Thiên hạ đệ nhất nhân?
Mỗi lần Kinh Chiếu ra tay, đều khiến tinh thần mọi người bị kích động như vậy. Còn ai dám tống tiền?
- Đây rõ ràng là người phá hoại cân bằng thế giới. Sao có thể xuất hiện ở cõi này?
- Người có thể một chưởng đã nắm được thế giới này, còn có ai dám tranh với nàng nữa?
- Sư tôn, người chuẩn bị khiêu chiến thiên hạ đệ nhất nhân. Với tình cảnh trước mắt, người còn muốn khiêu chiến nữa sao?
- Sư tổ, lần trước nói Kinh Chiếu không gì tốt. Sư tổ cũng lợi hại như vậy sao?
...
Bốn phía là những âm thanh mờ mịt. Rõ ràng phần lớn bọn họ bị kinh hãi trước lực lượng của Kinh Chiếu.
Giờ phút này, cho dù không có ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Uyển Nhi lúc trước, cũng không ai hỏng não mà xông ra gây sự! Không, cho dù não hỏng cũng không dám gây sự. Nếu như phá hoại kế hoạch của Kinh Chiếu, sợ là lột da tróc thịt vẫn là trừng phạt nhẹ nhất.
Diêm Xuyên đứng ở trên Minh Phượng Sơn. Giờ phút này bên trong huyệt Thần Đình, Thanh Thiên Lôi Vân đang nhảy lên từng hồi. Dường như nó cảm ứng được cái gì.
Vù!
Trong hư không dường như chợt loáng thoáng xuất hiện vô số tấm lưới lớn. Những cái lưới lớn như thực như không, như ẩn như hiện, thật giống như đã bị Kinh Chiếu bắt được.
Nếu cẩn thận chú ý, những cái lưới vô tận này dường như có một loại nào đó nhịp điệu không thể giải thích, dường như có loại cảm giác 'nói'.
- Lưới trời tuy thưa? Câu nói đó không phải chính là cái này chứ?
Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói.
Xuyên qua những tấm lưới trời này, Diêm Xuyên loáng thoáng thấy được hai cái phù văn lớn, một đen, một trắng. Phù văn rất rõ ràng. Nhưng Diêm Xuyên lại không nhìn rõ ký hiệu bên trân.
Có thể nhìn thấy, lại không nhìn thấy rõ ràng. Diêm Xuyên cũng không cách nào hình dung được hình dạng của bùa chú này. Nó rõ ràng là một thứ cụ thể, nhưng dường như đã vượt qua phạm vi bộ não nắm giữ được.
Vừa nhắm mắt lại, hình dạng phù văn đã hoàn toàn đã lãng quên. Con mắt vừa mở ra, lại thấy được phù văn.
Một loại cảm giác không có cách nào hình dung được phù văn. Tổng cộng có hai cái, một đen một trắng. Dường như là ở chỗ này, lại dường như ở một nơi rất xa.
- Đạo ấn của nữ thần Chỉ Trần?
Mặc Vũ Hề giật mình.
Thánh Địa Đại Chiêu, mọi người đều nín thở.
Đạo ấn xuất hiện, căn bản thiên địa này chính là đạo phong ấn của nữ thần Chỉ Trần?
Thượng Quan Uyển Nhi lộ vẻ vui mừng. Bởi vì thành công ở ngay trước mắt. Chỉ cần Kinh Chiếu ra tay, là có thể lấy được.
Kinh Chiếu lại không cử động, mà đứng nhìn vào giữa hai đạo ấn.
Vù!
Giữa đạo ấn chậm rãi ngưng tụ hiện ra một thân hình lớn.
Thân hình này đầu người mình rắn, nhìn đến cực kỳ to lớn. Dường như chỉ liếc mắt một cái đã có cảm giác khiến người ta phải quỳ bái.
Đây là dáng dấp của một nữ tử, vẻ mặt lộ tâm ý trách trời thương người.
- Nữ thần Chỉ Trần?
Không biết là ai lại đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Tứ đại thư viện trong thiên hạ đều có bức tượng của nữ thần Chỉ Trần. Đây là vạn linh chi tổ của thiên hạ. Đây.. đây là nữ thần Chỉ Trần?
