Thanh Đàn nhớ lại những việc đã qua, khí thế yếu đi đôi chút: “Ta… muốn làm gì thì làm sao?”
Lý Hư Bạch hỏi lại: “Những việc đó còn không được tính sao? Nàng còn muốn thế nào nữa?”
Ừm… Thanh Đàn muốn nói lại thôi, có chút đuối lý. Đã nhìn, đã hôn, đã sờ, tình cảm ban đầu nửa thật nửa giả nhưng hành động lại là thật.
Dưới bàn tay bị hắn đè chặt trước ngực là vạt áo đã bị gió thổi lạnh thấu xương. Nàng từ bỏ suy nghĩ tranh luận võ mồm với hắn, kéo áo hắn, lôi hắn vào trong phòng rồi trực tiếp đẩy lên giường.
Lý Hư Bạch kinh ngạc nhưng lại không phản kháng, mặc cho nàng đè ngã hắn.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng không cẩn thận chạm vào cổ hắn, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua yết hầu hắn, sau lưng Lý Hư Bạch run rẩy, bụng dưới căng lên, vô thức bắt lấy đầu ngón tay nàng: “Nàng muốn làm gì?” Trong bóng tối, giọng nói của hắn có chút căng thẳng.
Nếu nàng thật sự bị hắn khơi gợi dục vọng thì nên thu dọn thế nào đây? Hắn thật sự có thể ích kỷ đến mức liều lĩnh muốn nàng sao?
“Chàng cho rằng ta muốn cưỡng gian chàng sao? Nghĩ hay nhỉ.” Thanh Đàn kéo chăn đắp lên người hắn, tức giận nói: “Ổ chăn cũng bị chàng làm cho lạnh luôn rồi.”
Thì ra chỉ là quan tâm hắn sẽ bị lạnh sinh bệnh thôi.
Lý Hư Bạch thở phào, đồng thời trong lòng có loại cảm giác thất vọng khó mà nói ra được. Hắn nhìn vào bóng tối hít sâu mấy hơi, để khôi phục lại sự trấn định và bình tĩnh.
Thanh Đàn nằm đưa lưng về phía hắn, sờ lên đôi môi sưng tấy, thở hổn hển nói: “Sau này tính sổ với chàng sau.”
Hắn thấp giọng hỏi: “Tính thế nào?” Giọng nam bao bọc trong mùi hương thoang thoảng, khàn khàn có chút dụ dỗ.
Tính thế nào à? Thanh Đàn không tự chủ được mà liếm môi một cái, hình ảnh vừa mới xảy ra một lần nữa hiện lên trong đầu. Tiếng thở gấp vội vã đầy khát vọng của hắn, nụ hôn mang theo mùi hương lành lạnh, còn có hơi thở nóng hổi phả vào gò má nàng, bàn tay dính sát vào eo nàng…
Nàng chậm chạp cảm thấy ngượng ngùng, cuộn đầu ngón chân lại, ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Vẫn chưa nghĩ ra, chàng cứ chờ đó!”
“Được, ta chờ.” Hắn không sợ chút nào, thậm chí còn rất chờ mong. Chỉ mong hắn có thể có được ngày đó.
Trong lòng Thanh Đàn loạn như ma, nàng nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu mới chậm rãi ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì đã không thấy tăm hơi của Lý Hư Bạch, ngoài phòng có âm thanh nhỏ xíu. Thật ra khi Lý Hư Bạch dậy, nàng biết, nhưng để tránh xấu hổ mà nàng giả vờ như chưa tỉnh dậy, không ngờ lại mơ hồ ngủ mất.
Thanh Đàn đẩy cửa ra, nhìn thấy lò bên ngoài đã được nhóm lửa xong, Bồng Lai đang ở bên cạnh pha trà, nhìn thấy nàng thì vội vàng hô: “Nữ lang dậy rồi, ở đây có nước nóng này.”
“Hai người kia đâu?”
“Đi đến bờ sông lấy nước rồi, tiện thể xem tình hình bên kia sông.”
