Cây thương kia, Trần Đào tự cho là mình cũng có thể vỗ được một chút, nhưng nếu làm như Vương Lâm, liên tục vỗ hai phát làm cho nó hoàn toàn thay đổi phương hướng cũng là rất khó! Đây không phải là vấn đề về tu vi, cũng không phải vấn đề về tiên lực, mà là một loại tính toán, một thứ rất tinh tế!
- Nếu hắn lấy trình độ này ra để tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử với ta… Cho dù ta thắng thì cũng sẽ bị trọng thương phải bế quan trăm năm, thậm chí tu vi còn có thể bị giảm sút!!
Trần Đào thở sâu, nhìn ánh mắt Vương Lâm, trong lòng vô cùng phức tạp.
Trong tất cả mọi người, cao hứng nhất chắc chắn là Mạc Lệ Hải. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười không thể che giấu, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy quyết định của mình lúc trước thật là anh minh sáng suốt!
- Ta với người này đã có một mối quan hệ, ngày sau chắc sẽ không trở thành kẻ thù. Vương Lâm này càng mạnh, cơ hội chiến thắng của ta càng lớn! Nhưng Kim tổng quản lại có một chút lấy lớn bức nhỏ rồi, nếu sau này có ngày ta trở thành Yêu Soái, nhất định sẽ làm cho người này mất mặt!
Một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp quảng trường. Thanh âm này như từng trận sấm sét đánh vào khoảng không, dấy lên từng trận tiếng ầm ầm, khiến cho tuyệt đại bộ phận ánh mắt mọi người một lần nữa lại tập trung vào thân thể của người vừa mới hừ lạnh.
Nam tử mặc giáp vàng tay phải chỉ vào Vương Lâm, quát:
- Ngươi có biết giết Yêu Tướng sẽ bị trảm không!
Lần này Yêu Tướng Ngao Địch chưa chết nên tha cho ngươi một lần. Người trợ giúp của Ngao Địch, bước ra khỏi hàng!
Trong đám người hai bên, sau một lúc im lặng, truyền ra một thanh âm yếu ớt:
- Ta bỏ cuộc.
Tại Kiếm Các, Đế Kiếm đang cắm trên mặt đất ở chính giữa trận pháp phát ra từng trận tiếng kêu. Ngay khi Vương Lâm ra tay ở Đế Đô, nó liền lập tức cảm nhận được sự tồn tại con mồi đã khiến nó căm giận.
Theo cơn phẫn nộ, nó lập tức bay lên khỏi mặt đất, đang định liều lĩnh phóng đến chỗ kẻ đã khiến nó vô số lần phá hoại Hồng Lao, nhưng khi vừa mới bay lên, nó lại bắt đầu do dự.
Dù sao Đế Quân đã từng nói bắt nó phải im lặng mấy ngày, trong suốt cuộc tranh đoạt Yêu Tướng không được ra ngoài, nếu không sẽ bị đưa tới Long Đàm.
Nghĩ đến đây, Đế Kiếm lại phát ra những tiếng kêu không cam lòng, mũi kiếm căm giận hướng về phía Thiên Yêu Môn, vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng Đế Kiếm nhoáng lên một cái, hóa thành một một thiếu nữ đôi mươi. Thiếu nữ này toàn thân lấp lánh, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đáp xuống mặt đất, hai chân đá loạn xạ, mỗi một đá đều có kiếm quang lóe ra.
Trong tiếng ầm ầm, bên trong Kiếm Các có nhiều chỗ bị phá hủy. Cuối cùng sát khí của nàng này mới dịu đi một chút, lúc này nàng đảo mắt.
- Đế Quân không cho Đế Kiếm ta ra ngoài, ta là Kiếm Linh, đi ra ngoài chắc cũng không có việc gì. Ta cũng không ra tay, chỉ đi xem cái con mồi đáng giận kia, nhớ kỹ khí tức của hắn, như vậy sau này tìm hắn cũng dễ dàng hơn, chắc cũng không có vấn đề gì.
Thiếu nữ trừng mắt, thân mình nhoáng lên một cái, sau đó bay ra khỏi Kiếm Các, hướng về Thiên Yêu Môn bay tới.
