- Vâng, đa tạ Thánh chủ!
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời cảm kích bái nói.
Kinh Chiếu xoay tay một cái. Trong lòng bàn tay xuất hiện một cuốn sách có ghi: Thiên sách.
Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận, đồng thời đặt ở trước mặt Mão Nhật Đạo Quân.
- Tự thu xếp ổn thoả!
Kinh Chiếu nói một câu cuối cùng.
- Vâng, đa tạ Thánh chủ!
Mão Nhật quỳ lạy về phía Kinh Chiếu!
...
Thoáng một cái ba canh giờ đã qua.
Ba trăm thượng Hư Cảnh, chỉ có mười sáu người không muốn phi thăng. Những người khác đều dẫn theo mười người thân đệ tử của mình, cung kính đứng ở sân rộng trước đại điện Vũ thị.
Ba canh giờ này cũng là ba canh giờ cuối cùng Diêm Xuyên ở cùng Mặc Vũ Hề trong giới này!
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề lưu luyến chia tay. Đợi đến ba canh giờ, Mặc Vũ Hề mới lưu luyến không muốn, nhưng vẫn phải rời đi.
Minh Phượng Sơn, trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia căm hận!
- Lực lượng? Thực lực!
Diêm Xuyên cắn răng, giọng nói đầy căm hận.
Nếu như mình cường đại như Kinh Chiếu, Mặc Vũ Hề sẽ không cần phải rời đi?
Diêm Xuyên hít sâu mấy hơi, vẫn khó trấn tĩnh được!
Đám người Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ tất nhiên đi theo Mặc Vũ Hề rời đi.
Sân rộng trước Đại điện Vũ thị có hơn ba ngàn người đang đứng.
Mỗi người đều mừng rỡ như điên. Chỉ có Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, trong ánh mắt lại đầy vẻ lưu luyến không muốn.
Vô số tu giả khắp nơi bất luận là người của Thánh Địa Đại Chiêu, hay là cường giả ngoại tông đều đầy ước ao.
Phi thăng thành tiên? Đây là giấc mộng của bao nhiêu tu giả.
Cho dù cường giả thượng Hư Cảnh, độ kiếp phi thăng, cũng phải cửu tử nhất sinh.
Nhưng trong đoàn người này, tất cả đều là trung Hư Cảnh, đã có thể phi thăng Tiên giới? Không, những người thân của bọn họ yếu nhất còn là đứa trẻ chỉ mới ôm trong tay cũng có thể phi thăng?
Vô số tu giả hối hận không ngớt. Sớm biết vậy, năm đó mình cũng gia nhập Thánh Địa Đại Chiêu.
- Địch khanh, phá giới!
Kinh Chiếu trầm giọng nói.
Đang lúc nói chuyện, Kinh Chiếu gio tay lên trời đánh ra một chiêu. Một đạo lưu quang bắn thẳng về phía chân trời.
Ầm!
Bầu trời bỗng nổ vang một tiếng. Tiếp theo đó, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn
Trong lỗ thủng, vô tận kim quang bắn xuống, bao phủ xung quanh đại điện Vũ thị.
Kinh Chiếu đạp chân xuống.
Ầm ầm ầm!
Dưới chân mọi người xuất hiện một đám mây trắng, nâng mọi người bay lên trời, tiến về phía lỗ thủng lớn trên bầu trời.
Về phần Viên Thiên Cương, bởi vì hắn đã có thực lực vượt quá tiên nhân. Hắn muốn phi thăng, thực sự dễ như trở bàn tay. Đối với tiên nhân mà nói, giới này chỉ là ra ngoài thì dễ, đi vào mới khó.
Hơn ba ngàn tu giả tại sân rộng trước Vũ thị đồng thời phi thăng.
Tình cảnh đồ sộ đến cực điểm. Vô tận tu giả ước ao nhìn bọn họ bay về phía lỗ thủng trên bầu trời.