Sau khi Thanh Đàn rửa mặt thì Bông Lai đưa cho nàng một chén trà nóng, đầu lưỡi chạm vào nước nóng có chút khó chịu, nàng đang thầm oán hắn lỗ mãng thì đúng lúc Lý Hư Bạch và Vi Vô Cực đi từ bên sông về.
Hai người nhìn nhau, Lý Hư Bạch liếc nhìn đôi môi anh đào của Thanh Đàn, tự dưng đỏ mặt trước. Thanh Đàn cũng có chút lúng túng, dù sao thì khi đùa giỡn người ta, nàng cũng chỉ giả vờ giả vịt ngoài mặt thôi, chưa từng thật sự trải qua. Nụ hôn đêm qua mới khiến nàng cảm nhận được cái gì là bão tố, những hành động nhỏ nàng làm với hắn trước kia chỉ là mưa bụi phô trương thanh thế thôi.
Bốn người vẫn dùng nước nóng ngâm lương khô làm bữa sáng, Vi Vô Cực ăn mà cau mày đau khổ vì thứ đồ ăn tẻ nhạt vô vị này, hắn không nhịn được mà nói với Lý Hư Bạch: “Hôm qua cha ta mới vào Sinh Tử Hải, hôm nay chắc chắn sẽ không ra đâu, đợi lát nữa ta và Bồng Lai lên núi kiếm chút thịt rừng, cứ ăn lương khô mãi thì nhạt nhẽo quá, kiếm chút thịt ăn đi.”
Lý Hư Bạch dặn dò: “Các ngươi đừng đi quá xa, chú ý tránh người.”
Vi Vô Cực nói: “Yên tâm đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ăn cơm xong, hắn và Bồng Lai mang theo cung tên và dao đi lên núi. Lý Hư Bạch trông chừng bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn rừng tùng dưới vách núi. Dù hắn biết rõ hôm nay hai người họ không thể nào được đưa ra khỏi Sinh Tử Hải nhưng hắn cũng không dám lơ là.
Thanh Đàn ngồi trong nhà gỗ một lúc, không có việc gì làm nên cảm thấy vô cùng buồn bực, bèn đi ra khỏi nhà, đến bên cạnh Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch dường như vẫn còn chìm trong sự xấu hổ của đêm qua, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ dịu giọng nói: “Nàng vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
“Ta không lạnh.” Thanh Đàn ngồi trên cọc gỗ bên cạnh hắn, phát hiện ra tay hắn cầm một con dao khắc, trên đầu gối còn có một mảnh gỗ thông, bèn hỏi hắn đang làm gì.
Lý Hư Bạch trả lời: “Khắc đồ giết thời gian.”
“Chim băng cũng do chàng khắc à?”
Lý Hư Bạch gật đầu, bàn tay che trên miếng gỗ thông đó, giống như không muốn nàng nhìn thấy.
Hắn càng như vậy, Thanh Đàn càng tò mò: “Bây giờ chàng đang khắc gì vậy?”
“Hoa sen.” Vẻ mặt Lý Hư Bạch có chút mất tự nhiên.
Thanh Đàn nghĩ đến gì đó, liếc xéo hắn: “Chàng thích hoa sen à?”
Lý Hư Bạch khựng lại một lúc rồi mới ừ một tiếng.
Thanh Đàn kéo dài âm cuối ồ một tiếng: “Chờ chàng khắc xong rồi thì có thể tặng cho tỷ tỷ ta.”
Lý Hư Bạch thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Khê Khách không phải là hoa sen sao?”
Thanh Đàn khiêu khích nhìn hắn: “Lý Hư Bạch, ta phát hiện ra rồi. Vào lúc tối tăm không có ánh sáng thì chàng mới to gan thôi, ban ngày ban mặt chàng chính là kẻ hèn nhát. Không phải tối hôm qua chàng phách lối lắm sao? Sao hôm nay cứ như đổi thành người khác vậy?”
Muốn tặng cho nàng mà cũng không dám nói.
Tai Lý Hư Bạch hơi ửng đỏ, cầm chặt dao khắc trong lòng bàn tay.
