Diêm Xuyên liền muốn đuổi tới.
- Đừng tới đây!
Hoàng nhất thời kêu lên.
Tại cửa Đao Đường, Diêm Xuyên nhíu mày, trong mắt loé ra một tia lo lắng.
Trên đỉnh núi, nàng không ngăn được nước mắt chảy ra.
- Quên tất cả cảm tình sao?
Trong lòng Hoàng cảm giác bị đè nén.
- Ta sẽ quên phụ thân? Còn nữa, sẽ quên hắn sao?
Hoàng quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng Diêm Xuyên phía xa.
Nhìn Diêm Xuyên, Hoàng càng lúc càng cảm thấy đau khổ.
Tính cách của Hoàng tương đối lạnh lùng, không dễ dàng nảy sinh tình cảm. Nhưng một khi đã nảy sinh tình cảm, đều sẽ ghi lòng tạc dạ. Một khi băng sơn đã bị hòa tan, rốt cuộc không thể nào quay đầu lại.
Đối với Diêm Xuyên, Hoàng đã động tình tại phong ấn giới. Nàng vốn định sẽ oanh oanh liệt liệt, vốn định sẽ một tình cảm tuyệt mỹ vô hạn. Nhưng bởi vì thân phận của Diêm Xuyên khiến Hoàng nhất định phải áp chế phần cảm tình này.
Nhưng càng áp chế, băng sơn hòa tan càng nhiều.
Với tính cách của Hoàng không chịu cúi đầu trước bất cứ chuyện gì.
Có lẽ không thể ở cùng một chỗ với Diêm Xuyên, nhưng trong lòng Hoàng luôn giữ lại những hồi ức này, cũng chính là bảo tàng mình trân quý nhất. Bởi vì nó khiến Hoàng thưởng thức được tư vị của một nữ nhân, thưởng thức đắng cay ngọt bùi của con người! Để Hoàng vẫn hiểu, mình còn là một nữ tử, là một người có thể tưởng tượng, khả ái, đáng trách, đáng thương. Tuy một đời không có duyên ở chung một chỗ, cũng có thể khiến mình có thể lo lắng.
Nhưng phụ thân từng nói, cảm xúc tâm tình của mìnhđều sẽ chậm rãi mất đi, chậm rãi biến thành người đỉnh phong kia. Nhưng một người đỉnh phong lại vô tình không yêu. Khi đó, mình còn là người sao?
Nhìn Diêm Xuyên đứng phía xa đang lo lắng, Hoàng cắn cắn môi, trong lòng thầm kêu lên: Ta không muốn quên ngươi!
- A!
Hoàng bi thương nhìn trời hét dài, phát tiết sự tuyệt vọng vô hạn trong lòng.
Ầm ầm ầm!
Hoàng đau xót gào lên, hư không xung quanh run rẩy mãnh liệt không ngừng. Sườn núi địa chấn. Đệ tử Tuyệt Cung khắp nơi tụ tập đến, nhất thời kinh hãi không thể giải thích.
Trong lúc đó, trong hầm ngầm dưới lòng đất.
Đao Ma và Nhạc nhi khe khẽ thở dài.
Hai người không nói gì, dường như đang chờ Hoàng trở về.
Hoàng hét dài suốt một nén nhang.
Sau một nén nhang sau, tâm tình Hoàng đã tốt hơn rất nhiều. Nàng nhìn về phía xa, một mình ngơ ngác nhìn nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ, thần sắc Hoàng thoáng thu lại, hồi phục vẻ lãnh diễm của lúc trước.
Hoàng đạp không bay trở về cửa Đao Đường. Diêm Xuyên vẫn bảo vệ ở một bên.
- Cuối cùng cũng có biện pháp!
Diêm Xuyên tiến lên nắm lấy tay Hoàng an ủi.
Giờ phút này, Hoàng lại không giãy dụa, liếc nhìn Diêm Xuyên, mặc cho Diêm Xuyên lôi kéo. Hai người đi trở về hầm ngầm phía dưới lòng đất Đao Đường, lưu lại một đám đệ tử Tuyệt Cung đứng xung quanh đang nghi ngờ không thôi.
