Một năm sau, trong một khu rừng.
Đám người Tử Tử, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương hộ pháp xung quanh.
Chính giữa Diêm Xuyên đối diện thiên phạt cuồn cuộn, há mồm hút hết vào bụng.
Mặc dù ba người Kim Đại Vũ, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương biểu tinh rối rắm nhưng cuối cùng đã chấp nhận điều không thể tưởng tượng này.
*Ầm ầm đùng!*
Thiên phạt cuồn cuộn Diêm Xuyên thu nạp hết, quanh thân hắn tia chớp lóe bốn phía.
Mọi người bay lên phi chu, ai nấy thấy rất buộc bực.
Bởi vì mới rồi kcish động hình như hơi lớn.
Đây cũng không phải là một lần, trên đường đi Diêm Xuyên đã nuốt rất nhiều lần thiên phạt.
Diêm Xuyên tiến vào đại điện tiêu hóa, xong mới bước ra khỏi đại điện.
Tử Tử đang canh giữ đại điện, mắt lóe tia oán hận.
Diêm Xuyên cười nói:
- Tử Tử, lần này nàng không cần lo lắng nữa chứ?
Tử Tử hỏi:
- Lần này chàng có đột phá không?
Diêm Xuyên lắc đầu, đáp:
- Vẫn là Thần cảnh đệ thập tầng, không thể đột phá hơn.
Hai người đi tới mũi thuyền, ngắm cảnh xung quanh.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Chàng thật sự không sao chứ?
- Yên tâm đi, thiên lôi tôi thể, ta càng là từ trong ra ngoài. Ta đã nói rồi, nàng ở trong mắt người khác như thế nào chẳng quan trọng, với ta mà nói nàng là phúc tinh. Nàng xem đi, tu vi của ta luôn tăng lên, đa là Thần cảnh đại viên mãn, chỉ chờ có cơ hội là sẽ đột phá đến hư ảnh.
Diêm Xuyên ôm Tử Tử ngồi trên cái ghế ở mũi thuyền.
*Ầm ầm!*
Thiên phạt lại giáng xuống.
Nhưng hiện tại Diêm Xuyên sớm quen rồi.
Tử Tử nhìn bầu trời, vẫn hơi lo lắng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm đi, thiên phạt bao nhiêu lần, trình độ cỡ này ta đã quen rồi, nó không đánh xuống thì vô dụng.
Nhìn thiên phạt không giáng xuống, Tử Tử yên lòng.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Chàng đã nuốt thiên phạt mấy lần, tu vi thật sự không thể tăng lên sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Còn cần cơ duyên, đương nhiên nếu có thiên phạt càng cường đại thì nói không chừng có thể lại đột phá.
Tử Tử ngẩn ra:
- Càng cường đại?
- Ví dụ như...
Diêm Xuyên dựa sát vào, thì thầm bên tai Tử Tử.
Tử Tử mặt đỏ rực.
Tử Tử vội lắc đầu nói:
- Không được, hiện tại không được đâu!
Diêm Xuyên dịu giọng nói:
- Được rồi đợi đến Yến Kinh rồi tính đi.
Tử Tử lại lắc đầu, nói:
- Không, đến Yến Kinh cũng không được.
- A?
Tử Tử lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Chúng ta như bây giờ mà thiên phạt đã lớn thế này, nếu làm như chàng nói vậy thì chắc chắn thiên phạt càng mạnh nữa, hơn nữa có khả năng là thiên phạt có tính hủy diệt. Không được, bây giờ không được, nếu chàng xảy ra chuyện thì ta làm sao đây?
- A?
Tử Tử mềm giọng khuyên nhủ:
- Từ từ đến có được không? Đợi tu vi của chàng cao hơn chút, mạnh hơn chút!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Được rồi.
Tử Tử không muốn thì Diêm Xuyên sẽ không cưỡng ép, hơn nữa nàng còn là vì tốt cho hắn.
Hai người ngồi ở mũi thuyền nhìn mặt trời từ từ mọc ở hướng đông, cảnh tượng rất đẹp. Tử Tử khẽ khàng tựa vào ngực Diêm Xuyên.
Giờ phút này, trong mắt Tử Tử tràn đầy ngọt ngào.
