- Thiên Đế quá khiêm tốn. Thần đã nghe qua truyền thuyết về Thiên Đế. Tại thế giới Đại Thiên, thời điểm Thiên Đế đạt tu vi thập tứ trọng thiên, điều động lực lượng nửa thiên hạ. Mặc dù là cường giả thập ngũ trọng thiên cũng chưa chắc làm gì được Thiên Đế. Đế vương giả có quốc thế, tất nhiên thần tử chúng ta không thể so sánh được!
Hóa Thê Lương lập tức nói.
- Hóa Tôn Thiên nói ngươi có thể vượt quá Tử Vi Đại Đế?
Cương thi Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Vâng, thật ra thực lực của thần là một trường hợp đặc biệt. Hàng năm vào ngày mùng 7 tháng sáu, lực lượng của thần có thể tăng vọt đến thập ngũ trọng thiên, Lúc đó sẽ vượt qua cả Tử Vi Đại Đế. Nhưng Tử Vi Đại Đế thực sự quá mạnh mẽ. Cuối cùng thần chỉ có thể bỏ chạy. Do đó đã để lại một vài xấu tên mà thôi!
Hóa Thê Lương lắc đầu nói.
- Ừm!
Cương thi Diêm Xuyên cảm thán gật đầu một cái.
- Trong các Đại Đế, Tử Vi Đại Đế là tự kiêu nhất, cũng là cường thế nhất!
Hóa Thê Lương nói.
Dương gian, Thiên đình Đại Trăn, trước Triều Thiên Điện.
Lúc này tất cả sáu cường giả xâm lấn, đều bị xiềng xích khóa xương tỳ bà lại.
Cõi âm cũng tương tự như vậy, tất cả kẻ xâm lấn đều đã bị bắt.
Đến lúc này, cường giả khắp nơi quan sát thấy, không dám tiếp tục làm càn.
Đại Trăn đã dùng thực lực cường đại chứng minh tất cả. Diêm Xuyên có lực lượng bảo vệ nghiệp vị thiên địa của mình. Cường giả tầm thường, căn bản không làm gì được Diêm Xuyên.
- Thiên Đế, sáu người này xử trí như thế nào?
Lã Bất Vi hỏi.
- Treo ở khắp nơi trên thành lầu, răn đe!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại Tần Thành, Hàm Dương Thành, trên mỗi một thành lầu đều treo một cường giả kỷ thứ hai.
Cương giả kỷ thứ hai bị xỏ dây xuyên qua xương tỳ bà, tình cảnh bạo lực đẫm máu, nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt.
Bởi vì thời gian tiếp theo, từng đạo lưu quang bắn nhanh đến.
Bọn họ đều là cường giả muốn tới tranh đoạt nghiệp vị thiên địa. Bởi vì mọi người đều có ký ức kiếp này, tất nhiên biết nơi nào có nghiệp vị thiên địa tập khí vị.
Bọn họ vốn chuẩn bị làm một vố lớn, thức tỉnh trận đầu nháo tới long trời lở đất.
Nhưng sau khi tới Đại Tần Thành, sắc mặt một đám cường giả đột nhiên trở nên cứng đờ.
- Đại ca, hình như chúng ta đến không phải lúc?
Một nhóm hai người vừa tới. Một người trong đó sắc mặt cổ quái nói.
- Đó là uy mãnh của Đại Thánh sao? Nhưng đó là thập tứ trọng thiên?
- Hắn.. toàn thân hắn bị rất nhiều xiềng xích xuyên qua, trói ở trên thành lầu kia?
...
. . .
. . .
- Đại ca, chúng ta còn muốn nháo nữa không?
- Nơi đây không thích hợp ở lâu, đi!
... . . .
...
Từng cường giả rời đi, hung uy của Đại Trăn cũng nhanh chóng truyền ra.
- Cõi âm còn sáu thành trì cuối cùng. Bảo Bạch Khởi, Mông Điềm tăng nhanh tiến độ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả Quân đoàn trưởng Đại Trăn đều đi ra ngoài chính vì muốn trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn thống nhất cõi âm Đông Ngoại Châu.
Cũng may thế lực sáu Cương vực chủ này cũng không có người Linh Hiển chuyển thế.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi. Đại Trăn tiếp tục chiếm đoạt Đông Ngoại Châu.
Dương gian. Đông Ngoại Châu, bộ tộc Bàn Thạch.
Tộc trưởng tộc Bàn Thạch nhìn từng ngôi sao đang tỏa sáng phía trên không trung.
- Rốt cuộc cường giả kỷ thứ hai đã trở về!
Tộc trưởng tộc Bàn Thạch hít sâu một cái nói.
