Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Đồ vật của ngươi?
Dậu Nguyệt Đạo Quân khẽ mỉm cười:
- Được, ngươi và ta đã giao tình nhiều năm. Nếu như ngươi đã mở miệng, ta tất nhiên sẽ đáp ứng!
- Được, vậy bây giờ chúng ta đi luôn tới dãy núi thiên kiếp!
Đông Thần Châu, một nơi trong núi rừng!
Xung quanh vắng lặng. Ở giữa rừng núi có một tế đàn lớn khoảng mười trượng.
Bên trên tế đàn, khắc rất nhiều phù văn, nhìn vô cùng thần bí.
Bên cạnh tế đàn chỉ có hai người đang đứng. Đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vũ Hề!
- Thượng Quan cô nương, chúng ta tới đây đã nhiều ngày, tại sao không thấy Viên Thiên Cương kia?
Mặc Vũ Hề nghi hoặc nói.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn mặt trời trên không trung, tính toán giờ một chút!
- Sắp tới rồi. Chắc là tới ngay bây giờ thôi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Tới ngay bây giờ? Thượng Quan cô nương, Viên Thiên Cương rốt cuộc là ai? Tại sao ta chưa từng nghe qua?
Mặc Vũ Hề nghi hoặc nói.
- Ồ? Nha đầu, cường giả trong thiên hạ, chẳng lẽ ngươi đều đã nghe nói qua sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Cô nương nói người đó có thể khiến mẫu thân ta coi trọng, hiển nhiên phải là một trong những người mạnh nhất thiên hạ. Những người mạnh nhất thiên hạ, ta đều đã nghiên cứu qua. Nhưng ta chưa từng nghe nói qua về Viên Thiên Cương. Hắn là người của tông môn nào vậy?
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
- Ngươi hiểu rõ về Thánh chủ được bao nhiêu?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ách?
Mặc Vũ Hề có chút kinh ngạc.
Có vẻ như mình cũng không mấy hiểu về Kinh Chiếu.
- Tới rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên cười nói.
Mặc Vũ Hề nhất thời lại nhìn xung quanh. Nhưng xung quanh vẫn không hề có bất kỳ thân ảnh nào?
Nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, lại nhìn thấy giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi đang nhìn chằm chằm vào không trung.
- Hả?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tinh quang.
- Đây là tinh quang sao? Ta không nhìn lầm chứ. Bây giờ đang là ban ngày mà!
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
Phía trên bầu trời, tổng cộng có ba mươi sáu ngôi sao, phóng ra hào quang chói mắt. Nhưng hiện tại đang là ban ngày.
- Tinh quang chiếu khắp tế đàn này. Chỉ có ngươi và ta ở gần mới có thể nhìn thấy!
Thượng Quan Uyển Nhi giải thích.
- Đây là Thiên Khôi Tinh, Thiên Cương Tinh, Thiên Dũng Tinh... ba mươi sáu Thiên Cương Tinh?
Mặc Vũ Hề giật mình, nhất thời nhận ra được.
Ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, tinh quang chiếu thẳng xuống tế đàn phía dưới.
Vù vù!
Đứng ở gần bên có thể nhìn thấy rõ, tinh quang giống như một cột sáng lớn từ trên trời chiếu xuống. Ba mươi sáu đạo tinh quang hội tụ thành một đạo.
Ầm!
Trên không trung, một tiếng động rất lớn phát ra giống như một cỗ cự lực xé nát hư không.
Vù!
Tại chỗ hư không bị xé nát, bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng. Một nam tử mặc áo bào trắng, đầu búi tóc, tay cầm phất trần. Tuy rằng nhìn giống như người phàm trần khoảng bốn mươi tuổi, nhưng lại cực kỳ tuấn lãng tiêu sái!
Thân ảnh mặc áo bào trắng chậm rãi từ trời hạ xuống, giống như tiên thần cửu thiên hạ xuống phàm trần.
- Tiên... tiên nhân? Không, người từ Tiên giới đến. Hắn là từ Tiên giới xuống sao?
Mặc Vũ Hề nhất thời kinh ngạc nói.
- Nha đầu, không cần hoảng sợ! Đây chính là Viên Thiên Cương!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Trên bầu trời, thân ảnh mặc áo bào trắng chậm rãi hạ xuống. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tiêu sái.
Vù vù!
Viên Thiên Cương rơi xuống tế đàn. Tay hắn cầm phất trần vung lên trời một cái.
Vù vù!
Phía trên bầu trời, phong vân đột nhiên biến sắc. Tinh quang lúc trước chiếu thẳng xuống, nhất thời tan đi. Ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, nhất thời ẩn đi.
