Hai người đang đi tới, một nữ tử trung niên tầm bốn mươi tuổi phía đối diện tiến lên nghênh đón.
- Tú bà, an bài cho vị tiểu huynh đệ này của ta một con thuyền khác, để cho người nầy cách xa ta một chút, đừng chậm trễ đại gia làm 'chuyện tốt' .
Mụ tú bà có chút kinh dị nhìn Cổ Qua, mặc dù Cổ Qua mười sáu tuổi rồi, cũng rất khỏe mạnh, nhưng ăn mặc đơn giản. Mụ ta lo lắng hắn trả không nổi tiền chơi gái.
Đổng Thanh tựa hồ nhìn ra nghi vấn của mụ ta
- Cô nương cũng không cần.
Hắn vừa chuyển hướng nhìn Cổ Qua nói
- Đêm nay ngươi không được ngủ, trông chừng mặt hồ, nhìn xem có động tĩnh gì không. Nếu như có, liền bóp nát cái mảnh ngọc này.
Đổng Thanh đưa qua một mảnh ngọc, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười.
“Nói là chờ một đêm, nhưng khi đến trung tâm hồ, Đổng Thanh sẽ lập tức thúc dục tấm bia dưới đáy hồ. Xuất hiện dị tượng, ta sẽ phải xuống ngay bố trí loạn thạch.”
Cổ Qua mang theo vẻ mặt ngơ ngác bước lên thuyền hoa.
“Đổng Thanh này khiến cho ta như lọt vào trong sương mù, bất quá ý nghĩ của hắn đại khái ta cũng đã hiểu rõ. Chính là đến đáy hồ, đem một tấm bia đá lên, sau đó hướng thành Thanh Nhận chạy trốn. Chỉ sợ có người không mắc mưu. Đến lúc đó vạn bất đắc dĩ còn phải dùng Thần Hành Phù.
Một chỗ trong thuyền hoa, hai gã tráng hán mặt đầy râu, qua của sổ thuyền hoa, nhìn về phía Cổ Qua.
- Ngươi xem tên Tiên Sư trẻ tuổi kia. Trên tay hắn chính là một cái La Bàn, hiển nhiên chính là một kình địch. Ngay cả tên tiểu tử phàm trần đi theo hắn cũng là Địa giai thượng phẩm, xem ra, hai anh em chúng ta cần phải cẩn thận.
Một gã tráng hán khác nói:
- Người mơ ước bảo vật này rất nhiều, chúng ta có thể bị linh lực này đưa tới, những cao thủ kia cũng có thể. Nhưng chỉ cần huynh đệ chúng ta nắm chặt thời cơ, khi bảo vật xuất thế, hành động đoạt lấy... Mau cởi quần áo thôi, đối phó đám đàn bà phía dưới quan trọng hơn...
Trong rừng sâu, có bốn gã cùng hung cực ác, cầm trường đao trong tay, mang vải đen che mặt, tùy thời chuẩn bị đoạt bảo.
Bảo vật xuất thế, linh lực ba động, nhân sĩ võ lâm thông thường khó có thể cảm giác được, chỉ có những người trong tu chân tông phái, có pháp môn tu luyện, đồng thời phải là người có thể câu thông được với tự nhiên mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa phải cầm la bàn trong tay, càng gần tới bảo vật, cảm ứng càng mãnh liệt.
Nếu muốn tu tiên, trước tiên phải đạt cảnh giới võ giả, phải nằm trong hai cấp Địa, Thiên, cảm ứng Thiên Địa. Nếu có công pháp tu chân, sẽ ngày đi ngàn dặm.
Đột nhiên, dưới hồ ánh sáng chợt lóe.
Ngay sau đó, tại chỗ Cổ Qua đang đứng, không ngừng toát ra bọt trắng.
Dị tượng. Đây chính là dị tượng theo lời Đổng Thanh.
Trong lòng Cổ Qua khiếp sợ. Hắn biết, Đổng Thanh sở dĩ đem hắn để ở vị trí này, chính là bởi vì, nơi đáy hồ dưới chân hắn, chính là nơi có bảo vật được biểu thị trên la bàn. Cũng chính là chỗ tấm bia đá.
"Đợi dị tượng tăng thêm, ta liền nhảy vào trong hồ."
Nước xoáy, xoáy nước khổng lồ tự dưng xuất hiện, con thuyền Cổ Qua đang đứng giống như là một lá cây, ở trong xoáy nước dập dền không ngừng. “Được rồi.” Cổ Qua giả vờ cầm một mảnh ngọc, nhưng không có bóp nát. Hai người ước đã định trước, dến lúc Cổ Qua trốn xa, bằng vào mảnh ngọc này, liền có thể tìm tới Cổ Qua.
