- Cô nương muốn thế nào?
Cổ Qua không có lường trước Dạ Tùng Mộng lại trở mặt nhanh như vậy, nhịp tim liền đập mãnh liệt. Bộ dạng sợ hãi vừa rồi của Nguyên Chí đạo nhân, hắn đã thấy rất rõ.
Nhân vật mà ngay cả Nguyên Chí còn phải sợ hãi, hắn cũng không dám trêu chọc.
- Sớm biết những người phàm tục các ngươi chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, vốn muốn cùng ngươi hảo hảo thương lượng, nhưng ngươi lại muốn đi. Bây giờ nếu ngươi đi ra ngoài, đừng nói tới đạo sĩ Đông Duyến Tông kia, mà chỉ cần những đệ tử chấp pháp khác, nhìn thấy ngươi cũng sẽ lấy tính mạng ngươi. Ngày mai bằng hữu của ngươi từ Thanh Nhận thành đến, ta sẽ không giữ ngươi. Tối nay, ngươi phải ở chỗ này.(Biên: Chết cha thằng này rồi )
Sắc mặt Dạ Tùng Mộng lạnh lẽo, cũng không có hành động gì quá lớn. Nhưng chỉ vẻn vẹn từ trong thanh âm của nàng, Cổ Qua đã cảm thấy nổi da gà, hơn nữa thanh âm này thật giống như đâm vào tuỷ não. Nghe nói cao thủ Thông Huyền quát to một tiếng, có thể đả thương võ giả phàm trần, nhưng hiện tại tu vi của ta là Thiên Giai hạ phẩm, mà nàng mới hơi có chút tức giận, cũng đã khiến ta có cái bộ dáng này. Xem ra, ta cần phải thật cẩn thận.
- Dạ cô nương hiểu sai ý của ta rồi, ta chỉ là muốn len lén đi ra ngoài, lấy lại tinh nguyên thạch mà Đổng Thanh dấu dưới cánh Tứ Sí Thanh Điểu mà thôi…
- Tinh nguyên thạch ngươi cũng không cần quan tâm nữa, không phải là ngươi lấy được Tuyền Ki Ô Kim kiếm cùng Tuyền Ki kiếm quyết sao? Cái này so với tất cả những thứ khác thì càng trân quý hơn nhiều. Trước tiên ngươi hãy vào trong túp lều nhìn xem nguyệt hình đồ án có tồn tại hay không? Xem ta rốt cuộc có nói sai hay không?
Cổ Qua không dám chống cự, trực tiếp hướng nhà tranh đi tới.
Đợi Cổ Qua tiến vào nhà tranh, bên cạnh Dạ Tùng Mộng đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ.
Thiếu nữ này dung mạo so với Dạ Tùng Mộng giống nhau như đúc, chỉ khác nhau chính là thiếu nữ này mặc áo đen, trên trán có một hình Nguyệt Nha màu lam hết sức tinh xảo.
Hai tay hắc y thiếu nữ vung lên, một đạo hắc sắc kết giới đem hai người bao lại.
- Tham kiến bổn tôn.
Bạch y Dạ Tùng Mộng quỳ trên mặt đất, tựa hồ nàng đối với hắc y thiếu nữ này hết sức e ngại.
- Đứng lên đi.
Hai tay hắc y thiếu nữ chống eo, nàng toát ra khí thế không giống như là cô gái bình thường, ngược lại giống như một nam tử oai phong lẫm liệt.
- Biểu hiện của ngươi không tệ, thành công đem tiểu tử phàm trần dẫn đến nơi đây, chẳng qua là mới vừa rồi thái độ của ngươi đối với hắn quá mức ôn nhu, ngày sau ta cùng hắn chung đụng sẽ khó khăn.
- Khởi bẩm bổn tôn, mới vừa rồi ta khuyên hắn vào nhà, chính là biết người đã đến, ai ngờ hắn lại không nghe, nên đã cùng hắn lãnh đạm mấy câu. Sau này khi bổn tôn cùng hắn chung đụng, lời nói có thêm lãnh đạm, hắn cũng sẽ không phát hiện.
