Mức độ bị thương của bản tôn nặng hơn rất nhiều so với Vương Lâm, nhất là một đòn cuối cùng bản tôn chịu đựng bảy thành. Chẳng qua lấy với độ mạnh mẽ của thân thể bản tôn, vết thương này không thể chết người. Nhưng việc bế quan tu luyện là không thể tránh.
Vương Lâm hít mọt hơi thật sâu, tay phải lấy từ trong túi trữ vật ra một quả ngọc giản. Sau khi lưu lại một đạo thần niệm ở trên, hắn vung tay ném mạnh vào hư không. Ngọc giản hóa thành một vệt sáng biến mất.
Làm xong chuyện này, Vương Lâm đi vào gần bảo tháp khoanh chân ngồi xuống rồi đưa một tia thần niệm của Chu Dật ở trong bảo tháp tản ra. Lập tức trong vòng trăm dặm trừ khi có lão quái Vấn đỉnh kỳ, nếu không bất kỳ tu sĩ nào cũng đừng hòng tiến vào. Cứ như vậy Vương Lâm nhắm hai mắt chữa thương.
Ban ngày ánh mặt trời chói mắt chiếu lên thân người Vương Lâm mang cho hắn một tia ấm áp.
Ban đêm ánh trăng dìu dịu chiếu xuống mang đến sự lạnh lẽo.
Những ngày mưa, cơn mưa từ trên trời trút xuống rơi vào trên người Vương Lâm chỉ trong nháy mắt đã làm cho quần áo hắn ướt đẫm.
Ngày tuyết, những bông tuyết đầy trời chậm rãi rơi xuống, khiến cho mặt đất chỉ có một màu trắng, bên cạnh bảo tháp lại có thêm một người tuyết.
Ngày qua đêm lại, mưa gió nóng lạnh, nhưng thân hình Vương Lâm từ đầu đến cuối không hề động đậy. Hắn giống như một lão tăng đã chết, thân thể không có sức sống và thay đổi gì.
Sau trận đấu với trời kia được sáu tháng, lại một lần xuân về hoa nở, nhà lão Chu ở thôn Hạnh Hoa sinh ra một đứa bé gái, đặt tên là Chu Như. Đứa bé gái này vừa sinh ra đã khóc, nhưng không ai biết tiếng khóc này cùng với tiếng khóc trẻ bình thường có gì khác nhau. Thân thể đứa bé gái rất yếu ớt. Cũng may nhà lão Chu ở trong thôn Hạnh Hoa cũng có tiếng, còn có một cửa hàng tạp hóa nên cuộc sống so với những nhà khác cùng thôn tốt hơn rất nhiều.
Ở trên một tòa núi nhỏ cách thôn Hạnh Hoa khoảng trăm dặm có một tòa động phủ. Thiết Nham đã ngồi ở đây sáu tháng. Sáu tháng trước hắn cùng với Lữ Phi nhận được ngọc giản truyền âm của Vương Lâm khiến cho một trong hai người bọn họ đi tới bảo vệ cho Lý Mộ Uyển trước khi hắn xuất quan.
Sau khi thương nghị Thiết Nham đi tới đây. Từ đó tới này, thần thức của hắn vẫn tập trung ở thôn Hạnh Hoa, lặng lẽ bảo vệ.
Việc chữa thương của Vương Lâm vẫn duy trì liên tục, tuyết đọng ngoài bảo tháp đã hóa thành nước thấm vào trong đất. Bổn tôn ở dưới đất mấy ngàn dặm. Trong nửa năm này thân thể hắn chìm xuống ba lần, mỗi lần đều chìm xuống mấy ngàn dặm. Giờ phút này vị trí của bổn tôn đã tương đương với khoảng cách một phần năm quãng đường tiến vào tâm của Chu Tước tinh.
Cổ thần trưởng thành trong chiến đấu, lời này một chút không giả. Thực lực bổn tôn từ lần chiến đấu này đã có dấu hiệu đột phá. Tuy nói là thong thả nhưng cũng đạt tới đỉnh nhị tinh, khoảng cách tới lần lột xác thứ ba đã không còn xa.
