Tiên Nghịch

Q.1 - Chương 57 - Xuất Trận (7)

/2085


Đám đệ tử Huyền Đạo tông nghe thấy thế đều vô cùng tức giận, trong lòng

cả đám không ngừng mắng Vương Lâm cuồng vọng, nhưng lại không có một ai

dám tiến lên. Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác đều hơi cau

mày, ánh mắt bất thiện nhìn chăm chằm về phía Vương Lâm.

Vương Lâm ngẩng đầu cười, vẻ mặt cùng thần thái của hắn lúc này so với

vẻ khinh bỉ vừa nãy của bọn họ đối với Hằng Nhạc phái giống nhau, nói:

- Đệ tử Huyền đạo tông chẳng lẽ ngay cả cùng tiến lên cũng không dám?

Đám đệ tử nội môn Hằng Nhạc phái lúc này vô cùng hưng phấn, la hét đầy trời.

- Huyền đạo tông rác rưởi, các ngươi không dám đi ra sao? Lòng kiêu ngạo của các ngươi đâu rồi? Đi ra đi.

- Vương Lâm sư huynh vô địch! Quyền đánh Huyền Đạo tông, cước đá Huyền

Đạo tông, đến nước bọt phun ra cũng có thể khiến Huyền Đạo tông chết

đuối.

- Đại sư huynh các ngươi cũng không được, nhị sư huynh cũng không, có tam sư huynh không? Hay tất cả cùng tiến lên đi.

- Liễu Phong, mau đi ra đánh một trận!

Tiếng mắng chửi của nội môn đệ tử càng lúc càng lớn, vẻ tươi cười của

Hoàng Long chân nhân càng lúc càng thịnh, cuối cùng một đệ tử Huyền đạo

tông không nhịn được lớn tiếng nói:

- Vương Lâm. Tiểu tử ngươi thật ngông cuồng, đây là ngươi bảo chúng ta

cùng lên, ngươi đừng có hối hận! Các sư huynh, chúng ta cùng xông lên

đánh cho hắn một trận.

- Không sai. Cùng tiến lên, đây là yêu cầu của hắn, chúng ta cũng không

tính là phạm quy, trưởng lão, để chúng đệ tử cùng tiến lên giáo huấn

hắn.

- Trưởng lão, Vương Lâm tiểu tử này quá ngông cường, ngài để cho bọn đệ tử cùng tiến lên a.

Đám Huyền Đạo tông đệ tử đều xin chiến, Âu Dương lão giả cắn răng quát:

- Nếu Hằng Nhạc phái đã có yêu cầu như vậy, các ngươi hãy cùng lên đài đi.

Lời này vừa nói ra nhất thời có ba đệ tử thượng đài, kéo theo đó là bảy

tám người, cùng cùng là mấy nữ đệ tử. Đại bộ phận đệ tử Huyền Đạo tông

đều tụ tập ở trên thạch thai. Cùng không biết người nào hô lên một

tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt nắm giữ pháp bảo trên tay.

Vương Lâm cũng không thèm để ý tới, hắn triển khai Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình to lớn quét một vòng trên đài.

Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía vang

lên, những người xem xung quanh chỉ thấy đám đệ tử Huyền Đạo tông một

người rồi lại nối tiếp một người bay ra khỏi thạch thai.

Vương Lâm càng đánh càng điều khiển như ý, Dẫn Lực Thuật biến hóa khó

lường, không mất bao nhiêu thời gian trên thạch thai chỉ còn lại ba

người, trong đó một người chính là Liễu Phong.

Vương Lâm cười lớn một tiếng cuối cùng xuất ra Phích Lịch Đạn.

Sắc mặt Liễu Phong đại biến, hắn không để ý tới hai người còn lại, vội vàng cao giọng hô:

- Vương Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình, Liễu mỗ nhận thua, nhận thua!

Vừa nói tới đây, thân hình hắn đã nhanh chóng lui lại phía sau rời khỏi

thạch thai, hắn rất sợ hãi với Phích Lạn đạn, cho nên bản thân không hề

muốn dẫm vào vết xe đổ của Dương Nghị.

Hai người còn lại, một người là Hứa Mộc, còn người kia là Lý Sơn.

Hứa Mộc thấy tình thế bất hảo vội vàng học theo Liễu Phong hô to một tiếng nhận thua, chật vật nhảy xuống khỏi thạch thai.

Lý Sơn thì vẻ mặt bi thương, hét lớn:

- Vương Lâm đến đây đi, đem quả Phích Lịch đạn cuối cùng của ngươi dùng trên người ta nè.

Với thực lực của hắn vốn không nên làm người cuối cùng ở lại, khi tiến

lên trên thạch thai hắn lập tức nằm rạp xuống mặt đất giả chết. Tuy nói

là bị những người khác giẫm đạp lên mấy lần, nhưng vì an nguy ngày sau

của môn phái hắn đành nhịn.

Lý Sơn có chút tính toán, hắn cho hằn nếu mình cùng với đại sư huynh và

nhị sư huynh giống nhau, đều bị Phích Lịch đạn đánh trúng thì tối thiểu

có thể đồng bệnh tương liên, nói không chừng ngày sau có thể thân cận

thêm một chút.