Diêm Xuyên lại cực kỳ không muốn, không cam lòng nhìn Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay về phía Diêm Xuyên nở nụ cười ôn nhu.
Chờ kim quang bao phủ tất cả mọi người, khiến người ngoài không nhìn thấy rõ bọn họ nữa, trong mắt Mặc Vũ Hề mới hiện rõ sự không muốn.
Vuốt ve bụng dưới của mình, Mặc Vũ Hề cắn cắn môi, trong lòng đầy hổ thẹn.
- Ta không muốn bảo bảo trở thành ràng buộc trong lòng chàng. Rất xin lỗi, ta không có nói cho chàng biết. Tuy nhiên, chàng yên tâm, ta sẽ sinh ra, nhất định cố gắng chiếu cố con, chờ chúng ta đều cường đại, một nhà chúng ta lại đoàn tụ. Còn nhớ phong thủy trận nơi lần đầu tiên chúng ta biết nhau không? Chúng ta gặp nhau trong ác mộng, biến nó thành một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, chúng ta cũng sinh ra bảo bảo. Ở đó, chàng đã đặt tên cho bảo bảo là Diêm Động Ân! Chàng cho bảo bảo cái tên. Tên của con sẽ là Động Ân!
Trong lòng Mặc Vũ Hề khó nhọc nghĩ.
Kim quang bao phủ, Kinh Chiếu dẫn theo hơn ba ngàn người phi thăng Tiên giới!
Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong Thánh Địa Đại Chiêu, nổi lên những tường mây. Từng đạo hào quang bay vút lên trời. Thậm chí, trong tai mọi người còn nghe được vô số tiếng sáo trúc.
Không phải là những âm thanh nặng nề mà là những âm thanh vô cùng tươi đẹp. Trong lúc nhất thời, vô số tu giả say sưa lắng nghe.
- Tiên nhạc sap?
- Tu giả phi thăng, thiên địa chúc mừng sao?
- Bọn họ thật sự phi thăng!
...
Vô số tu giả xung quanh Thánh Địa Đại Chiêu đều ước ao.
Một khi có người phi thăng Tiên giới, phong ấn giới này sẽ phát ra hàng ngàn hàng vạn hào quang, chúc mừng phi thăng. Đây là sự chúc mừng của thiên địa đối với sự cố gắng của tu giả trong thiên hạ
Thiên địa chúc mừng. Nhưng trong nháy mắt đã truyền một tín hiệu cho toàn thiên hạ.
Tại một thành trì của Thánh Địa Đại Chiêu.
Mạnh Văn Nhược phất chiếc quạt lông chim trắng, hít sâu một hơi.
- Xem ra Kinh Chiếu đã thành công lấy được đạo ấn. Hẳn là Kinh Chiếu cũng phi thăng? Đến lúc rồi, bắt đầu! Cắm lên đầu tường lá cờ biến ảo của đại vương!
Mạnh Văn Nhược quát lên.
- Vâng!
Một đám tu giả nhất thời lên tiếng trả lời.
Trong một sơn cốc.
Hoắc Quang đạp trên đầu một con hổ lớn. Hắn cũng đã nhìn thấy hào quang đầy trời, và sự chúc mừng của thiên địa.
- Các tướng sĩ, đây là lúc các ngươi lập công dựng nghiệp! Hãy cầm lấy binh khí của các ngươi, theo ta giết!
Hoắc Quang quát lên.
- Giết!
Bên trong thung lũng vang lên những tiếng hô dậy trời.
Tại một tông môn cách chỗ Hoắc Quang không xa.
Bên trong tông môn, vô số đệ tử đang quan sát hào quang trên bầu trời.
Tại quảng trường trước đại điện Tông chủ, một lão già với hàng mi trắng toát chắp tay đi đến. Đi theo phía sau hắn một đám tu giả mặc áo bào màu tím.
- Phi thăng? Hẳn là Kinh Chiếu phi thăng?
