- Tạ ơn chủ thượng!
- Các ngươi cảm thấy Trường Sinh Đại Đế thế sao?
- Trường Sinh Đại Đế? Ha ha, hắn cũng xứng để so sánh với chủ thượng sao? Ta nhịn hắn đã rất nhiều năm. Từ kỷ thứ hai đã phải nhẫn nhịn rất nhiều. Người hiểu rõ thì hắn là Trường Sinh Đại Đế, người không biết còn tưởng rằng hắn là sơn tặc, trời sinh hành sự nghĩa khí. Nếu không phải nhờ có chúng ta trợ giúp, Thiên giới Trường Sinh sao có thể được thành lập?
Thiên Phủ cười lạnh nói.
- Vậy thì tốt!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Chủ thượng, lúc nào bắt đầu động thủ?
Trong mắt Thiên Phủ loé ra một tia ánh sáng lạnh nói.
Tử Vi Đại Đế đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
- Chủ thượng, thế nào?
Thiên Tương nghi ngờ nói.
Khóe miệng Tử Vi Đại Đế lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Phía xa chỗ tối, Thất Sát nhất thời biến sắc.
Hắn đã thấy? Mình bị phát hiện!
Thất Sát lập tức muốn chạy trốn. Nhưng hắn lại chợt phát hiện, bản thân sợ hãi không thể di chuyển được, thậm chí nói còn không thể nói ra khỏi miệng.
Ầm!
Xung quanh Thất Sát đột nhiên nổi lên một trận gió to.
Thiên Phủ, Thiên Tương nhất thời biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Thất Sát trợn trừng mắt, nhưng không cách nào nhúc nhích, thậm chí còn không thể nói ra thành lời. Thất Sát trừng mắt nhìn Thiên Phủ, Thiên Tương, vẻ mặt khó có thể tin được.
- Là tiểu súc sinh Thất Sát kia?
Ánh mắt Thiên Phủ trở nên lạnh lẽo.
- Gia hỏa hèn mọn giống hệt như Trường Sinh Đại Đế!
Thiên Tương cũng lạnh lùng nói.
Thất Sát khó có thể tin được nhìn hai vị ca ca kết bái của mình. Bọn họ lại nói mình như thế sao?
- Thật may chủ thượng phát hiện đúng lúc. Bằng không, tin tức hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, vậy nguy rồi!
Thiên Tương lập tức nhìn về phía Tử Vi Đại Đế nói.
- Chủ thượng, nhất định phải lập tức phong ấn tên Thất Sát này. Hoặc là, mang hắn rời khỏi nơi đây, để đề phòng sinh biến!
Thiên Phủ nhất thời nói.
- Được!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Tham Lang, ngươi giải Thất Sát tới cương vực Trung Ương, chờ ta thu phục Thiên giới Trường Sinh!
Tử Vi Đại Đế phân phó nói.
- Vâng!
Thất Sát trợn trừng mắt. Thu phục Thiên giới Trường Sinh? Giết chết Trường Sinh Đại Đế?
Giết Trường Sinh Đại Đế?
Không!
Trong lòng Thất Sát tuyệt vọng gào thét. Bởi vì điều đó cũng không phải là không thể làm được. Trong ứng ngoài hợp, Tử Vi Đại Đế lại cường đại hơn nhiều so với Trường Sinh Đại Đế. Trường Sinh Đại Đế chắc chắn phải chết.
Chủ thượng sắp chết?
Trong mắt Thất Sát loé ra một tia bi thương phẫn nộ. Hắn hận mình không có năng lực, lại bị Tử Vi Đại Đế giam giữ trong nháy mắt như vậy.
Nghĩ đến chủ thượng sẽ chết, trong mắt Thất Sát nhất thời loé ra một tia quyết tuyệt.
- Chết!
Trong đầu Thất Sát gào thét một ý niệm.
- Cái gì?
