Dần dần, bảy người bay vào trong một đại điện tàn tạ.
Diêm Xuyên nhìn nơi đã không còn giữ lại được một góc nào của trước kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Chính ở chỗ này, Chân Nhu thê tử kiếp trước của hắn đã chết đi.
- Chân Hùng?
Trong mắt Diêm Xuyên lộ vẻ âm hàn.
Sáu người cũng không ai dám ngắt lời, lẳng lặng chờ Diêm Xuyên. Mãi đến khi tâm tình Diêm Xuyên trở lại bình tĩnh, Diêm Xuyên mới bước ra, bay ra khỏi Tần Đô, tiến về phía một chỗ khác.
Đó là ở trong một dãy núi.
Sương lớn tràn ngập dãy núi, khiến người ta rất khó nhìn rõ bên trong.
Bay được một thời gian, đám người Diêm Xuyên hạ xuống một đỉnh núi.
Nơi này được dãy núi vây quanh, nhưng trước mắt lại là một sa mạc. Tuy nhiên, sa mạc này lại có cát đen.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại. Phải biết rằng, nơi này chính là chỗ mai táng thân thể của Diêm Xuyên kiếp. Năm đó không phải như vậy. Tại sao bây giờ lại biến thành hình dạng thế nào?
- Bảy cái hồn phách? Bảy quỷ tu? Ha ha, quỷ tu cũng dám đi loạn trong dương gian sao? Vừa vặn lão tổ ta thiếu mấy con rối âm quỷ, đang lo không tìm được quỷ tu cao cấp đây! Các ngươi lại tự mình đưa tới cửa?
Đột nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, từ trong rừng núi cách đó không xa, một tấm màn đen lớn bay vút lên trời, mang theo một cỗ khí tức mạnh mẽ ép xuống.
Trong tấm màn đen, một tu giả cao mười trượng, nhưng lại xấu xí đến cực điểm. Khắp mặt hắn đầy mủ bọc. Giờ phút này hắn tùy tiện vồ về phía mọi người.
Diêm Xuyên chưa động, Hoắc Quang đã đột nhiên bước tới một bước.
Hoắc Quang xoay tay. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh trường thương huyết hồng. Trên trường thương, phát ra huyết sát trùng thiên.
- Muốn chết!
Ầm!
Một thương đâm ra, xung quanh đột nhiên cuốn lên một trận gió bão.
Hoàng triều Đại Trăn, Yến Kinh! Quảng trường Triều Thiên Điện!
Một bên Quảng trường, Diêm Vô Địch cường thế trở về. Đi theo phía sau Diêm Vô Địch là hai mươi đệ tử Độc Cô thế gia. Mỗi người đều cầm kiếm, lạnh lùng nhìn Triều Thiên Điện trước mắt.
Diêm Vô Địch dẫn đầu, trong mắt đầy lệ khí vô tận.
Diêm Yên Vân đứng bên cạnh lại vô cùng hưng phấn.
Diêm Vô Địch là gia chủ Độc Cô thế gia, Độc Cô Vô Địch. Trên đoạn đường đi tới đây, Diêm Yên Vân đã hiểu rõ được sự cường đại của ca ca cmình! Trên đường gặp phải đại yêu chặn lại, căn bản không cần Diêm Vô Địch ra tay, một đệ tử Độc Cô thế gia phía sau đã có thể một kiếm giết chết.
Sắc mặt Diêm Vô Địch âm trầm nhìn Triều Thiên Điện.
Giờ phút này tại quảng trường Triều Thiên Điện cũng có quần thần Đại Trăn đang đứng.
Tất cả đám người Mạnh Văn Nhược, Lưu Cương đều nhíu mày nhìn Diêm Vô Địch. Một bên còn có một đám người của dòng họ Diêm Thị.
Một lão già trong dòng họ Diêm Thị mở miệng nói:
- Diêm Vô Địch, phụ thân ngươi chết, không trách được bệ hạ!
- Đúng vậy. Nếu như bệ hạ cố ý cho phụ thân ngươi chết, sao đợi được tới lúc hắn mưu phản? Còn nữa, đối với đệ đệ muội muội của ngươi, bệ hạ cũng không làm khó dễ, chỉ lột bỏ tước vị mà thôi. Hơn nữa tước vị này chỉ hạ xuống một cấp, cho đời sau bọn họ nhận được. Bệ hạ làm vậy đã hết lòng hết dạ!
Lại một lão già trong dòng họ Diêm Thị nói.
- Diêm Vô Địch, ngươi lý trí một chút. Là phụ thân ngươi mưu phản trước. Phụ thân ngươi mưu phản. Mưu phản lại là tội chết!
- Là phụ thân ngươi gieo gió gặt bão. Diêm Vô Địch, ngươi nên bỏ thành kiến xuống!
...
Một đám người trong dòng họ Diêm Thị không ngừng khuyên can.
