Đột nhiên Ngọc Băng thả tay Bách Lý Tịnh ra.
“Sao vậy?” Hắn hạ giọng hỏi, ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
“Muội nghĩ tới một chuyện. Nếu huynh là trưởng tử của Lư Ngạc, lúc này ưu tiên của huynh là lấy mạng chúng ta hay là giải cứu phụ thân hắn?”
“Khó nói, không phải ai cũng coi trọng phụ thân của mình như muội. Địa vị hoàng đế thật sự rất có sức hấp dẫn, không có Lư Ngạc càng tốt, hắn ta có thể trực tiếp ngồi lên ngai vàng nếu đảo chính thành công.” Bách Lý Tịnh cười lạnh, cách làm người của tên ‘biểu đệ’ này ít nhiều hắn cũng hiểu được.
“Với bản tính cẩn thận của Lư Ngạc, chắc chắn hắn sẽ chừa đường rút. Nghĩa là một khi hắn không hại được chúng ta, bị chúng ta bắt giữ, đứt liên lạc với đám người còn lại, họ sẽ phải đổi phương án hành động.”
“Đúng, lúc nãy hắn cũng có nói qua, có vẻ như nhân lực lần này sẽ không đơn giản nữa. Nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác. Hắn đã không còn đường lui, chúng ta càng không thể lui.” Bách Lý Tịnh gật đầu, nỗi bất an ban nãy dần dần dâng lên trở lại.
“Không, muội là đang nghĩ, nếu. Muội nói là nếu, bọn chúng hướng lực lượng để giải cứu Lư Ngạc, rồi sau đó bắt giữ đám muội muội của muội làm con tin thì sẽ thế nào đây?” Ngọc Băng đạm mạc lên tiếng, thanh âm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Bách Lý Tịnh im lặng, hồi lâu mới cất tiếng: “Cũng không phải không có khả năng đó, nếu thật sự như vậy thì…”
“…không thể tách ra nữa. Phải gọi các muội ấy trở lại, cùng nhau hồi cung.” Ngọc Băng tiếp lời, vốn là sau khi giải giáp được một toán thích khách thì sẽ do Hoàng gia tướng áp tải theo đường vòng hồi cung, phu thê nàng cưỡi khoái mã đi đường thẳng, nhưng tình hình hiện tại, chia ra đã không phải là lựa chọn tốt. Những nhóm khác nàng không sợ, tại vì cùng lắm cũng chỉ là thích khách đã bị phế hết võ công, nếu không chống cự được, các muội muội của nàng có thể bỏ lại chúng thoát thân, nhưng lần này có cả Lư Ngạc, mọi việc phức tạp hơn rất nhiều.
Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng thương lượng xong thì lập tức ra roi thúc ngựa đuổi theo đám người của Vương Yến Chi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, hai câu ba lời tóm gọn tình hình, sau đó chậm rãi cùng nhau theo quang đạo hồi cung.
Khi phu thê hai người xuất hiện trước mặt Vương Yến Chi yêu cầu đổi lộ trình, Ngọc Băng đã để ý được trong mắt Lư Ngạc ánh lên một tia bất an nhè nhẹ, nàng biết suy đoán của mình tám phần đã chính xác, xem ra trận phục kích tiếp theo có vẻ sẽ rất ‘hoành tráng’.
Đoàn người một đường đi thẳng, không thấy bóng dáng của thích khách hay hắc y nhân gì nữa, qua hơn hai canh giờ tĩnh lặng, đại kỳ của Uyển Nguyệt hoàng triều cắm trên vọng gác cao nhất kinh thành đã phấp phới xuất hiện trong tầm mắt, đại môn của hoàng thành đã ở không còn xa nữa. Nhưng mà, sự yên tĩnh này lại làm tất cả mọi người đề cao cảnh giác, bởi lẽ, ai cũng ý thức được, đây chính là khoảng lặng thần chết trước khi phong ba lớn nhất ập về.
Hai mươi dặm.
Mười tám dặm.
Mười lăm dặm.
Mười hai dặm.
Mười dặm.
Tại địa điểm mười dặm cách hoàng thành, cuối cùng, lớp kịch đặc sắc nhất, được chờ đợi nhất cũng chính thức kéo màn.
Một tiếng quát vang lên, hơn năm ngàn người toàn thân y phục đen sừng sững lao ra chặn đứng đoàn người.
Là năm ngàn nhân mã, năm ngàn tử sĩ chỉ biết phục tùng, thà chết hoàn thành nhiệm vụ, năm ngàn xác chết biết đi, chặn đường Đế Hậu và một nhóm tiểu cô nương trên dưới mười người…
Hai tiếng cười lạnh đồng thời vang lên, một là của Lư Ngạc, một là của thủ lĩnh đám hắc y nhân lần này, à không, nên gọi hắn Lư đại công tử.
Sắc mặt Bách Lý Tịnh trầm hẳn xuống, yên tĩnh đánh giá tình huống xung quanh, nhưng mà ở ngay cạnh hắn, Ngọc Băng cảm nhận được nội tâm hắn đang run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu toát ra. Nàng biết, hắn vốn không sợ chết, chỉ là không muốn giang sơn cẩm tú này rơi vào tay cầm thú. Đột nhiên, cùng lúc này, nàng cảm giác được hơi thở, cảm giác được một sự tồn tại rất quen thuộc…
Nội tâm nhẹ nhàng mỉm cười, nàng khẽ hít một hơi sâu, nhẹ giọng cất tiếng: “Các muội sợ không?”
“Không sợ.” Mười mấy miệng một lời đáp trả.
Vương Yến Chi thậm chí còn nở nụ cười: “Nhị nguyên soái, tỷ tỷ không phải vẫn nói ‘đường đi khó không khó vì núi sông cách trở, chỉ khó vì lòng người ngại núi e sông’ đó sao. Năm ngàn nhân mã, nói ít không ít, nhưng cũng không cao hơn núi, không rộng hơn sông, đúng không? Hơn nữa, mọi người ở đây đều tin tưởng tỷ tỷ.”
“Nếu đã vậy, ta muốn các muội lui về phía sau, nút chặt hai tai, trông coi đám tù binh thật tốt, đặc biệt là Lư Ngạc, tình huống tiếp theo không cần phải quản.”
“Tỷ tỷ?” Đám tiểu cô nương chau mày, tỷ tỷ của họ võ công cái thế, nhưng mà lấy sức một người địch lại năm ngàn người có chuẩn bị, cũng là quá hoang đường.
“Đây là quân lệnh.” Ngọc Băng dứt khoát chặn đứng.
Đám người Vương Yến Chi thân thể tuân lệnh chuyển động lui về phía sau, nhưng miệng vẫn nêu ra thắc mắc: “Tỷ tỷ, chuyện này?”
Ngọc Băng chưa trả lời thì Lư đại công tử đã cất tiếng giễu cợt: “Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hay là đồng ý về làm tân hoàng hậu của ta đi, lúc đó chuyện gì ngươi cũng không cần quản.”
Hắn chưa dứt lời đã bị một luồng lực đạo từ bên cạnh Ngọc Băng chấn bay ra ngoài. Người ra tay là Bách Lý Tịnh, nhìn lại hắn hai mắt đỏ ngầu, nội khí cuồn cuộn, hai ống tay áo phập phồng.
Ngọc Băng cũng chẳng buồn trấn an hắn, nàng chỉ lạnh giọng buông một câu: “Nếu các người còn tiếp tục chống đối, đây chính là kết quả.” Dứt lời, một quyền cách không mà ra, tảng đá mà Lư đại công tử dựa vào đột nhiên trở thành cát bụi.