Thanh Đàn cố ý chọc giận hắn: “Cho dù chàng có khắc cho ta một ao hoa sen, ta cũng không chờ chàng đâu.”
Lý Hư Bạch chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm: “Nàng sẽ không gặp được ai tốt hơn ta đâu. Nếu nàng có thể gặp thì đã sớm gặp rồi. Nàng vào nam ra bắc không biết đã gặp qua bao nhiêu lang quân. Theo như những gì ta biết thì nàng chưa bao giờ thích ai cả. Cũng chưa từng có suy nghĩ xuất giá.”
Thanh Đàn chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, chỉ vào con dao khắc trong tay hắn, nói sang chuyện khác: “Đêm hôm đó, lúc chàng đánh nhau với ta, chàng đã dùng con dao khắc này phải không?”
Lý Hư Bạch gật đầu. Hắn đã luyện đến cấp chín của Khô Mộc Phùng Xuân, trên giang hồ hắn chưa từng gặp địch thủ. Vì thế đêm đó hắn đến tháp Thanh Thiên căn bản không mang theo binh khí, hoàn toàn không ngờ lại gặp nàng, càng không nghĩ tới võ công của nàng cao cường như vậy, làm cho hắn không thể không lấy dao khắc ra chặn lại mới có thể thoát thân được.
Thanh Đàn bừng tỉnh nói: “Ta đã suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ đến thứ chàng dùng chặn Phục Kỷ Đao của ta lại là con dao khắc này.”
Lý Hư Bạch nhìn Phục Kỷ Đao treo bên hông nàng: “Thanh đao này của nàng không tệ.”
“Là sư phụ tặng cho ta đó.”
Nhắc tới Giang Tiến Tửu, vẻ mặt Lý Hư Bạch có chút thay đổi, rất nghiêm túc hỏi: “Nàng cảm thấy con người Giang Tiến Tửu thế nào?”
“Sư phụ ta có chút keo kiệt.”
“Nhân phẩm thì sao?”
Thanh Đàn vô cùng thiện chí cười: “Nói xấu sau lưng sư phụ thì không phải phép cho lắm.”
Lý Hư Bạch cụp mắt nhìn về phía rừng tùng dưới vách núi: “Giang Tiến Tửu là sư phụ của nàng, nàng không tiện nhận xét. Ta thân làm người ngoài nên không ngại nói thẳng. Ông ta không phải là người tốt lành gì đâu. Ông ta biết rõ uống Thần Lực Đan thì sẽ chết sớm nhưng lại không hề để ý đến tình thầy trò, vì tư lợi của bản thân mà để nàng mất mạng.”
Thanh Đàn đưa bàn tay lên phía trên lò, không để ý lắm nói: “Ông ấy cũng không xấu đến thế đâu. Ông ấy đã chuẩn bị lương khô đủ bảy ngày cho ta. Nếu như ta có thể giải được cơ quan thì cũng không cần dùng đến Thần Lực Đan.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói của Lý Hư Bạch lạnh đi đôi chút: “Trước nàng, ông ta cũng đã đưa một đứa trẻ vào đó, nó đã chết đói ở trong mộ. Nàng biết không?”
Thanh Đàn ngẩn ra, ngước mắt nhìn bên mặt hắn: “Sao chàng biết?”
“Vi Vô Cực nói.”
Thanh Đàn gật đầu: “Ta biết. Sau đó ta đoán được rồi.”
Lý Hư Bạch nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng có thể sống đến bây giờ không phải vì ông ấy săn sóc nàng nhiều thế nào, mà là vì mạng nàng lớn, võ công giỏi, vận khí tốt.”
Trái tim Thanh Đàn không tự chủ được mà co lại, giống như bị một cây kim đâm vào. Những lời này rất khó nghe, trong tiềm thức nàng không muốn nghe, không muốn tiếp nhận nhưng nàng không thể không thừa nhận đây là sự thật. Nhưng so với Đặng Thọt thì Giang Tiến Tửu đã là người rất tốt, tiêu cục Phong Vân đã là thiên đường rồi.
