Yêu Thiên Thương gật đầu một cái.
- Ha ha ha ha, ta đã nghĩ tại sao ta tìm mãi vẫn không tìm được cái táng thiên đồng quan này. Trước đây ta vẫn cảm thấy tương đối tiếc hận. Hiện tại xem ra, thật sự đáng để ta tiếc hận!
Quyết trầm giọng nói.
- Tại sao?
- Táng thiên đồng quan kia, nhìn như uy lực không lớn, nhưng ta khẳng định tất nhiên nó có sự bất phàm. Nó có tổng cộng chín cái. Diêm Xuyên thậm chí nguyện ý dùng một thuỷ tổ mệnh cách đổi với táng thiên đồng quan, chứng tỏ thuỷ tổ mệnh cách này tất nhiên không bằng táng thiên đồng quan!
Quyết lau vết máu tươi trên khóe miệng nói.
Yêu Thiên Thương nhíu mày nhìn chằm chằm vào Quyết.
- Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Ngươi không giữ được táng thiên đồng quan, so với tương lai bị Diêm Xuyên cướp đi, không bằng đổi lấy mệnh cách này!
Quyết trầm giọng nói.
- Hóa ra ngươi là Yêu Thiên Thương?
Hai mắt Phá Quân thoáng nheo lại nói.
Phá Quân có ký ức của kỷ thứ hai, tương tự cũng có ký ức của kiếp này. Qua cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn nhanh chóng phân tích ra mối quan hệ của hai người trước mắt.
- Đừng nói nhiều lời vô nghĩa!
Tham Lang lạnh lùng nói.
Ầm!
Phá Quân đâm một thương, ầm ầm va nát ngôi sao ở vị trí hai người đang đứng.
- Đi thôi, Quyết, ngươi đấu không lại bọn họ!
Yêu Thiên Thương khuyên nhủ.
- Không! Ta sẽ không từ bỏ Thánh đình Tam Đế!
Quyết trầm giọng nói.
- Tại sao? Còn nhiều thời gian!
Yêu Thiên Thương kêu lên.
- Ngươi không hiểu, ngươi đối với thiên hạ này một chút mẫn cảm đều không có. Còn nhiều thời gian sao? Hôm nay mất đi Thánh đình Tam Đế, tương lai sẽ không có nữa. Ngươi có biết tại sao trong những năm qua, thiên hạ phát triển nhanh như vậy không?
Quyết quát lên.
- Nhưng nếu còn tiếp tục chiến đấu nữa, ngươi có thể sẽ phải chết! Một khi đã chết, vậy tất cả đều không còn. Sống còn có hi vọng!
Yêu Thiên Thương lo lắng khuyên nhủ.
Tuy rằng Quyết đã từng nuốt Yêu Thiên Thương, nhưng, dù sao lúc trước hai người vẫn là một người.
- Ha ha ha, sống? Nhưng sống như vậy còn không bằng chết. Ta tình nguyện cùng sinh cùng diệt với Thánh đình Tam Đế!
Quyết quật cường nói.
- Tại sao? Ngươi phát điên rồi sao?
Yêu Thiên Thương cả kinh kêu lên.
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu. Đây là nguyện vọng suốt đời của ta. Đây là nguyện vọng khiến ta có thể phấn đấu đến chết. Ta nguyện vì thế mà sinh ra, nguyện vì nó mà bị hủy diệt. Ta không thể quên được!
Quyết kêu lên.
- Ta không hiểu. Ta không hiểu? Chỉ cần sống, tất cả đều có thể làm lại từ đầu. Cho dù không thể làm lại từ đầu, ít nhất ngươi vẫn còn sống!
- Ha ha ha ha, sống? Ngươi biết cái gì? Năm đó thời điểm ta chuyển ký ức kiếp trước cho ngươi, ngươi xem còn không rõ sao? Bán tín bán nghi? Đúng rồi, đối với ngươi mà nói, chỉ có thể coi là có thêm một đoạn ký ức. Nhưng đối với ta mà nói, lại ghi lòng tạc dạ!
