- Hả?
Doãn Hận Thiên cau mày nói.
- Là Tả Xuân Thu. Là hắn, là hắn cấu kết Liên Thần, sau đó giới thiệu Liên Thần cho ta. Tiếp đó hắn từng bước tạo thành tai họa lớn cho thiên hạ, từng bước dẫn tới diệt tộc của Doãn gia ngươi!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Ồ?
Doãn Hận Thiên kinh ngạc nói.
- Ta có lỗi với Doãn gia ngươi. Những năm qua ta vẫn bị lợi dụng. Tuy nhiên, hiện tại ngươi phải cẩn thận. Tả Xuân Thu đã không còn kiêng kỵ nữa. Hắn sẽ nhanh chóng tới giết ngươi. Ngươi phải cẩn thận!
Hóa Tôn Thiên kêu lên.
- Ta ở Đại Trăn rất an toàn, không ai có thể gây tổn thương đến ta!
Doãn Hận Thiên lắc đầu một cái.
- Không, Tả Xuân Thu đã bị ta vạch trần. Hắn không còn phải kiêng kỵ nữa. Trong nhà hắn có bảo vật do Liên Thần lưu lại. Ta bị chính bảo vật do Liên Thần lưu lại đánh trọng thương. Hắn sẽ nhanh chóng đánh tới. Ngươi nhất định phải cẩn thận!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Là Tả Xuân Thu sao?
Ánh mắt Hóa Thê Lương loé lên một tia thù hận.
Hóa Tôn Thiên suy yếu đến cực điểm kể lại.
- Tả Xuân Thu?
Lửa hận thù trong ánh mắt Hóa Thê Lương càng sâu.
- Lão tổ tông, bản thể của người, còn bản thể của người thì sao?
Hóa Thê Lương lại lo lắng nói.
Hóa Tôn Thiên thoáng cười khổ một hồi nói:
- Si nhi, lão phu đã sống không được nữa. Mệnh cách đã vỡ. Thân thể đã bị hủy. Ta dùng lực thiêu đốt mệnh cách, để có được phân thân này, mang theo thánh vị lai này. Có vài thứ, nhất định phải cảnh tỉnh ngươi!
- Cái gì? lão tổ tông, người sẽ không có chuyện gì đâu! Nhất định vẫn có biện pháp cứu được người!
Hóa Thê Lương lo lắng.
Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên đưa ngón tay ra chỉ thẳng vào mi tâm của Hóa Thê Lương.
Vù!
Trong nháy mắt Hóa Thê Lương không có cách nào nhúc nhích được nữa:
- Lão tổ tông, người muốn làm gì?
- Diêm đế, mạng lão phu không còn bao lâu. Ngày xưa ta đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, mong Diêm đế đừng trách!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Quá khứ, đã qua!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Hóa Tôn Thiên gật đầu một cái, lại nhìn về phía Hóa Thê Lương.
- Thê Lương, ngươi có biết tại sao ta đặt tên cho ngươi là Thê Lương không?
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
Hóa Thê Lương không có cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nói chuyện:
- Tại sao?
Thê Lương? Lúc trước, sau khi hiểu chuyện, Hóa Thê Lương nhiều lần thỉnh cầu lão tổ tông thay đổi tên gọi, nhưng Hóa Tôn Thiên vẫn không cho phép. Vì sao lại đặt một cái tên tiêu cực là Thê Lương chứ?
- Tên này không phải ta đặt, là chính ngươi!
Hóa Tôn Thiên cười khổ nói.
Mình? Hóa Thê Lương mở to mắt.
- Ngươi sinh ra ngày ấy, trong phạm vi trăm dặm, người và súc đều chết. Tất cả cây cỏ đều chết héo, sát khí trùng thiên, trời u ám, vạn quỷ khóc thét, phong vân biến sắc!
Hóa Tôn Thiên nhớ lại nói.
- Cái gì?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Ngày đó, ta đang bế quan, bỗng nhiên đã bị kinh động. Ta lập tức quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, thì nhìn thấy ngươi. Lúc đó khuôn mặt ngươi đen kịt, vô số sát khí bao phủ. Sát khí chậm rãi thoát khỏi thân thể của ngươi, dần dần ngưng tụ ra ba chữ Hóa Thê Lương!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Quanh thân ta là sát khí sao?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- đúng, thuỷ tổ của Hóa gia tên là Hóa Thê Lương!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Cái gì?
Đám người Hóa gia đứng xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Thuỷ tổ? Cái gì thuỷ tổ? Vô số người của Hóa gia không rõ vì sao.
