Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Vương Tiễn, Mông Điềm, Hóa Thê Lương và một đám Chiến Thần Đại Trăn binh phạt khắp nơi, đối chiến vô số cường giả.
Chấn động nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Thời khắc Độc Long Vương bị khống chế, vừa đúng lúc Lôi Đế phá tan đại trận Đô Thiên Thần Sát.
Ầm!
Lôi Đế đánh vỡ mười hai đại trận Đô Thiên Thần Sát đi ra, trong chớp mắt vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Độc Long Vương bị Diêm Xuyên khống chế.
- Diêm Xuyên? Diêm Xuyên!
Da đầu Lôi Đế tê dại cả kinh kêu lên.
Lôi Đế mạnh hơn so với Độc Long Vương, nhưng dù có mạnh mấy cũng có giới hạn. Lôi Đế với tu vi thập ngũ trọng thiên đỉnh phong, nhưng ở sân nhà của mình, lực lượng lại có thể leo lên đến thập lục trọng thiên. Cho dù như vậy, Lôi Đế cũng không tự có thể tin dễ dàng chế ngự Độc Long Vương như vậy?
Diêm Xuyên sao có thể cường hãn như vậy được?
Diêm Xuyên ném Độc Long Vương đi, lập tức có cường giả Đại Trăn đến tiếp lấy.
Ầm!
Trong nháy mắt Diêm Xuyên đến trước mặt Lôi Đế.
- Lôi Đế, trẫm cho ngươi một lựa chọn. Ngươi giao ra lôi phượng tôn sư, thần phục trẫm. Bằng không, chết!
Diêm Xuyên trừng mắt, khí thế lộ vẻ hung ác.
Một uy thế mạnh mẽ xông thẳng về phía Lôi Đế.
Mười hai đạo luân hồi của Lôi Đế xoay tròn, nhưng so với ba mươi sáu đạo Luân Hồi của Mặc Vũ Hề lại chênh lệch rất nhiều.
Xung quanh có đại trận Đô Thiên Thần Sát có thể nhốt mình lại, còn có hung thần Diêm Xuyên.
Trong lòng Lôi Đế đột nhiên giật mình lo sợ.
- Ngự Thiên? Hắn gạt ta?
Lôi Đế đột nhiên thù hận nói.
- Thần phục, hay là chết?
Diêm Xuyên lại quát lên.
Ầm!
Một chưởng lại đánh về phía Lôi Đế.
- Ta không phục, ta không phục. Tại sao?
Lôi Đế cố gắng giãy dụa, miệng phun quả cầu lớn lôi điện, xông về phía chưởng cương của Diêm Xuyên.
Chưởng cương cực lớn bóp nát quả cầu lôi điện, tiếp tục đánh về phía Lôi Đế.
Ầm!
Dưới trùng kích hung mãnh của Diêm Xuyên, Lôi Đế nhất thời bị áp chế.
Nhưng Lôi Đế thực sự không cam lòng. Ngay vừa nãy, Lôi Đế còn đang suy nghĩ tới tình cảnh mình tới Đại Tần Thành, dùng lực ép Diêm Xuyên.
Bây giờ, lại bị Diêm Xuyên trấn áp toàn diện tại chính sân nhà của mình. Điều này chênh lệch quá lớn. Lớn đến mức Lôi Đế căn bản không muốn tiếp nhận.
- Không!
- Ngu xuẩn không hiểu chuyện!
Ầm!
Diêm Xuyên không có một chút thương tiếc nào. Lôi Đế giãy dụa, chính là lãng phí thời gian của mình, chính là thích ăn đòn, nên đánh!
Ầm! Ầm! Ầm!...
Thế giới Đại Thiện Nội Nam Châu phát ra những tiếng nổ vang ở bốn phía. Âm thanh chấn động thiên hạ cõi âm.
Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là chiến trường duy nhất.
Nội Bắc Châu.
Hoàng cũng đã tới bên ngoài một toà thành trì.
- A!
