Dương gian, Bắc Ngoại Châu, bên ngoài Thanh Long Điện!
Chu Tước Đại Đế đứng trước mặt một đám thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế.
- Cái gì? Bế quan sao?
Chu Tước Đại Đế phiền muộn nói.
- Vâng. Vẫn mong Chu Tước Đại Đế lượng thứ cho. Sau khi Chủ thượng làm chủ Bắc Ngoại Châu đã bắt đầu bế quan, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu!
Một thuộc hạ nói.
- Bế quan sao? Vào lúc này lại bế quan sao? Cả thời gian kỷ thứ hai dài như vậy còn không thể đột phá. Hiện tại hắn sao có thể đột phá được? Hắn đang gạt ta sao?
Giọng Chu Tước Đại Đế nhất thời căm hận nói.
- Chu Tước Đại Đế hiểu lầm. Chủ thượng thật sự đang bế quan. Trước lúc bế quan, chủ thượng đã từng nói muốn luyện kiếm. Vẫn mong Chu Tước Đại Đế lượng thứ cho!
Thuộc hạ kia lại nói.
- Luyện kiếm?
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế trở nên âm trầm.
- Vâng!
- Hừ, chuyện của Tử Vi Đại Đế, các ngươi không biết sao?
- Chúng ta biết. Chúng ta cũng muốn cứu huynh đệ chúng ta về. Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền. Hiện tại đi tới đó cũng vô nghĩa. Ít nhất bọn họ còn sống. Tất cả mọi chuyện phải chờ tới lúc chủ thượng xuất quan sẽ làm chủ!
- Hừ!
Chu Tước Đại Đế hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lớn một cái, bay ra khỏi Thanh Long Điện.
Bay ra khỏi Thanh Long điện, Chu Tước Đại Đế không lựa chọn lập tức trở lại, mà nhìn về phía đông nam.
- Hàm Dương? Đại trận cướp đoạt tinh lực? Rất tốt, các ngươi không chịu đi, vậy ta đi một mình. Hiện tại Diêm Xuyên không có ở Hàm Dương. Còn ai có thể làm khó dễ được ta chứ?
Chu Tước Đại Đế tức giận nói.
Ầm!
Chu Tước Đại Đế bắn nhanh về phía Hàm Dương.
Diêm Xuyên cổ quái nhìn Trường Sinh Đại Đế!
- Ngươi còn không tin sao?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.
Không phải Diêm Xuyên không tin, quan trọng là không thể tưởng tượng nổi. Ngay mấy ngày trước, dù thế nào Diêm Xuyên cũng không thể nghĩ tới chuyện, một Đại Đế sẽ chắp tay nhường nghiệp vị Đại Đế của hắn cho mình? Hơn nữa còn tự động bảo với mình?
Trường Sinh Đại Đế xoa xoa đầu nói:
- Không thì như vậy đi, ta cho ngươi lưu ấn ký trên tế đàn Đại Đế của ta!
- Ồ?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
Ầm!
Tế đàn Đại Đế rơi trên mặt đất. Quan thân Trường Sinh Đại Đế tản ra từng đợt bạch quang.
- Mở!
Trường Sinh Đại Đế quát to một tiếng.
Ầm!
Trường Sinh Đại Đế nhảy ra khỏi tế đàn Đại Đế.
- Diêm Xuyên, nhanh lên. Ta chỉ có thể rời khỏi tế đàn Đại Đế này một lát thôi. Ngươi đứng lên trên. Sau khi ta lưu lại ấn ký của ngươi, ngươi sẽ trở thành người thừa kế thứ hai. Nếu như ta có chuyện, nó sẽ tự động truyền tống tới chỗ ngươi!
Trường Sinh Đại Đế thở hồng hộc nói.
Rõ ràng, muốn tách ra khỏi tế đàn Đại Đế, cần phải trả cái giá đáng kể.
- Ta tin tưởng ngươi. Không cần phải làm như vậy đâu!
Diêm Xuyên cười khổ nói. Diêm Xuyên không ngờ được Trường Sinh Đại Đế lại trực tiếp như vậy.
- Nhanh lên một chút. Bằng không lần này ta tách ra như vậy không phải đã uổng công sao?
Trường Sinh Đại Đế nhất thời kêu lên.
Nghe thấy Trường Sinh Đại Đế giục giã, khiến Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười khổ. Tiếp đó hắn cảm kích gật đầu một cái.
Diêm Xuyên chậm rãi bước lên tế đàn Đại Đế.
Vù!
Diêm Xuyên vừa bước vào tế đàn Đại Đế, một khí tức trang nghiêm cuồn cuộn xông thẳng vào trong đầu Diêm Xuyên. Trong nháy mắt Diêm Xuyên có cảm giác cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Đây là một ý niệm kỳ lạ. Dường như bước lên tế đàn Đại Đế này, tất cả thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay.
