Với thuật Luyện thể của hắn hoàn toàn không có hiệu quả với khí tức âm hàn, thân hình run lên một cảm giác tê dại lập tức lan ra toàn thân. Nếu không phải hắn cứng cỏi khác thường, giờ phút này chỉ sợ đã sớm nhũn xuống.
Hổ Bào thấy Thập Tam nhảy lên, tự nhiên không cam lòng. Hắn cắn răng rồi nhảy lên trên lưng Văn Thú, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện toàn thân.
Sau khi gắng gượng đứng vững, Hổ Bào cười khổ thầm nhủ Lão tổ quả nhiên quá mạnh, chỉ riêng việc thu phục yêu thú có tu vi thế này, thật sự đáng sợ.
Nhìn biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia tán thưởng. Tâm niệm hắn vừa động Văn Thú lập tức rít lên một tiếng, thân hình như tia chớp mà bay đi.
Một trận gió mạnh mẽ lập tức từ phía trước thổi lên thân thể ba người. Vương Lâm đối với trận gió đó có chút thoải mái.
Về phần Hổ Bào và Thập Tam giống như bị gió lốc thổi, chỉ hơi lơ đễnh cả người sẽ bị thổi đi thật xa.
Thập Tam gầm nhẹ một tiếng, lập tức vận chuyển yêu lực toàn thân, dùng thuật Luyện thể mà chống lại sức gió. Hổ Bào cũng nhắm hai mắt lại thổ nạp yêu lực chống cự trận gió.
Nơi đây cách Cổ Yêu thành khoảng chừng ba ngàn vạn dặm. Với tốc độ của Văn Thú cũng cần phải một ít thời gian mới tới nơi. Vương Lâm lại không sốt ruột nên cũng không lãng phí tiên lực trong cơ thể dùng thuật Đại na di.
Văn Thú bay giữa bầu trời, vô số bộ lạc trên mặt đất nơi nó đi qua đều mở ra trận pháp phòng ngự. Ở trong mắt bọn họ, Văn Thú quá mức mạnh mẽ. Phải biết rằng nó chỉ bằng vào tốc độ liền hình thành khí thế như sấm đánh giữa không trung. Giống như một đạo Thiên lôi giáng xuống, tiếng “ầm ầm” truyền đi xa xa, thanh thế cực kỳ kinh người.
Lúc trước Vương Lâm vừa mới tiến vào Yêu linh chi địa cũng không biết được nơi đây có bộ lạc cùng với trận pháp, hơn nữa trận pháp này có hiệu quả ẩn nấp cho nên chưa từng phát hiện nơi đây có dấu vết của con người. Nhưng hiện tại hắn đối với nơi này đã có hiểu biết nhất định, giờ phút này nhìn xuống, trên đường đi hắn nhìn thấy vô số bộ lạc. Những bộ lạc này có mạnh có yếu, có lớn có nhỏ, số lượng người cũng không giống nhau.
- Nếu là bộ lạc Luyện Hồn của ta có thể cắn nuốt dung hợp tất cả bộ lạc ở Yêu linh chi địa, như vậy hình thành lực lượng chỉ sợ là chín quận Yêu linh cũng phải kinh hãi! - Ánh mắt Vương Lâm lóe ra tia sáng.
Bảy ngày sau thoáng thấy Cổ Yêu thành ở trong mắt. Khi cách Cổ Yêu thành hơn trăm dặm, hắn thu hồi Văn Thú, rồi cùng với Thập Tam và Hổ Bào hạ xuống mặt đất.
Tính cách của Thập Tam vốn trầm ổn, mặc dù cuộc đời hắn đi xa nhất cũng chỉ là đi ra khỏi bộ lạc hơn mấy vạn dặm. Lúc này nơi đây cách bộ lạc ba ngàn vạn dặm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày mình có thể đến nơi đây. Tuy nhiên hắn cũng chỉ hơi kích động liền mạnh mẽ áp chế, mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt, không lộ ra một chút gì trong lòng.
Vẻ mặt này của hắn có vài phần tương tự Vương Lâm. Trên thực tế, bốn năm trước tính cách của Thập Tam không phải thế này. Nhưng bốn năm nay, sự sùng kính đối với Vương Lâm khiến cho hắn trong lúc vô tình cố ý luôn bắt chước Vương Lâm mọi thứ.
Nơi đây là Cổ Yêu thành, một thành trì trong phạm vi vô số dặm của Thiên Yêu quận.
Đối với người của tất cả các bộ lạc mà nói thì Cổ Yêu thành là thánh địa. Đó là nơi không thể khinh nhờn, là nơi ước mơ nhất của mọi người trong cuộc đời.
Tuy nhiên điều này đối với Thập Tam bốn năm trước có lẽ là đúng. Nhưng Thập Tam bây giờ, thiên uy trong mắt hắn là Vương Lâm, thánh địa trong mắt là thung lũng bộ lạc. Ước mơ lớn nhất của hắn là được Vương Lâm khen ngợi!
Về phần Hổ Bào, vẫn còn không so được với Thập Tam. Hắn vừa nhìn thấy Cổ Yêu thành không tự chủ được quỳ gối trên mặt đất, lẳng lặng quỳ lễ.
Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Hắn quay mặt nhìn biểu tình lạnh như băng của Thập Tam không có kích động giống như mình, lại cảm giác được mình quá kém so với người ta. Vì thế hắn hít một hơi thật sâu hướng về Cổ Yêu thành phun một bãi nước bọt, thấp giọng nói vài câu, vẻ kính sợ biến mất thay vào đó là vẻ khinh thường.
Đối với biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, Vương Lâm bật cười. Hắn bước về phía trước một bước cả người như làn khói nhẹ từ từ bay đi.
Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Khoảng cách trăm dặm rất nhanh liền trôi qua, Cổ Yêu thành đã rõ ràng trước mắt.
