- Ngự Thiên? Hắn sẽ tìm trẫm? Thiên Đào Chi Kiếm? Bảo Quỷ Cốc Tử Hắc Ám tìm một ít cương thi đối mặt với Thiên Đào Chi Kiếm, thử nghiệm năng lực của Thiên Đào Chi Kiếm này!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử lên tiếng trả lời.
- Đại Đế, Tướng Thần rời khỏi Thi Tổ Điện, đi tới dương gian!
Lưu Cương tiến lên phía trước nói.
- Ồ?
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lưu Cương.
Tướng Thần vừa nắm lấy cõi âm Nam Ngoại Châu, chẳng lẽ lại muốn đưa tay tới tận dương gian sao?
- Đi nơi nào?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Căn cứ vào báo cáo của Hán vệ, tại Hoàn Đông Bắc Châu có người nhìn thấy Tướng Thần! Lúc đó Tướng Thần dừng ở cửa cương vực Đông Phương!
Lưu Cương nói.
- Ồ? Đông Phương Bất Bại sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Vâng! Có khả năng rất lớn, Tướng Thần đi gặp Đông Phương Bất Bại!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tất cả tin tức lien quan tới giáo trường Đông Phương!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Dương gian, Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương.
Bởi vì ngày xưa Tử Vi Đại Đế và Khổng Hoàng Thiên chiến đấu một trận, cương vực Trung Ương chia năm xẻ bảy.
Có thể có cường giả ra tay, cương vực Trung Ương chia năm xẻ bảy trước kia lại khép lại, đồng thời hội tụ long khí. Từng long mạch lại đi khắp thiên hạ.
Ngày hôm đó, nơi trung tâm nhất của cương vực Trung Ương, vạn dặm không mây.
Ầm!
Đột nhiên, thiên địa phát ra một tiếng nổ vang. Cùng lúc đó, hư không run rẩy dao động một trận.
Tiếp theo, thần quang vô tận xuyên thẳng vào cửu tiêu.
Trong hư không như hư như thực, đột nhiên xuất hiện vô số cường giả.
Ầm!
Từng ngọn núi cao đột nhiên bỗng nhiên xuất hiện.
Khắp nơi, còn có rất nhiều cường giả di chuyển.
Tham tử của thế lực khắp nơi nhanh chóng truyền tin tức ra.
Hàm Dương, Diêm Xuyên nhanh chóng dẫn theo quần thần đi tới cửa Triều Thiên Điện, mắt nhìn cương vực Trung Ương, nhìn các cường giả bỗng dưng hiện ra kia.
- Thần giới?
Mặc Vũ Hề giật mình nói.
- Đám người Sát Đế, Mộng Tam Sinh? Rốt cuộc bọn họ đã bước ra trước sân khấu?
Ánh mắt Diêm Xuyên cũng nhất thời cứng lại.
Ầm!
Bên trong Hàm Dương truyền đến một tiếng động lớn.
Diêm Xuyên nhìn tới, lại thấy hoàng hậu Tử Tử đến gần.
- Phu quân, tu vi của ta đột nhiên đột phá không thể giải thích được. Xem ra, xiềng xích đối với huyết mạch của ta lại được mở ra thêm một tầng nữa?
Tử Tử có phần kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, lại nhìn chư hùng Thần giới tại cương vực Trung Ương.
Lúc này vô số cường giả Thần giới đang cung kính bái lạy một ngọn núi lớn.
Ngọn núi lớn màu xanh biếc, nhưng trong chớp mắt lại biến thành một màu đen kịt. Tiếp theo lại biến thành màu đỏ.
Màu sắc của ngọn núi biến hóa một hồi, đột nhiên nhất thời dừng lại, hóa thành một Thần sơn bảy màu.
Hồng da cam lục lam chàm tím. Thần sơn bảy màu vừa xuất hiện, nhất thời bắn ra hào quang bảy màu chói mắt. Hào quang ngút trời, chiếu khắp thiên hạ dương gian.
Ầm!
Khắp trời xuất hiện điềm lành. Tất cả dương gian đều là hào quang vô hạn.
- Thần giới đã xuất thế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương, Thần sơn tỏa ra hào quang bảy màu chiếu sáng khắp thiên địa!
Điềm lành khắp trời đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ.
Hoàn Đông Bắc Châu. Cương vực Đông Phương. trong một đình.
Đông Phương Bất Bại trong một bộ y phục màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, tóc dài phía sau chỉ được dùng một cái ghim bạch vấn lên. Sắc mặt hắn đầy ngạo nghễ, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh một bàn đá trong đình.
Một bên khác, chính là một nam tử tóc vàng đang ngồi, dáng vẻ cực kỳ quý phái.
Trên bàn là một bình rượu, một ấm trà.
