Tại chính bắc Triều Thiên Điện, bên trên long ỷ, Diêm Xuyên mặc một bộ hắc long bào, đầu đội hắc ngọc bình thiên quan, tay đặt lên tay vịn long ỷ, khuôn mặt bình tĩnh quan sát quần thần.
Lưu Cẩn tay cầm phất trần cung kính đứng bên cạnh!
Trong đại điện, đầy tử khí âm u.
- Diêm Thu Vũ đã được dẫn tới!
Ngoài điện truyền đến một tiếng hô dài.
- Dẫn hắn đi vào!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trong đại điện, gần như tất cả thần tử, tất cả người trong dòng họ Diêm thị thần kinh đều trở nên căng thẳng, lặng lẽ nhìn về phía bên ngoài đại điện.
Là Lưu Cương dẫn vào. Lưu Cương đi ở phía trước. Phía sau là bốn Hán vệ áp giải Diêm Thu Vũ.
- Bẩm hoàng thượng, đã dẫn Diêm Thu Vũ tới!
Lưu Cương cung kính thi lễ.
Tiếp theo, Lưu Cương vẫy đám Hán vệ lui ra. Bản thân Lưu Cương lại đứng ở hàng ngũ quan viên. Giờ phút này bốn đại quân đoàn trưởng đều không có ở đây. Tất nhiên Lưu Cương đứng ở vị trí đầu tiên phía bên trái!
Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ. Diêm Thu Vũ đứng trong đại điện. Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Đại điện hoàn toàn yên ắng!
- Diêm Thu Vũ, trẫm đợi ngươi cũng không khó!
Diêm Xuyên hít sâu một cái trầm giọng nói.
Đối với Diêm Thu Vũ, Diêm Xuyên đối với hắn thật sự rất tốt. Yến Hầu? Tuy rằng chỉ là một hầu tước, nhưng ở thời khắc Đại Trăn khai quốc, đó là tước vị cao nhất. Cho dù là Dịch Phong, Lưu Cương, Hoắc Quang và công thần khai quốc, cũng chỉ là tước vị hầu tước.
Không phải Diêm Xuyên không thể ban công tước. Chỉ có điều Đại Trăn còn có lộ trình vô tận phải đi. Sau đó công lao lập ra mới có thể tăng tiếp. Nhưng hầu tước lại là chuyện cả đời. Đại Trăn càng lúc càng cường thịnh. Tước vị hầu tước càng khó tranh thủ.
Ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu, có thể nói là Diêm Thu Vũ chiếm hết tiện lợi huyết hôn.
Nhưng tuy như vậy, Diêm Thu Vũ vẫn không vừa lòng?
Năm đó, Diêm Thu Vũ thà rằng dùng vương vị, đổi lấy bước vào giới tu hành. Hiện tại Diêm Xuyên đều cho hắn. Nhưng Diêm Thu Vũ vẫn vẫn làm phản?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Diêm Thu Vũ.
Giờ phút này tâm tình Diêm Thu Vũ lại cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Thu Vũ hít sâu một cái, nhẹ nhàng cười nói:
- Ngày đó, ta sớm đã nghĩ đến!
- Ừm?
Quần thần Đại Trăn bất ngờ nhìn về phía Diêm Thu Vũ.
Nhìn Diêm Xuyên trên long ỷ, Diêm Thu Vũ lộ ra một tia khổ sở nói:
- Ngày xưa, mặc dù làm đế vương, cũng có một ngày phải bỏ mình. Cho nên ta sợ chết. Vì có thể bước lên con đường tu hành, trường sinh bất tử, ta nguyện ý từ bỏ tất cả!
- Nhưng thời điểm khi ta bước lên con đường tu hành, ta mới phát hiện, ta theo đuổi trường sinh, cũng không phải bởi vì ta sợ chết, mà bởi vì ta sợ mất đi quyền thế của mình. Ta sợ mất đi quyền thế sở hữu thiên hạ của mình!
Diêm Thu Vũ khổ sở nói.