Thần sắc đám hắc y nhân trước mặt trong chốc lát trắng bệch, bọn họ đều biết, trước mặt là một đại kình địch, nhưng mà, rất nhanh chúng lấy lại tinh thần. Mạnh thì sao chứ? Họ cũng chỉ có hai người bốn tay, muốn chống lại một đại đội vũ trang đầy đủ là chuyện không tưởng.
Lư đại công tử phất tay một cái, năm tên hắc y nhân ôm theo năm khối thuốc nổ bước ra, chuẩn bị ném về phía Ngọc Băng.
Nàng nhàn nhạt lên tiếng: “Bằng vào lượng thuốc đó, nếu một khi ném ra, mạng của phụ thân ngươi cũng không giữ nổi. Ngươi quả nhiên đủ nhẫn tâm.” Thần thái đạm mạc, như thể mình không liên quan gì đến chuyện này.
Trong mắt Lư Ngạc ánh lên một chút thê lương nhưng cũng rất nhanh hồi phục trở lại, hắn cao giọng: “Nhi tử, vi phụ chết không hối tiếc, chỉ hi vọng người thành đại sự có thể chiếu cố tốt Uyển nhi và Hoán nhi.”
Lư đại công tử cười lạnh: “Phụ thân yên tâm, một mai ta đăng cơ họ sẽ trở thành vương gia và công chúa, ngươi cũng sẽ là thái thượng hoàng.”
“Nói cứ như thật.” Một nam tử trung niên mang mặt nạ da người đột nhiên từ đâu xuất hiện chắn giữa Ngọc Băng và Lư đại công tử.
Sự xuất hiện của người này khiến tất cả có chút chấn động, hắn là ai? Hắn đến từ khi nào? Tại sao không ai phát hiện? Còn nữa, cỗ chân khí hùng hậu trên người hắn khẳng định đây là một cao thủ nhất đẳng trong võ lâm, rốt cuộc, người này thuộc về phe nào?
Bách Lý Tịnh cau mày, âm thầm quan sát trung niên nam tử vừa xuất hiện. Hắn mơ hồ cảm thấy đây là một đại nhân vật, ngạo nghễ ngông cuồng, mục hạ vô nhân, nhưng tuyệt đối không giống tiểu nhân bỉ ổi. Ở hắn, không thấy cái phóng túng của người trên giang hồ, nhưng cũng không có khí chất của quan lại trong chốn quan trường. Chỉ là, người này tới đây với mục đích gì?
Đám người của Lư Ngạc lại âm thầm rối rắm, kế hoạch của bọn họ ngay từ đầu đã không suông sẻ, luôn bị phá hoại vào những lúc tưởng như thành công nhất, bây giờ là một lúc như vậy. Rốt lại, người này từ đâu đến? Là người hay là quỷ? Là kẻ điên cuồng không biết sống chết hay là thế ngoại cao nhân?
Trái với mọi người đang ngờ thần ngờ ma, tâm tình Ngọc Băng lại buông lỏng rất nhiều, vô luận trung niên nam tử này mang bao nhiêu mặt nạ, nàng không cần nhìn cũng có thể nhận ra.
Có thêm người tới.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, mạnh mẽ, hào sảng, không lén lén lút lút như ai đó.
“Vi nhi.” Ngọc Băng gọi đích danh. “Ta còn đang thắc mắc, các muội tại sao còn chưa chịu hiện thân, thì ra…” Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi trung niên nam tử từ khi ông ta xuất hiện.
“Xử lý năm ngàn nhân lực cũng không phải chuyện đơn giản a, khí giới, thuốc nổ, có rất nhiều việc phải làm mà. Chúng đột nhiên tập trung năm nhóm làm một, thật sự khiến người ta bận chết.” Dương Tường Vi dẫn đầu một đám cô nương dần dần bước vào tầm mắt mọi người. “Cũng may, đến cuối cùng, có người hỗ trợ. Hì.” Tường Vi cười một tiếng, đưa mắt về phía trung niên nam tử.
Nhân lực hai bên có thay đổi, cộng thêm đám Tường Vi, bây giờ phu thê Bách Lý Tịnh có thêm được khoảng bốn mươi trợ thủ. Nhưng, vẫn không đủ.
Lư đại công tử cũng nhận ra được điều này: “Thêm một đám mỹ nhân đến chịu chết, thật là khiến bổn công tử có chút không đành lòng. Hoàng hậu, hay là khuyên họ nhập cung cùng hầu hạ ta đi. Ây dà…”
Chưa dứt lời, hắn lại văng ngược ra sau lần nữa, nhưng mà lần này đã không đứng dậy nổi. Một bên mặt hiện ra dấu tay đỏ chói, bên kia sưng đến biến dạng, theo khóe miệng, răng và máu cùng trào ra.
Chủ nhân của hai cái tát này, một là Bách Lý Tịnh, người còn lại, dĩ nhiên là trung niên nam tử kia.
Hai nam nhân này đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên một tia phức tạp.
Trong lúc hai nam nhân này đang bận đánh giá lẫn nhau, thì năm tên hắc y nhân phía sau đã châm ngòi kíp nổ và ném chúng về phía Ngọc Băng.
Năm tên hắc y nhân này vốn chuẩn bị tinh thần giao chiến, xả thân cũng phải ném cho được thuốc nổ trúng mục tiêu. Nhưng mà, ngoài dự đoán là, nguyên một hiện trường đầy người chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định động đậy.
Bách Lý Tịnh hoảng hốt quay lại, muốn kéo Ngọc Băng đi thì đã quá muộn, các khối thuốc nổ đã rơi tới chân nàng. Và….
.
.
.
Không có gì xảy ra.
“Nhị nguyên soái, Ôn Hỏa kỳ hoàn thành quân mệnh.” Dương Tường Vi chờ các khối thuốc nổ lần lượt tiếp đất xong mới nhẹ nhàng lên tiếng ‘báo cáo’.
“Nhị nguyên soái, các kỳ chủ còn lại cũng hoàn thành quân mệnh, chuyện người muốn làm, cần làm đều đã làm xong.” Không chờ Ngọc Băng hỏi, Thượng Quan Xuân Tuyết cũng chủ động ‘báo cáo’ tình huống luôn thể.
Tim của Bách Lý Tịnh vừa dạo một vòng quanh cơ thể trở về, nhìn Ngọc Băng bình yên vô sự, hắn rốt cuộc cũng tìm lại được hơi thở của mình. Lúc này, hắn đang giương ánh mắt tràn đầy dấu hỏi về đám cô nương trước mặt.
Dương Tường Vi cười cười nhìn vị tỷ phu trước mặt: “Không phải lần trước đã bàn rồi sao? Ôn Hỏa kỳ sẽ phóng hỏa thiêu hủy, Hậu Thổ kỳ sẽ đào đường ngầm chuyển bớt quân lương ra ngoài. Thanh Thủy kỳ sẽ ở một bên hỗ trợ, khống chế không cho tổn thương binh lính canh gác. Dù sao cũng đều là con dân Đại Uyển. Nội trong mười ngày sẽ hoàn thành. Đồng thời, Nhuệ Kim, Cự Mộc hai kỳ sẽ phụ trách vấn đề binh khí, toàn bộ binh khí của địch lấy được thì lấy, không lấy được thì hủy. Những lời này huynh còn nhớ không?”
Bách Lý Tịnh ngẩn ra, hồi lâu tươi cười tán thưởng: “Lợi hại! Thì ra các muội sớm đã xử lý xong mớ thuốc nổ đó.”
Ngọc Băng nhàn nhạt cất lời: “Không chỉ vậy, e là những người trước mặt chúng ta, một ngày rồi không có gì vào bụng, mà binh khí của họ, sớm đã thành phế thải.”
