Hắn khẽ mỉm cười. Khóe miệng cong lên đầy tà mị có thể khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ vì thế mà mê mẩn. Con ngươi hắn hiện lên màu vàng kim.
- Diêm Tự Tại? Quả nhiên là ngươi. Minh Hà lão tổ ở đại thế giới, quả nhiên ngươi không chết!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại nói.
Phía xa, Diêm Tự Tại nhìn người khổng lồ bên trong Thiên Ma giới. Dường như khí tức do người khổng lồ phóng ra hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
- Tranh đấu của một đám tiểu bối, ngươi cũng không cảm thấy ngại nhúng tay vào, còn đả thương thuộc hạ của ta. Ngươi nói xem, ngươi nên bù đắp cho ta như thế nào?
Thiếu niên tà cười nói.
- Minh Hà! Ngươi còn chưa có chết?
Trong giọng nói của người khổng lồ truyền đến một tia kinh ngạc.
- Ha ha ha ha, ngươi còn không chết, ta làm sao có thể chết được?
Diêm Tự Tại cười khẩy nói.
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Băng Thần.
Con ngươi màu vàng kim của Diêm Tự Tại hơi lóe lên.
Vù!
Hai đạo kim quang xông thẳng về phía Băng Thần, trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể Băng Thần.
Trong nháy mắt khí tức của Băng Thần đã được ổn định. Dường như thương thế đã lập tức được trị khỏi.
- Tạ chủ thượng!
Băng Thần cảm kích nói, đồng thời trong mắt loé ra một tia sùng bái.
Lúc này Diêm Tự Tại lại nhìn về phía người khổng lồ.
- Thuộc hạ của ta, bắt nạt cũng đã cho ngươi bắt nạt. Hiện tại, chúng ta nói chuyện đến vấn đề bồi thường chứ?
Diêm Tự Tại cười khẩy nói.
- Bồi thường? Ngươi còn muốn ta bồi thường sao? Minh Hà, trên phong ấn thú Nhất Mô Nhất Dạng có ấn ký của ta, ngươi không thể nào không nhận ra. Nhưng ngươi vẫn thu thú Nhất Mô Nhất Dạng của ta. Điều này nên nói như thế nào?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Có sao? Sao ta lại không thấy được?
Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.
- Chủ thượng, tên Diêm Tự Tại này khẳng định là loại người vô lại, không muốn trả lại!
Bách Ác Lão Ma nhất thời chen vào một câu.
Phía xa, Diêm Tự Tại bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia lại khiến Bách Ác Lão Ma lạnh cả tim.
- Đây chính là thuộc hạ của ngươi sao?
- Đây chính là thuộc hạ của ngươi?
Diêm Tự Tại nói với vẻ khôi hài.
Nói đến đây, Bách Ác Lão Ma nhất thời phản ứng lại.
- Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ vô tri!
Bách Ác Lão Ma nhất thời quỳ xuống.
Từ trong khẩu khí của người khổng lồ, rõ ràng đã đối xử với Diêm Tự Tại ngang hàng. Bất luận nói như thế nào, trên phương diện tại thế hai người đều ngang nhau. Nhưng lúc này, một tên tiểu bối không biết lớn nhỏ lại nói chen vào.
Trong nháy mắt tình thế đột nhiên biến thành, dừng lại quở trách tiểu bối. Như vậy không những không thể hạ thấp Diêm Tự Tại, trái lại còn khiến người khổng lồ mất hết thể diện, ít nhất cũng không tiếng là dạy dỗ không nghiêm.
Người khổng lồ nhìn Bách Ác Lão Ma một chút, chung quy không hề quở trách, mà lại nhìn về phía Diêm Tự Tại.
- Minh Hà, ngươi ở Bắc Ngoại Châu là muốn tăng hiệu quả cho đại thế giới sao?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Tăng hiệu quả? Ha ha ha, chuyện của ta không cần ngươi lo. Đạo của ta và ngươi không giống nhau!
Diêm Tự Tại cười nói.
- Bởi vì không giống nhau, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Vật của ta không phải tốt lấy như vậy đâu!
Người khổng lồ trầm giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, một luồn ánh sáng màu mãnh liệt từ phía sau bảo tọa của người khổng lồ xông thẳng về phía Sở Giang Điện.
Ầm ầm ầm!
Hư không run rẩy mạnh. Một áp lực còn lớn hơn khiến vô số tu giả xung quanh không nhấc nổi đầu lên.
ngọn núi dưới chân Hoàng bị giẫm tạo ra rất nhiều khe nứt, nhưng Hoàng vẫn kiên trì đứng thẳng.