- Kiếp trước, khi còn bé, ta là một con thỏ yêu. Trên đường trưởng thành, ta đã gặp phải bao nhiêu khó khăn, bị bao nhiêu ngược đãi, bị bao nhiêu bất công? Nhưng ta không chịu thua. Ta có thể chịu đựng khổ trong khổ. Nhưng ta nhất định phải trở thành người đứng trên người. Nhất định phải làm được. Bốn vạn năm trước, tại phong ấn giới, ta đã làm được. Lúc đó ta đã làm được thiên hạ đệ nhất nhân!
- Nhưng đạt được đến độ cao nhất định, ta mới hiểu được, đây vẫn chưa phải là người trên nhân. Nếu như sau khi phi thăng, ta chẳng là gì cả. Ta nghe được một vị tiên nhân nói cho biết về tất cả mọi điều trên Tiên giới. Ta phát hiện, biện pháp tốt nhất chính là trở thành đế vương, đế vương đệ nhất thiên hạ. Nhưng ta lại có thân yêu. Chỉ vì có thân yêu ta không có cách nào mở ra vận triều!
- Ta không phục. Ta nhất định phải trở thành đế vương. Lúc đó phía trước mặt ta chỉ có một con đường, phá thần, chuyển thế, xóa đi vết tích của kiếp này. Điều này cũng chính là tự sát. Ngươi biết không, cơ hội thành công chỉ có ba phần mười. Bảy phần mười là biến thành tro bụi, từ đây cũng không còn nữa!
- Vì ngày đó, ta ngay cả cái mạng của mình cũng có thể không cần. Ta tự sát! Ha ha ha, Ngươi biết lúc đó ta đã do dự bao lâu không? Tuy nhiên rốt cuộc ta đã làm được!
- Bây giờ, tất cả đều phát triển theo chiều hướng ta đã nghĩ. Nhưng cho tới nay, thời vận của ta lại không tốt. Ta hiểu rõ, nếu như hôm nay mất đi Thánh đình Tam Đế, từ đây về sau ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Từ đây về sau không còn cơ hội? A, ta không cam lòng. Tại sao... tại sao ta sinh ra lại không gặp thời như vậy!
Quyết ngửa đầu rống to.
- Nhưng...
Yêu Thiên Thương lo lắng nói.
- Thánh đình Tam Đế chính là tất cả của ta. Nếu như nó bị hủy diệt, ta có gì để luyến tiếc? Làm rùa rụt cổ ở một góc sao? Không thể nào! Thần phục thế lực khác, ta không làm được! Ta Quyết, vĩnh viễn không thần phục bất kỳ người nào. Vĩnh viễn không! Trừ phi ta chết!
Hai mắt Quyết đỏ bừng quát.
- Nhưng... Tất cả không hẳn sẽ như vậy!
Yêu Thiên Thương lo lắng nói.
- Ha ha ha ha, Yêu Thiên Thương, đối với tình thế thiên hạ, ta nhìn vẫn rõ ràng hơn ngươi rất nhiều. Thiên hạ hiện nay đã không có bất kỳ cơ hội dư thừa nào. Một bước đi nhầm, vĩnh viễn không thể đứng dậy!
- Có thể còn có cơ hội chứ?
Yêu Thiên Thương cau mày nói.
- Ha ha ha ha, cho nên, thành tựu của ngươi vĩnh viễn chỉ có thể như vậy!
Yêu Thiên Thương nhíu mày, nhưng không để ý lắm.
- Kiếp trước, trước khi tự sát ta đã hiểu bản tâm của ta. Ta tình nguyện làm ngôi sao băng chói mắt cắt qua tinh không, cũng không muốn làm hằng tinh ảm đạm. Ta cùng Thánh đình Tam Đế từ lâu đã sinh tử đồng nhất!