Tử Vi Đại Đế nhất thời biến sắc.
Ầm!
Thất Sát ầm ầm tự bạo. Cả sơn cốc ầm ầm nổ nát.
Sau vụ tự bạo cực mạnh kia, sắc mặt Tử Vi Đại Đế trầm xuống, dùng tay ép một chút, nhất thời áp chế vụ nổ xuống đến mức nhỏ nhất.
Nhưng tại vị trí Thất Sát, lại xuất hiện một đống đổ nát. Thất Sát chết, nhưng hồn phách của Thất Sát lại tiến vào cõi âm.
- Thất Sát lừng lẫy đây sao? Không ngờ thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế lại kiên cường khí khái, trung thành như vậy?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế khó coi nói.
- Tại sao lại như vậy được? Tên Thất Sát này là một người vô sỉ nhất. Từ trước đến nay hắn đều rất sợ chết, làm sao có thể lựa chọn tự bạo?
Thiên Tương kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, Thất Sát rất sợ chết. Thật không thể tưởng tượng được... !
Sắc mặt Thiên Phủ cũng khó tin nhìn lại.
- Thất Sát tìm lấy chết, để có cơ hội chuyển thế sống lại tiện đi thông báo với Trường Sinh Đại Đế. Không được, phải lập tức hành động!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Thiên giới Trường Sinh, cửa Trường Sinh điện.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn trên tinh không. Thất Sát Tinh phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ tươi, tiếp theo liền trở nên ảm đạm.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thất Sát chết sao? Sao có thể như vậy được?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.
- Người đâu, người đâu!
Trường Sinh Đại Đế giận dữ nói.
...
Cõi âm, Thất Sát tự sát mà chết, hóa thành u hồn, đần độn du đãng trong cõi âm.
Bỗng nhiên, một đạo luân hồi xuất hiện ở bên cạnh Thất Sát.
Vù!
Thất Sát bị hút vào trong đó.
Một ngày sau ý thức của Thất Sát dần dần trở về.
- Oa! Oa!......
Từng tiếng trẻ con khóc nỉ non thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thất Sát thức tỉnh, liều mạng kêu to. Nhưng hắn lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh này.
- Oa!
- Lão gia, lão gia, ngươi xem tiếng của tiểu thiếu gia vang dội tới mức nào?
Một lão bà ôm Thất Sát kêu lên.
- Biến thành trẻ con sao? Thảm thảm. Vậy phải làm sao bây giờ?
Trẻ con cực kỳ rối rắm.
- Ha ha ha, ta tới thăm bảo bối của ta một chút, ha ha!
Một người râu ria rậm rạp ôm lấy trẻ con.
Mở miệng liền muốn hôn.
Thất Sát trừng mắt:
- Cứu mạng!
- Oa! Oa!
Ầm!
Một đạo tinh lực từ trên trời giáng xuống.
Thất Sát nhất thời bị bao phủ ở trong hào quang.
- A? Quỷ a!
Lão bà cả kinh kêu lên.
Phụ thân của đứa trẻ cũng kinh ngạc nhìn bảo bảo trong lòng mình.
Vù!
Vừa xuất thế một ngày, đứa trẻ đã bay lên trời.
- Con trai ta, con trai ta!
Phụ thân của đứa trẻ sợ hãi kêu lên.
- Đi nói cho chủ thượng, đi nói cho chủ thượng biết! Nhanh, nhanh!
Đứa trẻ con nhanh chóng bay đi.
Mấy ngày sau, tại Thiên giới Trường Sinh, bên ngoài Trường Sinh điện.
Đứa trẻ con trải qua mấy ngày khốn khổ mới bay tới nơi.
Vù!
Bên ngoài Trường Sinh điện là một kết giới cực lớn màu tím, bao phủ xung quanh Trường Sinh điện.
Trên tinh không, các sao Thiên Cương Tinh, Địa Sát Tinh đều phát sáng lên.
