Quyết lấy lên được cũng bỏ xuống được. Sau khi chiến đấu với Khổng Đạo Khâu một trận, tuy rằng thắng bại chưa rõ, nhưng giờ phút này hắn cũng không còn cách nào quấy nhiễu được cuộc thi lớn toàn thiên hạ nữa. Nếu quấy nhiễu không loạn được, vậy không cần dây dưa nữa.
Quyết nhìn về phía Diêm Xuyên, tiếp theo khẽ mỉm cười nói:
- Cáo từ!
Vung tay áo một cái, Quyết hào hiệp dẫn theo đám người Yêu tộc trong nháy mắt đi về phía bắc.
Trong mắt Yêu Thiên Thương chợt hiện lên một chút không cam lòng. Vân Tâm lại nhíu chặt lông mày, nhất thời thần thái phức tạp.
Đại yêu Yêu tộc, không ai phản đối. Tất cả đều đi theo Quyết, đạp không rời đi.
Nhìn đại yêu Yêu tộc rời đi, chân mày Diêm Xuyên lại hơi nhíu lại.
- Quyết thực sự không phải là dạng người đơn giản!
Lý Tư trầm giọng nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Trong chớp mắt, đại yêu đế triều Yêu tộc đã không còn hình bóng. Tại chiến trường trước kia, các tiên nhân thư viện Cự Lộc nhanh chóng hạ xuống, chỉ để lại một nhóm người Khổng Đạo Khâu.
Khổng Đạo Khâu?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng cứng lại. Từ huyết mạch mà nói, người này là ông ngoại của Diêm Xuyên kiếp này. Nhưng bởi vì cha mẹ Diêm Xuyên bị ép chết, Khổng Đạo Khâu chẳng quan tâm, nên Diêm Xuyên cũng mấy thiện cảm với Khổng Đạo Khâu.
Ban đầu hắn vốn cho là Khổng Đạo Khâu cũng tới quấy rối. Nhưng không nghĩ tới Khổng Đạo Khâu lại bán cho mình một món nợ ân tình như vậy?
Khổng Đạo Khâu xoay đầu lại, nhìn về phía Diêm Xuyên, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lần này không giống với lần trước. Lần trước Khổng Đạo Khâu còn có tranh đấu với Diêm Xuyên. Lần này, Khổng Đạo Khâu dường như nhìn thấu rất nhiều điều.
Khổng Đạo Khâu thoáng nhìn về phía Diêm Xuyên, tiếp theo liền quay đầu nói:
- Chúng ta đi!
- Gia chủ, chúng ta đi lúc này sao?
Một tiên nhân của Khổng gia mờ mịt nói.
- Gia chủ?
Con cháu Khổng gia đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt, không biết Khổng Đạo Khâu có chủ ý gì.
Nhưng Khổng Đạo Khâu lại không để ý, đạp không rời đi. Một đám người của Khổng gia chỉ có thể bất đắc dĩ, theo hắn rời đi.
Khổng Đạo Khâu rời đi, nhất thời khiến đám mưu thần Đại Trăn nhíu mày.
- Thánh thượng, Khổng Đạo Khâu giúp chúng ta, là muốn chuộc tội chuyện năm đó sao?
Mạnh Văn Nhược cau mày nói.
- Không giống. Nếu vì chuộc tội, năm đó hắn đã trực tiếp cứu thái hậu!
Dịch Phong lắc đầu một cái.
Diêm Xuyên nhíu mày, suy đoán lần này Khổng Đạo Khâu làm vậy là có dụng ý.
- Lưu Cương!
- Thần có mặt!
- Tăng số người Hán vệ, thâm nhập vào phía tây, tìm hiểu tất cả các tin tức của Khổng gia!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Cường giả Bắc Thần Châu, Tây Thần Châu rút đi, Diêm Xuyên lại nhìn về phía chiến trường cuối cùng.
Hoàng một mình độc chiến năm tiên và một Thánh chủ!
Đao khí trùng thiên. Phía tây đao khí bão táp cuồn cuộn, khiến người ta không có cách nào thấy rõ tình hình bên trong.
