phép thuật của tên Tằng Ngưu này tuyệt không đơn giản, hơn nữa hư ảnh phía sau Sất Hổ dĩ nhiên cũng đã ngưng thật. Nếu mình vẫn cố tình ra tay, mảnh nhỏ này chắc chắn sẽ sụp đổ. Nàng do dự một chút, tay phải khẽ điểm, đoá hoa lập tức dừng lại giữa không trung.
- Được. Sất Hổ, hôm nay coi như nể mặt ngươi, không giết người này nữa!
Nhưng quan tài bằng bạch ngọc kia phải thuộc về ta!
Sất Hổ nhướn mày, đang muốn nói chuyện thì ngay lúc này, Vương Lâm cười lớn.
- Hồng Điệp, ngươi thật sự nghĩ rằng tại hạ không giết được ngươi sao?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không. Giơ cấm chế trong tay lên cao cao nói:
- Chỉ cần ta bắn ra cấm chế trong tay thì mảnh nhỏ của Tiên giới này chắc chắn sẽ tan nát. Hồng Điệp, ngươi có tin hay không?
Sắc mặt của Hồng Điệp lập tức trở nên rất khó coi.
- Tằng huynh, tại hạ làm chủ! Lần này, hết thảy những gì đoạt được trong lần này, chúng ta sẽ cùng nhau phân chia. Như thế nào?
Sất Hổ ôm quyền nói.
- Được! Hết thảy như lời của Sất Hổ huynh!
Vương Lâm mỉm cười. Thực tế nếu hôm nay có thể không dùng đến thiên kiếp thì là tốt nhất. Vật này chỉ có một, hơn nữa sau khi sử dụng, với giới hạn kết cấu của Tiên giới này, chính mình cũng rất khó có thể chạy trốn khi nó sụp đổ. Như vậy thì sẽ không ổn.
Mặt khác, trong lòng Vương Lâm tính toán sau khi rời khỏi Tiên giới, trên Chu Tước tinh, không có những hạn chế như nơi này, mới là thời cơ tốt nhất để kết liễu cô ta!
- Hồng Điệp đạo hữu, mời ngươi thu pháp bảo lại!
Sất Hổ quay đầu sang nhìn Hồng Điệp nói.
Hồng Điệp hừ nhẹ một tiếng, tay phải triệu hồi, đoá hoa bay trở về, cả đoá hoa hồng biến mất ở chỗ mi tâm.
- Tằng Ngưu, quay lại Chu Tước tinh, ngươi dám đánh một trận với ta không?!
Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thốt lên từng chữ một.
Vương Lâm cười lớn, cất cao giọng nói:
- Phụng bồi!
Cấm chế trong tay bị Vương Lâm miết một cái, tiên tan sạch sẽ. Còn màn sương đen trên bầu trời, dưới tâm niệm của hắn cũng ngưng tụ thành hình một cái phễu, hoá thành một thanh Cấm Phiên, bị hắn thu lại vào trong túi trữ vật. Về phần Lôi Oa cũng bị Vương Lâm thu hồi. Chỉ có điều con Lôi Oa này bị thương nghiêm trọng, lộ ra thần thái uể oải. Sát khí trong tâm của Vương Lâm lại thêm nặng.
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Nàng không thể không thừa nhận người này có đủ tư cách để đánh một trận với mình.
Sất Hổ âm thầm thở nhẹ một hơi. Nội tâm hắn cười khổ, nếu sớm biết rằng hai người này từng có ân oán, bản thân mình tuyệt đối sẽ không mời bọn họ tới. Hồng Điệp thì cũng thôi nói đến nhưng Tằng Ngưu, với tu vi Hoá Thần sơ kỳ mà có thể đánh một trận với Hoá Thần hậu kỳ. Một nhân vật như thế chắc chắn không đơn giản, sau này ở Chu Tước tinh nhất định sẽ đạt thành tựu xuất sắc, thậm chí được Chu Tước quốc thu làm đệ tử cũng không phải là không có khả năng.