Cổ Yêu thành có một diện tích khổng lồ, liếc mắt nhìn cơ hồ không thấy cuối. Diện tích rộng lớn của nó từ trước đến giờ Vương Lâm cũng chưa thấy qua. Tuy nhiên sau khi đã từng vượt qua tinh không, trong mắt Vương Lâm đã nhìn thấy vô số tinh cầu, một mảnh tinh vân. Vì vậy mà cho dù ngôi thành này có lớn thế nào, trong mắt hắn cũng nhỏ bé không đáng kể.
Tiến vào thành, Vương Lâm không có thu liễm tiên lực, cứ thong dong, từng bước đi vào.
Cửa phía Bắc thành có rất đông người đi lại nên có thị vệ canh gác.
Vương Lâm biết ở Tu Chân Giới, hết thảy dựa vào thực lực nói chuyện, nếu khiêm tốn quá ngược lại không tốt. Nơi đây người xếp hàng vào thành rất đông, nếu chờ đợi chỉ sợ vài canh giờ còn không thể vào thành.
Hắn cứ thế rẽ đám người mà đi thẳng đến cửa thành. Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau Vương Lâm. So với nét mặt khẩn trương của Hổ Bào thì Thập Tam lạnh như băng, có vẻ chững chạc hơn.
Vương Lâm đột nhiên đi tới cửa thành, đám thị vệ đứng có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Những thị vệ này đều là yêu binh dưới phủ Tả Dực tướng quân của Cổ Yêu thành.
Tu vi mỗi người đều tương đương với tu sĩ Trúc Cơ. Ở trong mắt bọn họ Vương Lâm chỉ như người hoang dã tầm thường, trong cơ thể cũng không có yêu lực.
Nhưng Thập Tam và Hổ Bào phía sau Vương Lâm, yêu lực trong cơ thể cơ thể cuồn cuộn, chắc là phải đạt tới trên ba giáp.
Có thể có người hầu như vậy, trong mắt đám thị vệ Vương Lâm lập tức trở nên thần bí. Tuy nhiên nếu chỉ vậy cũng không đủ để khiến cho bọn họ phá hỏng quy củ.
Lúc Vương Lâm đi vào, một tên thị vệ liền bước ra, hắn mặc áo giáp màu đen trong tay cầm một cây trường thương. Hắn giơ trường thương ra phía trước, lạnh giọng nói:
- Lui ra!
- Láo xược!
Không đợi Vương Lâm nói chuyện, Thập Tam liền tiến lên rồi đấm ra một quyền. Ở trong mắt Thập Tam, Vương Lâm chính là thiên uy, tất cả những người nào vô lễ với Vương Lâm đó là kẻ địch của hắn.
Một quyền này hắn không hề lưu thủ. Thuật Luyện thể Cự Ma Tộc khiến thân thể hắn cứng rắn như tinh thiết. Một quyền của hắn giống như phi kiếm của tu sĩ, khi đánh ra mang theo tiếng rít gió. Thậm chí không gian xung quanh đều hơi vặn vẹo, đánh thẳng tới tên yêu binh thị vệ kia.
Nét mặt của tên yêu binh biến đổi, một quyền của Thập Tam giống như sao băng trong mắt hắn, cũng có một luồng lực lượng kỳ dị ở bên trong. Hắn muốn tránh né nhưng phát hiện thân thể bị một luồng lực vô hình trói buộc giống như đang ở trong nước, cử động rất chậm chạp.
Nhưng người này là người có nhiều kinh nghiệm, đối diện với nguy hiểm, trường thương trong tay hắn lập tức chắn ngang trước người, thân mình lấy tốc độ lớn nhất nhảy lùi về phía sau.
Nắm tay Thập Tam chạm vào trên trường thương, chỉ nghe một tiếng trầm trầm vang lên, trường thương bỗng nhiên rạn nứt, rồi giống như bị một lực lớn phá hủy mà vỡ vụn.
Tên yêu binh thị vệ sắc mặt trắng bệch, tuy nói luồng lực trói buộc biến mất nhưng thân thể hắn cũng bị đẩy lui ra sau mấy bước mới đứng vững, khóe miệng chảy máu tươi.
Nếu không phải có thị vệ khác ở xung quanh lập tức tiến lên đỡ lấy, người này chắc chắn bị thương càng nặng. Ngay cả người đỡ lấy hắn cũng sắc mặt trắng bệch, thân hình run lên hiển nhiên cũng bị lực lượng còn sót làm cho bị thương.
Lúc này thị vệ ở trong ngoài cửa thành tức giận chạy ra, vây quanh mấy người Thập Tam, cũng có thị vệ đi thông báo với cấp trên.
Đoàn người đang ở ngoài cửa chờ vào thành thấy cảnh tượng như vậy đều nhanh chóng tản ra, mà đứng xem náo nhiệt.
- Thập Tam! - Vương Lâm trầm giọng nói.
Thập Tam lập tức tiến lên, bộ dạng cung kính. Mặc dù là Vương Lâm quở mắng, hắn cũng không có lời oán giận.
- Một quyền kia của ngươi là không đúng! - Tiếng nói Vương Lâm trầm thấp. Thập Tam hạ giọng hô “dạ”, khẽ nói:
- Ở trong mắt Thập Tam, bất kỳ người nào bất kính với lão tổ đều là kẻ thù của Thập Tam!
Hổ Bào lặng im đứng bên cạnh. Vừa rồi, hắn không có kích động như Thập Tam, vốn trong lòng hơi có chút hối hận. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt thâm trầm vủa Vương Lâm thì trong lòng nhẹ thở ra, thầm nói: “Cũng may vừa rồi không ra tay, nếu không làm lão tổ không vui vậy thì mất nhiều hơn được.”
Vương Lâm lắc đầu nói:
- Một quyền kia của ngươi, tuy là dùng hết sức nhưng lại chỉ phát huy được bốn phần lực, còn lại đều tiết ra ngoài, chưa làm được khống chế tùy tâm. Nếu không tên Yêu binh kia nếu tiếp nhận, chắc chắn không thể sống sót!
Thập Tam ngẩn người, nhưng lập tức gật đầu, mắt lộ vẻ trầm tư.
