Tử tôn đời thứ bốn mươi chín? Ha ha, nói chuẩn xác, ngươi hẳn là trạng thái đời thứ bốn mươi chín của bản thân ta giờ phút này. Đến thế hệ này của ngươi, ta đã chuyển sinh tám mươi mốt lần.
Không cần nghi ngờ, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Gia tộc Tư Mã đời đời độc đinh. Hơn nữa độc đinh vừa sinh ra, mạng sống của trưởng bối liền không còn lâu nữa.
Đây là tất nhiên.
Bởi vì, nhiều đời như vậy, thật ra đều chính là ta chuyển thế. Con trai sinh ra, chờ con trai xuất hiện đầy đủ ký ức, phụ thân sẽ ngã xuống. Hồn phách lực sẽ được tích lũy đến trên người con trai.
Ta là một trường hợp đặc biệt. Bởi vì tại thời điểm đời thứ nhất, ta đã hạ cho mình một nguyền rủa quỷ dị.
Ta đời này là một soán mạng sư. Ta suy tính ra rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không đủ toàn diện.
Ta suy tính được, ta có một đời thứ nhất cực kỳ mạnh mẽ! Nhưng ta có một kẻ địch còn cường đại hơn ta. Ta cũng đang đợi một người cực kỳ quan trọng!
Thật ra, ta không phải họ Tư Mã. Ngươi cũng không phải là họ Tư Mã. Chỉ có điều để phai mờ trong chúng sinh, ta mới dùng một dòng họ giả.
Dựa theo suy tính của ta. Đời thứ thứ tám mươi mốt, ta sẽ đợi được người phải đợi! Ta không biết người mình phải đợi chính xác là ai. Nhưng, đến lúc đó ngươi hẳn sẽ biết.
Còn nữa, nhớ kỹ. Bắt đầu từ đời thứ nhất, chúng ta không tin Tư Mã.
Ta suy tính ra, đời thứ nhất của chúng ta, họ Lý, gọi là Lý Tư!
Ta là Lý Tư, ngươi chính là Lý Tư!
Bắc Thần Châu!
Phía tây cách Thiên Cơ Tông không xa, một đạo lưu quang chợt hiện lên.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ lớn vang lên. Hơn ba trăm con Long Mã mang theo một đám cường giả phóng đến.
Một trong hai người dẫn đầu, chính là Khổng Ma Kha một thân uy nghiêm. Còn có một người khác chính là viện trưởng thư viện Khổng Lỗ phía tây, Khổng Đạo Khâu!
Khổng Ma Kha toàn thân mặc kim giáp, nhìn uy vũ đến cực điểm.
Khổng Đạo Khâu lại toàn thân mặc áo trắng, quanh thân tản mát ra Hạo nhiên chính khí nhàn nhạt, nhìn công chính bình thản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự hung ác.
- Dừng lại!
Khổng Ma Kha quát to một tiếng.
Hơn ba trăm con Long Mã đột nhiên đứng lại tại một nơi núi cao, phân bố tại các đỉnh núi lớn. Khổng Ma Kha và Khổng Đạo Khâu hạ xuống một ngọn núi.
- Còn hai tháng nữa mới bắt đầu. Ta đi tìm Vân Tâm trước. Đã lâu ta không đánh cờ rồi! Thuận tiện giúp ngươi hỏi thăm tình hình một chút!
Khổng Đạo Khâu thản nhiên nói.
Khổng Ma Kha gật đầu nói:
- Cũng tốt, vừa vặn ta cũng phải xử lý một chút việc riêng!
Hai người liền tách ra. Khổng Đạo Khâu đi thẳng đến Thiên Cơ Tông cách đó không xa. Khổng Ma Kha dẫn theo những người còn lại, quay đầu ngựa tiến về phía một nơi khác.
Mười ngày sau, cách Thiên Cơ Tông không xa.
