- Chính khí đàn Bách Thánh, bên trong là một trăm pho tượng tiên nhân? Trẫm vẫn không để ý. Hiện tại, nếu như Mạnh Lăng Thiên là một người trong số những tiên nhân đó, vậy trong quang minh giới hẳn không chỉ có một vị tiên nhân là hắn chứ?
Diêm Xuyên gõ gõ ngón tay vào tay vịn long ỷ phân tích.
Không chỉ có một vị tiên nhân?
Sắc mặt quần thần trở nên khó coi.
- Thần không rõ. Trong một trăm tiên nhân, có ghi chép chính xác đã phi thăng hơn nửa. Có một vài người không có ghi chép chính xác. Như ông cố thần, những người này có thể đã phi thăng bên ngoài thư viện Cự Lộc, có vài người cũng có thể đang sống trong quang minh giới. Thần cũng không rõ ràng lắm!
Mạnh Văn Nhược lắc đầu một cái.
- Nếu thư viện Cự Lộc có tiên nhân tồn tại, vậy các đại tông môn trong thiên hạ này có truyền thừa lâu đời cũng có khả năng có tiên nhân trên đời. Mạnh Văn Nhược, khanh thống kê tất cả tông môn và thế gia trong thiên hạ có truyền thừa vượt quá vạn năm cho ta!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Thần tuân chỉ!
Mạnh Văn Nhược lên tiếng trả lời.
Sau khi lên triều xong, một vài trọng thần Đại Trăn cũng không hề rời đi, mà đi tới thượng thư phòng, nơi Diêm Xuyên lần lượt gặp mặt chư thần!
Tại thượng thư phòng, Diêm Xuyên đối mặt với Mạnh Văn Nhược.
- Bệ hạ, thần không dám, phần trọng trách này quá nặng!
Mạnh Văn Nhược cười khổ nói.
- Nặng sao?
Ngày xưa không phải Dịch Phong làm rất tốt sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Nhưng...
Mạnh Văn Nhược vẫn có chút lo lắng nói.
- Tiên nhân xuất thế? Thế giới này phát sinh biến đổi lớn. Trẫm nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị tất cả thủ đoạn ứng phó. Mạnh Văn Nhược, sau này Đại Trăn trẫm không chỉ có hơn một ngàn toà thành trì như vậy. Sau đó sẽ có một vạn toà, một trăm ngàn toà thành trì, thậm chí còn nhiều hơn. Việc xử lý thành trì hiện nay, là trụ cột nhất mà thôi. Trẫm cho phép khanh từ thư viện Cự Lộc điều tới làm văn thần, còn phải làm sao áp đảo võ tướng khắp nơi. Mạnh Văn Nhược, trẫm phong cho khanh chính là quân đoàn trưởng thứ tư. Mong khanh không làm mai một danh hiệu này!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng! Thần sẽ cố gắng làm bệ hạ trọng trách bệ hạ giao phó, bảo vệ tốt Đại Trăn!
Mạnh Văn Nhược khẳng định nói.
- Ừm! Đi thôi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Mạnh Văn Nhược lui đi, Lưu Cương tiến vào thượng thư phòng.
Sau khi nghe Diêm Xuyên căn dặn một hồi lâu, thần sắc Lưu Cương thoáng động. Hắn nhất thời hiểu rõ dự định của Diêm Xuyên.
- Bệ hạ yên tâm. Mạnh Văn Nhược quản lý chính trị, Hán vệ Đông Hán thần nhất định sẽ ẩn náu khắp nơi, tuyệt đối không để xảy ra một chút sơ suất. Đông Hán nhất định sẽ vì bệ hạ giám sát tốt thiên hạ!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
- Ừm, Lưu Cương, tuy rằng căn cốt của khanh cũng không tốt, nhưng trẫm lại cực kỳ coi trọng khanh. Lần này, khanh lưu lại đồng thời thành lập hoàn thiện tốt cơ cấu Đông Hán, có thể bảo đảm lần sau, khanh có thể thoát thân ra. Trẫm lại dẫn khanh ra ngoài!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng, bệ hạ yên tâm! Thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!
Lưu Cương bảo đảm nói.
- Ừm, lần này hoàng hậu cũng không đi cùng trẫm. Gặp phải chuyện gì lớn, hãy bẩm báo với hoàng hậu!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Đi thôi!
Diêm Xuyên nói.
Lưu Cương lui ra ngoài, Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên, năm người cùng tiến vào thượng thư phòng.
Năm người đều dự đoán được cái gì.
- Bạch Đế Thiên, ngươi là đại yêu của hổ tộc. Lần này phải xuất lực nhiều một chút. Chờ đợi mệnh lệnh của Tử Tử và Mạnh Văn Nhược, để đề phòng thời khắc chúng ta rời khỏi, Đại Trăn phát sinh một vài nổi loạn!