Nàng nhìn Lý Hư Bạch, khóe môi nở nụ cười nhạt đến mức gần như không nhìn ra được: “Nếu như chàng ăn đồ ăn càng tinh tế càng tốt, ngày nào cũng là sơn hào hải vị, vậy thì một chén cháo tổ yến đối với chàng mà nói thì chẳng là gì cả. Nhưng nếu chàng luôn nhịn đói nhịn khát, luôn không no bụng, thì một chén cháo tổ yến đặt trước mặt là món ngon mỹ vị, cả đời khó quên.”
Lý Hư Bạch lập tức hiểu ra ý của nàng. Sao hắn lại không phải như thế chứ. Sự chăm sóc của Tiêu gia đối với hắn mà nói chính là chén cháo tổ yến đó.
Khi ngươi không có gì thì một chút thiện ý nhỏ nhỏ cũng khiến ngươi cảm động đến rơi nước mắt.
Thanh Đàn nói: “Con người không ai tốt hẳn nhưng cũng chẳng ai là người xấu hoàn toàn. Chỉ cần là người thì đều có nhược điểm và lòng riêng. Chẳng hạn như Di Vi, mặc dù ông ấy vì báo thù và chính nghĩa mà chuẩn bị tiên nhân trạng, ông ấy cũng đã thay trời hành đạo tiêu diệt rất nhiều kẻ ác, nhưng mà ông ấy cũng đã tính kế ta và sư phụ ta.”
Lý Hư Bạch bất giác hít vào một hơi lạnh: “Có ý gì?”
“U Thành ở dưới chân Rhiên tử, đi từ Kinh Thành đến đó chỉ mất nửa ngày đường. Phong Hầu trong Kinh cũng có không ít cao thủ, chẳng hạn như bạn tốt của sư phụ ta, Dương Chiêu cũng có năng lực xuất chúng vậy. Nhưng sao Ngự tiền ti không điều người trong số những Phong Hầu ở Kinh mà lại điều sư phụ ta từ Giang Bắc đến? Trước kia ta đã cảm thấy là lạ rồi, sư phụ ta còn tưởng là năng lực ông ấy mạnh nên mới được giao cho nhiệm vụ này.”
“Phong Hầu do Ngự tiền ti điều động. Khi ta biết được Chu Dịch từng là cấp trên của Vi Trường Sinh thì ta hiểu rõ rồi. Để sư phụ ta đến U Thành, hẳn là mệnh lệnh của Chu Dịch. Không có Phong Hầu nào thích hợp đến U Thành hơn ông ấy, mà ta, lại còn là muội muội của Liên Ba nữa.”
Lý Hư Bạch không lên tiếng, trong lòng một lần nữa kinh ngạc về sự nhạy bén và thông minh của nàng.
“Nếu như sư phụ ta mang theo thủ hạ đến U Thành, không điều tra được gì là tốt nhất. Nếu ông ấy phát hiện ra bí mật của tiên nhân trạng, vậy thì Vi Trường Sinh có thể dùng hộp sắt của Mặc gia trao đổi, để ông ấy giữ bí mật về tiên nhân trạng. Nếu như ông ấy không chịu hợp tác, vậy thì dùng chuyện năm đó ông ấy tìm thấy tình báo nhưng lại giấu giếm không báo để uy hiếp ông ấy.”
“Ta và Liên Ba là tỷ muội, ta vì bảo vệ Liên Ba mà không thể nào nói ra bí mật về tiên nhân trạng. Hơn nữa ta cũng sẽ dốc hết sức giấu giếm sự thật trước mặt sư phụ ta và các Phong Hầu khác”
Thanh Đàn chớp hàng mi dài, nhẹ nhàng cười với Lý Hư Bạch: “Quả thật ta cũng giống như tính toán ban đầu của Di Vi. Bây giờ không những ta đứng về phía các huynh mà còn cam tâm tình nguyện giúp các huynh tới cứu ông ấy.”
Nàng khẽ thở dài nói: “Di Vi quả nhiên lợi hại, tính toán không sai một chỗ nào.”
Lý Hư Bạch áp chế sóng to gió lớn trong lòng. Không phải hắn tính toán chuẩn mà là hắn chưa tính tới nàng thông minh như vậy, càng không tính được là hắn động lòng với nàng.