- Lão tổ tông, ngươi không nói đùa chứ?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Là sự thật. Ta cũng tỉnh tỉnh mê mê, trong huyết mạch có một tia ký ức đã bị sát khí của ngươi kích thích, mới biết được một chút tin tức này. Nhưng đáng tiếc, sát khí của ngươi lại nhanh chóng biến mất!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Thuỷ tổ? Ta không rõ, ta là thủy tổ Hóa gia gì chứ?
Hóa Thê Lương kêu lên.
- Trước đây vì sao ta đưa một mình ngươi tới sống ở sơn trang tử tội? Ta còn bảo con cháu cùng tuổi với ngươi không được phép tiếp xúc với ngươi, ngươi biết tại sao không?
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Lão tổ tông đối với ta cực kì sủng ái!
Hóa Thê Lương nói.
Hóa Tôn Thiên gật đầu nói:
- Là một mặt. Mặt khác, ngươi không thể ở chung với bọn họ, bởi vì kiếp trước, ngươi là một ngôi sao trên bầu trời. Chính là ngươi!
- Ta? Ngôi sao?
- Thiên sát cô tinh!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Thiên sát cô tinh? Thiên Sát? Mạng lý ta là thiên sát cô tinh sao? Lẽ nào cha mẹ ta đều bị ta khắc chết?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Không, không phải là mệnh lý của ngươi. Mà ngươi, ngươi chính là thiên sát cô tinh. Trong đám sao Bắc đẩu, Tử Vi độc tôn. Ngươi lại là ngôi sao duy nhất trong đó có thể chống đỡ được Tử Vi!
Hóa Tôn Thiên giải thích.
- Ta... ta không rõ. Ta là thiên sát cô tinh? Đây không phải là mệnh lý của ta, vậy nó là cái gì?
Hóa Thê Lương không hiểu nói.
- Không phải mệnh lý. Ngươi chính là thiên sát cô tinh. Tất cả những người mệnh lý thiên sát cô tinh trong thiên hạ đều chịu sự chỉ huy của ngươi, đều phải nghe theo hiệu lệnh của ngươi! Khụ khụ khụ!
Hóa Tôn Thiên có chút kích động nói.
- Cái gì?
Hóa Thê Lương không hiểu nói.
- Thê Lương, mệnh cách lực cuối cùng này của ta, còn có thánh vị của ta đều lưu lại cho ngươi. Ta sẽ đánh thức trí nhớ của ngươi. Ta đi, ngươi cố gắng chiếu cố Hóa gia!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Không, ta không muốn!
Trong nháy mắt Hóa Thê Lương khóc rống lên.
Nhưng Hóa Thê Lương đã không thể động đậy được nữa.
Vù!
Quanh thân Hóa Tôn Thiên đột nhiên tản mát ra mười hào quang năm màu, xông thẳng tới mi tâm của Hóa Thê Lương.
Ầm!
Thân thể Hóa Thê Lương đột nhiên run lên, dường như rơi vào hôn mê. Con mắt dần dần đóng lại.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng từ đầu ngón tay Hóa Tôn Thiên cuồn cuộn tràn vào mi tâm của Hóa Thê Lương. Thậm chí, dần dần từ trong miệng Hóa Tôn Thiên lộ ra một viên tinh thể mười lăm màu, chậm rãi hòa tan, tràn vào trong cơ thể Hóa Thê Lương.
- Lão tổ tông!
Con cháu Hóa gia đang đứng xung quanh đều kêu khóc.
Đám người Diêm Xuyên đứng bên ngoài, nhíu mày nhìn.
- Thiên sát cô tinh?
Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
- Thánh Vương, vừa nãy Hóa Tôn Thiên nói, những thứ này là một chút ký ức thượng cổ còn lưu giữ trong huyết mạch của hắn. Là kỷ thứ hai sao? Đến tột cùng kỷ thứ hai có hình thái thế nào, vẫn không ai biết được!
Quỷ Cốc Tử cau mày nói.
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Lưu Cương!
Diêm Xuyên bỗng nhiên kêu lên.
- Thần có mặt!
Lưu Cương lập tức tiến lên.
- Lấy mệnh bài truyền tin, Hán vệ ở gần Tả gia lập tức tra xét tất cả tình huống của Tả gia!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương lập tức lui ra.
Ầm!
Lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong thân thể của Hóa Thê Lương. Con cháu Hóa gia kêu khóc một mảnh.
Lúc này thân thể Hóa Tôn Thiên dần dần trở nên trong suốt. tinh thể phát ra ánh sáng mười lăm màu kia cũng thấm vào trong cơ thể Hóa Thê Lương.
Rắc!
Trong cơ thể Hóa Thê Lương, dường như phát ra một tiếng động giống như vỏ trứng bị nghiền nát.
Ầm!
Quanh thân Hóa Thê Lương đột nhiên dâng trào ra một Thiên Sát khí mạnh mẽ.
Doãn Hận Thiên cau mày nói.
