- Ta mang tới cho ngươi một tiên nô, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho ngươi.
Lam Du la lên mấy tiếng vẫn không thấy bong dáng Cổ Qua đâu, trong lòng không khỏi thấp thỏm vô cùng. .
“Cũng không biết tại sao Cổ Qua lại đắc tội Lưu Thanh Phong, nhưng Đổng Thanh để cho ta chiếu cố hắn, nhất định là có nguyên nhân. Chỉ mong hắn hiện tại không có chết.”
Sau khi đi vào sơn động được chừng năm mươi thước, Lam Du đã có chút thích ứng với đường đi trong hầm nên tốc độ đi vào có phần nhanh hơn.
Cổ Qua nghe được Lam Du phân phó người, hắn dừng lại. Xác định Lam Du không phải là tới hại mình, lập tức trong lòng nhẹ nhỏn đứng dậy. Dù sao thì Lam Du này cũng tạo cho hắn ấn tượng ban đầu không tốt lắm..
- Ta không có chết. Ta ở bên trong này
Cổ Qua cũng không di chuyển, bởi vì sơn động thấp hẹp, không hai người đồng thời tiến thối.
Lam Du theo tiếng tìm được vị trí của Cổ Qua
- Cổ sư đệ, sớm biết ngươi ẩn núp sâu như vậy, ta liền dùng Độn Địa Phù tiến vào rồi.
Lam Du vô cùng hòa ái mỉm cười với Cổ Qua.
Cổ Qua có chút ngây ngốc, Lam Du tạo cho hắn ấn tượng đầu tiên có chút không tốt nhưng lúc này. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lam Du hướng về phía mình mỉm cười, vừa thân thiết gọi Cổ sư đệ, điều này làm cho Cổ Qua có chút không biết phải làm sao.
Ánh mắt Lam Du nhìn quanh, ngay sau đó nói:
- Đổng Thanh nói ngươi có ơn lớn với hắn, nếu ngươi đã là bằng hữu của hắn thì cũng là bằng hữu của ta. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút, Lưu Thanh Phong sư huynh đối với ngươi rất có địch ý, mới vừa rồi hắn vẫn canh giữ trước hầm của ngươi, xem ngươi có thường xuyên ra vào mỏ, không sau đó nhân cơ hội tìm cách khó dễ ngươi. Ta thật không biết ngươi sao lại chọc vào hắn? Hơn nữa, lúc ở tông môn ta đã nói với hắn, ngươi cùng Đổng Thanh có giao hảo.
- Lưu Thanh Phong? Chính là đại hán mặt đỏ? Ta cho tới bây giờ còn chưa trêu chọc tới hắn mà.
Cổ Qua giả vờ kiên định trả lời. Hắn biết Lưu Thanh Phong nhất định là bị Nguyên Chí đạo nhân sai khiến, mà Lam Du lại không biết nội tình trong đó cho nên vì sao Lưu Thanh Phong nhằm vào mình nàng tự nhiên là không thể đoán ra.
- Bất kể như thế nào ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta dựa vào thân phận đặc thù trông coi tiên nô thí luyện, nhưng thực lực của ta so với Lưu Thanh Phong còn kém một chút. Hắn là cao thủ Thông Huyền tầng ba, nếu như hắn muốn gây bất lợi cho ngươi chỉ sợ ta xuất thủ cũng rất khó khăn.
- Lam sư tỷ yên tâm, nếu đã đi tới địa điểm thí luyện tiên nô, ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc của nơi này, không để cho Lam sư tỷ bị phiền toái, không bị người khác mượn cớ.