Trong hầm ngầm dưới lòng đất, lúc này Hoàng mới buông tay Diêm Xuyên ra.
- Phụ thân, vừa nãy tâm tình con gái bất ổn!
Hoàng xin lỗi nói.
Đao Ma khẽ mỉm cười:
- Sau này sẽ tốt hơn. Sau này sẽ không có chuyện gì!
- Vâng!
Hoàng cắn cắn môi gật đầu một cái.
- Nhạc nhi, vỏ trứng này con cất đi. Đây là thứ con sinh ra, cũng là vật duy nhất mẫu thân con lưu lại cho ngươi!
Đao Ma nói.
- Vâng!
Nhạc nhi gật đầu.
Đao Ma nhìn Nhạc nhi, lại nhìn Hoàng.
- Nếu như ta đã chết cũng tốt. Ít nhất, ta có thể đi cùng mẫu thân con!
Đao Ma khẽ mỉm cười nói.
- Phụ thân!
Mắt hai nữ tử lại đỏ lên.
- Đừng khóc. Hoàng, sau này sự thành tựu của con tất nhiên không thể đo lường. Nhưng con hãy bảo vệ tốt cho Nhạc nhi, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!
Đao Ma nói.
- Con sẽ làm vậy!
Hoàng nói.
- Tàn niệm này của ta không chống đỡ được bao lâu. Ta cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa. Mặc dù là tàn niệm, ta cũng muốn sớm tiến vào luân hồi, đi gặp mẫu thân con!
Đao Ma cười nói.
- Phụ thân!
Hai nữ tử khóc ròng nói.
- Cố gắng chiếu cố mình thật tốt! Phụ thân đi!
Đao Ma thoáng mỉm cười nói, sau đó thân thể Đao Ma dần dần hóa thành một quang vụ. Quang vụ chậm rãi tan đi.
- Phụ thân!
Hai nữ tử khóc lớn.
Tiếp theo, hai nàng đồng thời quỳ xuống, nhìn về phía tàn niệm Đao Ma biến mất lạy.
Diêm Xuyên đứng ở một bên, chung quy không nói gì.
Hai nàng lại bi thương một hồi, lúc này mới đứng dậy. Nhạc nhi thu hồi vỏ trứng, nhìn về phía Hoàng.
Trên mặt Hoàng âm tình bất định.
- Hoàng, nàng không sao chứ?
Nhạc nhi lo lắng nói.
- Ta không sao. Nhưng phụ thân cũng không thể chết vô ích. Bây giờ, ta đã có thực lực. Ta muốn báo thù cho phụ thân!
Trong mắt Hoàng loé ra một tia băng hàn.
- Báo thù?
Nhạc nhi nhìn về phía Hoàng.
- Đúng, hiện tại nhất định phải đi. Phụ thân nói, tình cảm của ta sẽ từ từ chuyển cho nàng. Ta sẽ dần dần quên đi tình cảm, chỉ còn lại lý trí. Ơn của phụ thân như núi, ta không muốn quên. Nhưng ta không giữ lại được. Nếu không giữ lại được, vậy trước khi mất đi, ta phải báo mối thù này cho phụ thân!
Hoàng trịnh trọng nói.
- Ta đi cùng nàng!
Nhạc nhi lập tức nói rằng.
Ơn phụ thân đối với Hoàng cao như núi, đối với Nhạc nhi cũng vậy.
Hai nàng nhất thời trở nên kiên định.
Diêm Xuyên đứng bên cạnh nói:
- Hai nàng muốn đi tìm Diêm Tự Tại sao? Diêm Tự Tại có thể nổi danh cùng thời với phụ thân các nàng. Thực lực đó tất nhiên không thể nghi ngờ! Các nàng đi tới đó không hẳn có thể báo thù được!
- Không. Tuy là không thể báo thù, cũng phải làm tròn nghĩa vụ của một người con. Ta nhất định phải đi.
Hoàng kiên định nói.
Nhìn Diêm Xuyên, thần sắc Hoàng phức tạp nói:
- Ngươi trở về đi thôi! Lần này đa tạ ngươi quan tâm!
- Nàng nói tới điều này làm gì? Ta cùng nàng đi gặp Diêm Tự Tại, hỏi rõ ràng chuyện năm đó!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Không!
