Thanh niên tóc đen lại gầm lên một lần nữa, thân thể lao mạnh về phía ngân long. Trong ánh mắt của ngân long lộ ra một tia trào phúng khó thấy, móng vuốt khổng lồ chụp xuống một cái.
Đòn này khiến ngươi ta cảm giác như thiên cảnh. Toàn thân thanh niên tóc đen kia vang lên những tiếng rầm rầm, cả người liền hóa thành một đám huyết nhục, nhưng trong nháy mắt đó, huyết vụ trên người hắn có một tia phân ra, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Sau đó người này tử vong.
Cùng lúc đó, trong một hồ máu trên mặt đất, thanh niên đó sống lại. Sát khí trên toàn thân hắn biến mất, yên lặng ngồi khoanh chân thổ nạp, cũng không thèm liếc nhìn lên bầu trời một cái.
Lúc này ánh mắt ngân long lại đặt lên người Vương Lâm.
Vương Lâm không chút do dự, huyết vụ tán ra, thân thể hạ xuống, chỉ để lại huyết vụ trong không trung cho ngân long hút đi. Ngân long biến mất, Vương Lâm cũng rơi xuống mặt đất.
Hắn nhìn ngân long biến mất, trong mắt dần dần lộ vẻ tỉnh táo, tùy ý ngồi vào trong một hồ máu. Mấy người đang ngồi trong đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Vương Lâm một mình ngồi ở đó, trong mắt vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ mỉm cười. Ý cười càng lúc càng đậm, cuối cùng hắn cười vang. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp thế giới màu máu này. Những người nơi này cũng chẳng ai thèm để ý tới hắn, vẫn tập trung hấp thu sát niệm!
- Sát lục tiên quyết lấy sát niệm đoạt tính mệnh người khác, luyện sinh cơ thành lạc ấn! Đấy chính là từ tử tới sinh, phù hợp với luân hồi chi đạo, lấy cái chết của một người tạo thành một đạo lạc ấn sinh mệnh!
Trên thực tế, đây chính là sinh tử luân hồi. Sống và chết chuyển hóa tuần hoàn. Ngân long nọ hấp thu sát vụ cũng là như thế chuyển hóa thành sinh cơ trong cơ thể. Trên thực tế, trận pháp trong thế giới này cũng có cùng nguyên lý như vậy...... Hóa ra là như thế!
Ánh mắt Vương Lâm ngời sáng. Hắn cuối cùng đã hiểu!
Trong nháy mắt khi hắn minh ngộ, năm đạo sát lục khí màu xám lập tức từ trong lạc ấn sinh mệnh trên cơ thể hắn biến ảo ra, nhanh chóng ngưng tụ lại, xoay chuyển trước ngực hắn mấy lần, cuối cùng hình thành một cơn lốc màu xám.
Cơn lốc này chuyển động rất nhanh, dần dần dung nhập vào trong ngực Vương Lâm, biến mất hoàn toàn. Khí thế cả người hắn lúc này đột nhiên biến đổi. Một luồng khí tức sát lục chưa bao giờ từng xuất hiện trong thế giới màu máu này từ trên người Vương Lâm bạo phát ra!
Vào lúc này, tất cả mọi người trong hồ máu bên trong thế giới này đều đồng thời mở mắt nhìn về phía Vương Lâm.
- Sát lục khí!
Tiếng nói của Vương Lâm quanh quẩn trong thế giới này.
Trong nháy mắt khi khí tức của sát lục tiên quyết tràn ra, những người ngồi trong hồ máu gần Vương Lâm nhất lập tức thân thể truyền ra những tiếng ầm ầm. Đám người này không biết chết mất bao nhiêu, lại sống lại, sau đó thân thể lại tan nát. Từng đạo khí xám từ trong thân thể tan nát của bọn họ lan ra, hình thành những luồng sát lục khí!
Chỉ trong chớp mắt đã có hơn trăm đạo sát lục khí biến ảo ra, từng đạo như du hồn màu xám vờn quanh Vương Lâm.
Cảnh tượng này vẫn chưa chấm dứt. Lấy Vương Lâm làm trung tâm, đám người ngồi trong hồ máu thân thể toàn bộ tan nát, hóa thành khí xám!
Cả thế giới màu máu này giờ đây bắt đầu bị phá vỡ trong phạm vi lớn. Từng luồng khí xám điên cuồng ngưng tụ lại, hóa thành sát lục khí xoay quanh thân thể Vương Lâm.
Những người thân thể tan nát kia cũng không sống lại nữa. Lúc này bọn họ đã chính thức tử vong. Những người đó trong nháy mắt khi mất mạng, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tỉnh táo mà vô số năm nay chưa xuất hiện, bên trong còn hiện lên vẻ được giải thoát.
Cả thế giới màu máu vang lên những tiếng ầm ầm. Từng luồng khí xám cuồn cuồn tràn về. Thanh niên tóc đen trong hồ máu phía xa xa đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng. Bên ngoài thân thể hắn lúc này là một tầng huyết sát vụ lờ mờ. Hắn thấp giọng gào thét, cắn chặt răng, không ngờ trở thành người duy nhất ở nơi này thân thể không tan nát, hóa thành sát lục khí.
Bảy trăm chín mươi hai luồng khí xám từ trong thiên địa bay tới vờn quanh thân thể Vương Lâm. Lúc này hắn đứng lên khỏi hồ máu. Trong thế giới này giờ phút này chỉ còn có hắn và thanh niên tóc đen kia!
Bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm chớp chấn động không gian. Tia sét hiện lên, lại hóa thành ngân long. Nó quay lại nhìn vào Vương Lâm, sát khí trong mắt hiện lên rõ mồn một.
Ngân long này nhìn chằm chằm Vương Lâm, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, lập tức thân mình nhoáng lên, đưa trảo vồ thẳng tới Vương Lâm. Một trảo này trên trời giáng xuống như đảo ngược thiên địa, khí tức cường mãnh lập tức tràn ngập đất trời. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung, uy lực của ngân long bên trong thế giới huyết sắc này mấy ngày nay hắn đã nhiều lần nhận thức được. Giờ phút này, thân mình Vương Lâm khẽ động, chỉ thấy ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí từ trên thân hắn này phát ra sát khí nồng đậm. Luồng sát khí này tràn ngập, khí thế như xuyên thủng trời đất, lập tức xuất hiện.
Hơn ba nghìn đạo sát lục khí sinh ra sát khí ngập trời, giống như những thanh kiếm sắc ngút trời bay tới, ngay lập tức đón nhận một trảo của ngân long kia!
- Ầm.
Cả thế giới huyết sắc đều lay động. Một trảo của ngân long kia dưới sự công kích của ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí kia lập tức bị vỡ nát.
Ngân long kia phát ra tiếng gào thét dữ dội, trong mắt hiện lên sát khí chưa từng thấy.
Nó ở đây đã rất nhiều năm, tuy cũng đã từng bị thương tổn, nhưng đây lần đầu tiên dưới sự công kích của một con mồi bé như con kiến bất ngờ bị đánh bại. Tuy một trảo này nó không thể hiện hết toàn bộ uy lực, nhưng cũng không phải một con mồi có thể chống cự được!
Cho dù là Yêu Tướng, một trảo này cũng không thể chống cự!
Lúc này, nó đã thật sự nổi giận! Thân là Đế Quân Chi Kiếm, tôn nghiêm bất khả xâm phạm của nó, đối mặt với sự khiêu chiến của con mồi này, nó quyết định thẳng tay gạt bỏ!
Thân mình ngân long nhoáng lên một cái, đầu rồng rít gào, một đạo kiếm quang từ trong miệng nháy mắt hiện ra. Kiếm quang vừa hiện, lập tức toàn bộ thế giới huyết sắc này giống như sụp đổ, toàn bộ trời đất như chỉ còn lại có một mình đạo kiếm quang này.