Diêm Xuyên cẩn thận nói.
- Bệ hạ yên tâm!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
- Hoắc Quang, khanh trở lại căn dặn Tham Lang, trong khoảng thời gian này không nên sinh sự!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Bệ hạ yên tâm!
Hoắc Quang kích động nói.
Nhìn năm người này, Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Lần này, mộng nhập thiên cơ, các khanh chuẩn bị đi. Sau mười ngày nữa, chờ trẫm xử lý tốt tất cả mọi việc, chúng ta sẽ xuất phát!
- Vâng!
Năm người lên tiếng trả lời.
...
Yến Kinh, trong hoàng cung, tại một cấm địa. Khắp nơi đều có đại yêu của hổ tộc canh giữa. Bất cứ người nào cũng không được tới gần.
Trên bầu trời của nơi cấm địa, mây đen không ngừng xuất hiện lôi quang.
Phía dưới mây đen, tất nhiên chính là Diêm Xuyên và Tử Tử.
Hai người đứng trên một nóc nhà, nhìn cảnh tượng xung quanh Yến Kinh.
- Sẽ là rất nhiều năm không được nhìn thấy chàng!
Tử Tử thở dài nói.
- Ta nằm ở nơi này, nàng có thể nhìn thấy ta mỗi ngày! Chỉ là không có cách nào nói chuyện với nhau mà thôi!
Diêm Xuyên an ủi.
Trên mặt Tử Tử thoáng mỉm cười nói:
- Ừm, có thể ở bên cạnh chàng, ta đã rất vui. Chàng yên tâm, có ta ở đây, bất kỳ ai cũng sẽ không quấy rầy chàng!
Diêm Xuyên hôn một cái lên trán Tử Tử, hắn ghé sát vào bên tai Tử Tử nhỏ giọng nói một câu:
- Thật ra, lần sau chờ ta trở lại, nói không chừng chúng ta có thể được rồi!
Đầu tiên Tử Tử thoáng sửng sốt, tiếp theo trên mặt nhất thời đỏ ửng. Nàng dùng đôi bàn tay trắng mịn nện cho Diêm Xuyên hai cái nói:
- Ta mới không cần!
Diêm Xuyên cười ha ha.
- Meo!
Một giọng nói không hài hòa vọt tới.
- Diêm Xuyên, ngươi định đi đâu vậy? Vì sao ngươi không mang theo ta!
Miêu miêu nhất thời khó chịu nói.
- Ngươi đi theo ta, vậy ai bồi Tử Tử? Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất. Hơn nữa ta có rất nhiều linh thạch cho ngươi ăn!
Diêm Xuyên cười nói.
Rất nhiều linh thạch? Trong mắt Miêu Miêu nhất thời léo tinh quang.
- Meo, được rồi. Xem như nể tình linh thạch, ta bồi Tử Tử tỷ tỷ!
Miêu Miêu nhất thời cười nói.
Tử Tử khẽ mỉm cười.
- Đúng rồi, mấy người bọn họ đã tới!
Miêu Miêu nói.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, trong lòng hai người có cảm giác đồng thời cứng lên. Bọn họ từ trên nóc nhà bay xuống.
Phía dưới, Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên đồng thời đang đứng chờ.
- Hàm Dương Cung?
Dịch Phong nhìn đại điện trước mắt.
Vừa lúc đó bọn họ nhìn thấy Diêm Xuyên và Tử Tử bay xuống.
- Bái kiến bệ hạ! Bái kiến hoàng hậu!
Mọi người kêu lên.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái. Tử Tử khẽ mỉm cười.
- Mộng nhập thiên cơ, bệ hạ, chúng ta lần này cũng giống như Mạnh Văn Nhược lần trước sao?
Kim Đại Vũ hiếu kỳ nói.
Dù sao, lần trước, Kim Đại Vũ đã chứng kiến sự quỷ dị của mộng nhập thiên cơ đại pháp.
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Không, lần này không giống. Phong ấn thiên địa giới này quá nhỏ. Chúng ta đồng thời Hồn du thiên ngoại!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Hồn du thiên ngoại? Bệ hạ, hồn phách của chúng ta tiến vào Tiên giới sao?
Hoắc Quang kinh ngạc nói.
- Không sai, đi thôi, vào Hàm Dương Cung!
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
Hàm Dương Cung!
Thời điểm khi Diêm Xuyên dẫn theo mọi người bước vào, Phụng Âm Dương đã ở bên trong Hàm Dương Cung chờ đợi.