Nhìn mặt trời mọc như là nhìn thấy hy vọng cuộc đời, phút tối đen trước bình minh rốt cuộc quá đi, tiếp theo sẽ không cô đơn nữa, chỉ toàn là hạnh phúc.
Tử Tử hạnh phúc nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên tựa vào mái tóc thề của nàng, lòng thấy bình yên.
Phi chu bay đi, hình như thời gian đông lại.
Hai người yên tĩnh ngồi ở mũi thuyền, đám thần tử ở xung quanh không ai quấy rầy, ai làm việc nấy. Phi chu bay nhanh hướng tới Đại Trăn.
Đang lúc hai người hạnh phúc thì.
*Ong!*
Không khí trước mặt Diêm Xuyên bỗng rung lên.
Hai người nhướng mày.
- A?
*Vèo!*
Không khí rung động xuất hiện một trận đồ, trên ánh sáng bốc toát ra một bóng dáng cỡ bàn tay.
- Meo!
Có tiếng mèo kêu hưng phấn vang lên.
*Vèo!*
Trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Tử Tử mặt lộ vui sướng kêu lên:
- Miêu Miêu?
Tử Tử vội tiến lên ôm lấy Miêu Miêu.
Miêu Miêu và Diêm Xuyên có thêm tộc kế, nó có thể từ bất cứ đâu thông qua tộc khế truyền tống đến bên cạnh hắn.
Lần trước nó cùng Mặc Vũ Hề đi Đại Chiêu thánh địa ăn tiên thạch, giờ bỗng hiện ra.
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:
- Tử Tử tỷ tỷ?
Phút chốc Miêu Miêu nhảy vào ngực Tử Tử.
Miêu Miêu có thể cùng thiên đỉnh ngưu, cũng có thể đối với nguyền rủa trên người Tử Tử, hình như nó không cảm thấy gì hết.
Tử Tử hưng phấn kêu lên:
- Miêu Miêu, sao ngươi đến đây?
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Ta tìm Đại Lưu, kiếm Diêm Xuyên. Sao tỷ cũng ở đây? A, Diêm Xuyên đón tỷ về nhà ư?
Tử Tử gật đầu, mặt đầy hạnh phúc:
- Ừm.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi rốt cuộc chịu về rồi.
Tử Tử tò mò hỏi:
- A? Miêu Miêu, ngươi đi đâu vậy?
Miêu Miêu nhớ lại, lộ vẻ thèm thuyền nói:
- Ta ở chỗ Mặc tỷ tỷ, nàng mời ta ăn tiên thạch, meo!
Tử Tử cơ mặt co giật:
- Mặc Vũ Hề?
Miêu Miêu gật đầu:
- Meo!
Tử Tử mặt cơ giật nhưng không nói gì, lật tay lấy từ trong pháp bảo trữ vật ra một khối đá màu tim, tảng đá tỏa ra khí mông lung mỹ lệ.
Tử Tử nói:
- Miêu Miêu, cho ngươi nè.
Miêu Miêu hưng phấn ôm lấy ngày, nói:
- Meo! Còn to hơn cả tiên thạch của Mặc tỷ tỷ, meo!
Tử Tử nghe nói mình cho Miêu Miêu tiên thạch lớn hơn của Mặc Vũ Hề thì biểu tình vui sướng.
Diêm Xuyên cười bảo:
- Tử Tử, đừng chiều hư Miêu Miêu.
Tử Tử chu môi nói:
- Ta thấy vui!
Diêm Xuyên cười khổ.
- Meo! Đại lưu manh, đồ xấu xa, Tử Tử tỷ tỷ cho ta chứ có cho ngươi đâu!
Miêu Miêu giương nanh múa vuốt với Diêm Xuyên, đương nhiên chẳng có chút sức uy hiếp gì cả, càng đáng yêu hơn.
Diêm Xuyên buôn cười nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu kêu la:
- Meo! Phải rồi, đồ xấu xa, đồ hẹp hòi, nếu không phải nể mặt Tử Tử tỷ tỷ thì ta cóc thèm để ý ngươi. Mặc tỷ tỷ khiến ta đưa lá thư cho ngươi này.