Kiếm quang gào thét lao thẳng đến Vương Lâm!
Vương Lâm không chút do dự, thân mình khẽ động, hóa thành một đạo điện quang trực tiếp lao ra, nhưng cũng không nhằm về phía ngân long mà thân mình khẽ chuyển, thẳng đến lối vào nơi đây bay đi.
Ở phía sau hắn, ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí trong nháy mắt đuổi theo, hóa thành từng lạc ấn in vào giữa lông mày.
Trong nháy mắt, những dấu ấn do ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí hóa thành toàn bộ dung nhập vào giữa lông mày Vương Lâm, ngay lập tức mở rộng ra tràn ngập bao phủ toàn thân hắn. Dưới sự bao phủ của hơn ba nghìn lạc ấn chồng lên nhau, trên người Vương Lâm giống như có hơn ba nghìn tầng phòng hộ.
Lúc này, kiếm quang của ngân long kia trong nháy mắt đã tới gần, chém vào người Vương Lâm. Ngay lúc này, dấu ấn trên toàn thân Vương Lâm điên cuồng lóe lên. Từng trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân mình Vương Lâm không hề dừng lại chút nào, xông thẳng vào lối vào, biến mất không thấy.
Ngay lúc hắn biến mất, người còn lại bên trong thế giới huyết sắc, nam tử tóc đen kia giãy giụa nói:
- Cứu ta với!
Thanh âm của hắn rất nhẹ.
Trên không trung, ngân long giật mình, đạo kiếm khí tất sát của nó không ngờ bị đối phương kiên cường chống cự, điều này đối với nó mà nói, quả thật là một sự sỉ nhục!!
Ngân long phẫn nộ, lập tức bay lên. Nó không rảnh nhìn đến nam tử tóc đen trên mặt đất, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất hoàn toàn.
Cùng lúc đó, bên trong Kiếm Các tại hoàng cung Đế Đô ở trung tâm Thiên Yêu Thành, ở trong này, bốn phía không có bày biện gì, chỉ là một mảnh đất trống trải, trên mặt đất có một trận pháp huyết sắc khổng lồ, một thanh kiếm hình con rắn cắm ở trung tâm trận pháp.
Lúc này, thanh kiếm hình con rắn bỗng nhiên truyền ra từng trận tiếng kêu, ngay sau đó, kiếm này trực tiếp từ trên mặt đất rút ra, hóa thành một đạo ngân quang, xuyên thẳng lên nóc Kiếm Các, mang theo một luồng kiếm khí mà toàn bộ Thiên Yêu Thành đều có thể cảm nhận được trong nháy mắt lao ra, ở trên bầu trời cấp tốc xoay tròn một vòng, thẳng hướng Hồng Thành bay tới.
Giờ phút này, những Yêu Soái, Yêu Tướng bên trong Thiên Yêu Thành, lập tức nhận thấy được luồng kiếm khí này, lấy tốc độ nhanh nhất bay đến nơi, nhìn lên bầu trời đêm.
Trong phủ Yêu Soái, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt hắn chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Là ai đã khiến cho Đế Kiếm phẫn nộ như thế này, không ngờ ra khỏi trận nhãn.
Yêu Tướng Thạch Tiêu lúc này cũng đang ở bên trong phủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bên cạnh hắn, Tôn Đào sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm luồng ngân quang nhoáng lên trên không trung, âm thầm kinh hãi.
- Không ngờ Đế Kiếm tự mình bay ra, việc này có quỷ dị!
Thạch Tiêu hít sâu, mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Bên trong Vũ Thành, trong một biệt viện, mười nam tử tóc đen đang ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một người chỉ lộ ra một chút bóng dáng, nhìn không ra tướng mạo, nhìn luồng ngân quang lóe lên trên không trung, hạ giọng nói:
- Đế Kiếm nổi giận rồi! Hai ngươi nhìn xem cái chuôi đế kiếm này như thế nào?
Ở phía sau hắn có hai người, hai người này mặc đạo bào, lưng đeo đại kiếm, lúc này mắt lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm luồng ngân quang biến mất ở phía xa trên bầu trời.
- Không hề kém kiếm của sư tôn!
Một người trong đó trầm mặc ít lâu, chậm rãi nói.
- Thật không?
Nam tử tóc đen kia xoay người, để lộ một gương mặt cực kỳ anh tuấn, bên trong vẻ anh tuấn này còn ẩn chứa một chút cương nghị.
Hắn chính là một trong những đệ nhất nhân ở tại biên giới Hỏa Yêu Quận, Yêu Tương Mặc Phi.
Những nếu nhìn kỹ, tướng mạo người này so với nam tử tóc đen ở sâu trong Hồng Lao không ngờ giống nhau y hệt!!!
Bên trong Mạc phủ, Mạc Lệ Hải vẻ mặt kinh ngạc, nhìn luồng ngân quang xẹt ngang qua bầu trời. Nhìn thấy chỗ đó rõ ràng chính là Hồng Lao, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không hay.
- Đế Kiếm!! Tại sao lại vì Vương Lâm mà đi!!!
Lập tức, Mạc Lệ Hải lắc đầu, lẩm bẩm:
- Với bản lãnh của Vương Lâm, sao có thể khiến cho Đế Kiếm giáng lâm, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy nói như vậy nhưng dự cảm không tốt trong lòng hắn càng ngày càng đậm. Bên trong Quý Phi Lâu tại hoàng cung, một người mặc hoàng bào nhìn lên bầu trời đêm, cười khẽ.
- Chẳng lẽ nó nếm phải đau khổ gì, lâu rồi không được thấy nó nổi giận như thế này, đúng là thú vị! Đế Kiếm, có chuyện gì vui vậy?
Phía sau người mặc hoàng bào này, một nữ tử vô cùng xinh đẹp hạ giọng nói.
Bên trong Hồng Lao, thân ảnh Vương Lâm như điện, hướng về cầu thang phía trước bay nhanh, trong khi bay, khí huyết trong cơ thể hắn dần dần bình phục. Đạo kiếm khí vừa rồi đã bị những dấu ấn bên ngoài thân thể hắn làm cho tan rã, nhưng là vẫn làm cho khí huyết trong cơ thể hắn đảo lộn.
Khi hắn hạ xuống cầu thang, tốc độ không nhanh, nhưng lúc này cũng lóe lên trực tiếp lao ra.
Rất nhanh, hắn liền đi tới bậc thang cao nhất, nam tử họ Hứa đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên mặt lộ vẻ cổ quái, thì thào lẩm bẩm:
- Lớn chuyện rồi.
Thân mình Vương Lâm lóe lên hiện ra. Lúc hắn xuất hiện, nam tử họ Hứa quay mạnh đầu lại, sau khi nhìn Vương Lâm liền thở dài một tiếng, bay nhanh rồi thấp giọng nói:
- Không thể đi ra ngoài từ nơi này, mau theo ta!
Hắn nói xong, nhảy về một bên, theo một con đường khác bay nhanh đi.
Ánh mắt Vương Lâm ngưng lại, nhưng lập tức cảm nhận được trên không trung bên ngoài có một luồng kiếm khí không thể tưởng tượng được, với tốc độ cực nhanh phá không mà đến. Kiếm khí này hắn thấy rất quen thuộc, đúng là ngân long kia!
Thân mình run lên, Vương Lâm không nói lời nào, theo sát phía sau nam tử họ Hứa, đồng thời thu lại khí tức toàn thân, không để lộ một chút nào.
Hai người một trước một sau tốc độ đều rất nhanh, quanh quẩn bên trong Hồng Lao này, biến mất không thấy.
Sau khi hai người rời khỏi không lâu, Đế Kiếm tiến đến. Kiếm này mang theo một cơn phẫn nộ, xông thẳng vào cửa Hồng Lao, chui xuống lòng đất, quét ngang một vòng, không ngừng tìm kiếm con mồi vừa rồi đã làm mất đi tôn nghiêm của nó!
