Khổng Ma Kha vẫn có chút nghi ngờ nhìn Phùng Thiệu đang đứng trước mắt hắn.
- Thần biết, thánh thượng có một vài đại thù trên đời. Nhưng thần cảm thấy, Đại Phật Đế Triều ta cần mau chóng nhất thống Tây Thần Châu, mượn tư thế một thần châu lại nghênh chiến thiên hạ!
Phùng Thiệu mở miệng nói.
Ban đầu Khổng Ma Kha tưởng rằng Phùng Thiệu sẽ khuyên mình đi đối phó Diêm Xuyên. Hắn không thể tưởng tượng được đến Phùng Thiệu lại nói như vậy!
Tiên Tri Phật Đà cũng có chút không tín nhiệm Phùng Thiệu. Nhưng hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Bởi vì lời Phùng Thiệu vừa mới nói là quyết định chính xác nhất.
- Thánh thượng, lời Phùng đại nhân nói, chính là suy nghĩ của thần. Chỉ có Đại Phật Thiên Triều cường thịnh, mới có thể nghênh chiến tất cả kẻ địch bên ngoài!
Tiên Tri Phật Đà mở miệng nói.
- Ừm!
Khổng Ma Kha gật đầu một cái, nhìn Phùng Thiệu có chút nghi ngờ.
...
Đại Phật Thiên Triều thăng cấp, cường giả khắp nơi trong thiên hạ đều cảm nhận được sự không bình thường.
Bắc Thần Châu, Quyết, Yêu Thiên Thương bước ra khỏi hoàng cung, mắt nhìn về phía tây nam.
Nam Thần Châu, Cái U Vương bước ra khỏi đại điện, mắt nhìn về hướng tây bắc.
Trung Thần Châu, Mộng Tam Sinh vuốt ve hồ lô Hồng Mông, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm về phía tây.
Thư viện Cự Lộc, đám người Mạnh Lăng Thiên cũng ngưng trọng nhìn về phía tây.
Trong một hẻm núi, Hoàng khoanh chân ngồi bên trên một tảng đá lớn. Trước mặt Hoàng là mười hai tên đệ tử cung kính đứng chờ.
Hoàng bỗng nhiên nhìn về phía tây, lại nhìn phía đông, lông mày thoáng nhíu lại.
- Sư tôn, Vĩnh Tự Bát Đao, các đệ tử đã nắm vững tất cả!
Một đệ tử cười nói.
Hoàng quay đầu lại, nhìn đám đệ tử một chút nói.
- Trên núi phía sau, sư phụ lưu lại thập đao. Tất cả hãy tìm hiểu đi. Qua vài năm nữa, sư phụ sẽ trở về!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Mười hai tên đệ tử lên tiếng trả lời.
Hoàng đạp không bay vút lên trời, trong chớp mắt không có hình bóng.
Hoàng vừa rời khỏi, mười hai đệ tử dường như cảm thấy thoải mái vậy.
- Tại sao sư tôn chưa từng cười vậy?
Một vị nữ đệ tử hiếu kỳ nói.
- Ta làm sao biết được. Tuy nhiên, quần hùng đương đại đều không ra thể thống gì. Bất kỳ ai cũng không thể so sánh với sư tôn!
Một đệ tử kiêu ngạo nói.
- Phí lời, có người nào không biết, có thể bái làm môn hạ của sư tôn chính là may mắn của chúng ta. Không biết hiện tại tu vi của sư tôn thế nào?
- Có lẽ sư tôn phải đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn rồi!
- Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng?
- Đương nhiên. Bằng không ngày ấy sư tôn sao có thể một đao chém chết một nhân tiên?
Mọi người thi nhau gật đầu.
- Đúng rồi, sư tôn chỉ để lại thập đao, có thể...
Một đệ tử cau mày nói.