Miêu Miêu nói xong từ trong cái mũ nhỏ lấy ra một phong thư quăng cho Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhận lấy, hơi ngoài ý muốn.
Tử Tử ở bên cạnh ôm Miêu Miêu thấy vậy mặt hơi đổi sắc, nói:
- Ta mang Miêu Miêu đi dạo, đã lâu rồi không thấy nó.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, gật đầu, lòng tràn ngập cảm kích và vui mừng.
Đầu thuyền chỉ còn lại một mình Diêm Xuyên, hắn nhìn phong thư, suy nghĩ rồi mở ra.
Diêm Xuyên nhìn nội dung lá thư, biểu tình biến nghiêm túc.
Diêm Xuyên đọc lại nội dung thư một lần lại một lần, đọc tới đọc lui, hắn cất phong thư đi, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Diêm Xuyên nhìn mặt trời mọc phía xa, chìm trong suy tư.
Diêm Xuyên ngón tay nhẹ gõ vay vịn ghế, suy nghĩ điều gì đó.
Bên kia, Tử Tử mang Miêu Miêu đi dạo chơi, nói:
- Miêu Miêu, hãy nói cho ta mấy năm nay ngươi gặp chuyện gì thú vị có được không? Và ở Đại Chiêu thánh địa nhìn thấy cái gì? Mặc Vũ Hề đó là người như thế nào?
Miêu Miêu ôm tiên thạch, hạnh phúc quá không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay:
- Được thôi!
Diêm Xuyên im lặng một đoạn thời gian.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Ngừng thuyền!
Phía xa truyền đến giọng của các tướng sĩ:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Kêu mọi người lên đây hết!
- A? Vâng!
Rất nhanh Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ, Tham Lang, thậm chí la Tử Tử, Miêu Miêu đều đến trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Tử Tử, có lẽ ta phải đi Đại Chiêu thánh địa một chuyến.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên nói:
- Đúng thế, không chỉ xảy ra chuyện mà thiên hạ có lẽ sẽ đại biến!
- Thiên hạ đại biến?
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Diêm Xuyên hỏi:
- Nàng đi cùng đám Hoắc Quang quay về Yến Kinh trước nhé?
Tử Tử thấy Diêm Xuyên nghiêm túc như thế thì rất ngoan gật đầu:
- Được, ta ở Yến Kinh chờ chàng.
Hoắc Quang tò mò hỏi:
- Hoàng thượng? Xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Sắp xảy ra chuyện lớn. Kim Đại Vũ, lậ tức theo trẫm đi Đại Chiêu thánh địa! Số còn lại quay về Yến Kinh hết, đợi lát nữa trẫm sẽ viết thư cho Dịch Phong dặn dò vài chuyện. Có lẽ Đại Trăn hoàng triều không lâu sau sẽ thăng cấp đế triều. Hoắc Quang, sau khi trở về lệ binh mạt mã, điều tiết trạng thái quan quân đến cao nhất!
Hoắc Quang kêu lên:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Phụng Âm Dương, liên quan kiến thuyết phong thủy Đại Trăn thì mấy năm nay ta dã nhiều lần nói với ngươi rồi, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi một thủ dụ, để Dịch Phong phối hợp ngươi hành động!
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang lo lắng nói:
- Hoàng thượng, chuyến hành trình của các người có gặp phải nguy hiểm gì không?
Diêm Xuyên nói:
- Có Kim Đại Vũ đi cùng thì ngươi không cần lo.
Kim Đại Vũ mở miệng bảo đảm:
- Hoắc đại nhân yên tâm, với thực lực của hoàng thượng thì ngươi không cần lo, tại hạ nhất định sẽ bảo vệ Hoàng thượng an toàn.
Diêm Xuyên nói:
- Còn nữa, Hoắc Quang, đến Yến Kinh rồi ngươi đi gặp Bạch Đế Thiên, để hắn trước tiên đi Đại Chiêu thánh địa hội hợp cùng trẫm!
- Tuân lệnh!
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:
- Meo! Vậy ta thì sao?
Diêm Xuyên nói:
- Ngươi? Hãy ở lại bảo vệ Tử Tử. Tử Tử có bất cứ chuyện gì thì ngươi đều có thể trước tiên báo cho ta.
