Trong nháy mắt hơn một trăm thần tử của Khổng Ma Kha bị nhốt. Hơn nữa trong màn sương lớn truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.
Kim Đại Vũ bỗng nhiên biến thành cường đại như vậy, cường đại đến mức Khổng Ma Kha nhất thời khó mà giết chết được.
- Không!
Khổng Ma Kha không thể tin tưởng được bi kịch này lại là sự thực.
- Đi!
Tiên Tri Phật Đà quyết định thật nhanh. Hắn dẫn theo mười mấy người còn lại nhanh chóng trốn chạy.
- Trốn? Trốn chỗ nào!
Kim Đại Vũ trừng mắt kêu lên.
- Oa!
Kim Đại Vũ đuổi theo truy sát.
Đám người Khổng Ma Kha một đường trốn chạy.
- Tiên Tri, trẫm có thể giết tên kia! Hắn không làm gì được trẫm!
Khổng Ma Kha kêu lên.
- Thần tự nhiên hiểu rõ. Nhưng bệ hạ, lúc đó người không thấy được sao? Đáng sợ nhất không phải là Kim Đại Vũ, mà là đại trận không thể giải thích kia. Trận pháp kia quỷ dị. Ngay cả thượng Hư Cảnh, thượng Hư Cảnh đi vào cũng sẽ lạc lối. Hơn nữa đại trận kia vẫn đang mở rộng ra. Một khi chúng ta bị nhốt vào bên trong, sẽ không bao giờ có cơ hội đào mạng được nữa!
Tiên Tri Phật Đà khổ sở nói.
- Hỗn đản!
Khổng Ma Kha lớn giọng căm hận nói.
- Bệ hạ, tốt nhất chúng ta đi mau đi! Đế triều Đại Trăn quá tà môn. Không biết bọn họ còn có bao nhiêu điều chúng ta chưa rõ.
Tiên Tri Phật Đà kêu lên.
Kim Đại Vũ nhất thời cùng sáu cường giả giao chiến, khiến đám người Khổng Ma Kha trốn xa.
- Hỗn độn vỡ ra!
Kim Đại Vũ giận dữ nói.
Coong!
Một cỗ trùng kích cường đại, nhất thời đanh bay sáu cường giả về phía rừng núi xung quanh.
- Oa!
Kim Đại Vũ hóa thân thành Kim Ô tiếp tục truy sát về phía xa.
Sáu cường giả va chạm làm vỡ núi lớn nhanh chóng bò dậy. Bọn họ muốn tiếp tục đi ngăn cản Kim Đại Vũ. Đột nhiên, trước mặt sáu người xuất hiện một đám người mặc áo bào đen.
Một đám người mặc áo bào đen đều ngăn ở trước mặt sáu người.
- Ừm?
Một người trong số đó sắc mặt trầm xuống, trường kiếm trong tay bỗng nhiên chém tới.
- Hừ!
Một người mặc áo bào đen vung trường kiếm lên, nhất thời chém lui một kiếm kia.
- Các ngươi là người nào?
Một đám người mặc áo bào đen lại không để ý đến hắn, mà nhìn về phía một người cầm đầu.
- Các chủ!
Mọi người nhìn về phía người mặc áo bào đen dẫn đầu nói.
- Không cho bất kỳ con cá nào lọt lưới. Giết chết tất cả!
Người mặc áo bào đen dẫn đầu trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám người mặc áo bào đen lên tiếng trả lời.
Người cầm đầu lại nhanh chóng đuổi theo hướng Kim Đại Vũ vừa rời đi.
Bọn họ một đường truy sát. Rốt cuộc sau nửa năm, Khổng Ma Kha dẫn theo Tiên Tri Phật Đà trốn ra khỏi Đông Thần Châu.
- Bệ hạ, Kim Đại Vũ biết không giết được chúng ta, hắn đã trở về!
Tiên Tri Phật Đà chật vật nói.
