Bên ngoài Đại Tần Thành.
- Gia chủ, đi thôi. Ta sắp không kiên trì được nữa!
Một trưởng lão lo lắng kêu.
- Không, nhanh lên. Người kia không kiên trì được bao lâu nữa đâu!
Miêu Như Lai vô cùng tức giận nói.
- A, không tốt. Gia chủ, trong nhà đã xảy ra chuyện!
Một trưởng lão bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Cái gì?
Miêu Như Lai hơi kinh ngạc nhiên.
- Vừa nãy, tất cả mạng bài trên người của ta đã nát. Nói cách khác, chuột trong tộc dùng để truyền tin gần như đã chết hết. Trong nháy mắt tất cả đã chết như vậy, khẳng định gia tộc đã xảy ra chuyện!
Trưởng lão kia cả kinh kêu lên.
- Chết hết sao?
Sắc mặt Miêu Như Lai biến đổi.
Ầm!
Hắn lại thi triển đại đạo Chu Tước, tách ra khỏi Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Năm người, ngoại trừ Miêu Như Lai vẫn tính tạm ổn, những người khác đều bị thương nặng.
- Gia chủ, chỗ ta còn có một cái mạng bài khác. Đại trưởng lão gởi thư, Miêu gia bị hủy diệt, cấp tốc hội hợp tại Tỉnh Túc!
Trưởng lão kia nói.
- Miêu gia bị hủy diệt? Không thể nào!
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
- Là sự thật, Đại trưởng lão dùng một cái truyền tin khác!
Trưởng lão kia lo lắng nói.
- Đi!
Miêu Như Lai phiền muộn kêu.
Ầm!
Một nhóm năm người quay đầu lại bắn nhanh về phía nam.
- A!
Bên trong Đại Tần Thành truyền đến những tiếng hoan hô.
Giữa không trung, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc chậm rãi bay xuống.
- Đạo hữu, cực khổ rồi!
Quỷ Cốc Tử cười nói.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc gật đầu một cái:
- Vừa nãy ta đã học được rất nhiều. Ta muốn bế quan tìm hiểu. Không để người khác quấy rầy ta!
- Được!
Quỷ Cốc Tử gật đầu một cái.
Trong ánh mắt sùng bái của vô số quan viên, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lại bước vào Địa Các.
Ầm!
Cửa Địa Các ầm ầm đóng lại.
- Tiên sinh, phân thân này của ngươi thật sự quá lợi hại!
Mặc Vũ Hề cười nói.
Lý Tư cũng đi tới.
- Chúc mừng tiên sinh!
Lý Tư cười nói.
- Lý tướng, Miêu Như Lai vội vàng rời khỏi như vậy, có phải cương vực Tùng Điền đã xảy ra chuyện gì hay không?
Quỷ Cốc Tử giật mình.
- Vâng, Miêu gia hoàn toàn bị phá hủy! Phần lớn cương vực Tùng Điền đã trở thành một đống đổ nát!
Lý Tư trầm giọng nói.
- Ồ?
- Hoàng Kim Đại Đế đi tới Miêu gia, một quyền phá hủy tất cả!
Lý Tư trầm giọng nói.
- Hắn sao?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử trầm xuống.
Tại sơn trang Miêu thị lúc trước, hiện tại đã trở thành một miệng núi lửa lớn. Địa hỏa cuồn cuộn phun trào, hoàn toàn không còn sức sống.
Sát Đế lẳng lặng đứng ở giữa không trung, nhìn dung nham cuồn cuộn phía dưới.
Ầm!
Hoàng Kim Đại Đế từ bên trong dung nham lao ra.
Trong lòng bàn tay Hoàng Kim Đại Đế là một trái tim hoàng kim. Trái tim vẫn đang không ngừng đập.
- Tìm được rồi sao?
Sát Đế cười nhạt nói.
- Tìm được rồi. Nửa lực lượng kia của ta, trái tim hoàng kim của ta. Đến lúc này, ta rốt cuộc đã hoàn chỉnh!
Hoàng Kim Đại Đế gật đầu một cái.