Trong một sơn cốc, Nhâm Thử cầm lấy một quạt lá cọ, nằm trên một chiếc ghế, phía trước mặt là lít nha lít nhít một đám chuột đều được Nhâm Thử triệu tập đến.
Tuy rằng Nhâm Thử vừa vào thượng Hư Cảnh không lâu, nhưng tính cách sợ chết, khiến Nhâm Thử cực kỳ linh mẫn đối với tin tức.
Một bên nằm thảnh thơi, triệu hoán đến trước mặt rất nhiều chuột. Chúng nhanh chóng bẩm báo với Nhâm Thử mọi chuyện diễn ra khắp nơi.
- Chít chít!
- Chít chít!
- Chít chít!
Mấy ngàn con chuột không biết từ đâu không ngừng tiến về phía này bẩm báo với lão tổ tông tất cả những gì nhìn thấy trong khoảng thời gian này.
Nhâm Thử vừa cầm quạt lá cọ quạt, vừa dùng tay vuốt chòm râu chuột, con mắt không ngừng chuyển động.
- Chờ một chút. Ngươi mới vừa nói, một đám hòa thượng bảo vệ một sơn cốc bên ngoài Ngưng Thúy Cung, còn giết rất nhiều tử tôn của các ngươi sao?
Bỗng nhiên Nhâm Thử chỉ về một con chuột hỏi.
Con chuột rõ ràng cũng có chút đạo hạnh, lập tức gật đầu một cái.
- Hòa thượng? Bắc Thần Châu không có hòa thượng. Chẳng lẽ là thánh địa Vạn Phật phía tây? Hơn nữa, Ngưng Thúy Cung? Cung chủ Ngưng Thúy Cung, Mã Đạo Khôn hình như có đại thù sinh tử với thánh địa Vạn Phật?
Thần sắc Nhâm Thử nhất thời thoáng động.
Con chuột kia nhảy nhót tưng bừng, không ngừng kể với Nhâm Thử về những chuyện xảy ra trong sơn cốc kia.
Con mắt Nhâm Thử dần dần dao động:
Ngươi nói, sơn cốc có kim quang bắn ra bốn phía? Lẽ nào có bảo bối? Đúng rồi, dù sao đi nữa lão tổ ta cũng không muốn tham gia vào kế hoạch tạo thần chó má kia. Còn gần hai tháng nữa. Chờ cũng phải chờ, không bằng đi xem thử. Nói không chừng còn có thể mượn gió bẻ măng! Ha ha ha!
Nhâm Thử từ trên ghế nằm xoay người nhảy lên.
Hắn phất tay, đuổi một đám chuột khác đi, chỉ để lại con chuột đã phát hiện ra đám hòa thượng kia.
Sau khi thu thập một chút, Nhâm Thử liền nói:
- Đi, lão tổ ta đi với ngươi xem thử thế nào!
Một lúc lâu sau, bên ngoài một sơn cốc có đứng mười hòa thượng đầu trọc đang canh giữ khắp nơi, không cho các sinh linh khác tới gần.
Hơn nữa cả toà sơn cốc đều có rất nhiều trận pháp bao phủ, ngăn cách với bên ngoài.
Tại một ngọn núi phía xa, Nhâm Thử vuốt râu chuột, thần sắc biến đổi một hồi.
- Quả nhiên có tình huống. Tuy nhiên, trận pháp này không làm khó được họ chuột nhà ta. Đợi ta đạt được cảnh giới truyền thuyết, mấy ngày liền là có thể đào được một cái động, huống hồ là phá trận pháp này!
Nhâm Thử cười nói.
- Chít chít!
Con chuột dẫn đường ở bên cạnh kêu lên.
- Ừm, không sai. Khối linh thạch này cho ngươi. Đi đi!
Nhâm Thử ném cho con chuột nhỏ một khối linh thạch, sau đó liền đuổi con chuột nhỏ đi.
Con chuột nhỏ kia liền nghìn ân vạn tạ.
Nhâm Thử nhìn một chút, sau đó trực tiếp chuyển sang hoạt động bí mật. Hắn từ dưới đất chui về phía sơn cốc kia.