Trong nháy mắt lại nửa năm qua đi, Chu Như trong thôn Hạnh Hoa đã một tuổi. Đứa nhỏ khác vào tuổi này tuy không biết nói nhưng cũng đã bập bẹ phát âm, chỉ có điều Chu Như từ trước đến nay vẫn ngậm miệng chưa bao giờ phát ra một thanh âm gì. Vì thế người trong thôn đồn với nhau bé gái này là một người câm điếc.
Có một ngày, ở bên ngoài một truyền tống trận bình thường ở biên giới Sở quốc có một đoàn người đi ra. Trong những người này có nam có nữ, trong đó nổi bật nhất là một người con gái mặt che lụa trắng. Người con gái dáng người yểu điệu, mặt mày tuy có mang vẻ mỏi mệt nhưng có một đôi mắt đẹp như sao sáng khiến cho người ta say mê.
Đi theo phía sau cô gái là một lão già. Lão mặc áo choàng vải ngắn màu xanh, hai mắt lờ mờ không ánh sáng như một người bị bệnh lâu ngày. Nếu Vương Lâm ở đây chắc chắn nhận ra hai người này chính là người mua lục phẩm đan phương ở thành Ma Nghịch năm đó.
Ở bên cạnh hai người có một lão già đầu bạc. Người này đúng là tu sĩ hóa thần họ Hồ của Luyện khí các.
Ở phía sau hắn có ba người, trong đó một người là người quen của Vương Lâm – Khâu Tứ Bình.
Hai người khác là Hứa La cùng một người con gái đẹp tuyệt vời, người con gái này chính là người năm đó đưa ngọc giản tới.
Một đoàn sáu người, sau khi ra truyền tống trận, lão già đầu bạc họ Hồ nhìn qua phương bắc trầm giọng nói:
- Sở quốc, tuy không phải đường tốt nhất để đi vào Tiên di chi địa, nhưng dễ dàng hơn so với Chu quốc.
Người con gái che lụa trắng gật đầu, cung kính nói:
- Tiền bối nói thật đúng. Từ Sở quốc tiến vào Tiên di chi địa, tuy nói là xa nhưng không có trạm kiểm soát ngăn trở, so với Chu quốc thì thuận tiện hơn nhiều.
Thân hình lão già họ Hồ di động bay về phía trước, mọi người vội vàng đuổi kịp. Năm đó sau khi Vương Lâm rời đi, Khâu Tứ Bình thầm suy nghĩ thật lâu sau đó quyết định đi theo lão già họ Hồ hy vọng có một ngày có thể đạt tới Hóa Thần. Mười năm qua tu vi của hắn đích xác cao hơn một ít, nhưng Hóa Thần lại không có hy vọng. Lần này đi Tiên di chi địa, nếu có thể lấy được một món đồ nào, hắn tin tưởng giấc mộng Hóa Thần sẽ thành sự thực.
Người con gái mặc áo lụa trắng trong lòng thầm than. Mười năm nay nàng đi nhiều nơi tìm kiếm tu sĩ Hóa Thần nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng nghĩ đến lão già họ Hồ của Luyện khí các, vì thế nghiến răng giao ra một ít bí mật năm đó chưa nói với Vương Lâm, mới khiến cho ông ta động tâm, đáp ứng đi vào Tiên di chi địa. Sáu người bay về phương bắc, bay qua mấy môn phái cũng không có ai cản trở.
- Lão phu đã trăm năm không tới đất đây, xem ra thay đổi rất nhiều! - Lão già họ Hồ khẽ “a” một tiếng, có vẻ kinh ngạc. Hứa La ở phía sau hắn, cung kính nói:
- Lão tổ! Những năm gần đây ở Sở quốc, thế lực Vân Thiên Tông lớn mạnh, đã liên tục thâu tóm mấy môn phái, thực sự trở thành một phái lớn đứng đầu nước Sở.
Lão già họ Hồ gật đầu nói:
- Vân Thiên Tông lấy luyện đan làm chủ, có thể có thực lực thâu tóm môn phái khác như vậy xem ra tu sĩ Nguyên Anh không ít. Lần này đi Tiên di chi địa trở về, ngươi nhớ đi thu xếp một chút, phái người đi Vân Thiên Tông thu một ít đan dược cần thiết!