- Như thế tốt lắm. Hoàng Kim Đại Đế, Thần Tộc ta đối với ngươi có thể nói là tận tâm tận lực. Hi vọng ngươi không được quên lời hứa hẹn lúc trước!
Thần sắc Sát Đế tỏ ra nghiêm nghị nói.
Chân mày Hoàng Kim Đại Đế nhíu lại. Tiếp theo hắn trịnh trọng gật đầu một cái:
- Yên tâm! Ta đã nói thì sẽ làm!
Sau khi Miêu thị gia tộc sụp đổ, Cương vực Tùng Điền đã hoàn toàn bị Đại Trăn chiếm cứ.
Sáu đại Cương vực chủ kết minh cùng Miêu gia, chỉ có hai người may mắn trốn thoát. Bốn người khác đều bị Đại Trăn bắt hoặc là giết chết.
Hai Cương vực chủ hoảng hốt lo sợ, cuống cuồng trốn chạy.
- Vì sao lại thành ra như vậy?
- Xong, hoàn toàn xong rồi!
- Miêu gia đã bị tiêu diệt. Tại Đông Ngoại Châu, chúng ta lấy cái gì để đấu cùng Đại Trăn đây?
......
......
...
Hai Cương vực chủ trốn chạy. Đồng thời, Lý Tư cũng nhanh chóng đưa ra điều lệnh mới.
Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương nhanh chóng chia ra ba đường, bắt đầu tấn công ba đại cương vực.
Lý Tư cũng điều binh từ khắp nơi, không ngừng tiếp viện.
Cõi âm, Đại Trăn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến tranh toàn diện. Đại chiến Đông Ngoại Châu mở ra, Đại Trăn giống như Thao Thiết há miệng nuốt.
Dương gian, từng trận chiến đấu đều dành được thắng lợi. Mạnh Văn Nhược được rút ra, dẫn dắt đại quân tiến vào cõi âm.
Sau năm năm, Bạch Khởi giết chết một Cương vực chủ, hoàn toàn nắm chắc thắng lợi. Bạch Khởi cũng dẫn đại quân, tiến vào cõi âm, lao về phía chiến trường.
Ánh mắt toàn thiên hạ đều tập trung vào cuộc chiến của Khổng Hoàng Thiên tại Nam Ngoại Châu.
Chỉ có Đông Ngoại Châu, bước chân của chiến tranh chưa từng ngừng lại.
Diêm Xuyên chủ trì đại cục tại Hàm Dương. Từng chiến báo đưa tới, Diêm Xuyên lướt mắt nhìn qua một lát, liền không còn quan tâm nữa.
Cơ quan dưới quốc gia đã được vận hành theo đâu vào đấy. Rất nhiều chuyện đã không cần bản thân hắn phải quan tâm.
Tại cực đông, lo lắng nhất chính là bộ tộc Bàn Thạch.
Tuy rằng bộ tộc Bàn Thạch không tham dự chuyện thiên hạ, nhưng đối với tin tức xung quanh bọn họ vẫn cực kỳ mẫn cảm.
- Dương gian, trừ tám cương vực của bộ tộc Bàn Thạch ra. Rất nhanh đã trở thành ranh giới của Đại Trăn!
Một cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói.
- Cõi âm truyền tin tức đến, tất cả cương vực đều có quân đội Đại Trăn. Cõi âm sẽ nhanh chóng hoàn toàn bị Đại Trăn quản lý!
Lại một cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói.
Tiếp theo, mọi người đồng thời nhìn về phía lão tộc trưởng bộ tộc Bàn Thạch.
- Đại Trăn? Mở mang bờ cõi thật sự quá lợi hại. Không cần lo lắng, trái cây Đông Ngoại Châu, Diêm Xuyên cũng không ăn được lâu!
Lão tộc trưởng khẽ cười nói.
- Tộc trưởng, ta không rõ. Tộc trưởng nói vậy là có ý gì?
- Ngươi không cần hiểu rõ. Ngươi chỉ cần biết rằng, hiện tại còn không phải thời điểm là bộ tộc Bàn Thạch ta xung đột cùng Đại Trăn!