Ngay khi bay tới quảng trường vạn trượng, thân mình thiếu nữ ẩn vào hư không, nhẹ nhàng bay lên trên cung điện phía trước quảng trường. Nàng này ngồi trên mái ngói, nhìn xuống phía dưới.
Ngay nàng này xuất hiện trên cung điện, trong quảng trường lập tức có tám ánh mắt tùy ý nhìn lại.
Thiếu nữ thân mình run lên, thè lưỡi. Tám ánh mắt này chính là của tám Yêu Soái trên hai khán đài nam bắc! Tám ánh mắt này chỉ đảo qua một chút rồi thu hồi, trong đó có vài người nhận ra, khóe miệng mỉm cười.
Vương Lâm còn đang quan sát đám Yêu Tướng , bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn cùng với Hứa Lập Quốc tâm ý có một chút tương liên, dù sao Hứa Lập Quốc cũng là ma đầu do hắn luyện hóa, giờ phút này không còn ngây ngây ngô ngô bên trong tiên kiếm, mà với một giọng điệu cực kỳ kích động, quát lên trong đầu Vương Lâm.
- Chủ nhân!! Hãy cho ta ra, mùa xuân của lão Hứa ta đến rồi! Người mau cho ta ra đi!!
- Chuyện gì!
Vương Lâm trong tâm thần nói.
- Chủ nhân, ngươi còn nhớ Đế Kiếm ngày trước không. Ta vốn cũng không thật sự để ý đến nó, nhưng hôm nay nhìn thấy Kiếm Linh của Đế Kiếm này cũng là một tiểu mỹ nhân tươi trẻ nũng nịu… nhất
Vương Lâm thân mình chấn động, ngắt lời Hứa Lập Quốc, nói:
- Ở đâu?
- Phía trên cung điện kia. Chủ nhân không thể nhìn thấy nàng đâu, chỉ ta có thể nhìn thấy!
Hứa Lập Quốc rất đắc ý nói. Sau khi nói xong nội tâm hắn cũng nhất thời run run, nhớ tới danh tiếng sát tinh của Vương Lâm, vội vàng nói:
- Việc này không quan hệ gì tới bản lãnh. Ta có thể nhìn thấy nàng bởi vì ta đã học được một kỹ xảo của Kiếm Linh từ Tiểu Hắc Đao. Tiểu Hắc Đao đã dạy ta, hắn nói những Kiếm Linh bậc cao như chúng ta, cho dù ở trong túi trữ vật cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của bạn bè xung quanh, nhưng chỉ sau khi đối phương ra khỏi Kiếm Thể.
- Chủ nhân, ngươi phải nhanh lên, nàng xem ra là muốn đi tìm ngươi! Chủ nhân yên tâm, người khác sẽ không nhìn thấy ta. Tiểu Hắc Đao có một tuyệt chiêu có thể che giấu toàn bộ khí tức của Kiếm Linh, có hắn trợ giúp sẽ không có chuyện gì đâu!
Hứa Lập Quốc hiển nhiên biết được suy nghĩ của Vương Lâm, lập tức nói.
Vương Lâm nhướn mày, tay phải vỗ túi trữ vật, mở ra một khẽ hở, Hứa Lập Quốc lập tức theo khe hở này bay ra. Hắn xuất hiện không hề khiến cho bất kỳ một kẻ nào chú ý, cứ như là một làn khói, theo một bên đi thẳng đến chỗ tiểu mỹ nhân đang ngồi trên cung điện kia.
- Ha hả, tiểu mỹ nhân, Hứa gia gia của ngươi đến đây. Đã bao nhiêu năm nay, ngoại trừ đại mỹ nhân quyến rũ đến tận xương năm đó, lão tử chưa từng được gần đàn bà, đại mỹ nhân kia đúng là họa sát thân. Hiện tại tiểu mỹ nhân này, lão tử nhất định kiên quyết không buông tay!
Hứa Lập Quốc cười lên dâm đãng, nhanh chóng lao tới thiếu nữ Kiếm Linh phía trên cung điện.