- Ha ha ha, Phục Hy, đây chính là Vận đạo sao? Ngươi còn muốn thăm dò ta? Ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết, thú Nhất Mô Nhất Dạng, ta muốn. Bất kỳ ai cũng đừng mong lấy trở lại!
Diêm Tự Tại quát to một tiếng.
Ầm!
Phía sau Diêm Tự Tại đột nhiên xuất hiện một Hắc Hà lớn. Hắc Hà xuyên thẳng vào bên trên cửu tiêu.
Ầm ầm ầm!
Hắc Hà phóng vào trùng thiên, hư không xung quanh hiện lên từng đợt gợn sóng.
Hắc Hà vừa ra, dường như đã chia thiên địa ra làm hai.
Một bên Hắc Hà sáng như ban ngày, cực kỳ ánh sáng chói mắt. Một phía khác của Hắc Hà lại là buổi tối, đen kịt một mảnh.
- Một cái Minh Hà Thông Thiên Địa, phân chia bầu trời thành hai nửa âm dương? Đại đạo của Minh Hà lão tổ, Thông Thiên Minh Hà!
Phía xa Diêm Xuyên nhất thời híp mắt lại.
- Meo, Diêm Xuyên, ngươi đã từng thấy sao?
Miêu Miêu ở trong lòng Diêm Xuyên, ngạc nhiên nói.
- Đại thế giới, ta đã từng đối chiến với Minh Hà. Nhưng đáng tiếc, lúc đó vội vàng căn bản không nhìn thấy được uy lực đại đạo Minh Hà!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ta cảm giác đại đạo Hắc Hà của hắn thật kỳ quái!
Miêu Miêu cau mày nói.
- Ồ?
- Hình như trong đại đạo kia có một thế giới hoàn toàn là đại đạo do thần thông không gian ngưng luyện ra. Ta thật muốn vào thăm!
Miêu Miêu lộ ra vẻ ước ao nói.
Đại đạo Minh Hà vừa ra, khí tức của Minh Hà đột nhiên tăng vọt lên.
Khí tức hai người Minh Hà, Phục Hy ầm ầm va chạm vào nhau ở bên ngoài Sở Giang Điện.
Ầm!
Chỉ khí tức chạm vào nhau, trong nháy mắt hư không nổ nát tạo thành vô số vết nứt. Tại chỗ vừa va chạm, luồng ánh sáng màu phái sau Phục Hy và hào quang màu vàng đất do Diêm Tự Tại phóng ra lập tức đan xen vào nhau.
- Meo, đó là cái gì vậy?
Miêu Miêu tinh mắt nhìn thấy liền nói.
- Màu sắc rực rỡ gọi là vận đạo, màu vàng đất gọi là vận thế!
Diêm Xuyên giải thích.
- Vận đạo? Vận thế?
- Tu mạng, tu công danh, cuối cùng hội tụ thành khí vận thiên địa. Tu tích âm đức hội tụ chính là công đức thiên địa. Tu phong thuỷ hội tụ gọi là vận thế thiên địa. Tu vận hội tụ gọi là vận đạo thiên địa. Hai người này, một tu phong thuỷ, một tu vận, đều là người đỉnh cấp! Hai loại lực lượng khác nhau của đất trời đã được bọn họ vận dụng một cách thành thạo rồi!
Diêm Xuyên giải thích.
Ầm!
Vận đạo của Phục Hy và vận thế của Diêm Tự Tại đan xen vào nhau, hình thành áp lực càng lúc càng lớn.
Ngoại trừ những người đạp lên tế đàn thiên địa, những người khác gần như đều quỳ trên mặt đất. Thậm chí có rất nhiều người bị trùng kích hôn mê.
Hoàng chịu áp chế càng lúc càng lớn. Sắc mặt nàng có phần khó coi. Móng tay đều sắp cắm vào bên trong lòng bàn tay. Dưới áp chế mạnh mẽ này, khuôn mặt Hoàng dần dần đỏ ửng, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Phía xa, hai người Diêm Tự Tại, Phục Hy đang tranh đấu.
Ầm!
Trong nhất thời, chỗ Hoàng đang đứng phát ra một tiếng động rất lớn.
Hoàng đạp chân xuống, ngón núi lớn phía dưới chân nàng ầm ầm nổ nát. Thiên hộ Đại Trăn cách đó không xa, nhất thời rơi xuống bên dưới ngọn núi.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện khí tức của Hoàng đột nhiên lại phát sinh trạng thái giống như lột xác. So với lúc trước, khí tức của nàng đã mạnh hơn gấp mấy lần. Khí tức của nàng ầm ầm tách tất cả áp lực ra. Hoàng đột phá sao?
Thở phào một hơi, lúc này Hoàng thản nhiên đứng ở trên hư không, mắt nhìn Diêm Tự Tại phía xa.
- Ồ?