Như để chứng minh lời nói của nàng, đám hắc y nhân ngờ vực rút binh khí bên người ra, và đồng loạt sững sờ, kinh hãi. Vốn là lợi kiếm giết người, giờ tất cả đều chỉ còn lại cái cán. Lưỡi kiếm đã không thấy tăm hơi.
Không chờ đám địch nhân trước mặt biểu lộ cảm xúc hay bình phẩm gì, trung niên nam tử đột nhiên lay động thân hình, dùng tốc độ thần tốc quỷ dị nhất xuất thủ, chưởng, quyền, chỉ, trảo, mỗi một chiêu thức đánh ra đều mang theo sát khí ngút trời, mỗi một chiêu thức hoàn thành đều có ít nhất một mạng người bỏ lại.
Chờ đám hắc y nhân kịp lấy lại phản ứng thì đồng bọn của chúng đã nằm xuống hơn chục người.
Đám người còn lại không nói không rằng cũng nhập cuộc. Soạt một tiếng, bảo kiếm Long Tuyền của Bách Lý Tịnh một lần nữa ra khỏi vỏ, chiêu sau tàn độc hơn chiêu trước, thủ hạ không một điểm lưu tình, lấy ít địch nhiều, dùng tinh thắng lực.
Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, đám hắc y nhân đã ngã xuống quá nửa, tuy chúng không còn binh khí hữu dụng, tuy mỗi một người trong phe ta đều là tinh anh, nhưng mà, chung quy, hai quyền cũng không địch nổi bốn tay, Bách Lý Tịnh và đám tiểu cô nương dần dần mỏi mệt, chiêu số bắt đầu lộ ra sở hở…
Có ba tên hắc y nhân đang quấn lấy Bách Lý Tịnh. Nếu đơn đả độc đấu thì chẳng ai trong số chúng là đối thủ của hoàng đế, nhưng mà, vấn đề hiện tại là ba tên cùng liên thủ với nhau chống lại một Bách Lý Tịnh đã xuống sức.
Một kiếm đâm ra, hắc y nhân xoay người tránh thoát. Hai tên kia cũng vung quyền đấm thẳng vào giữa ngực Bách Lý Tịnh.
Thu kiếm về, khéo léo gạt được cả hai tập kích từ phía hắc y nhân.
Trong lòng bốn người đều hiểu rõ, cứ tiếp tục dằng dai thế này không phải là cách, Bách Lý Tịnh có lợi kiếm trong tay, không sớm thì muộn ba tên hắc y nhân cũng phải bỏ mạng lại. Hắc y nhân lại còn quá đông, đánh xong ba tên này, sẽ còn rất nhiều lần ba tên khác.
Đột nhiên, một tên hắc y nhân khom người, rút trong ống giày ra một thanh chủy thủ ngắn, đâm về phía Bách Lý Tịnh, Bách Lý Tịnh hướng mũi kiếm về phía trước, hòng chặn đứng thế công này, vì chủy thủ ngắn, Long Tuyền kiếm dài, nếu tiếp tục lao tới, tên hắc y nhân kia sẽ chết trước khi chủy thủ đâm trúng mục tiêu.
Nhưng mà, tên hắc y nhân đó lại không nghĩ như vậy.
“Mau tránh!” Ngọc Băng vẫn luôn nhìn chừng tình huống, với kinh nghiệm đầu thương mũi kiếm của mình, nàng lập tức nhận ra được ý đồ ‘đồng quy ư tận’. Hắc y nhân toàn bộ đều là tử sĩ, chúng chỉ cần đạt được mục đích, giết được người, sớm đã không còn quản tới sinh mạng bản thân nữa.
Nghe tiếng quát của thê tử, trong một sát na, Bách Lý Tịnh cũng nhận ra được chuyện sắp xảy đến, nhưng mà, khoảng cách đã quá gần, không còn kịp cho phép hắn biến chiêu…
Cả một hiện trường theo tiếng quát của Ngọc Băng nhìn lại, tất cả mọi động tác tạm thời đình trệ, ai cũng căng mắt theo dõi tình huống, đợi chờ kết quả cuối cùng.
Khoảng cách quá xa, Ngọc Băng có muốn xuất thủ, thì cũng đã là lực bất tòng tâm rồi, gần Bách Lý Tịnh nhất, chỉ có vị nam tử trung niên kia…
Khoảnh khắc tên hắc y nhân giữ nguyên tốc độ lao người vào mũi Long Tuyền kiếm, hướng chủy thủ thẳng về phía tâm oa Bách Lý Tịnh, tim của nàng đột ngột thắt lại, đau nhói, nhiệt độ toàn thân như rút đi hết, từ đỉnh đầu tới ngón chân lạnh toát.
Đúng lúc mũi chủy thủ sắp chạm tới ngoại bào của hoàng đế, một ngọn thiết tiêu đen bóng vừa vặn xuất hiện, chặn ngay đầu mũi chủy thủ, hoàn hảo cứu Bách Lý Tịnh một kiếp.
Nhè nhẹ thở ra một hơi dài, tay chân nàng cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác.
Mọi người theo ngọn thiết tiêu nhìn lại, đầu bên kia là trung niên nam tử thần bí, chính ông ta, bằng vào một động tác vừa rồi, đã trở thành ân nhân cứu giá.
Trong mắt phụ tử Lư ngạc hiện rõ vẻ thất vọng, đám hắc y nhân thì vẫn lạnh lùng liều mạng, một tên không đắc thủ thì những tên khác tiếp tục, một chiêu đánh hụt thì lại tiếp tục thêm một chiêu. Mọi người rất nhanh trở lại tư thế nghênh địch đối kháng ban đầu.
Nhưng mà, bọn khốn khiếp mặc y phục đen ấy không biết, một chiêu liều mạng vừa rồi, đã chọc tới cực hạn của một người nào đó.
Thiết tiêu trong tay trung niên nam tử, sau khi xuất hiện lại chưa từng thu hồi. Ông xoay người một cái, lam y phấp phới, nháy mắt người đã ở trên ngọn cây cao, chậm rãi, thiết tiêu đưa đến bên bờ môi…
Đám tiểu cô nương dưới đất thấy thế, lập tức nút chặt hai tai, lập tức xếp bằng ngồi xuống đất, bộ dáng có chút căng thẳng.
Bách Lý Tịnh ngây ngốc nhìn tình huống trước mặt, hắn vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về, vẫn có chút chưa thích nghi được với hiện tại…
Ngọc Băng nhanh chóng đến cạnh hắn, không nói hai lời, xé khăn tay làm đôi, cũng nút chặt lỗ tai hoàng đế. Nàng khẽ mỉm cười trấn an hắn, vươn tay vỗ nhẹ vai hắn, sau đó, thân mình khẽ nhún, nháy mắt phong bào cũng chấp chới trên cao, sóng vai cùng với trung niên nam tử thần bí. Cổ tay phải khẽ xoay một cái, một ngọn ngọc địch xanh biếc từ trong tay áo thoát ra, ưu nhã đưa tới gần bên môi…
Thiết tiêu dạo đầu, những nốt nhạc đầu tiên vang lên, quỷ dị lọt vào tai những người đang có mặt, êm ái du dương, khiến người ta cứ như bị cuốn vào trong đó, đắm mình vào trong đó, sinh ra trạng thái mộng ảo vô cực, khiến người ta lười động đậy thân mình, chỉ muốn buông tay hưởng thụ.
Đám người bên dưới dần cảm thấy không ổn, tiếng tiêu này thoạt nghe có vẻ rất êm tai, nhưng dần dần lại cứ khiến người ta muốn dứt không dứt được, nghe một nốt lại muốn nghe thêm nốt thứ hai, thứ ba, tay chân dần đã không nghe sai khiến, bắt đầu ngứa ngáy, muốn theo tiếng tiêu mà múa.