Cổ Qua giả vờ hướng về phía trước bay vọt. Dưới hồ tựa hồ truyền đến lực lượng khổng lồ, kéo lấy Cổ Qua.
Phù phù. Cổ Qua mất đi trọng tâm một đầu đâm xuống hồ.
“Oh my God ! hoa thuyền này nhìn không lớn lắm, không ngờ lại cao hơn trăm mét."
Cổ Qua nhào vào đáy hồ, một mãng tối đen. Nhưng nhờ có Đổng Thanh khống chế linh lực trên tấm bia, Cổ Qua dễ dàng tìm được tấm bia.
"Bố trí loạn thạch."
Phía dưới thuyền hoa mặc dù loạn thạch đông đảo, nhưng những cự thạch tương tự cũng không nhiều, Cổ Qua liền đưa đến vài hòn đá to hình dáng tương tự như tấm bia, xốc xếch đặt ở bốn phía.
- Như vậy được rồi. Ta nằm ở trên tấm bia, mê hoặc mọi người.
Cổ Qua nằm ở trên tấm bia, chờ Đổng Thanh khống chế tấm bia đá bay lên.
………………….
Xoáy nước khổng lồ sinh ra giữa hồ, sóng nước dạt ra chung quanh, các thuyền hoa bên bờ cũng bị ảnh hưởng.
Hỗn loạn.
Liên tiếp mấy tiếng nổ, mấy chiếc mui thuyền bị ném đi, ba đạo thân ảnh từ các thuyền hoa đồng thời bay ra.
Mọi người mai phục ở bốn phía, nhất thời bay ra.
- Để cho bọn họ tranh đoạt, ta đi lên xem náo nhiệt một chút.
Đổng Thanh đang cùng mấy cô gái thanh lâu giả vờ, trong miệng mặc niệm khẩu quyết, hiển nhiên lá bùa trên tấm bia dưới hồ liền có cảm ứng.
Đọc xong khẩu quyết, Đổng Thanh phi thân ra.
- Ha ha…
Đổng Thanh lăng không nhìn lại, lại phát hiện hai gã đệ tử Thiên Thanh Môn, đứng trên không trung, bộ dáng hết sức bất nhã. Hiển nhiên hai người bọn họ nếu so với Đổng Thanh thì tới sớm hơn một chút.
"Hai gả đệ tử Thiên Thanh Môn thật là có phẩm vị. Lại tiêu dao sung sướng như thế, thật là không uổng phí một lần vào phàm trần."
Đổng Thanh thu hồi ánh mắt, không nhúc nhích, bằng vào ngự không bí quyết đứng giữa không trung.
- Di? Người bên hồ kia chính là một kình địch. Đợi lát nữa hẳn nên cẩn thận hạ xuống. Nhưng hắn có thể đoán được nghi trận của ta hay không? Nếu như hắn tiến vào trong hồ, cho dù là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng không làm nên chuyện gì.
Bên bờ, trên cây một gã bạch y nam tử tướng mạo nho nhã, bộ dáng như đã định liệu rõ ràng.
- Bọn ngu xuẩn này, trong những lúc này đàn bà quan trọng hơn, hay là linh bảo quan trọng hơn?
Mới vừa rồi gả tiểu tử phàm trần đã rơi vào trong hồ, xem chừng linh bảo trong hồ này cũng không kém như mình nghĩ. Nhìn tên tiểu tử trên thuyền hoa đối diện kia, xem trang phục, hẳn là người Đông Duyến Tông, nơi này là địa bàn của Đông Duyến Tông, hẳn là nên cẩn thận với hắn.
- Vù… Vù… Vù…
Lại có mấy đạo quang ảnh bay tới, nhưng mấy đạo thân ảnh này tốc độ so sánh với Đổng Thanh và hai đệ tử Thiên Thanh Môn chậm hơn một chút. Hiển nhiên, mấy đạo quang ảnh này cũng không phải là đệ tử trong Tiên phái, mà có thể là một vài Tán Tu không có ngự không bí quyết.
Hiển nhiên, bọn họ chính là mấy tên cùng hung cực ác trong rừng cây.
Trong lúc nhất thời, thuyền hoa trên hồ liền trở nên náo nhiệt.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới Đông Duyến Tông lại phái tới một tên tu vi Thiên giai hạ phẩm, nơi này không phải là địa bàn Đông Duyến Tông sao? Nhìn ngươi làm sao đoạt bảo... Sách sách, Thiên Thanh Môn cũng không được, ngươi nhìn hai đệ tử kia xem, quần còn không có mặc vào, thật là mất hết thể diện của Thiên Thanh Môn.