Yêu Thiên Thương không thể nào hiểu được suy nghĩ của Quyết. Nhưng lúc này hắn lại có thể lĩnh hội của tâm tình của Quyết. Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên khuyên bảo Quyết thế nào.
- Yêu Thiên Thương, ngươi đi đi. Nơi này cứ giao cho ta là được rồi. Ta chết cũng không sao. Ít nhất, còn có ngươi. Còn có ngươi vẫn sống. Tuy rằng thái độ sống của ngươi và ta không giống nhau, nhưng chung quy ngươi còn sống, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ngươi đi mau đi!
Quyết trầm giọng nói.
- Đi? Nhưng...
Yêu Thiên Thương vẫn có chút không nỡ nhìn về phía Quyết.
Lúc này, cách đó không xa Phá Quân lại bay tới.
- Ha ha ha ha, đi sao? Quyết, ngươi cho rằng ta sẽ để hắn đi sao?
Phá Quân cười lạnh nói.
- Sao?
Trong mắt Quyết loé ra một tia sáng lạnh lẽo nhìn Phá Quân.
- Diệt cỏ tận gốc, nhổ cỏ tận gốc. Ngươi chết, ngươi cho rằng ta sẽ giữ lại tai hoạ này sao? Để tương lai hắn lại tới gây phiền phức cho ta sao?
Phá Quân lạnh lùng nói.
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Huống gì, hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn. Nếu đã quyết định giết ngươi, sao có thể lại buông tha cho ngươi chạy trốn? Cho nên, ngươi và Yêu Thiên Thương đều phải chết!
Phá Quân lại lạnh lùng nói.
- Nằm mơ!
Hai mắt Quyết đỏ bừng. Hắn bỗng nhiên đẩy Yêu Thiên Thương ra phía sau.
Sau khi trò chuyện ngắn ngủi, cuộc chiến đấu lại tiếp tục!
Tuy nhiên, lần này Quyết càng hung mãnh hơn. Ngoại trừ ý định giữ vững Thánh đình Tam Đế, càng thêm một phần trọng trách bảo hộ Yêu Thiên Thương.
- Ha ha ha ha, ta đã nghĩ tại sao ta tìm mãi vẫn không tìm được cái táng thiên đồng quan này. Trước đây ta vẫn cảm thấy tương đối tiếc hận. Hiện tại xem ra, thật sự đáng để ta tiếc hận!
Quyết trầm giọng nói.
- Tại sao?
- Táng thiên đồng quan kia, nhìn như uy lực không lớn, nhưng ta khẳng định tất nhiên nó có sự bất phàm. Nó có tổng cộng chín cái. Diêm Xuyên thậm chí nguyện ý dùng một thuỷ tổ mệnh cách đổi với táng thiên đồng quan, chứng tỏ thuỷ tổ mệnh cách này tất nhiên không bằng táng thiên đồng quan!
Quyết lau vết máu tươi trên khóe miệng nói.
Yêu Thiên Thương nhíu mày nhìn chằm chằm vào Quyết.
- Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Ngươi không giữ được táng thiên đồng quan, so với tương lai bị Diêm Xuyên cướp đi, không bằng đổi lấy mệnh cách này!
Quyết trầm giọng nói.
- Hóa ra ngươi là Yêu Thiên Thương?
Hai mắt Phá Quân thoáng nheo lại nói.
Phá Quân có ký ức của kỷ thứ hai, tương tự cũng có ký ức của kiếp này. Qua cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn nhanh chóng phân tích ra mối quan hệ của hai người trước mắt.
- Đừng nói nhiều lời vô nghĩa!
Tham Lang lạnh lùng nói.
Ầm!
Phá Quân đâm một thương, ầm ầm va nát ngôi sao ở vị trí hai người đang đứng.
- Đi thôi, Quyết, ngươi đấu không lại bọn họ!
Yêu Thiên Thương khuyên nhủ.
- Không! Ta sẽ không từ bỏ Thánh đình Tam Đế!
Quyết trầm giọng nói.
- Tại sao? Còn nhiều thời gian!