- Ừ.
Bổn tôn áo đen gật đầu.
- Sách Tiên Luân trên người hắn quan trọng vô cùng, nhất là còn phải cần bản thân hắn phối hợp, cho nên không thể cùng hắn quá cương. Ta sống ở Trung Vực Sơn, rất ít khi cùng người tiếp xúc, lần này tới Thần Châu cần mấy năm thời gian. Vì để không lộ ra sơ hở, ngươi cần phải trở lại Trung Vực Sơn giả làm bổn tôn, nếu như có người phạm thượng, trực tiếp cầu cứu Nguyệt Thần Cung. Chờ ta thông suốt được ẩn mạch chí âm chí hàn, sẽ từ từ thu thập bọn họ, ngươi hãy đi đi.
Áo đen bổn tôn vung tay lên, bạch y Dạ Tùng Mộng liền biến mất vô hình.
- A. Quên mất chưa hỏi phân thân lai lịch tên Cổ Qua này. Bất quá điều này cũng không quá lo ngại, một tiểu tử phàm trần, có thể nhảy nhót đi đâu.
..........................
- Tại sao có thể như vậy, sau lưng của ta tại sao lại xuất hiện một Nguyệt Luân màu lam?
Cổ Qua cúi đầu suy nghĩ.
Nhớ lại tình cảnh hôm đó cùng linh hồn lão ma đầu cắn nuốt lẫn nhau.
- Nguyệt Luân này chẳng lẽ là khi đó tiến vào sau lưng ta, thế nhưng mấy ngày nay sao ta một chút cảm giác cũng không có?
Cổ Qua nhảy trên mặt đất hai cái, cảm giác phía sau lưng không có bất kỳ cảm giác khác thường nào. Sách Tiên Luân giống như sinh trưởng ở trên người Cổ Qua.
Đây mới là kinh khủng nhất.
Nguyệt Luân màu lam hiện đầy cả sau lưng, mặc dù nhìn qua cũng không khó coi, thậm chí còn rất dể nhìn, nhưng trong lòng Cổ Qua tự nhiên có một cảm giác rất khó nói.
- Dạ Tùng Mộng ngoài kia thật giống như có chút tinh thần phân liệt, lúc mới bắt đầu nói chuyện còn rất tốt, sau nói trở mặt liền trở mặt. Sở dĩ nàng cứu ta một mạng, có thể cũng là bởi vì trên lưng ta có Nguyệt Luân.
Cổ Qua vừa nhìn hình chiếu trong gương đồng,
- Phía trên này có chữ viết... Luân... Tiên... Sách... Ah, không đúng, hẳn là Sách Tiên Luân. Thật là một cái tên uy vũ.
- Sách Tiên Luân này có thể dùng làm gì? Vì sao nó chạy đến trên lưng của ta? Xem ra ta nên đi ra hỏi Dạ Tùng Mộng một chút.
Cổ Qua mặc xiêm y vào, đẩy cửa phòng ra, thấy một cô gái mặc áo đen đứng ở giữa thanh thảo, khiến Cổ Qua cảm giác một bóng lưng thật to.
Dạ Tùng Mộng xoay người lại, lạnh nhạt nhìn Cổ Qua.
“Cô gái này cũng quá xí xớn đi, chỉ trong thời gian ta đi xem phía sau lưng, lại đổi y phục. Di? Trên trán nàng sao xuất hiện Nguyệt Nha màu lam, chẳng lẽ hiện tại lưu hành hinh xăm Nguyệt Nha?”
- Không cho ngươi nhìn ta như vậy.
Đôi môi Dạ Tùng Mộng nhẹ nhàng cử động, một tiếng kêu khẽ bật thốt lên.
Cô gái này con mẹ nó có tật bệnh, mới vừa rồi khi ta tiến vào nơi này, ta chăm chú nhìn hồi lâu, cũng không nói không cho nhìn, hiện tại đổi bộ y phục lại không cho ta nhìn.