Trong đại điện, vẫn rất yên tĩnh. Diêm Xuyên vẫn nhìn chằm chằm Diêm Thu Vũ.
- Ta mất đi ngôi vị hoàng đế. Ban đầu, tuy rằng ta không cam lòng, nhưng ta cũng biết, tất cả đều không thể. Nhưng có một ngày, chỗ ở của ta bỗng nhiên có một nhóm người tới. Bọn họ nguyện ý cho ta lực lượng, bọn họ nguyện ý giúp ta. Đồng thời, thực lực của ta thật sự nâng cao. Trong lòng ta cho rằng, ta có thể thay ngươi, ta có thể sở hữu thiên hạ thiên thu vạn năm!
Diêm Thu Vũ khổ sở nói.
- Ta nghĩ tới thất bại, nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng muốn thử một lần! Dã tâm của ta khiến ta trở nên liều lĩnh!
Khuôn mặt Diêm Thu Vũ bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
Trong đại điện, một đám quan viên nhất thời căm tức nhìn Diêm Thu Vũ.
Diêm Xuyên lại lẳng lặng nhìn hắn.
- Ha, ha ha ha ha, chung quy, ta thất bại. Diêm Xuyên ngươi thật sự lợi hại hơn ta!
Diêm Thu Vũ bỗng nhiên nở nụ cười thê lương.
- Ngươi đã nghĩ tới chuyện sẽ thất bại? Vậy ngươi nghĩ tới kết cục thất bại chưa?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
Diêm Thu Vũ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Lần này mưu phản, ta tìm những quan viên này, đều là những kẻ có dã tâm lang sói. Không cần do dự, giết tất cả đi. Những quan viên này, tuy rằng ta dùng bọn họ để mưu phản, nhưng nếu ta thành công, ta chắc chắn sẽ không trọng dụng bọn họ. Tội của bọn họ không thể tha!
Sắc mặt Diêm Thu Vũ lạnh lẽo nói.
- Ta đã nghĩ tới thất bại. Cho nên, lần này, ta không hề nói với bất kỳ ai trong dòng họ Diêm thị. Kể cả con trai con gái ta, ta cũng không nói cho bọn họ biết dù chỉ một chút! Tất cả đều là hành vi của cá nhân ta!
Diêm Thu Vũ lại nói.
Trăm người trong dòng họ Diêm thị, nhất thời nhìn về phía Diêm Thu Vũ sắc mặt phức tạp.
- Phụ thân!
Con của Diêm Thu Vũ nhất thời quỳ xuống gào khóc.
Diêm Thu Vũ nhìn con của mình, ánh mắt lộ ra một tia hiền lành!
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Diêm Xuyên, đưa tay lấy từ trong ngực lấy ra một phong thư. Lá thư đã được phong kín. Trên có ghi Thư gửi con trai Vô Địch của ta.
- Ta nghĩ cuối cùng phải khẩn cầu hoàng thượng một chuyện!
Diêm Thu Vũ cực kỳ trịnh trọng nói.
- Nói đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Đây là di chúc của ta cho con trai ta Diêm Vô Địch. Chờ Vô Địch trở về, khẩn cầu hoàng thượng giao nó cho Vô Địch!
Diêm Thu Vũ cực kỳ trịnh trọng nói.
Nhìn phong thư này, mắt Diêm Thu Vũ có chút ướt. Dường như đây chính là hy vọng cuối cùng của mình vậy.
Lưu Cẩn xuống tiếp nhận lấy phong thư!
Diêm Thu Vũ nhìn Lưu Cẩn lộ ra một tia khổ sở nói.
- Soán vị cướp ngôi, Diêm Thu Vũ tội đáng muôn chết. Thỉnh hoàng thượng định tội!
Diêm Thu Vũ cực kỳ cung kính thi lễ.
Diêm Thu Vũ nói xong, con gái của Diêm Thu Vũ nhất thời quỳ xuống tiến lên.
- Hoàng thượng, cầu hoàng thượng tha tội chết cho gia phụ. Chúng ta nguyện nhận tội thay cho gia phụ!