Thiếu nữ ở trên cung điện đang muốn tìm kiếm con mồi đáng giận kia bỗng nhiên ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Hứa Lập Quốc từ xa đang giương nanh múa vuốt nhanh chóng bay về phía nàng, hơi sửng sốt.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân kinh ngạc, Hứa Lập Quốc lại đắc ý, lập tức đánh tới. Thiếu nữ trừng mắt, một cước đá tới, một đạo kiếm khí vô hình lập tức bay thẳng đến Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc cười ha hả, nói:
- Mọi người đều là Kiếm Linh, ngươi nồng nhiệt như vậy làm chi!
Nói xong, thân mình hắn tản ra, bị kiếm khí kia xuyên thấu. Nhưng trong nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng, giống như một con sói dữ đánh tới.
Thiếu nữ hung dữ trợn mắt liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, không rảnh đi tìm con mồi kia nữa, lập tức bay đi, Hứa Lập Quốc cười dâm đãng vội vàng đuổi theo. Hai Kiếm Linh này nhanh chóng biến mất bên trên cung điện.
- Tiểu mỹ nhân, ngươi đi theo ca ca đi, ca ca cam đoan về sau ngươi sẽ được tiêu diêu tự tại. Hơn nữa ngươi đừng có xem ta tướng mạo xấu xí, lão tử còn có một tiểu đệ, hắn tên là Hắc…
Đáp lại hắn là một đạo kiếm khí!
- Ôi, tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là nóng nảy. Nhưng không sao, người như ngươi Hứa ca ca thích nhất. Chủ nhân ta từng nói, tiểu nữ tử càng ngang ngược lại càng có cái eo thon nhỏ!
Một đạo kiếm khí gào thét lao đến. Lúc này, ngoại trừ đạo kiếm khí còn có một tiếng kêu phẫn nộ khe khẽ:
- Chủ nhân ngươi cũng không phải là cái thứ gì tốt. Cút!
- Nhà ngươi dám mắng chủ nhân ta. Tiểu Hắc, ngươi có nghe thấy không, không phải ta vì tư tình mà cho ngươi ra tay, mà ta phải giáo huấn nàng vì danh tiếng của chủ nhân mới bất đắc dĩ cho ngươi ra tay. Hãy bắt lấy nàng rồi lão tử sẽ nói chuyện với nàng!
Đáp lại hắn là liên tiếp những đạo kiếm khí, những kiếm khí này gào thét truyền ra từng trận tiếng cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc.
Cùng là Kiếm Linh, nhưng Hứa Lập Quốc hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu nữ này, nhưng hắn có Tiểu Hắc hỗ trợ nên cũng cân bằng, không ai làm gì được ai.
Thêm nữa, Hứa Lập Quốc hiện tại tinh thần phấn khởi, cũng vì vậy mà khí thế của hắn gia tăng không ít, khiến cho khả năng của hắn phát huy khá nhiều.
- Lão tử năm đó trước khi bị họa sát thân kia trở thành ma đầu cũng đã từng là bá chủ một phương, những ngày tháng sung sướng đó rất lâu rồi ta không được hưởng thụ. Hôm nay rốt cuộc lão tử cũng đã tìm lại được cảm giác năm đó. Mỹ nhân, đừng chạy!
Nhưng lập tức, nụ cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc đột nhiên dừng lại, từ xa xa truyền đến tiếng gào thét giận dữ của hắn:
- Vô sỉ!! Không ngờ ngươi lại quay trở về Kiếm Thể. Hứa Lập Quốc ta sẽ lại tới!!
Trong Kiếm Các, Đế Kiếm hình con rắn phẫn nộ phá phách tứ tung, nhiều lần muốn xông ra chém chết cái đồ vô sỉ kia, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
- Kiếm Linh vô sỉ này, so với con mồi kia còn đáng giận hơn!!
Thời gian một ngày qua đi, lần lượt có sáu trận đấu khốc liệt đã phân thắng bại. Trong đó có hai trận, bởi vì Yêu Tướng không có người trợ giúp nên phân định thắng thua chỉ sau một trận. Hứa Lập Quốc trở về trong túi trữ vật rất sớm.
Thiếu nữ Kiếm Linh không biết có phải sợ Hứa Lập Quốc quấy rầy hay không, mà sau khi trở lại vào trong Kiếm Thể liền không có đi ra nữa.