- Ừ, như vậy cũng tốt, Đổng Thanh nói ngươi rất biết nắm bắt thời cơ, quả nhiên không phải là giả, cố gắng tu luyện mới là chính sự. Đổng Thanh nói tư chất của ngươi phi phàm, không nên vì chuyện khoáng thạch mà làm trễ nãi tu luyện. Ngươi yên tâm, có sư tỷ ở nơi này, ngươi cứ việc chuyên tâm tu luyện. Còn nữa, mặc dù nơi này với Bắc Bộ Man Hoang có lạch trời ngăn cách nhưng có yêu thú vẫn có thể phóng qua, ngươi ở đây tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Cổ Qua vừa nghe Lam Du nói đến yêu thú, lỗ tai lập tức dựng lên. Trong những quyển sách kia của hắn không có nói đến yêu thú, Cổ Qua rất muốn nghe Lam Du nói về tình hình yêu thú.
- Lam sư tỷ, yêu thú kia có phải là rất lợi hại hay không?
Lam Du tựa hồ như hồi tưởng lại cái chuyện gì rất đáng sợ. Vốn là bàn chân đang đứng vững vàng đột nhiên hơi run run, lúc nhắc tới yêu thú thanh âm có chút hòa hoãn lại
- Chủng loại yêu thú rất nhiều, yêu thú bình thường không thể nào vào tông môn chúng ta được. Nhưng nếu là yêu thú lợi hại thì rất là khó nói. Bất quá chúng ta ở nơi này qua một thời gian sẽ có trưởng lão bên trong tông môn đến bày ra một vài trận pháp, đến lúc đó an toàn sẽ rất cao.
Nhìn biểu tình khẩn trương của Lam Du, Cổ Qua vốn là có tâm tò mò, cũng có chút không được tự nhiên. Giống như một chú chim nhỏ lần đầu tiên cất cánh, trên không trung vỗ cánh chưa được hai cái đã bị một cái đại thủ bắt được. Hắn biết, con yêu thú này tuyệt đối không đơn giản giống hắn tưởng tượng.
- Cổ Qua, chúng ta không nên đề cập tới chuyện yêu thú kia nữa, ta đi ra ngoài cũng một lúc rồi, sợ thời gian dài Lưu Thanh Phong sẽ có hoài nghi. Tiên nô bên trong động nếu có cái việc vặt gì thì hãy phân phó cho hắn. Mỗi một đệ tử mới vào đều có một tiên nô, điểm này ngươi không cần lo lắng bị Lưu Thanh Phong phát hiện, sau này có cần gì thì trực tiếp tìm ta.
Hơi thở của Lam Du con chưa ổn định, hiển nhiên là do vừa rồi khi nàng nói tới yêu thú, tâm trạng còn chưa khôi phục.
Cổ Qua càng thêm kinh ngạc. Lấy tu vi của Lam Du đối phó yêu thú bình thường hẳn là không thành vấn đề, cho dù đánh không lại, chạy trốn vẫn là có thể. Nhưng nhìn thần sắc kinh hoảng kia, đủ biết chung quanh đây có yêu thú vô cùng lợi hại.
Lam Du đã đi rồi, chỉ để lại cái tên tiên nô kia cùng Cổ Qua.
Tiên nô là một trung niên bị câm hơn ba mươi tuổi, lực lượng chừng năm trăm cân, tại phàm trần cũng được coi là Địa giai hạ phẩm võ giả. Cổ Qua phân phó hắn không ngừng lấy quặng Thạch. Còn hắn, thì tiếp tục tu luyện Tuyền Ki Kiếm Quyết.
Cổ Qua khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng về phía trước, chân khí trong cơ thể không ngừng tuần hoàn.
- Nghịch thiên tu luyện, có được chu thiên đã là cảnh giới cao nhất của võ giả, nhưng đối với Tu Chân giả mà nói, loại tiểu, đại chu thiên này chỉ mới là củng cố cảnh giới mà thôi. Nếu không trở thành đệ tử chân chính, cũng chưa có pháp quyết tu luyện... Thật là phiền lòng... Tuyền Ki kiếm quyết chỉ có thể gia tăng thủ đoạn đối địch, đối với lực lượng cùng cảnh giới không có trợ giúp quá lớn.
Đột nhiên ánh mắt Cổ Qua sáng lên.