Lúc này, ở sau một nhà dân sâu bên trong Hồng Thành, một bức tường bỗng nhiên im lặng xuất hiện một khe nứt. Vương Lâm từ trong khe nứt chui ra, nam tử họ Hứa không ra một thở dài, bay nhanh nói:
- Đừng quên giao hẹn của ngươi và ta!
Nói xong, vách tường kia lại khép lại, nam tử họ Hứa vội vàng rời đi, vừa bay nhanh vừa thì thào lầm bẩm:
- Nếu sớm biết người này sẽ dẫn Đế Kiếm tới, nói gì ta cũng không đưa hắn vào trong đó.
Khí tức trên người Vương Lâm được thu lại, một chút cũng không lộ ra ngoài, hắn cúi đầu, không thi triển tiên lực phi hành mà chạy đi rất nhanh. Phía xa xa, hắn có thể nghe được từ trong Hồng Lao truyền đến thanh âm ầm ầm, trong đó còn có một tiếng kêu đầy phẫn nộ.
Vương Lâm bước chân nhanh hơn, nơi đây cách Mạc phủ không xa, sau nửa nén nhang, hắn vội vàng tiến vào Mạc phủ. Mạc Lệ Hải đứng ở sân sau, ngơ ngác nhìn về hướng Hồng Lao, trong lòng có một cảm giác hãi hùng.
Lúc này hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, phát hiện ra khí tức toàn thân của đối phương đã được thu lại, với trí thông minh của hắn, lập tức cười khổ rộ lên. Hắn không nói lời nào, kéo thẳng Vương Lâm vào trong hậu viện của Mạc phủ, vỗ nhẹ lên một ngọn giả sơn một cái, lập tức trên mặt đất xuất hiện một cửa động.
- Đây là nơi ta bế quan, ngươi vào đó trốn đi trước đã!
Vương Lâm thần thức đảo qua, không nói lời nào nhảy xuống. Mạc Lệ Hải hít sâu, lập tức đóng cửa động lại, khoanh chân ngồi dưới đất thổ nạp, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đêm nay, đối với Mạc Lệ Hải mà nói, nhất định sẽ là một đêm không ngủ, đối với Thiên Yêu Thành mà nói, cũng giống như vậy!
Trong một đêm, toàn bộ Thiên Yêu Thành lóe lên ngân quang, Đế Kiếm ở bên trong Hồng Lao không tìm ra con mồi đã làm nó bị thương, lại càng tức giận, bất ngờ phá hoại toàn bộ Hồng Lao, sau đó lao ra, xoay quanh trên bầu trời Thiên Yêu Thành điên cuồng tìm kiếm.
Vì thế, nếu Mạc Lệ Hải không vận chuyển yêu lực liên tục, tranh thủ lấy yêu lực của mình để bao trùm lên khí tức trên người Vương Lâm, thì Đế Kiếm kia sẽ phát hiện ra ngay.
Trong khi Đế Kiếm ở trên bầu trời của Thiên Yêu Thành cũng đã từng chú ý đến Mạc Lệ Hải, nhưng yêu lực của Mạc Lệ Hải tản ra quá lớn, Đế Kiếm lại chỉ đảo lướt qua, quả thật cho dù là Đế Kiếm cẩn thận quan sát cũng không thể phát hiện được Vương Lâm.
Giờ phút này, khí tức toàn thân Vương Lâm đã hoàn toàn bị thu lại, và quan trọng nhất là đã tiến vào bên trong Thiên Nghịch Châu, ngồi đối diện với nguyên anh của Lý Mộ Uyển.
Trong thời gian này, Đế Kiếm càng ngày càng tức giận, suốt một đêm nó gần như xem xét hết một lượt từ trong ra ngoài Thiên Yêu Thành, nhưng không thể cảm nhận được một chút khí tức nào của con mồi đáng ghét kia.
Phẫn nộ không ngừng tăng lên!
Việc này đối với nó đúng là một sự sỉ nhục!
Đến tảng sáng, Đế Kiếm vô cùng không cam lòng, hướng về phía Hồng Lao, phát ra một đạo kiếm quang mạnh mẽ. Dưới một kiếm này, Hồng Lao xuất hiện một cái rãnh rất lớn dài chừng nghìn trượng.
Sau khi trút giận, Đế Kiếm nổi giận đùng đùng quay về Kiếm Các, lại đi vào trong trận pháp.
Hồng Lao là một trong tứ đại lao ngục của Thiên Yêu Thành. Tuy bị Đế Kiếm giận chó đánh mèo, nhưng nhờ số đông nhân lực vật lực ở đây cũng rất nhanh được sửa chữa phục hồi. Nhưng Đế Kiếm này liên tục theo dõi Hồng Lao, trong thời gian một tháng nay, cứ khi Hồng Lao được sửa chữa gần xong, nó liền lập tức lại phá phách để trút giận.
- Ầm.
Ở xa bên ngoài Hồng Lao lại truyền đến từng trận tiếng nổ, từng đám khói nhẹ nhàng bay lên. Một tiếng kiếm ngân vang cực kỳ đắc ý, hóa thành một đạo ngân quang bay về phía xa xa biến mất ở chân trời.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về hướng kiếm quang biến mất, khẽ cười nói:
- Kiếm này giống như là trẻ con vậy, tìm không thấy ta lại đi gây chuyện với Hồng Lao. Đây đã là lần thứ mấy rồi? Đã mười lần rồi.
Mạc Lệ Hải ngồi đối diện với Vương Lâm, cười khổ, đồng thời trong lòng cũng càng bội phục. Hắn cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần, nếu không tận mắt nhìn thấy đối phương ngồi ở trước mặt, chỉ dựa vào yêu lực để cảm nhận, chắc chắn không thể nhận ra được sự tồn tại của Vương Lâm.
Mấy ngày nay, trên không trung Đế Kiếm đã lui tới vài lần, nhưng đều không chú ý tới Vương Lâm, vì vậy điểm này hiển nhiên không phải là giả.
Nghĩ lại mất ngày trước, Vương Lâm từ trong hang động để bế quan đi ra, Mạc Lệ Hải không ngờ cũng không thể phát hiện được một chút nào, trong lòng hắn đánh giá Vương Lâm đã đặt lên một vị trí cực cao.
Ngoài ra, sau khi Vương Lâm này từ trong Hồng Lao đi ra, Mạc Lệ Hải nhìn cứ như là biến thành một người khác, nhất là ký hiệu ở giữa lông mày người này khiến cho hắn có một cảm giác kinh hãi.
Hắn cũng không hỏi tỉ mỉ, nhưng có thể đoán được người này ở trong Hồng Lao có thể khiến cho Đế Kiếm phẫn nộ, nếu không phải là công pháp thành công, thì cũng là gặp được một kỳ ngộ khác.
- Thực lực của ngươi hiện tại đã đạt đến mức độ nào? So với trước đây khi mới đến Thiên Yêu Thành ra sao?
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Liệt Hải liền hỏi. Hắn muốn biết chính mình trong đại hội Yêu Tướng rốt cuộc có thể đạt tới vị trí thứ mấy!
Đại hội Yêu Tướng có hai cơ hội, nếu Yêu Tướng thất bại có thể đề cử người trợ giúp, thay thế xuất chiến! Nhưng chọn người thay thế cũng phải có yêu cầu, không thể là người bản địa, phải là người từ bên ngoài đến!
Đây cũng là một nguyên nhân mà Yêu Tướng này lựa chọn Vương Lâm.
- Chỉ cần sử dụng một tay ta cũng có thể thắng ngươi!
Vương Lâm thanh âm bình thản, chậm rãi nói.