Giờ phút này, xung quanh hơn mười tên yêu binh, đều nổi sát khí, cũng không biết ai cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cầm vũ khí trong tay ngưng tụ yêu lực toàn thân tấn công tới ba người bọn Vương Lâm.
Ngoài cửa thành yêu lực tung hoành cát bay bốn phía. Một cỗ sát khí từ trên thân đám yêu binh tản ra. Đám yêu binh này đều là người kinh nghiệm sa trường, nếu thả ra sát khí cho dù người tu vi cao thâm hơn bọn họ, nhưng chênh lệch không quá lớn thì cũng không thể chịu nổi!
- Người xem cho kỹ, thuật luyện thể và pháp lực thần thông tuy khác nhau, nhưng cũng có điểm giống nhau. Ta mặc dù không luyện thể, nhưng một quyền đánh ra cũng có thể đạt hiệu quả như vậy! - Nói xong hắn nắm tay phải, tùy ý đánh về phía trước một đòn.
Một quyền của hắn đánh vào không trung, lập tức từ nắm tay của hắn xuất hiệnmột gợn sóng. Dưới sự khuếch tán của gợn sóng này, tất cả yêu binh xông tới lập tức chậm lại, giống như là bị đông cứng.
Nhưng bất ngờ, sóng gợn khuếch tán với tốc độ cực nhanh, yêu binh xung quanh lập tức bị đẩy bay ngược ra đằng sau, tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc xông lên.
Cả đám yêu binh sắc mặt đều tái nhợt, không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Tay phải Vương Lâm không thu lại mà duỗi bàn tay ra, trong nháy mắt máu tươi của đám yêu binh hóa thành từng giọt máu nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu máu trên tay phải Vương Lâm.
Tay phải hắn vung về phía trước, quả cầu máu này lập tức bay ra như một tia chớp màu đỏ đánh vào tường thành.
Ngay tại thời điểm quả cầu máu hạ xuống, một tiếng “hừ” lạnh từ trong cửa thành truyền ra. Sau đó một thân hình màu hồng, giẫm chân một cái, bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa thành, tay phải người này điểm một cái vào hư không. Chỉ thấy quả cầu máu đến gần tường thành lập tức tan vỡ, một lần nữa hóa thành giọt máu, tản ra xung quanh. Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, khẽ mỉm cười nói:
- Có thể ở nơi này gặp được người đến từ cùng một nơi, khiến tại hạ có chút ngạc nhiên vui mừng.
Vầng sáng đỏ như máu tản đi, lộ ra một người con gái ở bên trong. Nàng vừa xuất hiện, lập tức yêu binh bốn phía đề quỳ một gối xuống, cung kính nói:
- Tham kiến Diêu Nghiêu lĩnh!
Người con gái có đôi mắt phượng, hai đầu lông mày sát nhau, mặc bộ quần áo màu trắng. Mái tóc dài màu đen xõa xuống vai. Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Lâm, đôi mi thanh tú nhíu lại, nói:
- Vương Lâm!
Một tia sáng thoáng xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Hắn đánh giá cẩn thận nàng một chút. Người này lúc trước hắn gặp qua, ở bên ngoài cửa Đông Hải Yêu linh. Lúc đó, nàng độc chiếm một nơi. Đây cũng là nguyên nhân lần trước Vương Lâm để ý. Tu vi của nàng đạt tới Anh biến hậu kỳ, tuy chưa viên mãn nhưng cũng không quá xa.
- Xem ra tên Vương mỗ, ở trên Thiên Vận tinh được không ít người biết đến. - Vương Lâm mỉm cười bước về phía trước một bước. Một bước đi tới này lập tức một luồng khí tức hung ác từ sau lưng Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện như con sóng giận dữ, điên cuồng tản ra bốn phía.
Người con gái áo trắng kia lạnh lùng liếc nhìn Vương Lâm một cái, đôi mày nhíu lại, lui ra sau một bước, bình thản nói:
- Không nghĩ tới ngươi cũng ở tại Thiên Yêu quận. Ngươi tới Cổ Yêu thành này nhất định là muốn giành chức vị để đạt được chiến công. Cuộc chiến của hai chúng ta, không có ý nghĩa! -Nàng nói xong, xoay người đi vào bên trong thành.
Vương Lâm khẽ mỉm cười, bước vào cửa thành, Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Người con gái áo trắng kia bước đi không nhanh, sau khi tiến vào thành cũng không trực tiếp vào trong mà là đi sang bên phải. Nơi đó có một quảng trường, bên trên có một tòa Truyền tống trận thật lớn.
Yêu binh canh gác xung quanh sau khi nhìn thấy người con gái đều quỳ một gối xuống đất, cực kỳ cung kính.
Bước vào trong Truyền tống trận, nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, lạnh như băng nói:
- Ngươi theo ta đi gặp Tả dực Yêu tương. Nơi đây chính là Cổ Yêu thành, cũng là thành của Yêu tương đại nhân. Muốn giành chức vị phải được Yêu tương chấp nhận!
- Được! - Vương Lâm gật đầu cười nói với Thập Tam và Hổ Bào:
- Hai người các ngươi vào thành chờ ta! - Sau đó, hắn đi vào trận pháp.
Ngay lúc hắn đi vào, trận pháp liền mở ra. Trong luồng ánh sáng trắng lóe lên, Vương Lâm và người con gái kia biến mất.
Sau một hồi không thoải mái sau khi truyền tống, Vương Lâm khôi phục bình thường, bắt đầu đánh giá nơi đang đứng. Trước mặt có một tòa kiến trúc rộng lớn cao tới tận mây.
Đây là một tòa cung điện thật lớn. Ở trong cung điện, một pho tượng cao ngất tầng trời. Pho tượng này là một đại hán mặc áo giáp, một luồng khí yêu dị mạnh mẽ từ trên tượng phát ra cuồn cuộn. Toàn bộ bầu trời đều bị yêu lực này làm rối loạn hình thành từng vòng tròn.
Người con gái áo trắng đi ra khỏi trận pháp, lạnh giọng nói:
- Yêu tương đại nhân, ta đã đưa người tới.