- Lão ma đầu kia từng nói Nạp Linh Truy chính là một trữ vật bảo bối, bên trong có chứa pháp quyết tu luyện Phệ Quyết cùng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm. Chờ lần sau gặp lại Dạ Tùng Mộng liền nhờ nàng lấy ra, chỉ là không biết đến lúc nào mới có thể gặp nhau đây.
Cổ Qua nghĩ tới tối hôm qua lúc hai người dựa lưng vào nhau tu luyện, trong ý nghĩ dần dần hiện lên bảy kiếm thức của Thiên Khu Chỉ Nguyệt. Trong các kiếm thức đó phách, chém, đâm, khiêu, xoay, phong, cách mỗi một loại kiếm thức đều có thể tu luyện hằng ngày. Chân chính khác là Tuyền Ki kiếm quyết dẫn động lực lượng ánh sao, mỗi một động tác hạ xuống đều là lực lượng dồi dào.
Tu luyện tiếp tục tiến hành.
Đêm khuya, tiên nô đã quay về chổ ở nằm ngủ, thất khiếu Cổ Qua sinh ra khói trắng bao phủ cả hóc núi.
Diện tích hóc núi khoảng chừng mười thước vuông, Cổ Qua huy động các kiếm thức, đem cự thạch chung quanh chém nát vụn, chỉ có quanh chổ Cổ Qua đứng là hơi sạch sẽ. Bốn phía đều là loạn thạch, có chỗ còn cao đến ba bốn thước. Cổ Qua ngồi ở giữa tu luyện hết sức tập trung.
Một đạo bạch sắc quang mang từ phía sau Cổ Qua hiện lên.
Thân ảnh Dạ Tùng Mộng từ từ hiển ra, khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp hơn Thiệu Dương công chúa và Lam Du rất nhiều. Vóc người nàng thon dài, nhất cử nhất động đều khiến cho người khác phải tâm thần rối loạn.
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, trường sam trên người Cổ Qua nhất thời tự nhiên rút đi, Sách Tiên Luân màu lam hiển lộ ra.
Cổ Qua vẫn như cũ đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không có cảm nhận được biến hóa quanh mình.
- Đau... Đau quá... Loại cảm giác đau đớn này rất quen thuộc...
Dạ Tùng Mộng ngồi ở phía sau Cổ Qua, đỉnh đầu từ từ bay ra khí thể màu đỏ, cùng lam quan của Sách Tiên Luân hòa làm một thể tiến vào trong cơ thể hai ngườ, sau đó lại bay lên.
Cổ Qua cảm thấy cảm giác đau đớn trong nháy mắt liền biến mất, Thiên Khu Chỉ Nguyệt kiếm quyết của Tuyền Ki Kiếm Quyết đột nhiên biến ảo, ánh sáng của sao Thiên Khu trên đỉnh đầu dần dần giảm đi, thay vào đó là một ngôi sao khác sáng lên, chính là dấu hiệu của đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí .
Tuyền Ki kiếm quyết đệ nhất quyết Thiên Khu Chỉ Nguyệt, chân khí vận hành lên thân kiếm, bảo kiếm sắc bén không đâu không phá nổi, áp dụng cho võ giả Địa giai trung phẩm. Cổ Qua có thể trong thời gian hai ngày liền có thể đột phá, tốc độ coi như là trung đẳng. Dù sao Cổ Qua cũng đã đạt iai đoạn Thiên Giai hạ phẩm.
Đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí chính là chân khí quay chung quanh kiếm thể, nhưng phun ra nuốt vào đến ba thước giống như xà kiếm, cũng giống như trước áp dụng cho Địa giai trung phẩm võ giả. Đệ nhất quyết có bảy thức kiếm thức, đệ nhị quyết thì có ba thức. Phá Không Thứ, Cách Không Cách, Liệt Không Thiêu.