- Ha ha ha ha ha, Trường Sinh Đại Đế. Hôm nay, ngươi đã không còn đường nào có thể đi được nữa!
Âm Thanh của Tử Vi Đại Đế truyền đến.
Ầm!
Kèm theo nổ vang, đứa trẻ con nhìn lại.
Hắn chỉ nhìn thấy bên trong, thất tinh chưởng của Tử Vi Đại Đế đang mạnh mẽ áp chế Trường Sinh Đại Đế.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lại nhìn thấy Thất Sát Tinh sáng lên.
- Ha ha ha ha, Thất Sát lại còn sống, lại còn sống!
Trường Sinh Đại Đế cười to.
- Hắn còn sống thì đã sao? Cho dù hắn chuyển thế sống lại, ngươi cho rằng, một đứa con nít có thể phát huy được bao nhiêu lực lượng? Cho dù là Thất Sát tinh nhiều nhất chỉ phát huy ra thực lực Cổ Tiên mà thôi. Thân thể trẻ con yếu ớt như vậy, căn bản không thể gánh vác được. Ngươi chờ bị ta luyện hóa đi. Luyện!
Tử Vi Đại Đế lạnh lùng nói.
Ầm!
Vô số tử quang bắn thẳng đến chỗ Trường Sinh Đại Đế.
Phụt!
Trường Sinh Đại Đế phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hắn loé ra một tia bất khuất.
- Thất Sát, hi vọng ngươi chuyển thế tại Thiên giới Trường Sinh. Bằng không, ta nói ra tại Thiên giới Trường Sinh, ngươi sẽ không nghe được. Nghe đây, Thất Sát, đi mau. Trẫm gặp nạn, thằng nhóc con, ngươi nhất định phải chạy đi. Chạy đi, phụt!
Trường Sinh Đại Đế lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Ô ô ô ô!
Bên ngoài kết giới màu tím, một đứa trẻ nghẹn ngào khóc rống một hồi lâu.
- Các ngươi cảm thấy Trường Sinh Đại Đế thế sao?
- Trường Sinh Đại Đế? Ha ha, hắn cũng xứng để so sánh với chủ thượng sao? Ta nhịn hắn đã rất nhiều năm. Từ kỷ thứ hai đã phải nhẫn nhịn rất nhiều. Người hiểu rõ thì hắn là Trường Sinh Đại Đế, người không biết còn tưởng rằng hắn là sơn tặc, trời sinh hành sự nghĩa khí. Nếu không phải nhờ có chúng ta trợ giúp, Thiên giới Trường Sinh sao có thể được thành lập?
Thiên Phủ cười lạnh nói.
- Vậy thì tốt!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Chủ thượng, lúc nào bắt đầu động thủ?
Trong mắt Thiên Phủ loé ra một tia ánh sáng lạnh nói.
Tử Vi Đại Đế đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
- Chủ thượng, thế nào?
Thiên Tương nghi ngờ nói.
Khóe miệng Tử Vi Đại Đế lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Phía xa chỗ tối, Thất Sát nhất thời biến sắc.
Hắn đã thấy? Mình bị phát hiện!
Thất Sát lập tức muốn chạy trốn. Nhưng hắn lại chợt phát hiện, bản thân sợ hãi không thể di chuyển được, thậm chí nói còn không thể nói ra khỏi miệng.
Ầm!
Xung quanh Thất Sát đột nhiên nổi lên một trận gió to.
Thiên Phủ, Thiên Tương nhất thời biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Thất Sát trợn trừng mắt, nhưng không cách nào nhúc nhích, thậm chí còn không thể nói ra thành lời. Thất Sát trừng mắt nhìn Thiên Phủ, Thiên Tương, vẻ mặt khó có thể tin được.
- Là tiểu súc sinh Thất Sát kia?
Ánh mắt Thiên Phủ trở nên lạnh lẽo.