Miêu Miêu có chút không cam lòng, nói:
- Meo!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất!
Thế này Miêu Miêu mới vừa lòng kêu lên:
- Meo!
Tử Tử mắt lóe tia cảm động rồi rất nhanh biến thành tình yêu càng sâu.
Diêm Xuyên chỉnh sửa lại một đám thánh chỉ để Hoắc Quang mang về.
Kim Đại Vũ thì một mình trở về phòng, qua chốc lát sau đi ra.
Diêm Xuyên nói:
- Kim Đại Vũ, chúng ta đi thôi!
Kim Đại Vũ nói:
- Hoàng thượng, chỗ thần có một bí pháp có thể tặng cho hoàng hậu.
- A?
Kim Đại Vũ đưa ra một quyển da thú, nói:
- Đây là bí pháp tổ tiên ta truyền xuống, cần thể chất đặc biệt, ta nghĩ mệnh cách của hoàng hậu là không thể tốt hơn, chắc nó thuộc loại yêu thuật nguyền rủa.
Diêm Xuyên nhận lấy, mắt lóe tia tò mò nói:
- A? Yêu thuật?
Kim Đại Vũ nói:
- Đinh đầu thất tiễn thư!
Diêm Xuyên nhanh chóng liếc sơ, xem xong mắt sáng lên.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Kim Đại Vũ, trẫm nhận phần đại lễ này, đợi về sau trẫm sẽ báo đáp lại cho ngươi.
Kim Đại Vũ mỉm cười, không nói nhiều.
Diêm Xuyên đưa đinh đầu thất tiễn thư cho Tử Tử, nói:
- Nàng đọc đi, nếu có hứng thú thì hãy nghiên cứu nó.
Tử Tử gật đầu:
- Ừm.
Diêm Xuyên bước ra khỏi phi chu:
- Kim Đại Vũ, chúng ta đi!
Kim Đại Vũ nhoáng người lên, hóa thành một kim ô to lớn.
- Hoàng thượng, lên lưng của ta đi!
- Oa!
Kim ô chở Diêm Xuyên, vỗ cánh to bắn hướng phương xa, chớp mắt biến mất nơi chân trời.
Đám người Tử Tử, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương hộ pháp xung quanh.
Chính giữa Diêm Xuyên đối diện thiên phạt cuồn cuộn, há mồm hút hết vào bụng.
Mặc dù ba người Kim Đại Vũ, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương biểu tinh rối rắm nhưng cuối cùng đã chấp nhận điều không thể tưởng tượng này.
*Ầm ầm đùng!*
Thiên phạt cuồn cuộn Diêm Xuyên thu nạp hết, quanh thân hắn tia chớp lóe bốn phía.
Mọi người bay lên phi chu, ai nấy thấy rất buộc bực.
Bởi vì mới rồi kcish động hình như hơi lớn.
Đây cũng không phải là một lần, trên đường đi Diêm Xuyên đã nuốt rất nhiều lần thiên phạt.
Diêm Xuyên tiến vào đại điện tiêu hóa, xong mới bước ra khỏi đại điện.
Tử Tử đang canh giữ đại điện, mắt lóe tia oán hận.
Diêm Xuyên cười nói:
- Tử Tử, lần này nàng không cần lo lắng nữa chứ?
Tử Tử hỏi:
- Lần này chàng có đột phá không?
Diêm Xuyên lắc đầu, đáp:
- Vẫn là Thần cảnh đệ thập tầng, không thể đột phá hơn.
Hai người đi tới mũi thuyền, ngắm cảnh xung quanh.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Chàng thật sự không sao chứ?
- Yên tâm đi, thiên lôi tôi thể, ta càng là từ trong ra ngoài. Ta đã nói rồi, nàng ở trong mắt người khác như thế nào chẳng quan trọng, với ta mà nói nàng là phúc tinh. Nàng xem đi, tu vi của ta luôn tăng lên, đa là Thần cảnh đại viên mãn, chỉ chờ có cơ hội là sẽ đột phá đến hư ảnh.
Diêm Xuyên ôm Tử Tử ngồi trên cái ghế ở mũi thuyền.
*Ầm ầm!*
Thiên phạt lại giáng xuống.
Nhưng hiện tại Diêm Xuyên sớm quen rồi.