Có lẽ là thiên phú dị bẩm, Nhâm Thử từ dưới đất chui qua đại trận, đại trận cũng không có bất kỳ sự biến động nào.
Nhâm Thử tiếp tục chui vào phía sâu bên trong.
Rốt cuộc, Nhâm Thử chui vào một bụi cỏ phía trong sơn cốc, lộ ra một cái động, Nhâm Thử nhìn về phía bên trong.
Trong sơn cốc có một thác nước, đầm nước sâu. Cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp.
Bên cạnh đầm nước là một cái đình lớn.
Xung quanh có gần ba trăm người vây quanh.
Trong đình, Khổng Ma Kha ngồi trên chủ vị. Đứng phía sau hắn là một đám thuộc hạ. Có người mặc y phục tướng sĩ. Có người ăn mặc kiểu văn sĩ. Còn có cả hòa thượng.
Ngồi cùng với Khổng Ma Kha lại là một nam tử mặc áo bào xanh.
- Ồ? Ngưng Thúy Cung Mã Đạo Khôn? Khổng Ma Kha không phải đã giết chết con trai của Mã Đạo Khôn sao? Hai người không phải có thù không đợi trời chung sao?
Nhâm Thử kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
- Mã Đạo Khôn, nói như vậy, chung quy, những năm này ngươi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi!
Khổng Ma Kha cười nói.
- Đa tạ bệ hạ ưu ái. Những năm qua thần nằm vùng tại Bắc Thần Châu, chính là chờ đợi lúc đại nghiệp bệ hạ lên, có thể hưởng ứng bệ hạ, góp một viên gạch giúp bệ hạ nhất thống thiên hạ!
Mã Đạo Khôn cười nói.
- Ha ha ha ha, ngươi làm rất tốt. Trẫm sắp khởi sự thiên hạ. Ngưng Thúy Cung ngươi tại Bắc Thần Châu cũng có tác dụng. Tất nhiên có thể giúp được trẫm. Nắm được Bắc Thần Châu, ngươi có công đầu!
Khổng Ma Kha cười nói.
Không cần nghi ngờ, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Gia tộc Tư Mã đời đời độc đinh. Hơn nữa độc đinh vừa sinh ra, mạng sống của trưởng bối liền không còn lâu nữa.
Đây là tất nhiên.
Bởi vì, nhiều đời như vậy, thật ra đều chính là ta chuyển thế. Con trai sinh ra, chờ con trai xuất hiện đầy đủ ký ức, phụ thân sẽ ngã xuống. Hồn phách lực sẽ được tích lũy đến trên người con trai.
Ta là một trường hợp đặc biệt. Bởi vì tại thời điểm đời thứ nhất, ta đã hạ cho mình một nguyền rủa quỷ dị.
Ta đời này là một soán mạng sư. Ta suy tính ra rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không đủ toàn diện.
Ta suy tính được, ta có một đời thứ nhất cực kỳ mạnh mẽ! Nhưng ta có một kẻ địch còn cường đại hơn ta. Ta cũng đang đợi một người cực kỳ quan trọng!
Thật ra, ta không phải họ Tư Mã. Ngươi cũng không phải là họ Tư Mã. Chỉ có điều để phai mờ trong chúng sinh, ta mới dùng một dòng họ giả.
Dựa theo suy tính của ta. Đời thứ thứ tám mươi mốt, ta sẽ đợi được người phải đợi! Ta không biết người mình phải đợi chính xác là ai. Nhưng, đến lúc đó ngươi hẳn sẽ biết.
Còn nữa, nhớ kỹ. Bắt đầu từ đời thứ nhất, chúng ta không tin Tư Mã.
Ta suy tính ra, đời thứ nhất của chúng ta, họ Lý, gọi là Lý Tư!
Ta là Lý Tư, ngươi chính là Lý Tư!
Bắc Thần Châu!