Lý Hư Bạch hỏi lại: “Những việc đó còn không được tính sao? Nàng còn muốn thế nào nữa?”
Ừm… Thanh Đàn muốn nói lại thôi, có chút đuối lý. Đã nhìn, đã hôn, đã sờ, tình cảm ban đầu nửa thật nửa giả nhưng hành động lại là thật.
Dưới bàn tay bị hắn đè chặt trước ngực là vạt áo đã bị gió thổi lạnh thấu xương. Nàng từ bỏ suy nghĩ tranh luận võ mồm với hắn, kéo áo hắn, lôi hắn vào trong phòng rồi trực tiếp đẩy lên giường.
Lý Hư Bạch kinh ngạc nhưng lại không phản kháng, mặc cho nàng đè ngã hắn.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng không cẩn thận chạm vào cổ hắn, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua yết hầu hắn, sau lưng Lý Hư Bạch run rẩy, bụng dưới căng lên, vô thức bắt lấy đầu ngón tay nàng: “Nàng muốn làm gì?” Trong bóng tối, giọng nói của hắn có chút căng thẳng.
Nếu nàng thật sự bị hắn khơi gợi dục vọng thì nên thu dọn thế nào đây? Hắn thật sự có thể ích kỷ đến mức liều lĩnh muốn nàng sao?
“Chàng cho rằng ta muốn cưỡng gian chàng sao? Nghĩ hay nhỉ.” Thanh Đàn kéo chăn đắp lên người hắn, tức giận nói: “Ổ chăn cũng bị chàng làm cho lạnh luôn rồi.”
Thì ra chỉ là quan tâm hắn sẽ bị lạnh sinh bệnh thôi.
Lý Hư Bạch thở phào, đồng thời trong lòng có loại cảm giác thất vọng khó mà nói ra được. Hắn nhìn vào bóng tối hít sâu mấy hơi, để khôi phục lại sự trấn định và bình tĩnh.
Thanh Đàn nằm đưa lưng về phía hắn, sờ lên đôi môi sưng tấy, thở hổn hển nói: “Sau này tính sổ với chàng sau.”
Hắn thấp giọng hỏi: “Tính thế nào?” Giọng nam bao bọc trong mùi hương thoang thoảng, khàn khàn có chút dụ dỗ.
Tính thế nào à? Thanh Đàn không tự chủ được mà liếm môi một cái, hình ảnh vừa mới xảy ra một lần nữa hiện lên trong đầu. Tiếng thở gấp vội vã đầy khát vọng của hắn, nụ hôn mang theo mùi hương lành lạnh, còn có hơi thở nóng hổi phả vào gò má nàng, bàn tay dính sát vào eo nàng…
Nàng chậm chạp cảm thấy ngượng ngùng, cuộn đầu ngón chân lại, ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Vẫn chưa nghĩ ra, chàng cứ chờ đó!”
“Được, ta chờ.” Hắn không sợ chút nào, thậm chí còn rất chờ mong. Chỉ mong hắn có thể có được ngày đó.
Trong lòng Thanh Đàn loạn như ma, nàng nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu mới chậm rãi ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì đã không thấy tăm hơi của Lý Hư Bạch, ngoài phòng có âm thanh nhỏ xíu. Thật ra khi Lý Hư Bạch dậy, nàng biết, nhưng để tránh xấu hổ mà nàng giả vờ như chưa tỉnh dậy, không ngờ lại mơ hồ ngủ mất.
Thanh Đàn đẩy cửa ra, nhìn thấy lò bên ngoài đã được nhóm lửa xong, Bồng Lai đang ở bên cạnh pha trà, nhìn thấy nàng thì vội vàng hô: “Nữ lang dậy rồi, ở đây có nước nóng này.”
“Hai người kia đâu?”
“Đi đến bờ sông lấy nước rồi, tiện thể xem tình hình bên kia sông.”