- Muốn chết!
Giọng nói của Hoàng từ trong bão táp đao khí truyền ra.
Ầm ầm!
Một cái đầu từ trong bão táp đao khí bay ra.
Là đầy của một vị tiên nhân.
Hoàng một đao giết chết một vị tiên nhân?
Đây là dưới tình huống bốn tiên nhân bao vây tấn công, còn có Mộng Tam Sinh ở bên cạnh trợ giúp!
Vù!
Trong bão táp đao khí, cuộc chiến đấu bỗng nhiên dừng lại.
Mộng Tam Sinh đeo hồ lô lớn, sắc mặt khó coi nhìn Hoàng.
Giờ phút này bốn tiên nhân khác không còn xem Hoàng nhẹ như mây gió nữa. Thi thể không đầu cách đó không xa đã nói lên tất cả.
Quyết đi, Cái U Vương đi, Khổng Đạo Khâu đi.
Mộng Tam Sinh lộ ra một nụ cười khổ.
Sau đó Mộng Tam Sinh lại nhìn về phía Doãn Hận Thiên đang ở trên trường thi, trong mắt loé ra một tia không cam lòng.
- Diêm Xuyên, Đại Trăn còn chưa xứng có Doãn Hận Thiên. Hôm nay, nếu như ngươi thu nhận Doãn Hận Thiên làm thần, tương lai tại Tiên giới, ngươi nhất định sẽ phải làm kẻ địch của thiên hạ! Kẻ địch của toàn thiên hạ!
Mộng Tam Sinh quát lạnh nói.
Mộng Tam Sinh vừa mở miệng, quần thần Đại Trăn nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Doãn Hận Thiên đang làm bài thi.
Đối với bên ngoài, Doãn Hận Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm viết bài văn của mình, căn bản không thèm để ý đến những điều khác.
Thu nhận Doãn Hận Thiên sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ sao?
- Ha ha ha ha, không cần phiền Mộng Tông chủ nhắc nhở. Doãn Hận Thiên vừa vào Đại Trăn, Đại Trăn ta tự nhiên sẽ tiếp nhận một trong những ân oán đó! Hôm nay, Thiên triều Đại Trăn không hoan nghênh thánh địa Thần Tông!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Mắt Mộng Tam Sinh lạnh lùng nhìn Doãn Hận Thiên phía xa, lại nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng nhìn về phía Hoàng vẻ mặt đầy sát ý.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Đi!
- Vâng!
Bốn tiên nhân khổ sở nói.
Mang theo thi thể tiên nhân đã bị Hoàng giết chết, cả nhóm người đạp không tiến về phía tây.
Người của thánh địa Thần Tông đi, chỉ còn lại Hoàng tay cầm trường đao bằng đồng.
Hoàng vẫn đưa lưng về phía Diêm Xuyên. Hoàng không dám xoay đầu lại, sợ xoay đầu lại sẽ không nhịn được lao tới giết Diêm Xuyên. Hoặc là trong lòng nàng còn sợ điều gì khác thứ.
- Hoàng!
Diêm Xuyên nhíu mày kêu lên.
Lông mày Hoàng nhíu lại.
Tại một sơn cốc phía dưới, giờ phút này thần sắc của mười hai đệ tử cũng đầy phức tạp nhìn về phía Hoàng.
Tất cả mọi người không hiểu được tâm tình của Hoàng lúc này.
Lần này bọn họ cùng sư tôn tới gặp kẻ thù của sư tôn. Vậy ai là kẻ thù của sư tôn đây?
Diêm Xuyên? Ban đầu mọi người suy đoán người đó là Diêm Xuyên. Nhưng nếu là kẻ thù, vì sao sư tôn lại muốn giúp hắn?
Mười hai đệ tử không rõ.
Giờ phút này thần sắc Diêm Xuyên cũng rất phức tạp.
- Hoàng!
Diêm Xuyên lại kêu lên.