Cổ Qua nghiêng đầu đi, không hề nhìn Dạ Tùng Mộng nữa.
- Dạ cô nương, phía sau lưng ta quả thật có một nguyệt hình đồ án...
Cổ Qua vừa nói còn khoa tay múa chân, mô phỏng độ lớn của Sách Tiên Luân.
- Không được kêu ta là Dạ cô nương.
Mặt Dạ Tùng Mộng đanh lại, tựa hồ đối với lời nói của Cổ Qua không có chút hứng thú nào.
Cổ Qua hoàn toàn phát điên.
Đây không phải thay quần áo rồi, đây rõ ràng chính là thay đổi người mà.
- Vậy ta nên gọi nàng là gì?
Cổ Qua có chút quấn quýt hỏi.
- Tôn chủ.
- Tôn... Chủ...
Cổ Qua hoàn toàn im lặng, đây là danh hiệu nơi nào, nghe rất khí phách.
- Ta nói Tôn chủ, nếu không có chuyện gì, nàng liền thả ta đi. Chúng ta không rời khỏi Đông Duyến Tông, nếu nàng có chuyện gọi ta một tiếng là được, khẳng định ta sẽ vỗ ngựa chạy tới.
Khóe miệng Dạ Tùng Mộng giật giật, không biết là cười hay là không. Nàng lúc này cũng có chút mơ hồ đối với lời nói của tên phàm trần này, nhất là khi hắn gọi, nàng có chút không hiểu. Nhất là mới vừa rồi khi Cổ Qua xưng nàng một câu Dạ cô nương, nàng cảm giác Cổ Qua gọi thẳng họ của nàng, là đối với nàng tuyệt đối không tôn trọng.
- Tối nay không cho ngươi đi, trong ngày nguyệt chí của tháng này, ta cần ngươi phối hợp cùng ta, lợi dụng Sách Tiên Luân trên người của ngươi. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt, ta sẽ ban cho ngươi thứ ngươi muốn.
Dạ Tùng Mộng muốn phá vỡ ẩn mạch bị bế tắc trong cơ thể, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bếu như tiến triển thuận lợi, hai ba năm có thể giải quyết xong, còn phải nhờ Cổ Qua toàn lực thúc dục Sách Tiên Luân phối hợp. Nếu như phối hợp không tốt thì tám năm mười năm, thậm chí càng lâu hơn.
- Nói đi. Ngươi muốn cái gì?
Mắt nhìn xuống.
Hiện tại Cổ Qua cảm nhận được ánh mắt Dạ Tùng Mộng đang nhìn xuống, trong lòng sinh ra một cảm giác không cách nào với tới.
Thoang thoảng một mùi thơm ngát tiến vào mũi Cổ Qua, mùi thơm này là từ trên người Dạ Tùng Mộng lướt tới, Cổ Qua nhìn cô gái cao ngạo trước mặt, giống như nữ hoàng hỏi mình muốn cái gì?
- Ta muốn ngươi.
Dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Cổ Qua, không thể nói ra.
- Không phải là nàng biết ta muốn báo thù sao? Hảy giúp ta giết tên cừu nhân đã giết cha ta.
Cổ Qua mở miệng nói lung tung, hắn hi vọng có thể báo thù, nhưng phải do chính tay mình hạ sát đối phương, làm cho đối phương nợ máu phải trả bằng máu, như vậy mới thật sự là báo thù.
- Cái này ta không giúp ngươi được, giết tu sĩ nơi này chính là khinh thường thực lực của ta, đổi lại một yêu cầu khác đi. Tỷ như giúp ngươi tăng thực lực lên.
- Tăng thực lực lên cũng được.
Ánh mắt Cổ Qua phát sáng
- Ngươi đem thực lực của ta tăng lên bằng với cái tên Nguyên Chí lão đạo mới tới kia là được, đến lúc đó ta lại có thể đi ngang về dọc tại Đông Duyến Tông.