Nhưng hai mắt Diêm Vô Địch lại đỏ ửng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nhưng người đó chung quy vẫn là phụ thân ta!
- Ca...
Giờ phút này, một đám đệ đệ muội muội của Diêm Vô Địch, không biết nên nói như thế nào cho phải. Hai mắt bọn họ đều đỏ ửng.
Bọn họ muốn Diêm Thu Vũ báo thù cho phụ thân. Nhưng, thật sự là Diêm Thu Vũ đã gieo gió gặt bão, thật sự là do bản thân Diêm Thu Vũ gây ra. Tuy rằng đó là phụ thân của mình, nhưng sự thật này lại không thể chối cãi.
Nhưng nếu xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi người lại không làm được. Dù sao đó cũng là phụ thân mình!
- Bảo Diêm Xuyên ra gặp ta!
Diêm Vô Địch quát lớn.
Sau một tiếng gầm, khắp nơi trong Yến Kinh đột nhiên phát ra trận bão táp kiếm khí.
Giờ phút này trong lòng Diêm Vô Địch cũng cực kỳ khó chịu.
Một bên là sùng bái nhất Xuyên thúc, một bên khác là phụ thân của mình.
Mặc dù là phụ thân gieo gió gặt bão, nhưng chung quy vẫn là phụ thân của mình!
Tại sao?
Lúc trước Diêm Yên Vân đã kể về mọi chuyện trải qua. Đến nơi đây, Diêm Vô Địch cũng hiểu rõ. Nhưng, cho dù hiểu rõ, vậy thì thế nào? Diêm Xuyên chung quy vẫn là người ban cái chết cho Diêm Thu Vũ.
Người của dòng họ Diêm Thị đứng bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng.
Diêm thị xuất hiện cường giả như Diêm Xuyên, trong dòng họ Diêm Thị cực kỳ hài lòng. Hiện tại, lại xuất hiện một cường nhân nữa, dòng họ Diêm Thị tất nhiên hưng phấn. Nhưng giờ phút này hai cường nhân này lại đứng ở phía đối lập.
Chuyện như vậy đối với tất cả huyết mạch của Diêm thị mà nói, thực sự là tai họa cực điểm.
Khuyên, căn bản không khuyên nổi! Diêm Vô Địch căn bản không nghe. Người đó dù sao cũng là phụ thân hắn!
Mọi người đều cảm thấy lo lắng!
Mà giờ phút này, ở Hàm Dương Cung, Tử Tử đang nhẹ nhàng gọi to Diêm Xuyên.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp, những người khác chỉ còn thể xác ở đây. Nhưng với phương pháp này, chủ nhân như Diêm Xuyên lại lưu lại một tia dư niệm, có thể thông với hồn phách bên ngoài!
Vù vù!
Trong đại điện, trong nhất thời nổi lên âm phong mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, âm khí vô tận dâng trào.
Ầm ầm ầm! Tất cả Hàm Dương Cung đều chấn động mãnh liệt. Một cỗ khí thế mạnh mẽ toả ra.
Vù vù! Vù vù! Vù vù!...
Mỗi hồn phách nhanh chóng lao vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Hồn phách Diêm Xuyên trở về đầu tiên. Trong chớp mắt, hai trăm hồn phách đã nhập vào thân thể.
Vù!
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra!
- Tỉnh rồi, meo!
Miêu Miêu hưng phấn nói.
Tử Tử cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.
Diêm Xuyên mở hai mắt thoáng run rẩy, dường như đang chỉnh lại tất cả những ký ức trong đầu.
Hai trăm phần hồn phách, tương đương với hai trăm phân sinh hoạt. Vào thời khắc này, hai trăm phần ký ức nhanh chóng dung hợp, nhanh chóng biến thành một bộ phận của Diêm Xuyên.
Vù vù!
Thoáng thở ra một hơi, Diêm Xuyên chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lấy mặc ngọc bùa chú xuống.
Trước hết hắn đi ra khỏi quan tài, nhìn sáu người khác vẫn đang ngủ say.
Diêm Xuyên cầm Chiêu Hồn Phiên lá cờ đen bên cạnh lên kêu lớn.
- Hồn trở về!
Một tiếng quát nhẹ, trong nhất thời âm phong bên trong đại điện lại trở nên mãnh liệt. Bên trong hắc khí vờn quanh. Nhất thời hơn một ngàn hồn phách nhanh chóng trở về, nhanh chóng nhập vào thân thể.
Trong nháy mắt sáu người khác cũng nhanh chóng mở hai mắt ra.
Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên gần như đều ngẩn người, cố gắng tổng hợp lại ký ức không có trình tự của hai trăm phần hồn phách kia.
Qua một hồi lâu, sáu người mới phục hồi tinh thần lại.
Hít sâu một cái, mọi người đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
/1446
|