Mấy tên Tán Tu thấy chúng đệ tử Tiên phái có chút chật vật liền lên tiếng châm chọc nói.
- Nguyên lai là Nam Hoang Tứ Lão, các ngươi đừng vội mà chạy trối chết. Đến nơi này tìm vận may, đợi lát nữa đoạt bảo, đừng trách tiểu gia thủ hạ không nương tay.
Đổng Thanh rốt cục nhận rõ mấy đạo thân ảnh trong rừng thoát ra. Bốn người Nam Hoang Tứ Lão cũng đều là tu vi Địa cấp thượng phẩm, bọn họ vốn là Đại vương sơn trại phàm trần, nhưng ở trong một sơn động vô danh nhận được một bức đồ lục, bước vào con đường tu chân, học pháp quyết. Nhưng vì tư chất cùng tuổi, nên không được Tiên phái thu dụng. Hơn nữa sau khi bốn người tu chân, vẫn làm ác như cũ, gần đây lại chọc tới một gã đệ tử Tán Tu Đan Đạo của Tu Chân Giới, bị Tu Chân Giới đuổi giết khắp nơi, chuyện này ai ai cũng biết.
- Tiểu tử Đông Duyến Tông miệng lưỡi thật bén nhọn. Lão phu không có thời gian cùng ngươi nói chuyện tào lao, đợi lát nữa khi linh bảo xuất thế, ta xem ngươi hay là trốn xa một chút, tránh cho ta một khắc không cẩn thận làm thương tổn đến ngươi.
Lão đại trong Nam Hoang Tứ Lão, tà tà nhìn Đổng Thanh từ xa. Từ trong giọng nói của hắn biết được, hiển nhiên hắn đối với linh bảo sắp xuất thế này, nhất định phải lấy cho bằng được.
- Ha hả, Dạ lão đại, chớ ở trước mặt ta giả bộ, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không biết sao? Đừng nói trong hồ rốt cuộc có đồ vật gì đó, chúng ta không biết, coi như là bảo bối, chỉ sợ cũng không tới phiên ngươi
Sắc mặt Đổng Thanh âm trầm, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh bảo kiếm. Hắn xoay người đi, ngó chừng bong bóng trong hồ không ngừng bốc lên, không hề để ý tới Nam Hoang Tứ Lão nữa.
- Tú bà, an bài cho vị tiểu huynh đệ này của ta một con thuyền khác, để cho người nầy cách xa ta một chút, đừng chậm trễ đại gia làm 'chuyện tốt' .
Mụ tú bà có chút kinh dị nhìn Cổ Qua, mặc dù Cổ Qua mười sáu tuổi rồi, cũng rất khỏe mạnh, nhưng ăn mặc đơn giản. Mụ ta lo lắng hắn trả không nổi tiền chơi gái.
Đổng Thanh tựa hồ nhìn ra nghi vấn của mụ ta
- Cô nương cũng không cần.
Hắn vừa chuyển hướng nhìn Cổ Qua nói
- Đêm nay ngươi không được ngủ, trông chừng mặt hồ, nhìn xem có động tĩnh gì không. Nếu như có, liền bóp nát cái mảnh ngọc này.
Đổng Thanh đưa qua một mảnh ngọc, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười.
“Nói là chờ một đêm, nhưng khi đến trung tâm hồ, Đổng Thanh sẽ lập tức thúc dục tấm bia dưới đáy hồ. Xuất hiện dị tượng, ta sẽ phải xuống ngay bố trí loạn thạch.”
Cổ Qua mang theo vẻ mặt ngơ ngác bước lên thuyền hoa.
“Đổng Thanh này khiến cho ta như lọt vào trong sương mù, bất quá ý nghĩ của hắn đại khái ta cũng đã hiểu rõ. Chính là đến đáy hồ, đem một tấm bia đá lên, sau đó hướng thành Thanh Nhận chạy trốn. Chỉ sợ có người không mắc mưu. Đến lúc đó vạn bất đắc dĩ còn phải dùng Thần Hành Phù.
Một chỗ trong thuyền hoa, hai gã tráng hán mặt đầy râu, qua của sổ thuyền hoa, nhìn về phía Cổ Qua.
- Ngươi xem tên Tiên Sư trẻ tuổi kia. Trên tay hắn chính là một cái La Bàn, hiển nhiên chính là một kình địch. Ngay cả tên tiểu tử phàm trần đi theo hắn cũng là Địa giai thượng phẩm, xem ra, hai anh em chúng ta cần phải cẩn thận.