- Tộc trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một cường giả bộ tộc Bàn Thạch hỏi.
- Chờ!
Tộc trưởng trầm giọng nói.
- Chờ cái gì?
- Chờ một mệnh lệnh!
Tộc trưởng ngưng trọng nói.
Hàm Dương Thành! Thượng thư phòng.
Diêm Xuyên đối mặt với một đám trọng thần.
- Thiên Đế, bộ tộc Bàn Thạch này vẫn rất nhẫn nại không hề có động tĩnh gì!
Dịch Phong cau mày nói.
- Quỷ Cốc Tử đã từng đi dò xét. Bộ tộc Bàn Thạch này là một thế lực cường đại. Tạm thời không nên động tới bọn họ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng trong cương vực Đại Trăn ta, có một vực như vậy chung quy không phải là chuyện tốt. Một khi quốc gia gặp tai họa, bọn họ nhất định sẽ trở thành đại họa!
Dịch Phong tiến lên nói.
- Trẫm tất nhiên hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, xem ra hình như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó. Vậy hãy để cho bọn họ chờ đi. Trong lúc này, chuyện làm Đại Trăn cường thịnh mới là chuyện quan trọng nhất!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Dịch Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái.
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến. Xử trưởng ngoại sự Thiên đình Đại Trăn, Đông Phương Chính Phái, bị một đạo tinh quang nhập thể, tính tình đại biến, muốn một mình rời đi!
Lưu Cương nói.
- Đông Phương Chính Phái?
Diêm Xuyên có chút kinh ngạc.
Đông Phương Chính Phái lại có thể là người của kỷ thứ hai sao?
- Vâng, lúc đó quốc thú chí tôn Đại Trăn, Nhâm Thử đang đi cùng. Tính tính của Đông Phương Chính Phái đại biến. Nhâm Thử đã theo Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên đang trên đường trở về!
Lưu Cương giải thích nói.
- Có biết Đông Phương Chính Phái là người nào trong kỷ thứ hai không?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Không biết!
- Lấy chân dung của Đông Phương Chính Phái giao cho Hóa Thê Lương xem thử!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Cõi âm, quý phủ Hóa Thê Lương.
Hóa Thê Lương nhìn chân dung do sứ giả của Diêm Xuyên phái mang tới, lắc đầu nói:
- Cũng không cần chân dung. trước đây ở Đại Trăn, ta đã từng gặp bọn họ!
- Hóa đại nhân, vậy đại nhân có biết Đông Phương Chính Phái là người nào trong kỷ thứ hai không?
Sứ giả cung kính nói.
Hóa Thê Lương lắc đầu nói:
- Ta cũng không thể biết hết được những người của kỷ thứ hai, cho nên thực sự không thể tưởng tượng được hắn có thể là ai. Hơn nữa, ta nhìn diễn xuất của Đông Phương Chính Phái cũng rất khó tìm được người nào giống hắn. Nhưng hiện tại nhớ lại, hắn chung quy vẫn cho ta một cảm giác quen thuộc. Ta tạm thời không biết. Nếu như nhớ được, ta sẽ lập tức thông báo với Thiên Đế!
- Vâng!
Sứ giả kia lên tiếng trả lời, tiếp theo nhanh chóng rút lui.
...
Phía trên bầu trời, Kim Đại Vũ hóa thành một con Kim Ô cực lớn, dẫn theo Doãn Hận Thiên, Nhâm Thử nhanh chóng bay về phía Hàm Dương.
- Đồ khốn kiếp. Tên béo đáng chết, lại còn dám khinh bỉ ta. Ta nhổ vào. Tên béo đáng chết đó còn vô sỉ hơn cả ta thì có!
Vẻ mặt Nhâm Thử căm hận nói.
- Nhâm chí tôn, không biết Đông Phương Chính Phái rốt cuộc biến hóa thế nào?
Doãn Hận Thiên hiếu kỳ nói.
- Biến hóa? Hắn? Cho dù có biến hóa lớn hơn nữa cũng không che giấu được thiên tính hèn mọn của hắn!
Nhâm Thử vẫn tức giận bất bình nói.
- Ồ?
- Ngày ấy, ta đi quan sát tung tích bảo tàng, vội vã chạy về sơn cốc. Vừa vặn ta nhìn thấy một đạo tinh quang rơi vào. Ta còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tới khi ta đi vào, liền nhìn thấy hắn giả vờ thâm trầm. Ta bảo hắn theo ta cùng đi đào mộ phần. Không, đi mở bảo tàng. Hắn lại làm vẻ mặt nghiêm túc, nói mình là một người chính phái, không thể nào đi làm loại chuyện thất đức như đào mộ tổ của người khác. Hắn còn nói ta không biết tiến tới, chỉ làm những chuyện hạ lưu. Ta khinh. So về không biết xấu hổ, con ai có thể sánh được với hắn chứ!