Trước mặt Đông Phương Bất Bại là một chén trà đang bốc lên một làn khói kim sắc. Bên trong nước trà, như ẩn như hiện một đóa kim liên.
- Vạn thế kim liên trà. Nhưng đáng tiếc, ta còn thích rượu hơn!
Tướng Thần bưng chén rượu trước mặt mình lên nói.
- Tướng Thần, ngươi vừa thức tỉnh, tại sao lại tới tìm ta?
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Tướng Thần khẽ mỉm cười:
- Nhiều năm không gặp, tới gặp gặp lão hữu, có gì không thể?
- Lão hữu? Ta và ngươi không phải là lão hữu!
Đông Phương Bất Bại nâng chung trà lên hớp một ngụm.
Lúc này, thiên tượng Trung Thiên Châu nhất thời bắn ra, khiến hai người gần như đồng thời nhìn phía Trung Thiên Châu.
- Đây chính là Thần giới sao?
Tướng Thần thưởng thức rượu hai mắt híp lại nói.
- Nghe đồn là một thế lực sinh ra vào kỷ thứ nhất hậu kỳ. Ngươi cũng biết!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- A, như vậy thật tốt! Các kỷ thức tỉnh, như vậy thiên hạ mới thú vị!
Tướng Thần gật đầu một cái.
- Bốn giới hợp nhất, thiên hạ loạn. Không bao lâu nữa, mệnh số cũng sẽ xuất hiện!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Thần sắc Tướng Thần thoáng ngưng trọng lại, hất đổ một chén rượu:
- Mệnh số xuất hiện thì lại làm sao? Quần hùng cùng nổi lên, hắn không hẳn có thể tiêu diệt được thế của toàn thiên hạ!
Lắc đầu, Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói:
- Không, có thể mệnh số đã xuất hiện!
- Ồ? Đã xuất hiện sao?
Đông Phương Bất Bại lại có chút trầm mặc không tiếp tục nói nữa.
Tướng Thần cũng đúng lúc không tiếp tục nói nữa.
- Người kia, là người của ngươi chứ?
Tướng Thần nói.
Đông Phương Bất Bại khẽ mỉm cười:
- Ngươi rốt cuộc chịu đã chịu để ý rồi!
- A!
Tướng Thần lộ ra một nụ cười mỉm.
..
Dương gian, Bắc Ngoại Châu, Thiên đình Lăng Tiêu, cửa Trường Sinh Bất Tử Điện.
Chung Sơn dẫn theo quần thần, mắt nhìn về phía Hoàn Tây Bắc Châu.
Trước đây không lâu, Chung Sơn xuất binh, trong khoảng thời gian ngắn một lần nắm lấy một châu. Chiến tích đó thực sự kinh thiên, âm thanh chấn động toàn thiên hạ.
Gần như trong cùng một ngày hắn đã nắm được tất cả thành trì, dẫn động thiên địa, uy lực vô địch.
- Dịch Diễn, Hoàn Tây Bắc Châu làm sao vậy?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Một thần tử tiến lên.
- Giới chủ, Hoàn Tây Bắc Châu dùng bạo lực trong khoảnh khắc đã nắm được. Thế giới Đại Thiên ta tích lũy vô số nhân tài, có thể nói đã dùng hết người. Không ngoài một năm, chúng ta có thể hoàn toàn ổn định Hoàn Tây Bắc Châu!
Thần tử Dịch Diễn mở miệng nói.
- Như thế tốt lắm!
Chung Sơn gật đầu một cái.
- Giới chủ, tuy rằng Hoàn Tây Bắc Châu muốn ổn định lòng dân, nhưng dĩ nhiên phải thuộc về cương vực chúng ta. Thế giới Đại Thiên cùng thế giới thứ nhất đã có hai châu hợp lại, chúng ta có muốn tiếp tục xuất binh hay không?
Dịch Diễn lại hỏi.
- Muốn!
Chung Sơn gật đầu một cái.
- Giáp với ranh giới của thế giới Đại Thiên chúng ta có sáu châu. Giới chủ, tiếp theo chúng ta cần mưu tính châu nào?
Dịch Diễn hỏi.
- Ngươi cho rằng nên làm thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Đông Ngoại Châu là Thiên giới Đại Trăn, tạm không thích hợp. Dù sao, thế giới Đại Thiên ta chung quy còn có một vài người là thần tử của Đại Tần ngày xưa, nhân hòa bất lợi! Thần không đề nghị xuất binh!
- Hoàn Đông Bắc Châu, có Đông Phương Bất Bại, người này quá mức quỷ dị. Vừa có truyền tin tức đến, Tướng Thần cũng đi tới giáo trường Đông Phương. Càng có thể nhìn ra được Đông Phương Bất Bại không tầm thường. Đông Phương Bất Bại tấn công không đủ, thủ thành có thừa. Thần không đề nghị xuất binh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử lên tiếng trả lời.