Hứa La gật đầu mỉm cười đáp ứng. Hắn nghĩ việc này Vân Thiên Tông chắc chắn sẽ lập tức dâng đan dược lên để cầu bình an.
Trong lúc sáu người đang bay bỗng nhiên ở xa xa một cột ánh sáng phóng lên cao. Ở nơi đây nhìn lại cột ánh sáng to bằng khoảng cánh tay trẻ con. Nhưng phải biết rằng ở đây cách cột sáng rất xa, nếu là tới gần tất nhiên sẽ to lớn vô số lần. Lão già họ Hồ xoay người nhìn về phía cột sáng kia. Với định lực của lão mà giờ phút này cũng phải chấn động. Lão già đứng sau người con gái che lụa trắng hai mắt lập tức lóe sáng, lộ ra một tia khiếp sợ nhìn cột sáng kia. Cột sáng kia đúng là nơi Thông Thiên tháp trung tâm nước Sở.
- Đây là sứ giả của tu chân quốc cấp cao phủ xuống? Mà cho dù là sứ giả của tứ cấp tu chân quốc phủ xuống cũng không có thanh thế như vậy. - Lão già họ Hồ càng xem càng kinh hãi.
Chỉ thấy bốn phía cột sáng kia không ngờ có mấy con Kim long rít gào bay lượng. Ngay sau đó một người thanh niên áo trắng từ trong cột sáng kia từ từ hiện thân. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, mấy con kim long này lập tức rống lên to hơn, thanh âm của nó cho dù ở chỗ sáu người vẫn có thể nghe được rõ ràng. Ngay sau đó, mấy con kim lòng liền xông vào hướng người thanh niên áo trắng, khi chạm vào người đó liền hóa thành từng con kim long in vào trên góc áo người này.
- Sứ giả Chu Tước quốc! - Lão già họ Hồ lập tức vẻ mặt hoảng sợ, hắn gần như lập tức phản ứng lại. Sở quốc sợ là sẽ có chuyện gì rất lớn xảy ra, nếu không chỉ là nước tu chân cấp ba như thế nào có khả năng khiến cho sứ giả Chu Tước quốc phủ xuống!
Đôi mắt đẹp của người con gái che lụa trắng lộ ra một tia kinh hoảng. Lúc này, lão già đi theo sau nàng nhìn như tùy ý tiến lên một bước đứng trước người con gái. Vẻ kinh hoảng trong mắt người con gái chợt lóe qua, chỉ có điều bàn tay ở bên trong áo cũng đang siết chặt, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Ba người Khâu Tứ Bình, Hứa La và thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp kia cũng khiếp sợ. Nhất là Khâu Tứ Bình, hắn ngơ ngác nhìn cột sáng xa xa thì thào:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy người của Chu Tước quốc... Chu Tước quốc...
- Lão tổ! Vì sao, sứ giả Chu Tước quốc phải phủ xuống Sở quốc? - Thiếu nữ hít một hơi thật sâu khẽ hỏi.
- Công Tôn đạo hữu, ngươi thấy thế nào? - Lão già họ Hồ quay đầu nhìn về phía người hầu của người con gái che lụa trắng, lão già mặc áo choàng vải màu xanh.
- Hồ đạo hữu, tại hạ vừa mới tiến vào Hóa Thần, đối với một số chuyện của Chu Tước quốc cũng không biết nhiều. Tuy nhiên ta cho rằng, sứ giả Chu Tước quốc phủ xuống Sở quốc, sợ là có một số việc lớn mà hai chúng ta không biết đã xảy ra. - Lão già chậm rãi nói.
- Nói thừa! - Lão già họ Hồ thầm nói trong lòng, ánh mắt hắn hướng về phía cột sáng.
Đúng lúc này cột sáng kia dần tiêu tan. Chỉ có điều thanh niên áo trắng ở bên trong cột sáng bay nhanh như sao băng về nơi sáu người.
Thân hình người con gái che lụa trắng run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoảng.