- Hoàng thượng, xem như nể tình máu mủ, cầu hoàng thượng tha tội chết cho gia phụ!
......
Con gái Diêm Thu Vũ gào khóc cầu tình.
Trong dòng họ Diêm thị, có mấy người cũng tỏ ra thương hại.
- Hoàng thượng, Diêm Thu Vũ có tội. Nhưng Diêm Thu Vũ cũng vì hoàng thượng bắt được những con sâu làm rầu nồi canh của Đại Trăn. Cầu xin hoàng thượng tha tội chết, trục xuất ra khỏi Đại Trăn!
Một người trong dòng họ Diêm thị không đành lòng nói.
- Dù sao Diêm Thu Vũ...
Lại có một người trong dòng họ Diêm thị thương hại nói.
Lúc này, Lưu Cương bỗng nhiên bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Diêm Thu Vũ soán vị cướp ngôi, tội không thể tha, đáng chém!
Lưu Cương quát lên.
- Diêm Thu Vũ, đáng chém!
Một đám triều thần quát lên.
- Hoàng thượng, dù sao Diêm Thu Vũ cũng cùng dòng máu với ngài!
Lại có một người trong dòng họ Diêm thị lên tiếng xin cho Diên Thu Vũ.
- Hoàng thượng, có thể phế bỏ tu vi của Diêm Thu Vũ, trục xuất hắn ra khỏi Đại Trăn. Cầu hoàng thượng lưu tình!
Lại một người khác trong dòng họ Diêm thị quỳ lạy xuống.
Vài người trong dòng họ Diêm thị quỳ xuống.
Ánh mắt Lưu Cương trở nên lạnh lẽo. Hắn lại cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng, tội Diêm Thu Vũ không thể tha. Luật pháp không thể dung tình, mưu triều soán nghịch, nhất định phải tiêu diệt. Bằng không, luật pháp Đại Trăn cí tác dụng gì? Sau đó làm sao khiến thiên hạ kinh sợ? Hơn nữa, ngày ấy cũng có người trong dòng họ Diêm thị phụ giúp Diêm Thu Vũ, cũng có tội, phải phạt!
Lưu Cẩn tay cầm phất trần cung kính đứng bên cạnh!
Trong đại điện, đầy tử khí âm u.
- Diêm Thu Vũ đã được dẫn tới!
Ngoài điện truyền đến một tiếng hô dài.
- Dẫn hắn đi vào!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trong đại điện, gần như tất cả thần tử, tất cả người trong dòng họ Diêm thị thần kinh đều trở nên căng thẳng, lặng lẽ nhìn về phía bên ngoài đại điện.
Là Lưu Cương dẫn vào. Lưu Cương đi ở phía trước. Phía sau là bốn Hán vệ áp giải Diêm Thu Vũ.
- Bẩm hoàng thượng, đã dẫn Diêm Thu Vũ tới!
Lưu Cương cung kính thi lễ.
Tiếp theo, Lưu Cương vẫy đám Hán vệ lui ra. Bản thân Lưu Cương lại đứng ở hàng ngũ quan viên. Giờ phút này bốn đại quân đoàn trưởng đều không có ở đây. Tất nhiên Lưu Cương đứng ở vị trí đầu tiên phía bên trái!
Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ. Diêm Thu Vũ đứng trong đại điện. Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Đại điện hoàn toàn yên ắng!
- Diêm Thu Vũ, trẫm đợi ngươi cũng không khó!
Diêm Xuyên hít sâu một cái trầm giọng nói.
Đối với Diêm Thu Vũ, Diêm Xuyên đối với hắn thật sự rất tốt. Yến Hầu? Tuy rằng chỉ là một hầu tước, nhưng ở thời khắc Đại Trăn khai quốc, đó là tước vị cao nhất. Cho dù là Dịch Phong, Lưu Cương, Hoắc Quang và công thần khai quốc, cũng chỉ là tước vị hầu tước.