Giọng nói vừa dứt, lập tức một tiếng cười sang sảng từ trong cung điện mênh mông truyền ra. Ngay sau đó, trên pho tượng thật lớn kia có một bóng người hạ xuống. Bóng người với tốc độ cực nhanh, nháy mắt tới gần, đứng ở giữa không trung. Người này tướng mạo tầm thường, nhưng có một sự dũng mãnh. Hắn mặc áo choàng tím, hai bàn tay cực to, toàn thân có một sự uy nghiêm. Ánh mắt hắn sáng như sao nhìn về phía Vương Lâm, cười lớn nói:
- Ngươi là người bên ngoài tới, đánh yêu binh của ta ở ngoài thành?
Con ngươi Vương Lâm co lại. Yêu lực toàn thân của đại hán hoàn toàn nội liễm, nếu là người thường không thể phát hiện. Nhưng lấy tu vi của Vương Lâm chỉ liếc mắt liền nhìn ra người này rất mạnh. Yêu lực trong cơ thể hắn chỉ sợ không ít hơn mười vạn giáp. Cũng tức là nói người này tuy là không đạt tới Vấn Đỉnh, nhưng kém không nhiều lắm!
Phải biết rằng, tại Yêu linh chi địa, ba sao bằng một giáp, ba giáp là Trúc Cơ, ba mươi giáp là Kết Đan, ba trăm giáp Nguyên Anh, ba nghìn giáp Hóa Thần, ba vạn giáp Anh Biến, ba mươi vạn giáp Vấn Đỉnh.
- Đúng vậy! - Vương Lâm ngẩng đầu nói một cách thản nhiên.
Ánh mắt đại hán trở nên chăm chú, bước ra mấy bước trong vừa cất tiếng cười to, tay phải bỗng nhiên đánh ra phía trước, miệng quát:
- Được. Vậy để cho bản tướng nhìn ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!
Một quyền của hắn nhanh như tia chớp, nhưng quỷ dị không có tiếng động. Tuy là đánh vào hư không nhưng lại truyền thẳng đến Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm không hề có một chút kinh hoàng, tay áo thong dong vung lên, ngón cái tay phải trực tiếp ấn trên hư không!
- Tịch diệt chỉ! – Một tia sáng lóe lên trong mắt người con gái áo trắng đứng bên.
Một chỉ của Vương Lâm khiến cho phạm vi trăm trượng xung quanh lập tức trở thành một mảnh tĩnh mịch, toàn bộ sức sống giống như bị hút ra ngưng tụ trên ngón cái của hắn.
Trong nháy mắt khi hắn thi triển Tịch Diệt chỉ, khoảng không giữa hắn với đại hán kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ. Vương Lâm lui ra sau ba bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lại nhìn tráng hán đang ở giữa không trung. Lúc này, hắn thu hồi tay phải, ánh mắt như lóe lên một tia chớp, cười nói:
- Tốt! Bản tướng ở giữa không trung, mượn lực cũng là chiếm một ít lợi thế của ngươi. Chỉ dựa vào một chỉ này, ngươi có thể trở thành Trưởng lão bên trong phủ của ta!
Vương Lâm bình thản, lắc đầu nói:
- Chức bên trong, Vương mỗ không cần!
Đại hán nhíu mày, cười nói:
- Sự hiểu biết của ngươi về đất Yêu linh chúng ta lớn hơn tưởng tượng của bản Tướng. Không ngờ biết được chức vụ trong ngoài!
Trong trí nhớ của La Vân, tổ tiên hắn từng lưu lại ghi chép. Tại Yêu linh chi địa, có hai loại chức vụ. Chấp sự, trưởng lão đều là chức vụ bên trong, không có binh quyền. Chỉ có Đô thống, thống lĩnh mới có binh quyền.
- Yêu đế từng có lời, đối với những người từ ngoài đến các ngươi, chỉ cần có đủ tu vi, có thể ban cho chức vụ. Tiểu tử kia, muốn đạt được chức vụ bên ngoài, thì phải xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi. Một chỉ vừa rồi vẫn không đủ!
Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi ngưng thần tĩnh khí, nói:
- Ngươi có thể tiếp tục!
Trong mắt đại hán kia hiện lên một tia tán thưởng. Hắn không nói nưa mà đánh luôn một quyền vào hư không, một quyền vừa chém ra liền nhanh chóng bị thu hồi, tiếp theo lại một quyền.
Tốc độ hắn cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đánh ra mười quyền. Cảnh tượng sụp đổ lập tức xuất hiện. Nhưng lúc này không gian vô cùng ngưng kết, sau mười quyền cũng không hoàn toàn sụp đổ.
- Nếu ngươi tiếp được Thập Băng Chiến Ý này của ta, thì làm Đô thống!
Đại hán hét lớn một tiếng, tay phải quơ một cái giống như xuyên thấu hư vô, trực tiếp chộp vào nơi cảnh tượng sụp đổ rồi vung mạnh một cái, ném về phía Vương Lâm.
Thập Băng Chiến Ý này không có thực chất, nó là từ trong hư không phát tán, dung nhập vào hư vô. Nó tập hợp khí tức toàn bộ yêu lực mười quyền của Tả dực Yêu tương, cùng với sát khí cả đời chinh chiến của hắn.
Thập băng, là có mười lần biến hóa, mười lần sụp đổ, mỗi một lần đều chồng chất lên. Lần sụp đổ thứ mười sẽ đạt tới một trình độ không thể tin nổi. Loại thần thông này dõi mắt toàn bộ Tu Chân Giới cực kỳ hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm gặp phải.
Chỉ trong nháy mắt Thập Băng Chiến Ý truyền tới, Vương Lâm liền nhìn ra manh mối. Hai mắt hắn sáng ngời, lui ra sau mấy bước, dưới chân đạp một cái, cả người giống như cây tùng sừng sững ngàn năm. Hắn cũng không dùng pháp bảo, trên tay phải xuất hiện làn khí xám, bỗng nhiên sử dụng Sát lục tiên quyết.
Cùng lúc đó, ngón trỏ tay phải hắn vươn ra, Hóa Ma chỉ vận chuyển trong cơ thể. Tiên lực trong cơ thể trong nháy mắt nghịch hóa, thành từng đạo ma khí ngưng tụ ở trên ngón trỏ bay đi.