- Là Tả Xuân Thu. Là hắn, là hắn cấu kết Liên Thần, sau đó giới thiệu Liên Thần cho ta. Tiếp đó hắn từng bước tạo thành tai họa lớn cho thiên hạ, từng bước dẫn tới diệt tộc của Doãn gia ngươi!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Ồ?
Doãn Hận Thiên kinh ngạc nói.
- Ta có lỗi với Doãn gia ngươi. Những năm qua ta vẫn bị lợi dụng. Tuy nhiên, hiện tại ngươi phải cẩn thận. Tả Xuân Thu đã không còn kiêng kỵ nữa. Hắn sẽ nhanh chóng tới giết ngươi. Ngươi phải cẩn thận!
Hóa Tôn Thiên kêu lên.
- Ta ở Đại Trăn rất an toàn, không ai có thể gây tổn thương đến ta!
Doãn Hận Thiên lắc đầu một cái.
- Không, Tả Xuân Thu đã bị ta vạch trần. Hắn không còn phải kiêng kỵ nữa. Trong nhà hắn có bảo vật do Liên Thần lưu lại. Ta bị chính bảo vật do Liên Thần lưu lại đánh trọng thương. Hắn sẽ nhanh chóng đánh tới. Ngươi nhất định phải cẩn thận!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Là Tả Xuân Thu sao?
Ánh mắt Hóa Thê Lương loé lên một tia thù hận.
Hóa Tôn Thiên suy yếu đến cực điểm kể lại.
- Tả Xuân Thu?
Lửa hận thù trong ánh mắt Hóa Thê Lương càng sâu.
- Lão tổ tông, bản thể của người, còn bản thể của người thì sao?
Hóa Thê Lương lại lo lắng nói.
Hóa Tôn Thiên thoáng cười khổ một hồi nói:
- Si nhi, lão phu đã sống không được nữa. Mệnh cách đã vỡ. Thân thể đã bị hủy. Ta dùng lực thiêu đốt mệnh cách, để có được phân thân này, mang theo thánh vị lai này. Có vài thứ, nhất định phải cảnh tỉnh ngươi!
- Cái gì? lão tổ tông, người sẽ không có chuyện gì đâu! Nhất định vẫn có biện pháp cứu được người!
Hóa Thê Lương lo lắng.
Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên đưa ngón tay ra chỉ thẳng vào mi tâm của Hóa Thê Lương.
Vù!
Trong nháy mắt Hóa Thê Lương không có cách nào nhúc nhích được nữa:
- Lão tổ tông, người muốn làm gì?
- Diêm đế, mạng lão phu không còn bao lâu. Ngày xưa ta đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, mong Diêm đế đừng trách!
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Quá khứ, đã qua!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Hóa Tôn Thiên gật đầu một cái, lại nhìn về phía Hóa Thê Lương.
- Thê Lương, ngươi có biết tại sao ta đặt tên cho ngươi là Thê Lương không?
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
Hóa Thê Lương không có cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nói chuyện:
- Tại sao?
Thê Lương? Lúc trước, sau khi hiểu chuyện, Hóa Thê Lương nhiều lần thỉnh cầu lão tổ tông thay đổi tên gọi, nhưng Hóa Tôn Thiên vẫn không cho phép. Vì sao lại đặt một cái tên tiêu cực là Thê Lương chứ?
- Tên này không phải ta đặt, là chính ngươi!
Hóa Tôn Thiên cười khổ nói.
Mình? Hóa Thê Lương mở to mắt.
- Ngươi sinh ra ngày ấy, trong phạm vi trăm dặm, người và súc đều chết. Tất cả cây cỏ đều chết héo, sát khí trùng thiên, trời u ám, vạn quỷ khóc thét, phong vân biến sắc!
Hóa Tôn Thiên nhớ lại nói.
- Cái gì?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Ngày đó, ta đang bế quan, bỗng nhiên đã bị kinh động. Ta lập tức quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, thì nhìn thấy ngươi. Lúc đó khuôn mặt ngươi đen kịt, vô số sát khí bao phủ. Sát khí chậm rãi thoát khỏi thân thể của ngươi, dần dần ngưng tụ ra ba chữ Hóa Thê Lương!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Quanh thân ta là sát khí sao?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- đúng, thuỷ tổ của Hóa gia tên là Hóa Thê Lương!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Cái gì?
Đám người Hóa gia đứng xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Thuỷ tổ? Cái gì thuỷ tổ? Vô số người của Hóa gia không rõ vì sao.
- Lão tổ tông, ngươi không nói đùa chứ?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Là sự thật. Ta cũng tỉnh tỉnh mê mê, trong huyết mạch có một tia ký ức đã bị sát khí của ngươi kích thích, mới biết được một chút tin tức này. Nhưng đáng tiếc, sát khí của ngươi lại nhanh chóng biến mất!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Thuỷ tổ? Ta không rõ, ta là thủy tổ Hóa gia gì chứ?