Đúng lúc mọi người định nhấc tay khiêu vũ thì tiếng địch của Ngọc Băng đột ngột vang lên, cùng tiếng tiêu hoàn hảo hòa âm, khiến người ta cảm thấy ngũ quan muốn nổ tung, vạn phần ngứa ngáy khó chịu, tay chân giơ lên vốn định múa may thì nay đã chuyển sang dùng để gãi, cào, chà xát cơ thể, rất nhanh, y phục bị xé rách, thần trí mơ hồ, vệt máu loang lổ xuất hiện.
Sát khí trong mắt trung niên nam tử càng lúc càng nồng đậm, tiếng tiêu mỗi lúc một nhanh hơn, nội lực cuồn cuộn, lam y phồng lên trong gió.
Ở bên cạnh, Ngọc Băng cũng đẩy nhanh tiết tấu để hòa với tiếng tiêu kia, nội lực trút ra ngày càng nhiều, tóc dài theo gió tung bay, phong bào phủ bên ngoài phập phồng để lộ phượng bào của hoàng hậu rực rỡ chói mắt trong nắng.
Thiết tiêu ngọc địch hòa tấu đến thiên y vô phùng, không có kẽ hở, nước chảy không qua, khí chui không lọt, bức đám người bên dưới vào tình cảnh thân bất do kỷ, đánh mất ý thức, không ngừng tự tổn thương cơ thể chính mình, rất rất nhiều người, cào rách nát lớp da trên người, máu chảy thành sông, đã gục xuống bất tỉnh nhân sự. Lư Ngạc trợn trừng hai mắt, hắn đang bị trói chặt, tay chân không thể động đậy, không thể tự cào xé bản thân, nhưng chính vì vậy lại khiến hắn vạn phần khó chịu, kinh mạch trong nháy mắt nghịch hành, rồi xung đột với nhau, đứt đoạn.
Mà hai người trên cành cao trên kia, vẫn không ngừng lại, cao ngạo lạnh lùng trên cao nhìn xuống nhân gian, nắm giữ sinh mệnh của chúng sinh thiên hạ, khống chế cục diện trong lòng bàn tay.
Dù hai tai đã được bịt kín, Bách Lý Tịnh cũng vẫn cảm thấy nghẹt thở, như thể có một sức ép vô hình dồn nén hắn, hắn dùng hết sức bình sinh chống lại, khống chế tinh thần, buộc chính mình thanh tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh hai con người lẫm liệt oai hùng, uy vũ sinh phong.
Tự đáy lòng hắn xuất hiện cảm giác ngưỡng mộ, mơ hồ, hắn đoán ra được thân phận của vị nam tử trung niên kia.
Đến khi tên hắc y nhân cuối cùng ngã quỵ, tiếng tiêu mới chậm dần rồi dừng lại, mà tiếng địch theo đó cũng tiêu thất vào hư vô, trả lại sự yên tĩnh nguyên thủy cho cảnh vật xung quanh.
Hai thân ảnh từ trên cao nương theo ngọn gió đáp xuống mặt đất, lạnh lùng đưa tầm mắt quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, có người lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại phá hỏng chuyện tốt của ta? Lão phu có chết cũng không thể làm ma hồ đồ.” Lư Ngạc suy yếu lên tiếng, kinh mạch toàn thân hắn đã đứt, cuộc đời này đã không còn hi vọng gì nữa.
Hoàng Lãnh đảo mắt nhìn Lư Ngạc một cái. Kỳ lạ, đường đường là đương triều Tể tướng mà khi va chạm phải ánh mắt của một nam tử xa lạ lại có cảm giác khiếp sợ.
“Ngươi nháo ra cái dạng thế cuộc gì ta cũng sẽ không quản, chỉ là, ngươi động đến tâm ái nữ nhi của ta, lại còn muốn hại nó trở thành góa phụ, ngươi cho rằng, Hoàng lão tà ta không biết giết người à?” Thanh âm băng hàn, khiến Lư Ngạc không tự chủ được rùng mình một cái.
“Lão phu chưa từng quen biết ngươi, khi nào thì đắc tội lệnh ái?” Lư Ngạc không hiểu, Hoàng lão tà, hắn có nghe qua, là Nam tà Hoàng Lãnh lừng danh thiên hạ, nhưng mà, xưa này quan lại và giang hồ không có va chạm, bản thân khi nào thì đụng đến ái nữ nhà ông ta?
Hoàng Lãnh không trả lời Lư Ngạc, mà trực tiếp quay sang nhìn Bách Lý Tịnh.
Tới đây, Bách Lý Tịnh đã khẳng định mười phần, một câu nói của Thượng Quan Xuân Tuyết ngày nào hắn còn nhớ như in: “Cha chúng ta thờ ơ với mọi chuyện trong thiên hạ, chuyện gì cũng không ngó ngàng. Nhưng chỉ cần động đến nhi tử của mình thì nhất định sẽ ăn thua đủ.” Nghĩ thông suốt, hắn đột nhiên khom lưng, hành đại lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.”
Hành động này của hắn dọa tất cả mọi người ở đương trường kinh hãi, đường đường thiên tử của Uyển Nguyệt hoàng triều thế mà lại quỳ xuống rồi! Ngay cả phụ tử Ngọc Băng trong phút chốc cũng bị hắn gây bất ngờ.
Hoàng Lãnh nhìn tiểu tử trước mặt, trong mắt dâng lên một chút tán thưởng hiếm hoi, nữ nhi của ông đã không chọn lầm trượng phu, nhưng ngôn từ ngoài miệng vẫn hết sức lãnh đạm: “Hoàng thượng, đại lễ này lão phu nhận không nổi.”
Bách Lý Tịnh chỉ khẽ cười, cung kính dập dầu ba cái, sau đó đứng dậy, rất tự nhiên mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân, người là phụ thân của Băng nhi mà. Cho dù thiên hạ không ai nhận nổi, nhạc phụ cũng nhận được. Chưa nói đến, tâm can bảo bối của người đã bị tiểu tế cướp mất như vậy, chỉ dập đầu với người ba cái, tiểu tế xem ra vẫn đã lãi được rất nhiều.” Hắn nói cứ như thể đó là chuyện cực kỳ bình thường, hai mắt thản nhiên nhìn thẳng Hoàng Lãnh.
Bốn mắt giao nhau trong phút chốc, Hoàng Lãnh ngẩng mặt cười lớn: “Ha ha ha. Không tệ. Ngươi quả nhiên là một hoàng đế đặc biệt. Được, bốn chữ nhạc phụ đại nhân này, ta nhận.” Ban đầu, ông mang mặt nạ là vì không muốn dây dưa với tên hoàng đế này, giúp nữ nhi xong sẽ phủi áo ra đi, nhưng mà, xem ra, hoàng đế này lại rất biết cách đối nhân xử thế, khiêm tốn hữu lễ, tốt!
Ngọc Băng bên cạnh ôn nhu mỉm cười, nàng bị một màn trước mắt khiến tâm tình cực kỳ tốt. Phụ thân và phu quân hòa hợp, thưởng thức lẫn nhau, đây chính là chuyện đáng mừng nhất a. Đáng nói nhất là Bách Lý Tịnh, hắn là đương triều thiên tử, nhưng mà đối với cha nàng lại tôn trọng đến như vậy, thật sự hiếm có.
Trong lúc một nhà người ta đoàn viên vui vẻ thì Lư Ngạc mục trừng khẩu ngốc, hồi lâu mới thốt ra được: “Ngươi! Ngươi?”