Phía xa, Diêm Tự Tại chợt phát hiện ra điểm đặc biệt ở chỗ này.
- Diêm Tự Tại? Quả nhiên là ngươi. Minh Hà lão tổ ở đại thế giới, quả nhiên ngươi không chết!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại nói.
Phía xa, Diêm Tự Tại nhìn người khổng lồ bên trong Thiên Ma giới. Dường như khí tức do người khổng lồ phóng ra hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
- Tranh đấu của một đám tiểu bối, ngươi cũng không cảm thấy ngại nhúng tay vào, còn đả thương thuộc hạ của ta. Ngươi nói xem, ngươi nên bù đắp cho ta như thế nào?
Thiếu niên tà cười nói.
- Minh Hà! Ngươi còn chưa có chết?
Trong giọng nói của người khổng lồ truyền đến một tia kinh ngạc.
- Ha ha ha ha, ngươi còn không chết, ta làm sao có thể chết được?
Diêm Tự Tại cười khẩy nói.
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Băng Thần.
Con ngươi màu vàng kim của Diêm Tự Tại hơi lóe lên.
Vù!
Hai đạo kim quang xông thẳng về phía Băng Thần, trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể Băng Thần.
Trong nháy mắt khí tức của Băng Thần đã được ổn định. Dường như thương thế đã lập tức được trị khỏi.
- Tạ chủ thượng!
Băng Thần cảm kích nói, đồng thời trong mắt loé ra một tia sùng bái.
Lúc này Diêm Tự Tại lại nhìn về phía người khổng lồ.
- Thuộc hạ của ta, bắt nạt cũng đã cho ngươi bắt nạt. Hiện tại, chúng ta nói chuyện đến vấn đề bồi thường chứ?
Diêm Tự Tại cười khẩy nói.
- Bồi thường? Ngươi còn muốn ta bồi thường sao? Minh Hà, trên phong ấn thú Nhất Mô Nhất Dạng có ấn ký của ta, ngươi không thể nào không nhận ra. Nhưng ngươi vẫn thu thú Nhất Mô Nhất Dạng của ta. Điều này nên nói như thế nào?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Có sao? Sao ta lại không thấy được?
Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.
- Chủ thượng, tên Diêm Tự Tại này khẳng định là loại người vô lại, không muốn trả lại!
Bách Ác Lão Ma nhất thời chen vào một câu.
Phía xa, Diêm Tự Tại bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia lại khiến Bách Ác Lão Ma lạnh cả tim.
- Đây chính là thuộc hạ của ngươi sao?
- Đây chính là thuộc hạ của ngươi?
Diêm Tự Tại nói với vẻ khôi hài.
Nói đến đây, Bách Ác Lão Ma nhất thời phản ứng lại.
- Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ vô tri!
Bách Ác Lão Ma nhất thời quỳ xuống.
Từ trong khẩu khí của người khổng lồ, rõ ràng đã đối xử với Diêm Tự Tại ngang hàng. Bất luận nói như thế nào, trên phương diện tại thế hai người đều ngang nhau. Nhưng lúc này, một tên tiểu bối không biết lớn nhỏ lại nói chen vào.
Trong nháy mắt tình thế đột nhiên biến thành, dừng lại quở trách tiểu bối. Như vậy không những không thể hạ thấp Diêm Tự Tại, trái lại còn khiến người khổng lồ mất hết thể diện, ít nhất cũng không tiếng là dạy dỗ không nghiêm.
Người khổng lồ nhìn Bách Ác Lão Ma một chút, chung quy không hề quở trách, mà lại nhìn về phía Diêm Tự Tại.
- Minh Hà, ngươi ở Bắc Ngoại Châu là muốn tăng hiệu quả cho đại thế giới sao?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Tăng hiệu quả? Ha ha ha, chuyện của ta không cần ngươi lo. Đạo của ta và ngươi không giống nhau!
Diêm Tự Tại cười nói.
- Bởi vì không giống nhau, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Vật của ta không phải tốt lấy như vậy đâu!
Người khổng lồ trầm giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, một luồn ánh sáng màu mãnh liệt từ phía sau bảo tọa của người khổng lồ xông thẳng về phía Sở Giang Điện.
Ầm ầm ầm!
Hư không run rẩy mạnh. Một áp lực còn lớn hơn khiến vô số tu giả xung quanh không nhấc nổi đầu lên.
ngọn núi dưới chân Hoàng bị giẫm tạo ra rất nhiều khe nứt, nhưng Hoàng vẫn kiên trì đứng thẳng.
- Ha ha ha, Phục Hy, đây chính là Vận đạo sao? Ngươi còn muốn thăm dò ta? Ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết, thú Nhất Mô Nhất Dạng, ta muốn. Bất kỳ ai cũng đừng mong lấy trở lại!