Bên trong Hàm Dương Cung tổng cộng có đặt bảy cái quan tài. Một quan tài chính và sáu quan tài nhỏ hơn một chút, đặt cùng một chỗ. Trong đại điện, âm khí tàn phá bừa bãi.
Diêm Xuyên gõ gõ ngón tay vào tay vịn long ỷ phân tích.
Không chỉ có một vị tiên nhân?
Sắc mặt quần thần trở nên khó coi.
- Thần không rõ. Trong một trăm tiên nhân, có ghi chép chính xác đã phi thăng hơn nửa. Có một vài người không có ghi chép chính xác. Như ông cố thần, những người này có thể đã phi thăng bên ngoài thư viện Cự Lộc, có vài người cũng có thể đang sống trong quang minh giới. Thần cũng không rõ ràng lắm!
Mạnh Văn Nhược lắc đầu một cái.
- Nếu thư viện Cự Lộc có tiên nhân tồn tại, vậy các đại tông môn trong thiên hạ này có truyền thừa lâu đời cũng có khả năng có tiên nhân trên đời. Mạnh Văn Nhược, khanh thống kê tất cả tông môn và thế gia trong thiên hạ có truyền thừa vượt quá vạn năm cho ta!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Thần tuân chỉ!
Mạnh Văn Nhược lên tiếng trả lời.
Sau khi lên triều xong, một vài trọng thần Đại Trăn cũng không hề rời đi, mà đi tới thượng thư phòng, nơi Diêm Xuyên lần lượt gặp mặt chư thần!
Tại thượng thư phòng, Diêm Xuyên đối mặt với Mạnh Văn Nhược.
- Bệ hạ, thần không dám, phần trọng trách này quá nặng!
Mạnh Văn Nhược cười khổ nói.
- Nặng sao?
Ngày xưa không phải Dịch Phong làm rất tốt sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Nhưng...
Mạnh Văn Nhược vẫn có chút lo lắng nói.
- Tiên nhân xuất thế? Thế giới này phát sinh biến đổi lớn. Trẫm nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị tất cả thủ đoạn ứng phó. Mạnh Văn Nhược, sau này Đại Trăn trẫm không chỉ có hơn một ngàn toà thành trì như vậy. Sau đó sẽ có một vạn toà, một trăm ngàn toà thành trì, thậm chí còn nhiều hơn. Việc xử lý thành trì hiện nay, là trụ cột nhất mà thôi. Trẫm cho phép khanh từ thư viện Cự Lộc điều tới làm văn thần, còn phải làm sao áp đảo võ tướng khắp nơi. Mạnh Văn Nhược, trẫm phong cho khanh chính là quân đoàn trưởng thứ tư. Mong khanh không làm mai một danh hiệu này!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng! Thần sẽ cố gắng làm bệ hạ trọng trách bệ hạ giao phó, bảo vệ tốt Đại Trăn!
Mạnh Văn Nhược khẳng định nói.
- Ừm! Đi thôi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Mạnh Văn Nhược lui đi, Lưu Cương tiến vào thượng thư phòng.
Sau khi nghe Diêm Xuyên căn dặn một hồi lâu, thần sắc Lưu Cương thoáng động. Hắn nhất thời hiểu rõ dự định của Diêm Xuyên.
- Bệ hạ yên tâm. Mạnh Văn Nhược quản lý chính trị, Hán vệ Đông Hán thần nhất định sẽ ẩn náu khắp nơi, tuyệt đối không để xảy ra một chút sơ suất. Đông Hán nhất định sẽ vì bệ hạ giám sát tốt thiên hạ!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
- Ừm, Lưu Cương, tuy rằng căn cốt của khanh cũng không tốt, nhưng trẫm lại cực kỳ coi trọng khanh. Lần này, khanh lưu lại đồng thời thành lập hoàn thiện tốt cơ cấu Đông Hán, có thể bảo đảm lần sau, khanh có thể thoát thân ra. Trẫm lại dẫn khanh ra ngoài!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng, bệ hạ yên tâm! Thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!
Lưu Cương bảo đảm nói.
- Ừm, lần này hoàng hậu cũng không đi cùng trẫm. Gặp phải chuyện gì lớn, hãy bẩm báo với hoàng hậu!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Đi thôi!
Diêm Xuyên nói.
Lưu Cương lui ra ngoài, Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên, năm người cùng tiến vào thượng thư phòng.
Năm người đều dự đoán được cái gì.
- Bạch Đế Thiên, ngươi là đại yêu của hổ tộc. Lần này phải xuất lực nhiều một chút. Chờ đợi mệnh lệnh của Tử Tử và Mạnh Văn Nhược, để đề phòng thời khắc chúng ta rời khỏi, Đại Trăn phát sinh một vài nổi loạn!
Diêm Xuyên cẩn thận nói.