- Đại Đế, Tướng Thần rời khỏi Thi Tổ Điện, đi tới dương gian!
Lưu Cương tiến lên phía trước nói.
- Ồ?
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lưu Cương.
Tướng Thần vừa nắm lấy cõi âm Nam Ngoại Châu, chẳng lẽ lại muốn đưa tay tới tận dương gian sao?
- Đi nơi nào?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Căn cứ vào báo cáo của Hán vệ, tại Hoàn Đông Bắc Châu có người nhìn thấy Tướng Thần! Lúc đó Tướng Thần dừng ở cửa cương vực Đông Phương!
Lưu Cương nói.
- Ồ? Đông Phương Bất Bại sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Vâng! Có khả năng rất lớn, Tướng Thần đi gặp Đông Phương Bất Bại!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tất cả tin tức lien quan tới giáo trường Đông Phương!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Dương gian, Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương.
Bởi vì ngày xưa Tử Vi Đại Đế và Khổng Hoàng Thiên chiến đấu một trận, cương vực Trung Ương chia năm xẻ bảy.
Có thể có cường giả ra tay, cương vực Trung Ương chia năm xẻ bảy trước kia lại khép lại, đồng thời hội tụ long khí. Từng long mạch lại đi khắp thiên hạ.
Ngày hôm đó, nơi trung tâm nhất của cương vực Trung Ương, vạn dặm không mây.
Ầm!
Đột nhiên, thiên địa phát ra một tiếng nổ vang. Cùng lúc đó, hư không run rẩy dao động một trận.
Tiếp theo, thần quang vô tận xuyên thẳng vào cửu tiêu.
Trong hư không như hư như thực, đột nhiên xuất hiện vô số cường giả.
Ầm!
Từng ngọn núi cao đột nhiên bỗng nhiên xuất hiện.
Khắp nơi, còn có rất nhiều cường giả di chuyển.
Tham tử của thế lực khắp nơi nhanh chóng truyền tin tức ra.
Hàm Dương, Diêm Xuyên nhanh chóng dẫn theo quần thần đi tới cửa Triều Thiên Điện, mắt nhìn cương vực Trung Ương, nhìn các cường giả bỗng dưng hiện ra kia.
- Thần giới?
Mặc Vũ Hề giật mình nói.
- Đám người Sát Đế, Mộng Tam Sinh? Rốt cuộc bọn họ đã bước ra trước sân khấu?
Ánh mắt Diêm Xuyên cũng nhất thời cứng lại.
Ầm!
Bên trong Hàm Dương truyền đến một tiếng động lớn.
Diêm Xuyên nhìn tới, lại thấy hoàng hậu Tử Tử đến gần.
- Phu quân, tu vi của ta đột nhiên đột phá không thể giải thích được. Xem ra, xiềng xích đối với huyết mạch của ta lại được mở ra thêm một tầng nữa?
Tử Tử có phần kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, lại nhìn chư hùng Thần giới tại cương vực Trung Ương.
Lúc này vô số cường giả Thần giới đang cung kính bái lạy một ngọn núi lớn.
Ngọn núi lớn màu xanh biếc, nhưng trong chớp mắt lại biến thành một màu đen kịt. Tiếp theo lại biến thành màu đỏ.
Màu sắc của ngọn núi biến hóa một hồi, đột nhiên nhất thời dừng lại, hóa thành một Thần sơn bảy màu.
Hồng da cam lục lam chàm tím. Thần sơn bảy màu vừa xuất hiện, nhất thời bắn ra hào quang bảy màu chói mắt. Hào quang ngút trời, chiếu khắp thiên hạ dương gian.
Ầm!
Khắp trời xuất hiện điềm lành. Tất cả dương gian đều là hào quang vô hạn.
- Thần giới đã xuất thế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương, Thần sơn tỏa ra hào quang bảy màu chiếu sáng khắp thiên địa!
Điềm lành khắp trời đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ.
Hoàn Đông Bắc Châu. Cương vực Đông Phương. trong một đình.
Đông Phương Bất Bại trong một bộ y phục màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, tóc dài phía sau chỉ được dùng một cái ghim bạch vấn lên. Sắc mặt hắn đầy ngạo nghễ, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh một bàn đá trong đình.
Một bên khác, chính là một nam tử tóc vàng đang ngồi, dáng vẻ cực kỳ quý phái.
Trên bàn là một bình rượu, một ấm trà.
Trước mặt Đông Phương Bất Bại là một chén trà đang bốc lên một làn khói kim sắc. Bên trong nước trà, như ẩn như hiện một đóa kim liên.