Cảnh tượng này lập tức bị lão già họ Hồ nhìn thấy, vẻ mặt hắn không đổi nhưng trong lòng đầy sự nghi hoặc.
Vương Lâm hít mọt hơi thật sâu, tay phải lấy từ trong túi trữ vật ra một quả ngọc giản. Sau khi lưu lại một đạo thần niệm ở trên, hắn vung tay ném mạnh vào hư không. Ngọc giản hóa thành một vệt sáng biến mất.
Làm xong chuyện này, Vương Lâm đi vào gần bảo tháp khoanh chân ngồi xuống rồi đưa một tia thần niệm của Chu Dật ở trong bảo tháp tản ra. Lập tức trong vòng trăm dặm trừ khi có lão quái Vấn đỉnh kỳ, nếu không bất kỳ tu sĩ nào cũng đừng hòng tiến vào. Cứ như vậy Vương Lâm nhắm hai mắt chữa thương.
Ban ngày ánh mặt trời chói mắt chiếu lên thân người Vương Lâm mang cho hắn một tia ấm áp.
Ban đêm ánh trăng dìu dịu chiếu xuống mang đến sự lạnh lẽo.
Những ngày mưa, cơn mưa từ trên trời trút xuống rơi vào trên người Vương Lâm chỉ trong nháy mắt đã làm cho quần áo hắn ướt đẫm.
Ngày tuyết, những bông tuyết đầy trời chậm rãi rơi xuống, khiến cho mặt đất chỉ có một màu trắng, bên cạnh bảo tháp lại có thêm một người tuyết.
Ngày qua đêm lại, mưa gió nóng lạnh, nhưng thân hình Vương Lâm từ đầu đến cuối không hề động đậy. Hắn giống như một lão tăng đã chết, thân thể không có sức sống và thay đổi gì.
Sau trận đấu với trời kia được sáu tháng, lại một lần xuân về hoa nở, nhà lão Chu ở thôn Hạnh Hoa sinh ra một đứa bé gái, đặt tên là Chu Như. Đứa bé gái này vừa sinh ra đã khóc, nhưng không ai biết tiếng khóc này cùng với tiếng khóc trẻ bình thường có gì khác nhau. Thân thể đứa bé gái rất yếu ớt. Cũng may nhà lão Chu ở trong thôn Hạnh Hoa cũng có tiếng, còn có một cửa hàng tạp hóa nên cuộc sống so với những nhà khác cùng thôn tốt hơn rất nhiều.
Ở trên một tòa núi nhỏ cách thôn Hạnh Hoa khoảng trăm dặm có một tòa động phủ. Thiết Nham đã ngồi ở đây sáu tháng. Sáu tháng trước hắn cùng với Lữ Phi nhận được ngọc giản truyền âm của Vương Lâm khiến cho một trong hai người bọn họ đi tới bảo vệ cho Lý Mộ Uyển trước khi hắn xuất quan.
Sau khi thương nghị Thiết Nham đi tới đây. Từ đó tới này, thần thức của hắn vẫn tập trung ở thôn Hạnh Hoa, lặng lẽ bảo vệ.
Việc chữa thương của Vương Lâm vẫn duy trì liên tục, tuyết đọng ngoài bảo tháp đã hóa thành nước thấm vào trong đất. Bổn tôn ở dưới đất mấy ngàn dặm. Trong nửa năm này thân thể hắn chìm xuống ba lần, mỗi lần đều chìm xuống mấy ngàn dặm. Giờ phút này vị trí của bổn tôn đã tương đương với khoảng cách một phần năm quãng đường tiến vào tâm của Chu Tước tinh.
Cổ thần trưởng thành trong chiến đấu, lời này một chút không giả. Thực lực bổn tôn từ lần chiến đấu này đã có dấu hiệu đột phá. Tuy nói là thong thả nhưng cũng đạt tới đỉnh nhị tinh, khoảng cách tới lần lột xác thứ ba đã không còn xa.