Vô số tu giả kinh ngạc không ngớt.
Kinh Chiếu lại ngưng thần chờ đợi.
Hư ảnh tượng nữ thần Chỉ Trần xuất hiện, nhìn về phía Kinh Chiếu.
- Ngươi tên gì?
Hư ảnh của nữ thần Chỉ Trần thản nhiên nói.
- Vũ Chiếu! Ra mắt nữ thần Chỉ Trần.
Kinh Chiếu hít sâu một cái mở miệng nói.
- Ngươi không cần để ý đến ta. Ta chỉ là một tia tàn ảnh của nữ thần Chỉ Trần mà thôi. Ta mang theo một tia chấp niệm của nàng, gởi trên phong ấn thiên địa này. Lần này bị ngươi ngươi đánh thức. Ngươi cũng biết năm giới nữ thần Chỉ Trần phong ấn năm đó chứ? Hiện tại đã thế nào rồi?
Nữ thần Chỉ Trần nhẹ nhàng mở miệng nói.
- Tất cả đều đã bị mở ra. Đây là một giới cuối cùng. Tất cả đạo ấn do nữ thần Chỉ Trần lưu lại tất cả, đã bị chư hùng trong thiên hạ lấy xuống!
Kinh Chiếu mở miệng nói.
- Thiên hạ hiện tại thế nào?
Nữ thần Chỉ Trần mang theo một cảm giác trách trời thương người nói.
Kinh Chiếu khẽ cau mày:
- Sau khi thương thiên chết, tuy mất trời, nhưng vẫn còn những kiêu hùng. Rất lâu sau đó, chư hùng đều nổi lên, lấy mạng đập trời, lấy mạng bổ trời!
- Biết sỉ sau đó dũng, có thể được như vậy, ta chết cũng không tiếc. Phong ấn giới này chứa thể ngộ của ta, là lý giải của ta về thiên đạo trước khi thiên đạo sụp đổ. Ta phục chế thiên đạo giả, tuy rằng không thể nào so sánh được với thiên đạo này trước, nhưng chỉ mong là một phần lực tiếp tục bổ trời. Đây có hai phần đạo ấn, ngươi lấy đi!
Nữ thần Chỉ Trần khẽ mỉm cười.
- Không!
Kinh Chiếu lắc đầu một cái.
- Sao?
- Ta có đạo của ta. Ta chỉ lấy một phần đạo ấn của người. Ta đến chỉ vì lấy bằng chứng thiên địa. Ta muốn mở ra Thiên Đình! Thiên đạo giả giới này vẫn lưu lại cho người đến sau đi!
Kinh Chiếu lắc lắc đầu nói.
- Người đến sau?
Nữ thần Chỉ Trần có chút bất ngờ hỏi lại.
Kinh Chiếu gật đầu một cái.
Nữ thần Chỉ Trần như bỗng nhiên nở nụ cười:
- Được, ngươi có đại đạo của riêng mình. Thiên đạo giả của ta tất nhiên không lọt vào mắt ngươi. Đại đạo? Năm đó ta ngộ ra quá ít đại đạo. Bằng không, ta còn có thể tận lực giúp thiên hạ một phần nữa. Hy vọng đại đạo của ngươi hoàn thiện vô địch!
Kinh Chiếu nhận được nữ thần Chỉ Trần chân thành chúc phúc.
- Đại đạo của ta cần mở ra Thiên Đình, mới có thể gần như thành hình. Ta lấy đạo ấn của ngươi!
Kinh Chiếu mở miệng nói.
Nói xong, Kinh Chiếu đưa tay chộp về phía một đạo ấn trong đó.
Ầm ầm ầm!
Nữ thần Chỉ Trần không ngăn cản. Mười ngón tay của nàng giao nhau ôm quyền, đưa ra lời vô số chúc phúc!
Ầm!
Bàn tay trái của Kinh Chiếu khua lên một cái, bỗng nhiên nắm lấy đạo ấn màu đen.