- Vạn thế kim liên trà. Nhưng đáng tiếc, ta còn thích rượu hơn!
Tướng Thần bưng chén rượu trước mặt mình lên nói.
- Tướng Thần, ngươi vừa thức tỉnh, tại sao lại tới tìm ta?
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Tướng Thần khẽ mỉm cười:
- Nhiều năm không gặp, tới gặp gặp lão hữu, có gì không thể?
- Lão hữu? Ta và ngươi không phải là lão hữu!
Đông Phương Bất Bại nâng chung trà lên hớp một ngụm.
Lúc này, thiên tượng Trung Thiên Châu nhất thời bắn ra, khiến hai người gần như đồng thời nhìn phía Trung Thiên Châu.
- Đây chính là Thần giới sao?
Tướng Thần thưởng thức rượu hai mắt híp lại nói.
- Nghe đồn là một thế lực sinh ra vào kỷ thứ nhất hậu kỳ. Ngươi cũng biết!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- A, như vậy thật tốt! Các kỷ thức tỉnh, như vậy thiên hạ mới thú vị!
Tướng Thần gật đầu một cái.
- Bốn giới hợp nhất, thiên hạ loạn. Không bao lâu nữa, mệnh số cũng sẽ xuất hiện!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Thần sắc Tướng Thần thoáng ngưng trọng lại, hất đổ một chén rượu:
- Mệnh số xuất hiện thì lại làm sao? Quần hùng cùng nổi lên, hắn không hẳn có thể tiêu diệt được thế của toàn thiên hạ!
Lắc đầu, Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói:
- Không, có thể mệnh số đã xuất hiện!
- Ồ? Đã xuất hiện sao?
Đông Phương Bất Bại lại có chút trầm mặc không tiếp tục nói nữa.
Tướng Thần cũng đúng lúc không tiếp tục nói nữa.
- Người kia, là người của ngươi chứ?
Tướng Thần nói.
Đông Phương Bất Bại khẽ mỉm cười:
- Ngươi rốt cuộc chịu đã chịu để ý rồi!
- A!
Tướng Thần lộ ra một nụ cười mỉm.
..
Dương gian, Bắc Ngoại Châu, Thiên đình Lăng Tiêu, cửa Trường Sinh Bất Tử Điện.
Chung Sơn dẫn theo quần thần, mắt nhìn về phía Hoàn Tây Bắc Châu.
Trước đây không lâu, Chung Sơn xuất binh, trong khoảng thời gian ngắn một lần nắm lấy một châu. Chiến tích đó thực sự kinh thiên, âm thanh chấn động toàn thiên hạ.
Gần như trong cùng một ngày hắn đã nắm được tất cả thành trì, dẫn động thiên địa, uy lực vô địch.
- Dịch Diễn, Hoàn Tây Bắc Châu làm sao vậy?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Một thần tử tiến lên.
- Giới chủ, Hoàn Tây Bắc Châu dùng bạo lực trong khoảnh khắc đã nắm được. Thế giới Đại Thiên ta tích lũy vô số nhân tài, có thể nói đã dùng hết người. Không ngoài một năm, chúng ta có thể hoàn toàn ổn định Hoàn Tây Bắc Châu!
Thần tử Dịch Diễn mở miệng nói.
- Như thế tốt lắm!
Chung Sơn gật đầu một cái.
- Giới chủ, tuy rằng Hoàn Tây Bắc Châu muốn ổn định lòng dân, nhưng dĩ nhiên phải thuộc về cương vực chúng ta. Thế giới Đại Thiên cùng thế giới thứ nhất đã có hai châu hợp lại, chúng ta có muốn tiếp tục xuất binh hay không?
Dịch Diễn lại hỏi.
- Muốn!
Chung Sơn gật đầu một cái.
- Giáp với ranh giới của thế giới Đại Thiên chúng ta có sáu châu. Giới chủ, tiếp theo chúng ta cần mưu tính châu nào?
Dịch Diễn hỏi.
- Ngươi cho rằng nên làm thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Đông Ngoại Châu là Thiên giới Đại Trăn, tạm không thích hợp. Dù sao, thế giới Đại Thiên ta chung quy còn có một vài người là thần tử của Đại Tần ngày xưa, nhân hòa bất lợi! Thần không đề nghị xuất binh!
- Hoàn Đông Bắc Châu, có Đông Phương Bất Bại, người này quá mức quỷ dị. Vừa có truyền tin tức đến, Tướng Thần cũng đi tới giáo trường Đông Phương. Càng có thể nhìn ra được Đông Phương Bất Bại không tầm thường. Đông Phương Bất Bại tấn công không đủ, thủ thành có thừa. Thần không đề nghị xuất binh!
/1446
|