Phía tây cách Thiên Cơ Tông không xa, một đạo lưu quang chợt hiện lên.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ lớn vang lên. Hơn ba trăm con Long Mã mang theo một đám cường giả phóng đến.
Một trong hai người dẫn đầu, chính là Khổng Ma Kha một thân uy nghiêm. Còn có một người khác chính là viện trưởng thư viện Khổng Lỗ phía tây, Khổng Đạo Khâu!
Khổng Ma Kha toàn thân mặc kim giáp, nhìn uy vũ đến cực điểm.
Khổng Đạo Khâu lại toàn thân mặc áo trắng, quanh thân tản mát ra Hạo nhiên chính khí nhàn nhạt, nhìn công chính bình thản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự hung ác.
- Dừng lại!
Khổng Ma Kha quát to một tiếng.
Hơn ba trăm con Long Mã đột nhiên đứng lại tại một nơi núi cao, phân bố tại các đỉnh núi lớn. Khổng Ma Kha và Khổng Đạo Khâu hạ xuống một ngọn núi.
- Còn hai tháng nữa mới bắt đầu. Ta đi tìm Vân Tâm trước. Đã lâu ta không đánh cờ rồi! Thuận tiện giúp ngươi hỏi thăm tình hình một chút!
Khổng Đạo Khâu thản nhiên nói.
Khổng Ma Kha gật đầu nói:
- Cũng tốt, vừa vặn ta cũng phải xử lý một chút việc riêng!
Hai người liền tách ra. Khổng Đạo Khâu đi thẳng đến Thiên Cơ Tông cách đó không xa. Khổng Ma Kha dẫn theo những người còn lại, quay đầu ngựa tiến về phía một nơi khác.
Mười ngày sau, cách Thiên Cơ Tông không xa.
Trong một sơn cốc, Nhâm Thử cầm lấy một quạt lá cọ, nằm trên một chiếc ghế, phía trước mặt là lít nha lít nhít một đám chuột đều được Nhâm Thử triệu tập đến.
Tuy rằng Nhâm Thử vừa vào thượng Hư Cảnh không lâu, nhưng tính cách sợ chết, khiến Nhâm Thử cực kỳ linh mẫn đối với tin tức.
Một bên nằm thảnh thơi, triệu hoán đến trước mặt rất nhiều chuột. Chúng nhanh chóng bẩm báo với Nhâm Thử mọi chuyện diễn ra khắp nơi.
- Chít chít!
- Chít chít!
- Chít chít!
Mấy ngàn con chuột không biết từ đâu không ngừng tiến về phía này bẩm báo với lão tổ tông tất cả những gì nhìn thấy trong khoảng thời gian này.
Nhâm Thử vừa cầm quạt lá cọ quạt, vừa dùng tay vuốt chòm râu chuột, con mắt không ngừng chuyển động.
- Chờ một chút. Ngươi mới vừa nói, một đám hòa thượng bảo vệ một sơn cốc bên ngoài Ngưng Thúy Cung, còn giết rất nhiều tử tôn của các ngươi sao?
Bỗng nhiên Nhâm Thử chỉ về một con chuột hỏi.
Con chuột rõ ràng cũng có chút đạo hạnh, lập tức gật đầu một cái.
- Hòa thượng? Bắc Thần Châu không có hòa thượng. Chẳng lẽ là thánh địa Vạn Phật phía tây? Hơn nữa, Ngưng Thúy Cung? Cung chủ Ngưng Thúy Cung, Mã Đạo Khôn hình như có đại thù sinh tử với thánh địa Vạn Phật?
Thần sắc Nhâm Thử nhất thời thoáng động.
Con chuột kia nhảy nhót tưng bừng, không ngừng kể với Nhâm Thử về những chuyện xảy ra trong sơn cốc kia.