Một gã tráng hán khác nói:
- Người mơ ước bảo vật này rất nhiều, chúng ta có thể bị linh lực này đưa tới, những cao thủ kia cũng có thể. Nhưng chỉ cần huynh đệ chúng ta nắm chặt thời cơ, khi bảo vật xuất thế, hành động đoạt lấy... Mau cởi quần áo thôi, đối phó đám đàn bà phía dưới quan trọng hơn...
Trong rừng sâu, có bốn gã cùng hung cực ác, cầm trường đao trong tay, mang vải đen che mặt, tùy thời chuẩn bị đoạt bảo.
Bảo vật xuất thế, linh lực ba động, nhân sĩ võ lâm thông thường khó có thể cảm giác được, chỉ có những người trong tu chân tông phái, có pháp môn tu luyện, đồng thời phải là người có thể câu thông được với tự nhiên mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa phải cầm la bàn trong tay, càng gần tới bảo vật, cảm ứng càng mãnh liệt.
Nếu muốn tu tiên, trước tiên phải đạt cảnh giới võ giả, phải nằm trong hai cấp Địa, Thiên, cảm ứng Thiên Địa. Nếu có công pháp tu chân, sẽ ngày đi ngàn dặm.
Đột nhiên, dưới hồ ánh sáng chợt lóe.
Ngay sau đó, tại chỗ Cổ Qua đang đứng, không ngừng toát ra bọt trắng.
Dị tượng. Đây chính là dị tượng theo lời Đổng Thanh.
Trong lòng Cổ Qua khiếp sợ. Hắn biết, Đổng Thanh sở dĩ đem hắn để ở vị trí này, chính là bởi vì, nơi đáy hồ dưới chân hắn, chính là nơi có bảo vật được biểu thị trên la bàn. Cũng chính là chỗ tấm bia đá.
"Đợi dị tượng tăng thêm, ta liền nhảy vào trong hồ."
Nước xoáy, xoáy nước khổng lồ tự dưng xuất hiện, con thuyền Cổ Qua đang đứng giống như là một lá cây, ở trong xoáy nước dập dền không ngừng. “Được rồi.” Cổ Qua giả vờ cầm một mảnh ngọc, nhưng không có bóp nát. Hai người ước đã định trước, dến lúc Cổ Qua trốn xa, bằng vào mảnh ngọc này, liền có thể tìm tới Cổ Qua.
Cổ Qua giả vờ hướng về phía trước bay vọt. Dưới hồ tựa hồ truyền đến lực lượng khổng lồ, kéo lấy Cổ Qua.
Phù phù. Cổ Qua mất đi trọng tâm một đầu đâm xuống hồ.
“Oh my God ! hoa thuyền này nhìn không lớn lắm, không ngờ lại cao hơn trăm mét."
Cổ Qua nhào vào đáy hồ, một mãng tối đen. Nhưng nhờ có Đổng Thanh khống chế linh lực trên tấm bia, Cổ Qua dễ dàng tìm được tấm bia.
"Bố trí loạn thạch."
Phía dưới thuyền hoa mặc dù loạn thạch đông đảo, nhưng những cự thạch tương tự cũng không nhiều, Cổ Qua liền đưa đến vài hòn đá to hình dáng tương tự như tấm bia, xốc xếch đặt ở bốn phía.
- Như vậy được rồi. Ta nằm ở trên tấm bia, mê hoặc mọi người.
Cổ Qua nằm ở trên tấm bia, chờ Đổng Thanh khống chế tấm bia đá bay lên.
………………….
Xoáy nước khổng lồ sinh ra giữa hồ, sóng nước dạt ra chung quanh, các thuyền hoa bên bờ cũng bị ảnh hưởng.
Hỗn loạn.
Liên tiếp mấy tiếng nổ, mấy chiếc mui thuyền bị ném đi, ba đạo thân ảnh từ các thuyền hoa đồng thời bay ra.
Mọi người mai phục ở bốn phía, nhất thời bay ra.
- Để cho bọn họ tranh đoạt, ta đi lên xem náo nhiệt một chút.
Đổng Thanh đang cùng mấy cô gái thanh lâu giả vờ, trong miệng mặc niệm khẩu quyết, hiển nhiên lá bùa trên tấm bia dưới hồ liền có cảm ứng.
Đọc xong khẩu quyết, Đổng Thanh phi thân ra.
- Ha ha…
Đổng Thanh lăng không nhìn lại, lại phát hiện hai gã đệ tử Thiên Thanh Môn, đứng trên không trung, bộ dáng hết sức bất nhã. Hiển nhiên hai người bọn họ nếu so với Đổng Thanh thì tới sớm hơn một chút.