Hoàng cắn cắn môi, đưa lưng về phía Diêm Xuyên, hít sâu một cái nói:
- Diêm Xuyên, ân cứu mạng ngày xưa, hôm nay, ta trả lại!
Ơn cứu mạng? Ngày xưa, thời điểm Hoàng bị một Phật Đà ám toán, trúng độc, Diêm Xuyên đã từng cứu Hoàng một lần. Giờ phút này, Hoàng lại lấy cớ này, để giúp Diêm Xuyên.
- Hoàng, chuyện năm đó đều là ân oán của thế hệ bọn họ không liên quan tới ta và nàng!
Diêm Xuyên khuyên nhủ.
- Không!
Hoàng quát lớn một tiếng.
Ầm!
Đao khí cuồn cuộn bay vút lên trời.
- Thù giết cha, không đội trời chung. Diêm Xuyên, trước tiên ta sẽ tìm Diêm Tự Tại. Chờ khi ta giết chết Diêm Tự Tại trước, sẽ trở lại giết ngươi!
Hoàng quật cường, giọng đầy căm hận nói.
Hoàng nói xong, ngửa đầu gầm dài một tiếng.
Thời khắc nàng phát ra tiếng gầm dài, trong nháy mắt phong vân trên bầu trời biến sắc. Gió to cuồn cuộn thổi về khắp nơi. Trên đỉnh đầu Hoàng bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ.
Mây đen vừa xuất hiện đã che kín bầu trời, trong chớp mắt che phủ cả mặt trời.
Thiên uy khủng khiếp đè áp xuống.
Ầm ầm ầm!
Trong mây đen cuồn cuộn, từng tia chớp nhanh chóng đánh xuống khắp nơi. Một khí thế hủy thiên diệt địa đè áp xuống.
Hoàng đứng trên một đỉnh núi, cầm đao, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, vẻ mặt dữ tợn.
Ầm!
Trong mây đen, từng lôi điện hình con rồng đang nhanh chóng chạy qua chạy lại. Mây đen giống như một ao rồng. Từng con lôi long sinh ra chạy về phía Hoàng, lộ ra ánh mắt hủy diệt.
Đồng thời gió to nổi lên khiến đất trời xung quanh Yến Kinh đều trở nên tối tăm.
Quyết nhìn về phía Diêm Xuyên, tiếp theo khẽ mỉm cười nói:
- Cáo từ!
Vung tay áo một cái, Quyết hào hiệp dẫn theo đám người Yêu tộc trong nháy mắt đi về phía bắc.
Trong mắt Yêu Thiên Thương chợt hiện lên một chút không cam lòng. Vân Tâm lại nhíu chặt lông mày, nhất thời thần thái phức tạp.
Đại yêu Yêu tộc, không ai phản đối. Tất cả đều đi theo Quyết, đạp không rời đi.
Nhìn đại yêu Yêu tộc rời đi, chân mày Diêm Xuyên lại hơi nhíu lại.
- Quyết thực sự không phải là dạng người đơn giản!
Lý Tư trầm giọng nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Trong chớp mắt, đại yêu đế triều Yêu tộc đã không còn hình bóng. Tại chiến trường trước kia, các tiên nhân thư viện Cự Lộc nhanh chóng hạ xuống, chỉ để lại một nhóm người Khổng Đạo Khâu.
Khổng Đạo Khâu?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng cứng lại. Từ huyết mạch mà nói, người này là ông ngoại của Diêm Xuyên kiếp này. Nhưng bởi vì cha mẹ Diêm Xuyên bị ép chết, Khổng Đạo Khâu chẳng quan tâm, nên Diêm Xuyên cũng mấy thiện cảm với Khổng Đạo Khâu.
Ban đầu hắn vốn cho là Khổng Đạo Khâu cũng tới quấy rối. Nhưng không nghĩ tới Khổng Đạo Khâu lại bán cho mình một món nợ ân tình như vậy?
Khổng Đạo Khâu xoay đầu lại, nhìn về phía Diêm Xuyên, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lần này không giống với lần trước. Lần trước Khổng Đạo Khâu còn có tranh đấu với Diêm Xuyên. Lần này, Khổng Đạo Khâu dường như nhìn thấu rất nhiều điều.
