Tiên Nghịch

Q.2 - Chương 558 - Xoay Chuyển Càn Khôn.(3)

/2085


Đạo kim quang bị máu tươi rơi lên lập tức vang lên những tiếng xì xì, máu tươi giống như đang sôi trào rồi cuồn cuộn hóa thành từng đám ký hiệu màu đỏ máu, những ký hiệu này cứ dính chặt lên kim quang giống như nước gặp đất hạn.

Kim quang trong nháy mắt trở nên ảm đạm, nhưng những ký hiệu màu đỏ máu ở bên trên cũng tiêu tán. Kim quang vọt ra rồi phóng thẳng đến Diêu Tích Tuyết.

Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, hai tay lập tức ngừng bấm pháp quyết rồi hóa thành một vùng tàn ảnh chắn ở trước người. Ngay sau đó, một trận pháp hình tròn màu đỏ xuất hiện trên tay Diêu Tích Tuyết.

Khoảnh khắc khi kim quang phóng tới nó va chạm với trận pháp màu đỏ trên hai tay Diêu Tích Tuyết.

Một tiếng nổ ầm vang lên rồi truyền ra khắp bốn phía. Trận pháp màu đỏ lập tức tan vỡ, còn đạo kim quang lại tan rã rồi hóa thành từng điểm kim quang dung nhập vào trong người Diêu Tích Tuyết.

Diêu Tích Tuyết cũng không thể gắng gượng thêm nữa, nàng phun ra một ngụm máu lớn, tiên lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển để giao chiến với những điểm kim quang vừa tiến vào trong cơ thể.

Kim quang một khi đã chui vào trong cơ thể sẽ tạo thành lực sát thương khổng lồ, có ảnh hưởng rất lớn đến kinh mạch và xác thịt. Chỉ có thể dùng tiên lực để chống lại, hai bên cùng tan rã mới có thể hóa giải được nguy hiểm do kim quang gây ra.

- Nếu ngươi và người đàn ông lúc nãy không chết thì có thể nhận được tư cách tiến vào động phủ!

Giọng nói của người đàn ông trung niên vẫn tĩnh lặng giống như mặt nước.

Diêu Tích Tuyết sau khi nghe xong thì vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển tiên lực trong cơ thể để cùng tan rã với kim quang. Lúc này nàng đang chìm đắm vào trận chiến giữa tiên lực và kim quang nên không phát hiện ra một luồng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo đang đặt lên trên người nàng.

Khi tiên lực và kim quang đang đối kháng với nhau đến thời khắc quan trọng nhất thì một đạo tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, giống như một đạo lưu tinh từ trong không gian hư vô dưới đài bay lên như sấm sét.

Thân ảnh này đầu đội mũ rơm, cả người lóe lên như tia chớp, gần như chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên đài. Hắn không ngừng lại mà tay phải tiếp tục vung lên một trảo trên hư không. Túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết lập tức bay ra, đúng lúc này tay phải của người kia lại điểm nhẹ lên mi tâm Diêu Tích Tuyết.

Khoảnh khắc này, Diêu Tích Tuyết mạnh mẽ mở hai mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Nàng muốn né tránh nhưng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương ấn ngón tay lên mi tâm.

Một cổ lực lượng tàn phá từ trên mi tâm tiến vào trong cơ thể Diêu Tích Tuyết với khí thế mạnh như vũ bão. Nó di chuyển trên kinh mạch nàng, đi qua chỗ nào thì kinh mạch nơi ấy trở nên đau đớn đứt đoạn.

Lúc này, tiên lực trong cơ thể Diêu Tích Tuyết vốn không còn được bao nhiêu lại bị cổ lực lượng này đánh thẳng vào nên lập tức tan rã. Không còn tiên lực, kim quang trong người lại vùng lên làm loạn, Diêu Tích Tuyết há miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi văng ra ngoài ba trượng. Khi nàng rơi xuống mặt đất, một đạo khí xám lập tức lấp lánh trên mi tâm tạo thành một dấu ấn bao trùm toàn thân.

Máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe miệng Diêu Tích Tuyết, nàng hét lên bằng một giọng khàn khàn:

- Vương Lâm!

- Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu!

Một giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng thân ảnh kia truyền ra. Thân ảnh này rất cao, khi tháo mũ rơm trên đầu xuống thì thấy hắn chính là Vương Lâm.

Vẻ kinh hoàng trong mắt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên nồng đậm, Vương Lâm xuất hiện đã nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng nghĩ nếu hắn không chết thì cũng bị trọng thương, tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện ở đây giống như bây giờ. Trước đó nàng đã quét thần thức qua một lượt, rõ ràng lúc đó đã không còn phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn nhìn Diêu Tích Tuyết, tất cả mọi chuyện, đều đã được hắn âm thầm lên kế hoạch, có thể nói từ khi phát hiện ra chỗ này chính là điểm kết thúc thì hắn đã có biện pháp rồi.

Hắn mạo hiểm phát ra ma khí một lần nữa chỉ vì muốn làm cho Diêu Tích Tuyết hoàn toàn lơ là, tưởng rằng mình đã xuất toàn lực. Khi đó hắn lợi dụng khoảnh khắc đạo kiếm khí kia nhập vào trong người để chấn nát tiên tinh đã được ngưng tụ sẵn trong cơ thể.

Trước đó ba ngày khi hắn đang còn ở trong doanh trại dưới lòng đất, hắn đã dùng một phần ba tiên ngọc để hóa thành tiên tinh rồi giấu bên trong cơ thể, chỉ vì hắn muốn tạo ra một hiệu quả bất ngờ.

Một khi tiên tinh vỡ nát thì tiên lực sẽ tuôn ra rất nhiều. Nếu như bình thường mà tiên lực tản ra như vậy thì hắn sẽ phải lập tức ngồi xuống thổ nạp, hơn nữa nếu không cẩn thận thì kinh mạch sẽ bị luồng tiên lực khổng lồ đó phá nát.

Nhưng đúng lúc kiếm khí nhập vào trong cơ thể thì luồng tiên lực kia lại tuôn ra, hoàn toàn có thể chống đỡ sự phá hủy của kiếm khí, cho đến khi cả hai cùng tan rã.

Sau đó hắn lập tức làm theo những gì trước đó đã suy tính, đội lên đầu chiếc mũ rơm được Vân Tước Tử tặng năm xưa rồi âm thầm đi lên!

Bên trong mũ rơm chứa rất nhiều cấm chế, tu vi của Vân Tước Tử đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ, pháp bảo tất nhiên sẽ có uy lực cường đại. Tác dụng của cái mũ này là che dấu thần thức, năm xưa Vương Lâm từng sử dụng nhiều lần, hắn cảm thấy rất hiệu quả.

Trừ khi tu vi của đối phương đạt tới Vấn Đỉnh, nếu không thì chắc chắn sẽ chẳng thể phát hiện được.

Tất cả những chuyện này, làm sao Diêu Tích Tuyết có thể hiểu được?

- Diêu đạo hữu! Chúng ta lại gặp nhau!

Vương Lâm cầm trong tay túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết, hắn bình thản nói.

Tuy hắn nói với Diêu Tích Tuyết nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông trung niên

Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông trung niên kia vẫn rất bình thản, tất cả mọi chuyện xảy ra trước mặt hắn giống như không tồn tại.

- Ngươi thật đê tiện!

Diêu Tích Tuyết cắn chặt răng nói.

Vương Lâm mỉm cười, hắn bị người ta mắng chửi đã nhiều, thắng làm vua thua làm giặc là quy tắc trên tu chân giới này, Vương Lâm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn khẽ cười nói:

- Diêu đạo hữu cho tại hạ đan dược giả, còn giấu đi những nguy hiểm ở chỗ này. Vương mỗ chỉ ăn miếng trả miếng, không cần phải ca ngợi như vậy!

- Nếu Cha ta Huyết Tổ biết được chuyện này, ngươi sẽ chết chắc, dù ngươi có là đệ tử của Thiên Vận Tử đi chăng nữa. Huống hồ trước khi ta tới đây đã sử dụng một viên Huyết Hồn Đan!

Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết trở nên trắng xanh không có một tia huyết sắc nào.

- Ta vì sao phải giết ngươi? Ngươi có Huyết Hồn Đan tự sống lại được, nhưng muốn sử dụng đan dược đó thì điều kiện đầu tiên là ngươi phải chết. Ta dùng thần thông phong ấn toàn thân ngươi lại, lúc này trong cơ thể ngươi không còn chút tiên lực, để xem ngươi làm sao mà chết được đây!

Vương Lâm mỉm cười nói, nụ cười của hắn có chút âm trầm.

Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết trở nên tái nhợt, lúc này cả người nàng không còn chút sức lực nào. Tiên lực trong cơ thể nàng đúng là giống như Vương Lâm nói, không còn một chút nào, hơn nữa kinh mạch lại bị đứt đoạn. Tình trạng của nàng lúc này đáng lý ra đã chết rồi, nhưng dấu ấn trên mi tâm lại truyền ra từng đạo sinh cơ bao phủ toàn thân, tạo ra một vòng nối liền sự sống và cái chết.

Dưới cái vòng này, sinh tử của Diêu Tích Tuyết đã ngừng hẳn lại.

- Ta chỉ cần phong ấn ngươi ở một chỗ, để ngươi chịu cô độc trong trăm nghìn năm, đứng giữa sự sống và cái chết nhưng không thể chết được, cho dù ngươi có cắn lưỡi tự tử thì dấu ấn trên mi tâm cũng sẽ ngăn cản, ngươi cũng đừng mong sẽ thành công! Như vậy để ta xem ngươi làm cách nào để dùng Huyết Hồn Đan sống lại!

Giọng nói Vương Lâm tuy hết sức bình thản nhưng khi rơi vào trong tai Diêu Tích Tuyết lại làm cho nàng ta biến sắc!

Vương Lâm nói xong những lời này thì trong đầu lại nhớ lại chuyện xưa trên Chu Tước Tinh. Lúc đó tu vi của hắn bị Cự Ma Tộc lão tổ và tu sĩ Tuyết Vực phá hủy, sau khi hắn trở thành phế nhân lại lạc vào một sơn trại rồi bị nhốt vào trong thủy lao. Lúc đó hắn phát hiện rất nhiều hài cốt của thiếu nữ bị phong ấn bên dưới.

- Mọi chuyện trên thế gian đúng là có sự tuần hoàn!

Vương Lâm thầm nghĩ.

Hắn tiến lên vài bước rồi đi đến trước người Diêu Tích Tuyết, tay phải hắn sờ soạng bên trong bộ ngực sung mãn của nàng. Diêu Tích Tuyết cắn chặt đôi môi, trong mắt nàng lộ ra một tia sát khí mãnh liệt và nỗi nhục nhã sâu sắc.

Ánh mắt của nàng xem ra không có chút ý nghĩa nào đối với Vương Lâm. Tay phải hắn trực tiếp đi sâu vào trong tà áo trước ngực Diêu Tích Tuyết. Hắn lục lọi, lập tức...Cảm nhận được sự mềm mại và trơn bóng.

Không thể không nói Diêu Tích Tuyết là một mỹ nhân hiếm có. Ngoại trừ vẻ đẹp ra, thân phận của nàng cũng làm cho người khác phải động tâm. Đường đường là con gái của Huyết Tổ, bình thường thì cao cao tại thượng, hôm nay lại phải gặp nạn ở nơi đây.

Ánh mắt Vương Lâm như cười như không, tay phải hắn khẽ bóp nhẹ lên bộ ngực mềm mại của Diêu Tích Tuyết. Khi hắn rút tay ra, trong tay đã có thêm ba túi trữ vật.

Vẻ nhục nhã trong mắt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên nồng đậm, nàng vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Vương Lâm với ánh mắt cực kỳ phẫn nộ. Nàng tu đạo đã nhiều năm, vẫn một mực bảo trì tấm thân xử nữ, chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật giống như vậy bao giờ!

- Diêu đạo hữu! ngươi có muốn cùng ta giao dịch không?

Sau khi thu hồi túi trữ vật, Vương Lâm nói.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status