Diêm Xuyên hít một hơi thật sâu.
Đúng như lời Trường Sinh Đại Đế từng nói. Tế đàn Đại Đế này thật sự quấy nhiễu tâm tính của Diêm Xuyên. Tuy nhiên, Diêm Xuyên thích loại cảm giác này.
- Nhanh lên!
Trường Sinh Đại Đế kêu lên.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ầm!
Dưới chân Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện tế đàn Thiên Đế đặt ở bên trên tế đàn Đại Đế. Hai tế đàn va chạm vào nhau. Ấn ký của Diêm Xuyên nhanh chóng rót vào trong tế đàn Đại Đế.
Vù!
Tế đàn Đại Đế run lên bần bật, một ý niệm hung mãnh xông thẳng vào trong thân thể Diêm Xuyên.
Ầm!
Ý niệm cực lớn dường như nhanh chóng quét về phía thân thể Diêm Xuyên.
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng ngưng trọng. Sắc mặt hắn trầm xuống. Hắn nhanh chóng ngưng tụ ý chí của bản thân va chạm với ý niệm vừa đột nhiên xuất hiện này.
Ầm ầm ầm!
Hai cỗ ý chí va chạm vào nhau. Trên mặt Diêm Xuyên lộ vẻ đề phòng, khẩn trương chống đối. Toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.
- Ngươi đã thấy chưa? Năm đó ta cũng như vậy!
Trường Sinh Đại Đế khoát tay một cái nói.
Vù!
Diêm Xuyên chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng. Bên tai dường như nghe được vô số những tiếng run rẩy.
Ầm!
Thân thể Diêm Xuyên phát sinh một tiếng động rất lớn. Từ xung quanh thân thể Diêm Xuyên cuốn lên một trận gió bão xông thẳng ra bốn phía.
Vù!
Diêm Xuyên phục hồi lại tinh thần. Trong ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia kiên định.
- Tế đàn Đại Đế? Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhận được một cái thuộc về riêng ta!
Trong ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Vù!
Tế đàn Thiên Đế dưới chân Diêm Xuyên biến mất. Bản thân Diêm Xuyên đã đạp lên trên tế đàn Đại Đế.
Bên trên tế đàn Đại Đế dường như đã xuất hiện thêm một vết tích.
Trường Sinh Đại Đế nhanh chóng bước lên tế đàn Đại Đế, tiếp theo vung tay lên, tế đàn Đại Đế biến mất.
- Ngươi... ngươi lại đột phá?
Trường Sinh Đại Đế trừng mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Không sai. Vẫn phải cảm ơn tế đàn Đại Đế của ngươi. Thực sự tuyệt không thể tả. Chỉ trong chớp mắt, nó đã giúp ta đột phá tiến vào thập tam trọng thiên!
Diêm Xuyên hít sâu một cái thở dài nói.
- Ngươi may mắn hơn ta. Năm đó ta chiếm được tế đàn Đại Đế, cũng không có đột phá!
Trường Sinh Đại Đế thở dài nói.
- Lúc trước ta là thập nhị trọng thiên đỉnh phong, chỉ cách đột phá có một bước. Hơn nữa so với ngươi mà nói, tu vi vẫn thấp hơn một ít, cho nên mới dễ dàng đột phá!
Diêm Xuyên cười nói.
- Cảm giác thế nào?
- Tốt vô cùng. Ý chí của tế đàn Đại Đế dường như đã phóng to ý chí của ta lên vậy. Nếu như nhận được tế đàn Đại Đế, lực lượng ý chí của ta nhất định sẽ tăng cao trên diện rộng!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Xem đi, ta đã nói nó ảnh hưởng tới tâm trí của người khác!
Trường Sinh Đại Đế cười khổ nói.
- Một chút thôi. Có khả năng ý chí của ngươi không ở điều này. Nhưng đối với ta mà nói, tế đàn Đại Đế chính là tri kỷ của ta! Cho nên, ta nhất định phải mau chóng nhận được một phần nghiệp vị Đại Đế!
Diêm Xuyên kiên định nói.
- Được rồi. Một khi đã như vậy, lúc ngươi nhận được hai phần, phần của ta cũng sẽ đưa cho ngươi!
Trường Sinh Đại Đế kiên định nói.
Nhìn Trường Sinh Đại Đế, cuối cùng Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Cũng tốt, vậy đến lúc đó ta còn từ chối thì sẽ thành ra bất kính rồi!
- Đúng!
Trường Sinh Đại Đế gật đầu một cái.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Khởi ở lại Thiên giới Trường Sinh một thời gian thì
Kim Đại Vũ dẫn theo xe rồng tới được Trường Sinh điện.
Những ngày qua, thương thế của Mặc Vũ Hề đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi ở lại một thời gian, nhóm người Diêm Xuyên liền cáo từ.