Mạc Lệ Hải nhìn chằm chằm Vương Lâm, một lúc lâu sau cười lên ha hả, nói:
- Được, có lời này của ngươi, không uổng công ta vất vả một phen! Vương lão đệ, nửa tháng sau là đêm yêu linh, cũng là ngày tổ chức đại hội Yêu Tướng, đến lúc đó Yêu Đế bệ hạ sẽ đích thân đến xem. Nếu ngươi thể hiện tốt, có ta tiến cử nhất định ngươi sẽ dành được vị trí Yêu Tướng!
Vương Lâm cười cười, không nói gì.
- Vương lão đệ, tối nay, ngươi phải trở về sớm, ta dẫn ngươi đi đi viếng thăm một nhân vật lớn!
Mạc Lệ Hải trầm ngâm ít lâu, trầm giọng nói.
Vương Lâm gật đầu, đứng dậy cười nói:
- Mạc huynh, cứ yên tâm!
Hai người nhìn nhau cùng cười lên ha hả, Mạc Lệ Hải trong lòng có chút vui mừng, cười nói:
- Ta sẽ không quấy rầy trong lúc ngươi đi nghe đàn đâu.
Vương Lâm thích ngồi bên sông nghe tiếng đàn của họa thuyền vốn không phải là chuyện bí mật, Mạc Lệ Hải đương nhiên biết.
Vương Lâm bước về phía trước, rồi đi ra ngoài.
Ở bên sông, Vương Lâm im lặng ngồi. Hắn trong tay cầm một bầu rượu nhạt, thi thoảng lại uống một ngụm, thần sắc bình tĩnh, trong lòng vô cùng thư thái.
Mấy ngày nay, Vương Lâm mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này chờ đợi họa thuyền kia đi qua, truyền đến tiếng đàn du dương. Tiếng đàn này tuy so với trước đây phong cách đã biến đổi rất nhiều, trong khúc nhạc vô cùng khoái hoạt lại ẩn chứa nỗi bi ai sâu sắc.
Nhưng Vương Lâm cũng không ép buộc phải thay đổi. Hắn cũng giống như khách qua đường, với tâm thái của một lữ khách cảm nhận hỉ nộ ái ố của chúng sinh.
Thậm chí cho tới bây giờ, hắn cũng không biết tướng mạo của nữ tử đánh đàn kia, hết thảy chuyện này đối với hắn không quan trọng, quan trọng là hắn đang nghe, thật sự là đang nghe.
Nghe tiếng đàn, chạm tới phong ấn trong nội tâm, cảm ngộ một sự bình thản từ trước tới nay chưa từng có. Dưới cảm giác này, trong lòng Vương Lâm vô cùng bình thản.
Họa thuyền chưa đến, tiếng đàn đã đến trước, trong tiếng đàn như vui tươi khoan khoái lộ ra một nỗi bi ai bất đắc dĩ. Theo tiếng đàn, họa thuyền từ thượng du con sông chậm rãi đi tới.
Ở mũi họa thuyền, nữ tử đánh đàn kia vẫn quay lưng về phía Vương Lâm như trước, tay ngọc nhẹ nhàng gảy lên, từng tiếng đàn văng vẳng truyền ra. Ở phía trước nữ tử này hôm nay chỉ có một người đang ngồi!
Người này thoạt nhìn là một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người mặc áo xanh. Tướng mạo hắn tuy bình thường nhưng làm cho người ta có cảm giác ở trên người hắn chập chờn một loại yêu lực nào đó. Hắn ngồi chỗ đó trong tay cầm chén rượu, thưởng thức rượu ngon, nghe tiếng đàn.
- Không cần đàn bài này nữa, ta vẫn muốn nghe tiếng đàn chân chính của nàng!
Thanh niên buông chén rượu, nhìn nữ tử phía trước, hạ giọng nói.
Tiếng đàn của nữ tử ngừng lại, trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, tay ngọc lại gảy dây đàn. Từng tiếng đàn bi ai chậm rãi truyền ra như thể dung nhập vào những gợn sóng trên mặt sông rẽ ra hai bên họa thuyền theo đó hướng về hai bên bờ.
Những gợn sóng kia vỗ vào bờ sông ở trước người Vương Lâm không xa rồi biến mất, nhưng âm thanh trong đó không dừng lại mà tiếp tục truyền tới tai Vương Lâm.
Thanh niên ngồi trên họa thuyền chậm rãi nhắm hai mắt lại, chăm chú thưởng thức tiếng đàn bi thương kia.
Vương Lâm cũng giống như vậy, nhắm hai mắt đắm chìm trong tiếng đàn kia, giống như là dung nhập vào trong tâm hồn, mãi mãi không tiêu tan.
Hai người, một người ở trên thuyền, một người ở trên bờ, cảm ngộ hoàn toàn khác nhau, nhưng giờ phút này lại giống như có một sức hút kỳ lạ lôi kéo.
Vương Lâm mở hai mắt, lần đầu tiên chủ động nhìn về phía họa thuyền. Ánh mắt hắn nhìn lên bóng lưng nữ tử, sau đó nhìn về phía thanh niên kia.
Người này, trong lúc này cũng mở hai mắt, nhìn về phía Vương Lâm.
Hai người nhìn nhau ít lâu, Vương Lâm cầm lấy vò rượu, giơ nhẹ lên, rồi uống một ngụm to.Thanh niên trên họa thuyền mỉm cười, giơ chén rượu lên uống một ngụm. Chiếc họa thuyền dần dần đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của Vương Lâm, chỉ còn lại tiếng đàn kia lãng đãng truyền lại.
Trên họa thuyền, nữ tử đánh đàn kia giờ phút này quay đầu nhìn lên bờ sông phía xa xa, trong mắt nàng vẫn luôn là một màu đen.
- Ở đó có một người!
Thanh niên trên họa thuyền buông chén rượu, hạ giọng nói.
Nữ tử không nói gì, quay đầu lại, tiếp tục tấu lên khúc nhạc bi thương.
- Một tiểu tử rất thú vị… …
Thanh niên khẽ mỉm cười.
Đến nửa đêm, Vương Lâm về tới Mạc Phủ, một lát sau Mạc Lệ Hải cùng hắn đi qua Hồng Thành, tiến vào cửa tây Huyền Thành.
Huyền Thành tuy cũng chỉ lớn bằng Hồng Thành, nhưng hết thảy bên trong hoàn toàn khác nhau. Dưới màn đêm là một vẻ rực rỡ, người đi lại càng ngày càng nhiều, đó chính là một đội quân sĩ mặc áo giáp.
Ở bên ngoài một phủ đệ trong Huyền Thành, Mạc Lệ Hải dừng lại, từ trong người lấy ra một tấm thiếp giao cho người hộ vệ canh cửa. Người hộ vệ kia lập tức lui lại, tiến vào bên trong phủ.
Vương Lâm quan sát phủ đệ này, ánh mắt dừng lại trên tấm biển:
- Huyền Thành soái phủ.
- Bát đại Yêu Soái của Thiên Yêu Quận, cùng với tám tòa thành ngoài Thiên Yêu Thành đều giống nhau, lấy soái danh theo Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang, phủ đệ của bọn họ không có phó soái! Những phó soái này ở tại các thành, nơi đây, chính là phủ của phó soái Huyền Thành.
Mạc Lệ Hải hạ giọng nói. Hắn do dự một chút, lại nói:
- Phó soái Huyền Thành này và Yêu Đế bệ hạ có giao tình rất tốt…
Vương Lâm gật đầu, mức độ quan trọng của việc chọn ra hai phó soái sau đại hội Yêu Tướng lần này, Mạc Lệ Hải đã thông báo cực kỳ tỉ mỉ. Ít lâu sau, hộ vệ phủ phó soái Huyền Thành quay lại, cung kính nói:
- Mạc tướng quân, phó soái đại nhân cho mời!
Mạc Lệ Hải vẻ mặt nghiêm chỉnh, bước đi phía trước, Vương Lâm không nhanh không chậm, theo sau bước vào. Theo hộ vệ kia dẫn đường, Mạc Lệ Hải và Vương Lâm đi vào tới đình viện bên trong phủ.