Nhâm Thử tức giận nói.
Hóa Thê Lương lập tức nói.
- Hóa Tôn Thiên nói ngươi có thể vượt quá Tử Vi Đại Đế?
Cương thi Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Vâng, thật ra thực lực của thần là một trường hợp đặc biệt. Hàng năm vào ngày mùng 7 tháng sáu, lực lượng của thần có thể tăng vọt đến thập ngũ trọng thiên, Lúc đó sẽ vượt qua cả Tử Vi Đại Đế. Nhưng Tử Vi Đại Đế thực sự quá mạnh mẽ. Cuối cùng thần chỉ có thể bỏ chạy. Do đó đã để lại một vài xấu tên mà thôi!
Hóa Thê Lương lắc đầu nói.
- Ừm!
Cương thi Diêm Xuyên cảm thán gật đầu một cái.
- Trong các Đại Đế, Tử Vi Đại Đế là tự kiêu nhất, cũng là cường thế nhất!
Hóa Thê Lương nói.
Dương gian, Thiên đình Đại Trăn, trước Triều Thiên Điện.
Lúc này tất cả sáu cường giả xâm lấn, đều bị xiềng xích khóa xương tỳ bà lại.
Cõi âm cũng tương tự như vậy, tất cả kẻ xâm lấn đều đã bị bắt.
Đến lúc này, cường giả khắp nơi quan sát thấy, không dám tiếp tục làm càn.
Đại Trăn đã dùng thực lực cường đại chứng minh tất cả. Diêm Xuyên có lực lượng bảo vệ nghiệp vị thiên địa của mình. Cường giả tầm thường, căn bản không làm gì được Diêm Xuyên.
- Thiên Đế, sáu người này xử trí như thế nào?
Lã Bất Vi hỏi.
- Treo ở khắp nơi trên thành lầu, răn đe!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại Tần Thành, Hàm Dương Thành, trên mỗi một thành lầu đều treo một cường giả kỷ thứ hai.
Cương giả kỷ thứ hai bị xỏ dây xuyên qua xương tỳ bà, tình cảnh bạo lực đẫm máu, nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt.
Bởi vì thời gian tiếp theo, từng đạo lưu quang bắn nhanh đến.
Bọn họ đều là cường giả muốn tới tranh đoạt nghiệp vị thiên địa. Bởi vì mọi người đều có ký ức kiếp này, tất nhiên biết nơi nào có nghiệp vị thiên địa tập khí vị.
Bọn họ vốn chuẩn bị làm một vố lớn, thức tỉnh trận đầu nháo tới long trời lở đất.
Nhưng sau khi tới Đại Tần Thành, sắc mặt một đám cường giả đột nhiên trở nên cứng đờ.
- Đại ca, hình như chúng ta đến không phải lúc?
Một nhóm hai người vừa tới. Một người trong đó sắc mặt cổ quái nói.
- Đó là uy mãnh của Đại Thánh sao? Nhưng đó là thập tứ trọng thiên?
- Hắn.. toàn thân hắn bị rất nhiều xiềng xích xuyên qua, trói ở trên thành lầu kia?
...
. . .
. . .
- Đại ca, chúng ta còn muốn nháo nữa không?
- Nơi đây không thích hợp ở lâu, đi!
... . . .
...
Từng cường giả rời đi, hung uy của Đại Trăn cũng nhanh chóng truyền ra.
- Cõi âm còn sáu thành trì cuối cùng. Bảo Bạch Khởi, Mông Điềm tăng nhanh tiến độ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả Quân đoàn trưởng Đại Trăn đều đi ra ngoài chính vì muốn trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn thống nhất cõi âm Đông Ngoại Châu.
Cũng may thế lực sáu Cương vực chủ này cũng không có người Linh Hiển chuyển thế.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi. Đại Trăn tiếp tục chiếm đoạt Đông Ngoại Châu.
Dương gian. Đông Ngoại Châu, bộ tộc Bàn Thạch.
Tộc trưởng tộc Bàn Thạch nhìn từng ngôi sao đang tỏa sáng phía trên không trung.
- Rốt cuộc cường giả kỷ thứ hai đã trở về!
Tộc trưởng tộc Bàn Thạch hít sâu một cái nói.
- Tộc trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một cường giả bộ tộc Bàn Thạch hỏi.
- Chờ!
Tộc trưởng trầm giọng nói.
- Chờ cái gì?
- Chờ một mệnh lệnh!
Tộc trưởng ngưng trọng nói.