Hổ Bào thấy Thập Tam nhảy lên, tự nhiên không cam lòng. Hắn cắn răng rồi nhảy lên trên lưng Văn Thú, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện toàn thân.
Sau khi gắng gượng đứng vững, Hổ Bào cười khổ thầm nhủ Lão tổ quả nhiên quá mạnh, chỉ riêng việc thu phục yêu thú có tu vi thế này, thật sự đáng sợ.
Nhìn biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia tán thưởng. Tâm niệm hắn vừa động Văn Thú lập tức rít lên một tiếng, thân hình như tia chớp mà bay đi.
Một trận gió mạnh mẽ lập tức từ phía trước thổi lên thân thể ba người. Vương Lâm đối với trận gió đó có chút thoải mái.
Về phần Hổ Bào và Thập Tam giống như bị gió lốc thổi, chỉ hơi lơ đễnh cả người sẽ bị thổi đi thật xa.
Thập Tam gầm nhẹ một tiếng, lập tức vận chuyển yêu lực toàn thân, dùng thuật Luyện thể mà chống lại sức gió. Hổ Bào cũng nhắm hai mắt lại thổ nạp yêu lực chống cự trận gió.
Nơi đây cách Cổ Yêu thành khoảng chừng ba ngàn vạn dặm. Với tốc độ của Văn Thú cũng cần phải một ít thời gian mới tới nơi. Vương Lâm lại không sốt ruột nên cũng không lãng phí tiên lực trong cơ thể dùng thuật Đại na di.
Văn Thú bay giữa bầu trời, vô số bộ lạc trên mặt đất nơi nó đi qua đều mở ra trận pháp phòng ngự. Ở trong mắt bọn họ, Văn Thú quá mức mạnh mẽ. Phải biết rằng nó chỉ bằng vào tốc độ liền hình thành khí thế như sấm đánh giữa không trung. Giống như một đạo Thiên lôi giáng xuống, tiếng “ầm ầm” truyền đi xa xa, thanh thế cực kỳ kinh người.
Lúc trước Vương Lâm vừa mới tiến vào Yêu linh chi địa cũng không biết được nơi đây có bộ lạc cùng với trận pháp, hơn nữa trận pháp này có hiệu quả ẩn nấp cho nên chưa từng phát hiện nơi đây có dấu vết của con người. Nhưng hiện tại hắn đối với nơi này đã có hiểu biết nhất định, giờ phút này nhìn xuống, trên đường đi hắn nhìn thấy vô số bộ lạc. Những bộ lạc này có mạnh có yếu, có lớn có nhỏ, số lượng người cũng không giống nhau.
- Nếu là bộ lạc Luyện Hồn của ta có thể cắn nuốt dung hợp tất cả bộ lạc ở Yêu linh chi địa, như vậy hình thành lực lượng chỉ sợ là chín quận Yêu linh cũng phải kinh hãi! - Ánh mắt Vương Lâm lóe ra tia sáng.
Bảy ngày sau thoáng thấy Cổ Yêu thành ở trong mắt. Khi cách Cổ Yêu thành hơn trăm dặm, hắn thu hồi Văn Thú, rồi cùng với Thập Tam và Hổ Bào hạ xuống mặt đất.
Tính cách của Thập Tam vốn trầm ổn, mặc dù cuộc đời hắn đi xa nhất cũng chỉ là đi ra khỏi bộ lạc hơn mấy vạn dặm. Lúc này nơi đây cách bộ lạc ba ngàn vạn dặm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày mình có thể đến nơi đây. Tuy nhiên hắn cũng chỉ hơi kích động liền mạnh mẽ áp chế, mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt, không lộ ra một chút gì trong lòng.
Vẻ mặt này của hắn có vài phần tương tự Vương Lâm. Trên thực tế, bốn năm trước tính cách của Thập Tam không phải thế này. Nhưng bốn năm nay, sự sùng kính đối với Vương Lâm khiến cho hắn trong lúc vô tình cố ý luôn bắt chước Vương Lâm mọi thứ.
Nơi đây là Cổ Yêu thành, một thành trì trong phạm vi vô số dặm của Thiên Yêu quận.
Đối với người của tất cả các bộ lạc mà nói thì Cổ Yêu thành là thánh địa. Đó là nơi không thể khinh nhờn, là nơi ước mơ nhất của mọi người trong cuộc đời.
Tuy nhiên điều này đối với Thập Tam bốn năm trước có lẽ là đúng. Nhưng Thập Tam bây giờ, thiên uy trong mắt hắn là Vương Lâm, thánh địa trong mắt là thung lũng bộ lạc. Ước mơ lớn nhất của hắn là được Vương Lâm khen ngợi!
Về phần Hổ Bào, vẫn còn không so được với Thập Tam. Hắn vừa nhìn thấy Cổ Yêu thành không tự chủ được quỳ gối trên mặt đất, lẳng lặng quỳ lễ.
Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Hắn quay mặt nhìn biểu tình lạnh như băng của Thập Tam không có kích động giống như mình, lại cảm giác được mình quá kém so với người ta. Vì thế hắn hít một hơi thật sâu hướng về Cổ Yêu thành phun một bãi nước bọt, thấp giọng nói vài câu, vẻ kính sợ biến mất thay vào đó là vẻ khinh thường.
Đối với biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, Vương Lâm bật cười. Hắn bước về phía trước một bước cả người như làn khói nhẹ từ từ bay đi.
Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Khoảng cách trăm dặm rất nhanh liền trôi qua, Cổ Yêu thành đã rõ ràng trước mắt.
Cổ Yêu thành có một diện tích khổng lồ, liếc mắt nhìn cơ hồ không thấy cuối. Diện tích rộng lớn của nó từ trước đến giờ Vương Lâm cũng chưa thấy qua. Tuy nhiên sau khi đã từng vượt qua tinh không, trong mắt Vương Lâm đã nhìn thấy vô số tinh cầu, một mảnh tinh vân. Vì vậy mà cho dù ngôi thành này có lớn thế nào, trong mắt hắn cũng nhỏ bé không đáng kể.