- Ngươi cũng không phải không biết đao pháp của sư tôn. Tuy rằng chúng ta trời sinh đao thể, nhưng so với sư tôn vẫn còn kém xa. Sư tôn nói thập đao đủ để chúng ta học một thời gian. Vậy nhất định sẽ phải mất một thời gian. Cố gắng học tập, cố gắng quý trọng thời gian đi!
- Vâng, đại sư huynh!
Một nhóm người lên tiếng trả lời.
————–
Đông Thần Châu, Yến Kinh. Thượng thư phòng!
Trước mặt Diêm Xuyên chỉ có một mình Tham Lang đang đứng.
- Tham Lang, ngươi cùng Hoắc Quang đã trở thành huynh đệ?
Diêm Xuyên cười nói.
Tham Lang trước kia là một lang hài, được Diêm Xuyên, Hoắc Quang cứu lại, lại được Hoắc Quang thu làm đồ đệ. Đối với Diêm Xuyên hắn một lòng trung thành.
- Vâng, đại ca yêu cầu. Nhưng trong lòng ta, bất kể gọi như thế nào, thánh thượng và đại ca đều là người mà cả đời ta tôn kính nhất!
Tham Lang trịnh trọng nói.
- Ừm, ta đã bảo Hoắc Quang giải trừ quân chức của ngươi!
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- A? Thánh thượng, có phải thần làm không tốt hay không? Thần nhất định sẽ thay đổi!
Tham Lang nhất thời hoảng hốt nói.
Diêm Xuyên lại lắc đầu nói:
- Không phải, giải trừ quân chức cho ngươi là còn có một chuyện quan trọng hơn để ngươi làm!
- Hả? Được, thỉnh thánh thượng phân phó.
- Trẫm muốn ngươi tìm kiếm ba ngàn đứa trẻ có thể chất căn tốt tuyệt hảo trong thiên hạ, bồi dưỡng làm một nhóm thân vệ cho trẫm. Đó cũng chính là vương bài của trẫm. Trong ý niệm của bọn họ chỉ có một. Chính là trung với Đại Trăn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Thân vệ?
Tham Lang giật mình.
- Ngươi làm thủ lĩnh thân vệ. Nhớ lấy, ba ngàn thân vệ này, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm trước mặt trẫm, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ. Phía bên Hoắc Quang ta đã căn dặn trước. Hắn sẽ không hỏi ngươi. Ngươi làm thân vệ trưởng của ba ngàn thân vệ. Bọn họ chính là sát khí của trẫm, là sát khí mạnh nhất!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Tham Lang giật mình, nhất thời hiểu rõ.
- Vâng, thần nhất định sẽ vì thánh thượng huấn luyện ra sát khí tuyệt thế. Mục đích của bọn họ chính là quét dọn tất cả cản trở cho thánh thượng. Bọn họ sinh ra vì Đại Trăn, vì thánh thượng. Cho dù sống hay chết vẫn làm thân vệ của thánh thượng. Thánh thượng, thân vệ quân không bằng gọi là 'Tượng binh mã quân'. Thánh thượng thấy thế nào?
Tham Lang hỏi.
Diêm Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ, cuối cùng gật đầu nói:
- Được!
- Thần nhất định sẽ vận dụng hết khả năng! Khẩn cầu thánh thượng cung cấp tất cả binh khí mạnh nhất cho tượng binh mã quân!
- Đây là điều tất nhiên. Chờ lần sau mộng nhập thiên cơ, ba ngàn tượng binh mã này cũng sẽ theo trẫm mộng vào thiên hạ!
- Vâng!
Tham Lang lên tiếng trả lời.
Tham Lang đi khắp nơi, thu xếp tượng binh mã quân cho Diêm Xuyên.
Mạnh Văn Nhược, Dịch Phong lại mang đến một tin tức mới.
- Thánh thượng! Lần này trong khoa thi sơ tuyển, xuất hiện một người.
Dịch Phong cười nói.
- Ai vậy?
Diêm Xuyên hơi hiếu kỳ.