Chu Tước Đại Đế đứng trước mặt một đám thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế.
- Cái gì? Bế quan sao?
Chu Tước Đại Đế phiền muộn nói.
- Vâng. Vẫn mong Chu Tước Đại Đế lượng thứ cho. Sau khi Chủ thượng làm chủ Bắc Ngoại Châu đã bắt đầu bế quan, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu!
Một thuộc hạ nói.
- Bế quan sao? Vào lúc này lại bế quan sao? Cả thời gian kỷ thứ hai dài như vậy còn không thể đột phá. Hiện tại hắn sao có thể đột phá được? Hắn đang gạt ta sao?
Giọng Chu Tước Đại Đế nhất thời căm hận nói.
- Chu Tước Đại Đế hiểu lầm. Chủ thượng thật sự đang bế quan. Trước lúc bế quan, chủ thượng đã từng nói muốn luyện kiếm. Vẫn mong Chu Tước Đại Đế lượng thứ cho!
Thuộc hạ kia lại nói.
- Luyện kiếm?
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế trở nên âm trầm.
- Vâng!
- Hừ, chuyện của Tử Vi Đại Đế, các ngươi không biết sao?
- Chúng ta biết. Chúng ta cũng muốn cứu huynh đệ chúng ta về. Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền. Hiện tại đi tới đó cũng vô nghĩa. Ít nhất bọn họ còn sống. Tất cả mọi chuyện phải chờ tới lúc chủ thượng xuất quan sẽ làm chủ!
- Hừ!
Chu Tước Đại Đế hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lớn một cái, bay ra khỏi Thanh Long Điện.
Bay ra khỏi Thanh Long điện, Chu Tước Đại Đế không lựa chọn lập tức trở lại, mà nhìn về phía đông nam.
- Hàm Dương? Đại trận cướp đoạt tinh lực? Rất tốt, các ngươi không chịu đi, vậy ta đi một mình. Hiện tại Diêm Xuyên không có ở Hàm Dương. Còn ai có thể làm khó dễ được ta chứ?
Chu Tước Đại Đế tức giận nói.
Ầm!
Chu Tước Đại Đế bắn nhanh về phía Hàm Dương.
Diêm Xuyên cổ quái nhìn Trường Sinh Đại Đế!
- Ngươi còn không tin sao?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.
Không phải Diêm Xuyên không tin, quan trọng là không thể tưởng tượng nổi. Ngay mấy ngày trước, dù thế nào Diêm Xuyên cũng không thể nghĩ tới chuyện, một Đại Đế sẽ chắp tay nhường nghiệp vị Đại Đế của hắn cho mình? Hơn nữa còn tự động bảo với mình?
Trường Sinh Đại Đế xoa xoa đầu nói:
- Không thì như vậy đi, ta cho ngươi lưu ấn ký trên tế đàn Đại Đế của ta!
- Ồ?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
Ầm!
Tế đàn Đại Đế rơi trên mặt đất. Quan thân Trường Sinh Đại Đế tản ra từng đợt bạch quang.
- Mở!
Trường Sinh Đại Đế quát to một tiếng.
Ầm!
Trường Sinh Đại Đế nhảy ra khỏi tế đàn Đại Đế.
- Diêm Xuyên, nhanh lên. Ta chỉ có thể rời khỏi tế đàn Đại Đế này một lát thôi. Ngươi đứng lên trên. Sau khi ta lưu lại ấn ký của ngươi, ngươi sẽ trở thành người thừa kế thứ hai. Nếu như ta có chuyện, nó sẽ tự động truyền tống tới chỗ ngươi!
Trường Sinh Đại Đế thở hồng hộc nói.
Rõ ràng, muốn tách ra khỏi tế đàn Đại Đế, cần phải trả cái giá đáng kể.
- Ta tin tưởng ngươi. Không cần phải làm như vậy đâu!
Diêm Xuyên cười khổ nói. Diêm Xuyên không ngờ được Trường Sinh Đại Đế lại trực tiếp như vậy.
- Nhanh lên một chút. Bằng không lần này ta tách ra như vậy không phải đã uổng công sao?
Trường Sinh Đại Đế nhất thời kêu lên.
Nghe thấy Trường Sinh Đại Đế giục giã, khiến Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười khổ. Tiếp đó hắn cảm kích gật đầu một cái.
Diêm Xuyên chậm rãi bước lên tế đàn Đại Đế.
Vù!
Diêm Xuyên vừa bước vào tế đàn Đại Đế, một khí tức trang nghiêm cuồn cuộn xông thẳng vào trong đầu Diêm Xuyên. Trong nháy mắt Diêm Xuyên có cảm giác cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Đây là một ý niệm kỳ lạ. Dường như bước lên tế đàn Đại Đế này, tất cả thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay.