Tiến vào thành, Vương Lâm không có thu liễm tiên lực, cứ thong dong, từng bước đi vào.
Cửa phía Bắc thành có rất đông người đi lại nên có thị vệ canh gác.
Vương Lâm biết ở Tu Chân Giới, hết thảy dựa vào thực lực nói chuyện, nếu khiêm tốn quá ngược lại không tốt. Nơi đây người xếp hàng vào thành rất đông, nếu chờ đợi chỉ sợ vài canh giờ còn không thể vào thành.
Hắn cứ thế rẽ đám người mà đi thẳng đến cửa thành. Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau Vương Lâm. So với nét mặt khẩn trương của Hổ Bào thì Thập Tam lạnh như băng, có vẻ chững chạc hơn.
Vương Lâm đột nhiên đi tới cửa thành, đám thị vệ đứng có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Những thị vệ này đều là yêu binh dưới phủ Tả Dực tướng quân của Cổ Yêu thành.
Tu vi mỗi người đều tương đương với tu sĩ Trúc Cơ. Ở trong mắt bọn họ Vương Lâm chỉ như người hoang dã tầm thường, trong cơ thể cũng không có yêu lực.
Nhưng Thập Tam và Hổ Bào phía sau Vương Lâm, yêu lực trong cơ thể cơ thể cuồn cuộn, chắc là phải đạt tới trên ba giáp.
Có thể có người hầu như vậy, trong mắt đám thị vệ Vương Lâm lập tức trở nên thần bí. Tuy nhiên nếu chỉ vậy cũng không đủ để khiến cho bọn họ phá hỏng quy củ.
Lúc Vương Lâm đi vào, một tên thị vệ liền bước ra, hắn mặc áo giáp màu đen trong tay cầm một cây trường thương. Hắn giơ trường thương ra phía trước, lạnh giọng nói:
- Lui ra!
- Láo xược!
Không đợi Vương Lâm nói chuyện, Thập Tam liền tiến lên rồi đấm ra một quyền. Ở trong mắt Thập Tam, Vương Lâm chính là thiên uy, tất cả những người nào vô lễ với Vương Lâm đó là kẻ địch của hắn.
Một quyền này hắn không hề lưu thủ. Thuật Luyện thể Cự Ma Tộc khiến thân thể hắn cứng rắn như tinh thiết. Một quyền của hắn giống như phi kiếm của tu sĩ, khi đánh ra mang theo tiếng rít gió. Thậm chí không gian xung quanh đều hơi vặn vẹo, đánh thẳng tới tên yêu binh thị vệ kia.
Nét mặt của tên yêu binh biến đổi, một quyền của Thập Tam giống như sao băng trong mắt hắn, cũng có một luồng lực lượng kỳ dị ở bên trong. Hắn muốn tránh né nhưng phát hiện thân thể bị một luồng lực vô hình trói buộc giống như đang ở trong nước, cử động rất chậm chạp.
Nhưng người này là người có nhiều kinh nghiệm, đối diện với nguy hiểm, trường thương trong tay hắn lập tức chắn ngang trước người, thân mình lấy tốc độ lớn nhất nhảy lùi về phía sau.
Nắm tay Thập Tam chạm vào trên trường thương, chỉ nghe một tiếng trầm trầm vang lên, trường thương bỗng nhiên rạn nứt, rồi giống như bị một lực lớn phá hủy mà vỡ vụn.
Tên yêu binh thị vệ sắc mặt trắng bệch, tuy nói luồng lực trói buộc biến mất nhưng thân thể hắn cũng bị đẩy lui ra sau mấy bước mới đứng vững, khóe miệng chảy máu tươi.
Nếu không phải có thị vệ khác ở xung quanh lập tức tiến lên đỡ lấy, người này chắc chắn bị thương càng nặng. Ngay cả người đỡ lấy hắn cũng sắc mặt trắng bệch, thân hình run lên hiển nhiên cũng bị lực lượng còn sót làm cho bị thương.
Lúc này thị vệ ở trong ngoài cửa thành tức giận chạy ra, vây quanh mấy người Thập Tam, cũng có thị vệ đi thông báo với cấp trên.
Đoàn người đang ở ngoài cửa chờ vào thành thấy cảnh tượng như vậy đều nhanh chóng tản ra, mà đứng xem náo nhiệt.
- Thập Tam! - Vương Lâm trầm giọng nói.
Thập Tam lập tức tiến lên, bộ dạng cung kính. Mặc dù là Vương Lâm quở mắng, hắn cũng không có lời oán giận.
- Một quyền kia của ngươi là không đúng! - Tiếng nói Vương Lâm trầm thấp. Thập Tam hạ giọng hô “dạ”, khẽ nói:
- Ở trong mắt Thập Tam, bất kỳ người nào bất kính với lão tổ đều là kẻ thù của Thập Tam!
Hổ Bào lặng im đứng bên cạnh. Vừa rồi, hắn không có kích động như Thập Tam, vốn trong lòng hơi có chút hối hận. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt thâm trầm vủa Vương Lâm thì trong lòng nhẹ thở ra, thầm nói: “Cũng may vừa rồi không ra tay, nếu không làm lão tổ không vui vậy thì mất nhiều hơn được.”
Vương Lâm lắc đầu nói:
- Một quyền kia của ngươi, tuy là dùng hết sức nhưng lại chỉ phát huy được bốn phần lực, còn lại đều tiết ra ngoài, chưa làm được khống chế tùy tâm. Nếu không tên Yêu binh kia nếu tiếp nhận, chắc chắn không thể sống sót!
Thập Tam ngẩn người, nhưng lập tức gật đầu, mắt lộ vẻ trầm tư.
Giờ phút này, xung quanh hơn mười tên yêu binh, đều nổi sát khí, cũng không biết ai cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cầm vũ khí trong tay ngưng tụ yêu lực toàn thân tấn công tới ba người bọn Vương Lâm.