Mắt Hoàng nhất thời đỏ lên.
Diêm Tự Tại là tổ tiên của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên đi tới, sẽ cực kỳ lúng túng.
Nếu như hắn giúp mình, Hoàng không muốn nhìn thấy Diêm Xuyên tôn nghịch tổ. Nhưng nếu như hắn giúp Diêm Tự Tại? Không, cho dù không giúp Diêm Tự Tại, mối thù này, mình cũng khó có thể đối mặt.
- Ta biết nàng lo lắng. Ta lấy thân thể cương thi đi với nàng! Thân thể cương thi không cùng huyết mạch với Diêm Tự Tại!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Nhưng...
Hoàng còn muốn ngăn cản.
- Không cần nói nữa. Đối với Diêm Tự Tại, ta đã sớm muốn đi gặp hắn một lần rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
Diêm Tự Tại thiết lập mười điện tại cõi âm Bắc Ngoại Châu, thật giống với người nào đó khi ở đại thế giới. Diêm Xuyên vẫn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ!
- Được rồi!
Sau mấy tháng. Cõi âm, Bắc Ngoại Châu. Cương vực Sở Giang!
Cương thi Diêm Xuyên, Hoàng, Tuyệt Cung Chủ Nhạc nhi hạ xuống một đại điện.
Trên bả vai Diêm Xuyên còn có Miêu Miêu.
- Chờ một lát, người Đông xưởng của Đại Trăn ta sẽ truyền tin tức đến!
Cương thi Diêm Xuyên nói.
- Được rồi!
Hoàng gật đầu một cái.
Miêu Miêu ở trên bả vai Diêm Xuyên nhìn Hoàng và Nhạc nhi một chút.
- Hoàng tỷ tỷ, năm đó tỷ tỷ từ trong băng đi ra, ta vẫn còn ở đây!
Miêu Miêu thấy sang bắt quàng làm họ nói.
- Ừm!
Hoàng gật đầu một cái.
- Meo, Hoàng tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ cũng giống với Vũ Hề tỷ tỷ? Cũng là một con đại phượng hoàng chứ?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
- Đừng tới đây!
Hoàng nhất thời kêu lên.
Tại cửa Đao Đường, Diêm Xuyên nhíu mày, trong mắt loé ra một tia lo lắng.
Trên đỉnh núi, nàng không ngăn được nước mắt chảy ra.
- Quên tất cả cảm tình sao?
Trong lòng Hoàng cảm giác bị đè nén.
- Ta sẽ quên phụ thân? Còn nữa, sẽ quên hắn sao?
Hoàng quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng Diêm Xuyên phía xa.
Nhìn Diêm Xuyên, Hoàng càng lúc càng cảm thấy đau khổ.
Tính cách của Hoàng tương đối lạnh lùng, không dễ dàng nảy sinh tình cảm. Nhưng một khi đã nảy sinh tình cảm, đều sẽ ghi lòng tạc dạ. Một khi băng sơn đã bị hòa tan, rốt cuộc không thể nào quay đầu lại.
Đối với Diêm Xuyên, Hoàng đã động tình tại phong ấn giới. Nàng vốn định sẽ oanh oanh liệt liệt, vốn định sẽ một tình cảm tuyệt mỹ vô hạn. Nhưng bởi vì thân phận của Diêm Xuyên khiến Hoàng nhất định phải áp chế phần cảm tình này.
Nhưng càng áp chế, băng sơn hòa tan càng nhiều.
Với tính cách của Hoàng không chịu cúi đầu trước bất cứ chuyện gì.
Có lẽ không thể ở cùng một chỗ với Diêm Xuyên, nhưng trong lòng Hoàng luôn giữ lại những hồi ức này, cũng chính là bảo tàng mình trân quý nhất. Bởi vì nó khiến Hoàng thưởng thức được tư vị của một nữ nhân, thưởng thức đắng cay ngọt bùi của con người! Để Hoàng vẫn hiểu, mình còn là một nữ tử, là một người có thể tưởng tượng, khả ái, đáng trách, đáng thương. Tuy một đời không có duyên ở chung một chỗ, cũng có thể khiến mình có thể lo lắng.
