Từng làn khí xám cuồn cuộn bốc lên, bốn phía lập tức chìm trong bụi đất. Chờ sau khi màn bụi lắng xuống, chỉ thấy phạm vi mười dặm kia đã hoàn toàn bị chia lìa khỏi mặt đất, bay lơ lửng ở độ cao hơn mười trượng. Bụi đất không ngừng từ đó bay xuống.
Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một chỗ trũng phạm vi mười dặm!
Lúc trước, Vương Lâm khống chế rìu chiến rõ ràng là đào sạch mười dặm nơi đây. Nhờ đó mới khiến cho Vương Lâm có thể bằng vào phép thuật thần thông, mạnh mẽ nhổ nó lên khỏi mặt đất.
Cư dân ở trong phạm vi mười dặm kia giờ phút này phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai. Cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, gần như là phá vỡ sự tưởng tượng của bọn họ.
Thân hình lão già áo xám mềm nhũn suýt tê liệt ngã trên mặt đất. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt hắn xuất hiện càng dày.
- Hắn là người điên… Người từ bên ngoài đến đều là người điên. Không ngờ hắn đào cả nơi được trận pháp bảo hộ ra khỏi lòng đất…
Lúc này thân mình lão già áo trắng cũng phát run. Hắn chẳng thể ngờ được đối phương lại nghĩ ra biện pháp này.
Sự lạnh băng trong mắt Vương Lâm càng đậm. Trận pháp phạm vi mười dặm này hắn không thể phá trong thời gian ngắn, nhưng có thể luyện hóa.
Tay phải hắn giơ lên như cầm lấy vùng đất mười dặm kia, bỗng gầm nhẹ một tiếng rồi ném mạnh về phía trước. Chỉ thấy vùng đất mười dặm đang lơ lửng trên độ cao hơn mười trượng bay đi.
Những tiếng kêu kinh hãi lại vang lên.
Thân hình Vương Lâm lóe như tia chớp bay về phía trước, trực tiếp xuất hiện bên dưới mảnh đất đó. Tay phải hắn nâng lên, lập tức như một người khổng lồ nâng mảnh đất mười dặm cứ từng bước đi về phía trước.
Giờ phút này nếu có người ở gần chắc chắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị mà cả cuộc đời này không thể quên được. Chỉ thấy một thanh niên mặt áo trắng, trên tay nâng mảnh đất rộng hơn mười dặm, dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng xa xa. Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ mấy canh giờ sau liền thấy được thung lũng ở phía xa.
Người trong thung lũng đang dưới sự dẫn đầu của Âu Dương Hoa nhanh chóng đi ra đón Vương Lâm trở về. Bọn họ liếc mắt một cái thấy được mảnh đất mười dặm to lớn được Vương Lâm nâng trên đầu, bên trên khoảng đất được bao phủ bởi một trận pháp có ánh sáng xanh. Tất cả mọi người lập tức liền trợn mắt há mồm.
Ở ngoài thung lũng, tay phải Vương Lâm phất về phía trước lập tức mảnh đất mười dặm bay lên cao.
Vương Lâm xoay người khoanh chân ngồi ở ngoài thung lũng, hai mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Hắn há mồm phun ra hồn phiên. Hồn phiên vừa xuất hiện lập tức mở rộng ra mười trượng, những tiếng gào khóc từ trong đó vọng ra.
Hồn phiên tuy còn không có thập ức hồn phách, nhưng cờ này dù sao cũng là vật báu truyền thừa của Luyện Hồn Tông. Nó vừa xuất hiện lập tức khiến cho tất cả mọi người tu thuật Luyện Hồn trong thung lũng tâm thần chấn động mạnh, một loại cảm giác muốn cúng bái không tự chủ dâng lên trong lòng.
Vương Lâm cầm hồn phiên trong tay, phất phất vài cái. Sáu chủ hồn bao gồm cả tàn hồn của Kỳ lân trong cờ lập tức lao ra hóa thành sáu làn sáng màu đen xuất hiện bốn phía quanh mảnh đất mười dặm.