Đầu óc Cổ Qua trống rỗng, ba thức Khai Dương kiếm khí không ngừng hiện lên trong đầu hắn dần dần thành hình.
Khí thể bên ngoài thân thể của hai người dần đần ngưng kết thành một.
Trong đầu Cổ Qua không ngừng bắt chước ba thức kia. Mỗi một lần đều là dụng ý đến mức tận cùng. Thời gian tựa hồ như dừng lại, khí thể màu trắng tự giác chia làm các tầng giống như tấm sa mỏng nhẹ nhàng vô cùng.
Hai quyết đầu của Tuyền Ki kiếm quyết cũng chỉ là cơ bản, nếu chân chính cùng người đối địch cũng sẽ không đưa đến hiệu quả quá lớn. Bắt đầu từ thức thứ ba Dao Quang Liệt Biến liền tiến vào cảnh giới lấy khí ngự kiếm, đó mới là thủ đoạn dùng để giết địch.
Một đêm tu luyện, dần dần dừng lại.
Lần này, Dạ Tùng Mộng không vội vã rời đi, mà ngồi đưa lưng về phía Cổ Qua. Cổ Qua đứng dậy thấy nàng điềm tĩnh vô cùng cũng không đành lòng quấy rầy nhưng lại sợ lát nữa tiên nô đi tới sẽ phát hiện sự tồn tại của nàng.
- Cổ Qua, ngươi cũng đã biết hiện tại ngươi vô cùng nguy hiểm.
Thanh âm Dạ Tùng Mộng vang lên nghe như tiếng chuông bạc, nàng xoay người lại, trên khuôn mặt như ngọc lộ vẻ lo lắng.
- Ban ngày tên Lưu Thanh Phong kia đã mấy lần muốn giết ngươi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Còn có một tên đi cùng ngươi chính là đồng bạn của cái cô nàng công chúa kia nhưng quan trọng nhất chính là căn hầm này rất có khả năng sẽ bị yêu thú tiến vào. Bất cứ một điều nào trong các điều này ngươi cũng đều không phải là đối thủ để có thể chống lại.
Lam Du la lên mấy tiếng vẫn không thấy bong dáng Cổ Qua đâu, trong lòng không khỏi thấp thỏm vô cùng. .
“Cũng không biết tại sao Cổ Qua lại đắc tội Lưu Thanh Phong, nhưng Đổng Thanh để cho ta chiếu cố hắn, nhất định là có nguyên nhân. Chỉ mong hắn hiện tại không có chết.”
Sau khi đi vào sơn động được chừng năm mươi thước, Lam Du đã có chút thích ứng với đường đi trong hầm nên tốc độ đi vào có phần nhanh hơn.
Cổ Qua nghe được Lam Du phân phó người, hắn dừng lại. Xác định Lam Du không phải là tới hại mình, lập tức trong lòng nhẹ nhỏn đứng dậy. Dù sao thì Lam Du này cũng tạo cho hắn ấn tượng ban đầu không tốt lắm..
- Ta không có chết. Ta ở bên trong này
Cổ Qua cũng không di chuyển, bởi vì sơn động thấp hẹp, không hai người đồng thời tiến thối.
Lam Du theo tiếng tìm được vị trí của Cổ Qua
- Cổ sư đệ, sớm biết ngươi ẩn núp sâu như vậy, ta liền dùng Độn Địa Phù tiến vào rồi.
Lam Du vô cùng hòa ái mỉm cười với Cổ Qua.
Cổ Qua có chút ngây ngốc, Lam Du tạo cho hắn ấn tượng đầu tiên có chút không tốt nhưng lúc này. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lam Du hướng về phía mình mỉm cười, vừa thân thiết gọi Cổ sư đệ, điều này làm cho Cổ Qua có chút không biết phải làm sao.