Hóa Thê Lương kêu lên.
- Trước đây vì sao ta đưa một mình ngươi tới sống ở sơn trang tử tội? Ta còn bảo con cháu cùng tuổi với ngươi không được phép tiếp xúc với ngươi, ngươi biết tại sao không?
Hóa Tôn Thiên khổ sở nói.
- Lão tổ tông đối với ta cực kì sủng ái!
Hóa Thê Lương nói.
Hóa Tôn Thiên gật đầu nói:
- Là một mặt. Mặt khác, ngươi không thể ở chung với bọn họ, bởi vì kiếp trước, ngươi là một ngôi sao trên bầu trời. Chính là ngươi!
- Ta? Ngôi sao?
- Thiên sát cô tinh!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Thiên sát cô tinh? Thiên Sát? Mạng lý ta là thiên sát cô tinh sao? Lẽ nào cha mẹ ta đều bị ta khắc chết?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Không, không phải là mệnh lý của ngươi. Mà ngươi, ngươi chính là thiên sát cô tinh. Trong đám sao Bắc đẩu, Tử Vi độc tôn. Ngươi lại là ngôi sao duy nhất trong đó có thể chống đỡ được Tử Vi!
Hóa Tôn Thiên giải thích.
- Ta... ta không rõ. Ta là thiên sát cô tinh? Đây không phải là mệnh lý của ta, vậy nó là cái gì?
Hóa Thê Lương không hiểu nói.
- Không phải mệnh lý. Ngươi chính là thiên sát cô tinh. Tất cả những người mệnh lý thiên sát cô tinh trong thiên hạ đều chịu sự chỉ huy của ngươi, đều phải nghe theo hiệu lệnh của ngươi! Khụ khụ khụ!
Hóa Tôn Thiên có chút kích động nói.
- Cái gì?
Hóa Thê Lương không hiểu nói.
- Thê Lương, mệnh cách lực cuối cùng này của ta, còn có thánh vị của ta đều lưu lại cho ngươi. Ta sẽ đánh thức trí nhớ của ngươi. Ta đi, ngươi cố gắng chiếu cố Hóa gia!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
- Không, ta không muốn!
Trong nháy mắt Hóa Thê Lương khóc rống lên.
Nhưng Hóa Thê Lương đã không thể động đậy được nữa.
Vù!
Quanh thân Hóa Tôn Thiên đột nhiên tản mát ra mười hào quang năm màu, xông thẳng tới mi tâm của Hóa Thê Lương.
Ầm!
Thân thể Hóa Thê Lương đột nhiên run lên, dường như rơi vào hôn mê. Con mắt dần dần đóng lại.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng từ đầu ngón tay Hóa Tôn Thiên cuồn cuộn tràn vào mi tâm của Hóa Thê Lương. Thậm chí, dần dần từ trong miệng Hóa Tôn Thiên lộ ra một viên tinh thể mười lăm màu, chậm rãi hòa tan, tràn vào trong cơ thể Hóa Thê Lương.
- Lão tổ tông!
Con cháu Hóa gia đang đứng xung quanh đều kêu khóc.
Đám người Diêm Xuyên đứng bên ngoài, nhíu mày nhìn.
- Thiên sát cô tinh?
Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
- Thánh Vương, vừa nãy Hóa Tôn Thiên nói, những thứ này là một chút ký ức thượng cổ còn lưu giữ trong huyết mạch của hắn. Là kỷ thứ hai sao? Đến tột cùng kỷ thứ hai có hình thái thế nào, vẫn không ai biết được!
Quỷ Cốc Tử cau mày nói.
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Lưu Cương!
Diêm Xuyên bỗng nhiên kêu lên.
- Thần có mặt!
Lưu Cương lập tức tiến lên.
- Lấy mệnh bài truyền tin, Hán vệ ở gần Tả gia lập tức tra xét tất cả tình huống của Tả gia!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương lập tức lui ra.
Ầm!
Lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong thân thể của Hóa Thê Lương. Con cháu Hóa gia kêu khóc một mảnh.
Lúc này thân thể Hóa Tôn Thiên dần dần trở nên trong suốt. tinh thể phát ra ánh sáng mười lăm màu kia cũng thấm vào trong cơ thể Hóa Thê Lương.
Rắc!
Trong cơ thể Hóa Thê Lương, dường như phát ra một tiếng động giống như vỏ trứng bị nghiền nát.
Ầm!
Quanh thân Hóa Thê Lương đột nhiên dâng trào ra một Thiên Sát khí mạnh mẽ.
/1446
|