Cổ Qua không có lường trước Dạ Tùng Mộng lại trở mặt nhanh như vậy, nhịp tim liền đập mãnh liệt. Bộ dạng sợ hãi vừa rồi của Nguyên Chí đạo nhân, hắn đã thấy rất rõ.
Nhân vật mà ngay cả Nguyên Chí còn phải sợ hãi, hắn cũng không dám trêu chọc.
- Sớm biết những người phàm tục các ngươi chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, vốn muốn cùng ngươi hảo hảo thương lượng, nhưng ngươi lại muốn đi. Bây giờ nếu ngươi đi ra ngoài, đừng nói tới đạo sĩ Đông Duyến Tông kia, mà chỉ cần những đệ tử chấp pháp khác, nhìn thấy ngươi cũng sẽ lấy tính mạng ngươi. Ngày mai bằng hữu của ngươi từ Thanh Nhận thành đến, ta sẽ không giữ ngươi. Tối nay, ngươi phải ở chỗ này.(Biên: Chết cha thằng này rồi )
Sắc mặt Dạ Tùng Mộng lạnh lẽo, cũng không có hành động gì quá lớn. Nhưng chỉ vẻn vẹn từ trong thanh âm của nàng, Cổ Qua đã cảm thấy nổi da gà, hơn nữa thanh âm này thật giống như đâm vào tuỷ não. Nghe nói cao thủ Thông Huyền quát to một tiếng, có thể đả thương võ giả phàm trần, nhưng hiện tại tu vi của ta là Thiên Giai hạ phẩm, mà nàng mới hơi có chút tức giận, cũng đã khiến ta có cái bộ dáng này. Xem ra, ta cần phải thật cẩn thận.
- Dạ cô nương hiểu sai ý của ta rồi, ta chỉ là muốn len lén đi ra ngoài, lấy lại tinh nguyên thạch mà Đổng Thanh dấu dưới cánh Tứ Sí Thanh Điểu mà thôi…
- Tinh nguyên thạch ngươi cũng không cần quan tâm nữa, không phải là ngươi lấy được Tuyền Ki Ô Kim kiếm cùng Tuyền Ki kiếm quyết sao? Cái này so với tất cả những thứ khác thì càng trân quý hơn nhiều. Trước tiên ngươi hãy vào trong túp lều nhìn xem nguyệt hình đồ án có tồn tại hay không? Xem ta rốt cuộc có nói sai hay không?
Cổ Qua không dám chống cự, trực tiếp hướng nhà tranh đi tới.
Đợi Cổ Qua tiến vào nhà tranh, bên cạnh Dạ Tùng Mộng đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ.
Thiếu nữ này dung mạo so với Dạ Tùng Mộng giống nhau như đúc, chỉ khác nhau chính là thiếu nữ này mặc áo đen, trên trán có một hình Nguyệt Nha màu lam hết sức tinh xảo.
Hai tay hắc y thiếu nữ vung lên, một đạo hắc sắc kết giới đem hai người bao lại.
- Tham kiến bổn tôn.
Bạch y Dạ Tùng Mộng quỳ trên mặt đất, tựa hồ nàng đối với hắc y thiếu nữ này hết sức e ngại.
- Đứng lên đi.
Hai tay hắc y thiếu nữ chống eo, nàng toát ra khí thế không giống như là cô gái bình thường, ngược lại giống như một nam tử oai phong lẫm liệt.
- Biểu hiện của ngươi không tệ, thành công đem tiểu tử phàm trần dẫn đến nơi đây, chẳng qua là mới vừa rồi thái độ của ngươi đối với hắn quá mức ôn nhu, ngày sau ta cùng hắn chung đụng sẽ khó khăn.
- Khởi bẩm bổn tôn, mới vừa rồi ta khuyên hắn vào nhà, chính là biết người đã đến, ai ngờ hắn lại không nghe, nên đã cùng hắn lãnh đạm mấy câu. Sau này khi bổn tôn cùng hắn chung đụng, lời nói có thêm lãnh đạm, hắn cũng sẽ không phát hiện.