- Tốt lắm, Hồng Điệp đạo hữu, Tằng Ngưu huynh đệ, hai người các ngươi đi theo ta, nơi ghi chép trong ngọc giản còn cách nơi này một quãng xa.
Sất Hổ thở sâu, ôm quyền nói xong, thân mình hắn khẽ động, bay nhanh về phía trước.
Hồng Điệp cũng không liếc nhìn thêm Vương Lâm lần nữa, hoá thành một vầng mây đỏ, đuổi theo Sất Hổ, song song bay đi, hiển nhiên là không muốn bị bỏ lại phía sau.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia trào phúng, thân mình đi theo phía sau.
- Chung quy vẫn là đạo tâm không vững, trong vòng trăm năm đã Hoá Thần, tuy nói là kỳ tích nhưng vẫn còn nhiều điều tệ đoan. Về mặt tâm tính vẫn kém hơn không ít. Chỉ có mỗi việc bay đi sao phải tính toán trước sau.
Vương Lâm thầm nhủ.
- Với tu vi hiện tại của ta, đánh một trận với nàng, nếu không vận dụng thiên kiếp lực của Cấm Phiên thì không thể có phần thắng. Sinh tử ý cảnh của ta rất khó làm dao động được vô tình ý cảnh sắp đạt đến đại thành của cô ta. Nhưng nếu ta đạt đến Hoá Thần trung kỳ, khi đó sử dụng sinh tử ý cảnh nhất định có thể ảnh hưởng đến cô ta. Dù không vận dụng thiên kiếp lực cũng nắm chắc bảy thành có thể đánh bại cô ra.
Sinh tử ý cảnh của Vương Lâm chính là phát triển từ thiên đạo luân hồi mà ra. Chỉ có điều lấy tu vi Hoá Thần sơ kỳ bây giờ của hắn không thể đem biến hoá của sinh tử hoàn toàn phát huy ra được, dù sao hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ ra thiên đạo mà thôi.
Chỉ khi nào đạt đến Hoá Thần trung kỳ, sinh tử ý cảnh mới được đề thăng lên một cấp bậc cao hơn. Bằng vào uy lực của ý cảnh này chắc chắn có thể đối kháng lại được vô tình ý cảnh của cô ta.
- Trước mắt không biết cô ta đã đạt đến độ tách rời ý cảnh khỏi pháp quyết hay chưa?! Tuy nhiên, với đạo tâm không vững như thế của nàng thì còn chưa đạt đến cảnh giới đó. So sánh ra, bản thân mình còn tiến nhanh hơn một bước!
Vương Lâm thầm nhủ.
Sau khi đạt tới Hoá Thần kỳ, Vương Lâm nhận thấy hết thảy công pháp trên thế gian này, ngoại trừ những thần thông cực kỳ thâm ảo ra, dĩ nhiên đã trở nên vô dụng. Hoá Thần kỳ tu sĩ chỉ cần nhấc tay là đã có thể dẫn phát ra sức mạnh của thiên địa, cho nên vận dụng như thế nào là phải dựa vào lĩnh ngộ ý cảnh của bản thân.
Sinh tử ý cảnh biến hoá đa đoan, nếu nói ra thì chỉ là một chữ biến. Tuy nhiên chỉ một chữ biến này cũng không hề dễ dàng có thể lĩnh ngộ thấu triệt được. Trước mắt, Vương Lâm cũng chỉ mới là nhập môn mà thôi.
Chỉ đến khi nào có thể đem toàn bộ ý cảnh, hết thảy những biến hoá đều ẩn chứa, bao quát trong một pháp thuật, sinh tử ý cảnh mới có thể xem như đạt đến đại thành. Vung hai tay lên, biến hoá sinh tử, sử dụng quy tắc thiên địa, thay đổi luân hồi!