Khổng Đạo Khâu thoáng nhìn về phía Diêm Xuyên, tiếp theo liền quay đầu nói:
- Chúng ta đi!
- Gia chủ, chúng ta đi lúc này sao?
Một tiên nhân của Khổng gia mờ mịt nói.
- Gia chủ?
Con cháu Khổng gia đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt, không biết Khổng Đạo Khâu có chủ ý gì.
Nhưng Khổng Đạo Khâu lại không để ý, đạp không rời đi. Một đám người của Khổng gia chỉ có thể bất đắc dĩ, theo hắn rời đi.
Khổng Đạo Khâu rời đi, nhất thời khiến đám mưu thần Đại Trăn nhíu mày.
- Thánh thượng, Khổng Đạo Khâu giúp chúng ta, là muốn chuộc tội chuyện năm đó sao?
Mạnh Văn Nhược cau mày nói.
- Không giống. Nếu vì chuộc tội, năm đó hắn đã trực tiếp cứu thái hậu!
Dịch Phong lắc đầu một cái.
Diêm Xuyên nhíu mày, suy đoán lần này Khổng Đạo Khâu làm vậy là có dụng ý.
- Lưu Cương!
- Thần có mặt!
- Tăng số người Hán vệ, thâm nhập vào phía tây, tìm hiểu tất cả các tin tức của Khổng gia!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Cường giả Bắc Thần Châu, Tây Thần Châu rút đi, Diêm Xuyên lại nhìn về phía chiến trường cuối cùng.
Hoàng một mình độc chiến năm tiên và một Thánh chủ!
Đao khí trùng thiên. Phía tây đao khí bão táp cuồn cuộn, khiến người ta không có cách nào thấy rõ tình hình bên trong.
- Muốn chết!
Giọng nói của Hoàng từ trong bão táp đao khí truyền ra.
Ầm ầm!
Một cái đầu từ trong bão táp đao khí bay ra.
Là đầy của một vị tiên nhân.
Hoàng một đao giết chết một vị tiên nhân?
Đây là dưới tình huống bốn tiên nhân bao vây tấn công, còn có Mộng Tam Sinh ở bên cạnh trợ giúp!
Vù!
Trong bão táp đao khí, cuộc chiến đấu bỗng nhiên dừng lại.
Mộng Tam Sinh đeo hồ lô lớn, sắc mặt khó coi nhìn Hoàng.
Giờ phút này bốn tiên nhân khác không còn xem Hoàng nhẹ như mây gió nữa. Thi thể không đầu cách đó không xa đã nói lên tất cả.
Quyết đi, Cái U Vương đi, Khổng Đạo Khâu đi.
Mộng Tam Sinh lộ ra một nụ cười khổ.
Sau đó Mộng Tam Sinh lại nhìn về phía Doãn Hận Thiên đang ở trên trường thi, trong mắt loé ra một tia không cam lòng.
- Diêm Xuyên, Đại Trăn còn chưa xứng có Doãn Hận Thiên. Hôm nay, nếu như ngươi thu nhận Doãn Hận Thiên làm thần, tương lai tại Tiên giới, ngươi nhất định sẽ phải làm kẻ địch của thiên hạ! Kẻ địch của toàn thiên hạ!
Mộng Tam Sinh quát lạnh nói.
Mộng Tam Sinh vừa mở miệng, quần thần Đại Trăn nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Doãn Hận Thiên đang làm bài thi.
Đối với bên ngoài, Doãn Hận Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm viết bài văn của mình, căn bản không thèm để ý đến những điều khác.
Thu nhận Doãn Hận Thiên sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ sao?