Đòn này khiến ngươi ta cảm giác như thiên cảnh. Toàn thân thanh niên tóc đen kia vang lên những tiếng rầm rầm, cả người liền hóa thành một đám huyết nhục, nhưng trong nháy mắt đó, huyết vụ trên người hắn có một tia phân ra, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Sau đó người này tử vong.
Cùng lúc đó, trong một hồ máu trên mặt đất, thanh niên đó sống lại. Sát khí trên toàn thân hắn biến mất, yên lặng ngồi khoanh chân thổ nạp, cũng không thèm liếc nhìn lên bầu trời một cái.
Lúc này ánh mắt ngân long lại đặt lên người Vương Lâm.
Vương Lâm không chút do dự, huyết vụ tán ra, thân thể hạ xuống, chỉ để lại huyết vụ trong không trung cho ngân long hút đi. Ngân long biến mất, Vương Lâm cũng rơi xuống mặt đất.
Hắn nhìn ngân long biến mất, trong mắt dần dần lộ vẻ tỉnh táo, tùy ý ngồi vào trong một hồ máu. Mấy người đang ngồi trong đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Vương Lâm một mình ngồi ở đó, trong mắt vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ mỉm cười. Ý cười càng lúc càng đậm, cuối cùng hắn cười vang. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp thế giới màu máu này. Những người nơi này cũng chẳng ai thèm để ý tới hắn, vẫn tập trung hấp thu sát niệm!
- Sát lục tiên quyết lấy sát niệm đoạt tính mệnh người khác, luyện sinh cơ thành lạc ấn! Đấy chính là từ tử tới sinh, phù hợp với luân hồi chi đạo, lấy cái chết của một người tạo thành một đạo lạc ấn sinh mệnh!
Trên thực tế, đây chính là sinh tử luân hồi. Sống và chết chuyển hóa tuần hoàn. Ngân long nọ hấp thu sát vụ cũng là như thế chuyển hóa thành sinh cơ trong cơ thể. Trên thực tế, trận pháp trong thế giới này cũng có cùng nguyên lý như vậy...... Hóa ra là như thế!
Ánh mắt Vương Lâm ngời sáng. Hắn cuối cùng đã hiểu!
Trong nháy mắt khi hắn minh ngộ, năm đạo sát lục khí màu xám lập tức từ trong lạc ấn sinh mệnh trên cơ thể hắn biến ảo ra, nhanh chóng ngưng tụ lại, xoay chuyển trước ngực hắn mấy lần, cuối cùng hình thành một cơn lốc màu xám.
Cơn lốc này chuyển động rất nhanh, dần dần dung nhập vào trong ngực Vương Lâm, biến mất hoàn toàn. Khí thế cả người hắn lúc này đột nhiên biến đổi. Một luồng khí tức sát lục chưa bao giờ từng xuất hiện trong thế giới màu máu này từ trên người Vương Lâm bạo phát ra!
Vào lúc này, tất cả mọi người trong hồ máu bên trong thế giới này đều đồng thời mở mắt nhìn về phía Vương Lâm.
- Sát lục khí!
Tiếng nói của Vương Lâm quanh quẩn trong thế giới này.
Trong nháy mắt khi khí tức của sát lục tiên quyết tràn ra, những người ngồi trong hồ máu gần Vương Lâm nhất lập tức thân thể truyền ra những tiếng ầm ầm. Đám người này không biết chết mất bao nhiêu, lại sống lại, sau đó thân thể lại tan nát. Từng đạo khí xám từ trong thân thể tan nát của bọn họ lan ra, hình thành những luồng sát lục khí!
Chỉ trong chớp mắt đã có hơn trăm đạo sát lục khí biến ảo ra, từng đạo như du hồn màu xám vờn quanh Vương Lâm.
Cảnh tượng này vẫn chưa chấm dứt. Lấy Vương Lâm làm trung tâm, đám người ngồi trong hồ máu thân thể toàn bộ tan nát, hóa thành khí xám!
Cả thế giới màu máu này giờ đây bắt đầu bị phá vỡ trong phạm vi lớn. Từng luồng khí xám điên cuồng ngưng tụ lại, hóa thành sát lục khí xoay quanh thân thể Vương Lâm.
Những người thân thể tan nát kia cũng không sống lại nữa. Lúc này bọn họ đã chính thức tử vong. Những người đó trong nháy mắt khi mất mạng, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tỉnh táo mà vô số năm nay chưa xuất hiện, bên trong còn hiện lên vẻ được giải thoát.
Cả thế giới màu máu vang lên những tiếng ầm ầm. Từng luồng khí xám cuồn cuồn tràn về. Thanh niên tóc đen trong hồ máu phía xa xa đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng. Bên ngoài thân thể hắn lúc này là một tầng huyết sát vụ lờ mờ. Hắn thấp giọng gào thét, cắn chặt răng, không ngờ trở thành người duy nhất ở nơi này thân thể không tan nát, hóa thành sát lục khí.
Bảy trăm chín mươi hai luồng khí xám từ trong thiên địa bay tới vờn quanh thân thể Vương Lâm. Lúc này hắn đứng lên khỏi hồ máu. Trong thế giới này giờ phút này chỉ còn có hắn và thanh niên tóc đen kia!
Bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm chớp chấn động không gian. Tia sét hiện lên, lại hóa thành ngân long. Nó quay lại nhìn vào Vương Lâm, sát khí trong mắt hiện lên rõ mồn một.
Ngân long này nhìn chằm chằm Vương Lâm, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, lập tức thân mình nhoáng lên, đưa trảo vồ thẳng tới Vương Lâm. Một trảo này trên trời giáng xuống như đảo ngược thiên địa, khí tức cường mãnh lập tức tràn ngập đất trời. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung, uy lực của ngân long bên trong thế giới huyết sắc này mấy ngày nay hắn đã nhiều lần nhận thức được. Giờ phút này, thân mình Vương Lâm khẽ động, chỉ thấy ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí từ trên thân hắn này phát ra sát khí nồng đậm. Luồng sát khí này tràn ngập, khí thế như xuyên thủng trời đất, lập tức xuất hiện.
Hơn ba nghìn đạo sát lục khí sinh ra sát khí ngập trời, giống như những thanh kiếm sắc ngút trời bay tới, ngay lập tức đón nhận một trảo của ngân long kia!
- Ầm.
Cả thế giới huyết sắc đều lay động. Một trảo của ngân long kia dưới sự công kích của ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí kia lập tức bị vỡ nát.
Ngân long kia phát ra tiếng gào thét dữ dội, trong mắt hiện lên sát khí chưa từng thấy.
Nó ở đây đã rất nhiều năm, tuy cũng đã từng bị thương tổn, nhưng đây lần đầu tiên dưới sự công kích của một con mồi bé như con kiến bất ngờ bị đánh bại. Tuy một trảo này nó không thể hiện hết toàn bộ uy lực, nhưng cũng không phải một con mồi có thể chống cự được!
Cho dù là Yêu Tướng, một trảo này cũng không thể chống cự!
Lúc này, nó đã thật sự nổi giận! Thân là Đế Quân Chi Kiếm, tôn nghiêm bất khả xâm phạm của nó, đối mặt với sự khiêu chiến của con mồi này, nó quyết định thẳng tay gạt bỏ!
Thân mình ngân long nhoáng lên một cái, đầu rồng rít gào, một đạo kiếm quang từ trong miệng nháy mắt hiện ra. Kiếm quang vừa hiện, lập tức toàn bộ thế giới huyết sắc này giống như sụp đổ, toàn bộ trời đất như chỉ còn lại có một mình đạo kiếm quang này.
Kiếm quang gào thét lao thẳng đến Vương Lâm!