Cùng lúc đó Vương Lâm lại phun ra một ngụm Nguyên Thần tinh huyết vào trên Hồn phiên khiến cho nó lập tức phình ra dường như vô hạn, trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ mảnh đất kia vào trong.
- Luyện! – Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm hiện lên.
Chỉ thấy cặp mắt sáu hồn phách kia sáng ngời, ngay sau đó chúng phun từ trong miệng ra một ngọn lửa màu tím. Sáu ngọn lửa màu tím rơi xuống mảnh đất mười dặm của bộ lạc kia. Trong nháy mắt nơi này liền bị ngọn lửa bao vây.
Ngọn lửa này chính là tinh hoa bổn mạng của sáu chủ hồn anh biến, uy lực của nó tự nhiên là rất mạnh. Dưới ngọn lửa luyện hóa, những tiếng lửa cháy lốp bốp vang lên.
Ở bên trong vô số tiếng gào thét hoảng sợ vang lên, sau nửa nén hương mảnh đất mười dặm này chỉ còn lại một nửa đỏ rực.
Chẳng qua có trận pháp ánh sáng màu xanh phòng hộ bao trùm lên ngọn lửa này, nên mới không cho nó hòa tan hoàn toàn. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên dữ dội ngoan cường chống cự ngọn lửa xâm nhập, dẫn tới trạng thái giằng co.
Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, rồi đứng lên đi vào trong thung lũng.
- Ngươi đã co đầu rút cổ không ra, ta liền luyện hóa bảy ngày bảy đêm cho đến khi hoàn toàn luyện hóa trận pháp này. Đến lúc đó, tất cả đều trong lòng bàn tay ta!
Dòng máu chảy trong huyết mạch của mỗi người trong thung lũng sôi lên sung sục khi chứng kiến cảnh tượng bên ngoài. Sự kính sợ đối với Vương Lâm đã đạt tới đỉnh. Giờ phút này ngay cả trẻ em trong thung lũng đều coi Vương Lâm như thần linh.
Sau khi mặc kệ việc bên ngoài thung lũng, Vương Lâm đi vào bên trong kêu Âu Dương Hoa mang Thập Tam vào nơi ở của hắn ở sâu trong thung lũng.
Đối với lời nói của Vương Lâm, Âu Dương Hoa luôn luôn nghe theo, hắn không nói hai lời ôm Thập Tam vào phía sâu trong rồi đặt trước người Vương Lâm. Sau đó, hắn cung kính lui ra.
Sắc mặt Thập Tam có chút hồng hào nhưng thủy chung không thức tỉnh. Vương Lâm nhíu mày. Hắn muốn cứu tỉnh Thập Tam không khó, nhưng cho dù có làm cho gã thức tỉnh cũng chỉ là một người tàn phế. Ở thế giới này, người tàn phế không cách nào sống sót.
Trạng thái hiện tại của Thập Tam kinh mạch thân thể đứt từng khúc không thể dung hợp yêu lực nơi đây. Vì vậy một loạt phép thuật thần thông của Vương Lâm không quá thích hợp hắn tu luyện.
Vào lúc này, có thể nói Thập Tam là một người không thể tu hành, trừ phi kinh mạch trong cơ thể hắn lại sinh trưởng một lần nữa. Tuy nhiên điểm này Vương Lâm làm không được, chỉ có loại đan dược nghịch thiên mới đạt được hiệu quả này.
Trầm ngâm chốc lát, một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Trong các loại thần thông hắn biết không phải là không có loại tu luyện nào thích hợp Thập Tam, chẳng qua việc này quá quan trọng nên hắn hơi có chút do dự.
Tu sĩ lấy kinh mạch làm biển cả, tiên linh như trăm sông đổ vào, ở trong cơ thể tự thành một trời đất, lấy nội dẫn ngoại, mượn cảm ngộ mà thành đạo.