- Tông chủ, Kinh Chiếu vừa đi. Liệu tông ta có nên mở rộng hay không?
- Tông chủ!
Mọi người nhìn về phía lão già mi trắng kia.
Lão già mi trắng lắc đầu nói:
- Thánh Địa Đại Chiêu chắc chắn sẽ là nơi các tông môn chinh. Tương lai không rõ, chúng ta không nên mạo hiểm. Tuy nhiên...
Mọi người thấy trong mắt lão già mi trắng kia phát ra một đạo tinh quang.
- Hoàng triều Đại Trăn phía nam có lẽ có hơn một trăm thành trì. Đại Trăn yếu, lại thành lập không lâu. Những thành trì kia trong tay bọn họ thật sự quá lãng phí. Vậy không bằng giao cho tông ta quản lý. Nếu vậy thực lực của tông ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc!
Lão già mi trắng khẳng định nói.
- Nghe nói Diêm Xuyên đã nhiều năm không còn lên triều sáng. Nói vậy hẳn Yến Kinh rất yêu. Tông chủ, chúng ta thừa cơ diệt Đại Trăn sao?
Một tu giả cười nói.
Lão già mi trắng khẽ mỉm cười gật đầu.
Trong thời khắc mọi người đang mưu tính Yến Kinh, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trùng thiên.
- Giết!
Âm thanh rất xa, nhưng dường như có tiếng la của mấy trăm vạn tu giả.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lão già mi trắng kêu lên.
Phía xa đột nhiên có một đạo bạch quang phóng tới.
- Báo, Tông chủ, không xong rồi. Quân đội của Đại Trăn đã đánh tới đây!
Trong một sơn cốc.
Dịch Phong dẫn theo gần vạn tu giả, đang điều khiển thây ma trùng trùng điệp điệp tiến về phía một tông môn lệ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu.
- Chú ý cẩn thận. Đừng để một trong những thây ma này chạy thoát!
Dịch Phong kêu lên.
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời cảm kích bái nói.
Kinh Chiếu xoay tay một cái. Trong lòng bàn tay xuất hiện một cuốn sách có ghi: Thiên sách.
Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận, đồng thời đặt ở trước mặt Mão Nhật Đạo Quân.
- Tự thu xếp ổn thoả!
Kinh Chiếu nói một câu cuối cùng.
- Vâng, đa tạ Thánh chủ!
Mão Nhật quỳ lạy về phía Kinh Chiếu!
...
Thoáng một cái ba canh giờ đã qua.
Ba trăm thượng Hư Cảnh, chỉ có mười sáu người không muốn phi thăng. Những người khác đều dẫn theo mười người thân đệ tử của mình, cung kính đứng ở sân rộng trước đại điện Vũ thị.
Ba canh giờ này cũng là ba canh giờ cuối cùng Diêm Xuyên ở cùng Mặc Vũ Hề trong giới này!
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề lưu luyến chia tay. Đợi đến ba canh giờ, Mặc Vũ Hề mới lưu luyến không muốn, nhưng vẫn phải rời đi.
Minh Phượng Sơn, trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia căm hận!
- Lực lượng? Thực lực!
Diêm Xuyên cắn răng, giọng nói đầy căm hận.
Nếu như mình cường đại như Kinh Chiếu, Mặc Vũ Hề sẽ không cần phải rời đi?
Diêm Xuyên hít sâu mấy hơi, vẫn khó trấn tĩnh được!
Đám người Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ tất nhiên đi theo Mặc Vũ Hề rời đi.
Sân rộng trước Đại điện Vũ thị có hơn ba ngàn người đang đứng.
Mỗi người đều mừng rỡ như điên. Chỉ có Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, trong ánh mắt lại đầy vẻ lưu luyến không muốn.
Vô số tu giả khắp nơi bất luận là người của Thánh Địa Đại Chiêu, hay là cường giả ngoại tông đều đầy ước ao.