- Chắc Thánh thượng còn nhớ rõ, tông môn Kim Đại Vũ, Đại Vũ Thiên Tông lúc trước? Thánh thượng dùng linh thạch, khiêu động toàn Đại Vũ Thiên Tông. Kế hoạch lớn sụp đổ, thế gần như biển gầm đập vỡ Đại Vũ Thiên Tông?
Dịch Phong cười nói.
- Thì sao?
- Khi đó, có một người nhìn thấu kế hoạch của thánh thượng. Sau đó người kia bị chúng ta dùng kế ép hắn phải rời đi. Thánh thượng vẫn tìm người kia nhưng không gặp. Hôm nay, ta và Mạnh đại nhân đã nhìn thấy hắn!
Dịch Phong cười nói.
- Doãn Hận Thiên?
Diêm Xuyên giật mình.
Mặc dù chỉ mới nghe danh về người này, nhưng trong ký ức của Diêm Xuyên lại chưa phai. Kế hoạch lúc trước sụp đổ, có thể nói chính vì người này đã sớm nhìn thấu. Đáng tiếc, sau khi người này bị Đại Vũ Thiên Tông trục xuất, đã lâu vẫn không có tung tích, khiến Diêm Xuyên vẫn lấy làm tiếc nuối.
- Vâng, người này cũng tới tham gia khoa thi giới này!
- Doãn Hận Thiên?
- Vâng, người này cũng tới tham gia khoa thi lần này!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia tinh quang. Tuy rằng hắn còn chưa hiểu rõ về năng lực của Doãn Hận Thiên, nhưng hắn biết kế hoạch lúc trước lớn sụp đổ, mấy trăm triệu người chỉ có một mình hắn nhìn ra. Diêm Xuyên chẳng phải rất chờ mong sao?
- Thánh thượng, người muốn triệu kiến sao?
Dịch Phong cười nói.
- Không cần. Nếu cuộc thi lớn toàn thiên hạ là trẫm chủ trì, đương nhiên phải chủ trì công chính cho Đại Trăn. Nếu người đã tới là được!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Vâng!
Dịch Phong gật đầu một cái.
- Thần biết, thánh thượng có một vài đại thù trên đời. Nhưng thần cảm thấy, Đại Phật Đế Triều ta cần mau chóng nhất thống Tây Thần Châu, mượn tư thế một thần châu lại nghênh chiến thiên hạ!
Phùng Thiệu mở miệng nói.
Ban đầu Khổng Ma Kha tưởng rằng Phùng Thiệu sẽ khuyên mình đi đối phó Diêm Xuyên. Hắn không thể tưởng tượng được đến Phùng Thiệu lại nói như vậy!
Tiên Tri Phật Đà cũng có chút không tín nhiệm Phùng Thiệu. Nhưng hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Bởi vì lời Phùng Thiệu vừa mới nói là quyết định chính xác nhất.
- Thánh thượng, lời Phùng đại nhân nói, chính là suy nghĩ của thần. Chỉ có Đại Phật Thiên Triều cường thịnh, mới có thể nghênh chiến tất cả kẻ địch bên ngoài!
Tiên Tri Phật Đà mở miệng nói.
- Ừm!
Khổng Ma Kha gật đầu một cái, nhìn Phùng Thiệu có chút nghi ngờ.
...
Đại Phật Thiên Triều thăng cấp, cường giả khắp nơi trong thiên hạ đều cảm nhận được sự không bình thường.
Bắc Thần Châu, Quyết, Yêu Thiên Thương bước ra khỏi hoàng cung, mắt nhìn về phía tây nam.
Nam Thần Châu, Cái U Vương bước ra khỏi đại điện, mắt nhìn về hướng tây bắc.
Trung Thần Châu, Mộng Tam Sinh vuốt ve hồ lô Hồng Mông, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm về phía tây.
Thư viện Cự Lộc, đám người Mạnh Lăng Thiên cũng ngưng trọng nhìn về phía tây.