- Bệ hạ yên tâm!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
- Hoắc Quang, khanh trở lại căn dặn Tham Lang, trong khoảng thời gian này không nên sinh sự!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Bệ hạ yên tâm!
Hoắc Quang kích động nói.
Nhìn năm người này, Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Lần này, mộng nhập thiên cơ, các khanh chuẩn bị đi. Sau mười ngày nữa, chờ trẫm xử lý tốt tất cả mọi việc, chúng ta sẽ xuất phát!
- Vâng!
Năm người lên tiếng trả lời.
...
Yến Kinh, trong hoàng cung, tại một cấm địa. Khắp nơi đều có đại yêu của hổ tộc canh giữa. Bất cứ người nào cũng không được tới gần.
Trên bầu trời của nơi cấm địa, mây đen không ngừng xuất hiện lôi quang.
Phía dưới mây đen, tất nhiên chính là Diêm Xuyên và Tử Tử.
Hai người đứng trên một nóc nhà, nhìn cảnh tượng xung quanh Yến Kinh.
- Sẽ là rất nhiều năm không được nhìn thấy chàng!
Tử Tử thở dài nói.
- Ta nằm ở nơi này, nàng có thể nhìn thấy ta mỗi ngày! Chỉ là không có cách nào nói chuyện với nhau mà thôi!
Diêm Xuyên an ủi.
Trên mặt Tử Tử thoáng mỉm cười nói:
- Ừm, có thể ở bên cạnh chàng, ta đã rất vui. Chàng yên tâm, có ta ở đây, bất kỳ ai cũng sẽ không quấy rầy chàng!
Diêm Xuyên hôn một cái lên trán Tử Tử, hắn ghé sát vào bên tai Tử Tử nhỏ giọng nói một câu:
- Thật ra, lần sau chờ ta trở lại, nói không chừng chúng ta có thể được rồi!
Đầu tiên Tử Tử thoáng sửng sốt, tiếp theo trên mặt nhất thời đỏ ửng. Nàng dùng đôi bàn tay trắng mịn nện cho Diêm Xuyên hai cái nói:
- Ta mới không cần!
Diêm Xuyên cười ha ha.
- Meo!
Một giọng nói không hài hòa vọt tới.
- Diêm Xuyên, ngươi định đi đâu vậy? Vì sao ngươi không mang theo ta!
Miêu miêu nhất thời khó chịu nói.
- Ngươi đi theo ta, vậy ai bồi Tử Tử? Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất. Hơn nữa ta có rất nhiều linh thạch cho ngươi ăn!
Diêm Xuyên cười nói.
Rất nhiều linh thạch? Trong mắt Miêu Miêu nhất thời léo tinh quang.
- Meo, được rồi. Xem như nể tình linh thạch, ta bồi Tử Tử tỷ tỷ!
Miêu Miêu nhất thời cười nói.
Tử Tử khẽ mỉm cười.
- Đúng rồi, mấy người bọn họ đã tới!
Miêu Miêu nói.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, trong lòng hai người có cảm giác đồng thời cứng lên. Bọn họ từ trên nóc nhà bay xuống.
Phía dưới, Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên đồng thời đang đứng chờ.
- Hàm Dương Cung?
Dịch Phong nhìn đại điện trước mắt.
Vừa lúc đó bọn họ nhìn thấy Diêm Xuyên và Tử Tử bay xuống.
- Bái kiến bệ hạ! Bái kiến hoàng hậu!
Mọi người kêu lên.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái. Tử Tử khẽ mỉm cười.
- Mộng nhập thiên cơ, bệ hạ, chúng ta lần này cũng giống như Mạnh Văn Nhược lần trước sao?
Kim Đại Vũ hiếu kỳ nói.
Dù sao, lần trước, Kim Đại Vũ đã chứng kiến sự quỷ dị của mộng nhập thiên cơ đại pháp.
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Không, lần này không giống. Phong ấn thiên địa giới này quá nhỏ. Chúng ta đồng thời Hồn du thiên ngoại!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Hồn du thiên ngoại? Bệ hạ, hồn phách của chúng ta tiến vào Tiên giới sao?
Hoắc Quang kinh ngạc nói.
- Không sai, đi thôi, vào Hàm Dương Cung!
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
Hàm Dương Cung!
Thời điểm khi Diêm Xuyên dẫn theo mọi người bước vào, Phụng Âm Dương đã ở bên trong Hàm Dương Cung chờ đợi.
Bên trong Hàm Dương Cung tổng cộng có đặt bảy cái quan tài. Một quan tài chính và sáu quan tài nhỏ hơn một chút, đặt cùng một chỗ. Trong đại điện, âm khí tàn phá bừa bãi.
/1446
|