Lão tộc trưởng trầm giọng nói.
- Ách, vâng!
- Cuộc chiến giữa Khổng Hoàng Thiên, Sào sẽ lập tức bắt đầu. Đây mới là điều cần quan tâm nhất hiện nay!
Lão tộc trưởng trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Thời gian mười năm thoáng một cái đã qua.
Hàm Dương, thượng thư phòng!
Diêm Xuyên ngồi sau bàn. Đứng trước mặt hắn là một đám trọng thần.
- Thiên Đế, Đông Ngoại Châu dương gian, ngoại trừ bộ tộc Bàn Thạch ra, đã hoàn toàn thống nhất! Chỉ có điều các cương vực vừa nhất thống, vẫn cần một thời gian rất dài để rèn luyện!
Lã Bất Vi nói.
- Được. Còn cõi âm thì sao?
- Cõi âm bây giờ còn có sáu cương vực phản kháng. Tuy nhiên, quân đội Đại Trăn không ai địch nổi. Hẳn cũng sắp xong!
Dịch Phong mở miệng nói.
- Còn chưa đủ. Dịch Phong, Mông Nghị, các khanh cũng vào cõi âm. Cần tăng nhanh tốc độ công phạt!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
- Thiên Đế, hôm nay là ngày cuối cùng Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm quần hùng trong thiên hạ. Lần này Khổng Hoàng Thiên mở miệng, yêu cầu Thông Thiên giáo chủ, Vũ Chiếu, Quyết và một đám kiêu hùng, đồng thời ra tay!
Lưu Cương mở miệng nói.
- Ồ?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Ầm!
Ngoài thượng thư phòng ở ngoài, từ phía nam xa xôi truyền đến một tiếng động rất lớn.
- Đại chiến bắt đầu!
Thần sắc Lưu Cương thoáng động.
Vù!
Diêm Xuyên phất long bào một cái đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng, tiến về phía quảng trường Triều Thiên Điện
- Gia chủ, đi thôi. Ta sắp không kiên trì được nữa!
Một trưởng lão lo lắng kêu.
- Không, nhanh lên. Người kia không kiên trì được bao lâu nữa đâu!
Miêu Như Lai vô cùng tức giận nói.
- A, không tốt. Gia chủ, trong nhà đã xảy ra chuyện!
Một trưởng lão bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Cái gì?
Miêu Như Lai hơi kinh ngạc nhiên.
- Vừa nãy, tất cả mạng bài trên người của ta đã nát. Nói cách khác, chuột trong tộc dùng để truyền tin gần như đã chết hết. Trong nháy mắt tất cả đã chết như vậy, khẳng định gia tộc đã xảy ra chuyện!
Trưởng lão kia cả kinh kêu lên.
- Chết hết sao?
Sắc mặt Miêu Như Lai biến đổi.
Ầm!
Hắn lại thi triển đại đạo Chu Tước, tách ra khỏi Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Năm người, ngoại trừ Miêu Như Lai vẫn tính tạm ổn, những người khác đều bị thương nặng.
- Gia chủ, chỗ ta còn có một cái mạng bài khác. Đại trưởng lão gởi thư, Miêu gia bị hủy diệt, cấp tốc hội hợp tại Tỉnh Túc!
Trưởng lão kia nói.
- Miêu gia bị hủy diệt? Không thể nào!
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
- Là sự thật, Đại trưởng lão dùng một cái truyền tin khác!
Trưởng lão kia lo lắng nói.
- Đi!
Miêu Như Lai phiền muộn kêu.
Ầm!
Một nhóm năm người quay đầu lại bắn nhanh về phía nam.
- A!
Bên trong Đại Tần Thành truyền đến những tiếng hoan hô.
Giữa không trung, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc chậm rãi bay xuống.
- Đạo hữu, cực khổ rồi!
Quỷ Cốc Tử cười nói.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc gật đầu một cái:
- Vừa nãy ta đã học được rất nhiều. Ta muốn bế quan tìm hiểu. Không để người khác quấy rầy ta!