- Lấy âm lưu dương. Ta chỉ lấy đạo ấn cõi âm. Dương gian lưu cho hậu nhân đi!
Kinh Chiếu hít sâu một cái nói.
Nói xong, tay trái của Kinh Chiếu đột nhiên kéo một cái. Lưới trời như ẩn như hiện, dường như trong nháy mắt bị lôi kéo xuống.
Cùng lúc đó, tại một sơn cốc âm u đến cực điểm.
Phong thủy sư Đại Trăn, Phụng Âm Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trời. Hư không xung quanh xuất hiện vô số vết rạn.
- Không tốt, cõi âm sắp sụp đổ!
Sắc mặt Phụng Âm Dương biến đổi.
- Mọi người không cần lấy nữa, nhanh theo ta về dương gian!
Phụng Âm Dương quay về phía cách đó không xa kêu lên.
Vù vù!
Không chút chần chờ, Phụng Âm Dương nhanh chóng bước tới một bước. Hư không xung quanh vặn vẹo. Phụng Âm Dương lập tức chui vào.
Dương gian, Nam Thần Châu.
Đại Ngạc Thiên Triều!
Lý Thương Hải đứng ở Hoàng Tuyền Lộ. Hắn đang chỉ huy âm binh tiến vào dương gian. Từ cõi âm, hắn bắt rất nhiều cường giả quỷ đạo.
Đột nhiên, thiên địa rung chuyển mạnh mẽ.
- Đại nhân, không xong. Cõi âm rung chuyển, giống như sắp sụp đổ! Tất cả quỷ vật cõi âm đều đang lao tới đây!
Bên trong Hoàng Tuyền Lộ, một tu giả hoảng sợ kêu lên.
- Cõi âm đã xảy ra chuyện sao?
Sắc mặt Lý Thương Hải biến đổi.
- Triệt hồi phòng ngự, thả bọn họ đi vào, càng nhiều càng tốt!
Lý Thương Hải kêu lên.
- Vâng!
Ầm ầm ầm!
Vô số tu giả quỷ đạo sợ hãi, lớp sau đẩy lớp trước, thực sự sợ đã quá muộn.
Mỗi lần Kinh Chiếu ra tay, đều khiến tinh thần mọi người bị kích động như vậy. Còn ai dám tống tiền?
- Đây rõ ràng là người phá hoại cân bằng thế giới. Sao có thể xuất hiện ở cõi này?
- Người có thể một chưởng đã nắm được thế giới này, còn có ai dám tranh với nàng nữa?
- Sư tôn, người chuẩn bị khiêu chiến thiên hạ đệ nhất nhân. Với tình cảnh trước mắt, người còn muốn khiêu chiến nữa sao?
- Sư tổ, lần trước nói Kinh Chiếu không gì tốt. Sư tổ cũng lợi hại như vậy sao?
...
Bốn phía là những âm thanh mờ mịt. Rõ ràng phần lớn bọn họ bị kinh hãi trước lực lượng của Kinh Chiếu.
Giờ phút này, cho dù không có ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Uyển Nhi lúc trước, cũng không ai hỏng não mà xông ra gây sự! Không, cho dù não hỏng cũng không dám gây sự. Nếu như phá hoại kế hoạch của Kinh Chiếu, sợ là lột da tróc thịt vẫn là trừng phạt nhẹ nhất.
Diêm Xuyên đứng ở trên Minh Phượng Sơn. Giờ phút này bên trong huyệt Thần Đình, Thanh Thiên Lôi Vân đang nhảy lên từng hồi. Dường như nó cảm ứng được cái gì.
Vù!
Trong hư không dường như chợt loáng thoáng xuất hiện vô số tấm lưới lớn. Những cái lưới lớn như thực như không, như ẩn như hiện, thật giống như đã bị Kinh Chiếu bắt được.
Nếu cẩn thận chú ý, những cái lưới vô tận này dường như có một loại nào đó nhịp điệu không thể giải thích, dường như có loại cảm giác 'nói'.
- Lưới trời tuy thưa? Câu nói đó không phải chính là cái này chứ?
Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói.