Diêm Xuyên hít một hơi thật sâu.
Đúng như lời Trường Sinh Đại Đế từng nói. Tế đàn Đại Đế này thật sự quấy nhiễu tâm tính của Diêm Xuyên. Tuy nhiên, Diêm Xuyên thích loại cảm giác này.
- Nhanh lên!
Trường Sinh Đại Đế kêu lên.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ầm!
Dưới chân Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện tế đàn Thiên Đế đặt ở bên trên tế đàn Đại Đế. Hai tế đàn va chạm vào nhau. Ấn ký của Diêm Xuyên nhanh chóng rót vào trong tế đàn Đại Đế.
Vù!
Tế đàn Đại Đế run lên bần bật, một ý niệm hung mãnh xông thẳng vào trong thân thể Diêm Xuyên.
Ầm!
Ý niệm cực lớn dường như nhanh chóng quét về phía thân thể Diêm Xuyên.
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng ngưng trọng. Sắc mặt hắn trầm xuống. Hắn nhanh chóng ngưng tụ ý chí của bản thân va chạm với ý niệm vừa đột nhiên xuất hiện này.
Ầm ầm ầm!
Hai cỗ ý chí va chạm vào nhau. Trên mặt Diêm Xuyên lộ vẻ đề phòng, khẩn trương chống đối. Toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.
- Ngươi đã thấy chưa? Năm đó ta cũng như vậy!
Trường Sinh Đại Đế khoát tay một cái nói.
Vù!
Diêm Xuyên chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng. Bên tai dường như nghe được vô số những tiếng run rẩy.
Ầm!
Thân thể Diêm Xuyên phát sinh một tiếng động rất lớn. Từ xung quanh thân thể Diêm Xuyên cuốn lên một trận gió bão xông thẳng ra bốn phía.
Vù!
Diêm Xuyên phục hồi lại tinh thần. Trong ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia kiên định.
- Tế đàn Đại Đế? Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhận được một cái thuộc về riêng ta!
Trong ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Vù!
Tế đàn Thiên Đế dưới chân Diêm Xuyên biến mất. Bản thân Diêm Xuyên đã đạp lên trên tế đàn Đại Đế.
Bên trên tế đàn Đại Đế dường như đã xuất hiện thêm một vết tích.
Trường Sinh Đại Đế nhanh chóng bước lên tế đàn Đại Đế, tiếp theo vung tay lên, tế đàn Đại Đế biến mất.
- Ngươi... ngươi lại đột phá?
Trường Sinh Đại Đế trừng mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Không sai. Vẫn phải cảm ơn tế đàn Đại Đế của ngươi. Thực sự tuyệt không thể tả. Chỉ trong chớp mắt, nó đã giúp ta đột phá tiến vào thập tam trọng thiên!
Diêm Xuyên hít sâu một cái thở dài nói.
- Ngươi may mắn hơn ta. Năm đó ta chiếm được tế đàn Đại Đế, cũng không có đột phá!
Trường Sinh Đại Đế thở dài nói.
- Lúc trước ta là thập nhị trọng thiên đỉnh phong, chỉ cách đột phá có một bước. Hơn nữa so với ngươi mà nói, tu vi vẫn thấp hơn một ít, cho nên mới dễ dàng đột phá!
Diêm Xuyên cười nói.
- Cảm giác thế nào?
- Tốt vô cùng. Ý chí của tế đàn Đại Đế dường như đã phóng to ý chí của ta lên vậy. Nếu như nhận được tế đàn Đại Đế, lực lượng ý chí của ta nhất định sẽ tăng cao trên diện rộng!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Xem đi, ta đã nói nó ảnh hưởng tới tâm trí của người khác!
Trường Sinh Đại Đế cười khổ nói.
- Một chút thôi. Có khả năng ý chí của ngươi không ở điều này. Nhưng đối với ta mà nói, tế đàn Đại Đế chính là tri kỷ của ta! Cho nên, ta nhất định phải mau chóng nhận được một phần nghiệp vị Đại Đế!
Diêm Xuyên kiên định nói.
- Được rồi. Một khi đã như vậy, lúc ngươi nhận được hai phần, phần của ta cũng sẽ đưa cho ngươi!
Trường Sinh Đại Đế kiên định nói.
Nhìn Trường Sinh Đại Đế, cuối cùng Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Cũng tốt, vậy đến lúc đó ta còn từ chối thì sẽ thành ra bất kính rồi!
- Đúng!
Trường Sinh Đại Đế gật đầu một cái.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Khởi ở lại Thiên giới Trường Sinh một thời gian thì
Kim Đại Vũ dẫn theo xe rồng tới được Trường Sinh điện.
Những ngày qua, thương thế của Mặc Vũ Hề đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi ở lại một thời gian, nhóm người Diêm Xuyên liền cáo từ.
/1446
|