- Được!
Quỷ Cốc Tử gật đầu một cái.
Trong ánh mắt sùng bái của vô số quan viên, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lại bước vào Địa Các.
Ầm!
Cửa Địa Các ầm ầm đóng lại.
- Tiên sinh, phân thân này của ngươi thật sự quá lợi hại!
Mặc Vũ Hề cười nói.
Lý Tư cũng đi tới.
- Chúc mừng tiên sinh!
Lý Tư cười nói.
- Lý tướng, Miêu Như Lai vội vàng rời khỏi như vậy, có phải cương vực Tùng Điền đã xảy ra chuyện gì hay không?
Quỷ Cốc Tử giật mình.
- Vâng, Miêu gia hoàn toàn bị phá hủy! Phần lớn cương vực Tùng Điền đã trở thành một đống đổ nát!
Lý Tư trầm giọng nói.
- Ồ?
- Hoàng Kim Đại Đế đi tới Miêu gia, một quyền phá hủy tất cả!
Lý Tư trầm giọng nói.
- Hắn sao?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử trầm xuống.
Tại sơn trang Miêu thị lúc trước, hiện tại đã trở thành một miệng núi lửa lớn. Địa hỏa cuồn cuộn phun trào, hoàn toàn không còn sức sống.
Sát Đế lẳng lặng đứng ở giữa không trung, nhìn dung nham cuồn cuộn phía dưới.
Ầm!
Hoàng Kim Đại Đế từ bên trong dung nham lao ra.
Trong lòng bàn tay Hoàng Kim Đại Đế là một trái tim hoàng kim. Trái tim vẫn đang không ngừng đập.
- Tìm được rồi sao?
Sát Đế cười nhạt nói.
- Tìm được rồi. Nửa lực lượng kia của ta, trái tim hoàng kim của ta. Đến lúc này, ta rốt cuộc đã hoàn chỉnh!
Hoàng Kim Đại Đế gật đầu một cái.
- Như thế tốt lắm. Hoàng Kim Đại Đế, Thần Tộc ta đối với ngươi có thể nói là tận tâm tận lực. Hi vọng ngươi không được quên lời hứa hẹn lúc trước!
Thần sắc Sát Đế tỏ ra nghiêm nghị nói.
Chân mày Hoàng Kim Đại Đế nhíu lại. Tiếp theo hắn trịnh trọng gật đầu một cái:
- Yên tâm! Ta đã nói thì sẽ làm!
Sau khi Miêu thị gia tộc sụp đổ, Cương vực Tùng Điền đã hoàn toàn bị Đại Trăn chiếm cứ.
Sáu đại Cương vực chủ kết minh cùng Miêu gia, chỉ có hai người may mắn trốn thoát. Bốn người khác đều bị Đại Trăn bắt hoặc là giết chết.
Hai Cương vực chủ hoảng hốt lo sợ, cuống cuồng trốn chạy.
- Vì sao lại thành ra như vậy?
- Xong, hoàn toàn xong rồi!
- Miêu gia đã bị tiêu diệt. Tại Đông Ngoại Châu, chúng ta lấy cái gì để đấu cùng Đại Trăn đây?
......
......
...
Hai Cương vực chủ trốn chạy. Đồng thời, Lý Tư cũng nhanh chóng đưa ra điều lệnh mới.
Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương nhanh chóng chia ra ba đường, bắt đầu tấn công ba đại cương vực.
Lý Tư cũng điều binh từ khắp nơi, không ngừng tiếp viện.
Cõi âm, Đại Trăn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến tranh toàn diện. Đại chiến Đông Ngoại Châu mở ra, Đại Trăn giống như Thao Thiết há miệng nuốt.
Dương gian, từng trận chiến đấu đều dành được thắng lợi. Mạnh Văn Nhược được rút ra, dẫn dắt đại quân tiến vào cõi âm.
Sau năm năm, Bạch Khởi giết chết một Cương vực chủ, hoàn toàn nắm chắc thắng lợi. Bạch Khởi cũng dẫn đại quân, tiến vào cõi âm, lao về phía chiến trường.