Chờ khi mây trên bầu trời tan đi, tất cả hồi phục. Trời cao vân nhạt, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
- Viên đại nhân, đúng là đã lâu không gặp!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Trên tế đàn Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói:
- Thượng Quan đại nhân, đã lâu không gặp!
- Thượng Quan đại nhân, vị này sẽ không phải là... ?
Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói.
- Không phải đại nhân có thể bấm tay tính ra sao? Tự mình xem đi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ồ?
Viên Thiên Cương có chút hiếu kỳ, nhất thời nhìn về phía Mặc Vũ Hề. Sau khi nhìn một hồi, sắc mặt Viên Thiên Cương trở nên nghiêm nghị.
- Viên mỗ thất lễ!
Viên Thiên Cương lập tức tiến lên phía trước nói.
- Thánh Địa Đại Chiêu, Vũ Hề Đạo Quân, ra mắt Viên Thiên Cương tiền bối!
Mặc Vũ Hề thi lễ nói.
- Không dám nhận!
Viên Thiên Cương lập tức tránh né mở.
Viên Thiên Cương đã tính ra được một vài điều về Mặc Vũ Hề, nhưng hắn không rõ Kinh Chiếu có nhận nàng hay không.
- Cũng có thời điểm Viên đại nhân tính không ra sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Viên Thiên Cương cười khổ một hồi.
- Thánh chủ đã nhận Vũ Hề, Mặc Vũ Hề!
Thượng Quan Uyển Nhi giải thích.
Nhận? Một câu nhận, nhất thời khiến sắc mặt Viên Thiên Cương càng thêm nghiêm nghị.
- Viên Thiên Cương ra mắt công chúa!
Viên Thiên Cương lập tức nói.
- Ách?
Mặc Vũ Hề có chút kinh ngạc. Công chúa sao?
- Không dám!
Mặc Vũ Hề lập tức trả lễ.
- Nào nhanh tới đây. Ta không mang theo nhiều. Cái này là Hoàng Đậu Giáp Binh. Tại hạ đã làm khi rảnh rỗi. Tặng cho công chúa!
Viên Thiên Cương lấy một viên đậu tương ra.
Đậu tương?
Mặc Vũ Hề mờ mịt nhìn Viên Thiên Cương đưa sang một viên đậu tương?
- Nha đầu, còn không cảm ơn Viên Thiên Cương sao? Hoàng Đậu Giáp Binh không hề tầm thường đâu!
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ở bên cạnh nói.
- Vâng, tạ ơn tiền bối!
Mặc Vũ Hề tiếp nhận nói.
- Không phải gọi là tiền bối. Nếu như công chúa không ngại, gọi ta Viên tiên sinh là được rồi!
Viên Thiên Cương cười nói.
- Được, Viên tiên sinh.
Vũ Hề hiếu kỳ không nhịn được hỏi.
- Hoàng Đậu Giáp Binh này là vật gì?
- Thời điểm công chúa gặp phải nguy hiểm, hãy vùi đậu tương này vào trong lòng đất. Nó có thể phát triển thành một binh giáp, giúp công chúa ngăn chặn nguy hiểm!
Viên Thiên Cương kiên nhẫn giải thích.
- Vậy cảm ơn Viên tiên sinh!
Mặc Vũ Hề là biết đây nhất định là vật trân quý.
Viên Thiên Cương gật đầu một cái. Tiếp theo hắn nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thượng Quan đại nhân, tất cả chuẩn bị như thế nào?
- Thánh chủ làm, còn cần đại nhân lo lắng sao? Bên ngoài thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi.
- Địch đại nhân, Thái Bình công chúa đang ở ngoài bày trận. Chỉ còn chờ Thánh chủ thôi!
Viên Thiên Cương trịnh trọng nói.
- Như vậy rất tốt. Đi thôi, theo ta trở về gặp mặt Thánh chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Được!
Viên Thiên Cương gật đầu một cái.
Dãy núi thiên kiếp!
Diêm Xuyên ngồi trong một gian đại điện. Nửa tháng qua, Thượng Đế Kiếm cướp đoạt sinh cơ, khiến Diêm Xuyên cũng nhận được không ít. Trong khi tiêu hóa rất nhiều linh thạch, tu vi Diêm Xuyên cũng một đường đi thẳng lên.
Hạ Hư Cảnh nhất trọng!
Hạ Hư Cảnh nhị trọng!
Hạ Hư Cảnh tam trọng!
Hạ Hư Cảnh tứ trọng!
Hắn đã tăng lên ba tầng! Điều này thật sự không giống với tu luyện trước đây. Bây giờ hắn đã đạt được Hạ Hư Cảnh. Mỗi lần tăng lên một tầng, đều là trăm khó vạn khó. Nhưng giờ phút này, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã tăng lên ba tầng. Diêm Xuyên nhất thời cảm thán với việc luyện kiếm lúc trước.