Trong nháy mắt lại nửa năm qua đi, Chu Như trong thôn Hạnh Hoa đã một tuổi. Đứa nhỏ khác vào tuổi này tuy không biết nói nhưng cũng đã bập bẹ phát âm, chỉ có điều Chu Như từ trước đến nay vẫn ngậm miệng chưa bao giờ phát ra một thanh âm gì. Vì thế người trong thôn đồn với nhau bé gái này là một người câm điếc.
Có một ngày, ở bên ngoài một truyền tống trận bình thường ở biên giới Sở quốc có một đoàn người đi ra. Trong những người này có nam có nữ, trong đó nổi bật nhất là một người con gái mặt che lụa trắng. Người con gái dáng người yểu điệu, mặt mày tuy có mang vẻ mỏi mệt nhưng có một đôi mắt đẹp như sao sáng khiến cho người ta say mê.
Đi theo phía sau cô gái là một lão già. Lão mặc áo choàng vải ngắn màu xanh, hai mắt lờ mờ không ánh sáng như một người bị bệnh lâu ngày. Nếu Vương Lâm ở đây chắc chắn nhận ra hai người này chính là người mua lục phẩm đan phương ở thành Ma Nghịch năm đó.
Ở bên cạnh hai người có một lão già đầu bạc. Người này đúng là tu sĩ hóa thần họ Hồ của Luyện khí các.
Ở phía sau hắn có ba người, trong đó một người là người quen của Vương Lâm – Khâu Tứ Bình.
Hai người khác là Hứa La cùng một người con gái đẹp tuyệt vời, người con gái này chính là người năm đó đưa ngọc giản tới.
Một đoàn sáu người, sau khi ra truyền tống trận, lão già đầu bạc họ Hồ nhìn qua phương bắc trầm giọng nói:
- Sở quốc, tuy không phải đường tốt nhất để đi vào Tiên di chi địa, nhưng dễ dàng hơn so với Chu quốc.
Người con gái che lụa trắng gật đầu, cung kính nói:
- Tiền bối nói thật đúng. Từ Sở quốc tiến vào Tiên di chi địa, tuy nói là xa nhưng không có trạm kiểm soát ngăn trở, so với Chu quốc thì thuận tiện hơn nhiều.
Thân hình lão già họ Hồ di động bay về phía trước, mọi người vội vàng đuổi kịp. Năm đó sau khi Vương Lâm rời đi, Khâu Tứ Bình thầm suy nghĩ thật lâu sau đó quyết định đi theo lão già họ Hồ hy vọng có một ngày có thể đạt tới Hóa Thần. Mười năm qua tu vi của hắn đích xác cao hơn một ít, nhưng Hóa Thần lại không có hy vọng. Lần này đi Tiên di chi địa, nếu có thể lấy được một món đồ nào, hắn tin tưởng giấc mộng Hóa Thần sẽ thành sự thực.
Người con gái mặc áo lụa trắng trong lòng thầm than. Mười năm nay nàng đi nhiều nơi tìm kiếm tu sĩ Hóa Thần nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng nghĩ đến lão già họ Hồ của Luyện khí các, vì thế nghiến răng giao ra một ít bí mật năm đó chưa nói với Vương Lâm, mới khiến cho ông ta động tâm, đáp ứng đi vào Tiên di chi địa. Sáu người bay về phương bắc, bay qua mấy môn phái cũng không có ai cản trở.
- Lão phu đã trăm năm không tới đất đây, xem ra thay đổi rất nhiều! - Lão già họ Hồ khẽ “a” một tiếng, có vẻ kinh ngạc. Hứa La ở phía sau hắn, cung kính nói:
- Lão tổ! Những năm gần đây ở Sở quốc, thế lực Vân Thiên Tông lớn mạnh, đã liên tục thâu tóm mấy môn phái, thực sự trở thành một phái lớn đứng đầu nước Sở.
Lão già họ Hồ gật đầu nói:
- Vân Thiên Tông lấy luyện đan làm chủ, có thể có thực lực thâu tóm môn phái khác như vậy xem ra tu sĩ Nguyên Anh không ít. Lần này đi Tiên di chi địa trở về, ngươi nhớ đi thu xếp một chút, phái người đi Vân Thiên Tông thu một ít đan dược cần thiết!