Hoàng đột nhiên hét một tiếng, trừng mắt một cái, một đao chém về phía một thành trì.
Ầm!
Thành trì hùng vĩ, trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa, xuất hiện một đạo hắc câu cực lớn sâu không thấy đáy.
- Làm càn, ngươi có biết đây là giáo trường của Tổ Thiên Vương hay không?
Một nam tử đầu chim quát to.
- Keng!
Khuôn mặt Hoàng lạnh lẽo, trường đao trong tay đột nhiên xẹt qua phía chân trời. Một đạo bạch quang chợt hiện lên. Ngay lập tức nam tử đầu chim bị chém thành hai nửa.
Khắp nơi, rất nhiều điểu nhân đang bay lượn. Mỗi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều kinh hãi không thôi.
- Tam giáo chủ bị giết, tam giáo chủ bị giết rồi!
Có điểu nhân sợ hãi nói.
Nhất thời, trong một ngọn núi lớn cách đó không xa, lại có hai nam tử áo trắng bay ra.
Quanh thân hai người tỏa ra một bạch quang khổng lồ. Nơi nào bạch quang đi qua, hư không cuốn lên vô số sóng bạc.
- Giáo chủ, Nhị giáo chủ!
- Bái kiến giáo chủ, bái kiến Nhị giáo chủ!
...
...
...
Xung quanh vô số điểu nhân cung kính nói.
- Thần phục ta, bằng không, chết!
Hoàng nhìn về phía một nam tử áo trắng trong đó.
- Làm càn!
Một nam tử phẫn nộ quát.
- Keng!
Trong mắt Hoàng lóe lên lệ khí. Một đạo đao quang chém qua.
Trong nháy mắt hư không xuất hiện một đạo đao quang ngăn cách thiên địa.
- Cái gì?
Ầm!
Nam tử vừa kêu gào lúc nãy trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa.
- Nhị giáo chủ bị giết?
Xung quanh vô số điểu nhân sợ hãi nói.
Hoàng lại nhìn về phía người cuối cùng kia. Trong mắt người cuối cùng kia đầy thù hận, cũng đầy vẻ sợ hãi.
- Thần phục ta, bằng không, chết!
Hoàng lại lạnh lùng nói.
- Ta? Ngươi là ai?
Nam tử áo trắng trầm giọng nói.
- Hừ!
Hoàng hừ lạnh một tiếng. Nàng cũng không phí lời, lại một đao chém tới.
- Keng!
Đao sáng thiên địa, một đạo đao cương cực lớn, thế không thể chặn chém về phía nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng sợ hãi không thôi. Mình chỉ hỏi câu, thời gian các ngươi nói một câu cũng không có sao?
Đao phong lao tới, nam tử áo trắng nhất thời giơ kiếm nghênh đón.
Ầm!
Trong nháy mắt trường kiếm đổ nát.
- Không!
Nam tử áo trắng cuối cùng kia cả kinh kêu lên.
Ầm!
Nam tử áo trắng bị chém thành hai nửa. Cho tới lúc chết hắn vẫn kinh sợ không tin nổi cảnh tượng này.
- Giáo chủ chết?
- Tổ Thiên Vương chết?
...
...
...
Xung quanh vô số điểu nhân trợn mắt há hốc mồm không ngừng run rẩy kêu lên.
Hoàng giết chết nam tử áo trắng, chặt đầu, năm lấy giơ cao lạnh lùng nhìn xung quanh một chút:
- Mọi người Nội Bắc Châu nghe đây. Ngay bây giờ Nội Bắc Châu đã trở thành cương vực của Giáo trường Bất Tử ta. Phàm là người nào không phục, giết không tha!
Ầm!
Lấy Hoàng làm trung tâm, một đao khí cuồng bạo, bắn về bốn phương tám hướng của Nội Bắc Châu.
Thế giới Đại Thiện!
Nội Nam Châu, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, mười hai chí tôn ra tay. Tuy rằng Lôi Đế hung hãn, nhưng dường như mỗi phương diện đều bị áp chế. Chiến đấu không bao lâu, Lôi Đế đã không chống đỡ được.