Ánh mắt Lam Du nhìn quanh, ngay sau đó nói:
- Đổng Thanh nói ngươi có ơn lớn với hắn, nếu ngươi đã là bằng hữu của hắn thì cũng là bằng hữu của ta. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút, Lưu Thanh Phong sư huynh đối với ngươi rất có địch ý, mới vừa rồi hắn vẫn canh giữ trước hầm của ngươi, xem ngươi có thường xuyên ra vào mỏ, không sau đó nhân cơ hội tìm cách khó dễ ngươi. Ta thật không biết ngươi sao lại chọc vào hắn? Hơn nữa, lúc ở tông môn ta đã nói với hắn, ngươi cùng Đổng Thanh có giao hảo.
- Lưu Thanh Phong? Chính là đại hán mặt đỏ? Ta cho tới bây giờ còn chưa trêu chọc tới hắn mà.
Cổ Qua giả vờ kiên định trả lời. Hắn biết Lưu Thanh Phong nhất định là bị Nguyên Chí đạo nhân sai khiến, mà Lam Du lại không biết nội tình trong đó cho nên vì sao Lưu Thanh Phong nhằm vào mình nàng tự nhiên là không thể đoán ra.
- Bất kể như thế nào ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta dựa vào thân phận đặc thù trông coi tiên nô thí luyện, nhưng thực lực của ta so với Lưu Thanh Phong còn kém một chút. Hắn là cao thủ Thông Huyền tầng ba, nếu như hắn muốn gây bất lợi cho ngươi chỉ sợ ta xuất thủ cũng rất khó khăn.
- Lam sư tỷ yên tâm, nếu đã đi tới địa điểm thí luyện tiên nô, ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc của nơi này, không để cho Lam sư tỷ bị phiền toái, không bị người khác mượn cớ.
- Ừ, như vậy cũng tốt, Đổng Thanh nói ngươi rất biết nắm bắt thời cơ, quả nhiên không phải là giả, cố gắng tu luyện mới là chính sự. Đổng Thanh nói tư chất của ngươi phi phàm, không nên vì chuyện khoáng thạch mà làm trễ nãi tu luyện. Ngươi yên tâm, có sư tỷ ở nơi này, ngươi cứ việc chuyên tâm tu luyện. Còn nữa, mặc dù nơi này với Bắc Bộ Man Hoang có lạch trời ngăn cách nhưng có yêu thú vẫn có thể phóng qua, ngươi ở đây tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Cổ Qua vừa nghe Lam Du nói đến yêu thú, lỗ tai lập tức dựng lên. Trong những quyển sách kia của hắn không có nói đến yêu thú, Cổ Qua rất muốn nghe Lam Du nói về tình hình yêu thú.
- Lam sư tỷ, yêu thú kia có phải là rất lợi hại hay không?
Lam Du tựa hồ như hồi tưởng lại cái chuyện gì rất đáng sợ. Vốn là bàn chân đang đứng vững vàng đột nhiên hơi run run, lúc nhắc tới yêu thú thanh âm có chút hòa hoãn lại
- Chủng loại yêu thú rất nhiều, yêu thú bình thường không thể nào vào tông môn chúng ta được. Nhưng nếu là yêu thú lợi hại thì rất là khó nói. Bất quá chúng ta ở nơi này qua một thời gian sẽ có trưởng lão bên trong tông môn đến bày ra một vài trận pháp, đến lúc đó an toàn sẽ rất cao.
Nhìn biểu tình khẩn trương của Lam Du, Cổ Qua vốn là có tâm tò mò, cũng có chút không được tự nhiên. Giống như một chú chim nhỏ lần đầu tiên cất cánh, trên không trung vỗ cánh chưa được hai cái đã bị một cái đại thủ bắt được. Hắn biết, con yêu thú này tuyệt đối không đơn giản giống hắn tưởng tượng.
- Cổ Qua, chúng ta không nên đề cập tới chuyện yêu thú kia nữa, ta đi ra ngoài cũng một lúc rồi, sợ thời gian dài Lưu Thanh Phong sẽ có hoài nghi. Tiên nô bên trong động nếu có cái việc vặt gì thì hãy phân phó cho hắn. Mỗi một đệ tử mới vào đều có một tiên nô, điểm này ngươi không cần lo lắng bị Lưu Thanh Phong phát hiện, sau này có cần gì thì trực tiếp tìm ta.