Hứa La gật đầu mỉm cười đáp ứng. Hắn nghĩ việc này Vân Thiên Tông chắc chắn sẽ lập tức dâng đan dược lên để cầu bình an.
Trong lúc sáu người đang bay bỗng nhiên ở xa xa một cột ánh sáng phóng lên cao. Ở nơi đây nhìn lại cột ánh sáng to bằng khoảng cánh tay trẻ con. Nhưng phải biết rằng ở đây cách cột sáng rất xa, nếu là tới gần tất nhiên sẽ to lớn vô số lần. Lão già họ Hồ xoay người nhìn về phía cột sáng kia. Với định lực của lão mà giờ phút này cũng phải chấn động. Lão già đứng sau người con gái che lụa trắng hai mắt lập tức lóe sáng, lộ ra một tia khiếp sợ nhìn cột sáng kia. Cột sáng kia đúng là nơi Thông Thiên tháp trung tâm nước Sở.
- Đây là sứ giả của tu chân quốc cấp cao phủ xuống? Mà cho dù là sứ giả của tứ cấp tu chân quốc phủ xuống cũng không có thanh thế như vậy. - Lão già họ Hồ càng xem càng kinh hãi.
Chỉ thấy bốn phía cột sáng kia không ngờ có mấy con Kim long rít gào bay lượng. Ngay sau đó một người thanh niên áo trắng từ trong cột sáng kia từ từ hiện thân. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, mấy con kim long này lập tức rống lên to hơn, thanh âm của nó cho dù ở chỗ sáu người vẫn có thể nghe được rõ ràng. Ngay sau đó, mấy con kim lòng liền xông vào hướng người thanh niên áo trắng, khi chạm vào người đó liền hóa thành từng con kim long in vào trên góc áo người này.
- Sứ giả Chu Tước quốc! - Lão già họ Hồ lập tức vẻ mặt hoảng sợ, hắn gần như lập tức phản ứng lại. Sở quốc sợ là sẽ có chuyện gì rất lớn xảy ra, nếu không chỉ là nước tu chân cấp ba như thế nào có khả năng khiến cho sứ giả Chu Tước quốc phủ xuống!
Đôi mắt đẹp của người con gái che lụa trắng lộ ra một tia kinh hoảng. Lúc này, lão già đi theo sau nàng nhìn như tùy ý tiến lên một bước đứng trước người con gái. Vẻ kinh hoảng trong mắt người con gái chợt lóe qua, chỉ có điều bàn tay ở bên trong áo cũng đang siết chặt, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Ba người Khâu Tứ Bình, Hứa La và thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp kia cũng khiếp sợ. Nhất là Khâu Tứ Bình, hắn ngơ ngác nhìn cột sáng xa xa thì thào:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy người của Chu Tước quốc... Chu Tước quốc...
- Lão tổ! Vì sao, sứ giả Chu Tước quốc phải phủ xuống Sở quốc? - Thiếu nữ hít một hơi thật sâu khẽ hỏi.
- Công Tôn đạo hữu, ngươi thấy thế nào? - Lão già họ Hồ quay đầu nhìn về phía người hầu của người con gái che lụa trắng, lão già mặc áo choàng vải màu xanh.
- Hồ đạo hữu, tại hạ vừa mới tiến vào Hóa Thần, đối với một số chuyện của Chu Tước quốc cũng không biết nhiều. Tuy nhiên ta cho rằng, sứ giả Chu Tước quốc phủ xuống Sở quốc, sợ là có một số việc lớn mà hai chúng ta không biết đã xảy ra. - Lão già chậm rãi nói.
- Nói thừa! - Lão già họ Hồ thầm nói trong lòng, ánh mắt hắn hướng về phía cột sáng.
Đúng lúc này cột sáng kia dần tiêu tan. Chỉ có điều thanh niên áo trắng ở bên trong cột sáng bay nhanh như sao băng về nơi sáu người.
Thân hình người con gái che lụa trắng run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoảng.
Cảnh tượng này lập tức bị lão già họ Hồ nhìn thấy, vẻ mặt hắn không đổi nhưng trong lòng đầy sự nghi hoặc.
/2085
|