Ầm!
Lôi Đế bị chưởng cương của Diêm Xuyên bỗng nhiên kẹp cổ phượng hoàng lại.
Lúc này, Lôi Đế cũng không còn sự phách lối lúc trước nữa. Vẻ mặt hắn đầy hoang mang lo sợ.
- Không thể nào, thế giới yếu nhất làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được...
Lôi Đế hoảng hốt lo sợ nói.
Tự tin lúc trước của hắn đã sớm bị Diêm Xuyên đánh không còn. Giết chết Diêm Xuyên sao? Hiện tại, Diêm Xuyên giết chết mình còn đúng hơn.
- Thần phục, hoặc là chết?
Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo, lực lượng của đạo chi thủ lại tăng thêm.
Dường như chỉ cần trong nháy mắt tiếp theo, Diêm Xuyên có thể vặn gãy cổ Lôi Đế.
Hai lựa chọn?
Có Mặc Vũ Hề ở đây, Lôi Đế tin tưởng nếu như Diêm Xuyên giết mình, cho dù mình muốn chuyển thế cũng không có cơ hội.
- Rắc rắc rắc!
Lực đạo trong lòng bàn tay Diêm Xuyên tăng cường.
- Thần... thần phục!
Khuôn mặt Lôi Đế lộ vẻ bi thương kêu lên.
- Bành!
Diêm Xuyên nhanh chóng đánh vô số cấm chế vào thân thể của Lôi Đế.
Lúc này Lôi Đế không dám phản kháng, mặc cho mình bị cấm chế!
- Vù!
Lúc này Diêm Xuyên mới buông cổ Lôi Đế ra.
Lôi Đế hồi phục tự do, nhưng tu vi đã bị phong toả rất nhiều. Hắn chỉ có thể cung kính quay về phía Diêm Xuyên bái lạy nói:
- Bái kiến chủ thượng!
- Gọi Đại Đế đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, bái kiến Đại Đế!
Lôi Đế khổ sở nói.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Lôi Đế, Lôi Đế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay lên.
Chấn động nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Thời khắc Độc Long Vương bị khống chế, vừa đúng lúc Lôi Đế phá tan đại trận Đô Thiên Thần Sát.
Ầm!
Lôi Đế đánh vỡ mười hai đại trận Đô Thiên Thần Sát đi ra, trong chớp mắt vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Độc Long Vương bị Diêm Xuyên khống chế.
- Diêm Xuyên? Diêm Xuyên!
Da đầu Lôi Đế tê dại cả kinh kêu lên.
Lôi Đế mạnh hơn so với Độc Long Vương, nhưng dù có mạnh mấy cũng có giới hạn. Lôi Đế với tu vi thập ngũ trọng thiên đỉnh phong, nhưng ở sân nhà của mình, lực lượng lại có thể leo lên đến thập lục trọng thiên. Cho dù như vậy, Lôi Đế cũng không tự có thể tin dễ dàng chế ngự Độc Long Vương như vậy?
Diêm Xuyên sao có thể cường hãn như vậy được?
Diêm Xuyên ném Độc Long Vương đi, lập tức có cường giả Đại Trăn đến tiếp lấy.
Ầm!
Trong nháy mắt Diêm Xuyên đến trước mặt Lôi Đế.
- Lôi Đế, trẫm cho ngươi một lựa chọn. Ngươi giao ra lôi phượng tôn sư, thần phục trẫm. Bằng không, chết!
Diêm Xuyên trừng mắt, khí thế lộ vẻ hung ác.
Một uy thế mạnh mẽ xông thẳng về phía Lôi Đế.
Mười hai đạo luân hồi của Lôi Đế xoay tròn, nhưng so với ba mươi sáu đạo Luân Hồi của Mặc Vũ Hề lại chênh lệch rất nhiều.
Xung quanh có đại trận Đô Thiên Thần Sát có thể nhốt mình lại, còn có hung thần Diêm Xuyên.