Khổng Ma Kha nhìn trên người mình và Tiên Tri Phật Đà. Y phục trên người hai người đã bị nghiền nát hơn nửa, cực kỳ chật vật. Trong lúc nhất thời, Khổng Ma Kha cực kỳ bi ai.
- Bệ hạ, chúng ta bị thương. Tên Kim Đại Vũ kia cũng bị thương. Hắn còn chật hơn so với chúng ta!
Tiên Tri Phật Đà khuyên nhủ.
- Năm đó đúng ra phải bóp chết Diêm Xuyên từ lúc hắn mới sinh ra! Ta hận!
Khổng Ma Kha căm hận nói.
- Bệ hạ đừng nghĩ nữa!
Tiên Tri Phật Đà cũng khổ sở nói.
Hai người quân thần nhất thời không nói chuyện, đạp không bay về phía Tây Thần Châu.
...
Đế triều Đại Trăn! Yến Kinh, thượng thư phòng!
Giờ phút này tất cả đám người Dịch Phong, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Lưu Cương đều tới bên ngoài Thượng thư phòng.
Lưu Cẩn cản ở bên ngoài thượng thư phòng.
- Các vị đại nhân, xin hãy chờ một lát!
Lưu Cẩn khách khí nói.
- Còn có ai ở bên trong sao?
Hoắc Quang nghi ngờ nói.
Lưu Cẩn lắc đầu nói:
- Chỉ có một mình bệ hạ. Có khả năng bệ hạ đang suy ngẫm một vài vấn đề. Mong các vị hãy chờ một lát, đợi bệ hạ gọi đến!
Một đám trọng thần nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu.
Bên trong thượng thư phòng.
Diêm Xuyên ngồi sau bàn, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn long ỷ, lông mày nhíu lại, dường như đang ngẫm nghĩ vấn đề quan trọng nào đó
- Mão Nhật Đạo Quân?
Diêm Xuyên nhíu mày nhớ lại.
- Ngày ấy, Liên Thần truyền đến lực lượng cường hãn đến mức ngay cả Bạch Đế Thiên cũng kém rất xa. Dựa vào Vạn Diệu Yêu Liên, Mão Nhật Đạo Quân thậm chí chế tạo mấy trăm con rối cường đại. Con rối thượng Hư Cảnh nhất trọng? Cho dù là nhất trọng, đó cũng là số lượng cực kỳ khủng bố. Toàn thiên hạ có bao nhiêu thượng Hư Cảnh?
Nhẹ nhàng bưng chén trà trên bàn lên, Diêm Xuyên nhấp một ngụm trà, lại trầm tư suy nghĩ.
- Mão Nhật Đạo Quân đã có thực lực như thế, thế lực như vậy, còn an phận làm một tượng đất, hoàn toàn chẳng quan tâm tới Đại Trăn ta?
- Vẫn chỉ có một lời giải thích, Mão Nhật Đạo Quân đang chờ đợi điều gì đó. Hắn ép mình chờ đợi thứ có thể khiến thực lực của hắn đạt được một sự tăng vọt về chất?
Trong mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại, một đạo tia sáng phát ra.
- Liên Thần? Nhất định phải làm rõ Liên Thần này rốt cuộc là ai!
...
Sau khi suy ngẫm một hồi lâu, Diêm Xuyên dường như đã hạ quyết định.
Đám người Hoắc Quang cũng chờ đợi ở ngoài đại điện. Giờ phút này bọn họ đều có chút hiếu kỳ, không biết Diêm Xuyên đang suy tư điều gì.
- Vào đi!
Giọng nói Diêm Xuyên truyền đến.
- Các vị đại nhân, xin mời!
Lưu Cẩn cười nói.
Mọi người gật đầu một cái, tiến vào trong thư phòng.
- Bái kiến bệ hạ!