“Ta làm sao?” Hoàng Lãnh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Lư Ngạc á khẩu hồi lâu vẫn không thốt nên lời, thế đạo gì thế này? Nam tà và Định Đông thân vương là cùng một người? Sự thật này khiến bất cứ ai cũng khó có thể tiếp thu
“Sao vậy?” Hắn hạ giọng hỏi, ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
“Muội nghĩ tới một chuyện. Nếu huynh là trưởng tử của Lư Ngạc, lúc này ưu tiên của huynh là lấy mạng chúng ta hay là giải cứu phụ thân hắn?”
“Khó nói, không phải ai cũng coi trọng phụ thân của mình như muội. Địa vị hoàng đế thật sự rất có sức hấp dẫn, không có Lư Ngạc càng tốt, hắn ta có thể trực tiếp ngồi lên ngai vàng nếu đảo chính thành công.” Bách Lý Tịnh cười lạnh, cách làm người của tên ‘biểu đệ’ này ít nhiều hắn cũng hiểu được.
“Với bản tính cẩn thận của Lư Ngạc, chắc chắn hắn sẽ chừa đường rút. Nghĩa là một khi hắn không hại được chúng ta, bị chúng ta bắt giữ, đứt liên lạc với đám người còn lại, họ sẽ phải đổi phương án hành động.”
“Đúng, lúc nãy hắn cũng có nói qua, có vẻ như nhân lực lần này sẽ không đơn giản nữa. Nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác. Hắn đã không còn đường lui, chúng ta càng không thể lui.” Bách Lý Tịnh gật đầu, nỗi bất an ban nãy dần dần dâng lên trở lại.
“Không, muội là đang nghĩ, nếu. Muội nói là nếu, bọn chúng hướng lực lượng để giải cứu Lư Ngạc, rồi sau đó bắt giữ đám muội muội của muội làm con tin thì sẽ thế nào đây?” Ngọc Băng đạm mạc lên tiếng, thanh âm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Bách Lý Tịnh im lặng, hồi lâu mới cất tiếng: “Cũng không phải không có khả năng đó, nếu thật sự như vậy thì…”
“…không thể tách ra nữa. Phải gọi các muội ấy trở lại, cùng nhau hồi cung.” Ngọc Băng tiếp lời, vốn là sau khi giải giáp được một toán thích khách thì sẽ do Hoàng gia tướng áp tải theo đường vòng hồi cung, phu thê nàng cưỡi khoái mã đi đường thẳng, nhưng tình hình hiện tại, chia ra đã không phải là lựa chọn tốt. Những nhóm khác nàng không sợ, tại vì cùng lắm cũng chỉ là thích khách đã bị phế hết võ công, nếu không chống cự được, các muội muội của nàng có thể bỏ lại chúng thoát thân, nhưng lần này có cả Lư Ngạc, mọi việc phức tạp hơn rất nhiều.
Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng thương lượng xong thì lập tức ra roi thúc ngựa đuổi theo đám người của Vương Yến Chi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, hai câu ba lời tóm gọn tình hình, sau đó chậm rãi cùng nhau theo quang đạo hồi cung.
Khi phu thê hai người xuất hiện trước mặt Vương Yến Chi yêu cầu đổi lộ trình, Ngọc Băng đã để ý được trong mắt Lư Ngạc ánh lên một tia bất an nhè nhẹ, nàng biết suy đoán của mình tám phần đã chính xác, xem ra trận phục kích tiếp theo có vẻ sẽ rất ‘hoành tráng’.
Đoàn người một đường đi thẳng, không thấy bóng dáng của thích khách hay hắc y nhân gì nữa, qua hơn hai canh giờ tĩnh lặng, đại kỳ của Uyển Nguyệt hoàng triều cắm trên vọng gác cao nhất kinh thành đã phấp phới xuất hiện trong tầm mắt, đại môn của hoàng thành đã ở không còn xa nữa. Nhưng mà, sự yên tĩnh này lại làm tất cả mọi người đề cao cảnh giác, bởi lẽ, ai cũng ý thức được, đây chính là khoảng lặng thần chết trước khi phong ba lớn nhất ập về.
Hai mươi dặm.
Mười tám dặm.
Mười lăm dặm.
Mười hai dặm.
Mười dặm.
Tại địa điểm mười dặm cách hoàng thành, cuối cùng, lớp kịch đặc sắc nhất, được chờ đợi nhất cũng chính thức kéo màn.
Một tiếng quát vang lên, hơn năm ngàn người toàn thân y phục đen sừng sững lao ra chặn đứng đoàn người.
Là năm ngàn nhân mã, năm ngàn tử sĩ chỉ biết phục tùng, thà chết hoàn thành nhiệm vụ, năm ngàn xác chết biết đi, chặn đường Đế Hậu và một nhóm tiểu cô nương trên dưới mười người…
Hai tiếng cười lạnh đồng thời vang lên, một là của Lư Ngạc, một là của thủ lĩnh đám hắc y nhân lần này, à không, nên gọi hắn Lư đại công tử.
Sắc mặt Bách Lý Tịnh trầm hẳn xuống, yên tĩnh đánh giá tình huống xung quanh, nhưng mà ở ngay cạnh hắn, Ngọc Băng cảm nhận được nội tâm hắn đang run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu toát ra. Nàng biết, hắn vốn không sợ chết, chỉ là không muốn giang sơn cẩm tú này rơi vào tay cầm thú. Đột nhiên, cùng lúc này, nàng cảm giác được hơi thở, cảm giác được một sự tồn tại rất quen thuộc…
Nội tâm nhẹ nhàng mỉm cười, nàng khẽ hít một hơi sâu, nhẹ giọng cất tiếng: “Các muội sợ không?”
“Không sợ.” Mười mấy miệng một lời đáp trả.
Vương Yến Chi thậm chí còn nở nụ cười: “Nhị nguyên soái, tỷ tỷ không phải vẫn nói ‘đường đi khó không khó vì núi sông cách trở, chỉ khó vì lòng người ngại núi e sông’ đó sao. Năm ngàn nhân mã, nói ít không ít, nhưng cũng không cao hơn núi, không rộng hơn sông, đúng không? Hơn nữa, mọi người ở đây đều tin tưởng tỷ tỷ.”
“Nếu đã vậy, ta muốn các muội lui về phía sau, nút chặt hai tai, trông coi đám tù binh thật tốt, đặc biệt là Lư Ngạc, tình huống tiếp theo không cần phải quản.”
“Tỷ tỷ?” Đám tiểu cô nương chau mày, tỷ tỷ của họ võ công cái thế, nhưng mà lấy sức một người địch lại năm ngàn người có chuẩn bị, cũng là quá hoang đường.
“Đây là quân lệnh.” Ngọc Băng dứt khoát chặn đứng.
Đám người Vương Yến Chi thân thể tuân lệnh chuyển động lui về phía sau, nhưng miệng vẫn nêu ra thắc mắc: “Tỷ tỷ, chuyện này?”
Ngọc Băng chưa trả lời thì Lư đại công tử đã cất tiếng giễu cợt: “Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hay là đồng ý về làm tân hoàng hậu của ta đi, lúc đó chuyện gì ngươi cũng không cần quản.”
Hắn chưa dứt lời đã bị một luồng lực đạo từ bên cạnh Ngọc Băng chấn bay ra ngoài. Người ra tay là Bách Lý Tịnh, nhìn lại hắn hai mắt đỏ ngầu, nội khí cuồn cuộn, hai ống tay áo phập phồng.
Ngọc Băng cũng chẳng buồn trấn an hắn, nàng chỉ lạnh giọng buông một câu: “Nếu các người còn tiếp tục chống đối, đây chính là kết quả.” Dứt lời, một quyền cách không mà ra, tảng đá mà Lư đại công tử dựa vào đột nhiên trở thành cát bụi.