Trong lòng Lôi Đế đột nhiên giật mình lo sợ.
- Ngự Thiên? Hắn gạt ta?
Lôi Đế đột nhiên thù hận nói.
- Thần phục, hay là chết?
Diêm Xuyên lại quát lên.
Ầm!
Một chưởng lại đánh về phía Lôi Đế.
- Ta không phục, ta không phục. Tại sao?
Lôi Đế cố gắng giãy dụa, miệng phun quả cầu lớn lôi điện, xông về phía chưởng cương của Diêm Xuyên.
Chưởng cương cực lớn bóp nát quả cầu lôi điện, tiếp tục đánh về phía Lôi Đế.
Ầm!
Dưới trùng kích hung mãnh của Diêm Xuyên, Lôi Đế nhất thời bị áp chế.
Nhưng Lôi Đế thực sự không cam lòng. Ngay vừa nãy, Lôi Đế còn đang suy nghĩ tới tình cảnh mình tới Đại Tần Thành, dùng lực ép Diêm Xuyên.
Bây giờ, lại bị Diêm Xuyên trấn áp toàn diện tại chính sân nhà của mình. Điều này chênh lệch quá lớn. Lớn đến mức Lôi Đế căn bản không muốn tiếp nhận.
- Không!
- Ngu xuẩn không hiểu chuyện!
Ầm!
Diêm Xuyên không có một chút thương tiếc nào. Lôi Đế giãy dụa, chính là lãng phí thời gian của mình, chính là thích ăn đòn, nên đánh!
Ầm! Ầm! Ầm!...
Thế giới Đại Thiện Nội Nam Châu phát ra những tiếng nổ vang ở bốn phía. Âm thanh chấn động thiên hạ cõi âm.
Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là chiến trường duy nhất.
Nội Bắc Châu.
Hoàng cũng đã tới bên ngoài một toà thành trì.
- A!
Hoàng đột nhiên hét một tiếng, trừng mắt một cái, một đao chém về phía một thành trì.
Ầm!
Thành trì hùng vĩ, trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa, xuất hiện một đạo hắc câu cực lớn sâu không thấy đáy.
- Làm càn, ngươi có biết đây là giáo trường của Tổ Thiên Vương hay không?
Một nam tử đầu chim quát to.
- Keng!
Khuôn mặt Hoàng lạnh lẽo, trường đao trong tay đột nhiên xẹt qua phía chân trời. Một đạo bạch quang chợt hiện lên. Ngay lập tức nam tử đầu chim bị chém thành hai nửa.
Khắp nơi, rất nhiều điểu nhân đang bay lượn. Mỗi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều kinh hãi không thôi.
- Tam giáo chủ bị giết, tam giáo chủ bị giết rồi!
Có điểu nhân sợ hãi nói.
Nhất thời, trong một ngọn núi lớn cách đó không xa, lại có hai nam tử áo trắng bay ra.
Quanh thân hai người tỏa ra một bạch quang khổng lồ. Nơi nào bạch quang đi qua, hư không cuốn lên vô số sóng bạc.
- Giáo chủ, Nhị giáo chủ!
- Bái kiến giáo chủ, bái kiến Nhị giáo chủ!
...
...
...
Xung quanh vô số điểu nhân cung kính nói.
- Thần phục ta, bằng không, chết!
Hoàng nhìn về phía một nam tử áo trắng trong đó.
- Làm càn!
Một nam tử phẫn nộ quát.
- Keng!
Trong mắt Hoàng lóe lên lệ khí. Một đạo đao quang chém qua.
Trong nháy mắt hư không xuất hiện một đạo đao quang ngăn cách thiên địa.
- Cái gì?
Ầm!
Nam tử vừa kêu gào lúc nãy trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa.
- Nhị giáo chủ bị giết?
Xung quanh vô số điểu nhân sợ hãi nói.
Hoàng lại nhìn về phía người cuối cùng kia. Trong mắt người cuối cùng kia đầy thù hận, cũng đầy vẻ sợ hãi.