Ngoài cửa thành yêu lực tung hoành cát bay bốn phía. Một cỗ sát khí từ trên thân đám yêu binh tản ra. Đám yêu binh này đều là người kinh nghiệm sa trường, nếu thả ra sát khí cho dù người tu vi cao thâm hơn bọn họ, nhưng chênh lệch không quá lớn thì cũng không thể chịu nổi!
- Người xem cho kỹ, thuật luyện thể và pháp lực thần thông tuy khác nhau, nhưng cũng có điểm giống nhau. Ta mặc dù không luyện thể, nhưng một quyền đánh ra cũng có thể đạt hiệu quả như vậy! - Nói xong hắn nắm tay phải, tùy ý đánh về phía trước một đòn.
Một quyền của hắn đánh vào không trung, lập tức từ nắm tay của hắn xuất hiệnmột gợn sóng. Dưới sự khuếch tán của gợn sóng này, tất cả yêu binh xông tới lập tức chậm lại, giống như là bị đông cứng.
Nhưng bất ngờ, sóng gợn khuếch tán với tốc độ cực nhanh, yêu binh xung quanh lập tức bị đẩy bay ngược ra đằng sau, tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc xông lên.
Cả đám yêu binh sắc mặt đều tái nhợt, không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Tay phải Vương Lâm không thu lại mà duỗi bàn tay ra, trong nháy mắt máu tươi của đám yêu binh hóa thành từng giọt máu nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu máu trên tay phải Vương Lâm.
Tay phải hắn vung về phía trước, quả cầu máu này lập tức bay ra như một tia chớp màu đỏ đánh vào tường thành.
Ngay tại thời điểm quả cầu máu hạ xuống, một tiếng “hừ” lạnh từ trong cửa thành truyền ra. Sau đó một thân hình màu hồng, giẫm chân một cái, bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa thành, tay phải người này điểm một cái vào hư không. Chỉ thấy quả cầu máu đến gần tường thành lập tức tan vỡ, một lần nữa hóa thành giọt máu, tản ra xung quanh. Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, khẽ mỉm cười nói:
- Có thể ở nơi này gặp được người đến từ cùng một nơi, khiến tại hạ có chút ngạc nhiên vui mừng.
Vầng sáng đỏ như máu tản đi, lộ ra một người con gái ở bên trong. Nàng vừa xuất hiện, lập tức yêu binh bốn phía đề quỳ một gối xuống, cung kính nói:
- Tham kiến Diêu Nghiêu lĩnh!
Người con gái có đôi mắt phượng, hai đầu lông mày sát nhau, mặc bộ quần áo màu trắng. Mái tóc dài màu đen xõa xuống vai. Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Lâm, đôi mi thanh tú nhíu lại, nói:
- Vương Lâm!
Một tia sáng thoáng xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Hắn đánh giá cẩn thận nàng một chút. Người này lúc trước hắn gặp qua, ở bên ngoài cửa Đông Hải Yêu linh. Lúc đó, nàng độc chiếm một nơi. Đây cũng là nguyên nhân lần trước Vương Lâm để ý. Tu vi của nàng đạt tới Anh biến hậu kỳ, tuy chưa viên mãn nhưng cũng không quá xa.
- Xem ra tên Vương mỗ, ở trên Thiên Vận tinh được không ít người biết đến. - Vương Lâm mỉm cười bước về phía trước một bước. Một bước đi tới này lập tức một luồng khí tức hung ác từ sau lưng Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện như con sóng giận dữ, điên cuồng tản ra bốn phía.
Người con gái áo trắng kia lạnh lùng liếc nhìn Vương Lâm một cái, đôi mày nhíu lại, lui ra sau một bước, bình thản nói:
- Không nghĩ tới ngươi cũng ở tại Thiên Yêu quận. Ngươi tới Cổ Yêu thành này nhất định là muốn giành chức vị để đạt được chiến công. Cuộc chiến của hai chúng ta, không có ý nghĩa! -Nàng nói xong, xoay người đi vào bên trong thành.
Vương Lâm khẽ mỉm cười, bước vào cửa thành, Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Người con gái áo trắng kia bước đi không nhanh, sau khi tiến vào thành cũng không trực tiếp vào trong mà là đi sang bên phải. Nơi đó có một quảng trường, bên trên có một tòa Truyền tống trận thật lớn.
Yêu binh canh gác xung quanh sau khi nhìn thấy người con gái đều quỳ một gối xuống đất, cực kỳ cung kính.
Bước vào trong Truyền tống trận, nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, lạnh như băng nói:
- Ngươi theo ta đi gặp Tả dực Yêu tương. Nơi đây chính là Cổ Yêu thành, cũng là thành của Yêu tương đại nhân. Muốn giành chức vị phải được Yêu tương chấp nhận!
- Được! - Vương Lâm gật đầu cười nói với Thập Tam và Hổ Bào:
- Hai người các ngươi vào thành chờ ta! - Sau đó, hắn đi vào trận pháp.
Ngay lúc hắn đi vào, trận pháp liền mở ra. Trong luồng ánh sáng trắng lóe lên, Vương Lâm và người con gái kia biến mất.
Sau một hồi không thoải mái sau khi truyền tống, Vương Lâm khôi phục bình thường, bắt đầu đánh giá nơi đang đứng. Trước mặt có một tòa kiến trúc rộng lớn cao tới tận mây.
Đây là một tòa cung điện thật lớn. Ở trong cung điện, một pho tượng cao ngất tầng trời. Pho tượng này là một đại hán mặc áo giáp, một luồng khí yêu dị mạnh mẽ từ trên tượng phát ra cuồn cuộn. Toàn bộ bầu trời đều bị yêu lực này làm rối loạn hình thành từng vòng tròn.
Người con gái áo trắng đi ra khỏi trận pháp, lạnh giọng nói:
- Yêu tương đại nhân, ta đã đưa người tới.