Không phải Diêm Xuyên không thể ban công tước. Chỉ có điều Đại Trăn còn có lộ trình vô tận phải đi. Sau đó công lao lập ra mới có thể tăng tiếp. Nhưng hầu tước lại là chuyện cả đời. Đại Trăn càng lúc càng cường thịnh. Tước vị hầu tước càng khó tranh thủ.
Ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu, có thể nói là Diêm Thu Vũ chiếm hết tiện lợi huyết hôn.
Nhưng tuy như vậy, Diêm Thu Vũ vẫn không vừa lòng?
Năm đó, Diêm Thu Vũ thà rằng dùng vương vị, đổi lấy bước vào giới tu hành. Hiện tại Diêm Xuyên đều cho hắn. Nhưng Diêm Thu Vũ vẫn vẫn làm phản?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Diêm Thu Vũ.
Giờ phút này tâm tình Diêm Thu Vũ lại cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Thu Vũ hít sâu một cái, nhẹ nhàng cười nói:
- Ngày đó, ta sớm đã nghĩ đến!
- Ừm?
Quần thần Đại Trăn bất ngờ nhìn về phía Diêm Thu Vũ.
Nhìn Diêm Xuyên trên long ỷ, Diêm Thu Vũ lộ ra một tia khổ sở nói:
- Ngày xưa, mặc dù làm đế vương, cũng có một ngày phải bỏ mình. Cho nên ta sợ chết. Vì có thể bước lên con đường tu hành, trường sinh bất tử, ta nguyện ý từ bỏ tất cả!
- Nhưng thời điểm khi ta bước lên con đường tu hành, ta mới phát hiện, ta theo đuổi trường sinh, cũng không phải bởi vì ta sợ chết, mà bởi vì ta sợ mất đi quyền thế của mình. Ta sợ mất đi quyền thế sở hữu thiên hạ của mình!
Diêm Thu Vũ khổ sở nói.
Trong đại điện, vẫn rất yên tĩnh. Diêm Xuyên vẫn nhìn chằm chằm Diêm Thu Vũ.
- Ta mất đi ngôi vị hoàng đế. Ban đầu, tuy rằng ta không cam lòng, nhưng ta cũng biết, tất cả đều không thể. Nhưng có một ngày, chỗ ở của ta bỗng nhiên có một nhóm người tới. Bọn họ nguyện ý cho ta lực lượng, bọn họ nguyện ý giúp ta. Đồng thời, thực lực của ta thật sự nâng cao. Trong lòng ta cho rằng, ta có thể thay ngươi, ta có thể sở hữu thiên hạ thiên thu vạn năm!
Diêm Thu Vũ khổ sở nói.
- Ta nghĩ tới thất bại, nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng muốn thử một lần! Dã tâm của ta khiến ta trở nên liều lĩnh!
Khuôn mặt Diêm Thu Vũ bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
Trong đại điện, một đám quan viên nhất thời căm tức nhìn Diêm Thu Vũ.
Diêm Xuyên lại lẳng lặng nhìn hắn.
- Ha, ha ha ha ha, chung quy, ta thất bại. Diêm Xuyên ngươi thật sự lợi hại hơn ta!
Diêm Thu Vũ bỗng nhiên nở nụ cười thê lương.
- Ngươi đã nghĩ tới chuyện sẽ thất bại? Vậy ngươi nghĩ tới kết cục thất bại chưa?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
Diêm Thu Vũ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Lần này mưu phản, ta tìm những quan viên này, đều là những kẻ có dã tâm lang sói. Không cần do dự, giết tất cả đi. Những quan viên này, tuy rằng ta dùng bọn họ để mưu phản, nhưng nếu ta thành công, ta chắc chắn sẽ không trọng dụng bọn họ. Tội của bọn họ không thể tha!
Sắc mặt Diêm Thu Vũ lạnh lẽo nói.
- Ta đã nghĩ tới thất bại. Cho nên, lần này, ta không hề nói với bất kỳ ai trong dòng họ Diêm thị. Kể cả con trai con gái ta, ta cũng không nói cho bọn họ biết dù chỉ một chút! Tất cả đều là hành vi của cá nhân ta!