Tử Tử nhìn bầu trời, vẫn hơi lo lắng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm đi, thiên phạt bao nhiêu lần, trình độ cỡ này ta đã quen rồi, nó không đánh xuống thì vô dụng.
Nhìn thiên phạt không giáng xuống, Tử Tử yên lòng.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Chàng đã nuốt thiên phạt mấy lần, tu vi thật sự không thể tăng lên sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Còn cần cơ duyên, đương nhiên nếu có thiên phạt càng cường đại thì nói không chừng có thể lại đột phá.
Tử Tử ngẩn ra:
- Càng cường đại?
- Ví dụ như...
Diêm Xuyên dựa sát vào, thì thầm bên tai Tử Tử.
Tử Tử mặt đỏ rực.
Tử Tử vội lắc đầu nói:
- Không được, hiện tại không được đâu!
Diêm Xuyên dịu giọng nói:
- Được rồi đợi đến Yến Kinh rồi tính đi.
Tử Tử lại lắc đầu, nói:
- Không, đến Yến Kinh cũng không được.
- A?
Tử Tử lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Chúng ta như bây giờ mà thiên phạt đã lớn thế này, nếu làm như chàng nói vậy thì chắc chắn thiên phạt càng mạnh nữa, hơn nữa có khả năng là thiên phạt có tính hủy diệt. Không được, bây giờ không được, nếu chàng xảy ra chuyện thì ta làm sao đây?
- A?
Tử Tử mềm giọng khuyên nhủ:
- Từ từ đến có được không? Đợi tu vi của chàng cao hơn chút, mạnh hơn chút!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Được rồi.
Tử Tử không muốn thì Diêm Xuyên sẽ không cưỡng ép, hơn nữa nàng còn là vì tốt cho hắn.
Hai người ngồi ở mũi thuyền nhìn mặt trời từ từ mọc ở hướng đông, cảnh tượng rất đẹp. Tử Tử khẽ khàng tựa vào ngực Diêm Xuyên.
Giờ phút này, trong mắt Tử Tử tràn đầy ngọt ngào.
Nhìn mặt trời mọc như là nhìn thấy hy vọng cuộc đời, phút tối đen trước bình minh rốt cuộc quá đi, tiếp theo sẽ không cô đơn nữa, chỉ toàn là hạnh phúc.
Tử Tử hạnh phúc nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên tựa vào mái tóc thề của nàng, lòng thấy bình yên.
Phi chu bay đi, hình như thời gian đông lại.
Hai người yên tĩnh ngồi ở mũi thuyền, đám thần tử ở xung quanh không ai quấy rầy, ai làm việc nấy. Phi chu bay nhanh hướng tới Đại Trăn.
Đang lúc hai người hạnh phúc thì.
*Ong!*
Không khí trước mặt Diêm Xuyên bỗng rung lên.
Hai người nhướng mày.
- A?
*Vèo!*
Không khí rung động xuất hiện một trận đồ, trên ánh sáng bốc toát ra một bóng dáng cỡ bàn tay.
- Meo!
Có tiếng mèo kêu hưng phấn vang lên.
*Vèo!*
Trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Tử Tử mặt lộ vui sướng kêu lên:
- Miêu Miêu?
Tử Tử vội tiến lên ôm lấy Miêu Miêu.
Miêu Miêu và Diêm Xuyên có thêm tộc kế, nó có thể từ bất cứ đâu thông qua tộc khế truyền tống đến bên cạnh hắn.
Lần trước nó cùng Mặc Vũ Hề đi Đại Chiêu thánh địa ăn tiên thạch, giờ bỗng hiện ra.
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:
- Tử Tử tỷ tỷ?
Phút chốc Miêu Miêu nhảy vào ngực Tử Tử.
Miêu Miêu có thể cùng thiên đỉnh ngưu, cũng có thể đối với nguyền rủa trên người Tử Tử, hình như nó không cảm thấy gì hết.
Tử Tử hưng phấn kêu lên:
- Miêu Miêu, sao ngươi đến đây?
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Ta tìm Đại Lưu, kiếm Diêm Xuyên. Sao tỷ cũng ở đây? A, Diêm Xuyên đón tỷ về nhà ư?