Hàm Dương Thành! Thượng thư phòng.
Diêm Xuyên đối mặt với một đám trọng thần.
- Thiên Đế, bộ tộc Bàn Thạch này vẫn rất nhẫn nại không hề có động tĩnh gì!
Dịch Phong cau mày nói.
- Quỷ Cốc Tử đã từng đi dò xét. Bộ tộc Bàn Thạch này là một thế lực cường đại. Tạm thời không nên động tới bọn họ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng trong cương vực Đại Trăn ta, có một vực như vậy chung quy không phải là chuyện tốt. Một khi quốc gia gặp tai họa, bọn họ nhất định sẽ trở thành đại họa!
Dịch Phong tiến lên nói.
- Trẫm tất nhiên hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, xem ra hình như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó. Vậy hãy để cho bọn họ chờ đi. Trong lúc này, chuyện làm Đại Trăn cường thịnh mới là chuyện quan trọng nhất!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Dịch Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái.
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến. Xử trưởng ngoại sự Thiên đình Đại Trăn, Đông Phương Chính Phái, bị một đạo tinh quang nhập thể, tính tình đại biến, muốn một mình rời đi!
Lưu Cương nói.
- Đông Phương Chính Phái?
Diêm Xuyên có chút kinh ngạc.
Đông Phương Chính Phái lại có thể là người của kỷ thứ hai sao?
- Vâng, lúc đó quốc thú chí tôn Đại Trăn, Nhâm Thử đang đi cùng. Tính tính của Đông Phương Chính Phái đại biến. Nhâm Thử đã theo Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên đang trên đường trở về!
Lưu Cương giải thích nói.
- Có biết Đông Phương Chính Phái là người nào trong kỷ thứ hai không?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Không biết!
- Lấy chân dung của Đông Phương Chính Phái giao cho Hóa Thê Lương xem thử!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Cõi âm, quý phủ Hóa Thê Lương.
Hóa Thê Lương nhìn chân dung do sứ giả của Diêm Xuyên phái mang tới, lắc đầu nói:
- Cũng không cần chân dung. trước đây ở Đại Trăn, ta đã từng gặp bọn họ!
- Hóa đại nhân, vậy đại nhân có biết Đông Phương Chính Phái là người nào trong kỷ thứ hai không?
Sứ giả cung kính nói.
Hóa Thê Lương lắc đầu nói:
- Ta cũng không thể biết hết được những người của kỷ thứ hai, cho nên thực sự không thể tưởng tượng được hắn có thể là ai. Hơn nữa, ta nhìn diễn xuất của Đông Phương Chính Phái cũng rất khó tìm được người nào giống hắn. Nhưng hiện tại nhớ lại, hắn chung quy vẫn cho ta một cảm giác quen thuộc. Ta tạm thời không biết. Nếu như nhớ được, ta sẽ lập tức thông báo với Thiên Đế!
- Vâng!
Sứ giả kia lên tiếng trả lời, tiếp theo nhanh chóng rút lui.
...
Phía trên bầu trời, Kim Đại Vũ hóa thành một con Kim Ô cực lớn, dẫn theo Doãn Hận Thiên, Nhâm Thử nhanh chóng bay về phía Hàm Dương.
- Đồ khốn kiếp. Tên béo đáng chết, lại còn dám khinh bỉ ta. Ta nhổ vào. Tên béo đáng chết đó còn vô sỉ hơn cả ta thì có!
Vẻ mặt Nhâm Thử căm hận nói.
- Nhâm chí tôn, không biết Đông Phương Chính Phái rốt cuộc biến hóa thế nào?
Doãn Hận Thiên hiếu kỳ nói.
- Biến hóa? Hắn? Cho dù có biến hóa lớn hơn nữa cũng không che giấu được thiên tính hèn mọn của hắn!
Nhâm Thử vẫn tức giận bất bình nói.
- Ồ?
- Ngày ấy, ta đi quan sát tung tích bảo tàng, vội vã chạy về sơn cốc. Vừa vặn ta nhìn thấy một đạo tinh quang rơi vào. Ta còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tới khi ta đi vào, liền nhìn thấy hắn giả vờ thâm trầm. Ta bảo hắn theo ta cùng đi đào mộ phần. Không, đi mở bảo tàng. Hắn lại làm vẻ mặt nghiêm túc, nói mình là một người chính phái, không thể nào đi làm loại chuyện thất đức như đào mộ tổ của người khác. Hắn còn nói ta không biết tiến tới, chỉ làm những chuyện hạ lưu. Ta khinh. So về không biết xấu hổ, con ai có thể sánh được với hắn chứ!
Nhâm Thử tức giận nói.
/1446
|