"Hai gả đệ tử Thiên Thanh Môn thật là có phẩm vị. Lại tiêu dao sung sướng như thế, thật là không uổng phí một lần vào phàm trần."
Đổng Thanh thu hồi ánh mắt, không nhúc nhích, bằng vào ngự không bí quyết đứng giữa không trung.
- Di? Người bên hồ kia chính là một kình địch. Đợi lát nữa hẳn nên cẩn thận hạ xuống. Nhưng hắn có thể đoán được nghi trận của ta hay không? Nếu như hắn tiến vào trong hồ, cho dù là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng không làm nên chuyện gì.
Bên bờ, trên cây một gã bạch y nam tử tướng mạo nho nhã, bộ dáng như đã định liệu rõ ràng.
- Bọn ngu xuẩn này, trong những lúc này đàn bà quan trọng hơn, hay là linh bảo quan trọng hơn?
Mới vừa rồi gả tiểu tử phàm trần đã rơi vào trong hồ, xem chừng linh bảo trong hồ này cũng không kém như mình nghĩ. Nhìn tên tiểu tử trên thuyền hoa đối diện kia, xem trang phục, hẳn là người Đông Duyến Tông, nơi này là địa bàn của Đông Duyến Tông, hẳn là nên cẩn thận với hắn.
- Vù… Vù… Vù…
Lại có mấy đạo quang ảnh bay tới, nhưng mấy đạo thân ảnh này tốc độ so sánh với Đổng Thanh và hai đệ tử Thiên Thanh Môn chậm hơn một chút. Hiển nhiên, mấy đạo quang ảnh này cũng không phải là đệ tử trong Tiên phái, mà có thể là một vài Tán Tu không có ngự không bí quyết.
Hiển nhiên, bọn họ chính là mấy tên cùng hung cực ác trong rừng cây.
Trong lúc nhất thời, thuyền hoa trên hồ liền trở nên náo nhiệt.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới Đông Duyến Tông lại phái tới một tên tu vi Thiên giai hạ phẩm, nơi này không phải là địa bàn Đông Duyến Tông sao? Nhìn ngươi làm sao đoạt bảo... Sách sách, Thiên Thanh Môn cũng không được, ngươi nhìn hai đệ tử kia xem, quần còn không có mặc vào, thật là mất hết thể diện của Thiên Thanh Môn.
Mấy tên Tán Tu thấy chúng đệ tử Tiên phái có chút chật vật liền lên tiếng châm chọc nói.
- Nguyên lai là Nam Hoang Tứ Lão, các ngươi đừng vội mà chạy trối chết. Đến nơi này tìm vận may, đợi lát nữa đoạt bảo, đừng trách tiểu gia thủ hạ không nương tay.
Đổng Thanh rốt cục nhận rõ mấy đạo thân ảnh trong rừng thoát ra. Bốn người Nam Hoang Tứ Lão cũng đều là tu vi Địa cấp thượng phẩm, bọn họ vốn là Đại vương sơn trại phàm trần, nhưng ở trong một sơn động vô danh nhận được một bức đồ lục, bước vào con đường tu chân, học pháp quyết. Nhưng vì tư chất cùng tuổi, nên không được Tiên phái thu dụng. Hơn nữa sau khi bốn người tu chân, vẫn làm ác như cũ, gần đây lại chọc tới một gã đệ tử Tán Tu Đan Đạo của Tu Chân Giới, bị Tu Chân Giới đuổi giết khắp nơi, chuyện này ai ai cũng biết.
- Tiểu tử Đông Duyến Tông miệng lưỡi thật bén nhọn. Lão phu không có thời gian cùng ngươi nói chuyện tào lao, đợi lát nữa khi linh bảo xuất thế, ta xem ngươi hay là trốn xa một chút, tránh cho ta một khắc không cẩn thận làm thương tổn đến ngươi.
Lão đại trong Nam Hoang Tứ Lão, tà tà nhìn Đổng Thanh từ xa. Từ trong giọng nói của hắn biết được, hiển nhiên hắn đối với linh bảo sắp xuất thế này, nhất định phải lấy cho bằng được.
- Ha hả, Dạ lão đại, chớ ở trước mặt ta giả bộ, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không biết sao? Đừng nói trong hồ rốt cuộc có đồ vật gì đó, chúng ta không biết, coi như là bảo bối, chỉ sợ cũng không tới phiên ngươi
Sắc mặt Đổng Thanh âm trầm, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh bảo kiếm. Hắn xoay người đi, ngó chừng bong bóng trong hồ không ngừng bốc lên, không hề để ý tới Nam Hoang Tứ Lão nữa.
/30
|