Sau khi Thanh Đàn rửa mặt thì Bông Lai đưa cho nàng một chén trà nóng, đầu lưỡi chạm vào nước nóng có chút khó chịu, nàng đang thầm oán hắn lỗ mãng thì đúng lúc Lý Hư Bạch và Vi Vô Cực đi từ bên sông về.
Hai người nhìn nhau, Lý Hư Bạch liếc nhìn đôi môi anh đào của Thanh Đàn, tự dưng đỏ mặt trước. Thanh Đàn cũng có chút lúng túng, dù sao thì khi đùa giỡn người ta, nàng cũng chỉ giả vờ giả vịt ngoài mặt thôi, chưa từng thật sự trải qua. Nụ hôn đêm qua mới khiến nàng cảm nhận được cái gì là bão tố, những hành động nhỏ nàng làm với hắn trước kia chỉ là mưa bụi phô trương thanh thế thôi.
Bốn người vẫn dùng nước nóng ngâm lương khô làm bữa sáng, Vi Vô Cực ăn mà cau mày đau khổ vì thứ đồ ăn tẻ nhạt vô vị này, hắn không nhịn được mà nói với Lý Hư Bạch: “Hôm qua cha ta mới vào Sinh Tử Hải, hôm nay chắc chắn sẽ không ra đâu, đợi lát nữa ta và Bồng Lai lên núi kiếm chút thịt rừng, cứ ăn lương khô mãi thì nhạt nhẽo quá, kiếm chút thịt ăn đi.”
Lý Hư Bạch dặn dò: “Các ngươi đừng đi quá xa, chú ý tránh người.”
Vi Vô Cực nói: “Yên tâm đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ăn cơm xong, hắn và Bồng Lai mang theo cung tên và dao đi lên núi. Lý Hư Bạch trông chừng bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn rừng tùng dưới vách núi. Dù hắn biết rõ hôm nay hai người họ không thể nào được đưa ra khỏi Sinh Tử Hải nhưng hắn cũng không dám lơ là.
Thanh Đàn ngồi trong nhà gỗ một lúc, không có việc gì làm nên cảm thấy vô cùng buồn bực, bèn đi ra khỏi nhà, đến bên cạnh Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch dường như vẫn còn chìm trong sự xấu hổ của đêm qua, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ dịu giọng nói: “Nàng vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
“Ta không lạnh.” Thanh Đàn ngồi trên cọc gỗ bên cạnh hắn, phát hiện ra tay hắn cầm một con dao khắc, trên đầu gối còn có một mảnh gỗ thông, bèn hỏi hắn đang làm gì.
Lý Hư Bạch trả lời: “Khắc đồ giết thời gian.”
“Chim băng cũng do chàng khắc à?”
Lý Hư Bạch gật đầu, bàn tay che trên miếng gỗ thông đó, giống như không muốn nàng nhìn thấy.
Hắn càng như vậy, Thanh Đàn càng tò mò: “Bây giờ chàng đang khắc gì vậy?”
“Hoa sen.” Vẻ mặt Lý Hư Bạch có chút mất tự nhiên.
Thanh Đàn nghĩ đến gì đó, liếc xéo hắn: “Chàng thích hoa sen à?”
Lý Hư Bạch khựng lại một lúc rồi mới ừ một tiếng.
Thanh Đàn kéo dài âm cuối ồ một tiếng: “Chờ chàng khắc xong rồi thì có thể tặng cho tỷ tỷ ta.”
Lý Hư Bạch thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Khê Khách không phải là hoa sen sao?”
Thanh Đàn khiêu khích nhìn hắn: “Lý Hư Bạch, ta phát hiện ra rồi. Vào lúc tối tăm không có ánh sáng thì chàng mới to gan thôi, ban ngày ban mặt chàng chính là kẻ hèn nhát. Không phải tối hôm qua chàng phách lối lắm sao? Sao hôm nay cứ như đổi thành người khác vậy?”
Muốn tặng cho nàng mà cũng không dám nói.
Tai Lý Hư Bạch hơi ửng đỏ, cầm chặt dao khắc trong lòng bàn tay.
Thanh Đàn cố ý chọc giận hắn: “Cho dù chàng có khắc cho ta một ao hoa sen, ta cũng không chờ chàng đâu.”