Mọi người bái lạy nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Bệ hạ, tại Thiên Cơ Tông, bệ hạ đã thu phục sáu đại trung vị tông môn. Giờ phút này tất cả trở lại bàn giao xong xuôi, hết mức thần phục đế triều Đại Trăn ta. Công đức đã vọt tới, được Đại Trăn ta chuyển hóa thành khí vận mênh mông. Sáu đại trung vị tông môn, mặc dù có vài người không phục, nhưng đã áp đảo tất cả. Quân đội Đại Trăn đã bắt đầu đóng giữ tại các thành trì lớn!
Dịch Phong mở miệng nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đông Thần Châu, ngoại trừ Thánh Địa Đại Chiêu, thư viện Cự Lộc, đế triều Đại Trăn ra, chỉ còn lại chín trung vị tông môn. Trước khi bệ hạ đi tới Thiên Cơ Tông, đã bắt đầu bố trí, chuẩn bị binh phạt Thánh Địa Đại Chiêu. Hiện tại chúng ta bắt đầu sao?
Dịch Phong lại hỏi.
Lắc đầu một cái, Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Chờ một thời gian dã!
Các thần nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên.
- Lưu Cương!
- Thần có mặt!
Lưu Cương lập tức đáp lời.
- Bảo Đông Hán tăng số lượng người ẩn nấp tại Thánh Địa Đại Chiêu thêm năm lần. Điều tra tất cả những chuyện lớn nhỏ tại Thánh Địa Đại Chiêu cho trẫm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương lên tiếng trả lời.
- Còn lại chín trung vị tông môn?
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.
- Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, trẫm muốn trong vòng ba ngày các ngươi đưa ra một phần kế hoạch chinh phạt. Trẫm muốn tiên diệt chín tông trước, sau đó mới chiến đấu với Thánh Địa Đại Chiêu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Mọi người có chút bất ngờ, kế hoạch chinh phạt? Bệ hạ không tham dự sao? Theo đạo lý, chuyện như vậy hẳn phải do bệ hạ chủ trì mới phải!
- Vâng!
Mọi người đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc.
Kim Đại Vũ bỗng nhiên biến thành cường đại như vậy, cường đại đến mức Khổng Ma Kha nhất thời khó mà giết chết được.
- Không!
Khổng Ma Kha không thể tin tưởng được bi kịch này lại là sự thực.
- Đi!
Tiên Tri Phật Đà quyết định thật nhanh. Hắn dẫn theo mười mấy người còn lại nhanh chóng trốn chạy.
- Trốn? Trốn chỗ nào!
Kim Đại Vũ trừng mắt kêu lên.
- Oa!
Kim Đại Vũ đuổi theo truy sát.
Đám người Khổng Ma Kha một đường trốn chạy.
- Tiên Tri, trẫm có thể giết tên kia! Hắn không làm gì được trẫm!
Khổng Ma Kha kêu lên.
- Thần tự nhiên hiểu rõ. Nhưng bệ hạ, lúc đó người không thấy được sao? Đáng sợ nhất không phải là Kim Đại Vũ, mà là đại trận không thể giải thích kia. Trận pháp kia quỷ dị. Ngay cả thượng Hư Cảnh, thượng Hư Cảnh đi vào cũng sẽ lạc lối. Hơn nữa đại trận kia vẫn đang mở rộng ra. Một khi chúng ta bị nhốt vào bên trong, sẽ không bao giờ có cơ hội đào mạng được nữa!
Tiên Tri Phật Đà khổ sở nói.
- Hỗn đản!
Khổng Ma Kha lớn giọng căm hận nói.
- Bệ hạ, tốt nhất chúng ta đi mau đi! Đế triều Đại Trăn quá tà môn. Không biết bọn họ còn có bao nhiêu điều chúng ta chưa rõ.
Tiên Tri Phật Đà kêu lên.
Kim Đại Vũ nhất thời cùng sáu cường giả giao chiến, khiến đám người Khổng Ma Kha trốn xa.