- Ha ha ha ha, không cần phiền Mộng Tông chủ nhắc nhở. Doãn Hận Thiên vừa vào Đại Trăn, Đại Trăn ta tự nhiên sẽ tiếp nhận một trong những ân oán đó! Hôm nay, Thiên triều Đại Trăn không hoan nghênh thánh địa Thần Tông!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Mắt Mộng Tam Sinh lạnh lùng nhìn Doãn Hận Thiên phía xa, lại nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng nhìn về phía Hoàng vẻ mặt đầy sát ý.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Đi!
- Vâng!
Bốn tiên nhân khổ sở nói.
Mang theo thi thể tiên nhân đã bị Hoàng giết chết, cả nhóm người đạp không tiến về phía tây.
Người của thánh địa Thần Tông đi, chỉ còn lại Hoàng tay cầm trường đao bằng đồng.
Hoàng vẫn đưa lưng về phía Diêm Xuyên. Hoàng không dám xoay đầu lại, sợ xoay đầu lại sẽ không nhịn được lao tới giết Diêm Xuyên. Hoặc là trong lòng nàng còn sợ điều gì khác thứ.
- Hoàng!
Diêm Xuyên nhíu mày kêu lên.
Lông mày Hoàng nhíu lại.
Tại một sơn cốc phía dưới, giờ phút này thần sắc của mười hai đệ tử cũng đầy phức tạp nhìn về phía Hoàng.
Tất cả mọi người không hiểu được tâm tình của Hoàng lúc này.
Lần này bọn họ cùng sư tôn tới gặp kẻ thù của sư tôn. Vậy ai là kẻ thù của sư tôn đây?
Diêm Xuyên? Ban đầu mọi người suy đoán người đó là Diêm Xuyên. Nhưng nếu là kẻ thù, vì sao sư tôn lại muốn giúp hắn?
Mười hai đệ tử không rõ.
Giờ phút này thần sắc Diêm Xuyên cũng rất phức tạp.
- Hoàng!
Diêm Xuyên lại kêu lên.
Hoàng cắn cắn môi, đưa lưng về phía Diêm Xuyên, hít sâu một cái nói:
- Diêm Xuyên, ân cứu mạng ngày xưa, hôm nay, ta trả lại!
Ơn cứu mạng? Ngày xưa, thời điểm Hoàng bị một Phật Đà ám toán, trúng độc, Diêm Xuyên đã từng cứu Hoàng một lần. Giờ phút này, Hoàng lại lấy cớ này, để giúp Diêm Xuyên.
- Hoàng, chuyện năm đó đều là ân oán của thế hệ bọn họ không liên quan tới ta và nàng!
Diêm Xuyên khuyên nhủ.
- Không!
Hoàng quát lớn một tiếng.
Ầm!
Đao khí cuồn cuộn bay vút lên trời.
- Thù giết cha, không đội trời chung. Diêm Xuyên, trước tiên ta sẽ tìm Diêm Tự Tại. Chờ khi ta giết chết Diêm Tự Tại trước, sẽ trở lại giết ngươi!
Hoàng quật cường, giọng đầy căm hận nói.
Hoàng nói xong, ngửa đầu gầm dài một tiếng.
Thời khắc nàng phát ra tiếng gầm dài, trong nháy mắt phong vân trên bầu trời biến sắc. Gió to cuồn cuộn thổi về khắp nơi. Trên đỉnh đầu Hoàng bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ.
Mây đen vừa xuất hiện đã che kín bầu trời, trong chớp mắt che phủ cả mặt trời.
Thiên uy khủng khiếp đè áp xuống.
Ầm ầm ầm!
Trong mây đen cuồn cuộn, từng tia chớp nhanh chóng đánh xuống khắp nơi. Một khí thế hủy thiên diệt địa đè áp xuống.
Hoàng đứng trên một đỉnh núi, cầm đao, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, vẻ mặt dữ tợn.
Ầm!
Trong mây đen, từng lôi điện hình con rồng đang nhanh chóng chạy qua chạy lại. Mây đen giống như một ao rồng. Từng con lôi long sinh ra chạy về phía Hoàng, lộ ra ánh mắt hủy diệt.
Đồng thời gió to nổi lên khiến đất trời xung quanh Yến Kinh đều trở nên tối tăm.
/1446
|