Vương Lâm không chút do dự, thân mình khẽ động, hóa thành một đạo điện quang trực tiếp lao ra, nhưng cũng không nhằm về phía ngân long mà thân mình khẽ chuyển, thẳng đến lối vào nơi đây bay đi.
Ở phía sau hắn, ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí trong nháy mắt đuổi theo, hóa thành từng lạc ấn in vào giữa lông mày.
Trong nháy mắt, những dấu ấn do ba nghìn bảy trăm chín mươi hai đạo sát lục khí hóa thành toàn bộ dung nhập vào giữa lông mày Vương Lâm, ngay lập tức mở rộng ra tràn ngập bao phủ toàn thân hắn. Dưới sự bao phủ của hơn ba nghìn lạc ấn chồng lên nhau, trên người Vương Lâm giống như có hơn ba nghìn tầng phòng hộ.
Lúc này, kiếm quang của ngân long kia trong nháy mắt đã tới gần, chém vào người Vương Lâm. Ngay lúc này, dấu ấn trên toàn thân Vương Lâm điên cuồng lóe lên. Từng trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân mình Vương Lâm không hề dừng lại chút nào, xông thẳng vào lối vào, biến mất không thấy.
Ngay lúc hắn biến mất, người còn lại bên trong thế giới huyết sắc, nam tử tóc đen kia giãy giụa nói:
- Cứu ta với!
Thanh âm của hắn rất nhẹ.
Trên không trung, ngân long giật mình, đạo kiếm khí tất sát của nó không ngờ bị đối phương kiên cường chống cự, điều này đối với nó mà nói, quả thật là một sự sỉ nhục!!
Ngân long phẫn nộ, lập tức bay lên. Nó không rảnh nhìn đến nam tử tóc đen trên mặt đất, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất hoàn toàn.
Cùng lúc đó, bên trong Kiếm Các tại hoàng cung Đế Đô ở trung tâm Thiên Yêu Thành, ở trong này, bốn phía không có bày biện gì, chỉ là một mảnh đất trống trải, trên mặt đất có một trận pháp huyết sắc khổng lồ, một thanh kiếm hình con rắn cắm ở trung tâm trận pháp.
Lúc này, thanh kiếm hình con rắn bỗng nhiên truyền ra từng trận tiếng kêu, ngay sau đó, kiếm này trực tiếp từ trên mặt đất rút ra, hóa thành một đạo ngân quang, xuyên thẳng lên nóc Kiếm Các, mang theo một luồng kiếm khí mà toàn bộ Thiên Yêu Thành đều có thể cảm nhận được trong nháy mắt lao ra, ở trên bầu trời cấp tốc xoay tròn một vòng, thẳng hướng Hồng Thành bay tới.
Giờ phút này, những Yêu Soái, Yêu Tướng bên trong Thiên Yêu Thành, lập tức nhận thấy được luồng kiếm khí này, lấy tốc độ nhanh nhất bay đến nơi, nhìn lên bầu trời đêm.
Trong phủ Yêu Soái, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt hắn chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Là ai đã khiến cho Đế Kiếm phẫn nộ như thế này, không ngờ ra khỏi trận nhãn.
Yêu Tướng Thạch Tiêu lúc này cũng đang ở bên trong phủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bên cạnh hắn, Tôn Đào sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm luồng ngân quang nhoáng lên trên không trung, âm thầm kinh hãi.
- Không ngờ Đế Kiếm tự mình bay ra, việc này có quỷ dị!
Thạch Tiêu hít sâu, mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Bên trong Vũ Thành, trong một biệt viện, mười nam tử tóc đen đang ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một người chỉ lộ ra một chút bóng dáng, nhìn không ra tướng mạo, nhìn luồng ngân quang lóe lên trên không trung, hạ giọng nói:
- Đế Kiếm nổi giận rồi! Hai ngươi nhìn xem cái chuôi đế kiếm này như thế nào?
Ở phía sau hắn có hai người, hai người này mặc đạo bào, lưng đeo đại kiếm, lúc này mắt lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm luồng ngân quang biến mất ở phía xa trên bầu trời.
- Không hề kém kiếm của sư tôn!
Một người trong đó trầm mặc ít lâu, chậm rãi nói.
- Thật không?
Nam tử tóc đen kia xoay người, để lộ một gương mặt cực kỳ anh tuấn, bên trong vẻ anh tuấn này còn ẩn chứa một chút cương nghị.
Hắn chính là một trong những đệ nhất nhân ở tại biên giới Hỏa Yêu Quận, Yêu Tương Mặc Phi.
Những nếu nhìn kỹ, tướng mạo người này so với nam tử tóc đen ở sâu trong Hồng Lao không ngờ giống nhau y hệt!!!
Bên trong Mạc phủ, Mạc Lệ Hải vẻ mặt kinh ngạc, nhìn luồng ngân quang xẹt ngang qua bầu trời. Nhìn thấy chỗ đó rõ ràng chính là Hồng Lao, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không hay.
- Đế Kiếm!! Tại sao lại vì Vương Lâm mà đi!!!
Lập tức, Mạc Lệ Hải lắc đầu, lẩm bẩm:
- Với bản lãnh của Vương Lâm, sao có thể khiến cho Đế Kiếm giáng lâm, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy nói như vậy nhưng dự cảm không tốt trong lòng hắn càng ngày càng đậm. Bên trong Quý Phi Lâu tại hoàng cung, một người mặc hoàng bào nhìn lên bầu trời đêm, cười khẽ.
- Chẳng lẽ nó nếm phải đau khổ gì, lâu rồi không được thấy nó nổi giận như thế này, đúng là thú vị! Đế Kiếm, có chuyện gì vui vậy?
Phía sau người mặc hoàng bào này, một nữ tử vô cùng xinh đẹp hạ giọng nói.
Bên trong Hồng Lao, thân ảnh Vương Lâm như điện, hướng về cầu thang phía trước bay nhanh, trong khi bay, khí huyết trong cơ thể hắn dần dần bình phục. Đạo kiếm khí vừa rồi đã bị những dấu ấn bên ngoài thân thể hắn làm cho tan rã, nhưng là vẫn làm cho khí huyết trong cơ thể hắn đảo lộn.
Khi hắn hạ xuống cầu thang, tốc độ không nhanh, nhưng lúc này cũng lóe lên trực tiếp lao ra.
Rất nhanh, hắn liền đi tới bậc thang cao nhất, nam tử họ Hứa đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên mặt lộ vẻ cổ quái, thì thào lẩm bẩm:
- Lớn chuyện rồi.
Thân mình Vương Lâm lóe lên hiện ra. Lúc hắn xuất hiện, nam tử họ Hứa quay mạnh đầu lại, sau khi nhìn Vương Lâm liền thở dài một tiếng, bay nhanh rồi thấp giọng nói:
- Không thể đi ra ngoài từ nơi này, mau theo ta!
Hắn nói xong, nhảy về một bên, theo một con đường khác bay nhanh đi.
Ánh mắt Vương Lâm ngưng lại, nhưng lập tức cảm nhận được trên không trung bên ngoài có một luồng kiếm khí không thể tưởng tượng được, với tốc độ cực nhanh phá không mà đến. Kiếm khí này hắn thấy rất quen thuộc, đúng là ngân long kia!
Thân mình run lên, Vương Lâm không nói lời nào, theo sát phía sau nam tử họ Hứa, đồng thời thu lại khí tức toàn thân, không để lộ một chút nào.
Hai người một trước một sau tốc độ đều rất nhanh, quanh quẩn bên trong Hồng Lao này, biến mất không thấy.
Sau khi hai người rời khỏi không lâu, Đế Kiếm tiến đến. Kiếm này mang theo một cơn phẫn nộ, xông thẳng vào cửa Hồng Lao, chui xuống lòng đất, quét ngang một vòng, không ngừng tìm kiếm con mồi vừa rồi đã làm mất đi tôn nghiêm của nó!