Phi thăng thành tiên? Đây là giấc mộng của bao nhiêu tu giả.
Cho dù cường giả thượng Hư Cảnh, độ kiếp phi thăng, cũng phải cửu tử nhất sinh.
Nhưng trong đoàn người này, tất cả đều là trung Hư Cảnh, đã có thể phi thăng Tiên giới? Không, những người thân của bọn họ yếu nhất còn là đứa trẻ chỉ mới ôm trong tay cũng có thể phi thăng?
Vô số tu giả hối hận không ngớt. Sớm biết vậy, năm đó mình cũng gia nhập Thánh Địa Đại Chiêu.
- Địch khanh, phá giới!
Kinh Chiếu trầm giọng nói.
Đang lúc nói chuyện, Kinh Chiếu gio tay lên trời đánh ra một chiêu. Một đạo lưu quang bắn thẳng về phía chân trời.
Ầm!
Bầu trời bỗng nổ vang một tiếng. Tiếp theo đó, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn
Trong lỗ thủng, vô tận kim quang bắn xuống, bao phủ xung quanh đại điện Vũ thị.
Kinh Chiếu đạp chân xuống.
Ầm ầm ầm!
Dưới chân mọi người xuất hiện một đám mây trắng, nâng mọi người bay lên trời, tiến về phía lỗ thủng lớn trên bầu trời.
Về phần Viên Thiên Cương, bởi vì hắn đã có thực lực vượt quá tiên nhân. Hắn muốn phi thăng, thực sự dễ như trở bàn tay. Đối với tiên nhân mà nói, giới này chỉ là ra ngoài thì dễ, đi vào mới khó.
Hơn ba ngàn tu giả tại sân rộng trước Vũ thị đồng thời phi thăng.
Tình cảnh đồ sộ đến cực điểm. Vô tận tu giả ước ao nhìn bọn họ bay về phía lỗ thủng trên bầu trời.
Diêm Xuyên lại cực kỳ không muốn, không cam lòng nhìn Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay về phía Diêm Xuyên nở nụ cười ôn nhu.
Chờ kim quang bao phủ tất cả mọi người, khiến người ngoài không nhìn thấy rõ bọn họ nữa, trong mắt Mặc Vũ Hề mới hiện rõ sự không muốn.
Vuốt ve bụng dưới của mình, Mặc Vũ Hề cắn cắn môi, trong lòng đầy hổ thẹn.
- Ta không muốn bảo bảo trở thành ràng buộc trong lòng chàng. Rất xin lỗi, ta không có nói cho chàng biết. Tuy nhiên, chàng yên tâm, ta sẽ sinh ra, nhất định cố gắng chiếu cố con, chờ chúng ta đều cường đại, một nhà chúng ta lại đoàn tụ. Còn nhớ phong thủy trận nơi lần đầu tiên chúng ta biết nhau không? Chúng ta gặp nhau trong ác mộng, biến nó thành một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, chúng ta cũng sinh ra bảo bảo. Ở đó, chàng đã đặt tên cho bảo bảo là Diêm Động Ân! Chàng cho bảo bảo cái tên. Tên của con sẽ là Động Ân!
Trong lòng Mặc Vũ Hề khó nhọc nghĩ.
Kim quang bao phủ, Kinh Chiếu dẫn theo hơn ba ngàn người phi thăng Tiên giới!
Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong Thánh Địa Đại Chiêu, nổi lên những tường mây. Từng đạo hào quang bay vút lên trời. Thậm chí, trong tai mọi người còn nghe được vô số tiếng sáo trúc.
Không phải là những âm thanh nặng nề mà là những âm thanh vô cùng tươi đẹp. Trong lúc nhất thời, vô số tu giả say sưa lắng nghe.
- Tiên nhạc sap?
- Tu giả phi thăng, thiên địa chúc mừng sao?
- Bọn họ thật sự phi thăng!
...