- Hỗn độn vỡ ra!
Kim Đại Vũ giận dữ nói.
Coong!
Một cỗ trùng kích cường đại, nhất thời đanh bay sáu cường giả về phía rừng núi xung quanh.
- Oa!
Kim Đại Vũ hóa thân thành Kim Ô tiếp tục truy sát về phía xa.
Sáu cường giả va chạm làm vỡ núi lớn nhanh chóng bò dậy. Bọn họ muốn tiếp tục đi ngăn cản Kim Đại Vũ. Đột nhiên, trước mặt sáu người xuất hiện một đám người mặc áo bào đen.
Một đám người mặc áo bào đen đều ngăn ở trước mặt sáu người.
- Ừm?
Một người trong số đó sắc mặt trầm xuống, trường kiếm trong tay bỗng nhiên chém tới.
- Hừ!
Một người mặc áo bào đen vung trường kiếm lên, nhất thời chém lui một kiếm kia.
- Các ngươi là người nào?
Một đám người mặc áo bào đen lại không để ý đến hắn, mà nhìn về phía một người cầm đầu.
- Các chủ!
Mọi người nhìn về phía người mặc áo bào đen dẫn đầu nói.
- Không cho bất kỳ con cá nào lọt lưới. Giết chết tất cả!
Người mặc áo bào đen dẫn đầu trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám người mặc áo bào đen lên tiếng trả lời.
Người cầm đầu lại nhanh chóng đuổi theo hướng Kim Đại Vũ vừa rời đi.
Bọn họ một đường truy sát. Rốt cuộc sau nửa năm, Khổng Ma Kha dẫn theo Tiên Tri Phật Đà trốn ra khỏi Đông Thần Châu.
- Bệ hạ, Kim Đại Vũ biết không giết được chúng ta, hắn đã trở về!
Tiên Tri Phật Đà chật vật nói.
Khổng Ma Kha nhìn trên người mình và Tiên Tri Phật Đà. Y phục trên người hai người đã bị nghiền nát hơn nửa, cực kỳ chật vật. Trong lúc nhất thời, Khổng Ma Kha cực kỳ bi ai.
- Bệ hạ, chúng ta bị thương. Tên Kim Đại Vũ kia cũng bị thương. Hắn còn chật hơn so với chúng ta!
Tiên Tri Phật Đà khuyên nhủ.
- Năm đó đúng ra phải bóp chết Diêm Xuyên từ lúc hắn mới sinh ra! Ta hận!
Khổng Ma Kha căm hận nói.
- Bệ hạ đừng nghĩ nữa!
Tiên Tri Phật Đà cũng khổ sở nói.
Hai người quân thần nhất thời không nói chuyện, đạp không bay về phía Tây Thần Châu.
...
Đế triều Đại Trăn! Yến Kinh, thượng thư phòng!
Giờ phút này tất cả đám người Dịch Phong, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Lưu Cương đều tới bên ngoài Thượng thư phòng.
Lưu Cẩn cản ở bên ngoài thượng thư phòng.
- Các vị đại nhân, xin hãy chờ một lát!
Lưu Cẩn khách khí nói.
- Còn có ai ở bên trong sao?
Hoắc Quang nghi ngờ nói.
Lưu Cẩn lắc đầu nói:
- Chỉ có một mình bệ hạ. Có khả năng bệ hạ đang suy ngẫm một vài vấn đề. Mong các vị hãy chờ một lát, đợi bệ hạ gọi đến!
Một đám trọng thần nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu.
Bên trong thượng thư phòng.
Diêm Xuyên ngồi sau bàn, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn long ỷ, lông mày nhíu lại, dường như đang ngẫm nghĩ vấn đề quan trọng nào đó
- Mão Nhật Đạo Quân?
Diêm Xuyên nhíu mày nhớ lại.