Mà Cổ Thần thì lấy da thịt làm trời, gân cốt làm đất, thần làm căn bản cắn nuốt tiên linh trời đất, đạt tới mục đích rèn luyện thể phách. Cái gọi là rèn luyện thể phách, đó là luyện trời luyện đất, lấy thân thể mạnh mẽ mà đánh nát hết thảy đạo tâm, lấy thần của mình vẽ ra đạo trời đất!
Vương Lâm đắn đo suy nghĩ. Bởi nếu đem thuật Cổ Thần truyền thụ cho Thập Tam thì hẳn có thể hoàn toàn thay đổi từ người tàn phế biến thành người mạnh.
Tuy nhiên việc này cũng không chắc chắn. Thân thể của Thập Tam không bằng bản tôn, hắn có tu luyện thành công là không thể biết được. Hơn nữa tu luyện thuật Cổ Thần, với thân thể Thập Tam nếu thất bại chỉ sợ chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Lúc đó, hắn sẽ bị yêu lực điên cuồng dung nhập cơ thể mà phá hủy.
Mặt khác, Cổ thần cắn nuốt linh khí tiên khí, nhưng có cắn nuốt yêu lực hay không cũng không biết. Trầm ngâm hồi lâu, Vương Lâm lắc đầu không hề suy nghĩ việc này. Hai ngón tay phải hắn khép lại, tiên lực trong cơ thể tiêu tan, ngũ giáp yêu tinh mạch vừa chuyển, yêu lực lập tức tràn ngập kinh mạch toàn thân. Lúc này, toàn than hắn lại phát ra yêu khí.
Hai ngón tay hắn như tia chớp điểm lên mi tâm Thập Tam, yêu lực theo đó đi ra, vào trong cơ thể Thập Tam lập tức hóa thành nhiều điểm sáng.
Vương Lâm thu tay lại, nhắm mắt ngồi xuống.
Sau nửa nén hương Thập Tam chậm rãi mở hai mắt. Hắn nhìn bầu trời phía trên thung lũng. Hồi lâu hắn quỳ gối trước mặt Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Loại đau đớn này cũng không phải da thị mà là trong lòng hắn.
Vào phút giây thức tỉnh trong lòng hắn đã hoàn toàn biết rõ, trong cơ thể không còn một chút yêu lực. Giờ phút này hắn so với trước khi tu hành thuật Luyện hồn còn yếu hơn.
Vương Lâm vẫn không mở mắt, Thập Tam quỳ hồi lâu nhìn Vương Lâm rồi dập đầu lạy ba cái. Hắn gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài không hề ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi hắn rời khỏi Vương Lâm mới mở hai mắt, thầm than một tiếng. Tư chất của Thập Tam này xem như tốt nhất trong số những người ở đây, nhất là tu luyện Hồn phiên lại càng có ngộ tính. Nếu không có bất ngờ này, chắc chắn ngày sau hắn sẽ có thành tựu.
Thập Tam về tới căn phòng của mình. Trong thung lũng hắn là một trong số ít người không có vợ con. Cả căn phòng chỉ có một mình hắn. Hắn im lặng ngồi ở trong phòng. Lúc này trên người hắn nhìn không thấy một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Có chăng chỉ là một loại vào tuổi già linh hoạt kỳ ảo.
Một lúc lâu sau hắn khoanh chân ngồi, một lần nữa thử thổ nạp thuật Luyện hồn thường kỳ. Nhưng mỗi lần chỉ cần vừa thổ nạp trong cơ thể lại xuất hiện nỗi đau thấu vào tim phổi. Loại đau đớn này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được. Nhưng hắn lại nhịn xuống, một lần không được thì lại lần nữa, lại chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng.
Chỉ mấy lần thổ nạp, toàn thân quần áo hắn bị mồ hôi ướt đẫm. Thân thể hắn bởi vì đau đớn mà nổi lên vô số gân xanh, ánh mắt hắn lộ ra một tia tuyệt vọng. “Ta không cam lòng!” Hắn hít một hơi thật sâu, không để ý đau nhức lại thổ nạp. Lúc này đây hắn gần như lúc mới hấp thu yêu lực, lập tức cảm giác được toàn thân giống như bị ngọn núi mạnh mẽ đánh vào, phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất hôn mê.
Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một chỗ trũng phạm vi mười dặm!
Lúc trước, Vương Lâm khống chế rìu chiến rõ ràng là đào sạch mười dặm nơi đây. Nhờ đó mới khiến cho Vương Lâm có thể bằng vào phép thuật thần thông, mạnh mẽ nhổ nó lên khỏi mặt đất.
Cư dân ở trong phạm vi mười dặm kia giờ phút này phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai. Cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, gần như là phá vỡ sự tưởng tượng của bọn họ.
Thân hình lão già áo xám mềm nhũn suýt tê liệt ngã trên mặt đất. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt hắn xuất hiện càng dày.
- Hắn là người điên… Người từ bên ngoài đến đều là người điên. Không ngờ hắn đào cả nơi được trận pháp bảo hộ ra khỏi lòng đất…
Lúc này thân mình lão già áo trắng cũng phát run. Hắn chẳng thể ngờ được đối phương lại nghĩ ra biện pháp này.
Sự lạnh băng trong mắt Vương Lâm càng đậm. Trận pháp phạm vi mười dặm này hắn không thể phá trong thời gian ngắn, nhưng có thể luyện hóa.
Tay phải hắn giơ lên như cầm lấy vùng đất mười dặm kia, bỗng gầm nhẹ một tiếng rồi ném mạnh về phía trước. Chỉ thấy vùng đất mười dặm đang lơ lửng trên độ cao hơn mười trượng bay đi.
Những tiếng kêu kinh hãi lại vang lên.
Thân hình Vương Lâm lóe như tia chớp bay về phía trước, trực tiếp xuất hiện bên dưới mảnh đất đó. Tay phải hắn nâng lên, lập tức như một người khổng lồ nâng mảnh đất mười dặm cứ từng bước đi về phía trước.
Giờ phút này nếu có người ở gần chắc chắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị mà cả cuộc đời này không thể quên được. Chỉ thấy một thanh niên mặt áo trắng, trên tay nâng mảnh đất rộng hơn mười dặm, dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng xa xa. Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ mấy canh giờ sau liền thấy được thung lũng ở phía xa.
Người trong thung lũng đang dưới sự dẫn đầu của Âu Dương Hoa nhanh chóng đi ra đón Vương Lâm trở về. Bọn họ liếc mắt một cái thấy được mảnh đất mười dặm to lớn được Vương Lâm nâng trên đầu, bên trên khoảng đất được bao phủ bởi một trận pháp có ánh sáng xanh. Tất cả mọi người lập tức liền trợn mắt há mồm.
Ở ngoài thung lũng, tay phải Vương Lâm phất về phía trước lập tức mảnh đất mười dặm bay lên cao.
Vương Lâm xoay người khoanh chân ngồi ở ngoài thung lũng, hai mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Hắn há mồm phun ra hồn phiên. Hồn phiên vừa xuất hiện lập tức mở rộng ra mười trượng, những tiếng gào khóc từ trong đó vọng ra.
Hồn phiên tuy còn không có thập ức hồn phách, nhưng cờ này dù sao cũng là vật báu truyền thừa của Luyện Hồn Tông. Nó vừa xuất hiện lập tức khiến cho tất cả mọi người tu thuật Luyện Hồn trong thung lũng tâm thần chấn động mạnh, một loại cảm giác muốn cúng bái không tự chủ dâng lên trong lòng.
Vương Lâm cầm hồn phiên trong tay, phất phất vài cái. Sáu chủ hồn bao gồm cả tàn hồn của Kỳ lân trong cờ lập tức lao ra hóa thành sáu làn sáng màu đen xuất hiện bốn phía quanh mảnh đất mười dặm.
Cùng lúc đó Vương Lâm lại phun ra một ngụm Nguyên Thần tinh huyết vào trên Hồn phiên khiến cho nó lập tức phình ra dường như vô hạn, trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ mảnh đất kia vào trong.