Diêm Thu Vũ lại nói.
Trăm người trong dòng họ Diêm thị, nhất thời nhìn về phía Diêm Thu Vũ sắc mặt phức tạp.
- Phụ thân!
Con của Diêm Thu Vũ nhất thời quỳ xuống gào khóc.
Diêm Thu Vũ nhìn con của mình, ánh mắt lộ ra một tia hiền lành!
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Diêm Xuyên, đưa tay lấy từ trong ngực lấy ra một phong thư. Lá thư đã được phong kín. Trên có ghi Thư gửi con trai Vô Địch của ta.
- Ta nghĩ cuối cùng phải khẩn cầu hoàng thượng một chuyện!
Diêm Thu Vũ cực kỳ trịnh trọng nói.
- Nói đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Đây là di chúc của ta cho con trai ta Diêm Vô Địch. Chờ Vô Địch trở về, khẩn cầu hoàng thượng giao nó cho Vô Địch!
Diêm Thu Vũ cực kỳ trịnh trọng nói.
Nhìn phong thư này, mắt Diêm Thu Vũ có chút ướt. Dường như đây chính là hy vọng cuối cùng của mình vậy.
Lưu Cẩn xuống tiếp nhận lấy phong thư!
Diêm Thu Vũ nhìn Lưu Cẩn lộ ra một tia khổ sở nói.
- Soán vị cướp ngôi, Diêm Thu Vũ tội đáng muôn chết. Thỉnh hoàng thượng định tội!
Diêm Thu Vũ cực kỳ cung kính thi lễ.
Diêm Thu Vũ nói xong, con gái của Diêm Thu Vũ nhất thời quỳ xuống tiến lên.
- Hoàng thượng, cầu hoàng thượng tha tội chết cho gia phụ. Chúng ta nguyện nhận tội thay cho gia phụ!
- Hoàng thượng, xem như nể tình máu mủ, cầu hoàng thượng tha tội chết cho gia phụ!
......
Con gái Diêm Thu Vũ gào khóc cầu tình.
Trong dòng họ Diêm thị, có mấy người cũng tỏ ra thương hại.
- Hoàng thượng, Diêm Thu Vũ có tội. Nhưng Diêm Thu Vũ cũng vì hoàng thượng bắt được những con sâu làm rầu nồi canh của Đại Trăn. Cầu xin hoàng thượng tha tội chết, trục xuất ra khỏi Đại Trăn!
Một người trong dòng họ Diêm thị không đành lòng nói.
- Dù sao Diêm Thu Vũ...
Lại có một người trong dòng họ Diêm thị thương hại nói.
Lúc này, Lưu Cương bỗng nhiên bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Diêm Thu Vũ soán vị cướp ngôi, tội không thể tha, đáng chém!
Lưu Cương quát lên.
- Diêm Thu Vũ, đáng chém!
Một đám triều thần quát lên.
- Hoàng thượng, dù sao Diêm Thu Vũ cũng cùng dòng máu với ngài!
Lại có một người trong dòng họ Diêm thị lên tiếng xin cho Diên Thu Vũ.
- Hoàng thượng, có thể phế bỏ tu vi của Diêm Thu Vũ, trục xuất hắn ra khỏi Đại Trăn. Cầu hoàng thượng lưu tình!
Lại một người khác trong dòng họ Diêm thị quỳ lạy xuống.
Vài người trong dòng họ Diêm thị quỳ xuống.
Ánh mắt Lưu Cương trở nên lạnh lẽo. Hắn lại cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng, tội Diêm Thu Vũ không thể tha. Luật pháp không thể dung tình, mưu triều soán nghịch, nhất định phải tiêu diệt. Bằng không, luật pháp Đại Trăn cí tác dụng gì? Sau đó làm sao khiến thiên hạ kinh sợ? Hơn nữa, ngày ấy cũng có người trong dòng họ Diêm thị phụ giúp Diêm Thu Vũ, cũng có tội, phải phạt!
/1446
|