Nhưng phụ thân từng nói, cảm xúc tâm tình của mìnhđều sẽ chậm rãi mất đi, chậm rãi biến thành người đỉnh phong kia. Nhưng một người đỉnh phong lại vô tình không yêu. Khi đó, mình còn là người sao?
Nhìn Diêm Xuyên đứng phía xa đang lo lắng, Hoàng cắn cắn môi, trong lòng thầm kêu lên: Ta không muốn quên ngươi!
- A!
Hoàng bi thương nhìn trời hét dài, phát tiết sự tuyệt vọng vô hạn trong lòng.
Ầm ầm ầm!
Hoàng đau xót gào lên, hư không xung quanh run rẩy mãnh liệt không ngừng. Sườn núi địa chấn. Đệ tử Tuyệt Cung khắp nơi tụ tập đến, nhất thời kinh hãi không thể giải thích.
Trong lúc đó, trong hầm ngầm dưới lòng đất.
Đao Ma và Nhạc nhi khe khẽ thở dài.
Hai người không nói gì, dường như đang chờ Hoàng trở về.
Hoàng hét dài suốt một nén nhang.
Sau một nén nhang sau, tâm tình Hoàng đã tốt hơn rất nhiều. Nàng nhìn về phía xa, một mình ngơ ngác nhìn nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ, thần sắc Hoàng thoáng thu lại, hồi phục vẻ lãnh diễm của lúc trước.
Hoàng đạp không bay trở về cửa Đao Đường. Diêm Xuyên vẫn bảo vệ ở một bên.
- Cuối cùng cũng có biện pháp!
Diêm Xuyên tiến lên nắm lấy tay Hoàng an ủi.
Giờ phút này, Hoàng lại không giãy dụa, liếc nhìn Diêm Xuyên, mặc cho Diêm Xuyên lôi kéo. Hai người đi trở về hầm ngầm phía dưới lòng đất Đao Đường, lưu lại một đám đệ tử Tuyệt Cung đứng xung quanh đang nghi ngờ không thôi.
Trong hầm ngầm dưới lòng đất, lúc này Hoàng mới buông tay Diêm Xuyên ra.
- Phụ thân, vừa nãy tâm tình con gái bất ổn!
Hoàng xin lỗi nói.
Đao Ma khẽ mỉm cười:
- Sau này sẽ tốt hơn. Sau này sẽ không có chuyện gì!
- Vâng!
Hoàng cắn cắn môi gật đầu một cái.
- Nhạc nhi, vỏ trứng này con cất đi. Đây là thứ con sinh ra, cũng là vật duy nhất mẫu thân con lưu lại cho ngươi!
Đao Ma nói.
- Vâng!
Nhạc nhi gật đầu.
Đao Ma nhìn Nhạc nhi, lại nhìn Hoàng.
- Nếu như ta đã chết cũng tốt. Ít nhất, ta có thể đi cùng mẫu thân con!
Đao Ma khẽ mỉm cười nói.
- Phụ thân!
Mắt hai nữ tử lại đỏ lên.
- Đừng khóc. Hoàng, sau này sự thành tựu của con tất nhiên không thể đo lường. Nhưng con hãy bảo vệ tốt cho Nhạc nhi, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!
Đao Ma nói.
- Con sẽ làm vậy!
Hoàng nói.
- Tàn niệm này của ta không chống đỡ được bao lâu. Ta cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa. Mặc dù là tàn niệm, ta cũng muốn sớm tiến vào luân hồi, đi gặp mẫu thân con!
Đao Ma cười nói.
- Phụ thân!
Hai nữ tử khóc ròng nói.
- Cố gắng chiếu cố mình thật tốt! Phụ thân đi!
Đao Ma thoáng mỉm cười nói, sau đó thân thể Đao Ma dần dần hóa thành một quang vụ. Quang vụ chậm rãi tan đi.
- Phụ thân!
Hai nữ tử khóc lớn.
Tiếp theo, hai nàng đồng thời quỳ xuống, nhìn về phía tàn niệm Đao Ma biến mất lạy.
Diêm Xuyên đứng ở một bên, chung quy không nói gì.