Diêm Tự Tại quát to một tiếng.
Ầm!
Phía sau Diêm Tự Tại đột nhiên xuất hiện một Hắc Hà lớn. Hắc Hà xuyên thẳng vào bên trên cửu tiêu.
Ầm ầm ầm!
Hắc Hà phóng vào trùng thiên, hư không xung quanh hiện lên từng đợt gợn sóng.
Hắc Hà vừa ra, dường như đã chia thiên địa ra làm hai.
Một bên Hắc Hà sáng như ban ngày, cực kỳ ánh sáng chói mắt. Một phía khác của Hắc Hà lại là buổi tối, đen kịt một mảnh.
- Một cái Minh Hà Thông Thiên Địa, phân chia bầu trời thành hai nửa âm dương? Đại đạo của Minh Hà lão tổ, Thông Thiên Minh Hà!
Phía xa Diêm Xuyên nhất thời híp mắt lại.
- Meo, Diêm Xuyên, ngươi đã từng thấy sao?
Miêu Miêu ở trong lòng Diêm Xuyên, ngạc nhiên nói.
- Đại thế giới, ta đã từng đối chiến với Minh Hà. Nhưng đáng tiếc, lúc đó vội vàng căn bản không nhìn thấy được uy lực đại đạo Minh Hà!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ta cảm giác đại đạo Hắc Hà của hắn thật kỳ quái!
Miêu Miêu cau mày nói.
- Ồ?
- Hình như trong đại đạo kia có một thế giới hoàn toàn là đại đạo do thần thông không gian ngưng luyện ra. Ta thật muốn vào thăm!
Miêu Miêu lộ ra vẻ ước ao nói.
Đại đạo Minh Hà vừa ra, khí tức của Minh Hà đột nhiên tăng vọt lên.
Khí tức hai người Minh Hà, Phục Hy ầm ầm va chạm vào nhau ở bên ngoài Sở Giang Điện.
Ầm!
Chỉ khí tức chạm vào nhau, trong nháy mắt hư không nổ nát tạo thành vô số vết nứt. Tại chỗ vừa va chạm, luồng ánh sáng màu phái sau Phục Hy và hào quang màu vàng đất do Diêm Tự Tại phóng ra lập tức đan xen vào nhau.
- Meo, đó là cái gì vậy?
Miêu Miêu tinh mắt nhìn thấy liền nói.
- Màu sắc rực rỡ gọi là vận đạo, màu vàng đất gọi là vận thế!
Diêm Xuyên giải thích.
- Vận đạo? Vận thế?
- Tu mạng, tu công danh, cuối cùng hội tụ thành khí vận thiên địa. Tu tích âm đức hội tụ chính là công đức thiên địa. Tu phong thuỷ hội tụ gọi là vận thế thiên địa. Tu vận hội tụ gọi là vận đạo thiên địa. Hai người này, một tu phong thuỷ, một tu vận, đều là người đỉnh cấp! Hai loại lực lượng khác nhau của đất trời đã được bọn họ vận dụng một cách thành thạo rồi!
Diêm Xuyên giải thích.
Ầm!
Vận đạo của Phục Hy và vận thế của Diêm Tự Tại đan xen vào nhau, hình thành áp lực càng lúc càng lớn.
Ngoại trừ những người đạp lên tế đàn thiên địa, những người khác gần như đều quỳ trên mặt đất. Thậm chí có rất nhiều người bị trùng kích hôn mê.
Hoàng chịu áp chế càng lúc càng lớn. Sắc mặt nàng có phần khó coi. Móng tay đều sắp cắm vào bên trong lòng bàn tay. Dưới áp chế mạnh mẽ này, khuôn mặt Hoàng dần dần đỏ ửng, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Phía xa, hai người Diêm Tự Tại, Phục Hy đang tranh đấu.
Ầm!
Trong nhất thời, chỗ Hoàng đang đứng phát ra một tiếng động rất lớn.
Hoàng đạp chân xuống, ngón núi lớn phía dưới chân nàng ầm ầm nổ nát. Thiên hộ Đại Trăn cách đó không xa, nhất thời rơi xuống bên dưới ngọn núi.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện khí tức của Hoàng đột nhiên lại phát sinh trạng thái giống như lột xác. So với lúc trước, khí tức của nàng đã mạnh hơn gấp mấy lần. Khí tức của nàng ầm ầm tách tất cả áp lực ra. Hoàng đột phá sao?
Thở phào một hơi, lúc này Hoàng thản nhiên đứng ở trên hư không, mắt nhìn Diêm Tự Tại phía xa.
- Ồ?
Phía xa, Diêm Tự Tại chợt phát hiện ra điểm đặc biệt ở chỗ này.
/1446
|