Thần sắc đám hắc y nhân trước mặt trong chốc lát trắng bệch, bọn họ đều biết, trước mặt là một đại kình địch, nhưng mà, rất nhanh chúng lấy lại tinh thần. Mạnh thì sao chứ? Họ cũng chỉ có hai người bốn tay, muốn chống lại một đại đội vũ trang đầy đủ là chuyện không tưởng.
Lư đại công tử phất tay một cái, năm tên hắc y nhân ôm theo năm khối thuốc nổ bước ra, chuẩn bị ném về phía Ngọc Băng.
Nàng nhàn nhạt lên tiếng: “Bằng vào lượng thuốc đó, nếu một khi ném ra, mạng của phụ thân ngươi cũng không giữ nổi. Ngươi quả nhiên đủ nhẫn tâm.” Thần thái đạm mạc, như thể mình không liên quan gì đến chuyện này.
Trong mắt Lư Ngạc ánh lên một chút thê lương nhưng cũng rất nhanh hồi phục trở lại, hắn cao giọng: “Nhi tử, vi phụ chết không hối tiếc, chỉ hi vọng người thành đại sự có thể chiếu cố tốt Uyển nhi và Hoán nhi.”
Lư đại công tử cười lạnh: “Phụ thân yên tâm, một mai ta đăng cơ họ sẽ trở thành vương gia và công chúa, ngươi cũng sẽ là thái thượng hoàng.”
“Nói cứ như thật.” Một nam tử trung niên mang mặt nạ da người đột nhiên từ đâu xuất hiện chắn giữa Ngọc Băng và Lư đại công tử.
Sự xuất hiện của người này khiến tất cả có chút chấn động, hắn là ai? Hắn đến từ khi nào? Tại sao không ai phát hiện? Còn nữa, cỗ chân khí hùng hậu trên người hắn khẳng định đây là một cao thủ nhất đẳng trong võ lâm, rốt cuộc, người này thuộc về phe nào?
Bách Lý Tịnh cau mày, âm thầm quan sát trung niên nam tử vừa xuất hiện. Hắn mơ hồ cảm thấy đây là một đại nhân vật, ngạo nghễ ngông cuồng, mục hạ vô nhân, nhưng tuyệt đối không giống tiểu nhân bỉ ổi. Ở hắn, không thấy cái phóng túng của người trên giang hồ, nhưng cũng không có khí chất của quan lại trong chốn quan trường. Chỉ là, người này tới đây với mục đích gì?
Đám người của Lư Ngạc lại âm thầm rối rắm, kế hoạch của bọn họ ngay từ đầu đã không suông sẻ, luôn bị phá hoại vào những lúc tưởng như thành công nhất, bây giờ là một lúc như vậy. Rốt lại, người này từ đâu đến? Là người hay là quỷ? Là kẻ điên cuồng không biết sống chết hay là thế ngoại cao nhân?
Trái với mọi người đang ngờ thần ngờ ma, tâm tình Ngọc Băng lại buông lỏng rất nhiều, vô luận trung niên nam tử này mang bao nhiêu mặt nạ, nàng không cần nhìn cũng có thể nhận ra.
Có thêm người tới.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, mạnh mẽ, hào sảng, không lén lén lút lút như ai đó.
“Vi nhi.” Ngọc Băng gọi đích danh. “Ta còn đang thắc mắc, các muội tại sao còn chưa chịu hiện thân, thì ra…” Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi trung niên nam tử từ khi ông ta xuất hiện.
“Xử lý năm ngàn nhân lực cũng không phải chuyện đơn giản a, khí giới, thuốc nổ, có rất nhiều việc phải làm mà. Chúng đột nhiên tập trung năm nhóm làm một, thật sự khiến người ta bận chết.” Dương Tường Vi dẫn đầu một đám cô nương dần dần bước vào tầm mắt mọi người. “Cũng may, đến cuối cùng, có người hỗ trợ. Hì.” Tường Vi cười một tiếng, đưa mắt về phía trung niên nam tử.
Nhân lực hai bên có thay đổi, cộng thêm đám Tường Vi, bây giờ phu thê Bách Lý Tịnh có thêm được khoảng bốn mươi trợ thủ. Nhưng, vẫn không đủ.
Lư đại công tử cũng nhận ra được điều này: “Thêm một đám mỹ nhân đến chịu chết, thật là khiến bổn công tử có chút không đành lòng. Hoàng hậu, hay là khuyên họ nhập cung cùng hầu hạ ta đi. Ây dà…”
Chưa dứt lời, hắn lại văng ngược ra sau lần nữa, nhưng mà lần này đã không đứng dậy nổi. Một bên mặt hiện ra dấu tay đỏ chói, bên kia sưng đến biến dạng, theo khóe miệng, răng và máu cùng trào ra.
Chủ nhân của hai cái tát này, một là Bách Lý Tịnh, người còn lại, dĩ nhiên là trung niên nam tử kia.
Hai nam nhân này đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên một tia phức tạp.
Trong lúc hai nam nhân này đang bận đánh giá lẫn nhau, thì năm tên hắc y nhân phía sau đã châm ngòi kíp nổ và ném chúng về phía Ngọc Băng.
Năm tên hắc y nhân này vốn chuẩn bị tinh thần giao chiến, xả thân cũng phải ném cho được thuốc nổ trúng mục tiêu. Nhưng mà, ngoài dự đoán là, nguyên một hiện trường đầy người chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định động đậy.
Bách Lý Tịnh hoảng hốt quay lại, muốn kéo Ngọc Băng đi thì đã quá muộn, các khối thuốc nổ đã rơi tới chân nàng. Và….
.
.
.
Không có gì xảy ra.
“Nhị nguyên soái, Ôn Hỏa kỳ hoàn thành quân mệnh.” Dương Tường Vi chờ các khối thuốc nổ lần lượt tiếp đất xong mới nhẹ nhàng lên tiếng ‘báo cáo’.
“Nhị nguyên soái, các kỳ chủ còn lại cũng hoàn thành quân mệnh, chuyện người muốn làm, cần làm đều đã làm xong.” Không chờ Ngọc Băng hỏi, Thượng Quan Xuân Tuyết cũng chủ động ‘báo cáo’ tình huống luôn thể.
Tim của Bách Lý Tịnh vừa dạo một vòng quanh cơ thể trở về, nhìn Ngọc Băng bình yên vô sự, hắn rốt cuộc cũng tìm lại được hơi thở của mình. Lúc này, hắn đang giương ánh mắt tràn đầy dấu hỏi về đám cô nương trước mặt.
Dương Tường Vi cười cười nhìn vị tỷ phu trước mặt: “Không phải lần trước đã bàn rồi sao? Ôn Hỏa kỳ sẽ phóng hỏa thiêu hủy, Hậu Thổ kỳ sẽ đào đường ngầm chuyển bớt quân lương ra ngoài. Thanh Thủy kỳ sẽ ở một bên hỗ trợ, khống chế không cho tổn thương binh lính canh gác. Dù sao cũng đều là con dân Đại Uyển. Nội trong mười ngày sẽ hoàn thành. Đồng thời, Nhuệ Kim, Cự Mộc hai kỳ sẽ phụ trách vấn đề binh khí, toàn bộ binh khí của địch lấy được thì lấy, không lấy được thì hủy. Những lời này huynh còn nhớ không?”
Bách Lý Tịnh ngẩn ra, hồi lâu tươi cười tán thưởng: “Lợi hại! Thì ra các muội sớm đã xử lý xong mớ thuốc nổ đó.”
Ngọc Băng nhàn nhạt cất lời: “Không chỉ vậy, e là những người trước mặt chúng ta, một ngày rồi không có gì vào bụng, mà binh khí của họ, sớm đã thành phế thải.”
Như để chứng minh lời nói của nàng, đám hắc y nhân ngờ vực rút binh khí bên người ra, và đồng loạt sững sờ, kinh hãi. Vốn là lợi kiếm giết người, giờ tất cả đều chỉ còn lại cái cán. Lưỡi kiếm đã không thấy tăm hơi.