- Gia hỏa hèn mọn giống hệt như Trường Sinh Đại Đế!
Thiên Tương cũng lạnh lùng nói.
Thất Sát khó có thể tin được nhìn hai vị ca ca kết bái của mình. Bọn họ lại nói mình như thế sao?
- Thật may chủ thượng phát hiện đúng lúc. Bằng không, tin tức hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, vậy nguy rồi!
Thiên Tương lập tức nhìn về phía Tử Vi Đại Đế nói.
- Chủ thượng, nhất định phải lập tức phong ấn tên Thất Sát này. Hoặc là, mang hắn rời khỏi nơi đây, để đề phòng sinh biến!
Thiên Phủ nhất thời nói.
- Được!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Tham Lang, ngươi giải Thất Sát tới cương vực Trung Ương, chờ ta thu phục Thiên giới Trường Sinh!
Tử Vi Đại Đế phân phó nói.
- Vâng!
Thất Sát trợn trừng mắt. Thu phục Thiên giới Trường Sinh? Giết chết Trường Sinh Đại Đế?
Giết Trường Sinh Đại Đế?
Không!
Trong lòng Thất Sát tuyệt vọng gào thét. Bởi vì điều đó cũng không phải là không thể làm được. Trong ứng ngoài hợp, Tử Vi Đại Đế lại cường đại hơn nhiều so với Trường Sinh Đại Đế. Trường Sinh Đại Đế chắc chắn phải chết.
Chủ thượng sắp chết?
Trong mắt Thất Sát loé ra một tia bi thương phẫn nộ. Hắn hận mình không có năng lực, lại bị Tử Vi Đại Đế giam giữ trong nháy mắt như vậy.
Nghĩ đến chủ thượng sẽ chết, trong mắt Thất Sát nhất thời loé ra một tia quyết tuyệt.
- Chết!
Trong đầu Thất Sát gào thét một ý niệm.
- Cái gì?
Tử Vi Đại Đế nhất thời biến sắc.
Ầm!
Thất Sát ầm ầm tự bạo. Cả sơn cốc ầm ầm nổ nát.
Sau vụ tự bạo cực mạnh kia, sắc mặt Tử Vi Đại Đế trầm xuống, dùng tay ép một chút, nhất thời áp chế vụ nổ xuống đến mức nhỏ nhất.
Nhưng tại vị trí Thất Sát, lại xuất hiện một đống đổ nát. Thất Sát chết, nhưng hồn phách của Thất Sát lại tiến vào cõi âm.
- Thất Sát lừng lẫy đây sao? Không ngờ thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế lại kiên cường khí khái, trung thành như vậy?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế khó coi nói.
- Tại sao lại như vậy được? Tên Thất Sát này là một người vô sỉ nhất. Từ trước đến nay hắn đều rất sợ chết, làm sao có thể lựa chọn tự bạo?
Thiên Tương kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, Thất Sát rất sợ chết. Thật không thể tưởng tượng được... !
Sắc mặt Thiên Phủ cũng khó tin nhìn lại.
- Thất Sát tìm lấy chết, để có cơ hội chuyển thế sống lại tiện đi thông báo với Trường Sinh Đại Đế. Không được, phải lập tức hành động!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Thiên giới Trường Sinh, cửa Trường Sinh điện.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn trên tinh không. Thất Sát Tinh phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ tươi, tiếp theo liền trở nên ảm đạm.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thất Sát chết sao? Sao có thể như vậy được?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.
- Người đâu, người đâu!
Trường Sinh Đại Đế giận dữ nói.
...
Cõi âm, Thất Sát tự sát mà chết, hóa thành u hồn, đần độn du đãng trong cõi âm.
Bỗng nhiên, một đạo luân hồi xuất hiện ở bên cạnh Thất Sát.
Vù!
Thất Sát bị hút vào trong đó.
Một ngày sau ý thức của Thất Sát dần dần trở về.