Ngày đầu tiên của đại hội Yêu Tướng đã chấm dứt. Màn đêm buông xuống, đám Yêu Tướng đều theo Thiên Yêu Môn đi ra, quay về nơi ở.
- Nếu hắn lấy trình độ này ra để tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử với ta… Cho dù ta thắng thì cũng sẽ bị trọng thương phải bế quan trăm năm, thậm chí tu vi còn có thể bị giảm sút!!
Trần Đào thở sâu, nhìn ánh mắt Vương Lâm, trong lòng vô cùng phức tạp.
Trong tất cả mọi người, cao hứng nhất chắc chắn là Mạc Lệ Hải. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười không thể che giấu, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy quyết định của mình lúc trước thật là anh minh sáng suốt!
- Ta với người này đã có một mối quan hệ, ngày sau chắc sẽ không trở thành kẻ thù. Vương Lâm này càng mạnh, cơ hội chiến thắng của ta càng lớn! Nhưng Kim tổng quản lại có một chút lấy lớn bức nhỏ rồi, nếu sau này có ngày ta trở thành Yêu Soái, nhất định sẽ làm cho người này mất mặt!
Một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp quảng trường. Thanh âm này như từng trận sấm sét đánh vào khoảng không, dấy lên từng trận tiếng ầm ầm, khiến cho tuyệt đại bộ phận ánh mắt mọi người một lần nữa lại tập trung vào thân thể của người vừa mới hừ lạnh.
Nam tử mặc giáp vàng tay phải chỉ vào Vương Lâm, quát:
- Ngươi có biết giết Yêu Tướng sẽ bị trảm không!
Lần này Yêu Tướng Ngao Địch chưa chết nên tha cho ngươi một lần. Người trợ giúp của Ngao Địch, bước ra khỏi hàng!
Trong đám người hai bên, sau một lúc im lặng, truyền ra một thanh âm yếu ớt:
- Ta bỏ cuộc.
Tại Kiếm Các, Đế Kiếm đang cắm trên mặt đất ở chính giữa trận pháp phát ra từng trận tiếng kêu. Ngay khi Vương Lâm ra tay ở Đế Đô, nó liền lập tức cảm nhận được sự tồn tại con mồi đã khiến nó căm giận.
Theo cơn phẫn nộ, nó lập tức bay lên khỏi mặt đất, đang định liều lĩnh phóng đến chỗ kẻ đã khiến nó vô số lần phá hoại Hồng Lao, nhưng khi vừa mới bay lên, nó lại bắt đầu do dự.
Dù sao Đế Quân đã từng nói bắt nó phải im lặng mấy ngày, trong suốt cuộc tranh đoạt Yêu Tướng không được ra ngoài, nếu không sẽ bị đưa tới Long Đàm.
Nghĩ đến đây, Đế Kiếm lại phát ra những tiếng kêu không cam lòng, mũi kiếm căm giận hướng về phía Thiên Yêu Môn, vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng Đế Kiếm nhoáng lên một cái, hóa thành một một thiếu nữ đôi mươi. Thiếu nữ này toàn thân lấp lánh, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đáp xuống mặt đất, hai chân đá loạn xạ, mỗi một đá đều có kiếm quang lóe ra.
Trong tiếng ầm ầm, bên trong Kiếm Các có nhiều chỗ bị phá hủy. Cuối cùng sát khí của nàng này mới dịu đi một chút, lúc này nàng đảo mắt.
- Đế Quân không cho Đế Kiếm ta ra ngoài, ta là Kiếm Linh, đi ra ngoài chắc cũng không có việc gì. Ta cũng không ra tay, chỉ đi xem cái con mồi đáng giận kia, nhớ kỹ khí tức của hắn, như vậy sau này tìm hắn cũng dễ dàng hơn, chắc cũng không có vấn đề gì.
Thiếu nữ trừng mắt, thân mình nhoáng lên một cái, sau đó bay ra khỏi Kiếm Các, hướng về Thiên Yêu Môn bay tới.
Ngay khi bay tới quảng trường vạn trượng, thân mình thiếu nữ ẩn vào hư không, nhẹ nhàng bay lên trên cung điện phía trước quảng trường. Nàng này ngồi trên mái ngói, nhìn xuống phía dưới.