- Luyện! – Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm hiện lên.
Chỉ thấy cặp mắt sáu hồn phách kia sáng ngời, ngay sau đó chúng phun từ trong miệng ra một ngọn lửa màu tím. Sáu ngọn lửa màu tím rơi xuống mảnh đất mười dặm của bộ lạc kia. Trong nháy mắt nơi này liền bị ngọn lửa bao vây.
Ngọn lửa này chính là tinh hoa bổn mạng của sáu chủ hồn anh biến, uy lực của nó tự nhiên là rất mạnh. Dưới ngọn lửa luyện hóa, những tiếng lửa cháy lốp bốp vang lên.
Ở bên trong vô số tiếng gào thét hoảng sợ vang lên, sau nửa nén hương mảnh đất mười dặm này chỉ còn lại một nửa đỏ rực.
Chẳng qua có trận pháp ánh sáng màu xanh phòng hộ bao trùm lên ngọn lửa này, nên mới không cho nó hòa tan hoàn toàn. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên dữ dội ngoan cường chống cự ngọn lửa xâm nhập, dẫn tới trạng thái giằng co.
Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, rồi đứng lên đi vào trong thung lũng.
- Ngươi đã co đầu rút cổ không ra, ta liền luyện hóa bảy ngày bảy đêm cho đến khi hoàn toàn luyện hóa trận pháp này. Đến lúc đó, tất cả đều trong lòng bàn tay ta!
Dòng máu chảy trong huyết mạch của mỗi người trong thung lũng sôi lên sung sục khi chứng kiến cảnh tượng bên ngoài. Sự kính sợ đối với Vương Lâm đã đạt tới đỉnh. Giờ phút này ngay cả trẻ em trong thung lũng đều coi Vương Lâm như thần linh.
Sau khi mặc kệ việc bên ngoài thung lũng, Vương Lâm đi vào bên trong kêu Âu Dương Hoa mang Thập Tam vào nơi ở của hắn ở sâu trong thung lũng.
Đối với lời nói của Vương Lâm, Âu Dương Hoa luôn luôn nghe theo, hắn không nói hai lời ôm Thập Tam vào phía sâu trong rồi đặt trước người Vương Lâm. Sau đó, hắn cung kính lui ra.
Sắc mặt Thập Tam có chút hồng hào nhưng thủy chung không thức tỉnh. Vương Lâm nhíu mày. Hắn muốn cứu tỉnh Thập Tam không khó, nhưng cho dù có làm cho gã thức tỉnh cũng chỉ là một người tàn phế. Ở thế giới này, người tàn phế không cách nào sống sót.
Trạng thái hiện tại của Thập Tam kinh mạch thân thể đứt từng khúc không thể dung hợp yêu lực nơi đây. Vì vậy một loạt phép thuật thần thông của Vương Lâm không quá thích hợp hắn tu luyện.
Vào lúc này, có thể nói Thập Tam là một người không thể tu hành, trừ phi kinh mạch trong cơ thể hắn lại sinh trưởng một lần nữa. Tuy nhiên điểm này Vương Lâm làm không được, chỉ có loại đan dược nghịch thiên mới đạt được hiệu quả này.
Trầm ngâm chốc lát, một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Trong các loại thần thông hắn biết không phải là không có loại tu luyện nào thích hợp Thập Tam, chẳng qua việc này quá quan trọng nên hắn hơi có chút do dự.
Tu sĩ lấy kinh mạch làm biển cả, tiên linh như trăm sông đổ vào, ở trong cơ thể tự thành một trời đất, lấy nội dẫn ngoại, mượn cảm ngộ mà thành đạo.
Mà Cổ Thần thì lấy da thịt làm trời, gân cốt làm đất, thần làm căn bản cắn nuốt tiên linh trời đất, đạt tới mục đích rèn luyện thể phách. Cái gọi là rèn luyện thể phách, đó là luyện trời luyện đất, lấy thân thể mạnh mẽ mà đánh nát hết thảy đạo tâm, lấy thần của mình vẽ ra đạo trời đất!