Lúc này, ở sau một nhà dân sâu bên trong Hồng Thành, một bức tường bỗng nhiên im lặng xuất hiện một khe nứt. Vương Lâm từ trong khe nứt chui ra, nam tử họ Hứa không ra một thở dài, bay nhanh nói:
- Đừng quên giao hẹn của ngươi và ta!
Nói xong, vách tường kia lại khép lại, nam tử họ Hứa vội vàng rời đi, vừa bay nhanh vừa thì thào lầm bẩm:
- Nếu sớm biết người này sẽ dẫn Đế Kiếm tới, nói gì ta cũng không đưa hắn vào trong đó.
Khí tức trên người Vương Lâm được thu lại, một chút cũng không lộ ra ngoài, hắn cúi đầu, không thi triển tiên lực phi hành mà chạy đi rất nhanh. Phía xa xa, hắn có thể nghe được từ trong Hồng Lao truyền đến thanh âm ầm ầm, trong đó còn có một tiếng kêu đầy phẫn nộ.
Vương Lâm bước chân nhanh hơn, nơi đây cách Mạc phủ không xa, sau nửa nén nhang, hắn vội vàng tiến vào Mạc phủ. Mạc Lệ Hải đứng ở sân sau, ngơ ngác nhìn về hướng Hồng Lao, trong lòng có một cảm giác hãi hùng.
Lúc này hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, phát hiện ra khí tức toàn thân của đối phương đã được thu lại, với trí thông minh của hắn, lập tức cười khổ rộ lên. Hắn không nói lời nào, kéo thẳng Vương Lâm vào trong hậu viện của Mạc phủ, vỗ nhẹ lên một ngọn giả sơn một cái, lập tức trên mặt đất xuất hiện một cửa động.
- Đây là nơi ta bế quan, ngươi vào đó trốn đi trước đã!
Vương Lâm thần thức đảo qua, không nói lời nào nhảy xuống. Mạc Lệ Hải hít sâu, lập tức đóng cửa động lại, khoanh chân ngồi dưới đất thổ nạp, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đêm nay, đối với Mạc Lệ Hải mà nói, nhất định sẽ là một đêm không ngủ, đối với Thiên Yêu Thành mà nói, cũng giống như vậy!
Trong một đêm, toàn bộ Thiên Yêu Thành lóe lên ngân quang, Đế Kiếm ở bên trong Hồng Lao không tìm ra con mồi đã làm nó bị thương, lại càng tức giận, bất ngờ phá hoại toàn bộ Hồng Lao, sau đó lao ra, xoay quanh trên bầu trời Thiên Yêu Thành điên cuồng tìm kiếm.
Vì thế, nếu Mạc Lệ Hải không vận chuyển yêu lực liên tục, tranh thủ lấy yêu lực của mình để bao trùm lên khí tức trên người Vương Lâm, thì Đế Kiếm kia sẽ phát hiện ra ngay.
Trong khi Đế Kiếm ở trên bầu trời của Thiên Yêu Thành cũng đã từng chú ý đến Mạc Lệ Hải, nhưng yêu lực của Mạc Lệ Hải tản ra quá lớn, Đế Kiếm lại chỉ đảo lướt qua, quả thật cho dù là Đế Kiếm cẩn thận quan sát cũng không thể phát hiện được Vương Lâm.
Giờ phút này, khí tức toàn thân Vương Lâm đã hoàn toàn bị thu lại, và quan trọng nhất là đã tiến vào bên trong Thiên Nghịch Châu, ngồi đối diện với nguyên anh của Lý Mộ Uyển.
Trong thời gian này, Đế Kiếm càng ngày càng tức giận, suốt một đêm nó gần như xem xét hết một lượt từ trong ra ngoài Thiên Yêu Thành, nhưng không thể cảm nhận được một chút khí tức nào của con mồi đáng ghét kia.
Phẫn nộ không ngừng tăng lên!
Việc này đối với nó đúng là một sự sỉ nhục!
Đến tảng sáng, Đế Kiếm vô cùng không cam lòng, hướng về phía Hồng Lao, phát ra một đạo kiếm quang mạnh mẽ. Dưới một kiếm này, Hồng Lao xuất hiện một cái rãnh rất lớn dài chừng nghìn trượng.
Sau khi trút giận, Đế Kiếm nổi giận đùng đùng quay về Kiếm Các, lại đi vào trong trận pháp.
Hồng Lao là một trong tứ đại lao ngục của Thiên Yêu Thành. Tuy bị Đế Kiếm giận chó đánh mèo, nhưng nhờ số đông nhân lực vật lực ở đây cũng rất nhanh được sửa chữa phục hồi. Nhưng Đế Kiếm này liên tục theo dõi Hồng Lao, trong thời gian một tháng nay, cứ khi Hồng Lao được sửa chữa gần xong, nó liền lập tức lại phá phách để trút giận.
- Ầm.
Ở xa bên ngoài Hồng Lao lại truyền đến từng trận tiếng nổ, từng đám khói nhẹ nhàng bay lên. Một tiếng kiếm ngân vang cực kỳ đắc ý, hóa thành một đạo ngân quang bay về phía xa xa biến mất ở chân trời.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về hướng kiếm quang biến mất, khẽ cười nói:
- Kiếm này giống như là trẻ con vậy, tìm không thấy ta lại đi gây chuyện với Hồng Lao. Đây đã là lần thứ mấy rồi? Đã mười lần rồi.
Mạc Lệ Hải ngồi đối diện với Vương Lâm, cười khổ, đồng thời trong lòng cũng càng bội phục. Hắn cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần, nếu không tận mắt nhìn thấy đối phương ngồi ở trước mặt, chỉ dựa vào yêu lực để cảm nhận, chắc chắn không thể nhận ra được sự tồn tại của Vương Lâm.
Mấy ngày nay, trên không trung Đế Kiếm đã lui tới vài lần, nhưng đều không chú ý tới Vương Lâm, vì vậy điểm này hiển nhiên không phải là giả.
Nghĩ lại mất ngày trước, Vương Lâm từ trong hang động để bế quan đi ra, Mạc Lệ Hải không ngờ cũng không thể phát hiện được một chút nào, trong lòng hắn đánh giá Vương Lâm đã đặt lên một vị trí cực cao.
Ngoài ra, sau khi Vương Lâm này từ trong Hồng Lao đi ra, Mạc Lệ Hải nhìn cứ như là biến thành một người khác, nhất là ký hiệu ở giữa lông mày người này khiến cho hắn có một cảm giác kinh hãi.
Hắn cũng không hỏi tỉ mỉ, nhưng có thể đoán được người này ở trong Hồng Lao có thể khiến cho Đế Kiếm phẫn nộ, nếu không phải là công pháp thành công, thì cũng là gặp được một kỳ ngộ khác.
- Thực lực của ngươi hiện tại đã đạt đến mức độ nào? So với trước đây khi mới đến Thiên Yêu Thành ra sao?
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Liệt Hải liền hỏi. Hắn muốn biết chính mình trong đại hội Yêu Tướng rốt cuộc có thể đạt tới vị trí thứ mấy!
Đại hội Yêu Tướng có hai cơ hội, nếu Yêu Tướng thất bại có thể đề cử người trợ giúp, thay thế xuất chiến! Nhưng chọn người thay thế cũng phải có yêu cầu, không thể là người bản địa, phải là người từ bên ngoài đến!
Đây cũng là một nguyên nhân mà Yêu Tướng này lựa chọn Vương Lâm.
- Chỉ cần sử dụng một tay ta cũng có thể thắng ngươi!
Vương Lâm thanh âm bình thản, chậm rãi nói.
Mạc Lệ Hải nhìn chằm chằm Vương Lâm, một lúc lâu sau cười lên ha hả, nói:
- Được, có lời này của ngươi, không uổng công ta vất vả một phen! Vương lão đệ, nửa tháng sau là đêm yêu linh, cũng là ngày tổ chức đại hội Yêu Tướng, đến lúc đó Yêu Đế bệ hạ sẽ đích thân đến xem. Nếu ngươi thể hiện tốt, có ta tiến cử nhất định ngươi sẽ dành được vị trí Yêu Tướng!