Trong một hẻm núi, Hoàng khoanh chân ngồi bên trên một tảng đá lớn. Trước mặt Hoàng là mười hai tên đệ tử cung kính đứng chờ.
Hoàng bỗng nhiên nhìn về phía tây, lại nhìn phía đông, lông mày thoáng nhíu lại.
- Sư tôn, Vĩnh Tự Bát Đao, các đệ tử đã nắm vững tất cả!
Một đệ tử cười nói.
Hoàng quay đầu lại, nhìn đám đệ tử một chút nói.
- Trên núi phía sau, sư phụ lưu lại thập đao. Tất cả hãy tìm hiểu đi. Qua vài năm nữa, sư phụ sẽ trở về!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Mười hai tên đệ tử lên tiếng trả lời.
Hoàng đạp không bay vút lên trời, trong chớp mắt không có hình bóng.
Hoàng vừa rời khỏi, mười hai đệ tử dường như cảm thấy thoải mái vậy.
- Tại sao sư tôn chưa từng cười vậy?
Một vị nữ đệ tử hiếu kỳ nói.
- Ta làm sao biết được. Tuy nhiên, quần hùng đương đại đều không ra thể thống gì. Bất kỳ ai cũng không thể so sánh với sư tôn!
Một đệ tử kiêu ngạo nói.
- Phí lời, có người nào không biết, có thể bái làm môn hạ của sư tôn chính là may mắn của chúng ta. Không biết hiện tại tu vi của sư tôn thế nào?
- Có lẽ sư tôn phải đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn rồi!
- Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng?
- Đương nhiên. Bằng không ngày ấy sư tôn sao có thể một đao chém chết một nhân tiên?
Mọi người thi nhau gật đầu.
- Đúng rồi, sư tôn chỉ để lại thập đao, có thể...
Một đệ tử cau mày nói.
- Ngươi cũng không phải không biết đao pháp của sư tôn. Tuy rằng chúng ta trời sinh đao thể, nhưng so với sư tôn vẫn còn kém xa. Sư tôn nói thập đao đủ để chúng ta học một thời gian. Vậy nhất định sẽ phải mất một thời gian. Cố gắng học tập, cố gắng quý trọng thời gian đi!
- Vâng, đại sư huynh!
Một nhóm người lên tiếng trả lời.
————–
Đông Thần Châu, Yến Kinh. Thượng thư phòng!
Trước mặt Diêm Xuyên chỉ có một mình Tham Lang đang đứng.
- Tham Lang, ngươi cùng Hoắc Quang đã trở thành huynh đệ?
Diêm Xuyên cười nói.
Tham Lang trước kia là một lang hài, được Diêm Xuyên, Hoắc Quang cứu lại, lại được Hoắc Quang thu làm đồ đệ. Đối với Diêm Xuyên hắn một lòng trung thành.
- Vâng, đại ca yêu cầu. Nhưng trong lòng ta, bất kể gọi như thế nào, thánh thượng và đại ca đều là người mà cả đời ta tôn kính nhất!
Tham Lang trịnh trọng nói.
- Ừm, ta đã bảo Hoắc Quang giải trừ quân chức của ngươi!
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- A? Thánh thượng, có phải thần làm không tốt hay không? Thần nhất định sẽ thay đổi!
Tham Lang nhất thời hoảng hốt nói.
Diêm Xuyên lại lắc đầu nói:
- Không phải, giải trừ quân chức cho ngươi là còn có một chuyện quan trọng hơn để ngươi làm!
- Hả? Được, thỉnh thánh thượng phân phó.
- Trẫm muốn ngươi tìm kiếm ba ngàn đứa trẻ có thể chất căn tốt tuyệt hảo trong thiên hạ, bồi dưỡng làm một nhóm thân vệ cho trẫm. Đó cũng chính là vương bài của trẫm. Trong ý niệm của bọn họ chỉ có một. Chính là trung với Đại Trăn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Thân vệ?
Tham Lang giật mình.