Hơi thở của Lam Du con chưa ổn định, hiển nhiên là do vừa rồi khi nàng nói tới yêu thú, tâm trạng còn chưa khôi phục.
Cổ Qua càng thêm kinh ngạc. Lấy tu vi của Lam Du đối phó yêu thú bình thường hẳn là không thành vấn đề, cho dù đánh không lại, chạy trốn vẫn là có thể. Nhưng nhìn thần sắc kinh hoảng kia, đủ biết chung quanh đây có yêu thú vô cùng lợi hại.
Lam Du đã đi rồi, chỉ để lại cái tên tiên nô kia cùng Cổ Qua.
Tiên nô là một trung niên bị câm hơn ba mươi tuổi, lực lượng chừng năm trăm cân, tại phàm trần cũng được coi là Địa giai hạ phẩm võ giả. Cổ Qua phân phó hắn không ngừng lấy quặng Thạch. Còn hắn, thì tiếp tục tu luyện Tuyền Ki Kiếm Quyết.
Cổ Qua khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng về phía trước, chân khí trong cơ thể không ngừng tuần hoàn.
- Nghịch thiên tu luyện, có được chu thiên đã là cảnh giới cao nhất của võ giả, nhưng đối với Tu Chân giả mà nói, loại tiểu, đại chu thiên này chỉ mới là củng cố cảnh giới mà thôi. Nếu không trở thành đệ tử chân chính, cũng chưa có pháp quyết tu luyện... Thật là phiền lòng... Tuyền Ki kiếm quyết chỉ có thể gia tăng thủ đoạn đối địch, đối với lực lượng cùng cảnh giới không có trợ giúp quá lớn.
Đột nhiên ánh mắt Cổ Qua sáng lên.
- Lão ma đầu kia từng nói Nạp Linh Truy chính là một trữ vật bảo bối, bên trong có chứa pháp quyết tu luyện Phệ Quyết cùng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm. Chờ lần sau gặp lại Dạ Tùng Mộng liền nhờ nàng lấy ra, chỉ là không biết đến lúc nào mới có thể gặp nhau đây.
Cổ Qua nghĩ tới tối hôm qua lúc hai người dựa lưng vào nhau tu luyện, trong ý nghĩ dần dần hiện lên bảy kiếm thức của Thiên Khu Chỉ Nguyệt. Trong các kiếm thức đó phách, chém, đâm, khiêu, xoay, phong, cách mỗi một loại kiếm thức đều có thể tu luyện hằng ngày. Chân chính khác là Tuyền Ki kiếm quyết dẫn động lực lượng ánh sao, mỗi một động tác hạ xuống đều là lực lượng dồi dào.
Tu luyện tiếp tục tiến hành.
Đêm khuya, tiên nô đã quay về chổ ở nằm ngủ, thất khiếu Cổ Qua sinh ra khói trắng bao phủ cả hóc núi.
Diện tích hóc núi khoảng chừng mười thước vuông, Cổ Qua huy động các kiếm thức, đem cự thạch chung quanh chém nát vụn, chỉ có quanh chổ Cổ Qua đứng là hơi sạch sẽ. Bốn phía đều là loạn thạch, có chỗ còn cao đến ba bốn thước. Cổ Qua ngồi ở giữa tu luyện hết sức tập trung.
Một đạo bạch sắc quang mang từ phía sau Cổ Qua hiện lên.
Thân ảnh Dạ Tùng Mộng từ từ hiển ra, khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp hơn Thiệu Dương công chúa và Lam Du rất nhiều. Vóc người nàng thon dài, nhất cử nhất động đều khiến cho người khác phải tâm thần rối loạn.
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, trường sam trên người Cổ Qua nhất thời tự nhiên rút đi, Sách Tiên Luân màu lam hiển lộ ra.