- Thần phục ta, bằng không, chết!
Hoàng lại lạnh lùng nói.
- Ta? Ngươi là ai?
Nam tử áo trắng trầm giọng nói.
- Hừ!
Hoàng hừ lạnh một tiếng. Nàng cũng không phí lời, lại một đao chém tới.
- Keng!
Đao sáng thiên địa, một đạo đao cương cực lớn, thế không thể chặn chém về phía nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng sợ hãi không thôi. Mình chỉ hỏi câu, thời gian các ngươi nói một câu cũng không có sao?
Đao phong lao tới, nam tử áo trắng nhất thời giơ kiếm nghênh đón.
Ầm!
Trong nháy mắt trường kiếm đổ nát.
- Không!
Nam tử áo trắng cuối cùng kia cả kinh kêu lên.
Ầm!
Nam tử áo trắng bị chém thành hai nửa. Cho tới lúc chết hắn vẫn kinh sợ không tin nổi cảnh tượng này.
- Giáo chủ chết?
- Tổ Thiên Vương chết?
...
...
...
Xung quanh vô số điểu nhân trợn mắt há hốc mồm không ngừng run rẩy kêu lên.
Hoàng giết chết nam tử áo trắng, chặt đầu, năm lấy giơ cao lạnh lùng nhìn xung quanh một chút:
- Mọi người Nội Bắc Châu nghe đây. Ngay bây giờ Nội Bắc Châu đã trở thành cương vực của Giáo trường Bất Tử ta. Phàm là người nào không phục, giết không tha!
Ầm!
Lấy Hoàng làm trung tâm, một đao khí cuồng bạo, bắn về bốn phương tám hướng của Nội Bắc Châu.
Thế giới Đại Thiện!
Nội Nam Châu, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, mười hai chí tôn ra tay. Tuy rằng Lôi Đế hung hãn, nhưng dường như mỗi phương diện đều bị áp chế. Chiến đấu không bao lâu, Lôi Đế đã không chống đỡ được.
Ầm!
Lôi Đế bị chưởng cương của Diêm Xuyên bỗng nhiên kẹp cổ phượng hoàng lại.
Lúc này, Lôi Đế cũng không còn sự phách lối lúc trước nữa. Vẻ mặt hắn đầy hoang mang lo sợ.
- Không thể nào, thế giới yếu nhất làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được...
Lôi Đế hoảng hốt lo sợ nói.
Tự tin lúc trước của hắn đã sớm bị Diêm Xuyên đánh không còn. Giết chết Diêm Xuyên sao? Hiện tại, Diêm Xuyên giết chết mình còn đúng hơn.
- Thần phục, hoặc là chết?
Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo, lực lượng của đạo chi thủ lại tăng thêm.
Dường như chỉ cần trong nháy mắt tiếp theo, Diêm Xuyên có thể vặn gãy cổ Lôi Đế.
Hai lựa chọn?
Có Mặc Vũ Hề ở đây, Lôi Đế tin tưởng nếu như Diêm Xuyên giết mình, cho dù mình muốn chuyển thế cũng không có cơ hội.
- Rắc rắc rắc!
Lực đạo trong lòng bàn tay Diêm Xuyên tăng cường.
- Thần... thần phục!
Khuôn mặt Lôi Đế lộ vẻ bi thương kêu lên.
- Bành!
Diêm Xuyên nhanh chóng đánh vô số cấm chế vào thân thể của Lôi Đế.
Lúc này Lôi Đế không dám phản kháng, mặc cho mình bị cấm chế!
- Vù!
Lúc này Diêm Xuyên mới buông cổ Lôi Đế ra.
Lôi Đế hồi phục tự do, nhưng tu vi đã bị phong toả rất nhiều. Hắn chỉ có thể cung kính quay về phía Diêm Xuyên bái lạy nói:
- Bái kiến chủ thượng!
- Gọi Đại Đế đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, bái kiến Đại Đế!
Lôi Đế khổ sở nói.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Lôi Đế, Lôi Đế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay lên.
/1446
|