Yêu Thiên Thương kêu lên.
- Ngươi không hiểu, ngươi đối với thiên hạ này một chút mẫn cảm đều không có. Còn nhiều thời gian sao? Hôm nay mất đi Thánh đình Tam Đế, tương lai sẽ không có nữa. Ngươi có biết tại sao trong những năm qua, thiên hạ phát triển nhanh như vậy không?
Quyết quát lên.
- Nhưng nếu còn tiếp tục chiến đấu nữa, ngươi có thể sẽ phải chết! Một khi đã chết, vậy tất cả đều không còn. Sống còn có hi vọng!
Yêu Thiên Thương lo lắng khuyên nhủ.
Tuy rằng Quyết đã từng nuốt Yêu Thiên Thương, nhưng, dù sao lúc trước hai người vẫn là một người.
- Ha ha ha, sống? Nhưng sống như vậy còn không bằng chết. Ta tình nguyện cùng sinh cùng diệt với Thánh đình Tam Đế!
Quyết quật cường nói.
- Tại sao? Ngươi phát điên rồi sao?
Yêu Thiên Thương cả kinh kêu lên.
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu. Đây là nguyện vọng suốt đời của ta. Đây là nguyện vọng khiến ta có thể phấn đấu đến chết. Ta nguyện vì thế mà sinh ra, nguyện vì nó mà bị hủy diệt. Ta không thể quên được!
Quyết kêu lên.
- Ta không hiểu. Ta không hiểu? Chỉ cần sống, tất cả đều có thể làm lại từ đầu. Cho dù không thể làm lại từ đầu, ít nhất ngươi vẫn còn sống!
- Ha ha ha ha, sống? Ngươi biết cái gì? Năm đó thời điểm ta chuyển ký ức kiếp trước cho ngươi, ngươi xem còn không rõ sao? Bán tín bán nghi? Đúng rồi, đối với ngươi mà nói, chỉ có thể coi là có thêm một đoạn ký ức. Nhưng đối với ta mà nói, lại ghi lòng tạc dạ!
- Kiếp trước, khi còn bé, ta là một con thỏ yêu. Trên đường trưởng thành, ta đã gặp phải bao nhiêu khó khăn, bị bao nhiêu ngược đãi, bị bao nhiêu bất công? Nhưng ta không chịu thua. Ta có thể chịu đựng khổ trong khổ. Nhưng ta nhất định phải trở thành người đứng trên người. Nhất định phải làm được. Bốn vạn năm trước, tại phong ấn giới, ta đã làm được. Lúc đó ta đã làm được thiên hạ đệ nhất nhân!
- Nhưng đạt được đến độ cao nhất định, ta mới hiểu được, đây vẫn chưa phải là người trên nhân. Nếu như sau khi phi thăng, ta chẳng là gì cả. Ta nghe được một vị tiên nhân nói cho biết về tất cả mọi điều trên Tiên giới. Ta phát hiện, biện pháp tốt nhất chính là trở thành đế vương, đế vương đệ nhất thiên hạ. Nhưng ta lại có thân yêu. Chỉ vì có thân yêu ta không có cách nào mở ra vận triều!
- Ta không phục. Ta nhất định phải trở thành đế vương. Lúc đó phía trước mặt ta chỉ có một con đường, phá thần, chuyển thế, xóa đi vết tích của kiếp này. Điều này cũng chính là tự sát. Ngươi biết không, cơ hội thành công chỉ có ba phần mười. Bảy phần mười là biến thành tro bụi, từ đây cũng không còn nữa!
- Vì ngày đó, ta ngay cả cái mạng của mình cũng có thể không cần. Ta tự sát! Ha ha ha, Ngươi biết lúc đó ta đã do dự bao lâu không? Tuy nhiên rốt cuộc ta đã làm được!