- Ừ.
Bổn tôn áo đen gật đầu.
- Sách Tiên Luân trên người hắn quan trọng vô cùng, nhất là còn phải cần bản thân hắn phối hợp, cho nên không thể cùng hắn quá cương. Ta sống ở Trung Vực Sơn, rất ít khi cùng người tiếp xúc, lần này tới Thần Châu cần mấy năm thời gian. Vì để không lộ ra sơ hở, ngươi cần phải trở lại Trung Vực Sơn giả làm bổn tôn, nếu như có người phạm thượng, trực tiếp cầu cứu Nguyệt Thần Cung. Chờ ta thông suốt được ẩn mạch chí âm chí hàn, sẽ từ từ thu thập bọn họ, ngươi hãy đi đi.
Áo đen bổn tôn vung tay lên, bạch y Dạ Tùng Mộng liền biến mất vô hình.
- A. Quên mất chưa hỏi phân thân lai lịch tên Cổ Qua này. Bất quá điều này cũng không quá lo ngại, một tiểu tử phàm trần, có thể nhảy nhót đi đâu.
..........................
- Tại sao có thể như vậy, sau lưng của ta tại sao lại xuất hiện một Nguyệt Luân màu lam?
Cổ Qua cúi đầu suy nghĩ.
Nhớ lại tình cảnh hôm đó cùng linh hồn lão ma đầu cắn nuốt lẫn nhau.
- Nguyệt Luân này chẳng lẽ là khi đó tiến vào sau lưng ta, thế nhưng mấy ngày nay sao ta một chút cảm giác cũng không có?
Cổ Qua nhảy trên mặt đất hai cái, cảm giác phía sau lưng không có bất kỳ cảm giác khác thường nào. Sách Tiên Luân giống như sinh trưởng ở trên người Cổ Qua.
Đây mới là kinh khủng nhất.
Nguyệt Luân màu lam hiện đầy cả sau lưng, mặc dù nhìn qua cũng không khó coi, thậm chí còn rất dể nhìn, nhưng trong lòng Cổ Qua tự nhiên có một cảm giác rất khó nói.
- Dạ Tùng Mộng ngoài kia thật giống như có chút tinh thần phân liệt, lúc mới bắt đầu nói chuyện còn rất tốt, sau nói trở mặt liền trở mặt. Sở dĩ nàng cứu ta một mạng, có thể cũng là bởi vì trên lưng ta có Nguyệt Luân.
Cổ Qua vừa nhìn hình chiếu trong gương đồng,
- Phía trên này có chữ viết... Luân... Tiên... Sách... Ah, không đúng, hẳn là Sách Tiên Luân. Thật là một cái tên uy vũ.
- Sách Tiên Luân này có thể dùng làm gì? Vì sao nó chạy đến trên lưng của ta? Xem ra ta nên đi ra hỏi Dạ Tùng Mộng một chút.
Cổ Qua mặc xiêm y vào, đẩy cửa phòng ra, thấy một cô gái mặc áo đen đứng ở giữa thanh thảo, khiến Cổ Qua cảm giác một bóng lưng thật to.
Dạ Tùng Mộng xoay người lại, lạnh nhạt nhìn Cổ Qua.
“Cô gái này cũng quá xí xớn đi, chỉ trong thời gian ta đi xem phía sau lưng, lại đổi y phục. Di? Trên trán nàng sao xuất hiện Nguyệt Nha màu lam, chẳng lẽ hiện tại lưu hành hinh xăm Nguyệt Nha?”
- Không cho ngươi nhìn ta như vậy.
Đôi môi Dạ Tùng Mộng nhẹ nhàng cử động, một tiếng kêu khẽ bật thốt lên.
Cô gái này con mẹ nó có tật bệnh, mới vừa rồi khi ta tiến vào nơi này, ta chăm chú nhìn hồi lâu, cũng không nói không cho nhìn, hiện tại đổi bộ y phục lại không cho ta nhìn.