Giọng nói vừa dứt, lập tức một tiếng cười sang sảng từ trong cung điện mênh mông truyền ra. Ngay sau đó, trên pho tượng thật lớn kia có một bóng người hạ xuống. Bóng người với tốc độ cực nhanh, nháy mắt tới gần, đứng ở giữa không trung. Người này tướng mạo tầm thường, nhưng có một sự dũng mãnh. Hắn mặc áo choàng tím, hai bàn tay cực to, toàn thân có một sự uy nghiêm. Ánh mắt hắn sáng như sao nhìn về phía Vương Lâm, cười lớn nói:
- Ngươi là người bên ngoài tới, đánh yêu binh của ta ở ngoài thành?
Con ngươi Vương Lâm co lại. Yêu lực toàn thân của đại hán hoàn toàn nội liễm, nếu là người thường không thể phát hiện. Nhưng lấy tu vi của Vương Lâm chỉ liếc mắt liền nhìn ra người này rất mạnh. Yêu lực trong cơ thể hắn chỉ sợ không ít hơn mười vạn giáp. Cũng tức là nói người này tuy là không đạt tới Vấn Đỉnh, nhưng kém không nhiều lắm!
Phải biết rằng, tại Yêu linh chi địa, ba sao bằng một giáp, ba giáp là Trúc Cơ, ba mươi giáp là Kết Đan, ba trăm giáp Nguyên Anh, ba nghìn giáp Hóa Thần, ba vạn giáp Anh Biến, ba mươi vạn giáp Vấn Đỉnh.
- Đúng vậy! - Vương Lâm ngẩng đầu nói một cách thản nhiên.
Ánh mắt đại hán trở nên chăm chú, bước ra mấy bước trong vừa cất tiếng cười to, tay phải bỗng nhiên đánh ra phía trước, miệng quát:
- Được. Vậy để cho bản tướng nhìn ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!
Một quyền của hắn nhanh như tia chớp, nhưng quỷ dị không có tiếng động. Tuy là đánh vào hư không nhưng lại truyền thẳng đến Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm không hề có một chút kinh hoàng, tay áo thong dong vung lên, ngón cái tay phải trực tiếp ấn trên hư không!
- Tịch diệt chỉ! – Một tia sáng lóe lên trong mắt người con gái áo trắng đứng bên.
Một chỉ của Vương Lâm khiến cho phạm vi trăm trượng xung quanh lập tức trở thành một mảnh tĩnh mịch, toàn bộ sức sống giống như bị hút ra ngưng tụ trên ngón cái của hắn.
Trong nháy mắt khi hắn thi triển Tịch Diệt chỉ, khoảng không giữa hắn với đại hán kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ. Vương Lâm lui ra sau ba bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lại nhìn tráng hán đang ở giữa không trung. Lúc này, hắn thu hồi tay phải, ánh mắt như lóe lên một tia chớp, cười nói:
- Tốt! Bản tướng ở giữa không trung, mượn lực cũng là chiếm một ít lợi thế của ngươi. Chỉ dựa vào một chỉ này, ngươi có thể trở thành Trưởng lão bên trong phủ của ta!
Vương Lâm bình thản, lắc đầu nói:
- Chức bên trong, Vương mỗ không cần!
Đại hán nhíu mày, cười nói:
- Sự hiểu biết của ngươi về đất Yêu linh chúng ta lớn hơn tưởng tượng của bản Tướng. Không ngờ biết được chức vụ trong ngoài!
Trong trí nhớ của La Vân, tổ tiên hắn từng lưu lại ghi chép. Tại Yêu linh chi địa, có hai loại chức vụ. Chấp sự, trưởng lão đều là chức vụ bên trong, không có binh quyền. Chỉ có Đô thống, thống lĩnh mới có binh quyền.
- Yêu đế từng có lời, đối với những người từ ngoài đến các ngươi, chỉ cần có đủ tu vi, có thể ban cho chức vụ. Tiểu tử kia, muốn đạt được chức vụ bên ngoài, thì phải xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi. Một chỉ vừa rồi vẫn không đủ!
Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi ngưng thần tĩnh khí, nói:
- Ngươi có thể tiếp tục!
Trong mắt đại hán kia hiện lên một tia tán thưởng. Hắn không nói nưa mà đánh luôn một quyền vào hư không, một quyền vừa chém ra liền nhanh chóng bị thu hồi, tiếp theo lại một quyền.
Tốc độ hắn cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đánh ra mười quyền. Cảnh tượng sụp đổ lập tức xuất hiện. Nhưng lúc này không gian vô cùng ngưng kết, sau mười quyền cũng không hoàn toàn sụp đổ.
- Nếu ngươi tiếp được Thập Băng Chiến Ý này của ta, thì làm Đô thống!
Đại hán hét lớn một tiếng, tay phải quơ một cái giống như xuyên thấu hư vô, trực tiếp chộp vào nơi cảnh tượng sụp đổ rồi vung mạnh một cái, ném về phía Vương Lâm.
Thập Băng Chiến Ý này không có thực chất, nó là từ trong hư không phát tán, dung nhập vào hư vô. Nó tập hợp khí tức toàn bộ yêu lực mười quyền của Tả dực Yêu tương, cùng với sát khí cả đời chinh chiến của hắn.
Thập băng, là có mười lần biến hóa, mười lần sụp đổ, mỗi một lần đều chồng chất lên. Lần sụp đổ thứ mười sẽ đạt tới một trình độ không thể tin nổi. Loại thần thông này dõi mắt toàn bộ Tu Chân Giới cực kỳ hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm gặp phải.
Chỉ trong nháy mắt Thập Băng Chiến Ý truyền tới, Vương Lâm liền nhìn ra manh mối. Hai mắt hắn sáng ngời, lui ra sau mấy bước, dưới chân đạp một cái, cả người giống như cây tùng sừng sững ngàn năm. Hắn cũng không dùng pháp bảo, trên tay phải xuất hiện làn khí xám, bỗng nhiên sử dụng Sát lục tiên quyết.
Cùng lúc đó, ngón trỏ tay phải hắn vươn ra, Hóa Ma chỉ vận chuyển trong cơ thể. Tiên lực trong cơ thể trong nháy mắt nghịch hóa, thành từng đạo ma khí ngưng tụ ở trên ngón trỏ bay đi.
/2085
|