Ngay nàng này xuất hiện trên cung điện, trong quảng trường lập tức có tám ánh mắt tùy ý nhìn lại.
Thiếu nữ thân mình run lên, thè lưỡi. Tám ánh mắt này chính là của tám Yêu Soái trên hai khán đài nam bắc! Tám ánh mắt này chỉ đảo qua một chút rồi thu hồi, trong đó có vài người nhận ra, khóe miệng mỉm cười.
Vương Lâm còn đang quan sát đám Yêu Tướng , bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn cùng với Hứa Lập Quốc tâm ý có một chút tương liên, dù sao Hứa Lập Quốc cũng là ma đầu do hắn luyện hóa, giờ phút này không còn ngây ngây ngô ngô bên trong tiên kiếm, mà với một giọng điệu cực kỳ kích động, quát lên trong đầu Vương Lâm.
- Chủ nhân!! Hãy cho ta ra, mùa xuân của lão Hứa ta đến rồi! Người mau cho ta ra đi!!
- Chuyện gì!
Vương Lâm trong tâm thần nói.
- Chủ nhân, ngươi còn nhớ Đế Kiếm ngày trước không. Ta vốn cũng không thật sự để ý đến nó, nhưng hôm nay nhìn thấy Kiếm Linh của Đế Kiếm này cũng là một tiểu mỹ nhân tươi trẻ nũng nịu… nhất
Vương Lâm thân mình chấn động, ngắt lời Hứa Lập Quốc, nói:
- Ở đâu?
- Phía trên cung điện kia. Chủ nhân không thể nhìn thấy nàng đâu, chỉ ta có thể nhìn thấy!
Hứa Lập Quốc rất đắc ý nói. Sau khi nói xong nội tâm hắn cũng nhất thời run run, nhớ tới danh tiếng sát tinh của Vương Lâm, vội vàng nói:
- Việc này không quan hệ gì tới bản lãnh. Ta có thể nhìn thấy nàng bởi vì ta đã học được một kỹ xảo của Kiếm Linh từ Tiểu Hắc Đao. Tiểu Hắc Đao đã dạy ta, hắn nói những Kiếm Linh bậc cao như chúng ta, cho dù ở trong túi trữ vật cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của bạn bè xung quanh, nhưng chỉ sau khi đối phương ra khỏi Kiếm Thể.
- Chủ nhân, ngươi phải nhanh lên, nàng xem ra là muốn đi tìm ngươi! Chủ nhân yên tâm, người khác sẽ không nhìn thấy ta. Tiểu Hắc Đao có một tuyệt chiêu có thể che giấu toàn bộ khí tức của Kiếm Linh, có hắn trợ giúp sẽ không có chuyện gì đâu!
Hứa Lập Quốc hiển nhiên biết được suy nghĩ của Vương Lâm, lập tức nói.
Vương Lâm nhướn mày, tay phải vỗ túi trữ vật, mở ra một khẽ hở, Hứa Lập Quốc lập tức theo khe hở này bay ra. Hắn xuất hiện không hề khiến cho bất kỳ một kẻ nào chú ý, cứ như là một làn khói, theo một bên đi thẳng đến chỗ tiểu mỹ nhân đang ngồi trên cung điện kia.
- Ha hả, tiểu mỹ nhân, Hứa gia gia của ngươi đến đây. Đã bao nhiêu năm nay, ngoại trừ đại mỹ nhân quyến rũ đến tận xương năm đó, lão tử chưa từng được gần đàn bà, đại mỹ nhân kia đúng là họa sát thân. Hiện tại tiểu mỹ nhân này, lão tử nhất định kiên quyết không buông tay!
Hứa Lập Quốc cười lên dâm đãng, nhanh chóng lao tới thiếu nữ Kiếm Linh phía trên cung điện.
Thiếu nữ ở trên cung điện đang muốn tìm kiếm con mồi đáng giận kia bỗng nhiên ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Hứa Lập Quốc từ xa đang giương nanh múa vuốt nhanh chóng bay về phía nàng, hơi sửng sốt.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân kinh ngạc, Hứa Lập Quốc lại đắc ý, lập tức đánh tới. Thiếu nữ trừng mắt, một cước đá tới, một đạo kiếm khí vô hình lập tức bay thẳng đến Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc cười ha hả, nói:
- Mọi người đều là Kiếm Linh, ngươi nồng nhiệt như vậy làm chi!