Cổ Qua nghiêng đầu đi, không hề nhìn Dạ Tùng Mộng nữa.
- Dạ cô nương, phía sau lưng ta quả thật có một nguyệt hình đồ án...
Cổ Qua vừa nói còn khoa tay múa chân, mô phỏng độ lớn của Sách Tiên Luân.
- Không được kêu ta là Dạ cô nương.
Mặt Dạ Tùng Mộng đanh lại, tựa hồ đối với lời nói của Cổ Qua không có chút hứng thú nào.
Cổ Qua hoàn toàn phát điên.
Đây không phải thay quần áo rồi, đây rõ ràng chính là thay đổi người mà.
- Vậy ta nên gọi nàng là gì?
Cổ Qua có chút quấn quýt hỏi.
- Tôn chủ.
- Tôn... Chủ...
Cổ Qua hoàn toàn im lặng, đây là danh hiệu nơi nào, nghe rất khí phách.
- Ta nói Tôn chủ, nếu không có chuyện gì, nàng liền thả ta đi. Chúng ta không rời khỏi Đông Duyến Tông, nếu nàng có chuyện gọi ta một tiếng là được, khẳng định ta sẽ vỗ ngựa chạy tới.
Khóe miệng Dạ Tùng Mộng giật giật, không biết là cười hay là không. Nàng lúc này cũng có chút mơ hồ đối với lời nói của tên phàm trần này, nhất là khi hắn gọi, nàng có chút không hiểu. Nhất là mới vừa rồi khi Cổ Qua xưng nàng một câu Dạ cô nương, nàng cảm giác Cổ Qua gọi thẳng họ của nàng, là đối với nàng tuyệt đối không tôn trọng.
- Tối nay không cho ngươi đi, trong ngày nguyệt chí của tháng này, ta cần ngươi phối hợp cùng ta, lợi dụng Sách Tiên Luân trên người của ngươi. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt, ta sẽ ban cho ngươi thứ ngươi muốn.
Dạ Tùng Mộng muốn phá vỡ ẩn mạch bị bế tắc trong cơ thể, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bếu như tiến triển thuận lợi, hai ba năm có thể giải quyết xong, còn phải nhờ Cổ Qua toàn lực thúc dục Sách Tiên Luân phối hợp. Nếu như phối hợp không tốt thì tám năm mười năm, thậm chí càng lâu hơn.
- Nói đi. Ngươi muốn cái gì?
Mắt nhìn xuống.
Hiện tại Cổ Qua cảm nhận được ánh mắt Dạ Tùng Mộng đang nhìn xuống, trong lòng sinh ra một cảm giác không cách nào với tới.
Thoang thoảng một mùi thơm ngát tiến vào mũi Cổ Qua, mùi thơm này là từ trên người Dạ Tùng Mộng lướt tới, Cổ Qua nhìn cô gái cao ngạo trước mặt, giống như nữ hoàng hỏi mình muốn cái gì?
- Ta muốn ngươi.
Dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Cổ Qua, không thể nói ra.
- Không phải là nàng biết ta muốn báo thù sao? Hảy giúp ta giết tên cừu nhân đã giết cha ta.
Cổ Qua mở miệng nói lung tung, hắn hi vọng có thể báo thù, nhưng phải do chính tay mình hạ sát đối phương, làm cho đối phương nợ máu phải trả bằng máu, như vậy mới thật sự là báo thù.
- Cái này ta không giúp ngươi được, giết tu sĩ nơi này chính là khinh thường thực lực của ta, đổi lại một yêu cầu khác đi. Tỷ như giúp ngươi tăng thực lực lên.
- Tăng thực lực lên cũng được.
Ánh mắt Cổ Qua phát sáng
- Ngươi đem thực lực của ta tăng lên bằng với cái tên Nguyên Chí lão đạo mới tới kia là được, đến lúc đó ta lại có thể đi ngang về dọc tại Đông Duyến Tông.
/30
|