Trong khi bay đi, Vương Lâm cẩn thể hồi tưởng lại một trận chiến vừa rồi với Hồng Điệp, rút ra những điều tâm đắc.
Ba người không phải hạng người nhàn nhã, tự nhiên tốc độ bay đi rất nhanh. Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Sất Hổ, đi đến một mảnh nhỏ khác của Tiên giới, ở đó có một ngọn núi lớn.
Ngọn núi này có hình dạng như con rồng. Đầu rồng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, đúng là một nơi như tiên cảnh, rất hiếm gặp.
- Sất Hổ huynh, vì sao địa điểm trong ngọc giản ghi chép tới đến bây giờ vẫn chưa bị người nào phát hiện ra?! Vấn đề này còn cần Sất Hổ huynh giải đáp!
Vương Lâm liếc nhìn ngọn núi một cái, chậm rãi nói.
Sất Hổ đang tại giữa không trung, cười nói:
- Thực không dám dấu, Tằng huynh, sở dĩ tại hạ có thể khẳng định như vậy vì địa điểm của mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại không thể từ lốc xoáy tiến đến được.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hứng thú.
Ánh mắt Hồng Điệp cũng trở nên ngưng trọng, nhìn sang phía Sất Hổ.
Sất Hổ lại cười nói:
- Mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại chính là một nơi cực kỳ hiếm có trong Tiên giới - trùng điệp mãnh nhỏ!
Thần sắc Vương Lâm khẽ động, lập tức hiểu ra. Phần đông các mảnh nhỏ của Tiên giới phân liệt không theo quy tắc nào cả. Chỉ dưới sự cực kỳ trùng hợp, một số ít mảnh nhỏ sinh ra cùng chỗ với nhau, do đó rất khó bị người ta phát hiện ra.
Mặc dù theo lốc xoáy hạ xuống, thì cũng chỉ hạ xuống được mảnh nhỏ thứ nhất bên trên cùng mà thôi. Ai cũng không ngờ được rằng ở bên dưới mảnh nhỏ đó lại còn có mảnh nhỏ khác.
Theo cách này mà nói, thì quả thực có thể đảm bảo không bị ai phát hiện ra.
- Hơn nữa dù là từ mảnh nhỏ đầu tiên cũng không phải có thể tuỳ ý đi vào nơi đó. Hoàn cảnh trong đó, căn bản là không thể chế tạo truyền tống trận nên dù có ai vô ý đi vào cũng rất khó lưu lại.
Sất Hổ cười nói.
Hồng Điệp cười lạnh nói:
- Năm đó Tập Tổ đại nhân làm sao mà phát hiện được?
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này liên quan đến một đại bí mật của Cự Ma tộc, tại hạ không thể tiết lộ được.
Hào quang trong mắt Sất Hổ chợt loé lên nói.
Vương Lâm nhìn ngọn núi hình rồng này, không nói gì cả.
Thân mình Sất Hổ khẽ động, hướng về phía đỉnh ngọn núi bay đi. Rất nhanh, ba người đều đi vào khu vực trên đỉnh núi, hạ xuống trên đầu rồng, thần thức của Sất Hổ đảo qua, nói:
- Tháng trước, tại hạ đã từng đến đây khảo sát qua, truyền tống trận của nơi đây vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Sau khi tiến vào truyền tống trận, liền có thể đến được nơi gần mảnh nhỏ kia nhất.
Nói xong, hắn bước lên, đạp chân xuống một chỗ đất trống, lập tức mặt đất loé lên một tia sáng, thân hình Sất Hổ biến mất tại chỗ.
Hồng Điệp liếc nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt chớp lên, không nói một lời, tiến vào trong trận pháp.
Đợi cho thân ảnh Hồng Điệp biến mất, Vương Lâm mới thong thả giẫm chân xuống, đi vào trong trận pháp.
/2085
|