- Đồ vật của ngươi?
Dậu Nguyệt Đạo Quân khẽ mỉm cười:
- Được, ngươi và ta đã giao tình nhiều năm. Nếu như ngươi đã mở miệng, ta tất nhiên sẽ đáp ứng!
- Được, vậy bây giờ chúng ta đi luôn tới dãy núi thiên kiếp!
Đông Thần Châu, một nơi trong núi rừng!
Xung quanh vắng lặng. Ở giữa rừng núi có một tế đàn lớn khoảng mười trượng.
Bên trên tế đàn, khắc rất nhiều phù văn, nhìn vô cùng thần bí.
Bên cạnh tế đàn chỉ có hai người đang đứng. Đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vũ Hề!
- Thượng Quan cô nương, chúng ta tới đây đã nhiều ngày, tại sao không thấy Viên Thiên Cương kia?
Mặc Vũ Hề nghi hoặc nói.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn mặt trời trên không trung, tính toán giờ một chút!
- Sắp tới rồi. Chắc là tới ngay bây giờ thôi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Tới ngay bây giờ? Thượng Quan cô nương, Viên Thiên Cương rốt cuộc là ai? Tại sao ta chưa từng nghe qua?
Mặc Vũ Hề nghi hoặc nói.
- Ồ? Nha đầu, cường giả trong thiên hạ, chẳng lẽ ngươi đều đã nghe nói qua sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Cô nương nói người đó có thể khiến mẫu thân ta coi trọng, hiển nhiên phải là một trong những người mạnh nhất thiên hạ. Những người mạnh nhất thiên hạ, ta đều đã nghiên cứu qua. Nhưng ta chưa từng nghe nói qua về Viên Thiên Cương. Hắn là người của tông môn nào vậy?
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
- Ngươi hiểu rõ về Thánh chủ được bao nhiêu?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ách?
Mặc Vũ Hề có chút kinh ngạc.
Có vẻ như mình cũng không mấy hiểu về Kinh Chiếu.
- Tới rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên cười nói.
Mặc Vũ Hề nhất thời lại nhìn xung quanh. Nhưng xung quanh vẫn không hề có bất kỳ thân ảnh nào?
Nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, lại nhìn thấy giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi đang nhìn chằm chằm vào không trung.
- Hả?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tinh quang.
- Đây là tinh quang sao? Ta không nhìn lầm chứ. Bây giờ đang là ban ngày mà!
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
Phía trên bầu trời, tổng cộng có ba mươi sáu ngôi sao, phóng ra hào quang chói mắt. Nhưng hiện tại đang là ban ngày.
- Tinh quang chiếu khắp tế đàn này. Chỉ có ngươi và ta ở gần mới có thể nhìn thấy!
Thượng Quan Uyển Nhi giải thích.
- Đây là Thiên Khôi Tinh, Thiên Cương Tinh, Thiên Dũng Tinh... ba mươi sáu Thiên Cương Tinh?
Mặc Vũ Hề giật mình, nhất thời nhận ra được.
Ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, tinh quang chiếu thẳng xuống tế đàn phía dưới.
Vù vù!
Đứng ở gần bên có thể nhìn thấy rõ, tinh quang giống như một cột sáng lớn từ trên trời chiếu xuống. Ba mươi sáu đạo tinh quang hội tụ thành một đạo.
Ầm!
Trên không trung, một tiếng động rất lớn phát ra giống như một cỗ cự lực xé nát hư không.
Vù!
Tại chỗ hư không bị xé nát, bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng. Một nam tử mặc áo bào trắng, đầu búi tóc, tay cầm phất trần. Tuy rằng nhìn giống như người phàm trần khoảng bốn mươi tuổi, nhưng lại cực kỳ tuấn lãng tiêu sái!
Thân ảnh mặc áo bào trắng chậm rãi từ trời hạ xuống, giống như tiên thần cửu thiên hạ xuống phàm trần.
- Tiên... tiên nhân? Không, người từ Tiên giới đến. Hắn là từ Tiên giới xuống sao?
Mặc Vũ Hề nhất thời kinh ngạc nói.
- Nha đầu, không cần hoảng sợ! Đây chính là Viên Thiên Cương!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Trên bầu trời, thân ảnh mặc áo bào trắng chậm rãi hạ xuống. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tiêu sái.
Vù vù!
Viên Thiên Cương rơi xuống tế đàn. Tay hắn cầm phất trần vung lên trời một cái.
Vù vù!
Phía trên bầu trời, phong vân đột nhiên biến sắc. Tinh quang lúc trước chiếu thẳng xuống, nhất thời tan đi. Ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, nhất thời ẩn đi.