Vương Lâm đắn đo suy nghĩ. Bởi nếu đem thuật Cổ Thần truyền thụ cho Thập Tam thì hẳn có thể hoàn toàn thay đổi từ người tàn phế biến thành người mạnh.
Tuy nhiên việc này cũng không chắc chắn. Thân thể của Thập Tam không bằng bản tôn, hắn có tu luyện thành công là không thể biết được. Hơn nữa tu luyện thuật Cổ Thần, với thân thể Thập Tam nếu thất bại chỉ sợ chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Lúc đó, hắn sẽ bị yêu lực điên cuồng dung nhập cơ thể mà phá hủy.
Mặt khác, Cổ thần cắn nuốt linh khí tiên khí, nhưng có cắn nuốt yêu lực hay không cũng không biết. Trầm ngâm hồi lâu, Vương Lâm lắc đầu không hề suy nghĩ việc này. Hai ngón tay phải hắn khép lại, tiên lực trong cơ thể tiêu tan, ngũ giáp yêu tinh mạch vừa chuyển, yêu lực lập tức tràn ngập kinh mạch toàn thân. Lúc này, toàn than hắn lại phát ra yêu khí.
Hai ngón tay hắn như tia chớp điểm lên mi tâm Thập Tam, yêu lực theo đó đi ra, vào trong cơ thể Thập Tam lập tức hóa thành nhiều điểm sáng.
Vương Lâm thu tay lại, nhắm mắt ngồi xuống.
Sau nửa nén hương Thập Tam chậm rãi mở hai mắt. Hắn nhìn bầu trời phía trên thung lũng. Hồi lâu hắn quỳ gối trước mặt Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Loại đau đớn này cũng không phải da thị mà là trong lòng hắn.
Vào phút giây thức tỉnh trong lòng hắn đã hoàn toàn biết rõ, trong cơ thể không còn một chút yêu lực. Giờ phút này hắn so với trước khi tu hành thuật Luyện hồn còn yếu hơn.
Vương Lâm vẫn không mở mắt, Thập Tam quỳ hồi lâu nhìn Vương Lâm rồi dập đầu lạy ba cái. Hắn gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài không hề ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi hắn rời khỏi Vương Lâm mới mở hai mắt, thầm than một tiếng. Tư chất của Thập Tam này xem như tốt nhất trong số những người ở đây, nhất là tu luyện Hồn phiên lại càng có ngộ tính. Nếu không có bất ngờ này, chắc chắn ngày sau hắn sẽ có thành tựu.
Thập Tam về tới căn phòng của mình. Trong thung lũng hắn là một trong số ít người không có vợ con. Cả căn phòng chỉ có một mình hắn. Hắn im lặng ngồi ở trong phòng. Lúc này trên người hắn nhìn không thấy một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Có chăng chỉ là một loại vào tuổi già linh hoạt kỳ ảo.
Một lúc lâu sau hắn khoanh chân ngồi, một lần nữa thử thổ nạp thuật Luyện hồn thường kỳ. Nhưng mỗi lần chỉ cần vừa thổ nạp trong cơ thể lại xuất hiện nỗi đau thấu vào tim phổi. Loại đau đớn này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được. Nhưng hắn lại nhịn xuống, một lần không được thì lại lần nữa, lại chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng.
Chỉ mấy lần thổ nạp, toàn thân quần áo hắn bị mồ hôi ướt đẫm. Thân thể hắn bởi vì đau đớn mà nổi lên vô số gân xanh, ánh mắt hắn lộ ra một tia tuyệt vọng. “Ta không cam lòng!” Hắn hít một hơi thật sâu, không để ý đau nhức lại thổ nạp. Lúc này đây hắn gần như lúc mới hấp thu yêu lực, lập tức cảm giác được toàn thân giống như bị ngọn núi mạnh mẽ đánh vào, phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất hôn mê.
/2085
|