Lý Hư Bạch chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm: “Nàng sẽ không gặp được ai tốt hơn ta đâu. Nếu nàng có thể gặp thì đã sớm gặp rồi. Nàng vào nam ra bắc không biết đã gặp qua bao nhiêu lang quân. Theo như những gì ta biết thì nàng chưa bao giờ thích ai cả. Cũng chưa từng có suy nghĩ xuất giá.”
Thanh Đàn chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, chỉ vào con dao khắc trong tay hắn, nói sang chuyện khác: “Đêm hôm đó, lúc chàng đánh nhau với ta, chàng đã dùng con dao khắc này phải không?”
Lý Hư Bạch gật đầu. Hắn đã luyện đến cấp chín của Khô Mộc Phùng Xuân, trên giang hồ hắn chưa từng gặp địch thủ. Vì thế đêm đó hắn đến tháp Thanh Thiên căn bản không mang theo binh khí, hoàn toàn không ngờ lại gặp nàng, càng không nghĩ tới võ công của nàng cao cường như vậy, làm cho hắn không thể không lấy dao khắc ra chặn lại mới có thể thoát thân được.
Thanh Đàn bừng tỉnh nói: “Ta đã suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ đến thứ chàng dùng chặn Phục Kỷ Đao của ta lại là con dao khắc này.”
Lý Hư Bạch nhìn Phục Kỷ Đao treo bên hông nàng: “Thanh đao này của nàng không tệ.”
“Là sư phụ tặng cho ta đó.”
Nhắc tới Giang Tiến Tửu, vẻ mặt Lý Hư Bạch có chút thay đổi, rất nghiêm túc hỏi: “Nàng cảm thấy con người Giang Tiến Tửu thế nào?”
“Sư phụ ta có chút keo kiệt.”
“Nhân phẩm thì sao?”
Thanh Đàn vô cùng thiện chí cười: “Nói xấu sau lưng sư phụ thì không phải phép cho lắm.”
Lý Hư Bạch cụp mắt nhìn về phía rừng tùng dưới vách núi: “Giang Tiến Tửu là sư phụ của nàng, nàng không tiện nhận xét. Ta thân làm người ngoài nên không ngại nói thẳng. Ông ta không phải là người tốt lành gì đâu. Ông ta biết rõ uống Thần Lực Đan thì sẽ chết sớm nhưng lại không hề để ý đến tình thầy trò, vì tư lợi của bản thân mà để nàng mất mạng.”
Thanh Đàn đưa bàn tay lên phía trên lò, không để ý lắm nói: “Ông ấy cũng không xấu đến thế đâu. Ông ấy đã chuẩn bị lương khô đủ bảy ngày cho ta. Nếu như ta có thể giải được cơ quan thì cũng không cần dùng đến Thần Lực Đan.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói của Lý Hư Bạch lạnh đi đôi chút: “Trước nàng, ông ta cũng đã đưa một đứa trẻ vào đó, nó đã chết đói ở trong mộ. Nàng biết không?”
Thanh Đàn ngẩn ra, ngước mắt nhìn bên mặt hắn: “Sao chàng biết?”
“Vi Vô Cực nói.”
Thanh Đàn gật đầu: “Ta biết. Sau đó ta đoán được rồi.”
Lý Hư Bạch nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng có thể sống đến bây giờ không phải vì ông ấy săn sóc nàng nhiều thế nào, mà là vì mạng nàng lớn, võ công giỏi, vận khí tốt.”
Trái tim Thanh Đàn không tự chủ được mà co lại, giống như bị một cây kim đâm vào. Những lời này rất khó nghe, trong tiềm thức nàng không muốn nghe, không muốn tiếp nhận nhưng nàng không thể không thừa nhận đây là sự thật. Nhưng so với Đặng Thọt thì Giang Tiến Tửu đã là người rất tốt, tiêu cục Phong Vân đã là thiên đường rồi.