Không chờ đám địch nhân trước mặt biểu lộ cảm xúc hay bình phẩm gì, trung niên nam tử đột nhiên lay động thân hình, dùng tốc độ thần tốc quỷ dị nhất xuất thủ, chưởng, quyền, chỉ, trảo, mỗi một chiêu thức đánh ra đều mang theo sát khí ngút trời, mỗi một chiêu thức hoàn thành đều có ít nhất một mạng người bỏ lại.
Chờ đám hắc y nhân kịp lấy lại phản ứng thì đồng bọn của chúng đã nằm xuống hơn chục người.
Đám người còn lại không nói không rằng cũng nhập cuộc. Soạt một tiếng, bảo kiếm Long Tuyền của Bách Lý Tịnh một lần nữa ra khỏi vỏ, chiêu sau tàn độc hơn chiêu trước, thủ hạ không một điểm lưu tình, lấy ít địch nhiều, dùng tinh thắng lực.
Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, đám hắc y nhân đã ngã xuống quá nửa, tuy chúng không còn binh khí hữu dụng, tuy mỗi một người trong phe ta đều là tinh anh, nhưng mà, chung quy, hai quyền cũng không địch nổi bốn tay, Bách Lý Tịnh và đám tiểu cô nương dần dần mỏi mệt, chiêu số bắt đầu lộ ra sở hở…
Có ba tên hắc y nhân đang quấn lấy Bách Lý Tịnh. Nếu đơn đả độc đấu thì chẳng ai trong số chúng là đối thủ của hoàng đế, nhưng mà, vấn đề hiện tại là ba tên cùng liên thủ với nhau chống lại một Bách Lý Tịnh đã xuống sức.
Một kiếm đâm ra, hắc y nhân xoay người tránh thoát. Hai tên kia cũng vung quyền đấm thẳng vào giữa ngực Bách Lý Tịnh.
Thu kiếm về, khéo léo gạt được cả hai tập kích từ phía hắc y nhân.
Trong lòng bốn người đều hiểu rõ, cứ tiếp tục dằng dai thế này không phải là cách, Bách Lý Tịnh có lợi kiếm trong tay, không sớm thì muộn ba tên hắc y nhân cũng phải bỏ mạng lại. Hắc y nhân lại còn quá đông, đánh xong ba tên này, sẽ còn rất nhiều lần ba tên khác.
Đột nhiên, một tên hắc y nhân khom người, rút trong ống giày ra một thanh chủy thủ ngắn, đâm về phía Bách Lý Tịnh, Bách Lý Tịnh hướng mũi kiếm về phía trước, hòng chặn đứng thế công này, vì chủy thủ ngắn, Long Tuyền kiếm dài, nếu tiếp tục lao tới, tên hắc y nhân kia sẽ chết trước khi chủy thủ đâm trúng mục tiêu.
Nhưng mà, tên hắc y nhân đó lại không nghĩ như vậy.
“Mau tránh!” Ngọc Băng vẫn luôn nhìn chừng tình huống, với kinh nghiệm đầu thương mũi kiếm của mình, nàng lập tức nhận ra được ý đồ ‘đồng quy ư tận’. Hắc y nhân toàn bộ đều là tử sĩ, chúng chỉ cần đạt được mục đích, giết được người, sớm đã không còn quản tới sinh mạng bản thân nữa.
Nghe tiếng quát của thê tử, trong một sát na, Bách Lý Tịnh cũng nhận ra được chuyện sắp xảy đến, nhưng mà, khoảng cách đã quá gần, không còn kịp cho phép hắn biến chiêu…
Cả một hiện trường theo tiếng quát của Ngọc Băng nhìn lại, tất cả mọi động tác tạm thời đình trệ, ai cũng căng mắt theo dõi tình huống, đợi chờ kết quả cuối cùng.
Khoảng cách quá xa, Ngọc Băng có muốn xuất thủ, thì cũng đã là lực bất tòng tâm rồi, gần Bách Lý Tịnh nhất, chỉ có vị nam tử trung niên kia…
Khoảnh khắc tên hắc y nhân giữ nguyên tốc độ lao người vào mũi Long Tuyền kiếm, hướng chủy thủ thẳng về phía tâm oa Bách Lý Tịnh, tim của nàng đột ngột thắt lại, đau nhói, nhiệt độ toàn thân như rút đi hết, từ đỉnh đầu tới ngón chân lạnh toát.
Đúng lúc mũi chủy thủ sắp chạm tới ngoại bào của hoàng đế, một ngọn thiết tiêu đen bóng vừa vặn xuất hiện, chặn ngay đầu mũi chủy thủ, hoàn hảo cứu Bách Lý Tịnh một kiếp.
Nhè nhẹ thở ra một hơi dài, tay chân nàng cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác.
Mọi người theo ngọn thiết tiêu nhìn lại, đầu bên kia là trung niên nam tử thần bí, chính ông ta, bằng vào một động tác vừa rồi, đã trở thành ân nhân cứu giá.
Trong mắt phụ tử Lư ngạc hiện rõ vẻ thất vọng, đám hắc y nhân thì vẫn lạnh lùng liều mạng, một tên không đắc thủ thì những tên khác tiếp tục, một chiêu đánh hụt thì lại tiếp tục thêm một chiêu. Mọi người rất nhanh trở lại tư thế nghênh địch đối kháng ban đầu.
Nhưng mà, bọn khốn khiếp mặc y phục đen ấy không biết, một chiêu liều mạng vừa rồi, đã chọc tới cực hạn của một người nào đó.
Thiết tiêu trong tay trung niên nam tử, sau khi xuất hiện lại chưa từng thu hồi. Ông xoay người một cái, lam y phấp phới, nháy mắt người đã ở trên ngọn cây cao, chậm rãi, thiết tiêu đưa đến bên bờ môi…
Đám tiểu cô nương dưới đất thấy thế, lập tức nút chặt hai tai, lập tức xếp bằng ngồi xuống đất, bộ dáng có chút căng thẳng.
Bách Lý Tịnh ngây ngốc nhìn tình huống trước mặt, hắn vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về, vẫn có chút chưa thích nghi được với hiện tại…
Ngọc Băng nhanh chóng đến cạnh hắn, không nói hai lời, xé khăn tay làm đôi, cũng nút chặt lỗ tai hoàng đế. Nàng khẽ mỉm cười trấn an hắn, vươn tay vỗ nhẹ vai hắn, sau đó, thân mình khẽ nhún, nháy mắt phong bào cũng chấp chới trên cao, sóng vai cùng với trung niên nam tử thần bí. Cổ tay phải khẽ xoay một cái, một ngọn ngọc địch xanh biếc từ trong tay áo thoát ra, ưu nhã đưa tới gần bên môi…
Thiết tiêu dạo đầu, những nốt nhạc đầu tiên vang lên, quỷ dị lọt vào tai những người đang có mặt, êm ái du dương, khiến người ta cứ như bị cuốn vào trong đó, đắm mình vào trong đó, sinh ra trạng thái mộng ảo vô cực, khiến người ta lười động đậy thân mình, chỉ muốn buông tay hưởng thụ.
Đám người bên dưới dần cảm thấy không ổn, tiếng tiêu này thoạt nghe có vẻ rất êm tai, nhưng dần dần lại cứ khiến người ta muốn dứt không dứt được, nghe một nốt lại muốn nghe thêm nốt thứ hai, thứ ba, tay chân dần đã không nghe sai khiến, bắt đầu ngứa ngáy, muốn theo tiếng tiêu mà múa.