Tử Tử gật đầu, mặt đầy hạnh phúc:
- Ừm.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi rốt cuộc chịu về rồi.
Tử Tử tò mò hỏi:
- A? Miêu Miêu, ngươi đi đâu vậy?
Miêu Miêu nhớ lại, lộ vẻ thèm thuyền nói:
- Ta ở chỗ Mặc tỷ tỷ, nàng mời ta ăn tiên thạch, meo!
Tử Tử cơ mặt co giật:
- Mặc Vũ Hề?
Miêu Miêu gật đầu:
- Meo!
Tử Tử mặt cơ giật nhưng không nói gì, lật tay lấy từ trong pháp bảo trữ vật ra một khối đá màu tim, tảng đá tỏa ra khí mông lung mỹ lệ.
Tử Tử nói:
- Miêu Miêu, cho ngươi nè.
Miêu Miêu hưng phấn ôm lấy ngày, nói:
- Meo! Còn to hơn cả tiên thạch của Mặc tỷ tỷ, meo!
Tử Tử nghe nói mình cho Miêu Miêu tiên thạch lớn hơn của Mặc Vũ Hề thì biểu tình vui sướng.
Diêm Xuyên cười bảo:
- Tử Tử, đừng chiều hư Miêu Miêu.
Tử Tử chu môi nói:
- Ta thấy vui!
Diêm Xuyên cười khổ.
- Meo! Đại lưu manh, đồ xấu xa, Tử Tử tỷ tỷ cho ta chứ có cho ngươi đâu!
Miêu Miêu giương nanh múa vuốt với Diêm Xuyên, đương nhiên chẳng có chút sức uy hiếp gì cả, càng đáng yêu hơn.
Diêm Xuyên buôn cười nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu kêu la:
- Meo! Phải rồi, đồ xấu xa, đồ hẹp hòi, nếu không phải nể mặt Tử Tử tỷ tỷ thì ta cóc thèm để ý ngươi. Mặc tỷ tỷ khiến ta đưa lá thư cho ngươi này.
Miêu Miêu nói xong từ trong cái mũ nhỏ lấy ra một phong thư quăng cho Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhận lấy, hơi ngoài ý muốn.
Tử Tử ở bên cạnh ôm Miêu Miêu thấy vậy mặt hơi đổi sắc, nói:
- Ta mang Miêu Miêu đi dạo, đã lâu rồi không thấy nó.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, gật đầu, lòng tràn ngập cảm kích và vui mừng.
Đầu thuyền chỉ còn lại một mình Diêm Xuyên, hắn nhìn phong thư, suy nghĩ rồi mở ra.
Diêm Xuyên nhìn nội dung lá thư, biểu tình biến nghiêm túc.
Diêm Xuyên đọc lại nội dung thư một lần lại một lần, đọc tới đọc lui, hắn cất phong thư đi, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Diêm Xuyên nhìn mặt trời mọc phía xa, chìm trong suy tư.
Diêm Xuyên ngón tay nhẹ gõ vay vịn ghế, suy nghĩ điều gì đó.
Bên kia, Tử Tử mang Miêu Miêu đi dạo chơi, nói:
- Miêu Miêu, hãy nói cho ta mấy năm nay ngươi gặp chuyện gì thú vị có được không? Và ở Đại Chiêu thánh địa nhìn thấy cái gì? Mặc Vũ Hề đó là người như thế nào?
Miêu Miêu ôm tiên thạch, hạnh phúc quá không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay:
- Được thôi!
Diêm Xuyên im lặng một đoạn thời gian.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Ngừng thuyền!
Phía xa truyền đến giọng của các tướng sĩ:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Kêu mọi người lên đây hết!
- A? Vâng!
Rất nhanh Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ, Tham Lang, thậm chí la Tử Tử, Miêu Miêu đều đến trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Tử Tử, có lẽ ta phải đi Đại Chiêu thánh địa một chuyến.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên nói:
- Đúng thế, không chỉ xảy ra chuyện mà thiên hạ có lẽ sẽ đại biến!
- Thiên hạ đại biến?
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Diêm Xuyên hỏi:
- Nàng đi cùng đám Hoắc Quang quay về Yến Kinh trước nhé?