Vô số tu giả xung quanh Thánh Địa Đại Chiêu đều ước ao.
Một khi có người phi thăng Tiên giới, phong ấn giới này sẽ phát ra hàng ngàn hàng vạn hào quang, chúc mừng phi thăng. Đây là sự chúc mừng của thiên địa đối với sự cố gắng của tu giả trong thiên hạ
Thiên địa chúc mừng. Nhưng trong nháy mắt đã truyền một tín hiệu cho toàn thiên hạ.
Tại một thành trì của Thánh Địa Đại Chiêu.
Mạnh Văn Nhược phất chiếc quạt lông chim trắng, hít sâu một hơi.
- Xem ra Kinh Chiếu đã thành công lấy được đạo ấn. Hẳn là Kinh Chiếu cũng phi thăng? Đến lúc rồi, bắt đầu! Cắm lên đầu tường lá cờ biến ảo của đại vương!
Mạnh Văn Nhược quát lên.
- Vâng!
Một đám tu giả nhất thời lên tiếng trả lời.
Trong một sơn cốc.
Hoắc Quang đạp trên đầu một con hổ lớn. Hắn cũng đã nhìn thấy hào quang đầy trời, và sự chúc mừng của thiên địa.
- Các tướng sĩ, đây là lúc các ngươi lập công dựng nghiệp! Hãy cầm lấy binh khí của các ngươi, theo ta giết!
Hoắc Quang quát lên.
- Giết!
Bên trong thung lũng vang lên những tiếng hô dậy trời.
Tại một tông môn cách chỗ Hoắc Quang không xa.
Bên trong tông môn, vô số đệ tử đang quan sát hào quang trên bầu trời.
Tại quảng trường trước đại điện Tông chủ, một lão già với hàng mi trắng toát chắp tay đi đến. Đi theo phía sau hắn một đám tu giả mặc áo bào màu tím.
- Phi thăng? Hẳn là Kinh Chiếu phi thăng?
- Tông chủ, Kinh Chiếu vừa đi. Liệu tông ta có nên mở rộng hay không?
- Tông chủ!
Mọi người nhìn về phía lão già mi trắng kia.
Lão già mi trắng lắc đầu nói:
- Thánh Địa Đại Chiêu chắc chắn sẽ là nơi các tông môn chinh. Tương lai không rõ, chúng ta không nên mạo hiểm. Tuy nhiên...
Mọi người thấy trong mắt lão già mi trắng kia phát ra một đạo tinh quang.
- Hoàng triều Đại Trăn phía nam có lẽ có hơn một trăm thành trì. Đại Trăn yếu, lại thành lập không lâu. Những thành trì kia trong tay bọn họ thật sự quá lãng phí. Vậy không bằng giao cho tông ta quản lý. Nếu vậy thực lực của tông ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc!
Lão già mi trắng khẳng định nói.
- Nghe nói Diêm Xuyên đã nhiều năm không còn lên triều sáng. Nói vậy hẳn Yến Kinh rất yêu. Tông chủ, chúng ta thừa cơ diệt Đại Trăn sao?
Một tu giả cười nói.
Lão già mi trắng khẽ mỉm cười gật đầu.
Trong thời khắc mọi người đang mưu tính Yến Kinh, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trùng thiên.
- Giết!
Âm thanh rất xa, nhưng dường như có tiếng la của mấy trăm vạn tu giả.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lão già mi trắng kêu lên.
Phía xa đột nhiên có một đạo bạch quang phóng tới.
- Báo, Tông chủ, không xong rồi. Quân đội của Đại Trăn đã đánh tới đây!
Trong một sơn cốc.
Dịch Phong dẫn theo gần vạn tu giả, đang điều khiển thây ma trùng trùng điệp điệp tiến về phía một tông môn lệ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu.
- Chú ý cẩn thận. Đừng để một trong những thây ma này chạy thoát!
Dịch Phong kêu lên.
/1446
|