Chờ khi mây trên bầu trời tan đi, tất cả hồi phục. Trời cao vân nhạt, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
- Viên đại nhân, đúng là đã lâu không gặp!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Trên tế đàn Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói:
- Thượng Quan đại nhân, đã lâu không gặp!
- Thượng Quan đại nhân, vị này sẽ không phải là... ?
Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói.
- Không phải đại nhân có thể bấm tay tính ra sao? Tự mình xem đi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ồ?
Viên Thiên Cương có chút hiếu kỳ, nhất thời nhìn về phía Mặc Vũ Hề. Sau khi nhìn một hồi, sắc mặt Viên Thiên Cương trở nên nghiêm nghị.
- Viên mỗ thất lễ!
Viên Thiên Cương lập tức tiến lên phía trước nói.
- Thánh Địa Đại Chiêu, Vũ Hề Đạo Quân, ra mắt Viên Thiên Cương tiền bối!
Mặc Vũ Hề thi lễ nói.
- Không dám nhận!
Viên Thiên Cương lập tức tránh né mở.
Viên Thiên Cương đã tính ra được một vài điều về Mặc Vũ Hề, nhưng hắn không rõ Kinh Chiếu có nhận nàng hay không.
- Cũng có thời điểm Viên đại nhân tính không ra sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Viên Thiên Cương cười khổ một hồi.
- Thánh chủ đã nhận Vũ Hề, Mặc Vũ Hề!
Thượng Quan Uyển Nhi giải thích.
Nhận? Một câu nhận, nhất thời khiến sắc mặt Viên Thiên Cương càng thêm nghiêm nghị.
- Viên Thiên Cương ra mắt công chúa!
Viên Thiên Cương lập tức nói.
- Ách?
Mặc Vũ Hề có chút kinh ngạc. Công chúa sao?
- Không dám!
Mặc Vũ Hề lập tức trả lễ.
- Nào nhanh tới đây. Ta không mang theo nhiều. Cái này là Hoàng Đậu Giáp Binh. Tại hạ đã làm khi rảnh rỗi. Tặng cho công chúa!
Viên Thiên Cương lấy một viên đậu tương ra.
Đậu tương?
Mặc Vũ Hề mờ mịt nhìn Viên Thiên Cương đưa sang một viên đậu tương?
- Nha đầu, còn không cảm ơn Viên Thiên Cương sao? Hoàng Đậu Giáp Binh không hề tầm thường đâu!
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ở bên cạnh nói.
- Vâng, tạ ơn tiền bối!
Mặc Vũ Hề tiếp nhận nói.
- Không phải gọi là tiền bối. Nếu như công chúa không ngại, gọi ta Viên tiên sinh là được rồi!
Viên Thiên Cương cười nói.
- Được, Viên tiên sinh.
Vũ Hề hiếu kỳ không nhịn được hỏi.
- Hoàng Đậu Giáp Binh này là vật gì?
- Thời điểm công chúa gặp phải nguy hiểm, hãy vùi đậu tương này vào trong lòng đất. Nó có thể phát triển thành một binh giáp, giúp công chúa ngăn chặn nguy hiểm!
Viên Thiên Cương kiên nhẫn giải thích.
- Vậy cảm ơn Viên tiên sinh!
Mặc Vũ Hề là biết đây nhất định là vật trân quý.
Viên Thiên Cương gật đầu một cái. Tiếp theo hắn nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thượng Quan đại nhân, tất cả chuẩn bị như thế nào?
- Thánh chủ làm, còn cần đại nhân lo lắng sao? Bên ngoài thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi.
- Địch đại nhân, Thái Bình công chúa đang ở ngoài bày trận. Chỉ còn chờ Thánh chủ thôi!
Viên Thiên Cương trịnh trọng nói.
- Như vậy rất tốt. Đi thôi, theo ta trở về gặp mặt Thánh chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Được!
Viên Thiên Cương gật đầu một cái.
Dãy núi thiên kiếp!
Diêm Xuyên ngồi trong một gian đại điện. Nửa tháng qua, Thượng Đế Kiếm cướp đoạt sinh cơ, khiến Diêm Xuyên cũng nhận được không ít. Trong khi tiêu hóa rất nhiều linh thạch, tu vi Diêm Xuyên cũng một đường đi thẳng lên.
Hạ Hư Cảnh nhất trọng!
Hạ Hư Cảnh nhị trọng!
Hạ Hư Cảnh tam trọng!
Hạ Hư Cảnh tứ trọng!
Hắn đã tăng lên ba tầng! Điều này thật sự không giống với tu luyện trước đây. Bây giờ hắn đã đạt được Hạ Hư Cảnh. Mỗi lần tăng lên một tầng, đều là trăm khó vạn khó. Nhưng giờ phút này, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã tăng lên ba tầng. Diêm Xuyên nhất thời cảm thán với việc luyện kiếm lúc trước.
/1446
|