Cổ Qua vẫn như cũ đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không có cảm nhận được biến hóa quanh mình.
- Đau... Đau quá... Loại cảm giác đau đớn này rất quen thuộc...
Dạ Tùng Mộng ngồi ở phía sau Cổ Qua, đỉnh đầu từ từ bay ra khí thể màu đỏ, cùng lam quan của Sách Tiên Luân hòa làm một thể tiến vào trong cơ thể hai ngườ, sau đó lại bay lên.
Cổ Qua cảm thấy cảm giác đau đớn trong nháy mắt liền biến mất, Thiên Khu Chỉ Nguyệt kiếm quyết của Tuyền Ki Kiếm Quyết đột nhiên biến ảo, ánh sáng của sao Thiên Khu trên đỉnh đầu dần dần giảm đi, thay vào đó là một ngôi sao khác sáng lên, chính là dấu hiệu của đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí .
Tuyền Ki kiếm quyết đệ nhất quyết Thiên Khu Chỉ Nguyệt, chân khí vận hành lên thân kiếm, bảo kiếm sắc bén không đâu không phá nổi, áp dụng cho võ giả Địa giai trung phẩm. Cổ Qua có thể trong thời gian hai ngày liền có thể đột phá, tốc độ coi như là trung đẳng. Dù sao Cổ Qua cũng đã đạt iai đoạn Thiên Giai hạ phẩm.
Đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí chính là chân khí quay chung quanh kiếm thể, nhưng phun ra nuốt vào đến ba thước giống như xà kiếm, cũng giống như trước áp dụng cho Địa giai trung phẩm võ giả. Đệ nhất quyết có bảy thức kiếm thức, đệ nhị quyết thì có ba thức. Phá Không Thứ, Cách Không Cách, Liệt Không Thiêu.
Đầu óc Cổ Qua trống rỗng, ba thức Khai Dương kiếm khí không ngừng hiện lên trong đầu hắn dần dần thành hình.
Khí thể bên ngoài thân thể của hai người dần đần ngưng kết thành một.
Trong đầu Cổ Qua không ngừng bắt chước ba thức kia. Mỗi một lần đều là dụng ý đến mức tận cùng. Thời gian tựa hồ như dừng lại, khí thể màu trắng tự giác chia làm các tầng giống như tấm sa mỏng nhẹ nhàng vô cùng.
Hai quyết đầu của Tuyền Ki kiếm quyết cũng chỉ là cơ bản, nếu chân chính cùng người đối địch cũng sẽ không đưa đến hiệu quả quá lớn. Bắt đầu từ thức thứ ba Dao Quang Liệt Biến liền tiến vào cảnh giới lấy khí ngự kiếm, đó mới là thủ đoạn dùng để giết địch.
Một đêm tu luyện, dần dần dừng lại.
Lần này, Dạ Tùng Mộng không vội vã rời đi, mà ngồi đưa lưng về phía Cổ Qua. Cổ Qua đứng dậy thấy nàng điềm tĩnh vô cùng cũng không đành lòng quấy rầy nhưng lại sợ lát nữa tiên nô đi tới sẽ phát hiện sự tồn tại của nàng.
- Cổ Qua, ngươi cũng đã biết hiện tại ngươi vô cùng nguy hiểm.
Thanh âm Dạ Tùng Mộng vang lên nghe như tiếng chuông bạc, nàng xoay người lại, trên khuôn mặt như ngọc lộ vẻ lo lắng.
- Ban ngày tên Lưu Thanh Phong kia đã mấy lần muốn giết ngươi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Còn có một tên đi cùng ngươi chính là đồng bạn của cái cô nàng công chúa kia nhưng quan trọng nhất chính là căn hầm này rất có khả năng sẽ bị yêu thú tiến vào. Bất cứ một điều nào trong các điều này ngươi cũng đều không phải là đối thủ để có thể chống lại.
/30
|