Xuyên qua những tấm lưới trời này, Diêm Xuyên loáng thoáng thấy được hai cái phù văn lớn, một đen, một trắng. Phù văn rất rõ ràng. Nhưng Diêm Xuyên lại không nhìn rõ ký hiệu bên trân.
Có thể nhìn thấy, lại không nhìn thấy rõ ràng. Diêm Xuyên cũng không cách nào hình dung được hình dạng của bùa chú này. Nó rõ ràng là một thứ cụ thể, nhưng dường như đã vượt qua phạm vi bộ não nắm giữ được.
Vừa nhắm mắt lại, hình dạng phù văn đã hoàn toàn đã lãng quên. Con mắt vừa mở ra, lại thấy được phù văn.
Một loại cảm giác không có cách nào hình dung được phù văn. Tổng cộng có hai cái, một đen một trắng. Dường như là ở chỗ này, lại dường như ở một nơi rất xa.
- Đạo ấn của nữ thần Chỉ Trần?
Mặc Vũ Hề giật mình.
Thánh Địa Đại Chiêu, mọi người đều nín thở.
Đạo ấn xuất hiện, căn bản thiên địa này chính là đạo phong ấn của nữ thần Chỉ Trần?
Thượng Quan Uyển Nhi lộ vẻ vui mừng. Bởi vì thành công ở ngay trước mắt. Chỉ cần Kinh Chiếu ra tay, là có thể lấy được.
Kinh Chiếu lại không cử động, mà đứng nhìn vào giữa hai đạo ấn.
Vù!
Giữa đạo ấn chậm rãi ngưng tụ hiện ra một thân hình lớn.
Thân hình này đầu người mình rắn, nhìn đến cực kỳ to lớn. Dường như chỉ liếc mắt một cái đã có cảm giác khiến người ta phải quỳ bái.
Đây là dáng dấp của một nữ tử, vẻ mặt lộ tâm ý trách trời thương người.
- Nữ thần Chỉ Trần?
Không biết là ai lại đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Tứ đại thư viện trong thiên hạ đều có bức tượng của nữ thần Chỉ Trần. Đây là vạn linh chi tổ của thiên hạ. Đây.. đây là nữ thần Chỉ Trần?
Vô số tu giả kinh ngạc không ngớt.
Kinh Chiếu lại ngưng thần chờ đợi.
Hư ảnh tượng nữ thần Chỉ Trần xuất hiện, nhìn về phía Kinh Chiếu.
- Ngươi tên gì?
Hư ảnh của nữ thần Chỉ Trần thản nhiên nói.
- Vũ Chiếu! Ra mắt nữ thần Chỉ Trần.
Kinh Chiếu hít sâu một cái mở miệng nói.
- Ngươi không cần để ý đến ta. Ta chỉ là một tia tàn ảnh của nữ thần Chỉ Trần mà thôi. Ta mang theo một tia chấp niệm của nàng, gởi trên phong ấn thiên địa này. Lần này bị ngươi ngươi đánh thức. Ngươi cũng biết năm giới nữ thần Chỉ Trần phong ấn năm đó chứ? Hiện tại đã thế nào rồi?
Nữ thần Chỉ Trần nhẹ nhàng mở miệng nói.
- Tất cả đều đã bị mở ra. Đây là một giới cuối cùng. Tất cả đạo ấn do nữ thần Chỉ Trần lưu lại tất cả, đã bị chư hùng trong thiên hạ lấy xuống!
Kinh Chiếu mở miệng nói.
- Thiên hạ hiện tại thế nào?
Nữ thần Chỉ Trần mang theo một cảm giác trách trời thương người nói.
Kinh Chiếu khẽ cau mày:
- Sau khi thương thiên chết, tuy mất trời, nhưng vẫn còn những kiêu hùng. Rất lâu sau đó, chư hùng đều nổi lên, lấy mạng đập trời, lấy mạng bổ trời!
- Biết sỉ sau đó dũng, có thể được như vậy, ta chết cũng không tiếc. Phong ấn giới này chứa thể ngộ của ta, là lý giải của ta về thiên đạo trước khi thiên đạo sụp đổ. Ta phục chế thiên đạo giả, tuy rằng không thể nào so sánh được với thiên đạo này trước, nhưng chỉ mong là một phần lực tiếp tục bổ trời. Đây có hai phần đạo ấn, ngươi lấy đi!