Tử Tử thấy Diêm Xuyên nghiêm túc như thế thì rất ngoan gật đầu:
- Được, ta ở Yến Kinh chờ chàng.
Hoắc Quang tò mò hỏi:
- Hoàng thượng? Xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Sắp xảy ra chuyện lớn. Kim Đại Vũ, lậ tức theo trẫm đi Đại Chiêu thánh địa! Số còn lại quay về Yến Kinh hết, đợi lát nữa trẫm sẽ viết thư cho Dịch Phong dặn dò vài chuyện. Có lẽ Đại Trăn hoàng triều không lâu sau sẽ thăng cấp đế triều. Hoắc Quang, sau khi trở về lệ binh mạt mã, điều tiết trạng thái quan quân đến cao nhất!
Hoắc Quang kêu lên:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Phụng Âm Dương, liên quan kiến thuyết phong thủy Đại Trăn thì mấy năm nay ta dã nhiều lần nói với ngươi rồi, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi một thủ dụ, để Dịch Phong phối hợp ngươi hành động!
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang lo lắng nói:
- Hoàng thượng, chuyến hành trình của các người có gặp phải nguy hiểm gì không?
Diêm Xuyên nói:
- Có Kim Đại Vũ đi cùng thì ngươi không cần lo.
Kim Đại Vũ mở miệng bảo đảm:
- Hoắc đại nhân yên tâm, với thực lực của hoàng thượng thì ngươi không cần lo, tại hạ nhất định sẽ bảo vệ Hoàng thượng an toàn.
Diêm Xuyên nói:
- Còn nữa, Hoắc Quang, đến Yến Kinh rồi ngươi đi gặp Bạch Đế Thiên, để hắn trước tiên đi Đại Chiêu thánh địa hội hợp cùng trẫm!
- Tuân lệnh!
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:
- Meo! Vậy ta thì sao?
Diêm Xuyên nói:
- Ngươi? Hãy ở lại bảo vệ Tử Tử. Tử Tử có bất cứ chuyện gì thì ngươi đều có thể trước tiên báo cho ta.
Miêu Miêu có chút không cam lòng, nói:
- Meo!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất!
Thế này Miêu Miêu mới vừa lòng kêu lên:
- Meo!
Tử Tử mắt lóe tia cảm động rồi rất nhanh biến thành tình yêu càng sâu.
Diêm Xuyên chỉnh sửa lại một đám thánh chỉ để Hoắc Quang mang về.
Kim Đại Vũ thì một mình trở về phòng, qua chốc lát sau đi ra.
Diêm Xuyên nói:
- Kim Đại Vũ, chúng ta đi thôi!
Kim Đại Vũ nói:
- Hoàng thượng, chỗ thần có một bí pháp có thể tặng cho hoàng hậu.
- A?
Kim Đại Vũ đưa ra một quyển da thú, nói:
- Đây là bí pháp tổ tiên ta truyền xuống, cần thể chất đặc biệt, ta nghĩ mệnh cách của hoàng hậu là không thể tốt hơn, chắc nó thuộc loại yêu thuật nguyền rủa.
Diêm Xuyên nhận lấy, mắt lóe tia tò mò nói:
- A? Yêu thuật?
Kim Đại Vũ nói:
- Đinh đầu thất tiễn thư!
Diêm Xuyên nhanh chóng liếc sơ, xem xong mắt sáng lên.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Kim Đại Vũ, trẫm nhận phần đại lễ này, đợi về sau trẫm sẽ báo đáp lại cho ngươi.
Kim Đại Vũ mỉm cười, không nói nhiều.
Diêm Xuyên đưa đinh đầu thất tiễn thư cho Tử Tử, nói:
- Nàng đọc đi, nếu có hứng thú thì hãy nghiên cứu nó.
Tử Tử gật đầu:
- Ừm.
Diêm Xuyên bước ra khỏi phi chu:
- Kim Đại Vũ, chúng ta đi!
Kim Đại Vũ nhoáng người lên, hóa thành một kim ô to lớn.
- Hoàng thượng, lên lưng của ta đi!
- Oa!
Kim ô chở Diêm Xuyên, vỗ cánh to bắn hướng phương xa, chớp mắt biến mất nơi chân trời.
/1446
|