- Bây giờ, tất cả đều phát triển theo chiều hướng ta đã nghĩ. Nhưng cho tới nay, thời vận của ta lại không tốt. Ta hiểu rõ, nếu như hôm nay mất đi Thánh đình Tam Đế, từ đây về sau ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Từ đây về sau không còn cơ hội? A, ta không cam lòng. Tại sao... tại sao ta sinh ra lại không gặp thời như vậy!
Quyết ngửa đầu rống to.
- Nhưng...
Yêu Thiên Thương lo lắng nói.
- Thánh đình Tam Đế chính là tất cả của ta. Nếu như nó bị hủy diệt, ta có gì để luyến tiếc? Làm rùa rụt cổ ở một góc sao? Không thể nào! Thần phục thế lực khác, ta không làm được! Ta Quyết, vĩnh viễn không thần phục bất kỳ người nào. Vĩnh viễn không! Trừ phi ta chết!
Hai mắt Quyết đỏ bừng quát.
- Nhưng... Tất cả không hẳn sẽ như vậy!
Yêu Thiên Thương lo lắng nói.
- Ha ha ha ha, Yêu Thiên Thương, đối với tình thế thiên hạ, ta nhìn vẫn rõ ràng hơn ngươi rất nhiều. Thiên hạ hiện nay đã không có bất kỳ cơ hội dư thừa nào. Một bước đi nhầm, vĩnh viễn không thể đứng dậy!
- Có thể còn có cơ hội chứ?
Yêu Thiên Thương cau mày nói.
- Ha ha ha ha, cho nên, thành tựu của ngươi vĩnh viễn chỉ có thể như vậy!
Yêu Thiên Thương nhíu mày, nhưng không để ý lắm.
- Kiếp trước, trước khi tự sát ta đã hiểu bản tâm của ta. Ta tình nguyện làm ngôi sao băng chói mắt cắt qua tinh không, cũng không muốn làm hằng tinh ảm đạm. Ta cùng Thánh đình Tam Đế từ lâu đã sinh tử đồng nhất!
Yêu Thiên Thương không thể nào hiểu được suy nghĩ của Quyết. Nhưng lúc này hắn lại có thể lĩnh hội của tâm tình của Quyết. Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên khuyên bảo Quyết thế nào.
- Yêu Thiên Thương, ngươi đi đi. Nơi này cứ giao cho ta là được rồi. Ta chết cũng không sao. Ít nhất, còn có ngươi. Còn có ngươi vẫn sống. Tuy rằng thái độ sống của ngươi và ta không giống nhau, nhưng chung quy ngươi còn sống, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ngươi đi mau đi!
Quyết trầm giọng nói.
- Đi? Nhưng...
Yêu Thiên Thương vẫn có chút không nỡ nhìn về phía Quyết.
Lúc này, cách đó không xa Phá Quân lại bay tới.
- Ha ha ha ha, đi sao? Quyết, ngươi cho rằng ta sẽ để hắn đi sao?
Phá Quân cười lạnh nói.
- Sao?
Trong mắt Quyết loé ra một tia sáng lạnh lẽo nhìn Phá Quân.
- Diệt cỏ tận gốc, nhổ cỏ tận gốc. Ngươi chết, ngươi cho rằng ta sẽ giữ lại tai hoạ này sao? Để tương lai hắn lại tới gây phiền phức cho ta sao?
Phá Quân lạnh lùng nói.
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Huống gì, hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn. Nếu đã quyết định giết ngươi, sao có thể lại buông tha cho ngươi chạy trốn? Cho nên, ngươi và Yêu Thiên Thương đều phải chết!
Phá Quân lại lạnh lùng nói.
- Nằm mơ!
Hai mắt Quyết đỏ bừng. Hắn bỗng nhiên đẩy Yêu Thiên Thương ra phía sau.
Sau khi trò chuyện ngắn ngủi, cuộc chiến đấu lại tiếp tục!
Tuy nhiên, lần này Quyết càng hung mãnh hơn. Ngoại trừ ý định giữ vững Thánh đình Tam Đế, càng thêm một phần trọng trách bảo hộ Yêu Thiên Thương.
/1446
|