Vương Lâm cười cười, không nói gì.
- Vương lão đệ, tối nay, ngươi phải trở về sớm, ta dẫn ngươi đi đi viếng thăm một nhân vật lớn!
Mạc Lệ Hải trầm ngâm ít lâu, trầm giọng nói.
Vương Lâm gật đầu, đứng dậy cười nói:
- Mạc huynh, cứ yên tâm!
Hai người nhìn nhau cùng cười lên ha hả, Mạc Lệ Hải trong lòng có chút vui mừng, cười nói:
- Ta sẽ không quấy rầy trong lúc ngươi đi nghe đàn đâu.
Vương Lâm thích ngồi bên sông nghe tiếng đàn của họa thuyền vốn không phải là chuyện bí mật, Mạc Lệ Hải đương nhiên biết.
Vương Lâm bước về phía trước, rồi đi ra ngoài.
Ở bên sông, Vương Lâm im lặng ngồi. Hắn trong tay cầm một bầu rượu nhạt, thi thoảng lại uống một ngụm, thần sắc bình tĩnh, trong lòng vô cùng thư thái.
Mấy ngày nay, Vương Lâm mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này chờ đợi họa thuyền kia đi qua, truyền đến tiếng đàn du dương. Tiếng đàn này tuy so với trước đây phong cách đã biến đổi rất nhiều, trong khúc nhạc vô cùng khoái hoạt lại ẩn chứa nỗi bi ai sâu sắc.
Nhưng Vương Lâm cũng không ép buộc phải thay đổi. Hắn cũng giống như khách qua đường, với tâm thái của một lữ khách cảm nhận hỉ nộ ái ố của chúng sinh.
Thậm chí cho tới bây giờ, hắn cũng không biết tướng mạo của nữ tử đánh đàn kia, hết thảy chuyện này đối với hắn không quan trọng, quan trọng là hắn đang nghe, thật sự là đang nghe.
Nghe tiếng đàn, chạm tới phong ấn trong nội tâm, cảm ngộ một sự bình thản từ trước tới nay chưa từng có. Dưới cảm giác này, trong lòng Vương Lâm vô cùng bình thản.
Họa thuyền chưa đến, tiếng đàn đã đến trước, trong tiếng đàn như vui tươi khoan khoái lộ ra một nỗi bi ai bất đắc dĩ. Theo tiếng đàn, họa thuyền từ thượng du con sông chậm rãi đi tới.
Ở mũi họa thuyền, nữ tử đánh đàn kia vẫn quay lưng về phía Vương Lâm như trước, tay ngọc nhẹ nhàng gảy lên, từng tiếng đàn văng vẳng truyền ra. Ở phía trước nữ tử này hôm nay chỉ có một người đang ngồi!
Người này thoạt nhìn là một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người mặc áo xanh. Tướng mạo hắn tuy bình thường nhưng làm cho người ta có cảm giác ở trên người hắn chập chờn một loại yêu lực nào đó. Hắn ngồi chỗ đó trong tay cầm chén rượu, thưởng thức rượu ngon, nghe tiếng đàn.
- Không cần đàn bài này nữa, ta vẫn muốn nghe tiếng đàn chân chính của nàng!
Thanh niên buông chén rượu, nhìn nữ tử phía trước, hạ giọng nói.
Tiếng đàn của nữ tử ngừng lại, trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, tay ngọc lại gảy dây đàn. Từng tiếng đàn bi ai chậm rãi truyền ra như thể dung nhập vào những gợn sóng trên mặt sông rẽ ra hai bên họa thuyền theo đó hướng về hai bên bờ.
Những gợn sóng kia vỗ vào bờ sông ở trước người Vương Lâm không xa rồi biến mất, nhưng âm thanh trong đó không dừng lại mà tiếp tục truyền tới tai Vương Lâm.
Thanh niên ngồi trên họa thuyền chậm rãi nhắm hai mắt lại, chăm chú thưởng thức tiếng đàn bi thương kia.
Vương Lâm cũng giống như vậy, nhắm hai mắt đắm chìm trong tiếng đàn kia, giống như là dung nhập vào trong tâm hồn, mãi mãi không tiêu tan.
Hai người, một người ở trên thuyền, một người ở trên bờ, cảm ngộ hoàn toàn khác nhau, nhưng giờ phút này lại giống như có một sức hút kỳ lạ lôi kéo.
Vương Lâm mở hai mắt, lần đầu tiên chủ động nhìn về phía họa thuyền. Ánh mắt hắn nhìn lên bóng lưng nữ tử, sau đó nhìn về phía thanh niên kia.
Người này, trong lúc này cũng mở hai mắt, nhìn về phía Vương Lâm.
Hai người nhìn nhau ít lâu, Vương Lâm cầm lấy vò rượu, giơ nhẹ lên, rồi uống một ngụm to.Thanh niên trên họa thuyền mỉm cười, giơ chén rượu lên uống một ngụm. Chiếc họa thuyền dần dần đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của Vương Lâm, chỉ còn lại tiếng đàn kia lãng đãng truyền lại.
Trên họa thuyền, nữ tử đánh đàn kia giờ phút này quay đầu nhìn lên bờ sông phía xa xa, trong mắt nàng vẫn luôn là một màu đen.
- Ở đó có một người!
Thanh niên trên họa thuyền buông chén rượu, hạ giọng nói.
Nữ tử không nói gì, quay đầu lại, tiếp tục tấu lên khúc nhạc bi thương.
- Một tiểu tử rất thú vị… …
Thanh niên khẽ mỉm cười.
Đến nửa đêm, Vương Lâm về tới Mạc Phủ, một lát sau Mạc Lệ Hải cùng hắn đi qua Hồng Thành, tiến vào cửa tây Huyền Thành.
Huyền Thành tuy cũng chỉ lớn bằng Hồng Thành, nhưng hết thảy bên trong hoàn toàn khác nhau. Dưới màn đêm là một vẻ rực rỡ, người đi lại càng ngày càng nhiều, đó chính là một đội quân sĩ mặc áo giáp.
Ở bên ngoài một phủ đệ trong Huyền Thành, Mạc Lệ Hải dừng lại, từ trong người lấy ra một tấm thiếp giao cho người hộ vệ canh cửa. Người hộ vệ kia lập tức lui lại, tiến vào bên trong phủ.
Vương Lâm quan sát phủ đệ này, ánh mắt dừng lại trên tấm biển:
- Huyền Thành soái phủ.
- Bát đại Yêu Soái của Thiên Yêu Quận, cùng với tám tòa thành ngoài Thiên Yêu Thành đều giống nhau, lấy soái danh theo Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang, phủ đệ của bọn họ không có phó soái! Những phó soái này ở tại các thành, nơi đây, chính là phủ của phó soái Huyền Thành.
Mạc Lệ Hải hạ giọng nói. Hắn do dự một chút, lại nói:
- Phó soái Huyền Thành này và Yêu Đế bệ hạ có giao tình rất tốt…
Vương Lâm gật đầu, mức độ quan trọng của việc chọn ra hai phó soái sau đại hội Yêu Tướng lần này, Mạc Lệ Hải đã thông báo cực kỳ tỉ mỉ. Ít lâu sau, hộ vệ phủ phó soái Huyền Thành quay lại, cung kính nói:
- Mạc tướng quân, phó soái đại nhân cho mời!
Mạc Lệ Hải vẻ mặt nghiêm chỉnh, bước đi phía trước, Vương Lâm không nhanh không chậm, theo sau bước vào. Theo hộ vệ kia dẫn đường, Mạc Lệ Hải và Vương Lâm đi vào tới đình viện bên trong phủ.
/2085
|