- Ngày ấy, Liên Thần truyền đến lực lượng cường hãn đến mức ngay cả Bạch Đế Thiên cũng kém rất xa. Dựa vào Vạn Diệu Yêu Liên, Mão Nhật Đạo Quân thậm chí chế tạo mấy trăm con rối cường đại. Con rối thượng Hư Cảnh nhất trọng? Cho dù là nhất trọng, đó cũng là số lượng cực kỳ khủng bố. Toàn thiên hạ có bao nhiêu thượng Hư Cảnh?
Nhẹ nhàng bưng chén trà trên bàn lên, Diêm Xuyên nhấp một ngụm trà, lại trầm tư suy nghĩ.
- Mão Nhật Đạo Quân đã có thực lực như thế, thế lực như vậy, còn an phận làm một tượng đất, hoàn toàn chẳng quan tâm tới Đại Trăn ta?
- Vẫn chỉ có một lời giải thích, Mão Nhật Đạo Quân đang chờ đợi điều gì đó. Hắn ép mình chờ đợi thứ có thể khiến thực lực của hắn đạt được một sự tăng vọt về chất?
Trong mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại, một đạo tia sáng phát ra.
- Liên Thần? Nhất định phải làm rõ Liên Thần này rốt cuộc là ai!
...
Sau khi suy ngẫm một hồi lâu, Diêm Xuyên dường như đã hạ quyết định.
Đám người Hoắc Quang cũng chờ đợi ở ngoài đại điện. Giờ phút này bọn họ đều có chút hiếu kỳ, không biết Diêm Xuyên đang suy tư điều gì.
- Vào đi!
Giọng nói Diêm Xuyên truyền đến.
- Các vị đại nhân, xin mời!
Lưu Cẩn cười nói.
Mọi người gật đầu một cái, tiến vào trong thư phòng.
- Bái kiến bệ hạ!
Mọi người bái lạy nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Bệ hạ, tại Thiên Cơ Tông, bệ hạ đã thu phục sáu đại trung vị tông môn. Giờ phút này tất cả trở lại bàn giao xong xuôi, hết mức thần phục đế triều Đại Trăn ta. Công đức đã vọt tới, được Đại Trăn ta chuyển hóa thành khí vận mênh mông. Sáu đại trung vị tông môn, mặc dù có vài người không phục, nhưng đã áp đảo tất cả. Quân đội Đại Trăn đã bắt đầu đóng giữ tại các thành trì lớn!
Dịch Phong mở miệng nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đông Thần Châu, ngoại trừ Thánh Địa Đại Chiêu, thư viện Cự Lộc, đế triều Đại Trăn ra, chỉ còn lại chín trung vị tông môn. Trước khi bệ hạ đi tới Thiên Cơ Tông, đã bắt đầu bố trí, chuẩn bị binh phạt Thánh Địa Đại Chiêu. Hiện tại chúng ta bắt đầu sao?
Dịch Phong lại hỏi.
Lắc đầu một cái, Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Chờ một thời gian dã!
Các thần nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên.
- Lưu Cương!
- Thần có mặt!
Lưu Cương lập tức đáp lời.
- Bảo Đông Hán tăng số lượng người ẩn nấp tại Thánh Địa Đại Chiêu thêm năm lần. Điều tra tất cả những chuyện lớn nhỏ tại Thánh Địa Đại Chiêu cho trẫm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương lên tiếng trả lời.
- Còn lại chín trung vị tông môn?
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.
- Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, trẫm muốn trong vòng ba ngày các ngươi đưa ra một phần kế hoạch chinh phạt. Trẫm muốn tiên diệt chín tông trước, sau đó mới chiến đấu với Thánh Địa Đại Chiêu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Mọi người có chút bất ngờ, kế hoạch chinh phạt? Bệ hạ không tham dự sao? Theo đạo lý, chuyện như vậy hẳn phải do bệ hạ chủ trì mới phải!
- Vâng!
Mọi người đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc.
/1446
|