Nàng nhìn Lý Hư Bạch, khóe môi nở nụ cười nhạt đến mức gần như không nhìn ra được: “Nếu như chàng ăn đồ ăn càng tinh tế càng tốt, ngày nào cũng là sơn hào hải vị, vậy thì một chén cháo tổ yến đối với chàng mà nói thì chẳng là gì cả. Nhưng nếu chàng luôn nhịn đói nhịn khát, luôn không no bụng, thì một chén cháo tổ yến đặt trước mặt là món ngon mỹ vị, cả đời khó quên.”
Lý Hư Bạch lập tức hiểu ra ý của nàng. Sao hắn lại không phải như thế chứ. Sự chăm sóc của Tiêu gia đối với hắn mà nói chính là chén cháo tổ yến đó.
Khi ngươi không có gì thì một chút thiện ý nhỏ nhỏ cũng khiến ngươi cảm động đến rơi nước mắt.
Thanh Đàn nói: “Con người không ai tốt hẳn nhưng cũng chẳng ai là người xấu hoàn toàn. Chỉ cần là người thì đều có nhược điểm và lòng riêng. Chẳng hạn như Di Vi, mặc dù ông ấy vì báo thù và chính nghĩa mà chuẩn bị tiên nhân trạng, ông ấy cũng đã thay trời hành đạo tiêu diệt rất nhiều kẻ ác, nhưng mà ông ấy cũng đã tính kế ta và sư phụ ta.”
Lý Hư Bạch bất giác hít vào một hơi lạnh: “Có ý gì?”
“U Thành ở dưới chân Rhiên tử, đi từ Kinh Thành đến đó chỉ mất nửa ngày đường. Phong Hầu trong Kinh cũng có không ít cao thủ, chẳng hạn như bạn tốt của sư phụ ta, Dương Chiêu cũng có năng lực xuất chúng vậy. Nhưng sao Ngự tiền ti không điều người trong số những Phong Hầu ở Kinh mà lại điều sư phụ ta từ Giang Bắc đến? Trước kia ta đã cảm thấy là lạ rồi, sư phụ ta còn tưởng là năng lực ông ấy mạnh nên mới được giao cho nhiệm vụ này.”
“Phong Hầu do Ngự tiền ti điều động. Khi ta biết được Chu Dịch từng là cấp trên của Vi Trường Sinh thì ta hiểu rõ rồi. Để sư phụ ta đến U Thành, hẳn là mệnh lệnh của Chu Dịch. Không có Phong Hầu nào thích hợp đến U Thành hơn ông ấy, mà ta, lại còn là muội muội của Liên Ba nữa.”
Lý Hư Bạch không lên tiếng, trong lòng một lần nữa kinh ngạc về sự nhạy bén và thông minh của nàng.
“Nếu như sư phụ ta mang theo thủ hạ đến U Thành, không điều tra được gì là tốt nhất. Nếu ông ấy phát hiện ra bí mật của tiên nhân trạng, vậy thì Vi Trường Sinh có thể dùng hộp sắt của Mặc gia trao đổi, để ông ấy giữ bí mật về tiên nhân trạng. Nếu như ông ấy không chịu hợp tác, vậy thì dùng chuyện năm đó ông ấy tìm thấy tình báo nhưng lại giấu giếm không báo để uy hiếp ông ấy.”
“Ta và Liên Ba là tỷ muội, ta vì bảo vệ Liên Ba mà không thể nào nói ra bí mật về tiên nhân trạng. Hơn nữa ta cũng sẽ dốc hết sức giấu giếm sự thật trước mặt sư phụ ta và các Phong Hầu khác”
Thanh Đàn chớp hàng mi dài, nhẹ nhàng cười với Lý Hư Bạch: “Quả thật ta cũng giống như tính toán ban đầu của Di Vi. Bây giờ không những ta đứng về phía các huynh mà còn cam tâm tình nguyện giúp các huynh tới cứu ông ấy.”
Nàng khẽ thở dài nói: “Di Vi quả nhiên lợi hại, tính toán không sai một chỗ nào.”
Lý Hư Bạch áp chế sóng to gió lớn trong lòng. Không phải hắn tính toán chuẩn mà là hắn chưa tính tới nàng thông minh như vậy, càng không tính được là hắn động lòng với nàng.
/90
|