Đúng lúc mọi người định nhấc tay khiêu vũ thì tiếng địch của Ngọc Băng đột ngột vang lên, cùng tiếng tiêu hoàn hảo hòa âm, khiến người ta cảm thấy ngũ quan muốn nổ tung, vạn phần ngứa ngáy khó chịu, tay chân giơ lên vốn định múa may thì nay đã chuyển sang dùng để gãi, cào, chà xát cơ thể, rất nhanh, y phục bị xé rách, thần trí mơ hồ, vệt máu loang lổ xuất hiện.
Sát khí trong mắt trung niên nam tử càng lúc càng nồng đậm, tiếng tiêu mỗi lúc một nhanh hơn, nội lực cuồn cuộn, lam y phồng lên trong gió.
Ở bên cạnh, Ngọc Băng cũng đẩy nhanh tiết tấu để hòa với tiếng tiêu kia, nội lực trút ra ngày càng nhiều, tóc dài theo gió tung bay, phong bào phủ bên ngoài phập phồng để lộ phượng bào của hoàng hậu rực rỡ chói mắt trong nắng.
Thiết tiêu ngọc địch hòa tấu đến thiên y vô phùng, không có kẽ hở, nước chảy không qua, khí chui không lọt, bức đám người bên dưới vào tình cảnh thân bất do kỷ, đánh mất ý thức, không ngừng tự tổn thương cơ thể chính mình, rất rất nhiều người, cào rách nát lớp da trên người, máu chảy thành sông, đã gục xuống bất tỉnh nhân sự. Lư Ngạc trợn trừng hai mắt, hắn đang bị trói chặt, tay chân không thể động đậy, không thể tự cào xé bản thân, nhưng chính vì vậy lại khiến hắn vạn phần khó chịu, kinh mạch trong nháy mắt nghịch hành, rồi xung đột với nhau, đứt đoạn.
Mà hai người trên cành cao trên kia, vẫn không ngừng lại, cao ngạo lạnh lùng trên cao nhìn xuống nhân gian, nắm giữ sinh mệnh của chúng sinh thiên hạ, khống chế cục diện trong lòng bàn tay.
Dù hai tai đã được bịt kín, Bách Lý Tịnh cũng vẫn cảm thấy nghẹt thở, như thể có một sức ép vô hình dồn nén hắn, hắn dùng hết sức bình sinh chống lại, khống chế tinh thần, buộc chính mình thanh tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh hai con người lẫm liệt oai hùng, uy vũ sinh phong.
Tự đáy lòng hắn xuất hiện cảm giác ngưỡng mộ, mơ hồ, hắn đoán ra được thân phận của vị nam tử trung niên kia.
Đến khi tên hắc y nhân cuối cùng ngã quỵ, tiếng tiêu mới chậm dần rồi dừng lại, mà tiếng địch theo đó cũng tiêu thất vào hư vô, trả lại sự yên tĩnh nguyên thủy cho cảnh vật xung quanh.
Hai thân ảnh từ trên cao nương theo ngọn gió đáp xuống mặt đất, lạnh lùng đưa tầm mắt quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, có người lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại phá hỏng chuyện tốt của ta? Lão phu có chết cũng không thể làm ma hồ đồ.” Lư Ngạc suy yếu lên tiếng, kinh mạch toàn thân hắn đã đứt, cuộc đời này đã không còn hi vọng gì nữa.
Hoàng Lãnh đảo mắt nhìn Lư Ngạc một cái. Kỳ lạ, đường đường là đương triều Tể tướng mà khi va chạm phải ánh mắt của một nam tử xa lạ lại có cảm giác khiếp sợ.
“Ngươi nháo ra cái dạng thế cuộc gì ta cũng sẽ không quản, chỉ là, ngươi động đến tâm ái nữ nhi của ta, lại còn muốn hại nó trở thành góa phụ, ngươi cho rằng, Hoàng lão tà ta không biết giết người à?” Thanh âm băng hàn, khiến Lư Ngạc không tự chủ được rùng mình một cái.
“Lão phu chưa từng quen biết ngươi, khi nào thì đắc tội lệnh ái?” Lư Ngạc không hiểu, Hoàng lão tà, hắn có nghe qua, là Nam tà Hoàng Lãnh lừng danh thiên hạ, nhưng mà, xưa này quan lại và giang hồ không có va chạm, bản thân khi nào thì đụng đến ái nữ nhà ông ta?
Hoàng Lãnh không trả lời Lư Ngạc, mà trực tiếp quay sang nhìn Bách Lý Tịnh.
Tới đây, Bách Lý Tịnh đã khẳng định mười phần, một câu nói của Thượng Quan Xuân Tuyết ngày nào hắn còn nhớ như in: “Cha chúng ta thờ ơ với mọi chuyện trong thiên hạ, chuyện gì cũng không ngó ngàng. Nhưng chỉ cần động đến nhi tử của mình thì nhất định sẽ ăn thua đủ.” Nghĩ thông suốt, hắn đột nhiên khom lưng, hành đại lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.”
Hành động này của hắn dọa tất cả mọi người ở đương trường kinh hãi, đường đường thiên tử của Uyển Nguyệt hoàng triều thế mà lại quỳ xuống rồi! Ngay cả phụ tử Ngọc Băng trong phút chốc cũng bị hắn gây bất ngờ.
Hoàng Lãnh nhìn tiểu tử trước mặt, trong mắt dâng lên một chút tán thưởng hiếm hoi, nữ nhi của ông đã không chọn lầm trượng phu, nhưng ngôn từ ngoài miệng vẫn hết sức lãnh đạm: “Hoàng thượng, đại lễ này lão phu nhận không nổi.”
Bách Lý Tịnh chỉ khẽ cười, cung kính dập dầu ba cái, sau đó đứng dậy, rất tự nhiên mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân, người là phụ thân của Băng nhi mà. Cho dù thiên hạ không ai nhận nổi, nhạc phụ cũng nhận được. Chưa nói đến, tâm can bảo bối của người đã bị tiểu tế cướp mất như vậy, chỉ dập đầu với người ba cái, tiểu tế xem ra vẫn đã lãi được rất nhiều.” Hắn nói cứ như thể đó là chuyện cực kỳ bình thường, hai mắt thản nhiên nhìn thẳng Hoàng Lãnh.
Bốn mắt giao nhau trong phút chốc, Hoàng Lãnh ngẩng mặt cười lớn: “Ha ha ha. Không tệ. Ngươi quả nhiên là một hoàng đế đặc biệt. Được, bốn chữ nhạc phụ đại nhân này, ta nhận.” Ban đầu, ông mang mặt nạ là vì không muốn dây dưa với tên hoàng đế này, giúp nữ nhi xong sẽ phủi áo ra đi, nhưng mà, xem ra, hoàng đế này lại rất biết cách đối nhân xử thế, khiêm tốn hữu lễ, tốt!
Ngọc Băng bên cạnh ôn nhu mỉm cười, nàng bị một màn trước mắt khiến tâm tình cực kỳ tốt. Phụ thân và phu quân hòa hợp, thưởng thức lẫn nhau, đây chính là chuyện đáng mừng nhất a. Đáng nói nhất là Bách Lý Tịnh, hắn là đương triều thiên tử, nhưng mà đối với cha nàng lại tôn trọng đến như vậy, thật sự hiếm có.
Trong lúc một nhà người ta đoàn viên vui vẻ thì Lư Ngạc mục trừng khẩu ngốc, hồi lâu mới thốt ra được: “Ngươi! Ngươi?”
“Ta làm sao?” Hoàng Lãnh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Lư Ngạc á khẩu hồi lâu vẫn không thốt nên lời, thế đạo gì thế này? Nam tà và Định Đông thân vương là cùng một người? Sự thật này khiến bất cứ ai cũng khó có thể tiếp thu
/54
|