Con mắt Nhâm Thử dần dần dao động:
Ngươi nói, sơn cốc có kim quang bắn ra bốn phía? Lẽ nào có bảo bối? Đúng rồi, dù sao đi nữa lão tổ ta cũng không muốn tham gia vào kế hoạch tạo thần chó má kia. Còn gần hai tháng nữa. Chờ cũng phải chờ, không bằng đi xem thử. Nói không chừng còn có thể mượn gió bẻ măng! Ha ha ha!
Nhâm Thử từ trên ghế nằm xoay người nhảy lên.
Hắn phất tay, đuổi một đám chuột khác đi, chỉ để lại con chuột đã phát hiện ra đám hòa thượng kia.
Sau khi thu thập một chút, Nhâm Thử liền nói:
- Đi, lão tổ ta đi với ngươi xem thử thế nào!
Một lúc lâu sau, bên ngoài một sơn cốc có đứng mười hòa thượng đầu trọc đang canh giữ khắp nơi, không cho các sinh linh khác tới gần.
Hơn nữa cả toà sơn cốc đều có rất nhiều trận pháp bao phủ, ngăn cách với bên ngoài.
Tại một ngọn núi phía xa, Nhâm Thử vuốt râu chuột, thần sắc biến đổi một hồi.
- Quả nhiên có tình huống. Tuy nhiên, trận pháp này không làm khó được họ chuột nhà ta. Đợi ta đạt được cảnh giới truyền thuyết, mấy ngày liền là có thể đào được một cái động, huống hồ là phá trận pháp này!
Nhâm Thử cười nói.
- Chít chít!
Con chuột dẫn đường ở bên cạnh kêu lên.
- Ừm, không sai. Khối linh thạch này cho ngươi. Đi đi!
Nhâm Thử ném cho con chuột nhỏ một khối linh thạch, sau đó liền đuổi con chuột nhỏ đi.
Con chuột nhỏ kia liền nghìn ân vạn tạ.
Nhâm Thử nhìn một chút, sau đó trực tiếp chuyển sang hoạt động bí mật. Hắn từ dưới đất chui về phía sơn cốc kia.
Có lẽ là thiên phú dị bẩm, Nhâm Thử từ dưới đất chui qua đại trận, đại trận cũng không có bất kỳ sự biến động nào.
Nhâm Thử tiếp tục chui vào phía sâu bên trong.
Rốt cuộc, Nhâm Thử chui vào một bụi cỏ phía trong sơn cốc, lộ ra một cái động, Nhâm Thử nhìn về phía bên trong.
Trong sơn cốc có một thác nước, đầm nước sâu. Cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp.
Bên cạnh đầm nước là một cái đình lớn.
Xung quanh có gần ba trăm người vây quanh.
Trong đình, Khổng Ma Kha ngồi trên chủ vị. Đứng phía sau hắn là một đám thuộc hạ. Có người mặc y phục tướng sĩ. Có người ăn mặc kiểu văn sĩ. Còn có cả hòa thượng.
Ngồi cùng với Khổng Ma Kha lại là một nam tử mặc áo bào xanh.
- Ồ? Ngưng Thúy Cung Mã Đạo Khôn? Khổng Ma Kha không phải đã giết chết con trai của Mã Đạo Khôn sao? Hai người không phải có thù không đợi trời chung sao?
Nhâm Thử kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
- Mã Đạo Khôn, nói như vậy, chung quy, những năm này ngươi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi!
Khổng Ma Kha cười nói.
- Đa tạ bệ hạ ưu ái. Những năm qua thần nằm vùng tại Bắc Thần Châu, chính là chờ đợi lúc đại nghiệp bệ hạ lên, có thể hưởng ứng bệ hạ, góp một viên gạch giúp bệ hạ nhất thống thiên hạ!
Mã Đạo Khôn cười nói.
- Ha ha ha ha, ngươi làm rất tốt. Trẫm sắp khởi sự thiên hạ. Ngưng Thúy Cung ngươi tại Bắc Thần Châu cũng có tác dụng. Tất nhiên có thể giúp được trẫm. Nắm được Bắc Thần Châu, ngươi có công đầu!
Khổng Ma Kha cười nói.
/1446
|