Vương Lâm như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút do dự thu lại Phích Lịch đạn, cười nói:

- Đây chính là bảo bối a. Không thể dùng loạn được, ngươi xuống dưới đi.

Dẫn Lực thuật hóa thành trảo nắm lấy Lý Sơn ném xuống khỏi thạch thai.

Âu Dương lão giả cùng với hai vị trưởng lão khác tức giận tới mức xì

khói, hận một nỗi trên mặt đất không xuất hiện cái lỗ để ba người nhảy

xuống.

Gương mặt Hoàng Long chân nhân tươi cười, cao giọng nói:

- Âu Dương đạo hữu, lần trao đổi này thắng bại của hai phái chúng ta như thế nào?

Âu Dương lão giả hừ lạnh một tiếng nói:

- Hằng Nhạc phái ngươi có vận khí tốt, lần trao đổi này các ngươi thắng.

Bất quá, những lời tại hạ vừa nói đều là thật, tất cả Nguyên Anh lão tổ

của Hằng Nhạc phái đã bỏ mạng. Những vật ngươi muốn đều ở trong chiếc

túi này, lời ta muốn nói đã hết, cáo từ!

Nói xong, lão vung tay áo lên, từ trong đó bay ra một cái trữ vật, Hoàng

Long chân nhân lập tức nhận lấy, trên mặt lão hiện ra vẻ suy tư.

Từ miệng Âm Dương lão giả phát ra một tiếng huýt vang trời, ngay sau đó có một đám mây đen từ trên Hằng Nhạc sơn lao xuống.

Vương Lâm nhìn kỹ thì thấy đó chính là con Thiên Túc Ngô Công.

Âu Dương lão giả không nói hai lần, nhún chân nhảy lên, sau đó, đám đệ

tử Huyền Đạo tông với sắc mặt phong phú đủ loại bay lên trên lưng con

Ngô Công.

Mắt thấy Huyền Đạo tông sắp rời đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nội tâm hắn lập tức đưa ra quyết định, hắn cao giọng nói:

- Chư vị đồng đạo Huyền Đạo tông, trưởng lão, tại hạ có một việc thỉnh cầu.

Vừa nói, thân thể hắn bay lên trên không, khống chế Dẫn Lực thuật làm cho bản thân lơ lửng ở trước mặt con Thiên Túc Ngô Công.

Sắc mặt Âu Dương lão giả không chút cảm tình, nếu là đệ tử khác của Hằng

Nhạc phái lão sẽ không để ý tới, nhưng thực lực của Vương Lâm quá kinh

người, vì vậy lão nén lại sự bất mãn trong lòng, lạnh giọng nói:

- Nói đi.

Vương Lâm đưa mắt nhìn con Thiên Túc Ngô Công, thành khẩn nói:

- Đệ tử muốn mượn con Thiên Túc Ngô Công dùng một lát, mong Âu Dương sư thúc đồng ý.

Âu Dương lão giả còn chưa kịp nói, đám đệ tử Huyền Đạo tông đã tức giận, trong đó có một người quát:

- Vương Lâm, ngươi không nên khinh người quá đáng.

- Vương Lâm, Thiên Túc Ngô Công là linh thú hộ sơn của Huyền Đạo Tông chúng ta, há có thể cho ngươi mượn.

- Ngươi quá kiêu ngạo, trưởng lão, người này đối với Huyền Đạo Tông chúng ta quá bất kính, xin trưởng lão ra tay giáo huấn.

Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng lộ ra vẻ cười lạnh trên khóe môi.

Âu Dương lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão cười lạnh nói:

- Tiểu bối, lăn xuống cho ta, lão phu không so đo với ngươi.

Hoàng Long chân nhân cùng với đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều đạp

phi kiếm bay lên, đứng xung quanh Vương Lâm, Hoàng Long chân nhân cao

giọng nói:

- Âu Dương đạo hữu, Huyền Đạo tông quá hẹp hòi a. Không phải chỉ là mượn

con Ngô Công sao? Chứ có phải là hắn muốn mạng con Ngô Công đâu.

Sắc mặt Âu Dương lão giả âm trầm hơn, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt lão dừng ở trên người Hoàng Long chân nhân nói:

- Hoàng Long đạo hữu, tên tiểu bối này quá mức kiêu ngạo, thật sự không để Huyền Đạo Tông của chúng ta vào trong mắt.

Hoàng Long chân nhân do dự một chút, kỳ thật hắn cũng không muốn làm cho

Huyền Đạo Tông khó sử. Dù sao nếu theo như lời của đối phương thì thật

sự quá mức kinh người, một khi là thật thì ngày sau tu chân giới của

Triệu Quốc chắc chắn sẽ xảy ra một lần thanh trừ.

Vương Lâm chần trừ một chút, con Ngô Công này hắn nhất định phải mượn, vì vậy nói:

- Âu Dương sư thúc, đệ tử chỉ muốn mượn con Ngô Công dùng một lúc, sẽ

không làm nó bị thương, nếu người đồng ý đệ tử nguyện dùng đồ vật để

đổi.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status