Hai nàng lại bi thương một hồi, lúc này mới đứng dậy. Nhạc nhi thu hồi vỏ trứng, nhìn về phía Hoàng.
Trên mặt Hoàng âm tình bất định.
- Hoàng, nàng không sao chứ?
Nhạc nhi lo lắng nói.
- Ta không sao. Nhưng phụ thân cũng không thể chết vô ích. Bây giờ, ta đã có thực lực. Ta muốn báo thù cho phụ thân!
Trong mắt Hoàng loé ra một tia băng hàn.
- Báo thù?
Nhạc nhi nhìn về phía Hoàng.
- Đúng, hiện tại nhất định phải đi. Phụ thân nói, tình cảm của ta sẽ từ từ chuyển cho nàng. Ta sẽ dần dần quên đi tình cảm, chỉ còn lại lý trí. Ơn của phụ thân như núi, ta không muốn quên. Nhưng ta không giữ lại được. Nếu không giữ lại được, vậy trước khi mất đi, ta phải báo mối thù này cho phụ thân!
Hoàng trịnh trọng nói.
- Ta đi cùng nàng!
Nhạc nhi lập tức nói rằng.
Ơn phụ thân đối với Hoàng cao như núi, đối với Nhạc nhi cũng vậy.
Hai nàng nhất thời trở nên kiên định.
Diêm Xuyên đứng bên cạnh nói:
- Hai nàng muốn đi tìm Diêm Tự Tại sao? Diêm Tự Tại có thể nổi danh cùng thời với phụ thân các nàng. Thực lực đó tất nhiên không thể nghi ngờ! Các nàng đi tới đó không hẳn có thể báo thù được!
- Không. Tuy là không thể báo thù, cũng phải làm tròn nghĩa vụ của một người con. Ta nhất định phải đi.
Hoàng kiên định nói.
Nhìn Diêm Xuyên, thần sắc Hoàng phức tạp nói:
- Ngươi trở về đi thôi! Lần này đa tạ ngươi quan tâm!
- Nàng nói tới điều này làm gì? Ta cùng nàng đi gặp Diêm Tự Tại, hỏi rõ ràng chuyện năm đó!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Không!
Mắt Hoàng nhất thời đỏ lên.
Diêm Tự Tại là tổ tiên của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên đi tới, sẽ cực kỳ lúng túng.
Nếu như hắn giúp mình, Hoàng không muốn nhìn thấy Diêm Xuyên tôn nghịch tổ. Nhưng nếu như hắn giúp Diêm Tự Tại? Không, cho dù không giúp Diêm Tự Tại, mối thù này, mình cũng khó có thể đối mặt.
- Ta biết nàng lo lắng. Ta lấy thân thể cương thi đi với nàng! Thân thể cương thi không cùng huyết mạch với Diêm Tự Tại!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Nhưng...
Hoàng còn muốn ngăn cản.
- Không cần nói nữa. Đối với Diêm Tự Tại, ta đã sớm muốn đi gặp hắn một lần rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
Diêm Tự Tại thiết lập mười điện tại cõi âm Bắc Ngoại Châu, thật giống với người nào đó khi ở đại thế giới. Diêm Xuyên vẫn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ!
- Được rồi!
Sau mấy tháng. Cõi âm, Bắc Ngoại Châu. Cương vực Sở Giang!
Cương thi Diêm Xuyên, Hoàng, Tuyệt Cung Chủ Nhạc nhi hạ xuống một đại điện.
Trên bả vai Diêm Xuyên còn có Miêu Miêu.
- Chờ một lát, người Đông xưởng của Đại Trăn ta sẽ truyền tin tức đến!
Cương thi Diêm Xuyên nói.
- Được rồi!
Hoàng gật đầu một cái.
Miêu Miêu ở trên bả vai Diêm Xuyên nhìn Hoàng và Nhạc nhi một chút.
- Hoàng tỷ tỷ, năm đó tỷ tỷ từ trong băng đi ra, ta vẫn còn ở đây!
Miêu Miêu thấy sang bắt quàng làm họ nói.
- Ừm!
Hoàng gật đầu một cái.
- Meo, Hoàng tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ cũng giống với Vũ Hề tỷ tỷ? Cũng là một con đại phượng hoàng chứ?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
/1446
|