- Oa! Oa!......
Từng tiếng trẻ con khóc nỉ non thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thất Sát thức tỉnh, liều mạng kêu to. Nhưng hắn lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh này.
- Oa!
- Lão gia, lão gia, ngươi xem tiếng của tiểu thiếu gia vang dội tới mức nào?
Một lão bà ôm Thất Sát kêu lên.
- Biến thành trẻ con sao? Thảm thảm. Vậy phải làm sao bây giờ?
Trẻ con cực kỳ rối rắm.
- Ha ha ha, ta tới thăm bảo bối của ta một chút, ha ha!
Một người râu ria rậm rạp ôm lấy trẻ con.
Mở miệng liền muốn hôn.
Thất Sát trừng mắt:
- Cứu mạng!
- Oa! Oa!
Ầm!
Một đạo tinh lực từ trên trời giáng xuống.
Thất Sát nhất thời bị bao phủ ở trong hào quang.
- A? Quỷ a!
Lão bà cả kinh kêu lên.
Phụ thân của đứa trẻ cũng kinh ngạc nhìn bảo bảo trong lòng mình.
Vù!
Vừa xuất thế một ngày, đứa trẻ đã bay lên trời.
- Con trai ta, con trai ta!
Phụ thân của đứa trẻ sợ hãi kêu lên.
- Đi nói cho chủ thượng, đi nói cho chủ thượng biết! Nhanh, nhanh!
Đứa trẻ con nhanh chóng bay đi.
Mấy ngày sau, tại Thiên giới Trường Sinh, bên ngoài Trường Sinh điện.
Đứa trẻ con trải qua mấy ngày khốn khổ mới bay tới nơi.
Vù!
Bên ngoài Trường Sinh điện là một kết giới cực lớn màu tím, bao phủ xung quanh Trường Sinh điện.
Trên tinh không, các sao Thiên Cương Tinh, Địa Sát Tinh đều phát sáng lên.
- Ha ha ha ha ha, Trường Sinh Đại Đế. Hôm nay, ngươi đã không còn đường nào có thể đi được nữa!
Âm Thanh của Tử Vi Đại Đế truyền đến.
Ầm!
Kèm theo nổ vang, đứa trẻ con nhìn lại.
Hắn chỉ nhìn thấy bên trong, thất tinh chưởng của Tử Vi Đại Đế đang mạnh mẽ áp chế Trường Sinh Đại Đế.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lại nhìn thấy Thất Sát Tinh sáng lên.
- Ha ha ha ha, Thất Sát lại còn sống, lại còn sống!
Trường Sinh Đại Đế cười to.
- Hắn còn sống thì đã sao? Cho dù hắn chuyển thế sống lại, ngươi cho rằng, một đứa con nít có thể phát huy được bao nhiêu lực lượng? Cho dù là Thất Sát tinh nhiều nhất chỉ phát huy ra thực lực Cổ Tiên mà thôi. Thân thể trẻ con yếu ớt như vậy, căn bản không thể gánh vác được. Ngươi chờ bị ta luyện hóa đi. Luyện!
Tử Vi Đại Đế lạnh lùng nói.
Ầm!
Vô số tử quang bắn thẳng đến chỗ Trường Sinh Đại Đế.
Phụt!
Trường Sinh Đại Đế phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hắn loé ra một tia bất khuất.
- Thất Sát, hi vọng ngươi chuyển thế tại Thiên giới Trường Sinh. Bằng không, ta nói ra tại Thiên giới Trường Sinh, ngươi sẽ không nghe được. Nghe đây, Thất Sát, đi mau. Trẫm gặp nạn, thằng nhóc con, ngươi nhất định phải chạy đi. Chạy đi, phụt!
Trường Sinh Đại Đế lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Ô ô ô ô!
Bên ngoài kết giới màu tím, một đứa trẻ nghẹn ngào khóc rống một hồi lâu.
/1446
|