Ánh mắt toàn thiên hạ đều tập trung vào cuộc chiến của Khổng Hoàng Thiên tại Nam Ngoại Châu.
Chỉ có Đông Ngoại Châu, bước chân của chiến tranh chưa từng ngừng lại.
Diêm Xuyên chủ trì đại cục tại Hàm Dương. Từng chiến báo đưa tới, Diêm Xuyên lướt mắt nhìn qua một lát, liền không còn quan tâm nữa.
Cơ quan dưới quốc gia đã được vận hành theo đâu vào đấy. Rất nhiều chuyện đã không cần bản thân hắn phải quan tâm.
Tại cực đông, lo lắng nhất chính là bộ tộc Bàn Thạch.
Tuy rằng bộ tộc Bàn Thạch không tham dự chuyện thiên hạ, nhưng đối với tin tức xung quanh bọn họ vẫn cực kỳ mẫn cảm.
- Dương gian, trừ tám cương vực của bộ tộc Bàn Thạch ra. Rất nhanh đã trở thành ranh giới của Đại Trăn!
Một cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói.
- Cõi âm truyền tin tức đến, tất cả cương vực đều có quân đội Đại Trăn. Cõi âm sẽ nhanh chóng hoàn toàn bị Đại Trăn quản lý!
Lại một cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói.
Tiếp theo, mọi người đồng thời nhìn về phía lão tộc trưởng bộ tộc Bàn Thạch.
- Đại Trăn? Mở mang bờ cõi thật sự quá lợi hại. Không cần lo lắng, trái cây Đông Ngoại Châu, Diêm Xuyên cũng không ăn được lâu!
Lão tộc trưởng khẽ cười nói.
- Tộc trưởng, ta không rõ. Tộc trưởng nói vậy là có ý gì?
- Ngươi không cần hiểu rõ. Ngươi chỉ cần biết rằng, hiện tại còn không phải thời điểm là bộ tộc Bàn Thạch ta xung đột cùng Đại Trăn!
Lão tộc trưởng trầm giọng nói.
- Ách, vâng!
- Cuộc chiến giữa Khổng Hoàng Thiên, Sào sẽ lập tức bắt đầu. Đây mới là điều cần quan tâm nhất hiện nay!
Lão tộc trưởng trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Thời gian mười năm thoáng một cái đã qua.
Hàm Dương, thượng thư phòng!
Diêm Xuyên ngồi sau bàn. Đứng trước mặt hắn là một đám trọng thần.
- Thiên Đế, Đông Ngoại Châu dương gian, ngoại trừ bộ tộc Bàn Thạch ra, đã hoàn toàn thống nhất! Chỉ có điều các cương vực vừa nhất thống, vẫn cần một thời gian rất dài để rèn luyện!
Lã Bất Vi nói.
- Được. Còn cõi âm thì sao?
- Cõi âm bây giờ còn có sáu cương vực phản kháng. Tuy nhiên, quân đội Đại Trăn không ai địch nổi. Hẳn cũng sắp xong!
Dịch Phong mở miệng nói.
- Còn chưa đủ. Dịch Phong, Mông Nghị, các khanh cũng vào cõi âm. Cần tăng nhanh tốc độ công phạt!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
- Thiên Đế, hôm nay là ngày cuối cùng Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm quần hùng trong thiên hạ. Lần này Khổng Hoàng Thiên mở miệng, yêu cầu Thông Thiên giáo chủ, Vũ Chiếu, Quyết và một đám kiêu hùng, đồng thời ra tay!
Lưu Cương mở miệng nói.
- Ồ?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Ầm!
Ngoài thượng thư phòng ở ngoài, từ phía nam xa xôi truyền đến một tiếng động rất lớn.
- Đại chiến bắt đầu!
Thần sắc Lưu Cương thoáng động.
Vù!
Diêm Xuyên phất long bào một cái đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng, tiến về phía quảng trường Triều Thiên Điện
/1446
|