- Ngươi làm thủ lĩnh thân vệ. Nhớ lấy, ba ngàn thân vệ này, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm trước mặt trẫm, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ. Phía bên Hoắc Quang ta đã căn dặn trước. Hắn sẽ không hỏi ngươi. Ngươi làm thân vệ trưởng của ba ngàn thân vệ. Bọn họ chính là sát khí của trẫm, là sát khí mạnh nhất!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Tham Lang giật mình, nhất thời hiểu rõ.
- Vâng, thần nhất định sẽ vì thánh thượng huấn luyện ra sát khí tuyệt thế. Mục đích của bọn họ chính là quét dọn tất cả cản trở cho thánh thượng. Bọn họ sinh ra vì Đại Trăn, vì thánh thượng. Cho dù sống hay chết vẫn làm thân vệ của thánh thượng. Thánh thượng, thân vệ quân không bằng gọi là 'Tượng binh mã quân'. Thánh thượng thấy thế nào?
Tham Lang hỏi.
Diêm Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ, cuối cùng gật đầu nói:
- Được!
- Thần nhất định sẽ vận dụng hết khả năng! Khẩn cầu thánh thượng cung cấp tất cả binh khí mạnh nhất cho tượng binh mã quân!
- Đây là điều tất nhiên. Chờ lần sau mộng nhập thiên cơ, ba ngàn tượng binh mã này cũng sẽ theo trẫm mộng vào thiên hạ!
- Vâng!
Tham Lang lên tiếng trả lời.
Tham Lang đi khắp nơi, thu xếp tượng binh mã quân cho Diêm Xuyên.
Mạnh Văn Nhược, Dịch Phong lại mang đến một tin tức mới.
- Thánh thượng! Lần này trong khoa thi sơ tuyển, xuất hiện một người.
Dịch Phong cười nói.
- Ai vậy?
Diêm Xuyên hơi hiếu kỳ.
- Chắc Thánh thượng còn nhớ rõ, tông môn Kim Đại Vũ, Đại Vũ Thiên Tông lúc trước? Thánh thượng dùng linh thạch, khiêu động toàn Đại Vũ Thiên Tông. Kế hoạch lớn sụp đổ, thế gần như biển gầm đập vỡ Đại Vũ Thiên Tông?
Dịch Phong cười nói.
- Thì sao?
- Khi đó, có một người nhìn thấu kế hoạch của thánh thượng. Sau đó người kia bị chúng ta dùng kế ép hắn phải rời đi. Thánh thượng vẫn tìm người kia nhưng không gặp. Hôm nay, ta và Mạnh đại nhân đã nhìn thấy hắn!
Dịch Phong cười nói.
- Doãn Hận Thiên?
Diêm Xuyên giật mình.
Mặc dù chỉ mới nghe danh về người này, nhưng trong ký ức của Diêm Xuyên lại chưa phai. Kế hoạch lúc trước sụp đổ, có thể nói chính vì người này đã sớm nhìn thấu. Đáng tiếc, sau khi người này bị Đại Vũ Thiên Tông trục xuất, đã lâu vẫn không có tung tích, khiến Diêm Xuyên vẫn lấy làm tiếc nuối.
- Vâng, người này cũng tới tham gia khoa thi giới này!
- Doãn Hận Thiên?
- Vâng, người này cũng tới tham gia khoa thi lần này!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia tinh quang. Tuy rằng hắn còn chưa hiểu rõ về năng lực của Doãn Hận Thiên, nhưng hắn biết kế hoạch lúc trước lớn sụp đổ, mấy trăm triệu người chỉ có một mình hắn nhìn ra. Diêm Xuyên chẳng phải rất chờ mong sao?
- Thánh thượng, người muốn triệu kiến sao?
Dịch Phong cười nói.
- Không cần. Nếu cuộc thi lớn toàn thiên hạ là trẫm chủ trì, đương nhiên phải chủ trì công chính cho Đại Trăn. Nếu người đã tới là được!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Vâng!
Dịch Phong gật đầu một cái.
/1446
|