Nói xong, thân mình hắn tản ra, bị kiếm khí kia xuyên thấu. Nhưng trong nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng, giống như một con sói dữ đánh tới.
Thiếu nữ hung dữ trợn mắt liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, không rảnh đi tìm con mồi kia nữa, lập tức bay đi, Hứa Lập Quốc cười dâm đãng vội vàng đuổi theo. Hai Kiếm Linh này nhanh chóng biến mất bên trên cung điện.
- Tiểu mỹ nhân, ngươi đi theo ca ca đi, ca ca cam đoan về sau ngươi sẽ được tiêu diêu tự tại. Hơn nữa ngươi đừng có xem ta tướng mạo xấu xí, lão tử còn có một tiểu đệ, hắn tên là Hắc…
Đáp lại hắn là một đạo kiếm khí!
- Ôi, tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là nóng nảy. Nhưng không sao, người như ngươi Hứa ca ca thích nhất. Chủ nhân ta từng nói, tiểu nữ tử càng ngang ngược lại càng có cái eo thon nhỏ!
Một đạo kiếm khí gào thét lao đến. Lúc này, ngoại trừ đạo kiếm khí còn có một tiếng kêu phẫn nộ khe khẽ:
- Chủ nhân ngươi cũng không phải là cái thứ gì tốt. Cút!
- Nhà ngươi dám mắng chủ nhân ta. Tiểu Hắc, ngươi có nghe thấy không, không phải ta vì tư tình mà cho ngươi ra tay, mà ta phải giáo huấn nàng vì danh tiếng của chủ nhân mới bất đắc dĩ cho ngươi ra tay. Hãy bắt lấy nàng rồi lão tử sẽ nói chuyện với nàng!
Đáp lại hắn là liên tiếp những đạo kiếm khí, những kiếm khí này gào thét truyền ra từng trận tiếng cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc.
Cùng là Kiếm Linh, nhưng Hứa Lập Quốc hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu nữ này, nhưng hắn có Tiểu Hắc hỗ trợ nên cũng cân bằng, không ai làm gì được ai.
Thêm nữa, Hứa Lập Quốc hiện tại tinh thần phấn khởi, cũng vì vậy mà khí thế của hắn gia tăng không ít, khiến cho khả năng của hắn phát huy khá nhiều.
- Lão tử năm đó trước khi bị họa sát thân kia trở thành ma đầu cũng đã từng là bá chủ một phương, những ngày tháng sung sướng đó rất lâu rồi ta không được hưởng thụ. Hôm nay rốt cuộc lão tử cũng đã tìm lại được cảm giác năm đó. Mỹ nhân, đừng chạy!
Nhưng lập tức, nụ cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc đột nhiên dừng lại, từ xa xa truyền đến tiếng gào thét giận dữ của hắn:
- Vô sỉ!! Không ngờ ngươi lại quay trở về Kiếm Thể. Hứa Lập Quốc ta sẽ lại tới!!
Trong Kiếm Các, Đế Kiếm hình con rắn phẫn nộ phá phách tứ tung, nhiều lần muốn xông ra chém chết cái đồ vô sỉ kia, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
- Kiếm Linh vô sỉ này, so với con mồi kia còn đáng giận hơn!!
Thời gian một ngày qua đi, lần lượt có sáu trận đấu khốc liệt đã phân thắng bại. Trong đó có hai trận, bởi vì Yêu Tướng không có người trợ giúp nên phân định thắng thua chỉ sau một trận. Hứa Lập Quốc trở về trong túi trữ vật rất sớm.
Thiếu nữ Kiếm Linh không biết có phải sợ Hứa Lập Quốc quấy rầy hay không, mà sau khi trở lại vào trong Kiếm Thể liền không có đi ra nữa.
Ngày đầu tiên của đại hội Yêu Tướng đã chấm dứt. Màn đêm buông xuống, đám Yêu Tướng đều theo Thiên Yêu Môn đi ra, quay về nơi ở.
/2085
|