Nữ thần Chỉ Trần khẽ mỉm cười.
- Không!
Kinh Chiếu lắc đầu một cái.
- Sao?
- Ta có đạo của ta. Ta chỉ lấy một phần đạo ấn của người. Ta đến chỉ vì lấy bằng chứng thiên địa. Ta muốn mở ra Thiên Đình! Thiên đạo giả giới này vẫn lưu lại cho người đến sau đi!
Kinh Chiếu lắc lắc đầu nói.
- Người đến sau?
Nữ thần Chỉ Trần có chút bất ngờ hỏi lại.
Kinh Chiếu gật đầu một cái.
Nữ thần Chỉ Trần như bỗng nhiên nở nụ cười:
- Được, ngươi có đại đạo của riêng mình. Thiên đạo giả của ta tất nhiên không lọt vào mắt ngươi. Đại đạo? Năm đó ta ngộ ra quá ít đại đạo. Bằng không, ta còn có thể tận lực giúp thiên hạ một phần nữa. Hy vọng đại đạo của ngươi hoàn thiện vô địch!
Kinh Chiếu nhận được nữ thần Chỉ Trần chân thành chúc phúc.
- Đại đạo của ta cần mở ra Thiên Đình, mới có thể gần như thành hình. Ta lấy đạo ấn của ngươi!
Kinh Chiếu mở miệng nói.
Nói xong, Kinh Chiếu đưa tay chộp về phía một đạo ấn trong đó.
Ầm ầm ầm!
Nữ thần Chỉ Trần không ngăn cản. Mười ngón tay của nàng giao nhau ôm quyền, đưa ra lời vô số chúc phúc!
Ầm!
Bàn tay trái của Kinh Chiếu khua lên một cái, bỗng nhiên nắm lấy đạo ấn màu đen.
- Lấy âm lưu dương. Ta chỉ lấy đạo ấn cõi âm. Dương gian lưu cho hậu nhân đi!
Kinh Chiếu hít sâu một cái nói.
Nói xong, tay trái của Kinh Chiếu đột nhiên kéo một cái. Lưới trời như ẩn như hiện, dường như trong nháy mắt bị lôi kéo xuống.
Cùng lúc đó, tại một sơn cốc âm u đến cực điểm.
Phong thủy sư Đại Trăn, Phụng Âm Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trời. Hư không xung quanh xuất hiện vô số vết rạn.
- Không tốt, cõi âm sắp sụp đổ!
Sắc mặt Phụng Âm Dương biến đổi.
- Mọi người không cần lấy nữa, nhanh theo ta về dương gian!
Phụng Âm Dương quay về phía cách đó không xa kêu lên.
Vù vù!
Không chút chần chờ, Phụng Âm Dương nhanh chóng bước tới một bước. Hư không xung quanh vặn vẹo. Phụng Âm Dương lập tức chui vào.
Dương gian, Nam Thần Châu.
Đại Ngạc Thiên Triều!
Lý Thương Hải đứng ở Hoàng Tuyền Lộ. Hắn đang chỉ huy âm binh tiến vào dương gian. Từ cõi âm, hắn bắt rất nhiều cường giả quỷ đạo.
Đột nhiên, thiên địa rung chuyển mạnh mẽ.
- Đại nhân, không xong. Cõi âm rung chuyển, giống như sắp sụp đổ! Tất cả quỷ vật cõi âm đều đang lao tới đây!
Bên trong Hoàng Tuyền Lộ, một tu giả hoảng sợ kêu lên.
- Cõi âm đã xảy ra chuyện sao?
Sắc mặt Lý Thương Hải biến đổi.
- Triệt hồi phòng ngự, thả bọn họ đi vào, càng nhiều càng tốt!
Lý Thương Hải kêu lên.
- Vâng!
Ầm ầm ầm!
Vô số tu giả quỷ đạo sợ hãi, lớp sau đẩy lớp trước, thực sự sợ đã quá muộn.
/1446
|